Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ
Chương 35: Mục Lương, Anh Nên Buông Tay
Các Chủng Khống
25/10/2021
Cô gái tóc trắng kể rõ xong, Mục Lương mới chậm rãi hiểu được cái gì là “Hư Quỷ Lây Nhiễm”, cũng hiểu rõ vì sao Ly Nguyệt lại nhạy cảm với đường vân tinh hồng trên mặt như vậy.
Thì ra “Hư Quỷ Lây Nhiễm” là một loại bệnh lây nhiễm, một loại bệnh chỉ có thể sống mười năm... Thậm chí càng ngắn hơn.
Thời gian đến, người bị lây bệnh sẽ đại biểu cho tử vong, hoặc lấy một loại hình thức khác còn sống như quái vật: Hư Quỷ.
Hư Quỷ, một loại quái vật vặn vẹo.
Bọn chúng điên cuồng, bạo ngược, khô cạn, không có nhân tính... Là quái vật chỉ để cắn xé vật sống.
Người bị lây bệnh sẽ không truyền nhiễm, chỉ có bị Hư Quỷ cắn hoặc cào bị thương mới có thể truyền nhiễm.
Nhưng, người lây bệnh vẫn bị người xa lánh, bị người chán ghét, bị người khu trục.
Ly Nguyệt đang trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, đuổi theo Thiên Sứ Chi Dực có thể cứu trị bệnh “Hư Quỷ Lây Nhiễm”.
- Sao cứ cảm thấy có chút giống Zombie.
Mục Lương nghe xong lập tức nhớ lại phim Zombie ở Trái Đất.
Người bị Hư Quỷ cắn, làm bị thương còn có thời gian mười năm ủ bệnh, mà bị Zombie cắn bị thì loại chỉ có mấy phút ủ bệnh.
- Zombie là cái gì?
Ly Nguyệt mờ mịt nháy mắt.
- Chính là quái vật còn kinh khủng hơn Hư Quỷ.
Mục Lương tùy ý qua loa một câu.
Anh nhìn đường vân tinh hồng trên gương mặt cô gái tóc trắng, lấy tay định tới gần sờ một cái.
- Không, không được.
Ly Nguyệt tự ti cúi đầu xuống.
- Cô đã nói người lây bệnh sẽ không lây cho người khác.
Mục Lương dùng tay nâng cằm của cô gái tóc trắng lên.
- Thế nhưng... Tất cả mọi người đều sợ.
Ly Nguyệt cắn môi dưới, con mắt màu bạc lơ lửng không cố định.
- Chí ít... Tôi không sợ.
Mục Lương đưa tay vuốt lên đường vân tinh hồng trên gương mặt của cô gái tóc trắng.
Anh vừa sờ vừa đánh giá:
- Ừm, hơi nóng một chút, đường vân có cảm giác hơi cứng, giống như nhựa cao su.
- Đâu? Cách nói thật lạ lùng.
Gương mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt đỏ lên, con mắt màu bạc tràn ngập ý xấu hổ.
Bàn tay tác quái trên mặt làm cho cô cảm thấy ấm áp.
Giống như diệt trừ một tầng bụi bặm bất an trong lòng, giúp cô cảm thấy yên lòng trước nay chưa từng có.
Trong trí nhớ của cô gái tóc trắng, trước kia chỉ là ánh mắt chán ghét, lừa gạt, khinh bỉ của một số người.
Lúc này, lại bị một ánh mắt của Mục Lương dọn sạch hơn phân nửa.
- Mục Lương, anh nên buông tay.
Mễ Nặc nghiến răng, bất mãn nói.
Cô bắt đầu tránh sau lưng Mục Lương, liên tục lẳng lặng nghe về chuyện của cô gái tóc trắng.
Nhưng khi cô nhìn thấy Mục Lương sờ mặt của cô gái tóc trắng, không biết vì cái gì mà trong lòng cảm thấy không thoải mái.
- Khục khục...
Mục Lương ho nhẹ một tiếng.
Anh có chút không nỡ buông tay ra, dù sao gương mặt cô ấy rất mềm, giống như bóp đồ chơi.
- Khó trách, tôi nói sao cứ cảm thấy có một chút quái dị.
Mục Lương thì thào nói nhỏ.
Anh xem như đã rõ ràng, trước đó cô gái tóc trắng hiểu lầm... tưởng là Mục Lương biết cô là “Hư Quỷ Lây Nhiễm”.
Nếu không thì một người bị tổn thương đến tận sâu trong tim như cô sao có thể tuỳ tiện ở chung với Mục Lương, thậm chí bây giờ còn có thể tùy ý anh bóp mặt.
- Khó trách cái gì?
Lỗ tai thỏ của Mễ Nặc khẽ run lên, lại gần hỏi:
- Mục Lương, có phải anh phát hiện cái gì hay không?
Cô bé tai thỏ có chút đáng thương hoàn cảnh của cô gái tóc trắng, đối với cô cũng không phải rụt rè như thế.
Một cái hoa văn trên mặt cô đột nhiên biết ngày chết của mình, còn phải bị người quanh mình chèn ép kỳ thị.
Mễ Nặc ngẫm lại đã biết là cảm nhận thống khổ cỡ nào.
- Có vấn đề gì không?
Ly Nguyệt chậm rãi ngượng ngùng qua đi, cô cũng muốn biết phát hiện cái gì.
- Ly Nguyệt, lúc trước cô nói mình chỉ có thời gian nửa năm.
Mục Lương cảm thấy một chút hiểu lầm, không cần thiết phải giải thích rõ ràng.
Anh nói sang chuyện khác hỏi:
- Là sắp tới kỳ hạn mười năm hả?
- Không phải, là thời gian tôi bị lây nhiễm không đến năm năm.
Ly Nguyệt mấp máy môi, ôn nhu nói:
- Tôi đã vận dụng năng lực lấy được từ 'Hư Quỷ lây nhiễm' mới có thể tăng tốc độ bị lây nhiễm.
- 'Hư Quỷ lây nhiễm' có thể giúp cô thu hoạch được năng lực?
Mục Lương kinh ngạc hỏi.
- Ừm, sẽ thu hoạch được một chút năng lực đặc biệt, không khác lắm với năng lực của dị biến giả.
Ly Nguyệt ao ước nhìn thoáng qua lỗ tai thỏ của Mễ Nặc, ngữ khí phức tạp nói:
- Cái giá phải trả khi sử dụng năng lực đặc biệt chính là tăng tốc độ ăn mòn cơ thể của 'Hư Quỷ lây nhiễm'.
- Năng lực của người bị lây bệnh lại không khác lắm với dị biến giả à?
Mục Lương kinh ngạc nhướng mày, quay đầu nhìn mờ mịt cô tai thỏ.
Sao anh cứ cảm thấy cả hai nhất định có quan hệ gì đó với nhau.
Giống như cho người ta một loại dị biến giả là sản phẩm tiến hóa thành công, mà Hư Quỷ là tàn thứ phẩm tiến hóa thất bại...
- Năng lực của tôi là Mắt Ưng.
Ly Nguyệt biểu diễn một chút năng lực của mình.
Con ngươi của cô gái tóc trắng biến thành một đôi mắt ưng, ánh mắt sắc bén.
Lúc này, đường vân tinh hồng trên gương mặt Ly Nguyệt giống như sống dậy, chậm rãi lan ra làn da bên cạnh một chút.
- Tốt, dừng lại đi.
Mục Lương vội vàng đưa tay đè xuống.
- Có 'Nước Mắt Của Thiên sứ' trị liệu, vận dụng một chút năng lực sẽ không có chuyện gì. - Ly Nguyệt lời nói hết sức nhẹ nhõm.
Mục Lương nhìn chằm chằm cô gái tóc trắng, nghiêm túc hỏi:
- Cô xác định hạt sương do 'Thiên Sứ Chi Dực' ngưng tụ có thể trị được 'Hư Quỷ lây nhiễm' à?
- Tôi, tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ là nghe những người khác nói.
Ly Nguyệt bị con mắt màu đen của Mục Lương nhìn, giọng nói cũng không quá tự tin.
- Vậy thì thử một chút đi.
Mục Lương cũng không có quên mình cũng có năng lực 'Nước Mắt Của Thiên sứ'.
- Bây giờ không thử được, 'Thiên Sứ Chi Dực' cần mười ngày mới có thể ngưng tụ một giọt 'Nước mắt của Thiên sứ'.
Khi Ly Nguyệt đang nói chuyện, cúi đầu nhìn đóa hoa có cánh màu trắng trong thùng gỗ trong ngực.
- Nhớ trước đó tôi đã nói gì với cô không?
Mục Lương tràn ngập tự tin hỏi.
- Nói gì?
Ly Nguyệt mờ mịt hỏi.
- Không có cái gì là không thể.
Mục Lương nhếch miệng lên.
Sử dụng chiêu Nước Mắt Của Thiên Sứ.
Mục Lương phát động năng lực, trong đầu truyền đến giới thiệu đại khái của năng lực.
Năng lực Nước mắt của Thiên sứ: Tiêu hao thể lực và tinh thần lực, ngưng tụ ra một giọt sương có thể giải trừ mọi trạng thái xấu, khôi phục một phần sinh mệnh nhất định.
Thời gian hồi chiêu giống như Thiên Sứ Chi Dực, dài đến mười ngày.
Tiến hóa Thiên Sứ Chi Dực có thể giảm bớt thời gian hồi chiêu, đồng thời gia tăng hiệu quả của Nước Mắt Của Thiên sứ.
- Đây chính là năng lực 'Vú em' thứ nhất của mình.
Mục Lương lật lòng bàn tay hướng lên, một giọt sương màu xanh biếc chậm rãi ngưng tụ trong lòng bàn tay.
- A? Thật là thơm.
Mễ Nặc liếm liếm khóe miệng.
- Mục Lương, không phải anh định nói giọt nước màu xanh biếc trong lòng bàn tay anh chính là nước mắt của Thiên sứ chứ?
Ly Nguyệt khó có thể tin hỏi.
- Đúng vậy! Đúng như cô đang nghĩ.
Mục Lương đưa tay đến bờ môi của cô gái tóc trắng, thúc giục nói:
- Nhanh uống nó vào, thử xem hiệu quả của 'Nước mắt của Thiên sứ' như thế nào.
Thì ra “Hư Quỷ Lây Nhiễm” là một loại bệnh lây nhiễm, một loại bệnh chỉ có thể sống mười năm... Thậm chí càng ngắn hơn.
Thời gian đến, người bị lây bệnh sẽ đại biểu cho tử vong, hoặc lấy một loại hình thức khác còn sống như quái vật: Hư Quỷ.
Hư Quỷ, một loại quái vật vặn vẹo.
Bọn chúng điên cuồng, bạo ngược, khô cạn, không có nhân tính... Là quái vật chỉ để cắn xé vật sống.
Người bị lây bệnh sẽ không truyền nhiễm, chỉ có bị Hư Quỷ cắn hoặc cào bị thương mới có thể truyền nhiễm.
Nhưng, người lây bệnh vẫn bị người xa lánh, bị người chán ghét, bị người khu trục.
Ly Nguyệt đang trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, đuổi theo Thiên Sứ Chi Dực có thể cứu trị bệnh “Hư Quỷ Lây Nhiễm”.
- Sao cứ cảm thấy có chút giống Zombie.
Mục Lương nghe xong lập tức nhớ lại phim Zombie ở Trái Đất.
Người bị Hư Quỷ cắn, làm bị thương còn có thời gian mười năm ủ bệnh, mà bị Zombie cắn bị thì loại chỉ có mấy phút ủ bệnh.
- Zombie là cái gì?
Ly Nguyệt mờ mịt nháy mắt.
- Chính là quái vật còn kinh khủng hơn Hư Quỷ.
Mục Lương tùy ý qua loa một câu.
Anh nhìn đường vân tinh hồng trên gương mặt cô gái tóc trắng, lấy tay định tới gần sờ một cái.
- Không, không được.
Ly Nguyệt tự ti cúi đầu xuống.
- Cô đã nói người lây bệnh sẽ không lây cho người khác.
Mục Lương dùng tay nâng cằm của cô gái tóc trắng lên.
- Thế nhưng... Tất cả mọi người đều sợ.
Ly Nguyệt cắn môi dưới, con mắt màu bạc lơ lửng không cố định.
- Chí ít... Tôi không sợ.
Mục Lương đưa tay vuốt lên đường vân tinh hồng trên gương mặt của cô gái tóc trắng.
Anh vừa sờ vừa đánh giá:
- Ừm, hơi nóng một chút, đường vân có cảm giác hơi cứng, giống như nhựa cao su.
- Đâu? Cách nói thật lạ lùng.
Gương mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt đỏ lên, con mắt màu bạc tràn ngập ý xấu hổ.
Bàn tay tác quái trên mặt làm cho cô cảm thấy ấm áp.
Giống như diệt trừ một tầng bụi bặm bất an trong lòng, giúp cô cảm thấy yên lòng trước nay chưa từng có.
Trong trí nhớ của cô gái tóc trắng, trước kia chỉ là ánh mắt chán ghét, lừa gạt, khinh bỉ của một số người.
Lúc này, lại bị một ánh mắt của Mục Lương dọn sạch hơn phân nửa.
- Mục Lương, anh nên buông tay.
Mễ Nặc nghiến răng, bất mãn nói.
Cô bắt đầu tránh sau lưng Mục Lương, liên tục lẳng lặng nghe về chuyện của cô gái tóc trắng.
Nhưng khi cô nhìn thấy Mục Lương sờ mặt của cô gái tóc trắng, không biết vì cái gì mà trong lòng cảm thấy không thoải mái.
- Khục khục...
Mục Lương ho nhẹ một tiếng.
Anh có chút không nỡ buông tay ra, dù sao gương mặt cô ấy rất mềm, giống như bóp đồ chơi.
- Khó trách, tôi nói sao cứ cảm thấy có một chút quái dị.
Mục Lương thì thào nói nhỏ.
Anh xem như đã rõ ràng, trước đó cô gái tóc trắng hiểu lầm... tưởng là Mục Lương biết cô là “Hư Quỷ Lây Nhiễm”.
Nếu không thì một người bị tổn thương đến tận sâu trong tim như cô sao có thể tuỳ tiện ở chung với Mục Lương, thậm chí bây giờ còn có thể tùy ý anh bóp mặt.
- Khó trách cái gì?
Lỗ tai thỏ của Mễ Nặc khẽ run lên, lại gần hỏi:
- Mục Lương, có phải anh phát hiện cái gì hay không?
Cô bé tai thỏ có chút đáng thương hoàn cảnh của cô gái tóc trắng, đối với cô cũng không phải rụt rè như thế.
Một cái hoa văn trên mặt cô đột nhiên biết ngày chết của mình, còn phải bị người quanh mình chèn ép kỳ thị.
Mễ Nặc ngẫm lại đã biết là cảm nhận thống khổ cỡ nào.
- Có vấn đề gì không?
Ly Nguyệt chậm rãi ngượng ngùng qua đi, cô cũng muốn biết phát hiện cái gì.
- Ly Nguyệt, lúc trước cô nói mình chỉ có thời gian nửa năm.
Mục Lương cảm thấy một chút hiểu lầm, không cần thiết phải giải thích rõ ràng.
Anh nói sang chuyện khác hỏi:
- Là sắp tới kỳ hạn mười năm hả?
- Không phải, là thời gian tôi bị lây nhiễm không đến năm năm.
Ly Nguyệt mấp máy môi, ôn nhu nói:
- Tôi đã vận dụng năng lực lấy được từ 'Hư Quỷ lây nhiễm' mới có thể tăng tốc độ bị lây nhiễm.
- 'Hư Quỷ lây nhiễm' có thể giúp cô thu hoạch được năng lực?
Mục Lương kinh ngạc hỏi.
- Ừm, sẽ thu hoạch được một chút năng lực đặc biệt, không khác lắm với năng lực của dị biến giả.
Ly Nguyệt ao ước nhìn thoáng qua lỗ tai thỏ của Mễ Nặc, ngữ khí phức tạp nói:
- Cái giá phải trả khi sử dụng năng lực đặc biệt chính là tăng tốc độ ăn mòn cơ thể của 'Hư Quỷ lây nhiễm'.
- Năng lực của người bị lây bệnh lại không khác lắm với dị biến giả à?
Mục Lương kinh ngạc nhướng mày, quay đầu nhìn mờ mịt cô tai thỏ.
Sao anh cứ cảm thấy cả hai nhất định có quan hệ gì đó với nhau.
Giống như cho người ta một loại dị biến giả là sản phẩm tiến hóa thành công, mà Hư Quỷ là tàn thứ phẩm tiến hóa thất bại...
- Năng lực của tôi là Mắt Ưng.
Ly Nguyệt biểu diễn một chút năng lực của mình.
Con ngươi của cô gái tóc trắng biến thành một đôi mắt ưng, ánh mắt sắc bén.
Lúc này, đường vân tinh hồng trên gương mặt Ly Nguyệt giống như sống dậy, chậm rãi lan ra làn da bên cạnh một chút.
- Tốt, dừng lại đi.
Mục Lương vội vàng đưa tay đè xuống.
- Có 'Nước Mắt Của Thiên sứ' trị liệu, vận dụng một chút năng lực sẽ không có chuyện gì. - Ly Nguyệt lời nói hết sức nhẹ nhõm.
Mục Lương nhìn chằm chằm cô gái tóc trắng, nghiêm túc hỏi:
- Cô xác định hạt sương do 'Thiên Sứ Chi Dực' ngưng tụ có thể trị được 'Hư Quỷ lây nhiễm' à?
- Tôi, tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ là nghe những người khác nói.
Ly Nguyệt bị con mắt màu đen của Mục Lương nhìn, giọng nói cũng không quá tự tin.
- Vậy thì thử một chút đi.
Mục Lương cũng không có quên mình cũng có năng lực 'Nước Mắt Của Thiên sứ'.
- Bây giờ không thử được, 'Thiên Sứ Chi Dực' cần mười ngày mới có thể ngưng tụ một giọt 'Nước mắt của Thiên sứ'.
Khi Ly Nguyệt đang nói chuyện, cúi đầu nhìn đóa hoa có cánh màu trắng trong thùng gỗ trong ngực.
- Nhớ trước đó tôi đã nói gì với cô không?
Mục Lương tràn ngập tự tin hỏi.
- Nói gì?
Ly Nguyệt mờ mịt hỏi.
- Không có cái gì là không thể.
Mục Lương nhếch miệng lên.
Sử dụng chiêu Nước Mắt Của Thiên Sứ.
Mục Lương phát động năng lực, trong đầu truyền đến giới thiệu đại khái của năng lực.
Năng lực Nước mắt của Thiên sứ: Tiêu hao thể lực và tinh thần lực, ngưng tụ ra một giọt sương có thể giải trừ mọi trạng thái xấu, khôi phục một phần sinh mệnh nhất định.
Thời gian hồi chiêu giống như Thiên Sứ Chi Dực, dài đến mười ngày.
Tiến hóa Thiên Sứ Chi Dực có thể giảm bớt thời gian hồi chiêu, đồng thời gia tăng hiệu quả của Nước Mắt Của Thiên sứ.
- Đây chính là năng lực 'Vú em' thứ nhất của mình.
Mục Lương lật lòng bàn tay hướng lên, một giọt sương màu xanh biếc chậm rãi ngưng tụ trong lòng bàn tay.
- A? Thật là thơm.
Mễ Nặc liếm liếm khóe miệng.
- Mục Lương, không phải anh định nói giọt nước màu xanh biếc trong lòng bàn tay anh chính là nước mắt của Thiên sứ chứ?
Ly Nguyệt khó có thể tin hỏi.
- Đúng vậy! Đúng như cô đang nghĩ.
Mục Lương đưa tay đến bờ môi của cô gái tóc trắng, thúc giục nói:
- Nhanh uống nó vào, thử xem hiệu quả của 'Nước mắt của Thiên sứ' như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.