Ta Ở Bắc Đại Đánh Nhau Với Thanh Hoa
Chương 12
Năng Tá Ngã Nhất Khối Bạch Nhan Liêu Mạ
21/05/2024
“Đây là cà phê của anh.”
Bầu không khí trong quán cà phê rất ồn ào, mùi cà phê luôn phảng phất trong không khí. Vài đôi tình nhân dựa vào cửa sổ khe khẽ thì thầm với nhau.
“Anh xem thử đi, ốp điện thoại cặp này rất đẹp đúng không?”- Cô gái hỏi.
Chàng trai bên cạnh bất đắc dĩ nói: “Tháng này em đã mua hai cái ốp rồi đấy, dùng hết rồi à?”
Cô gái làm nũng nói: “Hông đâu, người ta muốn dùng ốp đôi với anh cơ.”
Chàng trai thoả hiệp: “Được rồi được rồi, tuỳ em đó.”
Đoàn Triết nhấp một ngụm cà phê liền thấy tinh thần sảng khoái, nhìn Hứa Hồng Phi ngồi đối diện.
“Ông nói đi, có chuyện gì vậy?”
“Tôi có chuyện muốn nói nhưng ông đừng có ngạc nhiên đấy.”- Hứa Hồng Phi nghiêm túc nhìn Đoàn Triết nói.
“Tôi biết ông từ nhỏ rồi nên sẽ không ngạc nhiên đâu.”- Đoàn Triết cũng nghiêm túc đáp lại Hứa Hồng Phi.
Hứa Hồng Phi nhìn Đoàn Triết đầy tin tưởng, trong ánh mắt cô đọng lại cả ngàn lời nói: “Tôi đã thích một người.”
Đoàn Triết buột miệng: “Hatano Yui?”
Hứa Hồng Phi cạn lời: “Không phải là loại thích đó, là kiểu khác cơ.”
“Là kiểu nào?”
“Là kiểu như được tắm mình trong gió xuân ấy. Khi cậu làm cái gì cũng chỉ nghĩ đến người đó, chính là cảm giác hận không thể cất giấu người đó vào trong túi của mình.”- Hứa Hồng Phi khoa tay múa chân, cố gắng truyền cho Đoàn Triết cùng sóng tần điện não.
“Là tờ cụ Mao đỏ* hả?!”
*cụ Mao đỏ là chỉ tờ tiền mệnh giá 100 tệ bên Trung (~360k VNĐ)
“Không phải, là tình yêu á.”- Hứa Hồng Phi hết nói nổi.
“Chắc không phải là “hoàng tử bé” của ông chứ?”- Đoàn Triết mơ hồ nói.
“Không phải mèo, mà là người! Là người đó! Là người còn sống sờ sờ biết nói chuyện đó!”- Hứa Hồng Phi phát điên lên, chống tay lên bàn, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Đợi khi mọi người nhìn đi chỗ khác, Đoàn Triết lại hỏi một cách không chắc chắn: “Là lớp trưởng, mối tình đầu của ông à, quay lại rồi hả?”
“Là Dịch Trình! Dịch Trình đó!”- Hứa Hồng Phi chắc điên mất.
Đoàn Triết ra vẻ “nói sớm có phải nhanh hơn không“.
Hứa Hồng Phi thấy Đoàn Triết không hề lộ ra sự kinh ngạc, sợ hãi, hay hoảng hốt như trong tưởng tượng mà ngược lại rất bình tĩnh.
“Vậy thì sao? Cậu muốn tôi tác hợp cậu và Hứa Hồng Phi à?”
Tô Dương nhàn nhạt hỏi.
Dịch Trình ngồi đối diện cũng không mập mờ: “Ừ, nhưng mà hai người các cậu nhận ra lâu rồi à.”
Tô Dương muốn cười một tiếng nhưng trong lòng nghĩ rằng, chuyện cả đời của ông đây còn chưa quản được mà sao giờ phải quản thêm chuyện của hai người này. “Sao chuyện này cậu không đi tìm Đoàn Triết?”
“Gọi điện với cậu ấy không được.”
“Sáng nay cậu ấy rời giường và đi từ sớm rồi.”- Tô Dương nói.
Dịch Trình vờ như không thấy giọng điệu khoe khoang của Tô Dương, không hề tò mò về việc “vì sao hai người lại sống chung với nhau“.
“Cậu không ngạc nhiên à.”- Dịch Trình nói.
Tô Dương ra vẻ “đây không phải là điều hiển nhiên à“.
“Vì sao tôi phải giúp cậu?”- Tô Dương cười hỏi.
Dịch Trình sớm đã nhìn ra bản chất cáo già của Tô Dương, cũng chỉ có mỗi Đoàn Triết, hamster nhỏ bé ngây thơ, dám nhảy vào hố lửa này.
“Vì cậu là người tốt, và là chồng tương lai của bạn nối khố của tôi.”- Dịch Trình nhìn Tô Dương như khẳng định, “Và người bạn đó không phải Hứa Hồng Phi.”
“Được rồi, tôi sẽ giúp.” Tô Dương nói tiếp: “Cậu muốn làm thế nào?”
“Cậu giúp tôi tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện với cậu ta là được.”
Tô Dương nói: “Vậy đi thuỷ cung đi.”
“Thuỷ cung á?”
Hứa Hồng Phi kinh ngạc.
“Ừ, không phải gần đây thuỷ cung đó rất nổi tiếng sao? Cái gì mà thám hiểm biển sâu rồi mỹ nhân ngư ở đáy biển gì đó ấy. Sau đó ông tìm thời điểm thích hợp để tỏ tình với cậu ấy không phải ổn sao?”- Đoàn Triết cảm thấy mình sắp xếp rất là hợp lý.
“Cũng đúng.”- Hứa Hồng Phi đồng tình, “Mà khi nào?”
“Tuần sau đi. Mua thêm vài vé nữa và mời thêm vài người tới để cậu ấy không nghĩ rằng hai người đang đi hẹn hò. Rồi đến thời điểm thích hợp thì sẽ để hai người lại, những người còn lại sẽ trốn đi.”
Hứa Hồng Phi và Đoàn Triết ăn nhịp nhau.
Sau khi bàn chuyện xong với Hứa Hồng Phi, Đoàn Triết đi dạo đến Thanh Hoa tìm Tô Dương.
Mới vừa đi đến khu dạy học cậu liền dừng bước.
Từ từ sao người trước mặt này lại trông quen mắt thế nhỉ?
Chờ đã, đây không phải là Tô Dương sao?
Còn trước mặt hắn...
Là một cô gái khác!
Tên này có thể bớt trêu hoa ghẹo nguyệt một ngày được không?
Đoàn Triết xắn tay áo lên, chuẩn bị dần tên khốn hái hoa ngắt cỏ này.
“Đàn anh Tô, em thật sự xin lỗi!”- Cô gái kia nức nở khóc một tiếng khiến Đoàn Triết đơ cả người.
Từ từ, sao cốt truyện nó lạ thế này.
Vì sao người tới tỏ tình lại xin lỗi?
Chotto matte (chờ một chút), này chẳng lẽ là Tô Dương đi tỏ tình với cô ấy?!
Vẻ mặt Đoàn Triết lúc này quả là mô phỏng hoàn hảo cho bức tranh “Tiếng thét“.
Trong đầu cậu đang dàn dựng tới 50 bộ phim truyền hình, trong đó kết cục tới 49 bộ đều là nữ chính đột ngột qua đời, còn Tô Dương cô độc cả đời.
“Không sao, thật sự là không sao đâu.”- Tô Dương rất nhẹ nhàng đáp.
“Thực sự xin lỗi anh, bởi vì em mà khiến anh bị thương. Lúc về em đã nói chuyện với cậu ấy thì cậu ấy đã thú nhận là vì em nên cậu ấy mới va vào anh...”- Cô gái càng nói càng nức nở, cuối cùng không kìm được mà khóc.
“Va cái gì?
Đoàn Triết liền nghĩ tới cảnh tên “cột điện” kia đụng phải Tô Dương. Vậy đây là bạn của “cột điện” tới xin lỗi à?
Nhìn kỹ lại cô gái, đây không phải là người lần trước tỏ tình với Tô Dương sao?
Đoàn Triết dường như đã hiểu rõ câu chuyện. Cậu hận không thể mổ não của tên “cột điện” kia ra. Chuyện ngươi theo đuổi con gái nhà người ta thì liên quan quái gì đến Tô Dương nhà này?!
“Chủ... Chủ tịch Đoàn!”- Cô gái kia phát hiện ra cậu.
Đoàn Triết đành phải bước tới, đưa cho cô nàng một tờ khăn giấy.
Cô ấy cảm ơn xong liền quay người rời đi.
“Cô ấy đến để xin lỗi.”- Tô Dương giải thích.
“Tôi biết rồi.”- Trên mặt Đoàn Triết có chút không vui, “Tên đó đúng là đồ vô dụng. Là cô gái kia tự theo đuổi cậu nhưng tự nhiên lại bị tên đó giận cá chém thớt.”
Tô Dương nhìn Đoàn Triết tức giận thay mình, mềm lòng hỏi: “Cậu tới tìm tôi có chuyện gì?”
“À, tôi tới để hỏi cậu cuối tuần có rảnh không? Tôi có phiếu đi thuỷ cung chơi.”- Đoàn Triết nói.
“Chỉ hai chúng ta à?”- Tô Dương hỏi, tính cho Dịch Trình leo cây.
Đoàn Triết nói: “Không phải, còn có Hứa Hồng Phi...”
“Thật trùng hợp, Dịch Trình cũng mời tôi đi thuỷ cung.”- Tô Dương nói.
Hai người nhìn nhau một cái đã hiểu.
Lúc này đã là giữa mùa hè, là thời gian nghỉ lễ quý báu của dân văn phòng và học sinh sinh viên. Thuỷ cung lúc này đã chật kín người, mùi hương soda cam chầm chậm lan toả dưới cái nóng oi bức.
“Tô Dương!”
Từ xa xa Tô Dương đã nhìn thấy Đoàn Triết vui vẻ như chú chó Corgi ở nhà, chỉ khác là đôi chân dưới cái quần đùi dài hơn của Đậu Đậu nhiều.
“Bọn Dịch Trình đâu?”- Đoàn Triết hỏi.
Đoàn Triết thở không ra hơi, trên trán lấm tấm mồ hôi. Tô Dương đưa cậu đồ uống đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Đoàn Triết hút một ngụm thật lớn, cũng là nước có ga, nhưng là nước nho.
Từ xa Đoàn Triết đã thấy bọn Dịch Trình. Tư thế quen thuộc kia, chắc lại đang cãi nhau nữa.
Dịch Trình: “Sao nơi này đến cả một cái thùng rác cũng không có vậy.”
Hứa Hồng Phi: “Thùng rác thì không có rác quyền sao? Bọn chúng không thể được ở trong nhà hay gì?”
Dịch Trình: “Không phải mày chính là thùng rác à?”
Hứa Hồng Phi: “Vậy sao mày còn chưa được phân loại rác?”
Dịch Trình: “Mày là loại rác gì?”
Hứa Hồng Phi: “Mày mới là loại rác gì?”
Ấu trĩ không chịu được.
Đoàn Triết thật sự không thể hiểu nổi, ở chung với hai đứa này từ nhỏ đến lớn nhưng chưa từng thấy tụi nó đánh nhau bao giờ.
Đoàn Triết đương nhiên không quên mục đích của chuyến đi này, kéo Dịch Trình đi xem thuỷ cung.
“Đi nào Dịch Trình. Nãy tôi thấy có cái máy tạo bong bóng đó ngộ lắm!”
Để lại Tô Dương và Hứa Hồng Phi bốn mắt nhìn nhau.
Tô Dương và Hứa Hồng Phi sống hơn 20 năm mới lần đầu nhận ra rằng việc có con cực khổ đến mức nào.
Không biết Đoàn Triết và Dịch Trình vào thuỷ cung từ lúc nào, họ đành phải chen chúc trong đám đông mà tìm người.
Tô Dương và Hứa Hồng Phi luôn đuổi theo để giữ hai người kia trong tầm mắt của mình.
Khi hai người kia đang bay nhảy trong đường hầm dưới nước thì hai người còn lại phải tấp vào gian hàng sứa. Khi hai người kia đang cầm súng tạo bong bóng bắn nhau thì bọn họ phải ghé vào gian hàng cá sấu. Còn khi hai người kia đến gian hàng sứa thì... đã biến mất.
Tô Dương rất muốn đến nhắc Đoàn Triết đừng có quên mục đích của chuyến đi này, mặc dù kẻ có mưu đồ đen tối nào đó cũng muốn có chút thời gian ở một mình với Đoàn Triết.
“Ui da, xin lỗi.”
Khi Tô Dương đang gần đuổi kịp Đoàn Triết thì hắn vô tình đụng phải một đứa trẻ.
Đứa trẻ xót xa, nước mắt lưng tròng, nhưng thà chết cũng không để nước mắt rơi.
Tô Dương thấy xung quanh đông người nhưng không thấy người nào giống với phụ huynh của đứa bé nên ngồi xổm xuống hỏi.
“Không tìm thấy mẹ à?”- Tô Dương hỏi.
Đứa nhỏ gật đầu lia lịa.
Tô Dương thở dài, kéo nhóc con ngồi xuống ghế bên cạnh, nhân tiện còn mua cho nó một cây kem.
Một lúc sau, một người phụ nữ mặt đầy hoang mang chạy đến. Cậu bé liền có sức sống, nhẹ nhàng gọi “Mẹ“.
“Ôi con yêu của mẹ, con làm mẹ lo muốn chết.”- Người mẹ bế đứa trẻ lên.
“Là nhờ có anh trai kia đã giúp con đó.”- Cậu bé chỉ tay về phía Tô Dương.
Tô Dương cười đáp lại.
“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu rất nhiều.”- Người mẹ vội vàng cảm ơn.
“Không có gì, không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”- Tô Dương cười nói, “Tôi còn có việc phải đi trước, chị nhớ chú ý cẩn thận nha.”
Con của người ta thì tìm được rồi còn “đứa con” của hắn thì vẫn chưa tìm ra.
Tô Dương thở dài, hiện tại không thể tìm được.
Bầu không khí trong quán cà phê rất ồn ào, mùi cà phê luôn phảng phất trong không khí. Vài đôi tình nhân dựa vào cửa sổ khe khẽ thì thầm với nhau.
“Anh xem thử đi, ốp điện thoại cặp này rất đẹp đúng không?”- Cô gái hỏi.
Chàng trai bên cạnh bất đắc dĩ nói: “Tháng này em đã mua hai cái ốp rồi đấy, dùng hết rồi à?”
Cô gái làm nũng nói: “Hông đâu, người ta muốn dùng ốp đôi với anh cơ.”
Chàng trai thoả hiệp: “Được rồi được rồi, tuỳ em đó.”
Đoàn Triết nhấp một ngụm cà phê liền thấy tinh thần sảng khoái, nhìn Hứa Hồng Phi ngồi đối diện.
“Ông nói đi, có chuyện gì vậy?”
“Tôi có chuyện muốn nói nhưng ông đừng có ngạc nhiên đấy.”- Hứa Hồng Phi nghiêm túc nhìn Đoàn Triết nói.
“Tôi biết ông từ nhỏ rồi nên sẽ không ngạc nhiên đâu.”- Đoàn Triết cũng nghiêm túc đáp lại Hứa Hồng Phi.
Hứa Hồng Phi nhìn Đoàn Triết đầy tin tưởng, trong ánh mắt cô đọng lại cả ngàn lời nói: “Tôi đã thích một người.”
Đoàn Triết buột miệng: “Hatano Yui?”
Hứa Hồng Phi cạn lời: “Không phải là loại thích đó, là kiểu khác cơ.”
“Là kiểu nào?”
“Là kiểu như được tắm mình trong gió xuân ấy. Khi cậu làm cái gì cũng chỉ nghĩ đến người đó, chính là cảm giác hận không thể cất giấu người đó vào trong túi của mình.”- Hứa Hồng Phi khoa tay múa chân, cố gắng truyền cho Đoàn Triết cùng sóng tần điện não.
“Là tờ cụ Mao đỏ* hả?!”
*cụ Mao đỏ là chỉ tờ tiền mệnh giá 100 tệ bên Trung (~360k VNĐ)
“Không phải, là tình yêu á.”- Hứa Hồng Phi hết nói nổi.
“Chắc không phải là “hoàng tử bé” của ông chứ?”- Đoàn Triết mơ hồ nói.
“Không phải mèo, mà là người! Là người đó! Là người còn sống sờ sờ biết nói chuyện đó!”- Hứa Hồng Phi phát điên lên, chống tay lên bàn, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Đợi khi mọi người nhìn đi chỗ khác, Đoàn Triết lại hỏi một cách không chắc chắn: “Là lớp trưởng, mối tình đầu của ông à, quay lại rồi hả?”
“Là Dịch Trình! Dịch Trình đó!”- Hứa Hồng Phi chắc điên mất.
Đoàn Triết ra vẻ “nói sớm có phải nhanh hơn không“.
Hứa Hồng Phi thấy Đoàn Triết không hề lộ ra sự kinh ngạc, sợ hãi, hay hoảng hốt như trong tưởng tượng mà ngược lại rất bình tĩnh.
“Vậy thì sao? Cậu muốn tôi tác hợp cậu và Hứa Hồng Phi à?”
Tô Dương nhàn nhạt hỏi.
Dịch Trình ngồi đối diện cũng không mập mờ: “Ừ, nhưng mà hai người các cậu nhận ra lâu rồi à.”
Tô Dương muốn cười một tiếng nhưng trong lòng nghĩ rằng, chuyện cả đời của ông đây còn chưa quản được mà sao giờ phải quản thêm chuyện của hai người này. “Sao chuyện này cậu không đi tìm Đoàn Triết?”
“Gọi điện với cậu ấy không được.”
“Sáng nay cậu ấy rời giường và đi từ sớm rồi.”- Tô Dương nói.
Dịch Trình vờ như không thấy giọng điệu khoe khoang của Tô Dương, không hề tò mò về việc “vì sao hai người lại sống chung với nhau“.
“Cậu không ngạc nhiên à.”- Dịch Trình nói.
Tô Dương ra vẻ “đây không phải là điều hiển nhiên à“.
“Vì sao tôi phải giúp cậu?”- Tô Dương cười hỏi.
Dịch Trình sớm đã nhìn ra bản chất cáo già của Tô Dương, cũng chỉ có mỗi Đoàn Triết, hamster nhỏ bé ngây thơ, dám nhảy vào hố lửa này.
“Vì cậu là người tốt, và là chồng tương lai của bạn nối khố của tôi.”- Dịch Trình nhìn Tô Dương như khẳng định, “Và người bạn đó không phải Hứa Hồng Phi.”
“Được rồi, tôi sẽ giúp.” Tô Dương nói tiếp: “Cậu muốn làm thế nào?”
“Cậu giúp tôi tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện với cậu ta là được.”
Tô Dương nói: “Vậy đi thuỷ cung đi.”
“Thuỷ cung á?”
Hứa Hồng Phi kinh ngạc.
“Ừ, không phải gần đây thuỷ cung đó rất nổi tiếng sao? Cái gì mà thám hiểm biển sâu rồi mỹ nhân ngư ở đáy biển gì đó ấy. Sau đó ông tìm thời điểm thích hợp để tỏ tình với cậu ấy không phải ổn sao?”- Đoàn Triết cảm thấy mình sắp xếp rất là hợp lý.
“Cũng đúng.”- Hứa Hồng Phi đồng tình, “Mà khi nào?”
“Tuần sau đi. Mua thêm vài vé nữa và mời thêm vài người tới để cậu ấy không nghĩ rằng hai người đang đi hẹn hò. Rồi đến thời điểm thích hợp thì sẽ để hai người lại, những người còn lại sẽ trốn đi.”
Hứa Hồng Phi và Đoàn Triết ăn nhịp nhau.
Sau khi bàn chuyện xong với Hứa Hồng Phi, Đoàn Triết đi dạo đến Thanh Hoa tìm Tô Dương.
Mới vừa đi đến khu dạy học cậu liền dừng bước.
Từ từ sao người trước mặt này lại trông quen mắt thế nhỉ?
Chờ đã, đây không phải là Tô Dương sao?
Còn trước mặt hắn...
Là một cô gái khác!
Tên này có thể bớt trêu hoa ghẹo nguyệt một ngày được không?
Đoàn Triết xắn tay áo lên, chuẩn bị dần tên khốn hái hoa ngắt cỏ này.
“Đàn anh Tô, em thật sự xin lỗi!”- Cô gái kia nức nở khóc một tiếng khiến Đoàn Triết đơ cả người.
Từ từ, sao cốt truyện nó lạ thế này.
Vì sao người tới tỏ tình lại xin lỗi?
Chotto matte (chờ một chút), này chẳng lẽ là Tô Dương đi tỏ tình với cô ấy?!
Vẻ mặt Đoàn Triết lúc này quả là mô phỏng hoàn hảo cho bức tranh “Tiếng thét“.
Trong đầu cậu đang dàn dựng tới 50 bộ phim truyền hình, trong đó kết cục tới 49 bộ đều là nữ chính đột ngột qua đời, còn Tô Dương cô độc cả đời.
“Không sao, thật sự là không sao đâu.”- Tô Dương rất nhẹ nhàng đáp.
“Thực sự xin lỗi anh, bởi vì em mà khiến anh bị thương. Lúc về em đã nói chuyện với cậu ấy thì cậu ấy đã thú nhận là vì em nên cậu ấy mới va vào anh...”- Cô gái càng nói càng nức nở, cuối cùng không kìm được mà khóc.
“Va cái gì?
Đoàn Triết liền nghĩ tới cảnh tên “cột điện” kia đụng phải Tô Dương. Vậy đây là bạn của “cột điện” tới xin lỗi à?
Nhìn kỹ lại cô gái, đây không phải là người lần trước tỏ tình với Tô Dương sao?
Đoàn Triết dường như đã hiểu rõ câu chuyện. Cậu hận không thể mổ não của tên “cột điện” kia ra. Chuyện ngươi theo đuổi con gái nhà người ta thì liên quan quái gì đến Tô Dương nhà này?!
“Chủ... Chủ tịch Đoàn!”- Cô gái kia phát hiện ra cậu.
Đoàn Triết đành phải bước tới, đưa cho cô nàng một tờ khăn giấy.
Cô ấy cảm ơn xong liền quay người rời đi.
“Cô ấy đến để xin lỗi.”- Tô Dương giải thích.
“Tôi biết rồi.”- Trên mặt Đoàn Triết có chút không vui, “Tên đó đúng là đồ vô dụng. Là cô gái kia tự theo đuổi cậu nhưng tự nhiên lại bị tên đó giận cá chém thớt.”
Tô Dương nhìn Đoàn Triết tức giận thay mình, mềm lòng hỏi: “Cậu tới tìm tôi có chuyện gì?”
“À, tôi tới để hỏi cậu cuối tuần có rảnh không? Tôi có phiếu đi thuỷ cung chơi.”- Đoàn Triết nói.
“Chỉ hai chúng ta à?”- Tô Dương hỏi, tính cho Dịch Trình leo cây.
Đoàn Triết nói: “Không phải, còn có Hứa Hồng Phi...”
“Thật trùng hợp, Dịch Trình cũng mời tôi đi thuỷ cung.”- Tô Dương nói.
Hai người nhìn nhau một cái đã hiểu.
Lúc này đã là giữa mùa hè, là thời gian nghỉ lễ quý báu của dân văn phòng và học sinh sinh viên. Thuỷ cung lúc này đã chật kín người, mùi hương soda cam chầm chậm lan toả dưới cái nóng oi bức.
“Tô Dương!”
Từ xa xa Tô Dương đã nhìn thấy Đoàn Triết vui vẻ như chú chó Corgi ở nhà, chỉ khác là đôi chân dưới cái quần đùi dài hơn của Đậu Đậu nhiều.
“Bọn Dịch Trình đâu?”- Đoàn Triết hỏi.
Đoàn Triết thở không ra hơi, trên trán lấm tấm mồ hôi. Tô Dương đưa cậu đồ uống đã chuẩn bị sẵn từ trước.
Đoàn Triết hút một ngụm thật lớn, cũng là nước có ga, nhưng là nước nho.
Từ xa Đoàn Triết đã thấy bọn Dịch Trình. Tư thế quen thuộc kia, chắc lại đang cãi nhau nữa.
Dịch Trình: “Sao nơi này đến cả một cái thùng rác cũng không có vậy.”
Hứa Hồng Phi: “Thùng rác thì không có rác quyền sao? Bọn chúng không thể được ở trong nhà hay gì?”
Dịch Trình: “Không phải mày chính là thùng rác à?”
Hứa Hồng Phi: “Vậy sao mày còn chưa được phân loại rác?”
Dịch Trình: “Mày là loại rác gì?”
Hứa Hồng Phi: “Mày mới là loại rác gì?”
Ấu trĩ không chịu được.
Đoàn Triết thật sự không thể hiểu nổi, ở chung với hai đứa này từ nhỏ đến lớn nhưng chưa từng thấy tụi nó đánh nhau bao giờ.
Đoàn Triết đương nhiên không quên mục đích của chuyến đi này, kéo Dịch Trình đi xem thuỷ cung.
“Đi nào Dịch Trình. Nãy tôi thấy có cái máy tạo bong bóng đó ngộ lắm!”
Để lại Tô Dương và Hứa Hồng Phi bốn mắt nhìn nhau.
Tô Dương và Hứa Hồng Phi sống hơn 20 năm mới lần đầu nhận ra rằng việc có con cực khổ đến mức nào.
Không biết Đoàn Triết và Dịch Trình vào thuỷ cung từ lúc nào, họ đành phải chen chúc trong đám đông mà tìm người.
Tô Dương và Hứa Hồng Phi luôn đuổi theo để giữ hai người kia trong tầm mắt của mình.
Khi hai người kia đang bay nhảy trong đường hầm dưới nước thì hai người còn lại phải tấp vào gian hàng sứa. Khi hai người kia đang cầm súng tạo bong bóng bắn nhau thì bọn họ phải ghé vào gian hàng cá sấu. Còn khi hai người kia đến gian hàng sứa thì... đã biến mất.
Tô Dương rất muốn đến nhắc Đoàn Triết đừng có quên mục đích của chuyến đi này, mặc dù kẻ có mưu đồ đen tối nào đó cũng muốn có chút thời gian ở một mình với Đoàn Triết.
“Ui da, xin lỗi.”
Khi Tô Dương đang gần đuổi kịp Đoàn Triết thì hắn vô tình đụng phải một đứa trẻ.
Đứa trẻ xót xa, nước mắt lưng tròng, nhưng thà chết cũng không để nước mắt rơi.
Tô Dương thấy xung quanh đông người nhưng không thấy người nào giống với phụ huynh của đứa bé nên ngồi xổm xuống hỏi.
“Không tìm thấy mẹ à?”- Tô Dương hỏi.
Đứa nhỏ gật đầu lia lịa.
Tô Dương thở dài, kéo nhóc con ngồi xuống ghế bên cạnh, nhân tiện còn mua cho nó một cây kem.
Một lúc sau, một người phụ nữ mặt đầy hoang mang chạy đến. Cậu bé liền có sức sống, nhẹ nhàng gọi “Mẹ“.
“Ôi con yêu của mẹ, con làm mẹ lo muốn chết.”- Người mẹ bế đứa trẻ lên.
“Là nhờ có anh trai kia đã giúp con đó.”- Cậu bé chỉ tay về phía Tô Dương.
Tô Dương cười đáp lại.
“Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu rất nhiều.”- Người mẹ vội vàng cảm ơn.
“Không có gì, không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”- Tô Dương cười nói, “Tôi còn có việc phải đi trước, chị nhớ chú ý cẩn thận nha.”
Con của người ta thì tìm được rồi còn “đứa con” của hắn thì vẫn chưa tìm ra.
Tô Dương thở dài, hiện tại không thể tìm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.