Ta Xây Gia Viên Trên Lưng Huyền Vũ
Chương 75: Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên, Muốn Đẻ Con (1)
Các Chủng Khống
25/10/2021
Màn đêm buông xuống càng ngày càng sâu.
Lúc này, Mục Lương đang uống lá trà Tinh Huy, chờ Ly Nguyệt trở về.
Mễ Nặc nằm úp xuống bàn, ngủ gục.
- Cộc cộc cộc...
Tiếng đập cửa vang lên.
Kẽo kẹt...
Mục Lương liếc mắt thấy cô gái tai thỏ vẫn còn đang ngủ rất ngon, đứng dậy mở cửa phòng.
Anh nhìn thấy cô gái tóc trắng, với một cô gái xa lạ đầu quấn đầy vải.
- Ly Nguyệt, mau vào đi.
Mục Lương ôn hòa cười tránh người ra.
Khi cô gái tóc trắng dẫn người đi vào nhà trọ, Kỳ Nhông Ba Màu cũng đã thông báo cho anh.
Dù sao, Tiểu Thải mới bị anh dùng ý niệm la rầy một phen, ai bảo nó hù cô gái tai thỏ.
Hiện tại, nó đã thu liễm khí tức toàn thân, ẩn nấp trong một cái hẻm nhỏ, yên lặng nằm đó.
- Ta đã trở về.
Gi ọng nói của Ly Nguyệt thanh lãnh như chú chim hót, mang theo một túi vải lớn đi vào phòng.
- Ngươi này là…? Cũng đi vào đi!
Mục Lương ôn hòa nhìn cô gái kia đang chập chừng không dám bước vào cửa phòng.
- Cái kia...
Vẻ mặt của Vưu Phi Nhi ngơ ngác, nhìn người đàn ông trước mắt tản ra khí chất ấm áp.
Con ngươi màu đen thâm thúy khó lường lại vô cùng hấp dẫn người, rất sạch sẽ, không có chán ghét, không có xa lánh, không có bài xích.
Trong nháy mắt bắn trúng trong đầu Vưu Phi Nhi, điền vào hình tượng nhiều năm trống rỗng: Người đàn ông tốt.
Trái tim của cô run lên, gò má bắt đầu ửng đỏ nhanh chóng, say mê.
Mà trước đây cô chưa bao giờ say mê nhìn người đàn ông khác như vậy.
- Người bạn này của ta, cô ấy hơi xấu hổ.
Ly Nguyệt liếc nhìn cô gái tai thỏ đang ngủ, thả nhẹ cước bộ.
Cô lại kéo xuống tấm vải trùm đầu của Vưu Phi Nhi, rồi lôi người vào trong phòng.
- Ai? Tình huống này?
Mục Lương có hơi bất ngờ, sao nhìn giống như bị bắt cóc tới vậy.
- Cô ấy có hơi không tỉnh táo, bình thường hành động, có thể hơi kỳ lạ.
Ly Nguyệt vừa nói, vừa tháo mặt nạ xuống, quơ quơ mái tóc dài màu trắng.
- Như vậy…
Mục Lương cái hiểu cái không trả lời lại.
Anh đứng dậy, cầm thịt nướng hơ nóng lại, thấp giọng hỏi:
- Các ngươi ăn tối chưa?
- Vẫn chưa.
Ly Nguyệt trả lời một cách tự nhiên.
Vưu Phi Nhi vác hai chiếc túi lớn, ngây người đứng ở một bên, con ngươi màu vàng óng len lén liếc nhìn Mục Lương thịt nướng, cảm thấy người đàn ông này thực sự rất có khí chất, rất đẹp trai.
- Bạn của ngươi?
Mục Lương bị một ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm, cảm thấy hơi khó chịu, nháy mắt với cô gái tóc trắng.
- Cô ấy tên là Vưu Phi Nhi, năm nay mười tám tuổi, tính cách có hơi không tỉnh táo.
Ly Nguyệt nhanh chóng giới thiệu về cô gái tóc vàng nữ.
Cô đi ra phía trước, bất đắc dĩ nói:
- Vưu Phi Nhi, bỏ đồ xuống đây đi.
- Ừ ah ah...
Bả vai của Vưu Phi Nhi hơi run, hơi quay đầu, ánh mắt rời khỏi cô gái tóc trắng.
- Ngươi không cần quá khẩn trương.
Ly Nguyệt nhìn Vưu Phi Nhi hoàn toàn không có tự nhiên, lần đầu tiên nhìn thấy bạn mình như vậy.
Hình dung giống như bị cái gì hút hồn vậy, ngơ ngác ngây ngốc.
- Anh ấy chính là người ta đã nói với ngươi: Mục Lương.
Ly Nguyệt giúp Vưu Phi Nhi bỏ đồ xuống, thuận tiện giới thiệu:
- Cô gái nằm ngủ bên kia tên là Mễ Nặc.
- Chào, chào ngươi.
Khuôn mặt Vưu Phi Nhi cười ửng đỏ, xấu hổ phát ra giọng nói vô cùng nhỏ.
-???
Con ngươi màu trắng của Ly Nguyệt tràn đầy mê man, đây là Vưu Phi Nhi ngốc bẩm sinh trước kia sao?
Lúc nào chào hỏi lại trơn tru như thế.
Cô đột nhiên nghĩ đến một nguyên nhân, có lẽ Mục Lương là người bình thường đầu tiên Vưu Phi Nhi tiếp xúc, cho nên mới mất tự nhiên.
Rất nhanh, cô gái tóc trắng vì tìm được đáp án lý giải tại sao đồng bạn của cô khác thường.
- Ngồi xuống đi đừng đứng mãi như vậy.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Ừ.
Vưu Phi Nhi di chuyển bước chân, thân thể cứng ngắc ngồi trên ghế.
Trái tim của cô lặng lẽ đập nhanh hơn, cả người rơi vào trạng thái ngất ngất say say.
Trong đầu của Vưu Phi vô thức hiện lên câu nói về tình yêu của Ngải Lỵ Na.
“Nếu như một cô gái, khi thấy một người đàn ông, trái tim đập nhanh hơn, hai mắt không tự chủ bị người ta hấp dẫn, điều này đại biểu cho một loại khả năng, đó chính là thấy vẻ đẹp nên yêu ngay từ ánh mắt đầu tiên, muốn sinh con cho người ta.”
Trích lời của Ngải Lỵ Na.
- Cho nên, ta yêu Mục Lương ngay từ ánh mắt đầu tiên?
Trong lòng của Vưu Phi Nhi không khỏi run lên, có hơi không thể tin được suy đoán của bản thân
- Không thể, ta không phải cô gái nông cạn như Tiểu Lỵ Lỵ nói.
- Ừm, ta chẳng qua là cảm thấy lần đầu tiên gặp được một người đàn ông sạch sẽ như vậy, cảm giác vô cùng không tệ.
- Đúng, chính là như vậy.
Trong lòng của Vưu Phi Nhi hiện lên rất nhiều suy nghĩ, chậm rãi bình ổn trong lòng lại.
- Ăn một chút đi!
Khóe miệng của Mục Lương mang theo nụ cười yếu ớt, đưa tới thịt nướng co lại vì bị hơ nóng.
- Ừ, được.
Vưu Phi Nhi mơ hồ cầm lấy thịt nướng.
Con ngươi màu vàng óng của nàng nhìn trực tiếp vào hai mắt Mục Lương, trái tim nhất thời lại đập nhanh lần nữa.
Không, Vưu Phi Nhi mới bình thản trong lòng lại, lại một lần nữa loạn cả lên.
- Làm sao vậy?
Mục Lương nhìn Vưu Phi Nhi ngơ ngác, có hơi không hiểu quay đầu nhìn về phía cô gái tóc trắng.
- Không cần phải quan tâm vào cô ấy, khả năng vẫn còn đang trong mơ hồ.
Cái miệng nhỏ của Ly Nguyệt nhai thịt nướng, trong trẻo lạnh lùng nói:
- Một hồi sẽ tốt hơn, cho cô ấy chút thời gian thích ứng là được.
- Được rồi.
Mục Lương nghe nói thế, cũng không quấy rầy Vưu Phi Nhi.
Anh hỏi tình huống mấy người theo dõi bên ngoài:
- Ly Nguyệt, vừa rồi ngươi từ bên ngoài trở về, có phát hiện được chỗ nào không đúng không?
- Có, không thấy người đội tuần tra.
Ly Nguyệt bưng chén trà trên mặt bàn lên mấp máy, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Ta còn nhìn thấy không ít người đội săn bắn gần xung quanh nhà trọ, bọn họ dường như đang theo dõi chúng ta.
- Người đội săn bắn? Ngươi có chắn không?
Con ngươi màu đen của Mục Lương nheo lại.
- Có, có mấy người ta từng gặp qua trong đội săn bắn.
Ly Nguyệt xác định vô cùng chắn chắc.
- Xem ra có vài người đang kiêng kỵ chúng ta.
Mục Lương cảm thấy chắc là đêm nay chuyện giải quyết Huyết Hồ Tử, làm cho một số người trong bộ lạc cảnh giác.
Sau đó, anh nghĩ đến một khả năng, tự lẩm bẩm:
- Không đúng, nếu như chỉ là như vậy, vì sao buổi tối không có người tuần tra?
- Mục Lương, ngươi cảm thấy có phải vì Nguyệt Chủ bị thương hay không?
Ly Nguyệt nhăn lại lông mi màu trắng, suy đoán ra một khả năng:
- Bọn họ điều đi người đội tuần tra đi bảo hộ Nguyệt Chủ.
- Không hợp lý, cách làm như thế không hợp lý.
Mục Lương đưa ra một suy đoán.
Lúc này, Mục Lương đang uống lá trà Tinh Huy, chờ Ly Nguyệt trở về.
Mễ Nặc nằm úp xuống bàn, ngủ gục.
- Cộc cộc cộc...
Tiếng đập cửa vang lên.
Kẽo kẹt...
Mục Lương liếc mắt thấy cô gái tai thỏ vẫn còn đang ngủ rất ngon, đứng dậy mở cửa phòng.
Anh nhìn thấy cô gái tóc trắng, với một cô gái xa lạ đầu quấn đầy vải.
- Ly Nguyệt, mau vào đi.
Mục Lương ôn hòa cười tránh người ra.
Khi cô gái tóc trắng dẫn người đi vào nhà trọ, Kỳ Nhông Ba Màu cũng đã thông báo cho anh.
Dù sao, Tiểu Thải mới bị anh dùng ý niệm la rầy một phen, ai bảo nó hù cô gái tai thỏ.
Hiện tại, nó đã thu liễm khí tức toàn thân, ẩn nấp trong một cái hẻm nhỏ, yên lặng nằm đó.
- Ta đã trở về.
Gi ọng nói của Ly Nguyệt thanh lãnh như chú chim hót, mang theo một túi vải lớn đi vào phòng.
- Ngươi này là…? Cũng đi vào đi!
Mục Lương ôn hòa nhìn cô gái kia đang chập chừng không dám bước vào cửa phòng.
- Cái kia...
Vẻ mặt của Vưu Phi Nhi ngơ ngác, nhìn người đàn ông trước mắt tản ra khí chất ấm áp.
Con ngươi màu đen thâm thúy khó lường lại vô cùng hấp dẫn người, rất sạch sẽ, không có chán ghét, không có xa lánh, không có bài xích.
Trong nháy mắt bắn trúng trong đầu Vưu Phi Nhi, điền vào hình tượng nhiều năm trống rỗng: Người đàn ông tốt.
Trái tim của cô run lên, gò má bắt đầu ửng đỏ nhanh chóng, say mê.
Mà trước đây cô chưa bao giờ say mê nhìn người đàn ông khác như vậy.
- Người bạn này của ta, cô ấy hơi xấu hổ.
Ly Nguyệt liếc nhìn cô gái tai thỏ đang ngủ, thả nhẹ cước bộ.
Cô lại kéo xuống tấm vải trùm đầu của Vưu Phi Nhi, rồi lôi người vào trong phòng.
- Ai? Tình huống này?
Mục Lương có hơi bất ngờ, sao nhìn giống như bị bắt cóc tới vậy.
- Cô ấy có hơi không tỉnh táo, bình thường hành động, có thể hơi kỳ lạ.
Ly Nguyệt vừa nói, vừa tháo mặt nạ xuống, quơ quơ mái tóc dài màu trắng.
- Như vậy…
Mục Lương cái hiểu cái không trả lời lại.
Anh đứng dậy, cầm thịt nướng hơ nóng lại, thấp giọng hỏi:
- Các ngươi ăn tối chưa?
- Vẫn chưa.
Ly Nguyệt trả lời một cách tự nhiên.
Vưu Phi Nhi vác hai chiếc túi lớn, ngây người đứng ở một bên, con ngươi màu vàng óng len lén liếc nhìn Mục Lương thịt nướng, cảm thấy người đàn ông này thực sự rất có khí chất, rất đẹp trai.
- Bạn của ngươi?
Mục Lương bị một ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm, cảm thấy hơi khó chịu, nháy mắt với cô gái tóc trắng.
- Cô ấy tên là Vưu Phi Nhi, năm nay mười tám tuổi, tính cách có hơi không tỉnh táo.
Ly Nguyệt nhanh chóng giới thiệu về cô gái tóc vàng nữ.
Cô đi ra phía trước, bất đắc dĩ nói:
- Vưu Phi Nhi, bỏ đồ xuống đây đi.
- Ừ ah ah...
Bả vai của Vưu Phi Nhi hơi run, hơi quay đầu, ánh mắt rời khỏi cô gái tóc trắng.
- Ngươi không cần quá khẩn trương.
Ly Nguyệt nhìn Vưu Phi Nhi hoàn toàn không có tự nhiên, lần đầu tiên nhìn thấy bạn mình như vậy.
Hình dung giống như bị cái gì hút hồn vậy, ngơ ngác ngây ngốc.
- Anh ấy chính là người ta đã nói với ngươi: Mục Lương.
Ly Nguyệt giúp Vưu Phi Nhi bỏ đồ xuống, thuận tiện giới thiệu:
- Cô gái nằm ngủ bên kia tên là Mễ Nặc.
- Chào, chào ngươi.
Khuôn mặt Vưu Phi Nhi cười ửng đỏ, xấu hổ phát ra giọng nói vô cùng nhỏ.
-???
Con ngươi màu trắng của Ly Nguyệt tràn đầy mê man, đây là Vưu Phi Nhi ngốc bẩm sinh trước kia sao?
Lúc nào chào hỏi lại trơn tru như thế.
Cô đột nhiên nghĩ đến một nguyên nhân, có lẽ Mục Lương là người bình thường đầu tiên Vưu Phi Nhi tiếp xúc, cho nên mới mất tự nhiên.
Rất nhanh, cô gái tóc trắng vì tìm được đáp án lý giải tại sao đồng bạn của cô khác thường.
- Ngồi xuống đi đừng đứng mãi như vậy.
Mục Lương ôn hòa nói.
- Ừ.
Vưu Phi Nhi di chuyển bước chân, thân thể cứng ngắc ngồi trên ghế.
Trái tim của cô lặng lẽ đập nhanh hơn, cả người rơi vào trạng thái ngất ngất say say.
Trong đầu của Vưu Phi vô thức hiện lên câu nói về tình yêu của Ngải Lỵ Na.
“Nếu như một cô gái, khi thấy một người đàn ông, trái tim đập nhanh hơn, hai mắt không tự chủ bị người ta hấp dẫn, điều này đại biểu cho một loại khả năng, đó chính là thấy vẻ đẹp nên yêu ngay từ ánh mắt đầu tiên, muốn sinh con cho người ta.”
Trích lời của Ngải Lỵ Na.
- Cho nên, ta yêu Mục Lương ngay từ ánh mắt đầu tiên?
Trong lòng của Vưu Phi Nhi không khỏi run lên, có hơi không thể tin được suy đoán của bản thân
- Không thể, ta không phải cô gái nông cạn như Tiểu Lỵ Lỵ nói.
- Ừm, ta chẳng qua là cảm thấy lần đầu tiên gặp được một người đàn ông sạch sẽ như vậy, cảm giác vô cùng không tệ.
- Đúng, chính là như vậy.
Trong lòng của Vưu Phi Nhi hiện lên rất nhiều suy nghĩ, chậm rãi bình ổn trong lòng lại.
- Ăn một chút đi!
Khóe miệng của Mục Lương mang theo nụ cười yếu ớt, đưa tới thịt nướng co lại vì bị hơ nóng.
- Ừ, được.
Vưu Phi Nhi mơ hồ cầm lấy thịt nướng.
Con ngươi màu vàng óng của nàng nhìn trực tiếp vào hai mắt Mục Lương, trái tim nhất thời lại đập nhanh lần nữa.
Không, Vưu Phi Nhi mới bình thản trong lòng lại, lại một lần nữa loạn cả lên.
- Làm sao vậy?
Mục Lương nhìn Vưu Phi Nhi ngơ ngác, có hơi không hiểu quay đầu nhìn về phía cô gái tóc trắng.
- Không cần phải quan tâm vào cô ấy, khả năng vẫn còn đang trong mơ hồ.
Cái miệng nhỏ của Ly Nguyệt nhai thịt nướng, trong trẻo lạnh lùng nói:
- Một hồi sẽ tốt hơn, cho cô ấy chút thời gian thích ứng là được.
- Được rồi.
Mục Lương nghe nói thế, cũng không quấy rầy Vưu Phi Nhi.
Anh hỏi tình huống mấy người theo dõi bên ngoài:
- Ly Nguyệt, vừa rồi ngươi từ bên ngoài trở về, có phát hiện được chỗ nào không đúng không?
- Có, không thấy người đội tuần tra.
Ly Nguyệt bưng chén trà trên mặt bàn lên mấp máy, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Ta còn nhìn thấy không ít người đội săn bắn gần xung quanh nhà trọ, bọn họ dường như đang theo dõi chúng ta.
- Người đội săn bắn? Ngươi có chắn không?
Con ngươi màu đen của Mục Lương nheo lại.
- Có, có mấy người ta từng gặp qua trong đội săn bắn.
Ly Nguyệt xác định vô cùng chắn chắc.
- Xem ra có vài người đang kiêng kỵ chúng ta.
Mục Lương cảm thấy chắc là đêm nay chuyện giải quyết Huyết Hồ Tử, làm cho một số người trong bộ lạc cảnh giác.
Sau đó, anh nghĩ đến một khả năng, tự lẩm bẩm:
- Không đúng, nếu như chỉ là như vậy, vì sao buổi tối không có người tuần tra?
- Mục Lương, ngươi cảm thấy có phải vì Nguyệt Chủ bị thương hay không?
Ly Nguyệt nhăn lại lông mi màu trắng, suy đoán ra một khả năng:
- Bọn họ điều đi người đội tuần tra đi bảo hộ Nguyệt Chủ.
- Không hợp lý, cách làm như thế không hợp lý.
Mục Lương đưa ra một suy đoán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.