Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ
Chương 71: Ngươi Gặp Được Người Mình Thích? (1)
Các Chủng Khống
25/10/2021
- Hoa không phải ở chỗ của ta, ngươi cũng đừng tìm trong túi của ta.
Ly Nguyệt giữ lại bàn tay đang mò lung tung của cô gái tóc vàng lần nữa, nghiêm mặt nói:
- Hơn nữa, đóa hoa Đôi Cánh Thiên Sứ cũng không phải của chúng ta.
- À? Hoa không phải của chúng ta sao? Ngươi không trộm được?
Vưu Phi Nhi ngơ ngác nhìn cô gái tóc trắng.
- Không có lấy được, nói chung có rất nhiều nguyên nhân.
Gương mặt của Ly Nguyệt hơi đỏ, nghiêng đầu đi, không nhìn cô gái tóc vàng nữa.
- Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi thay đổi rồi.
Vưu Phi Nhi ngây người ngồi ở bên cạnh, thản nhiên nói:
- Nếu là lúc trước, ngươi tìm được Đôi Cánh Thiên Sứ, đã sớm cướp về.
- Con người cuối cùng rồi cũng sẽ thay đổi.
Ly Nguyệt dựa vào bên người cô gái tóc vàng.
Khóe miệng cô lơ đãng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, ôn nhu nói:
- Trước đây sống quá khô khan, hiện tại ta cũng muốn thử thay đổi một chút.
Vưu Phi Nhi đột nhiên đặt câu hỏi:
- Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi đã được người mình thích à?
- Ngươi, ngươi đang nói cái gì vậy?
Con ngươi màu bạc của Ly Nguyệt hiện lên một vẻ bối rối.
Gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ ửng, sau đó vội vàng phủ nhận:
- Làm gì có, ngươi không nên nói lung tung.
- Bộ dáng của ngươi bây giờ, giống như Tiểu Lỵ Ly nói, nhất định là đã có người mình thích.
Gi ọng nói của Vưu Phi Nhi trở nên tế nhị.
Cô chỉ dựa theo tình huống Ngải Lỵ Na nói, tiến hành thăm dò.
“Chỉ cần một cô gái đột nhiên có thay đổi rất lớn, không phải đã có người mình thích, chính là muốn yêu đương.”
Trích lời của Ngải Lỵ Na.
Vưu Phi Nhi phát hiện thật sự không tra ra điều gì.
Ly Nguyệt cư nhiên thật đã có người mình thích.
- Hừ! Chính là Ngải Lỵ Na thích nói chút lời kỳ quái.
Ly Nguyệt che giấu khuôn mặt đỏ ửng, quay mặt chỗ khác nói:
- Ngươi đừng học xấu từ nàng.
- Ta cũng không phải ngốc.
Vưu Phi Nhi bỉu môi có chút bất mãn.
-Ừ ừ, ngươi không có ngốc.
Ly Nguyệt trả lời qua loa lấy lệ.
- Ai nha nha! Ngươi đừng nói lệch vấn đề, mau kể lại chuyện liên quan đến Đôi Cánh Thiên Sứ.
Vưu Phi Nhi nghiêm túc thúc giục.
- Hắc? Ta đâu có nói lệch vấn đề?
Ly Nguyệt giơ tay lên che trán, cảm giác da đầu có hơi tê dại.
Cô gái tóc vàng xấu xa này, nhất định học được trả đũa từ Ngải Lỵ Na.
- Nói mau, đến cùng xảy ra chuyện gì với Đôi Cánh Thiên Sứ?
Vưu Phi Nhi dùng bả vai lay cô gái tóc trắng.
- Ta nói là được, chớ đẩy.
Ly Nguyệt cố gắng duy trì không bị hỏi ngược lại.
Nàng nhớ tới chuyện xảy ra trước đó, gương mặt xinh đẹp còn có hơi thẹn thùng, nhỏ giọng kể:
- Ta đi theo phía sau người khác, đột nhập vào kho bảo bối của Huyết Hồ Tử... Khi thấy được gốc cây Đôi Cánh Thiên Sứ của Huyết Hồ Tử, nó cũng đã héo úa rồi.
- Khi ta đang rơi vào tuyệt vọng, Mục Lương cứu sống Đôi Cánh Thiên Sứ, cũng cho ta một giọt Nước Mắt Thiên Sứ để uống.
Ly Nguyệt kể bỏ qua những tình huống xấu hổ, cũng không nói chuyện liên quan đến Tiểu Huyền Vũ.
Cô chỉ kể những điểm chính một lần:
- Sau đó... Ta ở nhà Mục Lương thời gian qua, lần này tới tìm ngươi, không đơn thuần chỉ nói chuyện của Đôi Cánh Thiên Sứ, Mục Lương cũng muốn tìm ngươi nói một chút chuyện liên quan đến chế tác bí dược cường hóa.
Vưu Phi Nhi nghiêng đầu len lén quan sát vẻ mặt của Ly Nguyệt.
Cô phát hiện cô gái tóc trắng nói đến người đàn ông tên là Mục Lương kia, trên mặt sẽ hiện lên nụ cười ngọt ngào ngượng ngùng.
- Ngươi, ngươi nhìn chằm chằm ta cái gì?
Sau khi, Ly Nguyệt kể xong, không nghe được Vưu Phi Nhi đáp lại, quay đầu nhìn thấy cô gái tóc vàng đang nhìn chằm chằm cô.
Cô sờ sờ gò má, nghiêm mặt hỏi:
- Ngươi có chú ý nghe hay không?
- Tiểu Nguyệt Nguyệt, vẻ mặt mới vừa rồi của ngươi trông rất hạnh phúc nha.
Vưu Phi Nhi đứng lên, đưa tay ra đấm lưng mỏi.
- Có, có không?
Hai tay của Ly Nguyệt hốt hoảng che mặt, phát hiện có hơi nóng.
- Đi thôi, đi xem người ngươi thích tìm ta làm cái gì?
Vưu Phi Nhi đi về phía cửa hang.
- Ngươi trước đừng đi ra.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt hơi thẹn thùng, xấu hổ nói:
- Ngươi còn trẻ đã mở miệng ngậm miệng nói người ta yêu... Chuyện này, như vậy không tốt lắm.
- Ai nha nha! Không nghĩ tới Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng khẩu thị tâm xà như Tiểu Lỵ Lỵ.
Vưu Phi Nhi xoay người lại, vẻ mặt đau đầu.
- Không cần ngươi nói những lời như vậy.
Ly Nguyệt nhịn không được che cái trán, không nghĩ tới có một ngày, cô sẽ bị người không tỉnh táo lo lắng tính cách xảy ra vấn đề.
Cô khôi phục lãnh tĩnh, liếc nhìn đồ vật quanh mình, hỏi:
- Vưu Phi Nhi, ngươi không mang theo đồ sao?
- Lấy được Nước Mắt Thiên Sứ đem về nghiên cứu được rồi, tại sao phải mang đồ đi?
Vưu Phi Nhi mờ mịt hỏi.
- Ngươi không tính đi theo ta à?
Ly Nguyệt tiến lên một bước, vội hỏi:
- Ngươi còn muốn trở về ở trong bộ lạc Nguyệt Đàm?
- Theo ngươi? Vì sao? Không phải tìm được Đôi Cánh Thiên Sứ rồi sao?
Vưu Phi Nhi có hơi mơ hồ.
Sau đó cô phấn chấn nói:
- Chờ sau khi ta nghiên cứu ra được bí dược trị dứt Hư Qủy Cảm Nhiễm, ta sẽ đi tìm các ngươi.
- Thực sự thua ngươi.
Ly Nguyệt đột nhiên cảm thấy nói đạo lý với cô gái tóc vàng gì đều vô dụng, suy nghĩ của hai người tự cũng không chung một hướng.
Cô ra đòn sát thủ, nói:
- Nước Mắt Thiên Sứ mười ngày mới có thể ngưng tụ ra một giọt, hiện tại chỉ có thể cho ngươi một giọt, sau đó chúng ta sẽ phải tách ra.
- Hả? Ít như vậy? Chuyện này sao có thể?
Vưu Phi Nhi nóng nảy, giang hai tay ra ôm lấy cô gái tóc trắng.
Ly Nguyệt giữ lại bàn tay đang mò lung tung của cô gái tóc vàng lần nữa, nghiêm mặt nói:
- Hơn nữa, đóa hoa Đôi Cánh Thiên Sứ cũng không phải của chúng ta.
- À? Hoa không phải của chúng ta sao? Ngươi không trộm được?
Vưu Phi Nhi ngơ ngác nhìn cô gái tóc trắng.
- Không có lấy được, nói chung có rất nhiều nguyên nhân.
Gương mặt của Ly Nguyệt hơi đỏ, nghiêng đầu đi, không nhìn cô gái tóc vàng nữa.
- Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi thay đổi rồi.
Vưu Phi Nhi ngây người ngồi ở bên cạnh, thản nhiên nói:
- Nếu là lúc trước, ngươi tìm được Đôi Cánh Thiên Sứ, đã sớm cướp về.
- Con người cuối cùng rồi cũng sẽ thay đổi.
Ly Nguyệt dựa vào bên người cô gái tóc vàng.
Khóe miệng cô lơ đãng lộ ra một nụ cười ngọt ngào, ôn nhu nói:
- Trước đây sống quá khô khan, hiện tại ta cũng muốn thử thay đổi một chút.
Vưu Phi Nhi đột nhiên đặt câu hỏi:
- Tiểu Nguyệt Nguyệt, ngươi đã được người mình thích à?
- Ngươi, ngươi đang nói cái gì vậy?
Con ngươi màu bạc của Ly Nguyệt hiện lên một vẻ bối rối.
Gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ ửng, sau đó vội vàng phủ nhận:
- Làm gì có, ngươi không nên nói lung tung.
- Bộ dáng của ngươi bây giờ, giống như Tiểu Lỵ Ly nói, nhất định là đã có người mình thích.
Gi ọng nói của Vưu Phi Nhi trở nên tế nhị.
Cô chỉ dựa theo tình huống Ngải Lỵ Na nói, tiến hành thăm dò.
“Chỉ cần một cô gái đột nhiên có thay đổi rất lớn, không phải đã có người mình thích, chính là muốn yêu đương.”
Trích lời của Ngải Lỵ Na.
Vưu Phi Nhi phát hiện thật sự không tra ra điều gì.
Ly Nguyệt cư nhiên thật đã có người mình thích.
- Hừ! Chính là Ngải Lỵ Na thích nói chút lời kỳ quái.
Ly Nguyệt che giấu khuôn mặt đỏ ửng, quay mặt chỗ khác nói:
- Ngươi đừng học xấu từ nàng.
- Ta cũng không phải ngốc.
Vưu Phi Nhi bỉu môi có chút bất mãn.
-Ừ ừ, ngươi không có ngốc.
Ly Nguyệt trả lời qua loa lấy lệ.
- Ai nha nha! Ngươi đừng nói lệch vấn đề, mau kể lại chuyện liên quan đến Đôi Cánh Thiên Sứ.
Vưu Phi Nhi nghiêm túc thúc giục.
- Hắc? Ta đâu có nói lệch vấn đề?
Ly Nguyệt giơ tay lên che trán, cảm giác da đầu có hơi tê dại.
Cô gái tóc vàng xấu xa này, nhất định học được trả đũa từ Ngải Lỵ Na.
- Nói mau, đến cùng xảy ra chuyện gì với Đôi Cánh Thiên Sứ?
Vưu Phi Nhi dùng bả vai lay cô gái tóc trắng.
- Ta nói là được, chớ đẩy.
Ly Nguyệt cố gắng duy trì không bị hỏi ngược lại.
Nàng nhớ tới chuyện xảy ra trước đó, gương mặt xinh đẹp còn có hơi thẹn thùng, nhỏ giọng kể:
- Ta đi theo phía sau người khác, đột nhập vào kho bảo bối của Huyết Hồ Tử... Khi thấy được gốc cây Đôi Cánh Thiên Sứ của Huyết Hồ Tử, nó cũng đã héo úa rồi.
- Khi ta đang rơi vào tuyệt vọng, Mục Lương cứu sống Đôi Cánh Thiên Sứ, cũng cho ta một giọt Nước Mắt Thiên Sứ để uống.
Ly Nguyệt kể bỏ qua những tình huống xấu hổ, cũng không nói chuyện liên quan đến Tiểu Huyền Vũ.
Cô chỉ kể những điểm chính một lần:
- Sau đó... Ta ở nhà Mục Lương thời gian qua, lần này tới tìm ngươi, không đơn thuần chỉ nói chuyện của Đôi Cánh Thiên Sứ, Mục Lương cũng muốn tìm ngươi nói một chút chuyện liên quan đến chế tác bí dược cường hóa.
Vưu Phi Nhi nghiêng đầu len lén quan sát vẻ mặt của Ly Nguyệt.
Cô phát hiện cô gái tóc trắng nói đến người đàn ông tên là Mục Lương kia, trên mặt sẽ hiện lên nụ cười ngọt ngào ngượng ngùng.
- Ngươi, ngươi nhìn chằm chằm ta cái gì?
Sau khi, Ly Nguyệt kể xong, không nghe được Vưu Phi Nhi đáp lại, quay đầu nhìn thấy cô gái tóc vàng đang nhìn chằm chằm cô.
Cô sờ sờ gò má, nghiêm mặt hỏi:
- Ngươi có chú ý nghe hay không?
- Tiểu Nguyệt Nguyệt, vẻ mặt mới vừa rồi của ngươi trông rất hạnh phúc nha.
Vưu Phi Nhi đứng lên, đưa tay ra đấm lưng mỏi.
- Có, có không?
Hai tay của Ly Nguyệt hốt hoảng che mặt, phát hiện có hơi nóng.
- Đi thôi, đi xem người ngươi thích tìm ta làm cái gì?
Vưu Phi Nhi đi về phía cửa hang.
- Ngươi trước đừng đi ra.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ly Nguyệt hơi thẹn thùng, xấu hổ nói:
- Ngươi còn trẻ đã mở miệng ngậm miệng nói người ta yêu... Chuyện này, như vậy không tốt lắm.
- Ai nha nha! Không nghĩ tới Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng khẩu thị tâm xà như Tiểu Lỵ Lỵ.
Vưu Phi Nhi xoay người lại, vẻ mặt đau đầu.
- Không cần ngươi nói những lời như vậy.
Ly Nguyệt nhịn không được che cái trán, không nghĩ tới có một ngày, cô sẽ bị người không tỉnh táo lo lắng tính cách xảy ra vấn đề.
Cô khôi phục lãnh tĩnh, liếc nhìn đồ vật quanh mình, hỏi:
- Vưu Phi Nhi, ngươi không mang theo đồ sao?
- Lấy được Nước Mắt Thiên Sứ đem về nghiên cứu được rồi, tại sao phải mang đồ đi?
Vưu Phi Nhi mờ mịt hỏi.
- Ngươi không tính đi theo ta à?
Ly Nguyệt tiến lên một bước, vội hỏi:
- Ngươi còn muốn trở về ở trong bộ lạc Nguyệt Đàm?
- Theo ngươi? Vì sao? Không phải tìm được Đôi Cánh Thiên Sứ rồi sao?
Vưu Phi Nhi có hơi mơ hồ.
Sau đó cô phấn chấn nói:
- Chờ sau khi ta nghiên cứu ra được bí dược trị dứt Hư Qủy Cảm Nhiễm, ta sẽ đi tìm các ngươi.
- Thực sự thua ngươi.
Ly Nguyệt đột nhiên cảm thấy nói đạo lý với cô gái tóc vàng gì đều vô dụng, suy nghĩ của hai người tự cũng không chung một hướng.
Cô ra đòn sát thủ, nói:
- Nước Mắt Thiên Sứ mười ngày mới có thể ngưng tụ ra một giọt, hiện tại chỉ có thể cho ngươi một giọt, sau đó chúng ta sẽ phải tách ra.
- Hả? Ít như vậy? Chuyện này sao có thể?
Vưu Phi Nhi nóng nảy, giang hai tay ra ôm lấy cô gái tóc trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.