Ta Ở Bắc Đại Đánh Nhau Với Thanh Hoa
Chương 11
Năng Tá Ngã Nhất Khối Bạch Nhan Liêu Mạ
21/05/2024
Bối rối...
Chết tiệt...
Cái tên thô thiển thối tha này!
Tô Dương mày có thể nghiêm túc hay không!
Đoàn Triết càng nghĩ càng đỏ mặt.
Tô Dương còn đặc biệt cười với cậu khiến cậu rất ngượng ngùng.
“Bịch” một tiếng, chiếc gối bay thẳng vào mặt Tô Dương.
“Biến!”
Nếu không phải vì trước đây mày đã từng chăm sóc cho tao thì ông đây đã sớm giẫm bẹp mày dưới chân rồi.
Đến khi Tô Dương tắm rửa và thay quần áo xong thì đồ ăn cũng được giao tới.
Đoàn Triết cầm điện thoại trả lời tin nhắn.
“Mọi người hỏi cậu như thế nào rồi thì tôi nhắn là chúng ta đã về rồi.”- Đoàn Triết nói.
Tô Dương đi tới, mở cơm hộp ra, có chút ngạc nhiên, toàn món mà hắn thích ăn.
“Cậu lo mà ăn đi, nhìn tôi làm gì?”- Đoàn Triết buông điện thoại ra.
“Đút tôi đi.”- Tô Dương cười nói.
Đoàn Triết như bị sét đánh trúng, Đoàn Tiểu Lôi lớn như vậy còn chưa đòi cậu đút ăn, mà giờ hắn đây muốn cậu đút?
Nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, mấy hôm trước cậu ngã cũng đều do Tô Dương chăm sóc, cho cậu trải nghiệm cảm giác thế nào là hoàng đế.
Thôi bỏ đi, đành phải chấp nhận số phận thôi.
Đoàn Triết lấy thìa: “Há miệng ra nào.”
Tô Dương ngoan ngoãn há miệng.
Này này này, mày nhìn tao làm gì!!
Nhắm mắt đi được không.
Đoàn Triết ngày càng xấu hổ.
“Ăn cậu.”
Nhìn người đỏ bừng trước mặt, Tô Dương càng cảm thấy đáng yêu.
Nhưng kỹ thuật bón cơm của Đoàn Triết thặt chẳng ra làm sao, mấy lần chọc trúng lợi của hắn khiến hắn đau đến mức suýt kêu lên.
Còn có thể làm gì khác được nữa, vẫn yêu thôi.
“Cậu còn tức sao?”- Tô Dương nhéo mặt cậu.
Đoàn Triết đánh cái tay không an phận kia: “Lo mà ăn đi, đừng có nói nhiều nữa.”
“Lần trước là tôi sai, tha thứ cho tôi được không?”- Tô Dương dịu dàng hỏi.
Đoàn Triết lúng túng quay mặt đi.
“Cô gái lần trước tỏ tình với tôi nhưng tôi đã từ chối.”- Tô Dương lại giải thích lần nữa, sợ lần trước con ma men này không nghe rõ, “Trên cổ tôi có vết son môi là do cô ấy muốn hôn tôi nhưng bị tôi tránh được.”
Đoàn Triết nhìn hắn và tin hắn.
“Là thái độ của tôi không tốt, tha thứ cho tôi được không?”- Tô Dương nhẹ giọng dỗ dành.
Rõ ràng là do thái độ của tôi không tốt trước.
Đoàn Triết lẩm bẩm.
“Được rồi, tạm thời tin cậu một lần.”
Nhìn Đoàn Triết có vẻ vô tâm vô phế nhưng nội tâm bên trong rất mềm mỏng. Cậu nghĩ đến những điểm tốt của Tô Dương, phất tay một cái, mọi ân oán đều tan biến.
Như mọi người đã biết, Thanh Hoa và Bắc Đại tình chặt hơn keo sơn, có thể sánh được với hồ sâu ngàn thước, là Thanh Hoa Bắc Đại hữu nghị tình thâm.
Vào một ngày nắng chói chang của mùa hè, chủ tịch Đoàn chạy vội đến Thanh Hoa.
“Đây, cơm trưa của cậu.”
Đoàn- kêu là đến- nhân viên giao cơm- Triết mệt đến thở không ra hơi, có chút nghi ngờ có phải thượng đế phái Tô Dương tới để chỉnh cậu không.
Tô Dương nói như một điều hiển nhiên: “Đút tôi.”
Nếu không phải trước kia mày từng chăm sóc tao thì ông đây đã tống hộp cơm vào mặt mày rồi.
Đoàn Triết hít vào- thở ra- hít vào- thở ra, không được tức giận, hắn đang bị thương: “Há mồm ra.”
“Sao toàn là xương không vậy?”- Tô Dương hỏi.
“Bổ sung canxi.”
“Thế sao cũng không có chút muối nào vậy.”- Tô Dương nói thêm, “Cậu mua quán nào thế?”
Đoàn Triết đặc biệt chạy về nhà Tô Dương để làm canh xương sườn heo cho hắn nên nghe vậy thì tức điên lên. Không được tức giận, không được tức giận, Tô Dương đang là người bệnh.
Nhìn vẻ mặt kia của Đoàn Triết, Tô Dương trong nháy mắt hiểu rõ, trong lòng rất vui vẻ.
Đoàn Triết nhìn gương mặt mang theo ý cười của Tô Dương, bất mãn nói: “Bỏ đi, thích ăn thì ăn.”
Tô Dương cười khổ giữ chặt tay Đoàn Triết: “Nào nào, tôi ăn mà.”
“Há mồm ——”
“Ấy chết đm.”
Đột nhiên cánh cửa đang đóng chặt thì bị mở ra. Hứa Hồng Phi người đầy mồ hôi vừa chạy vào thì thấy cảnh tượng mờ ám này. “Đm” một tiếng rồi xoay người bỏ chạy. Vừa chạy được nửa đường thì quay lại, đóng cửa phòng cho bọn họ, rồi để lại một câu: “Đoàn Triết khi nào xong thì ra ngoài một chuyến nha! Tôi ở sân bóng rổ chờ ông!”
Tô Dường cười với Đoàn Triết, nói: “Cậu cứ đi đi, tôi tự làm được.”
Đoàn Triết ngại ngùng, đi cũng không xong mà không đi cũng không xong.
Dưới ánh mặt trời chói chang, thời tiết oi bức lạ thường.
Đoàn Triết dưới cái nắng chói chang tìm kiếm bóng dáng Hứa Hồng Phi trên sân bóng rổ.
“Đoàn Triết”- Hứa Hồng Phi đứng dưới một gốc cây kêu lên.
Đoàn Triết đi tới, hỏi thẳng: “Tô Dương là center trong đội bóng mà giờ hắn đang bị thương nghiêm trọng vậy các cậu có còn người thay thế không?”
Hứa Hồng Phi ngẩng đầu lên uống một ngụm soda nói: “Vẫn có nhưng trình độ so với Tô Dương thì vẫn kém hơn một chút.”
“Không care.”- Đoàn Triết dứt khoát nói, “Thay người đi.”
Hứa Hồng Phi gật đầu: “Chỉ cầu ông phê duyệt thì mọi việc đều đơn giản thôi.”
“Trận bóng rổ vẫn tổ chức như bình thường. Nếu không đủ trọng tài thì có thể tìm thêm người ở bên ngoài cũng được.”- Đoàn Triết nói.
“Giáo viên thể dục của Thanh Bắc còn không đủ sao? Ngoài những giáo viên ra không phải còn có các đàn anh năm 4 nữa à?”- Hứa Hồng Phi kinh ngạc.
“Tìm thêm nhiều cũng tốt. Cuộc họp ngày mai cũng phải nhấn mạnh đến vấn đề vệ sinh phòng bệnh và chuẩn bị thêm glucose và cồn.”- Đoàn Triết nói.
Hứa Hồng Phi hiếm khi thấy Đoàn Triết nghiêm túc, đành phải gật đầu.
Đoàn Triết vỗ vai cậu ấy rồi rời đi.
Đoàn Triết quay lại chỗ nghỉ ngơi của Tô Dương thì thấy cửa văn phòng đang khép hờ. Lúc này cậu mới nhớ ra lúc nãy mình vội vàng đi ra ngoài nên đã quên đóng cửa.
Trong lòng tự trách bản thân một hồi, sợ Tô Dương lúc này đang ngủ trưa nên cậu nhẹ nhàng đi tới, tránh việc gây ra tiếng động.
Kết quả không thấy thì không biết, thấy rồi thì liền giật mình. Đoàn Triết nổi trận lôi đình– mọi người đoán thử xem?
Tô Dương- người lúc trước bị thương tay phải- đến cả đôi đũa cũng không nhấc lên được, mà giờ đây tay phải cầm một xấp tài liệu lớn. Còn người kia đang nằm dựa người trên giường, tay trái còn cầm một cây bút máy, nước chảy mây trôi mà ký.
Trông thật thông thuận nhỉ!
Mày được lắm Tô Dương!
Dám giả què! Giả bệnh hoạn!
Đúng là không phải người mà!
Đúng là đồ trơ tráo!
Thế mà tao còn lo nghĩ cho mày nữa!
Tô Dương thấy cậu, mặt không chút biến sắc đổi bút về tay phải, rồi vô tội mà nhìn Đoàn Triết.
Mày còn cố ý làm trò dễ thương để ta bỏ qua cho sao?
Trong lòng Đoàn Triệt lửa giận bừng bừng.
“Khụ khụ, thực ra tôi thuận cả hai tay.”- Tô Dương giải thích.
Đúng là đồ tâm cơ boy.
“Bảo tay trái của mày tự chăm sóc cho mày đi.”
Đoàn Triết buông một câu rồi xoay người rời đi.
“Thôi thôi thôi nào Đoàn Triết, tôi sai rồi được chưa?”
Đoàn Triết có chút kích động muốn đấm vào khuôn mặt làm điên đảo chúng sanh này.
“Một ngày cậu đã xin lỗi bao nhiêu lần rồi? Cậu nghĩ còn chưa đủ hay gì?”
Tô Dường cười: “Đối với tôi chưa bao giờ là đủ.”
Đoàn Triết xoay người rời đi.
Cậu vốn dĩ không tức giận, cùng lắm là đùa giỡn, nhưng khi nghe đến đây, cậu đỏ mặt muốn rời khỏi nơi này vì xấu hổ.
Tô Dương không quan tâm đến vết thương của tay phải, kéo Đoàn Triết lại, không khỏi phát ra một tiếng kêu nghẹn ngào.
Đoàn Triết nghe thấy tiếng kêu đau đớn liền tỉnh táo lại, cũng quên mất giãy giụa, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ? Có phải đụng trúng miệng vết thương rồi không? Đau lắm à? Tôi xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi cậu nhiều...”
Tô Dương vô tội nhìn Đoàn Triết.
“Tôi không giận, đừng lo tôi sẽ không rời đi.”- Đoàn Triết hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Tô Dương dựa vào vai cậu không nói gì, giống như một chú cún bự ngoan ngoãn.
Đoàn Triết cảm giác hơi thở của Tô Dương trên vai cậu có chút nặng nề liền sờ trán của hắn.
“Định mệnh, cậu bị sốt mà sao không nói!”
“38.7℃, các cậu lát rồi lại đến.”- Vị bác sĩ già nhẹ giọng nói.
Đoàn Triết phải xin lỗi hết lần này đến lần khác.
“Chắc là miệng vết thương bị nhiễm trùng rồi, đi truyền nước đi.”- Bác sĩ giải thích.
Thế là Đoàn Triết đành phải đưa Tô Dương đi truyền nước, dọc đường còn gặp vài người bạn cùng trường. Làm sao Đoàn Triết biết được à...
“Ôi định mệnh định mệnh, đây là Tô Dương và Đoàn Triết đúng không?
“Trời mé, Đoàn Triết đỡ Tô Dương đi truyền nước, ngọt chết tôi rồi...”
“Họ là thật tôi là giả!!”
“Trong bài đăng còn có ảnh chủ tịch Đoàn đỡ chủ tịch Tô nữa đó!”
“Aaa, ngọt quá đi!!”
Đoàn Triết vờ như mắt không thấy tai không nghe, vẫn nhìn về phía trước đỡ Tô Dương đi truyền nước. Khi Đoàn Triết xắn quần của Tô Dương lên thì thấy vết thương đầy đáng sợ trên đầu gối.
“Bị ngã khi chơi bóng rổ à?”- Đoàn Triết cau mày hỏi.
Lúc này ý thức của Tô Dương đã hơi mơ hồ, mơ mơ màng màng mà ừ một tiếng.
Đoàn Triết muốn lôi tên hôm qua ra mà đánh hắn ta một trận.
Từ lúc đỡ Tô Dương ra khỏi bệnh viện rồi thu dọn đồ đạc tới giờ thì đã 10 giờ rồi.
“Ngoan, mau ngủ đi.”- Đoàn Triết đắp chăn cho Tô Dương.
Không ngờ Tô Dương trực tiếp nắm lấy tay Đoàn Triết, dùng lực ôm Đoàn Triết vào lòng.
“Ngủ cùng nhau đi...”
Giọng nói thật yếu ớt. Đoàn Triết thật sự không thể tranh cãi với người bệnh.
Nhẹ nhàng hạ hai độ của điều hoà xuống rồi đi ngủ.
Chết tiệt...
Cái tên thô thiển thối tha này!
Tô Dương mày có thể nghiêm túc hay không!
Đoàn Triết càng nghĩ càng đỏ mặt.
Tô Dương còn đặc biệt cười với cậu khiến cậu rất ngượng ngùng.
“Bịch” một tiếng, chiếc gối bay thẳng vào mặt Tô Dương.
“Biến!”
Nếu không phải vì trước đây mày đã từng chăm sóc cho tao thì ông đây đã sớm giẫm bẹp mày dưới chân rồi.
Đến khi Tô Dương tắm rửa và thay quần áo xong thì đồ ăn cũng được giao tới.
Đoàn Triết cầm điện thoại trả lời tin nhắn.
“Mọi người hỏi cậu như thế nào rồi thì tôi nhắn là chúng ta đã về rồi.”- Đoàn Triết nói.
Tô Dương đi tới, mở cơm hộp ra, có chút ngạc nhiên, toàn món mà hắn thích ăn.
“Cậu lo mà ăn đi, nhìn tôi làm gì?”- Đoàn Triết buông điện thoại ra.
“Đút tôi đi.”- Tô Dương cười nói.
Đoàn Triết như bị sét đánh trúng, Đoàn Tiểu Lôi lớn như vậy còn chưa đòi cậu đút ăn, mà giờ hắn đây muốn cậu đút?
Nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, mấy hôm trước cậu ngã cũng đều do Tô Dương chăm sóc, cho cậu trải nghiệm cảm giác thế nào là hoàng đế.
Thôi bỏ đi, đành phải chấp nhận số phận thôi.
Đoàn Triết lấy thìa: “Há miệng ra nào.”
Tô Dương ngoan ngoãn há miệng.
Này này này, mày nhìn tao làm gì!!
Nhắm mắt đi được không.
Đoàn Triết ngày càng xấu hổ.
“Ăn cậu.”
Nhìn người đỏ bừng trước mặt, Tô Dương càng cảm thấy đáng yêu.
Nhưng kỹ thuật bón cơm của Đoàn Triết thặt chẳng ra làm sao, mấy lần chọc trúng lợi của hắn khiến hắn đau đến mức suýt kêu lên.
Còn có thể làm gì khác được nữa, vẫn yêu thôi.
“Cậu còn tức sao?”- Tô Dương nhéo mặt cậu.
Đoàn Triết đánh cái tay không an phận kia: “Lo mà ăn đi, đừng có nói nhiều nữa.”
“Lần trước là tôi sai, tha thứ cho tôi được không?”- Tô Dương dịu dàng hỏi.
Đoàn Triết lúng túng quay mặt đi.
“Cô gái lần trước tỏ tình với tôi nhưng tôi đã từ chối.”- Tô Dương lại giải thích lần nữa, sợ lần trước con ma men này không nghe rõ, “Trên cổ tôi có vết son môi là do cô ấy muốn hôn tôi nhưng bị tôi tránh được.”
Đoàn Triết nhìn hắn và tin hắn.
“Là thái độ của tôi không tốt, tha thứ cho tôi được không?”- Tô Dương nhẹ giọng dỗ dành.
Rõ ràng là do thái độ của tôi không tốt trước.
Đoàn Triết lẩm bẩm.
“Được rồi, tạm thời tin cậu một lần.”
Nhìn Đoàn Triết có vẻ vô tâm vô phế nhưng nội tâm bên trong rất mềm mỏng. Cậu nghĩ đến những điểm tốt của Tô Dương, phất tay một cái, mọi ân oán đều tan biến.
Như mọi người đã biết, Thanh Hoa và Bắc Đại tình chặt hơn keo sơn, có thể sánh được với hồ sâu ngàn thước, là Thanh Hoa Bắc Đại hữu nghị tình thâm.
Vào một ngày nắng chói chang của mùa hè, chủ tịch Đoàn chạy vội đến Thanh Hoa.
“Đây, cơm trưa của cậu.”
Đoàn- kêu là đến- nhân viên giao cơm- Triết mệt đến thở không ra hơi, có chút nghi ngờ có phải thượng đế phái Tô Dương tới để chỉnh cậu không.
Tô Dương nói như một điều hiển nhiên: “Đút tôi.”
Nếu không phải trước kia mày từng chăm sóc tao thì ông đây đã tống hộp cơm vào mặt mày rồi.
Đoàn Triết hít vào- thở ra- hít vào- thở ra, không được tức giận, hắn đang bị thương: “Há mồm ra.”
“Sao toàn là xương không vậy?”- Tô Dương hỏi.
“Bổ sung canxi.”
“Thế sao cũng không có chút muối nào vậy.”- Tô Dương nói thêm, “Cậu mua quán nào thế?”
Đoàn Triết đặc biệt chạy về nhà Tô Dương để làm canh xương sườn heo cho hắn nên nghe vậy thì tức điên lên. Không được tức giận, không được tức giận, Tô Dương đang là người bệnh.
Nhìn vẻ mặt kia của Đoàn Triết, Tô Dương trong nháy mắt hiểu rõ, trong lòng rất vui vẻ.
Đoàn Triết nhìn gương mặt mang theo ý cười của Tô Dương, bất mãn nói: “Bỏ đi, thích ăn thì ăn.”
Tô Dương cười khổ giữ chặt tay Đoàn Triết: “Nào nào, tôi ăn mà.”
“Há mồm ——”
“Ấy chết đm.”
Đột nhiên cánh cửa đang đóng chặt thì bị mở ra. Hứa Hồng Phi người đầy mồ hôi vừa chạy vào thì thấy cảnh tượng mờ ám này. “Đm” một tiếng rồi xoay người bỏ chạy. Vừa chạy được nửa đường thì quay lại, đóng cửa phòng cho bọn họ, rồi để lại một câu: “Đoàn Triết khi nào xong thì ra ngoài một chuyến nha! Tôi ở sân bóng rổ chờ ông!”
Tô Dường cười với Đoàn Triết, nói: “Cậu cứ đi đi, tôi tự làm được.”
Đoàn Triết ngại ngùng, đi cũng không xong mà không đi cũng không xong.
Dưới ánh mặt trời chói chang, thời tiết oi bức lạ thường.
Đoàn Triết dưới cái nắng chói chang tìm kiếm bóng dáng Hứa Hồng Phi trên sân bóng rổ.
“Đoàn Triết”- Hứa Hồng Phi đứng dưới một gốc cây kêu lên.
Đoàn Triết đi tới, hỏi thẳng: “Tô Dương là center trong đội bóng mà giờ hắn đang bị thương nghiêm trọng vậy các cậu có còn người thay thế không?”
Hứa Hồng Phi ngẩng đầu lên uống một ngụm soda nói: “Vẫn có nhưng trình độ so với Tô Dương thì vẫn kém hơn một chút.”
“Không care.”- Đoàn Triết dứt khoát nói, “Thay người đi.”
Hứa Hồng Phi gật đầu: “Chỉ cầu ông phê duyệt thì mọi việc đều đơn giản thôi.”
“Trận bóng rổ vẫn tổ chức như bình thường. Nếu không đủ trọng tài thì có thể tìm thêm người ở bên ngoài cũng được.”- Đoàn Triết nói.
“Giáo viên thể dục của Thanh Bắc còn không đủ sao? Ngoài những giáo viên ra không phải còn có các đàn anh năm 4 nữa à?”- Hứa Hồng Phi kinh ngạc.
“Tìm thêm nhiều cũng tốt. Cuộc họp ngày mai cũng phải nhấn mạnh đến vấn đề vệ sinh phòng bệnh và chuẩn bị thêm glucose và cồn.”- Đoàn Triết nói.
Hứa Hồng Phi hiếm khi thấy Đoàn Triết nghiêm túc, đành phải gật đầu.
Đoàn Triết vỗ vai cậu ấy rồi rời đi.
Đoàn Triết quay lại chỗ nghỉ ngơi của Tô Dương thì thấy cửa văn phòng đang khép hờ. Lúc này cậu mới nhớ ra lúc nãy mình vội vàng đi ra ngoài nên đã quên đóng cửa.
Trong lòng tự trách bản thân một hồi, sợ Tô Dương lúc này đang ngủ trưa nên cậu nhẹ nhàng đi tới, tránh việc gây ra tiếng động.
Kết quả không thấy thì không biết, thấy rồi thì liền giật mình. Đoàn Triết nổi trận lôi đình– mọi người đoán thử xem?
Tô Dương- người lúc trước bị thương tay phải- đến cả đôi đũa cũng không nhấc lên được, mà giờ đây tay phải cầm một xấp tài liệu lớn. Còn người kia đang nằm dựa người trên giường, tay trái còn cầm một cây bút máy, nước chảy mây trôi mà ký.
Trông thật thông thuận nhỉ!
Mày được lắm Tô Dương!
Dám giả què! Giả bệnh hoạn!
Đúng là không phải người mà!
Đúng là đồ trơ tráo!
Thế mà tao còn lo nghĩ cho mày nữa!
Tô Dương thấy cậu, mặt không chút biến sắc đổi bút về tay phải, rồi vô tội mà nhìn Đoàn Triết.
Mày còn cố ý làm trò dễ thương để ta bỏ qua cho sao?
Trong lòng Đoàn Triệt lửa giận bừng bừng.
“Khụ khụ, thực ra tôi thuận cả hai tay.”- Tô Dương giải thích.
Đúng là đồ tâm cơ boy.
“Bảo tay trái của mày tự chăm sóc cho mày đi.”
Đoàn Triết buông một câu rồi xoay người rời đi.
“Thôi thôi thôi nào Đoàn Triết, tôi sai rồi được chưa?”
Đoàn Triết có chút kích động muốn đấm vào khuôn mặt làm điên đảo chúng sanh này.
“Một ngày cậu đã xin lỗi bao nhiêu lần rồi? Cậu nghĩ còn chưa đủ hay gì?”
Tô Dường cười: “Đối với tôi chưa bao giờ là đủ.”
Đoàn Triết xoay người rời đi.
Cậu vốn dĩ không tức giận, cùng lắm là đùa giỡn, nhưng khi nghe đến đây, cậu đỏ mặt muốn rời khỏi nơi này vì xấu hổ.
Tô Dương không quan tâm đến vết thương của tay phải, kéo Đoàn Triết lại, không khỏi phát ra một tiếng kêu nghẹn ngào.
Đoàn Triết nghe thấy tiếng kêu đau đớn liền tỉnh táo lại, cũng quên mất giãy giụa, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ? Có phải đụng trúng miệng vết thương rồi không? Đau lắm à? Tôi xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi cậu nhiều...”
Tô Dương vô tội nhìn Đoàn Triết.
“Tôi không giận, đừng lo tôi sẽ không rời đi.”- Đoàn Triết hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Tô Dương dựa vào vai cậu không nói gì, giống như một chú cún bự ngoan ngoãn.
Đoàn Triết cảm giác hơi thở của Tô Dương trên vai cậu có chút nặng nề liền sờ trán của hắn.
“Định mệnh, cậu bị sốt mà sao không nói!”
“38.7℃, các cậu lát rồi lại đến.”- Vị bác sĩ già nhẹ giọng nói.
Đoàn Triết phải xin lỗi hết lần này đến lần khác.
“Chắc là miệng vết thương bị nhiễm trùng rồi, đi truyền nước đi.”- Bác sĩ giải thích.
Thế là Đoàn Triết đành phải đưa Tô Dương đi truyền nước, dọc đường còn gặp vài người bạn cùng trường. Làm sao Đoàn Triết biết được à...
“Ôi định mệnh định mệnh, đây là Tô Dương và Đoàn Triết đúng không?
“Trời mé, Đoàn Triết đỡ Tô Dương đi truyền nước, ngọt chết tôi rồi...”
“Họ là thật tôi là giả!!”
“Trong bài đăng còn có ảnh chủ tịch Đoàn đỡ chủ tịch Tô nữa đó!”
“Aaa, ngọt quá đi!!”
Đoàn Triết vờ như mắt không thấy tai không nghe, vẫn nhìn về phía trước đỡ Tô Dương đi truyền nước. Khi Đoàn Triết xắn quần của Tô Dương lên thì thấy vết thương đầy đáng sợ trên đầu gối.
“Bị ngã khi chơi bóng rổ à?”- Đoàn Triết cau mày hỏi.
Lúc này ý thức của Tô Dương đã hơi mơ hồ, mơ mơ màng màng mà ừ một tiếng.
Đoàn Triết muốn lôi tên hôm qua ra mà đánh hắn ta một trận.
Từ lúc đỡ Tô Dương ra khỏi bệnh viện rồi thu dọn đồ đạc tới giờ thì đã 10 giờ rồi.
“Ngoan, mau ngủ đi.”- Đoàn Triết đắp chăn cho Tô Dương.
Không ngờ Tô Dương trực tiếp nắm lấy tay Đoàn Triết, dùng lực ôm Đoàn Triết vào lòng.
“Ngủ cùng nhau đi...”
Giọng nói thật yếu ớt. Đoàn Triết thật sự không thể tranh cãi với người bệnh.
Nhẹ nhàng hạ hai độ của điều hoà xuống rồi đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.