Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên

Chương 19: Ám thất?...

Bằng Y Úy Ngã

26/06/2022

Hướng Linh Băng có chút kinh ngạc nhìn Hách Liên Tiểu Bạch, nơi trái tim dường như có thứ gì đánh sâu vào, bị chấn động đến mức cả người nàng có loại cảm giác choáng váng.

"Tiểu Bạch..." Khẽ gọi tên của cô, Hướng Linh Băng thấp thỏm mong chờ mở miệng, giọng nói có chút run rẩy, "Em... yêu... chị?"

"A..." Hách Liên Tiểu Bạch nhíu mày, bĩu môi không nói lời nào. Cô không rõ tại sao khi nghe Giống tỷ tỷ nói ba chữ này sẽ có cảm giác kỳ lạ, cái cảm giác này giống như... giống như trong ngực như có cái gì muốn xông ra vậy. Là tình yêu sao? Cô không hiểu cái này, lúc cô ba tuổi phụ thân và mẫu thân đã qua đời, là tỷ tỷ vẫn luôn ở với cô, là tỷ tỷ dạy cô biết chữ, dạy cô đọc sách, dạy cô biết thế gian rất nhiều đạo lý, thế nhưng tỷ tỷ chưa từng dạy cô tình yêu là cái gì.

Tỷ tỷ rời đi lúc cô mười tuổi, lúc đi tỷ tỷ nói Tiểu Bạch phải ngoan ngoãn lớn lên, ngoan ngoãn luyện võ công, không được bắt nạt Tiểu Hắc. Khi đó cô cho rằng tỷ tỷ sẽ không rời khỏi lâu, nhưng mà sau đó, trong lúc cô chậm rãi lớn lên, lúc cô bắt đầu biết nguy hiểm của cấm địa Đào Hoa Nguyên, cô mới bắt đầu sợ tỷ tỷ có phải cứ như vậy vĩnh viễn rời xa cô. Thật ra thì cho dù không có bị buộc gả vào Tư Đồ gia, một ngày nào đó cô cũng sẽ chọn rời đi đi tìm tỷ tỷ.Hách Liên Tiểu Bạch suy nghĩ về hai chữ tình yêu, càng nghĩ càng xa, cho đến sau đó, đã biến thành suy nghĩ tới vấn đề có thể tìm được tỷ tỷ hay không. Mà Hướng Linh Băng đứng trước mặt cô, vẫn luôn chờ câu trả lời của cô.

"Tiểu Bạch?" Hướng Linh Băng không có đi quản mọi người rốt cuộc đang làm cái gì, lúc này trong mắt nàng chỉ có Hách Liên Tiểu Bạch, nàng chỉ muốn biết, cuối cùng người động tình, là chỉ có một mình nàng, hay là... người làm cho nàng động tình cũng động tình với nàng.

"A... A?" Hách Liên Tiểu Bạch phục hồi tinh thần lại, "Yêu sao, Tiểu Bạch yêu Giống tỷ tỷ, cũng yêu tỷ tỷ."

Trong lòng Hướng Linh Băng lạnh đi, nhưng mà vẫn là có chút không cam lòng, "Vậy... Nếu tỷ tỷ em cũng... Em cũng sẽ...?"

"Đúng!" Hách Liên Tiểu Bạch nặng nề gật đầu, "Tỷ tỷ và Giống tỷ tỷ đều rất quan trọng!"

Hướng Linh Băng thất vọng thở dài. Bất quá, cái này cũng nằm trong dự đoán của nàng, lấy tính tình đơn thuần của Hách Liên Tiểu Bạch, để cho cô hiểu được tình yêu giữa hai người nhanh như vậy, xác thật có chút khó khăn. Huống chi, cô mới mười sáu tuổi. Hướng Linh Băng điều chỉnh lại mất mát trong lòng, đè tâm trạng có phần tiêu cực xuống, lấy giọng nói bình tĩnh nhất nói với Hách Liên Tiểu Bạch, "Ừm, Tiểu Bạch cũng rất..." Lời còn chưa dứt, liền nghe Trương tổng đột nhiên tức giận mắng một tiếng khốn nạn, Hướng Linh Băng sửng sốt, mới vừa quay người lại liền thấy Trương tổng đó sải bước qua đây, duỗi tay ra muốn đẩy ba linh vị kia xuống đất.

"Anh làm cái gì!" Cả kinh, theo bản năng ngăn trước bàn cẩm thạch, Hướng Linh Băng lạnh lùng nói, "Đây là bài vị của cổ nhân, anh muốn làm gì?"

Cơ thể cường tráng kia của Trương tổng bị Hướng Linh Băng cản ngừng lại, có chút lúng túng nói, "Tôi chỉ muốn... nhìn... Đúng, nhìn..."

"Đúng không?" Vẻ mặt Hướng Linh Băng hoài nghi, "Sao tôi cảm giác là anh thẹn quá thành giận vậy?"



"..."

Trương tổng bởi vì lời nói sắc bén của nàng mà giận tái mặt, trong một thất lập tức lâm vào yên tĩnh quỷ dị.

Vu Tiệm Hàng lặng lẽ cầm súng lục, ánh mắt ngưng trọng nhìn hai người giằng co, lực chú ý vẫn luôn nhìn trên người Ivan Dahl ở cách đó không xa.

"Ha ha..." Trương tổng bỗng nhiên cười ha ha, "Hướng giáo sư nói đùa, sao lại thẹn quá thành giận chứ? Tôi chỉ muốn vái trước bài vị của vua Thuận Trị mà thôi."

Hướng Linh Băng nghi ngờ nhìn hắn hồi lâu, cũng biết bầu không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi trong mộ thất, lúc này mới lui qua một bên, "Hy vọng Trương tổng có thể tôn trọng tổ tiên đã qua đời."

"Đó là đương nhiên... đương nhiên..." Trương tổng cười ngượng, khom người vái ba bài vị một cái, nhưng vào lúc này, bài vị bỗng nhiên chấn động vài cái, ở giữa bàn ngọc đột nhiên sụt lùi sang bên kia, lộ ra một cái ám cách.

"À..." Hách Liên Tiểu Bạch gãi gãi đầu, nhìn Hướng Linh Băng, "Em không có cố ý..."Hướng Linh Băng không có thời gian đi hỏi Hách Liên Tiểu Bạch mở ám cách như thế nào, dùng sức bước một bước đứng trước bàn dài, mà tay Trương tổng vừa lúc muốn duỗi tới ám cách, nhìn thấy Hướng Linh Băng che chở ám cách, trong mắt hung quang chợt lóe, vẫn không có dừng tay hướng ám cách chộp tới..."A!" Hét thảm một tiếng, Trương tổng thụt lại bàn tay có chút sưng đỏ, dùng sức vẫy vài cái, "Rốt cuộc là ai? Ra đây!"

Những người trong mộ thất hai mặt nhìn nhau hồi lâu, không rõ vừa xảy ra chuyện gì. Hướng Linh Băng mở miệng nói, "Trương tổng, đây chỉ là hộp tro cốt của ba vị tổ tiên, tùy ý mạo phạm sẽ bị trừng phạt."

Hộp tro cốt? Hai mắt Cổ Kỳ Xương lập tức sáng lên, đi tới bên cạnh Hướng Linh Băng, nhìn ba cái hũ được chạm khắc bằng ngọc thạch bên trong ám cách, "Xem ra Linh Băng nói không sai."

"Xem ra Hiếu Lăng là như vậy, chúng ta đi ra ngoài đi, ngày mai sẽ có đội khảo cổ chuyên môn đi vào." Hướng Linh Băng nhìn Trương tổng và mấy người Nhạc Hằng đang nhìn chằm chằm vào ám cách nói.

"Ừ, tôi cũng thấy như vậy." Cổ Kỳ Xương gật đầu tán đồng nói. Có những người này ở đây, ông cũng không thể chuyên tâm làm nghiên cứu được.

"Không được!" Trương tổng vừa tới gần vừa hét lên phản đối, âm thanh kia lượn lờ trong mộ thất trống trải hồi lâu. Hướng Linh Băng nhíu mày lại, "Trương tổng còn muốn làm cái gì? Chẳng lẽ còn muốn tìm thứ gì?"

Trương tổng nghe vậy động tác cứng lại, sau đó nở nụ cười, "Hướng giáo sư nói đùa, tôi chỉ muốn xem hũ tro cốt của Hoàng Đế, trước đây tôi chưa từng thấy, chỉ muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ một chút. Nhạc Hằng ở một bên cũng nói theo, "Đúng vậy đó Hướng giáo sư, hòm quan tài của Hoàng Đế cũng thấy nhiều, nhưng mà hũ tro cốt thì vẫn là lần đầu tiên a."



Do dự hồi lâu, Hướng Linh Băng cúi đầu lại nhìn hũ tro cốt, cuối cùng thở dài, "Được rồi, có điều không thể dùng tay chạm vào."

"Đó là đương nhiên." Trương tổng lên tiếng rất nhanh, liếc Nhạc Hằng và Hồ Kiện bên cạnh một cái, ba người cùng nhau vây quanh bàn ngọc nhìn ba cái hũ bên trong ám cách không nói lời nào.

"Hướng giáo sư, hũ tro cốt này sẽ được đặt ở trong viện bảo tàng của Thanh Đông lăng, hay là vẫn để ở chỗ này vậy?" Nhạc Hằng đi đế bên cạnh Hướng Linh Băng nói."Cái này không phải tôi có thể quyết định." Hướng Linh Băng lạnh lùng đáp.

"À, tôi cũng chỉ là tò mò, tò mò..." Nhạc Hằng cười ha hả vài cái sau đó lại nói, "Bài văn lần trước của Hướng giáo viết rất hay..."

"Cảm ơn khích lệ." Hướng Linh Băng vẫn lạnh lùng đáp, trong lòng bắt đầu hơi mất kiên nhẫn, liền quay đầu nhìn Hách Liên Tiểu Bạch muốn hạ cảm giác nóng nảy xuống, "Tiểu Bạch vừa mới đụng phải cơ quan gì vậy?"

"A, em nhìn thấy cái này, cảm thấy thật kỳ lạ, cho nên liền sờ một cái, kết quả là..." Hách Liên Tiểu Bạch chỉ con ngươi trên đầu con rồng ở một góc bàn ngọc, vô tội nhìn Hướng Linh Băng, "Xin lỗi..."Hướng Linh Băng lắc đầu, đi tới phía trước một bước muốn nắm tay cô nói cho cô biết là không có sao...

"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, Hướng Linh Băng chỉ cảm thấy dưới chân trống không, cả người rơi thẳng xuống, rơi đến phân nửa thì chợt cảm giác được ôm lấy, dựa vào trực giác biết người ôm mình chính là Hách Liên Tiểu Bạch, sợ hãi trong lòng mới dần dần biến mất, xoay tay lại ôm eo Hách Liên Tiểu Bạch.

Hách Liên Tiểu Bạch thấy Hướng Linh Băng đi về phía mình thì không biết tại sao trong lòng lại đột nhiên báo động, sau đó liền nhìn thấy sàn nhà dưới chân Hướng Linh Băng đột nhiên mở ra, mà người đang đi tới bên mình thì rớt xuống.

Hách Liên Tiểu Bạch không chút do dự nhảy xuống theo, ở giữa không trung vận công làm tốc độ hạ xuống nhanh hơn rồi ôm lấy Hướng Linh Băng, sau khi cảm nhận được nàng ôm mình thì mới buông xuống trái tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Không biết tình huống ở phía dưới như thế nào, Hách Liên Tiểu Bạch ôm Hướng Linh Băng thật chặc, lúc cảm nhận được sắp tiếp cận mặt đất thì bảo vệ nàng trong lòng mình, kiếm Trạm Lô ở bên hông xuất ra chỉa xuống đất, sau đó mượn thế rơi xuống mặt đất.

"Phù..." Sau khi dẫm lên mặt đất thì Hách Liên Tiểu Bạch như vừa trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hướng Linh Băng vẫn luôn cảm nhận rõ ràng động tác Hách Liên Tiểu Bạch bảo vệ mình, cho đến khi rơi xuống mặt đất, nghe tiếng cô thở ra một hơi, bởi vì câu 'cô cũng yêu tỷ tỷ' của Hách Liên Tiểu Bạch mà cảm thấy rầu rĩ bỗng nhiên thông suốt rất nhiều. Tiểu Bạch vẫn không hiểu tình yêu là gì thì cũng có quan hệ gì đâu? Dù sao, nàng vẫn sẽ luôn chiếm giữ cô không phải sao?

====================

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook