Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa!
Chương 31: Uống say
Tống Tử Chiêm
28/11/2022
Tô Quân ngây người nấc lên một tiếng, thẫn thờ nhìn đáy chén trống không.
"....Đây thực sự là rượu mạnh sao? Sao lại ngọt như vậy?"
"Là rượu mạnh, cậu..."
Chỉ thấy Tô Quân nắm chặt lấy cánh tay đang cầm ly rượu của hắn, cứ như thể nếu không uống được rượu cậu sẽ không buông ra.
Có lẽ là do uống rượu nên gan cũng lớn hơn, nếu không tiểu Nguyệt Lão tuyệt đối không dám cùng hắn thân mật như vậy.
Tô Quân ngẩng đầu cầu xin Lục Việt, trong đôi mắt phủ một tầng sương mù, xem ra là đã ngà ngà say rồi.
"Tửu lượng của tôi rất tốt, một lần có thể uống hết một thùng rượu hoa quế. Tôi chỉ uống thêm một chén nhỏ nữa thôi, được không?"
Lục Việt có chút đau đầu, không biết là kẻ nào đã đặt loại rượu mạnh một chén đã gục này lên bàn của hắn.
Nếu uống thêm một chén nhỏ nữa, tiểu Nguyệt Lão này rất có thể sẽ ngã luôn xuống đất mất.
Lục Việt nhìn Tô Quân, trong lòng thầm thở dài bất lực, rót thêm cho cậu một chén nhỏ nữa.
Chỉ là lần này rượu rót ra không phải loại rượu mạnh kia mà là rượu hoa không có cồn.
Tô Quân cầm chén ngọc trong tay, cẩn thận nhấp một ngụm, sau đó mặt đầy thất vọng nắm lấy cánh tay Lục Việt lắc lắc.
"Lừa đảo, đây không phải loại rượu ban nãy."
Tiểu Nguyệt Lão thực sự cũng có lúc không dễ bị lừa.
Suy nghĩ một lúc, Lục Việt cũng rót một chút rượu vào trong chén cho Tô Quân.
Tô Quân cũng thuận thế buông cánh tay Lục Việt ra, đón lấy chén rượu, một hơi uống cạn.
Sau đó Tô Quân có cảm giác linh hồn thoát ra khỏi cơ thể, cậu ngồi ngây người như một bức tượng.
Lúc này vừa vặn đến lượt Lục Việt đọc báo cáo thường niên của sở Giám Phạt, Tô Quân vẫn thẫn thờ ngồi bên dưới.
Sau khi uống say cậu cũng không náo loạn gì, thậm chí còn yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở, bất động nhìn chằm chằm vào bát đũa của mình.
Thỉnh thoảng sẽ nấc lên vài tiếng khe khẽ chứng minh mình vẫn còn sống.
Đợi đến khi Lục Việt đọc xong báo cáo, Tô Quân thậm chí còn vỗ tay theo tràng pháo tay nhiệt liệt bên dưới.
Tiếng vỗ tay dừng lại, Lục Việt vừa ngồi xuống, Tô Quân nhắm mắt lại, cơ thể đột nhiên mềm nhũn ngã thẳng vào lòng hắn.
Phu nhân Trưởng Thiên Đình lo lắng nhìn qua: "Cậu ấy sao vậy?"
Lục Việt nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của Tô Quân, giải thích:
"Không sao, chỉ là uống say thôi."
Sau khi hội Bàn Đào kết thúc Lục Việt mới nhận ra rằng, có một số người khi say nhìn qua cứ tưởng rất yên tĩnh nhưng thật ra chỉ là màn dạo đầu của cơn náo loạn đằng sau.
Ví dụ như tiểu Nguyệt Lão này.
Ngay sau khi xuống khỏi mây Vạn Dặm, Tô Quân người vẫn luôn trong trạng thái không biết trời đất đâu liền hất tay Lục Việt ra, cảnh giác lùi vài bước, sau đó chỉ tay vào Lục Việt hét lớn:
"Yêu quái, ta muốn thách đấu với ngươi!"
Lục Việt không chút phòng bị:.....
Tô Quân say quắc cần câu nghiêm túc giơ nắm đấm lên, hít sâu một hơi, đấm nhẹ vào ngực Lục Việt.
"...Ngươi đừng có mơ làm hại Sở trưởng Lục! Hôm nay Sở trưởng Lục do ta bảo vệ."
Hai má Tô Quân đỏ bừng vì men rượu, không biết nhờ thế lực nào mà cậu có thể nói những lời mê sảng này một cách trang trọng như vậy.
"Sở trưởng Lục là ân nhân cứu mạng của ta, ta tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai động đến một sợi tóc của ngài ấy."
Tay Lục Việt khẽ siết lại, ánh mắt hắn trở nên thâm trầm.
"...Ngươi đừng tưởng trốn sau lưng Sở trưởng Lục là có thể đánh bại ngài ấy, ngươi...ngươi đợi ta tu luyện thêm 1000 năm nữa xem ta có đánh ngươi thành cát bụi hay không?"
Tô Quân nói xong lời này, cơ thể khẽ động, muốn cho "con yêu quái" này một "đòn chí mạng".
Lục Việt liền nắm chặt lấy tay cậu, nhẹ giọng hỏi:
"Tiểu Quân, ta không phải yêu quái, cậu nhìn xem ta là ai?"
Tô Quân bối rối chớp mắt, nghiêng đầu nghi ngờ, hai mắt nheo lại nghiêm túc nhìn Lục Việt, sau đó kinh ngạc nói:
"...Ơ, Lục Thịnh! Sao anh lại ở trên Thiên Đình vậy?Anh...anh thành tiên rồi sao?"
Khoảnh khắc nghe thấy tiểu Nguyệt Lão thốt lên hai chữ "Lục Thịnh", cơ thể Lục Việt căng chặt trong giây lát, hắn tưởng rằng tiểu Nguyệt Lão đã phát hiện ra thân phận người phàm của hắn.
Sau đó hắn mới hiểu ra, là do Tô Quân uống say, đầu óc mơ hồ nên mới nhận nhầm hắn thành "Lục Thịnh".
Tô Quân khẽ vỗ ngực trấn an
"Anh yên tâm đi! Ngày mai tôi sẽ hạ phàm tiếp tục giúp anh thắt dây tơ hồng! Tôi nhất định sẽ giúp anh giải quyết chuyện chung thân đại sự!"
Nhưng sau đó Tô Quân lại chán nản cúi đầu, buồn bã nói:
"...Nhưng mà, lỡ như...tôi cũng bị cuốn vào tơ hồng rồi thì phải làm sao?"
Lục Việt đột nhiên hiểu ra một số chuyện.
Đã đến lúc phải để tiểu Nguyệt Lão quay trở lại nhân gian.
Sở trưởng Lục trên Thiên Đình, đối với Tô Quân mà nói, chỉ là ân nhân cứu mạng mà cậu sùng bái nhất.
Cậu ấy cảm kích hắn, ngưỡng mộ hắn, nguyện ý vì hắn mà bị thương.
Tất cả những điều ấy không có một chút liên quan gì đến tình yêu.
Ở nhân gian, hắn mang trên mình cái tên Lục Thịnh, mất đi ánh hào quang của Sở trưởng Lục, nhưng đối với Tô Quân mà nói lại chính là hắn chân thật nhất.
Hắn khẽ vuốt mấy sợi tóc mềm mại trên đầu Tô Quân, dưới thân phận Lục Thịnh, nhẹ giọng nói:
"Tôi cũng vậy."
"....Đây thực sự là rượu mạnh sao? Sao lại ngọt như vậy?"
"Là rượu mạnh, cậu..."
Chỉ thấy Tô Quân nắm chặt lấy cánh tay đang cầm ly rượu của hắn, cứ như thể nếu không uống được rượu cậu sẽ không buông ra.
Có lẽ là do uống rượu nên gan cũng lớn hơn, nếu không tiểu Nguyệt Lão tuyệt đối không dám cùng hắn thân mật như vậy.
Tô Quân ngẩng đầu cầu xin Lục Việt, trong đôi mắt phủ một tầng sương mù, xem ra là đã ngà ngà say rồi.
"Tửu lượng của tôi rất tốt, một lần có thể uống hết một thùng rượu hoa quế. Tôi chỉ uống thêm một chén nhỏ nữa thôi, được không?"
Lục Việt có chút đau đầu, không biết là kẻ nào đã đặt loại rượu mạnh một chén đã gục này lên bàn của hắn.
Nếu uống thêm một chén nhỏ nữa, tiểu Nguyệt Lão này rất có thể sẽ ngã luôn xuống đất mất.
Lục Việt nhìn Tô Quân, trong lòng thầm thở dài bất lực, rót thêm cho cậu một chén nhỏ nữa.
Chỉ là lần này rượu rót ra không phải loại rượu mạnh kia mà là rượu hoa không có cồn.
Tô Quân cầm chén ngọc trong tay, cẩn thận nhấp một ngụm, sau đó mặt đầy thất vọng nắm lấy cánh tay Lục Việt lắc lắc.
"Lừa đảo, đây không phải loại rượu ban nãy."
Tiểu Nguyệt Lão thực sự cũng có lúc không dễ bị lừa.
Suy nghĩ một lúc, Lục Việt cũng rót một chút rượu vào trong chén cho Tô Quân.
Tô Quân cũng thuận thế buông cánh tay Lục Việt ra, đón lấy chén rượu, một hơi uống cạn.
Sau đó Tô Quân có cảm giác linh hồn thoát ra khỏi cơ thể, cậu ngồi ngây người như một bức tượng.
Lúc này vừa vặn đến lượt Lục Việt đọc báo cáo thường niên của sở Giám Phạt, Tô Quân vẫn thẫn thờ ngồi bên dưới.
Sau khi uống say cậu cũng không náo loạn gì, thậm chí còn yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở, bất động nhìn chằm chằm vào bát đũa của mình.
Thỉnh thoảng sẽ nấc lên vài tiếng khe khẽ chứng minh mình vẫn còn sống.
Đợi đến khi Lục Việt đọc xong báo cáo, Tô Quân thậm chí còn vỗ tay theo tràng pháo tay nhiệt liệt bên dưới.
Tiếng vỗ tay dừng lại, Lục Việt vừa ngồi xuống, Tô Quân nhắm mắt lại, cơ thể đột nhiên mềm nhũn ngã thẳng vào lòng hắn.
Phu nhân Trưởng Thiên Đình lo lắng nhìn qua: "Cậu ấy sao vậy?"
Lục Việt nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của Tô Quân, giải thích:
"Không sao, chỉ là uống say thôi."
Sau khi hội Bàn Đào kết thúc Lục Việt mới nhận ra rằng, có một số người khi say nhìn qua cứ tưởng rất yên tĩnh nhưng thật ra chỉ là màn dạo đầu của cơn náo loạn đằng sau.
Ví dụ như tiểu Nguyệt Lão này.
Ngay sau khi xuống khỏi mây Vạn Dặm, Tô Quân người vẫn luôn trong trạng thái không biết trời đất đâu liền hất tay Lục Việt ra, cảnh giác lùi vài bước, sau đó chỉ tay vào Lục Việt hét lớn:
"Yêu quái, ta muốn thách đấu với ngươi!"
Lục Việt không chút phòng bị:.....
Tô Quân say quắc cần câu nghiêm túc giơ nắm đấm lên, hít sâu một hơi, đấm nhẹ vào ngực Lục Việt.
"...Ngươi đừng có mơ làm hại Sở trưởng Lục! Hôm nay Sở trưởng Lục do ta bảo vệ."
Hai má Tô Quân đỏ bừng vì men rượu, không biết nhờ thế lực nào mà cậu có thể nói những lời mê sảng này một cách trang trọng như vậy.
"Sở trưởng Lục là ân nhân cứu mạng của ta, ta tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai động đến một sợi tóc của ngài ấy."
Tay Lục Việt khẽ siết lại, ánh mắt hắn trở nên thâm trầm.
"...Ngươi đừng tưởng trốn sau lưng Sở trưởng Lục là có thể đánh bại ngài ấy, ngươi...ngươi đợi ta tu luyện thêm 1000 năm nữa xem ta có đánh ngươi thành cát bụi hay không?"
Tô Quân nói xong lời này, cơ thể khẽ động, muốn cho "con yêu quái" này một "đòn chí mạng".
Lục Việt liền nắm chặt lấy tay cậu, nhẹ giọng hỏi:
"Tiểu Quân, ta không phải yêu quái, cậu nhìn xem ta là ai?"
Tô Quân bối rối chớp mắt, nghiêng đầu nghi ngờ, hai mắt nheo lại nghiêm túc nhìn Lục Việt, sau đó kinh ngạc nói:
"...Ơ, Lục Thịnh! Sao anh lại ở trên Thiên Đình vậy?Anh...anh thành tiên rồi sao?"
Khoảnh khắc nghe thấy tiểu Nguyệt Lão thốt lên hai chữ "Lục Thịnh", cơ thể Lục Việt căng chặt trong giây lát, hắn tưởng rằng tiểu Nguyệt Lão đã phát hiện ra thân phận người phàm của hắn.
Sau đó hắn mới hiểu ra, là do Tô Quân uống say, đầu óc mơ hồ nên mới nhận nhầm hắn thành "Lục Thịnh".
Tô Quân khẽ vỗ ngực trấn an
"Anh yên tâm đi! Ngày mai tôi sẽ hạ phàm tiếp tục giúp anh thắt dây tơ hồng! Tôi nhất định sẽ giúp anh giải quyết chuyện chung thân đại sự!"
Nhưng sau đó Tô Quân lại chán nản cúi đầu, buồn bã nói:
"...Nhưng mà, lỡ như...tôi cũng bị cuốn vào tơ hồng rồi thì phải làm sao?"
Lục Việt đột nhiên hiểu ra một số chuyện.
Đã đến lúc phải để tiểu Nguyệt Lão quay trở lại nhân gian.
Sở trưởng Lục trên Thiên Đình, đối với Tô Quân mà nói, chỉ là ân nhân cứu mạng mà cậu sùng bái nhất.
Cậu ấy cảm kích hắn, ngưỡng mộ hắn, nguyện ý vì hắn mà bị thương.
Tất cả những điều ấy không có một chút liên quan gì đến tình yêu.
Ở nhân gian, hắn mang trên mình cái tên Lục Thịnh, mất đi ánh hào quang của Sở trưởng Lục, nhưng đối với Tô Quân mà nói lại chính là hắn chân thật nhất.
Hắn khẽ vuốt mấy sợi tóc mềm mại trên đầu Tô Quân, dưới thân phận Lục Thịnh, nhẹ giọng nói:
"Tôi cũng vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.