Ta Sinh Tồn Ở Thời Tận Thế Cùng Hệ Thống Chó Má
Chương 24: Căn cứ Cự Xà bị tấn công phần 2
Lục Tiên Sinh
22/06/2024
Hắn Lưu Thiết quan xác khắp nơi, nhưng không có dấu vết của sinh vật biến dị, nên duy đoán của bọn họ đã đúng, căn cứ Cự Xà đang bị tấn công.
“ Lưu Ca chổ bọn em cũng không có gì cả, chỉ có dấu vỏ đạn thôi” A Cương chạy lại cũng với Tiểu Nhu
“ Anh biết rồi, chúng ta chuẩn bị lên tầng hai, mọi người đề phòng đối phương có súng “Lưu Thiết nói vừa đi lên phía trước
Cả đám bằng đầu đi lên tầng ba, bọn họ cố gắng không gây tiếng động một chút nào
Bỗng Lưu Thiết đưa tay dừng lại, cả đám dơ vũ khí chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Hắn nhìn qua khe tường thấy hai người canh gác, trang bị cả súng họ đang đi tuần tra,
“ có hai kẻ cầm súng sấp đi lại đây “ Lưu Thiết vừa nhìn vừa nói nhỏ với A Cương và Tiểu Nhu.
“ Phải làm sao đây Lưu Ca “ A Cương trat lời lại Lưu Thiết
“ Để tôi giải quyết được, thấy tôi ra hiệu thì chạy ra đây yểm chợ phía sau chô tôi lỡ mai có người phía sau “ nói xong Lưu Thiết chạy ra
Hai tên tuần tra đang đi thì Lưu Thiết xuất hiện, bọn chúng chưa kịp trở tay thì bị Lưu Thiết cho một kiếm về thiên đàng, kĩ năng hiện tại của Lưu Thiết cứ như một sát thủ vậy
“ Lưu Ca giỏi quá “ Tiểu Nhu khen ngợi Lưu Thiết vô cùng
Hai anh em bắt đầu chạy lên lục soát thân thể hai tên canh gác. Còn Lưu Thiết thì đi vòng vòng tiềm kiếm.
“ Lưu Ca bọn chúng chỉ có súng với đạn trong balo chỉ ít bánh mì” A Cương cầm vật phẩm lấy được trong tay đưa lên cho Lưu Thiết xem
“ Ừm lấy súng đạn bỏ vào balo đi còn bánh mì bỏ lại”
“Các ngươi cẩn thận! Ta cảm nhận được một luồn sức mạnh như sinh bất biến dị nhưng cũng không phải sinh bất biến dị, nó rất khác lạ nhưng nó làm ta thấy khó chịu, ở tầng năm các ngươi cẩn thận!” Tử Đằng mở mắt nói, cô ta từ lúc vào bệnh viện căn cứ thì lại chiềm vào giấc ngủ nay lại thức giấc
“ ý ngươi là sao? “ Lưu Thiết khod hiểu nhìn Tử Đằng
“ Ta không biết nhưng ngươi cẩn thận đừng làm bạn ta phải nguy hiểm “ Tử Đằng lại chìm vào giấc ngủ
“ Bộ ngươi thèm ngủ lắm hả “ Lưu Thiết nhìn Tử Đằng yêm ru không trả lời
[ Ta cũng cảm nhận được một thứ gì đó rất kì lạ, kí chủ hãy chú ý an toàn!]
Trên tầng 4 một căn phòng nọ không biết ở đâu.
Một người phụ nữ già yếu đang nằm hốc hển nằm dưới mặt đất, bà ta dường như là bệnh nhân của bệnh viện. Trong căn phòng cũng có rất nhiều người, ai cũng rất mệt mỏi
“ Đói… Quá ta sắp chết rồi “ một người trung niên nằm dưới đất toàn thân ông ta như hết sức lực, cũng có nhiều người trong căn phòng đó
Hơn cả đã có vài người vì cơn đói mà đã chết đi tại chổ. Những tiếng rên la vang vọng căn phòng nọ.
Bỗng một tiếng cô gái cất tiếng “ Các bác bình tĩnh chị Lưu Giai sẽ cứu chúng ta, mọi người đợi chị ấy rán lên nhé.
Một y tá cất tiếng cô ta là những người được Lưu Giai cứu sống, cô ta ngoài mặt nói thế nhưng bên trong cũng đầy suy sụp vì cô ấy biết, tình hình của chị Lưu Giai cũng không tốt mấy
[ Lưu Giai là người đứng đầu căn cứ Cự Xà, cô ta là một y tá của bệnh viện, 23 tuổi]
Một tiếng động phát ra ngoài cửa, một tên cầm súng bắt đàu mở cửa ra, bọn họ nhìn thấy hắn bắt đầu sợ hãi. Hắn nhìn thấy cô y tá kia. Khuôn mặt đầy sở khanh xuất hiện, hắn bắt đầu lại gần cô
“ Nào tiểu mĩ nhân lại cho anh nào” hắn ta bắt đầu bước gần lại cô gái, nói những câu nói thật ghê tởm, hắn bắt đầu bỏ vũ khí xuống hắn từng bước bước tới
Cô gái cảm nhận được sự nguy hiểm liền lui về phía sau, cô ấy bắt đầu sợ hãi, “ đừng lại đây đừng lại đây”
Hắn không nghe những lời nói của cô gái hắn liền bay lại đè cô ấy xuống, cô y tá vùng vẫy nhưng sức lực đã bị cạn kiệt vì lâu ngày không có gì trong bụng, cô ta bắt đầu thật thế, cứ như sấp bị gục ngã
Bỗng có một người đàn ông trong căn phòng chạy tới đẩy hắn ra, nhưng sức lực người đó có hạn vì không gì trong bụng sức người đó không đủ đẩy ngã người tên sở khanh vậy.
Tên sở khanh thấy vậy khuôn mặt tràn đầy sự tức giận hắn nhanh chóng cầm lấy cây súng bỏ dưới đất hắn khong nói một lời nào chỉ nghe hai tiếng “ bằng… bằng”
Người đàn ông cứu cô y tá chết tại chổ, máu bắn tùm lum ngã cái gục xuống sàn nhà, cả căn phòng sợ hãi yêm lặng, cô gái cũng sợ hãi vì điều này.
“ Này bé cưng bị tên kia làm mất nhả hứng quá nhưng không sao anh sẽ giúp em” hắn vụt cây súng một bên, bắt đầu dơ tay lên sờ má cô gái
“ Đừng mà… đừng mà tôi xin anh” cô gái khóc lên gào thét kêu gào nhưng trong căn phòng toàn những người cao tuổi không ai giúp đỡ được.
Hắn bắt đầu rờ xuống cúc áo đầu cô gái, coi gái bị hắn khoá chặt cơ thể không có sức chống chả, cô gái bắt đầu cam chịu số phận bị thảm của mình
“ Chị Lưu Giai, chị Lưu Giai cứu em với” thâm tâm cô gào khóc.
Tên lính sở khanh đã mở được một khuy” đúng là hàng ngon, làm tao đây không kiềm lòng được” khuôn mặt kinh tởm tiếng xác gần lại, một tay mở cúc tay kia chói hai tay cô gái lại
Tưởng chừng như đời cô gái sẽ bị xâm hại, cô ta tính tự giác thà chết còn hơn sống nhục
“ Chị Lưu Giai em đi trước đây”
Cô ta chưa kịp cắn lưỡi thì bỗng nhiên nghe một tiếng sẹt một cái, cô ta nhanh chóng mở mắt thì thấy tên lính sở khanh nằm gục tại chổ, cô ta nhìn lên thì thấy bọn Lưu Thiết đứng đó
“ Cô có sao không?” Lưu Thiết nhìn cô rồi nói
Cô gái bắt đầu dịnh áo rồi cố gắng ngồi dậy “ tôi…tôi…tôi không sao…cảm ơn anh nhiều lắm “
Lưu Thiết không tra lời thấy ngay cạnh bàn kế cửa có một cáu khăn lớn, hắn nhanh chóng khẩy lên mình coi ta. “ Đắp vào đi “ cô ta nghe vậy liền ôm vọi cái chăn
“Những người trong đây là sao” Lưu Thiết nhìn xung quanh đếm được tầm chục người trong đó người già chiếm phân nữa
“ Họ là bệnh nhân của bệnh viện, được chúng tôi cứu trong tận thế “ Cô gái choàng khăn rồi ngồi nói
Lưu Thiết quan xác rồi móc đâu ra một đống đồ ăn hợp “A Cương đem chia cho mọi người di”
“ Rõ Lưu Ca “ A Cương cầm lấy đồ ăn chia cho mọi người
Cô y tá nhìn họ có đồ ăn nhiều như vậy rất ngạc nhiên, ngạc nhiên hơn là họ lại dễ dàng chia sẽ đồ ăn cho mọi người mới gặp như vậy
“ Lưu Ca chổ bọn em cũng không có gì cả, chỉ có dấu vỏ đạn thôi” A Cương chạy lại cũng với Tiểu Nhu
“ Anh biết rồi, chúng ta chuẩn bị lên tầng hai, mọi người đề phòng đối phương có súng “Lưu Thiết nói vừa đi lên phía trước
Cả đám bằng đầu đi lên tầng ba, bọn họ cố gắng không gây tiếng động một chút nào
Bỗng Lưu Thiết đưa tay dừng lại, cả đám dơ vũ khí chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Hắn nhìn qua khe tường thấy hai người canh gác, trang bị cả súng họ đang đi tuần tra,
“ có hai kẻ cầm súng sấp đi lại đây “ Lưu Thiết vừa nhìn vừa nói nhỏ với A Cương và Tiểu Nhu.
“ Phải làm sao đây Lưu Ca “ A Cương trat lời lại Lưu Thiết
“ Để tôi giải quyết được, thấy tôi ra hiệu thì chạy ra đây yểm chợ phía sau chô tôi lỡ mai có người phía sau “ nói xong Lưu Thiết chạy ra
Hai tên tuần tra đang đi thì Lưu Thiết xuất hiện, bọn chúng chưa kịp trở tay thì bị Lưu Thiết cho một kiếm về thiên đàng, kĩ năng hiện tại của Lưu Thiết cứ như một sát thủ vậy
“ Lưu Ca giỏi quá “ Tiểu Nhu khen ngợi Lưu Thiết vô cùng
Hai anh em bắt đầu chạy lên lục soát thân thể hai tên canh gác. Còn Lưu Thiết thì đi vòng vòng tiềm kiếm.
“ Lưu Ca bọn chúng chỉ có súng với đạn trong balo chỉ ít bánh mì” A Cương cầm vật phẩm lấy được trong tay đưa lên cho Lưu Thiết xem
“ Ừm lấy súng đạn bỏ vào balo đi còn bánh mì bỏ lại”
“Các ngươi cẩn thận! Ta cảm nhận được một luồn sức mạnh như sinh bất biến dị nhưng cũng không phải sinh bất biến dị, nó rất khác lạ nhưng nó làm ta thấy khó chịu, ở tầng năm các ngươi cẩn thận!” Tử Đằng mở mắt nói, cô ta từ lúc vào bệnh viện căn cứ thì lại chiềm vào giấc ngủ nay lại thức giấc
“ ý ngươi là sao? “ Lưu Thiết khod hiểu nhìn Tử Đằng
“ Ta không biết nhưng ngươi cẩn thận đừng làm bạn ta phải nguy hiểm “ Tử Đằng lại chìm vào giấc ngủ
“ Bộ ngươi thèm ngủ lắm hả “ Lưu Thiết nhìn Tử Đằng yêm ru không trả lời
[ Ta cũng cảm nhận được một thứ gì đó rất kì lạ, kí chủ hãy chú ý an toàn!]
Trên tầng 4 một căn phòng nọ không biết ở đâu.
Một người phụ nữ già yếu đang nằm hốc hển nằm dưới mặt đất, bà ta dường như là bệnh nhân của bệnh viện. Trong căn phòng cũng có rất nhiều người, ai cũng rất mệt mỏi
“ Đói… Quá ta sắp chết rồi “ một người trung niên nằm dưới đất toàn thân ông ta như hết sức lực, cũng có nhiều người trong căn phòng đó
Hơn cả đã có vài người vì cơn đói mà đã chết đi tại chổ. Những tiếng rên la vang vọng căn phòng nọ.
Bỗng một tiếng cô gái cất tiếng “ Các bác bình tĩnh chị Lưu Giai sẽ cứu chúng ta, mọi người đợi chị ấy rán lên nhé.
Một y tá cất tiếng cô ta là những người được Lưu Giai cứu sống, cô ta ngoài mặt nói thế nhưng bên trong cũng đầy suy sụp vì cô ấy biết, tình hình của chị Lưu Giai cũng không tốt mấy
[ Lưu Giai là người đứng đầu căn cứ Cự Xà, cô ta là một y tá của bệnh viện, 23 tuổi]
Một tiếng động phát ra ngoài cửa, một tên cầm súng bắt đàu mở cửa ra, bọn họ nhìn thấy hắn bắt đầu sợ hãi. Hắn nhìn thấy cô y tá kia. Khuôn mặt đầy sở khanh xuất hiện, hắn bắt đầu lại gần cô
“ Nào tiểu mĩ nhân lại cho anh nào” hắn ta bắt đầu bước gần lại cô gái, nói những câu nói thật ghê tởm, hắn bắt đầu bỏ vũ khí xuống hắn từng bước bước tới
Cô gái cảm nhận được sự nguy hiểm liền lui về phía sau, cô ấy bắt đầu sợ hãi, “ đừng lại đây đừng lại đây”
Hắn không nghe những lời nói của cô gái hắn liền bay lại đè cô ấy xuống, cô y tá vùng vẫy nhưng sức lực đã bị cạn kiệt vì lâu ngày không có gì trong bụng, cô ta bắt đầu thật thế, cứ như sấp bị gục ngã
Bỗng có một người đàn ông trong căn phòng chạy tới đẩy hắn ra, nhưng sức lực người đó có hạn vì không gì trong bụng sức người đó không đủ đẩy ngã người tên sở khanh vậy.
Tên sở khanh thấy vậy khuôn mặt tràn đầy sự tức giận hắn nhanh chóng cầm lấy cây súng bỏ dưới đất hắn khong nói một lời nào chỉ nghe hai tiếng “ bằng… bằng”
Người đàn ông cứu cô y tá chết tại chổ, máu bắn tùm lum ngã cái gục xuống sàn nhà, cả căn phòng sợ hãi yêm lặng, cô gái cũng sợ hãi vì điều này.
“ Này bé cưng bị tên kia làm mất nhả hứng quá nhưng không sao anh sẽ giúp em” hắn vụt cây súng một bên, bắt đầu dơ tay lên sờ má cô gái
“ Đừng mà… đừng mà tôi xin anh” cô gái khóc lên gào thét kêu gào nhưng trong căn phòng toàn những người cao tuổi không ai giúp đỡ được.
Hắn bắt đầu rờ xuống cúc áo đầu cô gái, coi gái bị hắn khoá chặt cơ thể không có sức chống chả, cô gái bắt đầu cam chịu số phận bị thảm của mình
“ Chị Lưu Giai, chị Lưu Giai cứu em với” thâm tâm cô gào khóc.
Tên lính sở khanh đã mở được một khuy” đúng là hàng ngon, làm tao đây không kiềm lòng được” khuôn mặt kinh tởm tiếng xác gần lại, một tay mở cúc tay kia chói hai tay cô gái lại
Tưởng chừng như đời cô gái sẽ bị xâm hại, cô ta tính tự giác thà chết còn hơn sống nhục
“ Chị Lưu Giai em đi trước đây”
Cô ta chưa kịp cắn lưỡi thì bỗng nhiên nghe một tiếng sẹt một cái, cô ta nhanh chóng mở mắt thì thấy tên lính sở khanh nằm gục tại chổ, cô ta nhìn lên thì thấy bọn Lưu Thiết đứng đó
“ Cô có sao không?” Lưu Thiết nhìn cô rồi nói
Cô gái bắt đầu dịnh áo rồi cố gắng ngồi dậy “ tôi…tôi…tôi không sao…cảm ơn anh nhiều lắm “
Lưu Thiết không tra lời thấy ngay cạnh bàn kế cửa có một cáu khăn lớn, hắn nhanh chóng khẩy lên mình coi ta. “ Đắp vào đi “ cô ta nghe vậy liền ôm vọi cái chăn
“Những người trong đây là sao” Lưu Thiết nhìn xung quanh đếm được tầm chục người trong đó người già chiếm phân nữa
“ Họ là bệnh nhân của bệnh viện, được chúng tôi cứu trong tận thế “ Cô gái choàng khăn rồi ngồi nói
Lưu Thiết quan xác rồi móc đâu ra một đống đồ ăn hợp “A Cương đem chia cho mọi người di”
“ Rõ Lưu Ca “ A Cương cầm lấy đồ ăn chia cho mọi người
Cô y tá nhìn họ có đồ ăn nhiều như vậy rất ngạc nhiên, ngạc nhiên hơn là họ lại dễ dàng chia sẽ đồ ăn cho mọi người mới gặp như vậy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.