Chương 49: Hậu duệ Khổng Tước
Nhiphuongpham
13/03/2024
Mặc dù không hoàn toàn chấp nhận mà là bị ép buộc, Yên Nhiên cứ luôn miệng hỏi Đế tôn tại sao lại bắt cô phải ở yên trong Thiên An Môn. Nơi này bốn bể xung quanh toàn là núi đá, không một bóng người chỉ có sách bầu bạn, chán biết bao. Ở Thiên cung, cảnh sắc đẹp như thế, nhiều nơi để vui chơi như thế, Đế tôn thật sự quá nhẫn tâm rồi. Đế tôn đang ngồi đọc sách thì khó chịu với những lời càm ràm của Yên Nhiên: “Nếu ngươi còn nói nữa ta sẽ biến ngươi trở lại làm thú đó.”
Đột nhiên Nhật Nguyệt đến thông báo là Ma tôn muốn gặp Đế tôn nói có việc cần nhờ. Nhân cơ hội này, Đế tôn dẫn Yên Nhiên trở về Thiên giới một chuyến cho cô nàng bớt cô đơn. Yên Nhiên vui như được mùa, vừa về đến Thiên cung đã lập tức bỏ mặt Đế tôn ở lại để đi tìm hội chị em của mình. Đế tôn lắc đầu vô cùng bất lực nhưng trên miệng vẫn có nét cong lên thể hiện sự mỉm cười, anh quay sang dặn dò Nhật Nguyệt: “Để ý cô ấy.”
Nhật Nguyệt liền đi dùng pháp thuật để dõi theo cô nàng ham chơi, sợ cô sẽ gây ra họa.
“Dạo này con ở Thiên An Môn sao?” Ma tôn xuất hiện, bình thường cứ nghĩ muốn gặp đứa cháu nhỏ này chỉ cần đến Thiên cung nhưng ngay cả bóng dáng anh ở Thiên cung ra sao cũng chẳng mấy ai thấy. Ngay cả tấu sớ cũng đã được Nhật Nguyệt mang đến tận bàn làm việc ở trong An Môn.
“Nghe nói bà bà tìm cháu?” Đế tôn vừa hỏi vừa mời Ma tôn vào Trường An điện.
Tính cách Tú Anh vẫn như ngày nào, cô không thích vòng vo nên đi vào chuyện chính luôn. Sắp tới Ma tôn có việc nên sẽ vắng mặt ở Ma giới vài ngày, lần này đi chưa biết khi nào sẽ về sợ là để cô gái nhỏ Thương Lan một mình ở Ma giới sẽ không an tâm. Ma tôn muốn gửi gắm Thương Lan cho Đế tôn, để nó theo anh đến Thiên An Môn học nghệ cũng được.
Đế tôn nghe vậy liền tò mò: “Thương Lan mà bà bà nói là ai?”
Thương Lan là con gái của tộc Khổng Tước, Ma tôn vô tình chứng kiến tài năng thiên bẩm từ nhỏ của cô nàng nên đã đồng ý với Khổng tướng quân là sẽ chỉ dạy, đỡ đầu cho con gái của ông ấy. Năm đó dự định sẽ đưa Thương Lan đến gặp Đế tôn nhưng Tú Anh chợt nhận ra anh vẫn luôn chờ đợi ngày phượng hoàng niết bàn trùng sinh với lại bên cạnh không những có Nhật Nguyệt mà còn có cô thú nhỏ Yên Nhiên nữa, cũng đủ bận rộn rồi.
“Lần này bà bà đi không thể tiết lộ sao?” Đế tôn thắc mắc.
Ma tôn cười: “Có vài chuyện ngay cả bản thân mình cũng không thể trả lời được, năm đó Hoa thần đã gửi gắm mẹ của cháu cho cha của cháu, lần này chắc cũng không phải là ngoại lệ đâu.”
Từ lúc Đế tôn lên nhận chức, anh vẫn luôn hướng mắt về phía rừng Ngô Đồng, không hiểu sao trong lòng anh lại vô cùng trông ngóng muốn gặp được phượng hoàng. Thật ra phượng hoàng được định sẵn sinh ra sẽ nên duyên cùng người đứng đầu của Thiên giới. Đây chính là tin chấn động mà quận chúa An Minh chỉ điểm khi Đế tôn đang lau dọn tượng cho người. Không ai hay biết tin khi nào phượng hoàng sẽ xuất hiện và sẽ là người như thế nào. Nhưng bây giờ loài có hình dáng gần giống với phượng hoàng nhất chính là khổng tước đã xuất hiện một cô nương tên Thương Lan đến bái sư, Đế tôn từng nghe câu chuyện ba mẹ của mình vì sao nên duyên phu thê. Nhưng mà quận chúa An Minh đã chỉ điểm như vậy, có khi nào cô gái này sẽ là nghịch duyên của mình hay không, Đế tôn cứ trằn trọc suy nghĩ mãi.
Ma tôn gọi: “Cháu đang nghĩ gì thế?”
Đế tôn lắc đầu: “Chuyện bà bà nhờ, cháu nhất định sẽ để ý.”
Đúng lúc Thương Lan xuất hiện bái kiến Ma tôn và Đế tôn. Cô gái vô cùng lễ phép khiến Ma tôn rất hài lòng. Nhìn ánh mắt trìu mến của Thương Lan, Đế tôn không mấy hài lòng liền nhắc nhở: “Mặc dù cô lớn tuổi hơn Yên Nhiên nhưng cô vẫn là người đến sau cho nên đừng đi quá giới hạn của mình.”
“Thương Lan tự biết thân biết phận xin Đế tôn cứ yên tâm.” Thương Lan cúi đầu. Sau đó cô tiễn Ma tôn lên đường.
Đúng lúc lão Chấn Vương lò mò đến: “Năm đó Hoa Thần mang đến cho phụ thân của ngài hai cô gái rất xinh đẹp và tài giỏi.”
Chuyện này Đế tôn rất rõ, một trong hai cô gái đó chẳng phải là mẫu thân sinh ra anh hay sao. Tuy nhiên ai cũng muốn nói vấn đề này với anh, ý là nhắc nhở trong tương lai có thể vị hôn phu của anh là Yên Nhiên hoặc là Thương Lan?
Đế tôn tự biết rõ bản thân mình không có lựa chọn nào khác ngoài phượng hoàng, cha anh cũng có nhắc nhở từ trước cộng thêm việc chỉ điểm của quận chúa An Minh. Khắp Thiên cung cho đến bây giờ ai cũng cảm nhận được phượng hoàng sắp trùng sinh trở lại và cô ấy sẽ là điện hạ mới của Thiên cung, thay cho lão già Chấn Vương.
Phượng hoàng đóng vai trò rất quan trọng với Thiên giới, nói đúng hơn các lão Trưởng bối muốn có nòi giống mới, một nòi giống mạnh nhất từ trước đến nay đến từ người đứng đầu Thiên giới và loài phượng hoàng danh giá của rừng Ngô Đồng.
Đột nhiên Đế tôn bật hỏi lão Chấn Vương: “Nếu con không yêu phượng hoàng mới này thì sao?”
Lão ngạc nhiên: “Ta tưởng ngài biết trách nhiệm của mình chứ.”
Trách nhiệm này là do cha của anh để lại, đáng lý ra mọi người trông đợi anh mới chính là người mạnh nhất tam giới nhưng năm đó phượng hoàng niết bàn lại chẳng có chút động tĩnh nào.
Đế tôn tự hỏi sao phượng hoàng lại trùng sinh vào lúc này? Tuy nhiên nếu đây là điều các Trưởng bối mong chờ thì anh cũng chẳng phản đối.
Nhật Nguyệt xuất hiện đi đến nói nhỏ vào tai của Đế tôn khiến tâm trạng của anh đột nhiên thay đổi trở nên khẩn trương hơn. Sau đó anh cùng Nhật Nguyệt cáo từ Chấn Vương để đi giải quyết công việc. Trên đường đi Đế tôn luôn miệng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đế tôn đến.
Nhật Nguyệt đưa anh đến Cung Dung của Tần Đạo Thượng thần, nơi xảy ra hỗn chiến là đầm sen, có rất nhiều cô gái đứng trên bờ theo dõi. Nhân vật chính ở đây là Yên Nhiên, cô đang đứng trên chiếc lá sen và đang bị Tuyết Liên ức hiếp. Thấy Đế tôn tất cả đều đồng thanh bái kiến và có chút lo sợ.
Đế tôn gọi Yên Nhiên đến bên cạnh, ngoài mặt thì thể hiện rõ sự tức giận vì cô nàng đã gây ra chuyện nhưng bên trong lại muốn bảo vệ cô gái bé nhỏ này. Yên Nhiên trong bộ trang phục xanh dương nhạt, nhã nhặn đứng khép nép bên cạnh Đế tôn, cúi gầm mặt xuống như kiểu hối lỗi.
“Ta đã nói ngươi chỉ được sử dụng Thanh Mai phiến như một vật trang trí thôi mà?” Đế tôn chau mày nhìn thẳng mặt Yên Nhiên.
Cô cũng có giải thích không phải do cô cố ý sử dụng quạt như một vũ khí mà là do Tuyết Liên tiên tử ức hiếp cô quá đáng. Thanh Mai phiến thấy chủ nhân mình bị thiệt thòi nên mới ra mặt thôi.
“Chuyện là thế nào? Tuyết Liên, mau nói rõ cho Đế tôn biết.” Nhật Nguyệt nghiêm nghị.
Tuyết Liên tiên tử trong bộ y phục màu trằn tinh khiết, xuất hiện ngay trước mặt Đế tôn, cô quỳ xuống bái kiến anh sau đó đứng dậy nói rõ: “Nghe nói Yên Nhiên là đồ đệ của Đế tôn, được tu luyện ở Thiên An Môn nên thần chỉ muốn tỉ thí một chút võ công thôi.” Ban đầu đã giao kèo là sẽ không sử dụng đến pháp thuật hay pháp khí, Tuyết Liên tiên tử trách Yên Nhiên nhắm không đánh lại nên dùng Thanh Mai phiến trước, vì vậy mà đã thương cô. Chuyện này tất cả mọi người ở hai bên bờ đều chứng kiến thấy hết, chứng minh cho việc Tuyết Liên tiên tử không hề nói dối.
Đế tôn quay sang hỏi Yên Nhiên: “Đã giao kèo từ đầu, sao lại thất lời?”
Yên Nhiên lắc đầu, mọi chuyện không giống như Tuyết Liên nói, là cô ấy sử dụng pháp thuật băng của cô ấy cho nên Thanh Mai phiến mới ra mặt. Tuyết Liên thì lại tố Yên Nhiên xảo biện, mọi người đều chứng kiến Thanh Mai phiến bay ra đả thương cô vậy mà còn chối cãi. Tuyết Liên chỉ thẳng mặt Yên Nhiên: “Cô là chủ nhân của nó, nếu không phải cô yêu cầu thì sao nó dám bay ra đả thương ta.”
Đế tôn đột nhiên phát hiện ra thứ gì đó động lại trên cổ áo của Yên Nhiên nên mới đi lại phủi giúp cô. Tuyết Liên liền trở nên nóng nảy: “Đế tôn không thể vì cô ấy là đồ đệ của mình nên bao biện được, dù gì Tuyết Liên cũng là tiên cai quản bốn mùa, thật sự thần rất muốn bái sư, theo Đế tôn học hỏi.”
Đế tôn cười nhẹ khiến Tuyết Liên vui mừng vì tưởng chừng đâu ước nguyện của cô đã thành sự thật nhưng không. Anh nói: “Ngươi sẽ không được phép bước vào Thiên An Môn dù chỉ là nửa bước.”
Tất cả mọi người nghe xong thì đều ngạc nhiên, Đế tôn nói như vậy có phải là đang bao che cho Yên Nhiên hay không. Anh làm như vậy là không đúng, tuy là đồ đệ nhưng người làm sư phụ cũng phải dạy dỗ chứ.
Nhưng Đế tôn có giải thích, trên cổ áo của Yên Nhiên bị ghim phải một miếng băng mỏng, mà thời tiết hiện tại thì đang giao mùa giữa xuân và hạ cho nên hầu hết các mặt nước từ sông cho đến hồ ở Thiên cung chẳng có một chút động tĩnh nào là dấu hiệu của băng xuất hiện. Thường thì băng chỉ xuất hiện vào mùa đông thôi, Đế tôn gặng hỏi Tuyết Liên: “Cô cai quản bốn mùa ở Thiên giới, vậy thì giải thích cho ta biết tại sao lại xuất hiện mảnh băng ghim vào áo của Yên Nhiên trong thời tiết nóng bức này?”
Nhật Nguyệt nhìn thấu thái độ có vẻ lo sợ sắp bị lật tẩy của Tuyết Liên liền lên tiếng: “Nếu không phải do thời tiết thì ở đây chỉ có mình cô tạo được băng thôi Tuyết Liên à.”
Tuyết Liên vội vàng quỳ xuống gập đầu cầu xin Đế tôn tha tội. Đế tôn chẳng thèm nhìn cô lấy nửa con mắt: “Ta nghĩ Yên Nhiên chắc cũng là cái gai trong mắt của cô cho nên khi vừa thấy cô ấy trở về Thiên cung thì lập tức gây sự, nếu cô đã thích đến Thiên An Môn đến như vậy thì từ ngày mai đến Thiên An Môn quét dọn ở ngoài cửa, không có lệnh của ta không được phép rời khỏi hay lén phén vào bên trong.”
“Đế tôn xin tha tội, Tuyết Liên biết tội rồi ạ.” Tuyết Liên liên tục cuối đầu khóc lóc van xin.
Đế tôn quay lưng bỏ đi, Yên Nhiên cũng ngơ ngác đi theo. Còn Nhật Nguyệt thương tình đỡ Tuyết Liên đứng dậy nhưng mục đích chính là mang cô về quét sân cho Thiên An Môn. Khi đến Trường An điện, cả bốn bắt gặp Thương Lan đang đứng đợi trước cổng.
“Đây là ai vậy Đế tôn?” Yên Nhiên thắc mắc.
“Về Thiên An Môn rồi ta sẽ nói cho ngươi biết.” Thế là mọi người cùng Đế tôn quay về Thiên An Môn.
Đột nhiên Nhật Nguyệt đến thông báo là Ma tôn muốn gặp Đế tôn nói có việc cần nhờ. Nhân cơ hội này, Đế tôn dẫn Yên Nhiên trở về Thiên giới một chuyến cho cô nàng bớt cô đơn. Yên Nhiên vui như được mùa, vừa về đến Thiên cung đã lập tức bỏ mặt Đế tôn ở lại để đi tìm hội chị em của mình. Đế tôn lắc đầu vô cùng bất lực nhưng trên miệng vẫn có nét cong lên thể hiện sự mỉm cười, anh quay sang dặn dò Nhật Nguyệt: “Để ý cô ấy.”
Nhật Nguyệt liền đi dùng pháp thuật để dõi theo cô nàng ham chơi, sợ cô sẽ gây ra họa.
“Dạo này con ở Thiên An Môn sao?” Ma tôn xuất hiện, bình thường cứ nghĩ muốn gặp đứa cháu nhỏ này chỉ cần đến Thiên cung nhưng ngay cả bóng dáng anh ở Thiên cung ra sao cũng chẳng mấy ai thấy. Ngay cả tấu sớ cũng đã được Nhật Nguyệt mang đến tận bàn làm việc ở trong An Môn.
“Nghe nói bà bà tìm cháu?” Đế tôn vừa hỏi vừa mời Ma tôn vào Trường An điện.
Tính cách Tú Anh vẫn như ngày nào, cô không thích vòng vo nên đi vào chuyện chính luôn. Sắp tới Ma tôn có việc nên sẽ vắng mặt ở Ma giới vài ngày, lần này đi chưa biết khi nào sẽ về sợ là để cô gái nhỏ Thương Lan một mình ở Ma giới sẽ không an tâm. Ma tôn muốn gửi gắm Thương Lan cho Đế tôn, để nó theo anh đến Thiên An Môn học nghệ cũng được.
Đế tôn nghe vậy liền tò mò: “Thương Lan mà bà bà nói là ai?”
Thương Lan là con gái của tộc Khổng Tước, Ma tôn vô tình chứng kiến tài năng thiên bẩm từ nhỏ của cô nàng nên đã đồng ý với Khổng tướng quân là sẽ chỉ dạy, đỡ đầu cho con gái của ông ấy. Năm đó dự định sẽ đưa Thương Lan đến gặp Đế tôn nhưng Tú Anh chợt nhận ra anh vẫn luôn chờ đợi ngày phượng hoàng niết bàn trùng sinh với lại bên cạnh không những có Nhật Nguyệt mà còn có cô thú nhỏ Yên Nhiên nữa, cũng đủ bận rộn rồi.
“Lần này bà bà đi không thể tiết lộ sao?” Đế tôn thắc mắc.
Ma tôn cười: “Có vài chuyện ngay cả bản thân mình cũng không thể trả lời được, năm đó Hoa thần đã gửi gắm mẹ của cháu cho cha của cháu, lần này chắc cũng không phải là ngoại lệ đâu.”
Từ lúc Đế tôn lên nhận chức, anh vẫn luôn hướng mắt về phía rừng Ngô Đồng, không hiểu sao trong lòng anh lại vô cùng trông ngóng muốn gặp được phượng hoàng. Thật ra phượng hoàng được định sẵn sinh ra sẽ nên duyên cùng người đứng đầu của Thiên giới. Đây chính là tin chấn động mà quận chúa An Minh chỉ điểm khi Đế tôn đang lau dọn tượng cho người. Không ai hay biết tin khi nào phượng hoàng sẽ xuất hiện và sẽ là người như thế nào. Nhưng bây giờ loài có hình dáng gần giống với phượng hoàng nhất chính là khổng tước đã xuất hiện một cô nương tên Thương Lan đến bái sư, Đế tôn từng nghe câu chuyện ba mẹ của mình vì sao nên duyên phu thê. Nhưng mà quận chúa An Minh đã chỉ điểm như vậy, có khi nào cô gái này sẽ là nghịch duyên của mình hay không, Đế tôn cứ trằn trọc suy nghĩ mãi.
Ma tôn gọi: “Cháu đang nghĩ gì thế?”
Đế tôn lắc đầu: “Chuyện bà bà nhờ, cháu nhất định sẽ để ý.”
Đúng lúc Thương Lan xuất hiện bái kiến Ma tôn và Đế tôn. Cô gái vô cùng lễ phép khiến Ma tôn rất hài lòng. Nhìn ánh mắt trìu mến của Thương Lan, Đế tôn không mấy hài lòng liền nhắc nhở: “Mặc dù cô lớn tuổi hơn Yên Nhiên nhưng cô vẫn là người đến sau cho nên đừng đi quá giới hạn của mình.”
“Thương Lan tự biết thân biết phận xin Đế tôn cứ yên tâm.” Thương Lan cúi đầu. Sau đó cô tiễn Ma tôn lên đường.
Đúng lúc lão Chấn Vương lò mò đến: “Năm đó Hoa Thần mang đến cho phụ thân của ngài hai cô gái rất xinh đẹp và tài giỏi.”
Chuyện này Đế tôn rất rõ, một trong hai cô gái đó chẳng phải là mẫu thân sinh ra anh hay sao. Tuy nhiên ai cũng muốn nói vấn đề này với anh, ý là nhắc nhở trong tương lai có thể vị hôn phu của anh là Yên Nhiên hoặc là Thương Lan?
Đế tôn tự biết rõ bản thân mình không có lựa chọn nào khác ngoài phượng hoàng, cha anh cũng có nhắc nhở từ trước cộng thêm việc chỉ điểm của quận chúa An Minh. Khắp Thiên cung cho đến bây giờ ai cũng cảm nhận được phượng hoàng sắp trùng sinh trở lại và cô ấy sẽ là điện hạ mới của Thiên cung, thay cho lão già Chấn Vương.
Phượng hoàng đóng vai trò rất quan trọng với Thiên giới, nói đúng hơn các lão Trưởng bối muốn có nòi giống mới, một nòi giống mạnh nhất từ trước đến nay đến từ người đứng đầu Thiên giới và loài phượng hoàng danh giá của rừng Ngô Đồng.
Đột nhiên Đế tôn bật hỏi lão Chấn Vương: “Nếu con không yêu phượng hoàng mới này thì sao?”
Lão ngạc nhiên: “Ta tưởng ngài biết trách nhiệm của mình chứ.”
Trách nhiệm này là do cha của anh để lại, đáng lý ra mọi người trông đợi anh mới chính là người mạnh nhất tam giới nhưng năm đó phượng hoàng niết bàn lại chẳng có chút động tĩnh nào.
Đế tôn tự hỏi sao phượng hoàng lại trùng sinh vào lúc này? Tuy nhiên nếu đây là điều các Trưởng bối mong chờ thì anh cũng chẳng phản đối.
Nhật Nguyệt xuất hiện đi đến nói nhỏ vào tai của Đế tôn khiến tâm trạng của anh đột nhiên thay đổi trở nên khẩn trương hơn. Sau đó anh cùng Nhật Nguyệt cáo từ Chấn Vương để đi giải quyết công việc. Trên đường đi Đế tôn luôn miệng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đế tôn đến.
Nhật Nguyệt đưa anh đến Cung Dung của Tần Đạo Thượng thần, nơi xảy ra hỗn chiến là đầm sen, có rất nhiều cô gái đứng trên bờ theo dõi. Nhân vật chính ở đây là Yên Nhiên, cô đang đứng trên chiếc lá sen và đang bị Tuyết Liên ức hiếp. Thấy Đế tôn tất cả đều đồng thanh bái kiến và có chút lo sợ.
Đế tôn gọi Yên Nhiên đến bên cạnh, ngoài mặt thì thể hiện rõ sự tức giận vì cô nàng đã gây ra chuyện nhưng bên trong lại muốn bảo vệ cô gái bé nhỏ này. Yên Nhiên trong bộ trang phục xanh dương nhạt, nhã nhặn đứng khép nép bên cạnh Đế tôn, cúi gầm mặt xuống như kiểu hối lỗi.
“Ta đã nói ngươi chỉ được sử dụng Thanh Mai phiến như một vật trang trí thôi mà?” Đế tôn chau mày nhìn thẳng mặt Yên Nhiên.
Cô cũng có giải thích không phải do cô cố ý sử dụng quạt như một vũ khí mà là do Tuyết Liên tiên tử ức hiếp cô quá đáng. Thanh Mai phiến thấy chủ nhân mình bị thiệt thòi nên mới ra mặt thôi.
“Chuyện là thế nào? Tuyết Liên, mau nói rõ cho Đế tôn biết.” Nhật Nguyệt nghiêm nghị.
Tuyết Liên tiên tử trong bộ y phục màu trằn tinh khiết, xuất hiện ngay trước mặt Đế tôn, cô quỳ xuống bái kiến anh sau đó đứng dậy nói rõ: “Nghe nói Yên Nhiên là đồ đệ của Đế tôn, được tu luyện ở Thiên An Môn nên thần chỉ muốn tỉ thí một chút võ công thôi.” Ban đầu đã giao kèo là sẽ không sử dụng đến pháp thuật hay pháp khí, Tuyết Liên tiên tử trách Yên Nhiên nhắm không đánh lại nên dùng Thanh Mai phiến trước, vì vậy mà đã thương cô. Chuyện này tất cả mọi người ở hai bên bờ đều chứng kiến thấy hết, chứng minh cho việc Tuyết Liên tiên tử không hề nói dối.
Đế tôn quay sang hỏi Yên Nhiên: “Đã giao kèo từ đầu, sao lại thất lời?”
Yên Nhiên lắc đầu, mọi chuyện không giống như Tuyết Liên nói, là cô ấy sử dụng pháp thuật băng của cô ấy cho nên Thanh Mai phiến mới ra mặt. Tuyết Liên thì lại tố Yên Nhiên xảo biện, mọi người đều chứng kiến Thanh Mai phiến bay ra đả thương cô vậy mà còn chối cãi. Tuyết Liên chỉ thẳng mặt Yên Nhiên: “Cô là chủ nhân của nó, nếu không phải cô yêu cầu thì sao nó dám bay ra đả thương ta.”
Đế tôn đột nhiên phát hiện ra thứ gì đó động lại trên cổ áo của Yên Nhiên nên mới đi lại phủi giúp cô. Tuyết Liên liền trở nên nóng nảy: “Đế tôn không thể vì cô ấy là đồ đệ của mình nên bao biện được, dù gì Tuyết Liên cũng là tiên cai quản bốn mùa, thật sự thần rất muốn bái sư, theo Đế tôn học hỏi.”
Đế tôn cười nhẹ khiến Tuyết Liên vui mừng vì tưởng chừng đâu ước nguyện của cô đã thành sự thật nhưng không. Anh nói: “Ngươi sẽ không được phép bước vào Thiên An Môn dù chỉ là nửa bước.”
Tất cả mọi người nghe xong thì đều ngạc nhiên, Đế tôn nói như vậy có phải là đang bao che cho Yên Nhiên hay không. Anh làm như vậy là không đúng, tuy là đồ đệ nhưng người làm sư phụ cũng phải dạy dỗ chứ.
Nhưng Đế tôn có giải thích, trên cổ áo của Yên Nhiên bị ghim phải một miếng băng mỏng, mà thời tiết hiện tại thì đang giao mùa giữa xuân và hạ cho nên hầu hết các mặt nước từ sông cho đến hồ ở Thiên cung chẳng có một chút động tĩnh nào là dấu hiệu của băng xuất hiện. Thường thì băng chỉ xuất hiện vào mùa đông thôi, Đế tôn gặng hỏi Tuyết Liên: “Cô cai quản bốn mùa ở Thiên giới, vậy thì giải thích cho ta biết tại sao lại xuất hiện mảnh băng ghim vào áo của Yên Nhiên trong thời tiết nóng bức này?”
Nhật Nguyệt nhìn thấu thái độ có vẻ lo sợ sắp bị lật tẩy của Tuyết Liên liền lên tiếng: “Nếu không phải do thời tiết thì ở đây chỉ có mình cô tạo được băng thôi Tuyết Liên à.”
Tuyết Liên vội vàng quỳ xuống gập đầu cầu xin Đế tôn tha tội. Đế tôn chẳng thèm nhìn cô lấy nửa con mắt: “Ta nghĩ Yên Nhiên chắc cũng là cái gai trong mắt của cô cho nên khi vừa thấy cô ấy trở về Thiên cung thì lập tức gây sự, nếu cô đã thích đến Thiên An Môn đến như vậy thì từ ngày mai đến Thiên An Môn quét dọn ở ngoài cửa, không có lệnh của ta không được phép rời khỏi hay lén phén vào bên trong.”
“Đế tôn xin tha tội, Tuyết Liên biết tội rồi ạ.” Tuyết Liên liên tục cuối đầu khóc lóc van xin.
Đế tôn quay lưng bỏ đi, Yên Nhiên cũng ngơ ngác đi theo. Còn Nhật Nguyệt thương tình đỡ Tuyết Liên đứng dậy nhưng mục đích chính là mang cô về quét sân cho Thiên An Môn. Khi đến Trường An điện, cả bốn bắt gặp Thương Lan đang đứng đợi trước cổng.
“Đây là ai vậy Đế tôn?” Yên Nhiên thắc mắc.
“Về Thiên An Môn rồi ta sẽ nói cho ngươi biết.” Thế là mọi người cùng Đế tôn quay về Thiên An Môn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.