Ta Và Lão Chồng Đấu Trí Hàng Ngày
Chương 8
Nhất Thiểm Nhất Thiểm Lượng Tinh Tinh
21/02/2024
45.
Tiệc sinh thần của tổ mẫu có rất nhiều người đến dự. Đúng lúc ta đang buồn chán ngồi một góc thì Vương tướng quân dắt một phu nhân, dáng vẻ yểu điệu đi đến.
Ta xoa xoa mắt chắc chắn rằng mình không có nhìn nhầm.
"Biểu muội!!!" Ta nước mắt lưng tròng, chạy về phía nàng ấy.
" Biểu tẩu vẫn khỏe chứ." Muội ấy mỉm cười, quy củ chào ta.
Ta sợ đến choáng váng, suýt buột miệng chúc tết hai người họ may mà có Ôn Nhan cản lại.
" Biểu tẩu, lâu ngày không gặp, tẩu vẫn hoạt bát như vậy."
" Muội sao đấy?"
Muội ấy không trả lời, chỉ cười đáp lễ rồi cùng Vương tướng quân ngồi vào bàn.
" Biểu muội làm sao thế? Chàng có chắc đấy là Ôn Nhược Lan không?"
" Chuyện này nàng phải rõ hơn ta chứ? Hai người thân thiết vậy cơ mà?"
Ta vội lắc đầu, nhìn chằm chằm hai người đang ngồi đằng xa:
" Không, hình như muội ấy thay đổi rồi, không còn là Ôn Nhược Lan nữa."
46.
Trong tiệc tối,
" Vương tướng quân, thường ngày huynh chỉ mặc đồ đen, nay lại mặc màu xanh khiến ta có cái nhìn khác đó nha."
"Là phu nhân làm cho ta đấy."
"Đôi ủng này đẹp thế."
" Cũng là phu nhân làm cho ta."
" Cái hà bao này tinh tế ghê."
"Tay nghề của phu nhân ta vốn dĩ tốt mà."
Nghe một câu phu nhân ta, hai câu phu nhân ta của Vương tướng quân mà khiến ta choáng váng, ngoài đánh bài ra, tay của biểu muội còn làm được những thứ này ư?
" Ôn Nhan, chàng xem kìa..." ta quay đầu sang định cáo trạng với Ôn Nhan thì thấy hắn đang nhìn chằm chằm ta.
" Chàng sao thế?"
" Phu nhân,..." hắn nhìn về phía Vương tướng quân:
" Ta cũng muốn được như lão Vương."
" Tin ta đi, vợ chàng không làm được những thứ đồ này đâu. Đừng trông mong nữa."- ta vỗ vai an ủi Ôn Nhan.
" Thôi được rồi." Ôn Nhan bĩu môi có chút ủy khuất.
" Rồi rồi, mai ta sẽ may cho chàng một cái hà bao."
" Đa tạ phu nhân, vi phu mỏi mắt mong chờ."- Ôn Nhan cười phấn khích.
Ta trừng mắt nhìn tên phản bội đang ngồi vui vẻ cùng tướng công bên kia, chỉ giỏi hố đồng đội thôi.
47.
Chu phu nhân và Lưu phu nhân khoác tay nhau đi về phía ta:
"Ôn phu nhân, sao gần đây không thấy ngươi cùng Vương phu nhân đi đánh bài vậy? Thiếu mất 2 chân chán muốn chết."
"A..." Ta vừa mở miệng đã bị Ôn Nhan nhéo nhẹ một cái.
" Gần đây ta...ta hơi bận một chút, để khi khác nhé."
Ôn Nhan nghe vậy thì véo mạnh vào eo ta một cái, ta cười cười, cũng đáp lễ nhéo lại.
" Vậy được, để khi khác nhé." Hai người họ mỉm cười rời đi.
" Mộc Vân Vân, chẳng phải nàng đã hứa với ta không chơi bài nữa à?" Ôn Nhan liếc ta một cái, tay xoa xoa chỗ ta vừa nhéo.
" Ha ha, ta chỉ..ta chỉ... xã giao.. đúng, là xã giao thôi mà."
48.
Nhân lúc không ai để ý, ta vội vàng kéo biểu muội ra một chỗ.
" Ôn Nhược Lan, muội bị tướng quân bỏ bùa à? Tự dưng đang ăn chơi nhảy múa lại chuyển sang làm mẹ hiền vợ đảm là sao hả?"
Biểu muội trừng ta một cái:
"Phi, mẹ hiền ở đâu ra?"
Trái tim đang treo ngược của ta cũng được bình ổn:
" Vậy thì muội đang làm gì vậy hả?"
"Có gì đâu, lão Vương nhà muội muốn có vợ đảm thì muội chiều thôi."
"Cái gì thế? Vì một tên nam nhân thối mà để bản thân chịu thiệt á?"
"Tẩu nhầm rồi." Biểu muội lắc đầu:" Không ai thích khúc gỗ biết nghe lời đâu, cứ đà này, chả mấy chốc tướng công sẽ biết trước đây muội tốt thế nào?"
" Vậy á? Ta lại cảm thấy Vương tướng quân thích muội bây giờ hơn đấy?"
Ôn Nhược Lan bĩu môi nhìn ta:
" Mới chỉ là bắt đầu thôi, để muội chỉ cho tỷ một chiêu để đối phó với biểu ca nhé."
Ta nhướng mày, tỏ rõ sự nghi ngờ:
" Thật ư? Chiêu này có tác dụng với biểu ca của muội á?"
49.
"Ôn Nhan ca ca~~ chàng xem hà bao này ta làm cho chàng đẹp không?" ta cầm hà bao lên cho hắn xem, dáng vẻ chờ mong.
" Phu nhân thật là khéo tay." Ôn Nhan vui mừng cầm lấy.
" Ôn Nhan ca ca~~, chúng ta mau đi ăn cơm thôi. Ta đói lắm rồi~~"
" Được."
" Ôn Nhan ca ca~~, món cá chua ngọt chàng thích nhất này."
" Sườn kho nàng thích nhất này."- hắn khẽ cười, gắp sườn bỏ vào bát ta.
" Ôn Nhan ca ca~ món này cũng ngon nè, chàng thử đi, a~~~"
" Vân nhi, món giò heo này không tệ, há miệng nào."
Đại tẩu thấy bọn ta như thế, vội vàng buông đũa:
" Mẫu thân, con ăn no rồi."
"Ừ, ta cũng ăn xong rồi đây, hôm nay đồ ăn có vẻ hơi ngấy nhỉ."
Đại ca vội vàng múc canh:
"Mẫu thân, phu nhân hai người uống canh cho dễ tiêu."
Ta ôm lấy tay Ôn Nhan tựa đầu vào vai chàng:
"Chúng ta là một đôi uyên ương, chàng nói xem có phải vậy không?"
Ôn Nhan gật gật đầu:
" Đúng vậy, Vân nhi nói chí phải."
" Oẹ" đồ ăn cũng không ngấy bằng cái câu " Vân nhi " của hắn.
" Này, không lẽ con..." bà bà kinh ngạc nhìn về phía ta.
" Thảo nào hai đứa hôm nay dính nhau như thế."
" Ai nha, mọi người hiểu nhầm rồi, là do đồ ăn hôm nay hơi ngấy." ta vội vàng giải thích.
" Vân Nhi, nàng mau uống canh rồi đi nghỉ đi."
Đợi một chút, Ôn Nhan không thèm giải vây cho ta mà còn hùa với cả nhà à?
50.
Buổi tối, ta tới thư phòng, bưng cho Ôn Nhan một bát canh.
" Ôn Nhan ca ca~~, mau uống canh này. Hôm nay chàng vất vả rồi."
" Vân nhi" Ôn Nhan đặt sách xuống, nắm lấy tay ta:
" Có nàng bên cạnh, ta không thấy vất vả."
Nghe tiếng " Vân nhi " của hắn, ta cố không nôn chỗ thức ăn buổi tối vừa ăn ra, cố gắng nặn ra một nụ cười:
" Hứa với ta sau này chàng đừng gọi ta buồn nôn như thế có được không?"
"Vậy thì cục cưng?"
"Bảo bảo?"
"Tiểu tâm can?"
Ta nhịn không được, phun toàn bộ bữa tối ra, không nghĩ hắn có thể buồn nôn như thế.
Ta quỳ rạp xuống đất, nước mắt lưng tròng thầm nghĩ:" Biểu muội à, tẩu tẩu bất tài. Trời sinh Vân sao còn sinh Nhan."
Ta tức giận, đứng dậy lấy bát canh trên bàn uống sạch.
Thấy thế, Ôn Nhan thở phào nhẹ nhõm, mặt tỏ vẻ ghét bỏ:
"Lần sau đừng có ưỡn ẹo như thế, ta chịu không nổi đâu."
Hừ, tên khốn này.
51.
Mưu kế của biểu muội không thành ta bỗng nghĩ đến quyển bí kíp p.h.ò.n.g t.h.e mà Chu phu nhân đưa cho ta. Ta nhìn chằm chằm Ôn Nhan đang ở trên giường, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Thấy dấu hiệu chẳng lành, Ôn Nhan co rúm người lại, lắp bắp hỏi ta:
" Phu nhân nàng sao nàng nhìn ta như thế?"
Ta xoay người lại đi về phía hắn rồi nhanh như chớp mổ vào môi hắn một cái. Ôn Nhan ngỡ ngàng trong chốc lát đến khi hắn định thần lại, khẽ nhếch miệng cười nhạo ta:
"Lưu manh."
"Tối nay nhé."
"Cái gì cơ?" Ôn Nhan sửng sốt không hiểu chuyện gì, ta nhân cơ hội ngồi vào lòng hắn.
Hai bọn ta mặt đối mặt nhìn nhau không chớp mắt.
"Nàng còn muốn à?"
"Đợi ta một chút." Ta từ người hắn nhảy xuống, lục tung giá sách cuối cùng cũng thấy sách của Chu phu nhân.
"Nàng cầm gì thế?"
"Không nói cho chàng biết." ta liếc hắn, tay nhanh chóng lật sách.
Nhìn hình ảnh trong sách, Ôn Nhan giận đến mức bật cười:
"Mộ Vân Vân! Nàng dám bỏ mấy quyển sách này vào phòng ta? Còn quyển nào nữa không?"
Thấy hắn vội vàng muốn tìm ta chạy tới ôm hắn, cúi người nói vào tai hắn:
" Ôn thiếu gia đọc nhiều sách thánh hiền, không biết đã đọc mấy quyển hoàng văn bao giờ chưa?"
Tôi sờ ngực Ôn Nhan, hắn ngại ngùng chặn tay ta lại, nhìn tình cảnh lúc này, hai chúng ta không khác gì hồ ly tinh quyến rũ thư sinh trong thoại bản.
Biểu muội, cuối cùng cũng đến ngày này.
Đây là lần đầu tiên giở trò quyến rũ Ôn Nhan nên ta không thành thạo lắm, đang đến cao trào ta lại quên mất đành hẹn Ôn Nhan:
"Chàng đợi ta một lát, chỗ này ta quên rồi." Ta vừa nói vừa mở sách ra, chưa kịp nhìn thì Ôn Nhan đã chộp lấy ném nó ra ngoài.
Lúc này hắn làm gì còn dáng vẻ thư sinh ngây ngô, hắn nhéo cằm ta, giọng khàn khàn:
" Phu nhân, đọc lí thuyết suông thì ích gì? Loại chuyện này vẫn nên để vi phu dạy nàng."
Này? Này? Có gì từ từ nói, chàng động tay động chân cái gì thế?
52.
Sáng tỉnh dậy ta phát hiện mình không khác gì bạch tuộc đang ôm chặt lấy Ôn Nhan. Ngẩng đầu nhìn thì thấy trên cổ hắn có vết dâu tây to tướng.
"Nàng tỉnh rồi à? Hôm nay ta có việc nên đi trước. Nàng ngủ thêm đi."
"Không, chàng không được đi."
" Nàng đừng làm nũng nữa, ta muộn rồi."
Là chàng nói đấy nhé.
"Vậy được, chàng nhanh lên không lỡ việc." Ta không nói hai lời, vội vàng lấy quần áo cho hắn, còn tùy tiện lấy khăn lau qua mặt cho nữa.
"Được rồi, để tự ta..."
"Chải đầu nữa."
"Sao đột nhiên nàng nhiệt tình thế?"
Ta chưa kịp nói gì thì đã có người đến giục.
"Đợi chàng về rồi ta nói."
Đến trưa, hắn trở về tay ôm cổ, nhìn ta oán trách:
"Nàng cố ý đúng không?"
"Đâu có đâu?"Ta cố nén cười đáp lại.
"Hôm nay ta bị bọn họ cười cả buổi sáng. Sao sau này cũng bị lôi ra làm trò cười cho mà xem."
Ta quay mặt đi, cố gắng không cười trước mặt hắn.
Ôn Nhan xoay người ta lại, khẽ uy hiếp:
" Chiêu này của nàng độc đó, rất mong nàng chỉ dạy cho đám bạn của nàng."
"Chàng thật xấu."
"Ta cũng chỉ hi vọng mình có thêm vài đồng đội thôi mà."
Lão Ôn à, chàng thật nguy hiểm.
53.
"Ôn Nhan ca ca~~"
Đừng hiểu nhầm, đây không phải là GIỌNG CỦA TA.
Ngoài ta ra cũng có người dám gọi lão chồng ta như thế à? Thật muốn nhìn mặt của người đó.
Khi bọn ta quay ra thì có một bóng người mặc áo hồng vui vẻ chạy vụt qua.
"Ôn Nhan ca ca~~~ đã lâu không gặp." nàng ấy cười tươi, tự dưng ta thấy nó chói mắt thế nhỉ?
"Tổ mẫu", nàng ấy nũng nịu chui vào lòng tổ mẫu.
"Ây dô, Trăn Trăn càng lớn càng xinh, ra dáng đại cô nương rồi đấy."
"Tổ mẫu, lễ mừng thọ của người Trăn nhi không về kịp, người không được giận con đâu đấy."
"Con có lòng là được rồi, không uổng công ta thương con."
"Khụ" Ôn Nhan khẽ liếc ta" Nàng nhìn thấy chưa, còn không mau học hỏi."
Ta véo hắn một cái:
"Sao chàng không học đi."
Thấy hai bọn ta thì thầm Trăn Trăn nhìn về phía chúng ta, cười rạng rỡ, chạy bình bịch tới:
" Đây là nhị biểu tẩu ư? Tẩu thật là có phúc."
" Đâu có. Là biểu ca của muội có phúc ấy chứ."
Muội ấy không nghĩ ta trả lời như vậy nên hơi sửng sốt, một lúc sau mới mỉm cười nắm lấy tay ta:
" Biểu ca trời sinh tuấn tú." Muội ấy liếc Ôn Nhan" Thật là ngưỡng mộ."
"Mắt chọn người của biểu ca muội cũng không tồi, rất biết cách chọn người."
Nụ cười trên mặt của muội ây bỗng chốc đông cứng lại.
"Ai da, phu nhân với Trăn Trăn mau vào ăn cơm nào."
Ta gắp một miếng móng heo vào bát cho Ôn Nhan, nhìn hắn chằm chằm: " Chàng ăn đi."
Nhìn miếng móng heo trong bát, Ôn Nhan nhẹ giọng hỏi ta:
" Ta lại chọc nàng lúc nào?"
"Một tiếng Trăn Trăn, hai tiếng Trăn Trăn, nghe mới thân thiết làm sao?" Ta khẽ hừ một tiếng, nhịn không được giẫm hắn một cái.
"Khụ", hắn nghiêng người, nhỏ giọng nói:
"Muội ấy tên là Diệp Trăn Trăn, không gọi là Trăn Trăn thì gọi là gì bây giờ?"
"Ta tên là Mộc Vân Vân, có khi nào chàng gọi ta là Vân Vân, Vân Vân chưa?"
Càng nói càng tức, ta giẫm cho hắn một phát nữa.
"Khụ", đại ca ngồi bên cạnh Ôn Nhan quay qua phía ta nhỏ giọng nói:
"Đệ muội à, lần sau chú ý một chút, nãy giờ muội giẵm phải chân ta mấy cái rồi đấy."
Ta:"..."
Ôn Nhan:"..."
Tiệc sinh thần của tổ mẫu có rất nhiều người đến dự. Đúng lúc ta đang buồn chán ngồi một góc thì Vương tướng quân dắt một phu nhân, dáng vẻ yểu điệu đi đến.
Ta xoa xoa mắt chắc chắn rằng mình không có nhìn nhầm.
"Biểu muội!!!" Ta nước mắt lưng tròng, chạy về phía nàng ấy.
" Biểu tẩu vẫn khỏe chứ." Muội ấy mỉm cười, quy củ chào ta.
Ta sợ đến choáng váng, suýt buột miệng chúc tết hai người họ may mà có Ôn Nhan cản lại.
" Biểu tẩu, lâu ngày không gặp, tẩu vẫn hoạt bát như vậy."
" Muội sao đấy?"
Muội ấy không trả lời, chỉ cười đáp lễ rồi cùng Vương tướng quân ngồi vào bàn.
" Biểu muội làm sao thế? Chàng có chắc đấy là Ôn Nhược Lan không?"
" Chuyện này nàng phải rõ hơn ta chứ? Hai người thân thiết vậy cơ mà?"
Ta vội lắc đầu, nhìn chằm chằm hai người đang ngồi đằng xa:
" Không, hình như muội ấy thay đổi rồi, không còn là Ôn Nhược Lan nữa."
46.
Trong tiệc tối,
" Vương tướng quân, thường ngày huynh chỉ mặc đồ đen, nay lại mặc màu xanh khiến ta có cái nhìn khác đó nha."
"Là phu nhân làm cho ta đấy."
"Đôi ủng này đẹp thế."
" Cũng là phu nhân làm cho ta."
" Cái hà bao này tinh tế ghê."
"Tay nghề của phu nhân ta vốn dĩ tốt mà."
Nghe một câu phu nhân ta, hai câu phu nhân ta của Vương tướng quân mà khiến ta choáng váng, ngoài đánh bài ra, tay của biểu muội còn làm được những thứ này ư?
" Ôn Nhan, chàng xem kìa..." ta quay đầu sang định cáo trạng với Ôn Nhan thì thấy hắn đang nhìn chằm chằm ta.
" Chàng sao thế?"
" Phu nhân,..." hắn nhìn về phía Vương tướng quân:
" Ta cũng muốn được như lão Vương."
" Tin ta đi, vợ chàng không làm được những thứ đồ này đâu. Đừng trông mong nữa."- ta vỗ vai an ủi Ôn Nhan.
" Thôi được rồi." Ôn Nhan bĩu môi có chút ủy khuất.
" Rồi rồi, mai ta sẽ may cho chàng một cái hà bao."
" Đa tạ phu nhân, vi phu mỏi mắt mong chờ."- Ôn Nhan cười phấn khích.
Ta trừng mắt nhìn tên phản bội đang ngồi vui vẻ cùng tướng công bên kia, chỉ giỏi hố đồng đội thôi.
47.
Chu phu nhân và Lưu phu nhân khoác tay nhau đi về phía ta:
"Ôn phu nhân, sao gần đây không thấy ngươi cùng Vương phu nhân đi đánh bài vậy? Thiếu mất 2 chân chán muốn chết."
"A..." Ta vừa mở miệng đã bị Ôn Nhan nhéo nhẹ một cái.
" Gần đây ta...ta hơi bận một chút, để khi khác nhé."
Ôn Nhan nghe vậy thì véo mạnh vào eo ta một cái, ta cười cười, cũng đáp lễ nhéo lại.
" Vậy được, để khi khác nhé." Hai người họ mỉm cười rời đi.
" Mộc Vân Vân, chẳng phải nàng đã hứa với ta không chơi bài nữa à?" Ôn Nhan liếc ta một cái, tay xoa xoa chỗ ta vừa nhéo.
" Ha ha, ta chỉ..ta chỉ... xã giao.. đúng, là xã giao thôi mà."
48.
Nhân lúc không ai để ý, ta vội vàng kéo biểu muội ra một chỗ.
" Ôn Nhược Lan, muội bị tướng quân bỏ bùa à? Tự dưng đang ăn chơi nhảy múa lại chuyển sang làm mẹ hiền vợ đảm là sao hả?"
Biểu muội trừng ta một cái:
"Phi, mẹ hiền ở đâu ra?"
Trái tim đang treo ngược của ta cũng được bình ổn:
" Vậy thì muội đang làm gì vậy hả?"
"Có gì đâu, lão Vương nhà muội muốn có vợ đảm thì muội chiều thôi."
"Cái gì thế? Vì một tên nam nhân thối mà để bản thân chịu thiệt á?"
"Tẩu nhầm rồi." Biểu muội lắc đầu:" Không ai thích khúc gỗ biết nghe lời đâu, cứ đà này, chả mấy chốc tướng công sẽ biết trước đây muội tốt thế nào?"
" Vậy á? Ta lại cảm thấy Vương tướng quân thích muội bây giờ hơn đấy?"
Ôn Nhược Lan bĩu môi nhìn ta:
" Mới chỉ là bắt đầu thôi, để muội chỉ cho tỷ một chiêu để đối phó với biểu ca nhé."
Ta nhướng mày, tỏ rõ sự nghi ngờ:
" Thật ư? Chiêu này có tác dụng với biểu ca của muội á?"
49.
"Ôn Nhan ca ca~~ chàng xem hà bao này ta làm cho chàng đẹp không?" ta cầm hà bao lên cho hắn xem, dáng vẻ chờ mong.
" Phu nhân thật là khéo tay." Ôn Nhan vui mừng cầm lấy.
" Ôn Nhan ca ca~~, chúng ta mau đi ăn cơm thôi. Ta đói lắm rồi~~"
" Được."
" Ôn Nhan ca ca~~, món cá chua ngọt chàng thích nhất này."
" Sườn kho nàng thích nhất này."- hắn khẽ cười, gắp sườn bỏ vào bát ta.
" Ôn Nhan ca ca~ món này cũng ngon nè, chàng thử đi, a~~~"
" Vân nhi, món giò heo này không tệ, há miệng nào."
Đại tẩu thấy bọn ta như thế, vội vàng buông đũa:
" Mẫu thân, con ăn no rồi."
"Ừ, ta cũng ăn xong rồi đây, hôm nay đồ ăn có vẻ hơi ngấy nhỉ."
Đại ca vội vàng múc canh:
"Mẫu thân, phu nhân hai người uống canh cho dễ tiêu."
Ta ôm lấy tay Ôn Nhan tựa đầu vào vai chàng:
"Chúng ta là một đôi uyên ương, chàng nói xem có phải vậy không?"
Ôn Nhan gật gật đầu:
" Đúng vậy, Vân nhi nói chí phải."
" Oẹ" đồ ăn cũng không ngấy bằng cái câu " Vân nhi " của hắn.
" Này, không lẽ con..." bà bà kinh ngạc nhìn về phía ta.
" Thảo nào hai đứa hôm nay dính nhau như thế."
" Ai nha, mọi người hiểu nhầm rồi, là do đồ ăn hôm nay hơi ngấy." ta vội vàng giải thích.
" Vân Nhi, nàng mau uống canh rồi đi nghỉ đi."
Đợi một chút, Ôn Nhan không thèm giải vây cho ta mà còn hùa với cả nhà à?
50.
Buổi tối, ta tới thư phòng, bưng cho Ôn Nhan một bát canh.
" Ôn Nhan ca ca~~, mau uống canh này. Hôm nay chàng vất vả rồi."
" Vân nhi" Ôn Nhan đặt sách xuống, nắm lấy tay ta:
" Có nàng bên cạnh, ta không thấy vất vả."
Nghe tiếng " Vân nhi " của hắn, ta cố không nôn chỗ thức ăn buổi tối vừa ăn ra, cố gắng nặn ra một nụ cười:
" Hứa với ta sau này chàng đừng gọi ta buồn nôn như thế có được không?"
"Vậy thì cục cưng?"
"Bảo bảo?"
"Tiểu tâm can?"
Ta nhịn không được, phun toàn bộ bữa tối ra, không nghĩ hắn có thể buồn nôn như thế.
Ta quỳ rạp xuống đất, nước mắt lưng tròng thầm nghĩ:" Biểu muội à, tẩu tẩu bất tài. Trời sinh Vân sao còn sinh Nhan."
Ta tức giận, đứng dậy lấy bát canh trên bàn uống sạch.
Thấy thế, Ôn Nhan thở phào nhẹ nhõm, mặt tỏ vẻ ghét bỏ:
"Lần sau đừng có ưỡn ẹo như thế, ta chịu không nổi đâu."
Hừ, tên khốn này.
51.
Mưu kế của biểu muội không thành ta bỗng nghĩ đến quyển bí kíp p.h.ò.n.g t.h.e mà Chu phu nhân đưa cho ta. Ta nhìn chằm chằm Ôn Nhan đang ở trên giường, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Thấy dấu hiệu chẳng lành, Ôn Nhan co rúm người lại, lắp bắp hỏi ta:
" Phu nhân nàng sao nàng nhìn ta như thế?"
Ta xoay người lại đi về phía hắn rồi nhanh như chớp mổ vào môi hắn một cái. Ôn Nhan ngỡ ngàng trong chốc lát đến khi hắn định thần lại, khẽ nhếch miệng cười nhạo ta:
"Lưu manh."
"Tối nay nhé."
"Cái gì cơ?" Ôn Nhan sửng sốt không hiểu chuyện gì, ta nhân cơ hội ngồi vào lòng hắn.
Hai bọn ta mặt đối mặt nhìn nhau không chớp mắt.
"Nàng còn muốn à?"
"Đợi ta một chút." Ta từ người hắn nhảy xuống, lục tung giá sách cuối cùng cũng thấy sách của Chu phu nhân.
"Nàng cầm gì thế?"
"Không nói cho chàng biết." ta liếc hắn, tay nhanh chóng lật sách.
Nhìn hình ảnh trong sách, Ôn Nhan giận đến mức bật cười:
"Mộ Vân Vân! Nàng dám bỏ mấy quyển sách này vào phòng ta? Còn quyển nào nữa không?"
Thấy hắn vội vàng muốn tìm ta chạy tới ôm hắn, cúi người nói vào tai hắn:
" Ôn thiếu gia đọc nhiều sách thánh hiền, không biết đã đọc mấy quyển hoàng văn bao giờ chưa?"
Tôi sờ ngực Ôn Nhan, hắn ngại ngùng chặn tay ta lại, nhìn tình cảnh lúc này, hai chúng ta không khác gì hồ ly tinh quyến rũ thư sinh trong thoại bản.
Biểu muội, cuối cùng cũng đến ngày này.
Đây là lần đầu tiên giở trò quyến rũ Ôn Nhan nên ta không thành thạo lắm, đang đến cao trào ta lại quên mất đành hẹn Ôn Nhan:
"Chàng đợi ta một lát, chỗ này ta quên rồi." Ta vừa nói vừa mở sách ra, chưa kịp nhìn thì Ôn Nhan đã chộp lấy ném nó ra ngoài.
Lúc này hắn làm gì còn dáng vẻ thư sinh ngây ngô, hắn nhéo cằm ta, giọng khàn khàn:
" Phu nhân, đọc lí thuyết suông thì ích gì? Loại chuyện này vẫn nên để vi phu dạy nàng."
Này? Này? Có gì từ từ nói, chàng động tay động chân cái gì thế?
52.
Sáng tỉnh dậy ta phát hiện mình không khác gì bạch tuộc đang ôm chặt lấy Ôn Nhan. Ngẩng đầu nhìn thì thấy trên cổ hắn có vết dâu tây to tướng.
"Nàng tỉnh rồi à? Hôm nay ta có việc nên đi trước. Nàng ngủ thêm đi."
"Không, chàng không được đi."
" Nàng đừng làm nũng nữa, ta muộn rồi."
Là chàng nói đấy nhé.
"Vậy được, chàng nhanh lên không lỡ việc." Ta không nói hai lời, vội vàng lấy quần áo cho hắn, còn tùy tiện lấy khăn lau qua mặt cho nữa.
"Được rồi, để tự ta..."
"Chải đầu nữa."
"Sao đột nhiên nàng nhiệt tình thế?"
Ta chưa kịp nói gì thì đã có người đến giục.
"Đợi chàng về rồi ta nói."
Đến trưa, hắn trở về tay ôm cổ, nhìn ta oán trách:
"Nàng cố ý đúng không?"
"Đâu có đâu?"Ta cố nén cười đáp lại.
"Hôm nay ta bị bọn họ cười cả buổi sáng. Sao sau này cũng bị lôi ra làm trò cười cho mà xem."
Ta quay mặt đi, cố gắng không cười trước mặt hắn.
Ôn Nhan xoay người ta lại, khẽ uy hiếp:
" Chiêu này của nàng độc đó, rất mong nàng chỉ dạy cho đám bạn của nàng."
"Chàng thật xấu."
"Ta cũng chỉ hi vọng mình có thêm vài đồng đội thôi mà."
Lão Ôn à, chàng thật nguy hiểm.
53.
"Ôn Nhan ca ca~~"
Đừng hiểu nhầm, đây không phải là GIỌNG CỦA TA.
Ngoài ta ra cũng có người dám gọi lão chồng ta như thế à? Thật muốn nhìn mặt của người đó.
Khi bọn ta quay ra thì có một bóng người mặc áo hồng vui vẻ chạy vụt qua.
"Ôn Nhan ca ca~~~ đã lâu không gặp." nàng ấy cười tươi, tự dưng ta thấy nó chói mắt thế nhỉ?
"Tổ mẫu", nàng ấy nũng nịu chui vào lòng tổ mẫu.
"Ây dô, Trăn Trăn càng lớn càng xinh, ra dáng đại cô nương rồi đấy."
"Tổ mẫu, lễ mừng thọ của người Trăn nhi không về kịp, người không được giận con đâu đấy."
"Con có lòng là được rồi, không uổng công ta thương con."
"Khụ" Ôn Nhan khẽ liếc ta" Nàng nhìn thấy chưa, còn không mau học hỏi."
Ta véo hắn một cái:
"Sao chàng không học đi."
Thấy hai bọn ta thì thầm Trăn Trăn nhìn về phía chúng ta, cười rạng rỡ, chạy bình bịch tới:
" Đây là nhị biểu tẩu ư? Tẩu thật là có phúc."
" Đâu có. Là biểu ca của muội có phúc ấy chứ."
Muội ấy không nghĩ ta trả lời như vậy nên hơi sửng sốt, một lúc sau mới mỉm cười nắm lấy tay ta:
" Biểu ca trời sinh tuấn tú." Muội ấy liếc Ôn Nhan" Thật là ngưỡng mộ."
"Mắt chọn người của biểu ca muội cũng không tồi, rất biết cách chọn người."
Nụ cười trên mặt của muội ây bỗng chốc đông cứng lại.
"Ai da, phu nhân với Trăn Trăn mau vào ăn cơm nào."
Ta gắp một miếng móng heo vào bát cho Ôn Nhan, nhìn hắn chằm chằm: " Chàng ăn đi."
Nhìn miếng móng heo trong bát, Ôn Nhan nhẹ giọng hỏi ta:
" Ta lại chọc nàng lúc nào?"
"Một tiếng Trăn Trăn, hai tiếng Trăn Trăn, nghe mới thân thiết làm sao?" Ta khẽ hừ một tiếng, nhịn không được giẫm hắn một cái.
"Khụ", hắn nghiêng người, nhỏ giọng nói:
"Muội ấy tên là Diệp Trăn Trăn, không gọi là Trăn Trăn thì gọi là gì bây giờ?"
"Ta tên là Mộc Vân Vân, có khi nào chàng gọi ta là Vân Vân, Vân Vân chưa?"
Càng nói càng tức, ta giẫm cho hắn một phát nữa.
"Khụ", đại ca ngồi bên cạnh Ôn Nhan quay qua phía ta nhỏ giọng nói:
"Đệ muội à, lần sau chú ý một chút, nãy giờ muội giẵm phải chân ta mấy cái rồi đấy."
Ta:"..."
Ôn Nhan:"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.