Chương 39: Nhịn Đủ!
Võ Tam Mao
11/03/2023
Biên: Lap Tran
----
Chờ Phùng Đại Xuyên đi rồi, Vương Chấn mới lo lắng nói: "Cháu trai, ta đi cùng với ngươi."
Trần Triệt khẽ lắc đầu.
"Cữu cữu, mẫu thân phát hiện ta rời đi chắc chắn sẽ nóng lòng.
Nếu ngươi cũng đi theo ta, ta sợ nàng sẽ làm chuyện gì đó nguy hiểm đến tính mạng."
"Nhưng mà ngươi. . ."
Vương Chấn muốn nói lại thôi.
Thật ra hắn hiểu tình huống thân thể Trần Triệt hơn người ngoài.
Ban ngày cháu trai này một bộ sắp chết nhưng đến ban đêm sẽ tốt hơn không ít.
Mặc dù như thế nhưng hắn vẫn lo lắng nửa đường sẽ có chuyện ngoài ý muốn.
"Ta chắc chắn sẽ trở lại, ngươi yên tâm đi cữu cữu."
Trần Triệt an ủi Vương Chấn một câu rồi nhìn về phía Trương Nhược Viễn.
"Trương huynh, ta có chuyện vô cùng quan trọng muốn giao cho ngươi."
Trương Nhược Viễn nghe xong vẻ mặt nghiêm trở nên nghiêm túc, Trịnh trọng nói: "Trần huynh cứ việc nói, ta chắc chắn không phụ nhờ vả!"
. . .
Nửa canh giờ sau.
Một chiếc xe ngựa cùng một con ngựa cao lớn đứng trước cổng nhà Trần Triệt.
Phùng Đại Xuyên xuống ngựa, dẫn theo hai tên bang chúng Thiên Lang bang cẩn thận đỡ Trần Triệt lên xe ngựa.
Thấy Trần Triệt lên xe ngựa rồi lòng hắn mới thả lỏng.
Chuyện đến nước này, không có khả năng sơ suất.
"Vương Chấn, chúng ta đi.
Ngươi cứ ở nhà chờ tin tốt."
Phùng Đại Xuyên bình tĩnh nói, vừa dứt lời liền cưỡi lên ngựa.
Tốc độ của xe ngựa rất chậm, chỉ nhanh hơn đi bộ một chút, giống như rất sợ xóc nảy.
Vương Chấn và Trương Nhược Viễn đưa mắt nhìn xe ngựa rời đi, tâm tình đều có chút phức tạp.
. . .
Sau khi xe ngựa đến cửa thành lại có mấy người gia nhập vào đội ngũ.
Tại trải qua binh sĩ thủ thành kiểm tra một lượt, xe ngựa thuận lợi ra khỏi Thạch Hỏa thành.
. . .
Trên xe, Trần Triệt vẫn nhắm mắt, bộ dạng cực kỳ suy yếu.
Bên cạnh hắn có hai tên đại hán vạm vỡ.
Mỗi một người cầm một cánh tay hắn, giống như đang giam giữ phạm nhân.
Trần Triệt thờ ơ với chuyện này.
Giờ phút này hắn đang yên lặng nghe mấy người bên ngoài nói chuyện.
. . .
"Hẳn là bên ngoài còn có bốn người. . .
Phân biệt là bang chủ Phùng Đại Xuyên, Phó bang chủ Ngô Hải, mã phu cùng với một tên quản sự của gia tộc nào đó."
Trần Triệt đưa ra phán đoán.
Theo lời những người này nói thỉ bọn hắn thật sự muốn vận chuyển một ít thứ đến Châu Phủ.
Thật ra chuyện này cũng dễ hiểu.
Chỉ có thật sự vận chuyển hàng hóa tiến đến Châu Phủ mới xem như không có kẽ hở.
Về sau có người muốn tra xét cũng không tra được gì cả.
"Mấy người đi theo Phùng Đại Xuyên đều là thân tín. .. Còn tên quản sự, tám chín phần mười cùn liên quan đến Dương gia.
Nói cách khác thì sáu người này đều biết sẽ ra tay với ta trên đường."
Trần Triệt phán đoán rõ ràng xong thì dứt khoát tiếp tục giả vờ hôn mê.
"Mẹ nó!"
Nhưng mà đúng lúc này, tên đại hán vạm vỡ bên trái đột nhiên thét lên!
Giọng hắn vốn đã to cộng thêm đang ở trong xe cho nên tiếng thét này rơi vào tai Trần Triệt như là tiếng sấm nổ.
Trần Triệt hé mắt, ánh mắt có chút mờ mịt.
"Ngươi thét cái gì!"
Tên đại hán còn lại không vui nói.
Mặc dù nói chuyện nhưng giọng cũng rất lớn.
"Ta quên mang theo bạc!"
Tên đại hán vừa hô liếc Trần Triệt một cái, vẻ mặt có chút thất vọng.
"Chuyện nhỏ xíu! Ta có mang theo đây! Chờ đến Châu Phủ ta mời ngươi hết!"
Hai người một trái một phải, tựa như hai cái loa lớn chỉa vào tai Trần Triệt.
"Đây là muốn hù chết ta sao?"
Trần Triệt muốn câm nín.
Nếu hắn thật sự chỉ còn một hơi thì không chừng tiếng thét vừa rồi có thể hù chết hắn.
Chẳng qua là thủ đoạn này. . . Có chút quá trẻ con.
"Khụ khụ khụ. . ."
Ho khan một lúc, Trần Triệt yếu ớt nói: "Hai vị huynh đệ. . . Ta mắc bệnh nặng, cũng không biết có thể truyền nhiễm hay không . . . Các ngươi vẫn nên cách xa một chút mới tốt."
Nghe như thế, hai tên đại hán vạm vỡ biến sắc, sau đó không hẹn mà cùng buông cánh tay Trần Triệt, xích tới vị trí xa Trần Triệt nhất.
Không ai vịn, Trần Triệt lập tức dựa vào vách thùng xe.
Ngay sau đó bên ngoài lại truyền tới tiếng hô của mã phu!
"Giá!"
"Giá!"
Hắn vừa hô thì tốc độ xe ngựa lập tức tăng lên, thùng xe cũng bắt đầu xóc nảy kịch liệt.
Hai tên đại hán phụ trách trông coi Trần Triệt nắm chặt cửa sổ xe, giữ vững thân thể.
Trần Triệt không chỗ nương tựa lại thêm thân thể suy yếu nên chỉ có thể ngã tán loạn trong xe.
Đừng nói là người bệnh tình nguy kịch, dù là người bình thường cũng không chịu được.
"Đây là muốn khiến điên chết nha. . ."
Trần Triệt cạn lời.
. . .
Bên ngoài xe ngựa.
Phùng Đại Xuyên cưỡi ngựa theo sát cạnh xe ngựa.
Nghe tiếng va đập truyền ra từ trong xe ngựa, hắn nói với tên quản sự: "Lần này ngươi yên tâm rồi chứ?"
"Phùng bang chủ thật sự có thủ đoạn cao cường."
Tên quản sự vừa cưỡi ngựa vừa tán thưởng.
"Ha ha, ta không cần ra tay."
Phùng Đại Xuyên cười nhạt một tiếng.
Cứ như vậy, xe ngựa chạy nhanh về phía trước hai ba dặm.
Chờ đến một cánh rừng bốn bề vắng lặng thì Phùng Đại Xuyên bỗng phất phất tay.
Mã phu nhìn thấy lập tức hiểu ý, nhanh chóng kéo dây cương, bắt đầu giảm tốc độ.
Chờ xe ngựa hoàn toàn dừng lại, mã phu xoay người thò đầu vào thùng xe.
"Có bị va đập chết. . . Ách. . ."
Hắn lời vừa nói được phân nửa, đột nhiên phát hiện Trần Triệt dù bị nằm lệch trong xe nhưng rõ ràng vẫn còn thở, sắc mặt hai đại hán thì có chút khó coi.
Thấy cảnh này, hắn tranh thủ rút đầu lại rồi lắc đầu với Phùng Đại Xuyên.
"Bang chủ, còn chưa chết. . . Có muốn tiếp tục hay không?"
Phùng Đại Xuyên nghe vậy sững sờ, sau đó đột nhiên nở nụ cười.
Hắn bị tức đến nở nụ cười.
"Ha ha ha. . . Nghĩa tử này của ta thật biết tìm thú vui."
Dứt lời, vẻ mặt hắn trở nên vô cùng dữ tợn, trầm giọng quát: "Ta nhịn đủ rồi! Cao Hùng! Cao Hổ! Trực tiếp giết hắn cho ta!"
Vừa nói xong, trong xe lập tức truyền đến tiếng xột xoạt.
Kéo dài mấy hơi thở rồi hoàn toàn yên tĩnh.
Phùng Đại Xuyên cùng mấy người khác đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng cũng chết rồi.
"Cao Hùng, Cao Hổ, ném thi thể ra ngoài tìm chỗ chôn, sau đó chúng ta tiếp tục đi."
Phùng Đại Xuyên dứt lời nhìn về phía tên quản sự bên cạnh.
"Sau khi trở về chúng ta liền nói vì đề phòng ngừa thu hút tà ma nên đã chôn thi thể."
"Ừm, như thế rất tốt."
Quản sự phụ họa một tiếng.
Nhưng chờ đợi một lúc mà trong xe vẫn không có tiếng đáp lại, cũng không có thi thể bị ném ra.
Phùng Đại Xuyên nhíu mày quát: "Cao Hùng, Cao Hổ! Các ngươi đang làm gì?"
Vẫn không có bất kỳ người nào đáp lại.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, ngựa phát ra hí nhưng trong xe vẫn vô cùng yên tĩnh, giống như. . .
Bên trong căn bản không có bất kỳ ai.
----
Chờ Phùng Đại Xuyên đi rồi, Vương Chấn mới lo lắng nói: "Cháu trai, ta đi cùng với ngươi."
Trần Triệt khẽ lắc đầu.
"Cữu cữu, mẫu thân phát hiện ta rời đi chắc chắn sẽ nóng lòng.
Nếu ngươi cũng đi theo ta, ta sợ nàng sẽ làm chuyện gì đó nguy hiểm đến tính mạng."
"Nhưng mà ngươi. . ."
Vương Chấn muốn nói lại thôi.
Thật ra hắn hiểu tình huống thân thể Trần Triệt hơn người ngoài.
Ban ngày cháu trai này một bộ sắp chết nhưng đến ban đêm sẽ tốt hơn không ít.
Mặc dù như thế nhưng hắn vẫn lo lắng nửa đường sẽ có chuyện ngoài ý muốn.
"Ta chắc chắn sẽ trở lại, ngươi yên tâm đi cữu cữu."
Trần Triệt an ủi Vương Chấn một câu rồi nhìn về phía Trương Nhược Viễn.
"Trương huynh, ta có chuyện vô cùng quan trọng muốn giao cho ngươi."
Trương Nhược Viễn nghe xong vẻ mặt nghiêm trở nên nghiêm túc, Trịnh trọng nói: "Trần huynh cứ việc nói, ta chắc chắn không phụ nhờ vả!"
. . .
Nửa canh giờ sau.
Một chiếc xe ngựa cùng một con ngựa cao lớn đứng trước cổng nhà Trần Triệt.
Phùng Đại Xuyên xuống ngựa, dẫn theo hai tên bang chúng Thiên Lang bang cẩn thận đỡ Trần Triệt lên xe ngựa.
Thấy Trần Triệt lên xe ngựa rồi lòng hắn mới thả lỏng.
Chuyện đến nước này, không có khả năng sơ suất.
"Vương Chấn, chúng ta đi.
Ngươi cứ ở nhà chờ tin tốt."
Phùng Đại Xuyên bình tĩnh nói, vừa dứt lời liền cưỡi lên ngựa.
Tốc độ của xe ngựa rất chậm, chỉ nhanh hơn đi bộ một chút, giống như rất sợ xóc nảy.
Vương Chấn và Trương Nhược Viễn đưa mắt nhìn xe ngựa rời đi, tâm tình đều có chút phức tạp.
. . .
Sau khi xe ngựa đến cửa thành lại có mấy người gia nhập vào đội ngũ.
Tại trải qua binh sĩ thủ thành kiểm tra một lượt, xe ngựa thuận lợi ra khỏi Thạch Hỏa thành.
. . .
Trên xe, Trần Triệt vẫn nhắm mắt, bộ dạng cực kỳ suy yếu.
Bên cạnh hắn có hai tên đại hán vạm vỡ.
Mỗi một người cầm một cánh tay hắn, giống như đang giam giữ phạm nhân.
Trần Triệt thờ ơ với chuyện này.
Giờ phút này hắn đang yên lặng nghe mấy người bên ngoài nói chuyện.
. . .
"Hẳn là bên ngoài còn có bốn người. . .
Phân biệt là bang chủ Phùng Đại Xuyên, Phó bang chủ Ngô Hải, mã phu cùng với một tên quản sự của gia tộc nào đó."
Trần Triệt đưa ra phán đoán.
Theo lời những người này nói thỉ bọn hắn thật sự muốn vận chuyển một ít thứ đến Châu Phủ.
Thật ra chuyện này cũng dễ hiểu.
Chỉ có thật sự vận chuyển hàng hóa tiến đến Châu Phủ mới xem như không có kẽ hở.
Về sau có người muốn tra xét cũng không tra được gì cả.
"Mấy người đi theo Phùng Đại Xuyên đều là thân tín. .. Còn tên quản sự, tám chín phần mười cùn liên quan đến Dương gia.
Nói cách khác thì sáu người này đều biết sẽ ra tay với ta trên đường."
Trần Triệt phán đoán rõ ràng xong thì dứt khoát tiếp tục giả vờ hôn mê.
"Mẹ nó!"
Nhưng mà đúng lúc này, tên đại hán vạm vỡ bên trái đột nhiên thét lên!
Giọng hắn vốn đã to cộng thêm đang ở trong xe cho nên tiếng thét này rơi vào tai Trần Triệt như là tiếng sấm nổ.
Trần Triệt hé mắt, ánh mắt có chút mờ mịt.
"Ngươi thét cái gì!"
Tên đại hán còn lại không vui nói.
Mặc dù nói chuyện nhưng giọng cũng rất lớn.
"Ta quên mang theo bạc!"
Tên đại hán vừa hô liếc Trần Triệt một cái, vẻ mặt có chút thất vọng.
"Chuyện nhỏ xíu! Ta có mang theo đây! Chờ đến Châu Phủ ta mời ngươi hết!"
Hai người một trái một phải, tựa như hai cái loa lớn chỉa vào tai Trần Triệt.
"Đây là muốn hù chết ta sao?"
Trần Triệt muốn câm nín.
Nếu hắn thật sự chỉ còn một hơi thì không chừng tiếng thét vừa rồi có thể hù chết hắn.
Chẳng qua là thủ đoạn này. . . Có chút quá trẻ con.
"Khụ khụ khụ. . ."
Ho khan một lúc, Trần Triệt yếu ớt nói: "Hai vị huynh đệ. . . Ta mắc bệnh nặng, cũng không biết có thể truyền nhiễm hay không . . . Các ngươi vẫn nên cách xa một chút mới tốt."
Nghe như thế, hai tên đại hán vạm vỡ biến sắc, sau đó không hẹn mà cùng buông cánh tay Trần Triệt, xích tới vị trí xa Trần Triệt nhất.
Không ai vịn, Trần Triệt lập tức dựa vào vách thùng xe.
Ngay sau đó bên ngoài lại truyền tới tiếng hô của mã phu!
"Giá!"
"Giá!"
Hắn vừa hô thì tốc độ xe ngựa lập tức tăng lên, thùng xe cũng bắt đầu xóc nảy kịch liệt.
Hai tên đại hán phụ trách trông coi Trần Triệt nắm chặt cửa sổ xe, giữ vững thân thể.
Trần Triệt không chỗ nương tựa lại thêm thân thể suy yếu nên chỉ có thể ngã tán loạn trong xe.
Đừng nói là người bệnh tình nguy kịch, dù là người bình thường cũng không chịu được.
"Đây là muốn khiến điên chết nha. . ."
Trần Triệt cạn lời.
. . .
Bên ngoài xe ngựa.
Phùng Đại Xuyên cưỡi ngựa theo sát cạnh xe ngựa.
Nghe tiếng va đập truyền ra từ trong xe ngựa, hắn nói với tên quản sự: "Lần này ngươi yên tâm rồi chứ?"
"Phùng bang chủ thật sự có thủ đoạn cao cường."
Tên quản sự vừa cưỡi ngựa vừa tán thưởng.
"Ha ha, ta không cần ra tay."
Phùng Đại Xuyên cười nhạt một tiếng.
Cứ như vậy, xe ngựa chạy nhanh về phía trước hai ba dặm.
Chờ đến một cánh rừng bốn bề vắng lặng thì Phùng Đại Xuyên bỗng phất phất tay.
Mã phu nhìn thấy lập tức hiểu ý, nhanh chóng kéo dây cương, bắt đầu giảm tốc độ.
Chờ xe ngựa hoàn toàn dừng lại, mã phu xoay người thò đầu vào thùng xe.
"Có bị va đập chết. . . Ách. . ."
Hắn lời vừa nói được phân nửa, đột nhiên phát hiện Trần Triệt dù bị nằm lệch trong xe nhưng rõ ràng vẫn còn thở, sắc mặt hai đại hán thì có chút khó coi.
Thấy cảnh này, hắn tranh thủ rút đầu lại rồi lắc đầu với Phùng Đại Xuyên.
"Bang chủ, còn chưa chết. . . Có muốn tiếp tục hay không?"
Phùng Đại Xuyên nghe vậy sững sờ, sau đó đột nhiên nở nụ cười.
Hắn bị tức đến nở nụ cười.
"Ha ha ha. . . Nghĩa tử này của ta thật biết tìm thú vui."
Dứt lời, vẻ mặt hắn trở nên vô cùng dữ tợn, trầm giọng quát: "Ta nhịn đủ rồi! Cao Hùng! Cao Hổ! Trực tiếp giết hắn cho ta!"
Vừa nói xong, trong xe lập tức truyền đến tiếng xột xoạt.
Kéo dài mấy hơi thở rồi hoàn toàn yên tĩnh.
Phùng Đại Xuyên cùng mấy người khác đồng thời nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng cũng chết rồi.
"Cao Hùng, Cao Hổ, ném thi thể ra ngoài tìm chỗ chôn, sau đó chúng ta tiếp tục đi."
Phùng Đại Xuyên dứt lời nhìn về phía tên quản sự bên cạnh.
"Sau khi trở về chúng ta liền nói vì đề phòng ngừa thu hút tà ma nên đã chôn thi thể."
"Ừm, như thế rất tốt."
Quản sự phụ họa một tiếng.
Nhưng chờ đợi một lúc mà trong xe vẫn không có tiếng đáp lại, cũng không có thi thể bị ném ra.
Phùng Đại Xuyên nhíu mày quát: "Cao Hùng, Cao Hổ! Các ngươi đang làm gì?"
Vẫn không có bất kỳ người nào đáp lại.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, ngựa phát ra hí nhưng trong xe vẫn vô cùng yên tĩnh, giống như. . .
Bên trong căn bản không có bất kỳ ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.