Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư
Chương 116: Cường hôn.
Toan Vị Thanh Mông
25/02/2017
Editor: ChieuNinh
"Ầm - - "
Bên ngoài sơn động, Kim tử đang ở ngăn trở đám người Phong Tháp Tháp muốn mạnh mẽ xông tới, ai ngờ đột nhiên một bóng đen bay ra từ trong sơn động, một tiếng vang thật lớn làm bọn họ giật nảy mình.
"Quân... Quân thượng..." Kim tử trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin nhìn một màn trước mắt này, nửa ngày không ngậm miệng được.
Đợi sau khi nhìn thấy rõ mặt quân thượng, Kim tử muốn ngã ngữa!
Dạ cô nương cũng quá bưu hãn rồi, thậm chí ngay cả quân thượng cũng dám đánh...
"Ừhm?" Mặt Viêm Minh đen lại lạnh lùng nhìn Kim tử một cái, ánh mắt kia, đằng đằng sát khí à!
Chống lại ánh mắt đằng đằng sát khí kia của quân thượng, Kim tử vội vàng cúi đầu. Còn không đợi hắn trả lời, chỉ thấy từ trong sơn động đi ra một bóng dáng uyển chuyển, không phải là Dạ Thất Thất thì là ai?
"Ồ, Lôi Dương các ngươi cũng tới." Dạ Thất Thất trông thấy đám người Lôi Dương thì trong mắt vui mừng, sau khi chào hỏi trông thấy Lão Bạch đáng thương còn đang bị đính ở trên thân cây, đôi mắt nhỏ đen nhánh tràn đầy ủy khuất.
Dạ Thất Thất nhướn mày, quyết định trước không đi quản nó, khiến nó kiểm điểm lại thật tốt sai lầm của mình.
"Thất Thất, ngươi không sao chứ?" Đôi mắt Lôi Dương không nhìn thấy, lại lo lắng tổn thương của nàng, bèn cố tình hỏi.
"Ta không sao... tiểu tử chết tiệt, ngươi cút sang một bên cho lão nương - -" Dạ Thất Thất vừa rồi đánh cái tên yêu nghiệt kia một quyền, nên chột dạ lắm. Vốn định giả bộ chuyện gì cũng không phát sinh hàn huyên vài câu rồi mang theo Lão Bạch rút lui, ai biết tiểu phá hài này lại nhào tới quấn lên nàng, làm nàng tức giận đến nghiến răng.
Cũng cùng lúc đó, Dạ Thất Thất cũng cảm giác được một rực ánh mắt nóng rơi xuống trên người nàng!
Ai vậy? Ánh mắt như đao, hù dọa ai đó?
Dạ Thất Thất híp mắt, lông mày không biến sắc khẽ nhăn lại, chẳng biết tại sao, trước đó không hiểu sao té xỉu, sau khi tỉnh lại nàng lại cảm giác có chỗ nào đó là lạ? Linh lực không hiểu sao lại được khôi phục, phong ấn trong cơ thể hình như cũng có chút buông lỏng, ngay cả cái tên yêu nghiệt kia bị một quyền của mình oanh bay mất mặt lớn như vậy cũng không có tìm nàng tính sổ, nàng nghĩ như thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.
"Nữ nhân, ngươi yêu thích ta, làm nữ nhân tiểu gia, về sau tiểu gia sẽ đối với ngươi rất tốt... A - - ngươi là ai mau để tiểu gia xuống - -" thừa dịp Dạ Thất Thất thất thần không phòng bị, tiểu phá hài ôm Dạ Thất Thất đẩy kéo trong chốc lát đã leo đến trên người nàng, ôm cổ của nàng thổ lộ, còn đem miệng đi tới gần muốn hôn nàng. Nhưng còn chưa có thực hiện được liền bị bình dấm chua nào đó xách xuống, ném cho Kim tử đang ở một bên còn không có khép lại miệng.
"Làm cái lồng sắt nhốt nó lại, dám phản kháng cắt đứt tay chân ngâm vào bên trong bình." Đáy mắt Viêm Minh toát ra hai tia lửa giận, dám chiếm tiện nghi Thất Thất của hắn. Nếu không phải là xem ở trên phân lượng lão cha của tiểu tử này, hắn tuyệt đối vặn đầu nó xuống.
"Về sau không nên tùy tiện để cho người khác phái thân cận." Viêm Minh lạnh lùng nhìn Dạ Thất Thất một cái, ánh mắt khôi phục lạnh lùng dĩ vãng, hoàn toàn nhìn không ra phân nửa bộ dáng thâm tình lúc trước.
"Ta với ngươi rất quen thuộc sao?" Dạ Thất Thất bị giọng điệu như mệnh lệnh của hắn chọc cười, giống như cười mà như không nhìn hắn, khóe môi mang theo nhạo báng.
Viêm Minh nhướng mày, hết sức không thích nàng nói với bản thân như vậy, trông thấy bộ dáng này của nàng trong lòng tựa như có tảng đá lớn đè ép, rầu rĩ, hết sức không thoải mái.
"Ngươi lập lại lần nữa?" Viêm Minh híp mắt nhìn nàng, từ môi mỏng lạnh như băng phun ra từng từ từng chữ.
Dạ Thất Thất cũng bị loại giọng nói bá đạo mang theo uy hiếp này của hắn chọc giận, từ trước đến nay nàng chỉ thích mềm không thích cứng, người này và nàng tổng cộng chỉ gặp qua hai ba lần, còn không có một lần tâm bình khí hòa. Hiện tại đột nhiên hắn dùng loại giọng ra lệnh bá đạo ngang ngược này uy hiếp chính mình, hắn lại muốn nháo thế nào?
"Lãng tai cũng là bệnh, phải trị!" Dạ Thất Thất liếc mắt, tức giận liếc Viêm Minh một cái.
Đáy mắt Viêm Minh thoáng lóe qua vẻ kỳ quái, đột nhiên đưa tay ra ôm chặt lấy nàng, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại...
"Ầm - - "
Bên ngoài sơn động, Kim tử đang ở ngăn trở đám người Phong Tháp Tháp muốn mạnh mẽ xông tới, ai ngờ đột nhiên một bóng đen bay ra từ trong sơn động, một tiếng vang thật lớn làm bọn họ giật nảy mình.
"Quân... Quân thượng..." Kim tử trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin nhìn một màn trước mắt này, nửa ngày không ngậm miệng được.
Đợi sau khi nhìn thấy rõ mặt quân thượng, Kim tử muốn ngã ngữa!
Dạ cô nương cũng quá bưu hãn rồi, thậm chí ngay cả quân thượng cũng dám đánh...
"Ừhm?" Mặt Viêm Minh đen lại lạnh lùng nhìn Kim tử một cái, ánh mắt kia, đằng đằng sát khí à!
Chống lại ánh mắt đằng đằng sát khí kia của quân thượng, Kim tử vội vàng cúi đầu. Còn không đợi hắn trả lời, chỉ thấy từ trong sơn động đi ra một bóng dáng uyển chuyển, không phải là Dạ Thất Thất thì là ai?
"Ồ, Lôi Dương các ngươi cũng tới." Dạ Thất Thất trông thấy đám người Lôi Dương thì trong mắt vui mừng, sau khi chào hỏi trông thấy Lão Bạch đáng thương còn đang bị đính ở trên thân cây, đôi mắt nhỏ đen nhánh tràn đầy ủy khuất.
Dạ Thất Thất nhướn mày, quyết định trước không đi quản nó, khiến nó kiểm điểm lại thật tốt sai lầm của mình.
"Thất Thất, ngươi không sao chứ?" Đôi mắt Lôi Dương không nhìn thấy, lại lo lắng tổn thương của nàng, bèn cố tình hỏi.
"Ta không sao... tiểu tử chết tiệt, ngươi cút sang một bên cho lão nương - -" Dạ Thất Thất vừa rồi đánh cái tên yêu nghiệt kia một quyền, nên chột dạ lắm. Vốn định giả bộ chuyện gì cũng không phát sinh hàn huyên vài câu rồi mang theo Lão Bạch rút lui, ai biết tiểu phá hài này lại nhào tới quấn lên nàng, làm nàng tức giận đến nghiến răng.
Cũng cùng lúc đó, Dạ Thất Thất cũng cảm giác được một rực ánh mắt nóng rơi xuống trên người nàng!
Ai vậy? Ánh mắt như đao, hù dọa ai đó?
Dạ Thất Thất híp mắt, lông mày không biến sắc khẽ nhăn lại, chẳng biết tại sao, trước đó không hiểu sao té xỉu, sau khi tỉnh lại nàng lại cảm giác có chỗ nào đó là lạ? Linh lực không hiểu sao lại được khôi phục, phong ấn trong cơ thể hình như cũng có chút buông lỏng, ngay cả cái tên yêu nghiệt kia bị một quyền của mình oanh bay mất mặt lớn như vậy cũng không có tìm nàng tính sổ, nàng nghĩ như thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.
"Nữ nhân, ngươi yêu thích ta, làm nữ nhân tiểu gia, về sau tiểu gia sẽ đối với ngươi rất tốt... A - - ngươi là ai mau để tiểu gia xuống - -" thừa dịp Dạ Thất Thất thất thần không phòng bị, tiểu phá hài ôm Dạ Thất Thất đẩy kéo trong chốc lát đã leo đến trên người nàng, ôm cổ của nàng thổ lộ, còn đem miệng đi tới gần muốn hôn nàng. Nhưng còn chưa có thực hiện được liền bị bình dấm chua nào đó xách xuống, ném cho Kim tử đang ở một bên còn không có khép lại miệng.
"Làm cái lồng sắt nhốt nó lại, dám phản kháng cắt đứt tay chân ngâm vào bên trong bình." Đáy mắt Viêm Minh toát ra hai tia lửa giận, dám chiếm tiện nghi Thất Thất của hắn. Nếu không phải là xem ở trên phân lượng lão cha của tiểu tử này, hắn tuyệt đối vặn đầu nó xuống.
"Về sau không nên tùy tiện để cho người khác phái thân cận." Viêm Minh lạnh lùng nhìn Dạ Thất Thất một cái, ánh mắt khôi phục lạnh lùng dĩ vãng, hoàn toàn nhìn không ra phân nửa bộ dáng thâm tình lúc trước.
"Ta với ngươi rất quen thuộc sao?" Dạ Thất Thất bị giọng điệu như mệnh lệnh của hắn chọc cười, giống như cười mà như không nhìn hắn, khóe môi mang theo nhạo báng.
Viêm Minh nhướng mày, hết sức không thích nàng nói với bản thân như vậy, trông thấy bộ dáng này của nàng trong lòng tựa như có tảng đá lớn đè ép, rầu rĩ, hết sức không thoải mái.
"Ngươi lập lại lần nữa?" Viêm Minh híp mắt nhìn nàng, từ môi mỏng lạnh như băng phun ra từng từ từng chữ.
Dạ Thất Thất cũng bị loại giọng nói bá đạo mang theo uy hiếp này của hắn chọc giận, từ trước đến nay nàng chỉ thích mềm không thích cứng, người này và nàng tổng cộng chỉ gặp qua hai ba lần, còn không có một lần tâm bình khí hòa. Hiện tại đột nhiên hắn dùng loại giọng ra lệnh bá đạo ngang ngược này uy hiếp chính mình, hắn lại muốn nháo thế nào?
"Lãng tai cũng là bệnh, phải trị!" Dạ Thất Thất liếc mắt, tức giận liếc Viêm Minh một cái.
Đáy mắt Viêm Minh thoáng lóe qua vẻ kỳ quái, đột nhiên đưa tay ra ôm chặt lấy nàng, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.