Chương 60: Bừng tỉnh đã cách một đời
Tố Phi Liễu
15/09/2020
Qua một khoảng thời gian rất dài, Tô Nhan đều mơ mơ màng màng không nhớ rõ làm sao về được kinh thành, làm thế nào về tới phủ hoàng tử.
Hoa Lân cùng Tả Kỳ trên mặt bi thống phẫn uất biểu lộ thế nào y nhìn không thấy, trên người Nam Cẩm vết thương chằng chịt bao nhiêu y nhìn không rõ, nước mắt Bắc Linh không ngừng rơi xuống chưa ngày nào dứt muốn duy trì một khắc cũng không thể, Đông Hồ cùng Tây Minh như là pho tượng một mực im lặng đi theo y, y cũng chẳng muốn để ý tới.
Thế gian này, tựa hồ thoáng cái trở nên không còn ý nghĩa.
Bất quá là thiếu đi một người mà thôi, cũng chỉ như vậy, y thế mà cảm giác mình đã già nua như đến tuổi xế chiều.
Cuối cùng không đồng dạng như cũ, trần thế thiếu đi Âu Dương Lam, đã không còn là trần thế, chỉ còn lại địa ngục.
Lục hoàng tử gặp chuyện rơi vào vực sâu vạn trượng đến nay sinh tử còn chưa biết, tin tức cứ thế truyền đi cơ hồ chỉ trong một đên toàn bộ kinh thành ai ai cũng biết.
Hoàng Thượng ốm đau liệt giường cũng không còn chú ý long thể, cường ngạnh xuất cung. Vừa mới bước vào phủ Lục hoàng tử, thấy ai thì bắt lấy người đó mà hỏi, hỏi đến Hoa Lân, trong mắt ông nhưng hằn lên ngàn vạn tơ máu, chỉ lặp lại một câu: “Tiểu Lam đâu rồi?”
Hoa Lân mặc ông cầm lấy, chỉ biết cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì: “Hoàng Thượng thỉnh nén bi thương.”
Vi vậy thân thế vốn đã nghiên ngả của Âu Dương Quân liền khuỵu ngã, được một đám người hầu cung nữ đỡ lấy, cổng chính phủ Lục hoàng tử lập tức loạn thành một đoàn. Tô Nhan đứng nơi hành lang gấp khúc cuối cùng, đôi mắt nhìn thấy hết thảy phát sinh trước mắt, sau đó im lặng quay người đi ra hậu viện.
Tô Nhan vẫn mặc y phục ngày ấy lúc cùng Âu Dương Lam rơi xuống vực sâu, trường bào lam nhạt loang lổ những vệt máu đông cứng cố chấp dán chặt trên đó, tựa như một con Ngọa Long dịu dàng ngoan ngoãn nhưng không biết lúc nào sẽ chạy đến cắn người một ngụm. Tô Nhan một mực cố chấp không muốn cởi ra, vô luận Hoa Lân lừa gạt như thế nào, thủy chung cũng không chịu thỏa hiệp.
Mỗi người đều biết, trên mặt y ngoại trừ tĩnh mịch cũng chỉ có bình lặng, loại trạng thái này sẽ luôn cực thịnh vào lúc sáng sớn và hoàng hôn, thôn tín y.
Thế nhưng, ai cũng không đành lòng nói ra.
Ngoại trừ Tô Nhan và mấy người Hoa Lân, thì người khó tiếp nhận chuyện này nhất chính là Âu Dương Vân.
Âu Dương Quân ngất đi bị người đưa về hoàng cung không bao lâu, thân ảnh của Nhị hoàng tử đã lảo đảo chạy đến. Hoa Lân vừa hặp Hoàng Thượng, giờ phút này lại gặp Nhị hoàng tử bộ dáng chật vật như vậy, trong lòng không khỏi nhấc lên một hồi đau đớn mãnh liệt. Chờ tới khi Âu Dương Vân bắt lấy cổ tay của hắn, khuôn mặt cứng đờ hỏi: “Tiểu Lam đâu rồi? Hắn ở đâu rồi? Kêu hắn đi ra gặp ta!”
Hoa Lân rút tay về, nhìn vào mắt Âu Dương Vân khẽ nói: “Thỉnh Nhị hoàng tử đừng như vậy, nếu không thiếu gia dưới suối vàng biết được, sẽ rất khổ sở.”
“Không! Ta không tin!” Âu Dương Vân phát điên mà quát, hoàn toàn mất hết ưu nhã lễ độ thường ngày, trâm trên đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, toàn bộ là dáng vẻ công tử sa sút, chính hắn lại không biết được, chỉ bướng bỉnh bắt lấy tay Hoa Lân lần nữa, gần như khẩn cầu nói: “Cầu ngươi, Hoa Lân, để ta gặp hắn đi, hắn từ nhỏ mạnh lớn phúc lớn, chỉ là mấy cái thích khách làm sao có thể đả thương hắn được? Hắn có phải bị thương không? Không sao cả, ta có thể chấp nhận, chỉ cần để ta gặp hắn một lần, chỉ cần để ta xác định hắn còn sống là được.”
Hoa Lân bị hắn nói đến cơ hồ rơi lệ, lại cố nén ướt át trong mắt mà ngẩng đầu, đã khôi phục một bộ dáng trước sau tỉnh táo: “Nhị hoàng tử, thiếu gia đã đi, mong ngài ném bi thương.”
Nghe vây, thân thể Âu Dương Vân lảo đảo vài bước, thối lui đến cây cột bên cạnh, thần sắc trong mắt lập tức bị rút sạch giống như một con rối, trong miệng lẩm bẩm nói: “Không có khả năng, không có khả năng, Tiểu Lam sẽ không chết đâu.”
Hắn một mực lặp lại những lời này, sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì đó, một lần nữa nhìn về phía Hoa Lân: “Tô Nhan ở đâu?”
Hoa Lân biết hắn muốn gì, không nhanh không chậm nói tiếp: “Tô công tử bị trọng thương, giờ phút này đang tịnh dưỡng trong phòng. Nếu Nhị hoàng tử có gì muốn hỏi, thỉnh ngày khác hãy tới.”
Âu Dương Vân lại giống như không nghe thấy lời Hoa Lân nói, thân thể thẳng thẳng đi về hậu viện.
Hoa Lân định đưa tay ngăn cản, Âu Dương Vân lại đột nhiên quắc mắc nhìn sang, trong mắt tóe ra vô số ánh sáng lạnh: “Thế nào? Bổn hoàng tử mà ngươi cũng dám cản!”
Chỉ cần một chốc chần chờ như vậy, Âu Dương Lam đã biến mất sau cửa ra vào hậu viện. Hoa Lân trong lòng ảo não chính mình, nhanh chân đuổi theo.
Hiện giờ đã là mùa hạ, bên trong hậu viện nở đầy hoa. Tô Nhan đứng trong góc nhỏ, hết sức chăm chú nhìn những bông hoa hải đường không biết đang nghĩ tới điều gì, khóe miệng chó chút cong lên. Đông Hồ cùng Tây Minh đứng bên cạnh không hẹn mà cùng liếc nhau.
Từ lúc Tô Nhan trở về cho tới bây giờ một câu cũng không chịu nói, cũng không chịu hỏi về tung tích Âu Dương Lam, chỉ mỗi ngày an tĩnh như vậy đi quanh phủ hoàng tử này đi đến từng ngóc ngách nhỏ nhất, ánh mắt trống rỗng mà mờ mịt.
Âu Dương Vân vừa đi vào trong sân, liền trông thấy Tô Nhan hảo hảo đứng ở nơi đó, lửa giận trong lòng chưa kịp phát tác trong chốc đã bùng bùng bốc lên.
Càng bước càng nhanh, không cho bất luận kẻ nào một cơ hội phản ứng, trở tay quăng cho Tô Nhan một bạt tay.
Một chưởng kia cơ hồ dùng toàn bộ khí lực, Tô Nhan bất thình lình bị đánh ngã xuống đất, nhưng vẫn cực kỳ an tĩnh ngồi dưới đất không nhúc nhích. Chờ cho Đông Hồ và Tô Minh kịp phản ứng đi qua đỡ y dậy, y mới theo sức lực của bọn họ mà đứng lên.
Thân thể Tô Nhan thực sự gầy yếu, mấy ngày nay cơm nước cũng không nuốt được cái gì, Đông Hồ hoài nghi ngoại trừ xương cốt có lẽ Tô Nhan cũng chỉ còn có lớp da bọc ngoài.
“Vì sao người chết không phải là ngươi! Vì cái gì! Sớm biết như thế lúc đầu ta không nên đáp ứng cho hắn đi hạ lưu Trường Giang, không nên cho ngươi đi theo hắn! Ngươi nói đi, vì cái gì người chết không phải ngươi! Tại sao lại là hắn!”
Âu Dương Vân vẫn luôn là một người tu dưỡng tốt, giờ phút này nói ra những lời như vậy đủ để thấy trong lòng hắn đau khổ nôn nóng cỡ nào. Tô Nhan cũng không nhìn hắn, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gốc hải đường kia, trên mặt đờ đẫn. Lúc mọi người cho rằng y sẽ không trả lời, thì một giọng nói tinh tế đột nhiên truyền đến: “Nói xong chưa?”
Đông Hồ Tây Minh có chút ngạc nhiên, Âu Dương Vân thì vẻ mặt còn ngạc nhiên gấp bội nhìn y, Tô Nhan lúc này ngẩng đầu lên, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mặt Âu Dương Vân, nhưng lại nói với Đông Hồ Tây Minh đứng bên cạnh: “Thỉnh Nhị hoàng tử đi ra ngoài.”
Y đã lâu không có trung khi mười phần nói chuyện như vậy rồi, giờ phút này nghe thấy lại như phảng phất cách cả một thế hệ.
Ánh mắt cả y nguyên dạng không hoang mang, bên trong như cất chứa thứ gì đó, mà cụ thể là cái gì thì Hoa Lân nhất thời không nói được, chỉ có thể đứng ỏe chỗ cũ, lẳng lặng nhìn Tô Nhan lại ngồi xổm xuống. Y thật sự là quá gầy, nếu như thiếu gia trông thấy bộ dạng này của y, chắc chắn là sẽ đau lòng muốn chết.
Đông Hồ và Tây Minh nghiêm khắc mà nói là người trong hoàng cung, cho nên cũng không cần để ý thân phận của Âu Dương Vân, Tô Nhan vừa dứt lời bèn phi thường ăn ý đem Âu Dương Vân một đùn một đẩy bưng ra ngoài, khi đi qua người Hoa Lân, ba người ăn ý trao đổi ánh mắt một phát.
Hậu viện rộng rãi thoáng cái an tĩnh lại.
Tô Nhan ngồi xổm trước gốc hải đường kia, ngón tay mảnh khảnh khuấy động đóa hoa nở rộ của nó, đột nhiên nói một câu: “Đợi ta, ra rất nhanh sẽ đi tìm ngươi đấy.” Thanh âm của y rất nhỏ nhỏ đến cực điểm, Hoa Lân không khỏi âm thầm nắm tay, đang muốn tiến lên lại đột hiên nghe y nói: “Hoa Lân, đóng cửa từ chối tiếp khách.”
Giọng điệu bình tĩnh như cũ, nhưng trong nháy mắt Hoa Lân lại cảm giác Tô Nhan tỉnh táo trác tuyệt trước kia trở về rồi. Nghe hắn phân phó như vậy cũng chỉ sửng sốt một chút rồi hồi phụ tinh thần, bề bộn đáp ứng: “Vâng.”
Tô Nhan lúc này mới chậm rãi đứng dậy, thân ảnh mảnh mai đứng nghiêm, y ngưỡng cổ nhìn lên bầu trời bao la mờ mịt trên đỉnh đầu, ngẫu nhiên có mấy con chim nhỏ bay qua, lưu lại trong đôi mắt sâu thẳm kia một chuỗi dấu vết nhàn nhạt.
Nam Cẩm bị thương nghiêm trọng, từ lúc hồi phủ đến nay một mực nằm trên giường tĩnh dưỡng. Thời điểm Hoa Lân chuẩn bị đi ra, Tô Nhan đẩy cửa phòng Nam Cẩm bước vào.
Trong phòng mùi thuốc Đông y xông đến đắng nghét, Tô Nhan mặt mũi trầm tĩnh đứng trước giường Nam Cẩm, cứ im lặng như thế, Nam Cẩm lại mỉm cười hỏi y: “Khá hơn chút nào không?”
Nam Cẩm bị bộ dáng Tô Nhan bất thình lình tươi cười làm cho kinh ngạc, gấp gáp từ trên giường nhảy xuống, nhưng bị động tới vết thương nên hắn nhíu chặt mày. Tô Nhan trước đỡ lấy cánh tay hắn, để hắn dựa vào cột giường, lại nói với cánh cửa đang đóng chặt: “Tất cả vào đi.”
Cửa phòng sau đó theo tiếng mà mở ra, Đông Hồ, Tây Minh và Bắc Linh đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt xấu hổ.
Bọn hắn kỳ thật không phải muốn nghe lén, bất quá ỷ vào việc Tô Nhan không biết võ công cho nên mới quang minh chính đại đứng bên ngoài nghe. Giờ phút này lại bị Tô Nhan nhìn thấu, dù cho cha mặt bọn họ đủ dày cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Tô Nhan không sinh khí, chỉ là cười cười, chỉ vào bàn tròn, nói khẽ: “Mời ngồi.”
Bắc Linh dù sao cũng là nữ hài tử, nghe Tô Nhan dùng kính ngữ, hai má đỏ hồng lên tiếng: “Tô công tử chớ đế ý đến chúng ta.”
Bọn hắn sớm đã biết trong lòng thiếu gia chứa một người như vậy, lúc trước bọn hắn không biết trong lòng thiêdu gia, người này có vị trí như thế nào. Nhưng ngày ấy tại bên vách núi, thiếu gia không để ý tánh mạng bản thân, vào lúc nguy cấp nhất đem Tô Nhan đẩy lên mặt đất đã đủ để chứng tỏ cho bọn họ thấy, thiếu gia đem người tên Tô Nhan này so với mạng của mình còn quý trọng hơn.
Bọn họ từng thề, sống chết tuân phục.
Hôm nay thiếu gia mất, cho nên Tô Nhan đối với bọn họ mà nói cũng có vị trí ngang với thiếu gia, đáng giá để bọn hò thề chết đi theo.
Tô Nhan nhìn qua nữ tử áo đỏ này, dung mạo nàng cũng thập phần xinh đẹp, mang theo một cỗ thanh lệ thoát tục, nếu gặp qua những nữ tử phấn son dày cộp, thì nữ tử trong sáng mộc mạc trước mắt này lại làm người ta cảm thấy một cỗ tươi mát: “Bắc Linh, ngồi đi.”
Bắc Linh không có ngờ tới Tô Nhan vậy mà gọi tên nàng, cho dù trước nay nàng giết người không chớp mắt, giờ phút này cũng không tránh khỏi sửng sốt, sau đó mới ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tô Nhan lại nhìn về phía Đông Hồ và Tây Minh, hai người không đợi Tô Nhan lên tiếng thúc giục liền chậm rãi ngồi xuống.
Đợi đến lúc tất cả mọi người đến đông đủ, Tô Nhan mới từ bên giường đi đến cửa sổ rộng lớn trước mặt, ánh mắt nhìn ra ngoài đó, sắc mặt trầm tĩnh như là sương mù, thân thể nhỏ nhắn đứng ở nơi đó giống như chặn hết thảy ánh sáng ở bên ngoài. Trong mắt mấy người trong phòng không tự chủ được bị thân ảnh của Tô Nhan chiếm cứ đầu óc, sau đó nghe thấy y nói: “Những tên.. thích khách kia, các vị thấy thế nào?”
Tô Nhan tỉnh táo như vậy hỏi thẳng một câu, trong phòng rất lâu đều không vang lên bất kỳ một tiếng động nào.
Mãi một lúc sau, giọng nói Đông Hồ trầm thấp cất lên: “Thiếu gia lần này đi tới Thục trung vốn là cái trang, nhưng mấy người đó lại đoán được thời gian trở về của hai người, chờ sẵn nơi đó, có thể thấy được bọn chúng sớm đã chuẩn bị kỹ càng, rất có thể là người trong nội cung.”
“Nhị hoàng tử đối với thiếu gia có ái mộ chi tình, cho nên hắn không có khả năng làm như vậy. Tam hoàng tử làm người ôn hòa, vì Tiêu Tuyệt mà thân phận hoàng tử cũng có thể vứt bỏ, người như vậy không có khả năng làm ra sự tình hung ác được. Mà Thất hoàng tử nhỏ thể nhược nhiều bệnh, lúc nào cũng có thể chết đi, dù cho giết được thiếu gia thì ngôi vị hoàng đế cũng không hưởng được mấy ngày vinh hoa phú quý, cho nên hắn không có động cơ. Bát hoàng tử cùng với mấy vị đằng sau còn chưa tới mười tuổi, cho nên trên cơ bản có thể loại trừ. Còn lại cũng chỉ có Tứ hoàng tử Âu Dương Tấn cùng Ngũ hoàng tử Âu Dương Kỳ thôi.” Tây Minh tỉnh táo phân tích rõ ràng, Tô Nhan gật gật đầu. Giờ này khắc này Tô Nhan không cần để ý tới mấy người đang ngồi nữa đang bày ra biểu tình kinh ngạc nữa, bởi vì y biết rõ, bọn họ đâu ngờ được y là người trưởng thành rồi bước ra từ địa phương gió tanh mưa máu chứ.
Bọn họ là tâm phúc của Âu Dương Lam, cũng thay Âu Dương Lam chăm sóc chiếu cố y vô cùng.
Tiếp theo, Tô Nhan nhìn qua Nam Cẩm trên giường: “Chừng nào ngươi mới hồi phục?”
Nam Cẩm không nói hai lời lập tức ngồi dậy, đương nhiên miệng vết thương vì động tác lỗ mãng này lại rướm máu, nhưng vẻ mặt hắn rất kiên định: “Nếu để ta tìm được thủ phạm thật sự đứng đằng sau, ta nhất định sẽ phanh thây xé xác hắn, băm vằm trăm mảnh!”
Tô Nhan hơi câu môi vừa lòng, thốt ra một câu: “Phanh thây xé xác chẳng phải cho hắn chiếm tiện nghi sao? Ta muốn hắn thần-hình-câu-diệt, sống-không-bằng-chết.”
Thanh âm bình bình đạm đạm đấy, nhưng chui vào tai người lại sinh ra một cỗ ác hàn.
Bắc Linh nhìn nhìn Tô Nhan, không nhịn được ở trong lòng khuyên bảo chính mình, về sau nghìn vạn lần cũng không thể đắc tội hắn a.
Hoa Lân cùng Tả Kỳ trên mặt bi thống phẫn uất biểu lộ thế nào y nhìn không thấy, trên người Nam Cẩm vết thương chằng chịt bao nhiêu y nhìn không rõ, nước mắt Bắc Linh không ngừng rơi xuống chưa ngày nào dứt muốn duy trì một khắc cũng không thể, Đông Hồ cùng Tây Minh như là pho tượng một mực im lặng đi theo y, y cũng chẳng muốn để ý tới.
Thế gian này, tựa hồ thoáng cái trở nên không còn ý nghĩa.
Bất quá là thiếu đi một người mà thôi, cũng chỉ như vậy, y thế mà cảm giác mình đã già nua như đến tuổi xế chiều.
Cuối cùng không đồng dạng như cũ, trần thế thiếu đi Âu Dương Lam, đã không còn là trần thế, chỉ còn lại địa ngục.
Lục hoàng tử gặp chuyện rơi vào vực sâu vạn trượng đến nay sinh tử còn chưa biết, tin tức cứ thế truyền đi cơ hồ chỉ trong một đên toàn bộ kinh thành ai ai cũng biết.
Hoàng Thượng ốm đau liệt giường cũng không còn chú ý long thể, cường ngạnh xuất cung. Vừa mới bước vào phủ Lục hoàng tử, thấy ai thì bắt lấy người đó mà hỏi, hỏi đến Hoa Lân, trong mắt ông nhưng hằn lên ngàn vạn tơ máu, chỉ lặp lại một câu: “Tiểu Lam đâu rồi?”
Hoa Lân mặc ông cầm lấy, chỉ biết cúi đầu, nhỏ giọng thầm thì: “Hoàng Thượng thỉnh nén bi thương.”
Vi vậy thân thế vốn đã nghiên ngả của Âu Dương Quân liền khuỵu ngã, được một đám người hầu cung nữ đỡ lấy, cổng chính phủ Lục hoàng tử lập tức loạn thành một đoàn. Tô Nhan đứng nơi hành lang gấp khúc cuối cùng, đôi mắt nhìn thấy hết thảy phát sinh trước mắt, sau đó im lặng quay người đi ra hậu viện.
Tô Nhan vẫn mặc y phục ngày ấy lúc cùng Âu Dương Lam rơi xuống vực sâu, trường bào lam nhạt loang lổ những vệt máu đông cứng cố chấp dán chặt trên đó, tựa như một con Ngọa Long dịu dàng ngoan ngoãn nhưng không biết lúc nào sẽ chạy đến cắn người một ngụm. Tô Nhan một mực cố chấp không muốn cởi ra, vô luận Hoa Lân lừa gạt như thế nào, thủy chung cũng không chịu thỏa hiệp.
Mỗi người đều biết, trên mặt y ngoại trừ tĩnh mịch cũng chỉ có bình lặng, loại trạng thái này sẽ luôn cực thịnh vào lúc sáng sớn và hoàng hôn, thôn tín y.
Thế nhưng, ai cũng không đành lòng nói ra.
Ngoại trừ Tô Nhan và mấy người Hoa Lân, thì người khó tiếp nhận chuyện này nhất chính là Âu Dương Vân.
Âu Dương Quân ngất đi bị người đưa về hoàng cung không bao lâu, thân ảnh của Nhị hoàng tử đã lảo đảo chạy đến. Hoa Lân vừa hặp Hoàng Thượng, giờ phút này lại gặp Nhị hoàng tử bộ dáng chật vật như vậy, trong lòng không khỏi nhấc lên một hồi đau đớn mãnh liệt. Chờ tới khi Âu Dương Vân bắt lấy cổ tay của hắn, khuôn mặt cứng đờ hỏi: “Tiểu Lam đâu rồi? Hắn ở đâu rồi? Kêu hắn đi ra gặp ta!”
Hoa Lân rút tay về, nhìn vào mắt Âu Dương Vân khẽ nói: “Thỉnh Nhị hoàng tử đừng như vậy, nếu không thiếu gia dưới suối vàng biết được, sẽ rất khổ sở.”
“Không! Ta không tin!” Âu Dương Vân phát điên mà quát, hoàn toàn mất hết ưu nhã lễ độ thường ngày, trâm trên đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, toàn bộ là dáng vẻ công tử sa sút, chính hắn lại không biết được, chỉ bướng bỉnh bắt lấy tay Hoa Lân lần nữa, gần như khẩn cầu nói: “Cầu ngươi, Hoa Lân, để ta gặp hắn đi, hắn từ nhỏ mạnh lớn phúc lớn, chỉ là mấy cái thích khách làm sao có thể đả thương hắn được? Hắn có phải bị thương không? Không sao cả, ta có thể chấp nhận, chỉ cần để ta gặp hắn một lần, chỉ cần để ta xác định hắn còn sống là được.”
Hoa Lân bị hắn nói đến cơ hồ rơi lệ, lại cố nén ướt át trong mắt mà ngẩng đầu, đã khôi phục một bộ dáng trước sau tỉnh táo: “Nhị hoàng tử, thiếu gia đã đi, mong ngài ném bi thương.”
Nghe vây, thân thể Âu Dương Vân lảo đảo vài bước, thối lui đến cây cột bên cạnh, thần sắc trong mắt lập tức bị rút sạch giống như một con rối, trong miệng lẩm bẩm nói: “Không có khả năng, không có khả năng, Tiểu Lam sẽ không chết đâu.”
Hắn một mực lặp lại những lời này, sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì đó, một lần nữa nhìn về phía Hoa Lân: “Tô Nhan ở đâu?”
Hoa Lân biết hắn muốn gì, không nhanh không chậm nói tiếp: “Tô công tử bị trọng thương, giờ phút này đang tịnh dưỡng trong phòng. Nếu Nhị hoàng tử có gì muốn hỏi, thỉnh ngày khác hãy tới.”
Âu Dương Vân lại giống như không nghe thấy lời Hoa Lân nói, thân thể thẳng thẳng đi về hậu viện.
Hoa Lân định đưa tay ngăn cản, Âu Dương Vân lại đột nhiên quắc mắc nhìn sang, trong mắt tóe ra vô số ánh sáng lạnh: “Thế nào? Bổn hoàng tử mà ngươi cũng dám cản!”
Chỉ cần một chốc chần chờ như vậy, Âu Dương Lam đã biến mất sau cửa ra vào hậu viện. Hoa Lân trong lòng ảo não chính mình, nhanh chân đuổi theo.
Hiện giờ đã là mùa hạ, bên trong hậu viện nở đầy hoa. Tô Nhan đứng trong góc nhỏ, hết sức chăm chú nhìn những bông hoa hải đường không biết đang nghĩ tới điều gì, khóe miệng chó chút cong lên. Đông Hồ cùng Tây Minh đứng bên cạnh không hẹn mà cùng liếc nhau.
Từ lúc Tô Nhan trở về cho tới bây giờ một câu cũng không chịu nói, cũng không chịu hỏi về tung tích Âu Dương Lam, chỉ mỗi ngày an tĩnh như vậy đi quanh phủ hoàng tử này đi đến từng ngóc ngách nhỏ nhất, ánh mắt trống rỗng mà mờ mịt.
Âu Dương Vân vừa đi vào trong sân, liền trông thấy Tô Nhan hảo hảo đứng ở nơi đó, lửa giận trong lòng chưa kịp phát tác trong chốc đã bùng bùng bốc lên.
Càng bước càng nhanh, không cho bất luận kẻ nào một cơ hội phản ứng, trở tay quăng cho Tô Nhan một bạt tay.
Một chưởng kia cơ hồ dùng toàn bộ khí lực, Tô Nhan bất thình lình bị đánh ngã xuống đất, nhưng vẫn cực kỳ an tĩnh ngồi dưới đất không nhúc nhích. Chờ cho Đông Hồ và Tô Minh kịp phản ứng đi qua đỡ y dậy, y mới theo sức lực của bọn họ mà đứng lên.
Thân thể Tô Nhan thực sự gầy yếu, mấy ngày nay cơm nước cũng không nuốt được cái gì, Đông Hồ hoài nghi ngoại trừ xương cốt có lẽ Tô Nhan cũng chỉ còn có lớp da bọc ngoài.
“Vì sao người chết không phải là ngươi! Vì cái gì! Sớm biết như thế lúc đầu ta không nên đáp ứng cho hắn đi hạ lưu Trường Giang, không nên cho ngươi đi theo hắn! Ngươi nói đi, vì cái gì người chết không phải ngươi! Tại sao lại là hắn!”
Âu Dương Vân vẫn luôn là một người tu dưỡng tốt, giờ phút này nói ra những lời như vậy đủ để thấy trong lòng hắn đau khổ nôn nóng cỡ nào. Tô Nhan cũng không nhìn hắn, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào gốc hải đường kia, trên mặt đờ đẫn. Lúc mọi người cho rằng y sẽ không trả lời, thì một giọng nói tinh tế đột nhiên truyền đến: “Nói xong chưa?”
Đông Hồ Tây Minh có chút ngạc nhiên, Âu Dương Vân thì vẻ mặt còn ngạc nhiên gấp bội nhìn y, Tô Nhan lúc này ngẩng đầu lên, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mặt Âu Dương Vân, nhưng lại nói với Đông Hồ Tây Minh đứng bên cạnh: “Thỉnh Nhị hoàng tử đi ra ngoài.”
Y đã lâu không có trung khi mười phần nói chuyện như vậy rồi, giờ phút này nghe thấy lại như phảng phất cách cả một thế hệ.
Ánh mắt cả y nguyên dạng không hoang mang, bên trong như cất chứa thứ gì đó, mà cụ thể là cái gì thì Hoa Lân nhất thời không nói được, chỉ có thể đứng ỏe chỗ cũ, lẳng lặng nhìn Tô Nhan lại ngồi xổm xuống. Y thật sự là quá gầy, nếu như thiếu gia trông thấy bộ dạng này của y, chắc chắn là sẽ đau lòng muốn chết.
Đông Hồ và Tây Minh nghiêm khắc mà nói là người trong hoàng cung, cho nên cũng không cần để ý thân phận của Âu Dương Vân, Tô Nhan vừa dứt lời bèn phi thường ăn ý đem Âu Dương Vân một đùn một đẩy bưng ra ngoài, khi đi qua người Hoa Lân, ba người ăn ý trao đổi ánh mắt một phát.
Hậu viện rộng rãi thoáng cái an tĩnh lại.
Tô Nhan ngồi xổm trước gốc hải đường kia, ngón tay mảnh khảnh khuấy động đóa hoa nở rộ của nó, đột nhiên nói một câu: “Đợi ta, ra rất nhanh sẽ đi tìm ngươi đấy.” Thanh âm của y rất nhỏ nhỏ đến cực điểm, Hoa Lân không khỏi âm thầm nắm tay, đang muốn tiến lên lại đột hiên nghe y nói: “Hoa Lân, đóng cửa từ chối tiếp khách.”
Giọng điệu bình tĩnh như cũ, nhưng trong nháy mắt Hoa Lân lại cảm giác Tô Nhan tỉnh táo trác tuyệt trước kia trở về rồi. Nghe hắn phân phó như vậy cũng chỉ sửng sốt một chút rồi hồi phụ tinh thần, bề bộn đáp ứng: “Vâng.”
Tô Nhan lúc này mới chậm rãi đứng dậy, thân ảnh mảnh mai đứng nghiêm, y ngưỡng cổ nhìn lên bầu trời bao la mờ mịt trên đỉnh đầu, ngẫu nhiên có mấy con chim nhỏ bay qua, lưu lại trong đôi mắt sâu thẳm kia một chuỗi dấu vết nhàn nhạt.
Nam Cẩm bị thương nghiêm trọng, từ lúc hồi phủ đến nay một mực nằm trên giường tĩnh dưỡng. Thời điểm Hoa Lân chuẩn bị đi ra, Tô Nhan đẩy cửa phòng Nam Cẩm bước vào.
Trong phòng mùi thuốc Đông y xông đến đắng nghét, Tô Nhan mặt mũi trầm tĩnh đứng trước giường Nam Cẩm, cứ im lặng như thế, Nam Cẩm lại mỉm cười hỏi y: “Khá hơn chút nào không?”
Nam Cẩm bị bộ dáng Tô Nhan bất thình lình tươi cười làm cho kinh ngạc, gấp gáp từ trên giường nhảy xuống, nhưng bị động tới vết thương nên hắn nhíu chặt mày. Tô Nhan trước đỡ lấy cánh tay hắn, để hắn dựa vào cột giường, lại nói với cánh cửa đang đóng chặt: “Tất cả vào đi.”
Cửa phòng sau đó theo tiếng mà mở ra, Đông Hồ, Tây Minh và Bắc Linh đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt xấu hổ.
Bọn hắn kỳ thật không phải muốn nghe lén, bất quá ỷ vào việc Tô Nhan không biết võ công cho nên mới quang minh chính đại đứng bên ngoài nghe. Giờ phút này lại bị Tô Nhan nhìn thấu, dù cho cha mặt bọn họ đủ dày cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Tô Nhan không sinh khí, chỉ là cười cười, chỉ vào bàn tròn, nói khẽ: “Mời ngồi.”
Bắc Linh dù sao cũng là nữ hài tử, nghe Tô Nhan dùng kính ngữ, hai má đỏ hồng lên tiếng: “Tô công tử chớ đế ý đến chúng ta.”
Bọn hắn sớm đã biết trong lòng thiếu gia chứa một người như vậy, lúc trước bọn hắn không biết trong lòng thiêdu gia, người này có vị trí như thế nào. Nhưng ngày ấy tại bên vách núi, thiếu gia không để ý tánh mạng bản thân, vào lúc nguy cấp nhất đem Tô Nhan đẩy lên mặt đất đã đủ để chứng tỏ cho bọn họ thấy, thiếu gia đem người tên Tô Nhan này so với mạng của mình còn quý trọng hơn.
Bọn họ từng thề, sống chết tuân phục.
Hôm nay thiếu gia mất, cho nên Tô Nhan đối với bọn họ mà nói cũng có vị trí ngang với thiếu gia, đáng giá để bọn hò thề chết đi theo.
Tô Nhan nhìn qua nữ tử áo đỏ này, dung mạo nàng cũng thập phần xinh đẹp, mang theo một cỗ thanh lệ thoát tục, nếu gặp qua những nữ tử phấn son dày cộp, thì nữ tử trong sáng mộc mạc trước mắt này lại làm người ta cảm thấy một cỗ tươi mát: “Bắc Linh, ngồi đi.”
Bắc Linh không có ngờ tới Tô Nhan vậy mà gọi tên nàng, cho dù trước nay nàng giết người không chớp mắt, giờ phút này cũng không tránh khỏi sửng sốt, sau đó mới ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tô Nhan lại nhìn về phía Đông Hồ và Tây Minh, hai người không đợi Tô Nhan lên tiếng thúc giục liền chậm rãi ngồi xuống.
Đợi đến lúc tất cả mọi người đến đông đủ, Tô Nhan mới từ bên giường đi đến cửa sổ rộng lớn trước mặt, ánh mắt nhìn ra ngoài đó, sắc mặt trầm tĩnh như là sương mù, thân thể nhỏ nhắn đứng ở nơi đó giống như chặn hết thảy ánh sáng ở bên ngoài. Trong mắt mấy người trong phòng không tự chủ được bị thân ảnh của Tô Nhan chiếm cứ đầu óc, sau đó nghe thấy y nói: “Những tên.. thích khách kia, các vị thấy thế nào?”
Tô Nhan tỉnh táo như vậy hỏi thẳng một câu, trong phòng rất lâu đều không vang lên bất kỳ một tiếng động nào.
Mãi một lúc sau, giọng nói Đông Hồ trầm thấp cất lên: “Thiếu gia lần này đi tới Thục trung vốn là cái trang, nhưng mấy người đó lại đoán được thời gian trở về của hai người, chờ sẵn nơi đó, có thể thấy được bọn chúng sớm đã chuẩn bị kỹ càng, rất có thể là người trong nội cung.”
“Nhị hoàng tử đối với thiếu gia có ái mộ chi tình, cho nên hắn không có khả năng làm như vậy. Tam hoàng tử làm người ôn hòa, vì Tiêu Tuyệt mà thân phận hoàng tử cũng có thể vứt bỏ, người như vậy không có khả năng làm ra sự tình hung ác được. Mà Thất hoàng tử nhỏ thể nhược nhiều bệnh, lúc nào cũng có thể chết đi, dù cho giết được thiếu gia thì ngôi vị hoàng đế cũng không hưởng được mấy ngày vinh hoa phú quý, cho nên hắn không có động cơ. Bát hoàng tử cùng với mấy vị đằng sau còn chưa tới mười tuổi, cho nên trên cơ bản có thể loại trừ. Còn lại cũng chỉ có Tứ hoàng tử Âu Dương Tấn cùng Ngũ hoàng tử Âu Dương Kỳ thôi.” Tây Minh tỉnh táo phân tích rõ ràng, Tô Nhan gật gật đầu. Giờ này khắc này Tô Nhan không cần để ý tới mấy người đang ngồi nữa đang bày ra biểu tình kinh ngạc nữa, bởi vì y biết rõ, bọn họ đâu ngờ được y là người trưởng thành rồi bước ra từ địa phương gió tanh mưa máu chứ.
Bọn họ là tâm phúc của Âu Dương Lam, cũng thay Âu Dương Lam chăm sóc chiếu cố y vô cùng.
Tiếp theo, Tô Nhan nhìn qua Nam Cẩm trên giường: “Chừng nào ngươi mới hồi phục?”
Nam Cẩm không nói hai lời lập tức ngồi dậy, đương nhiên miệng vết thương vì động tác lỗ mãng này lại rướm máu, nhưng vẻ mặt hắn rất kiên định: “Nếu để ta tìm được thủ phạm thật sự đứng đằng sau, ta nhất định sẽ phanh thây xé xác hắn, băm vằm trăm mảnh!”
Tô Nhan hơi câu môi vừa lòng, thốt ra một câu: “Phanh thây xé xác chẳng phải cho hắn chiếm tiện nghi sao? Ta muốn hắn thần-hình-câu-diệt, sống-không-bằng-chết.”
Thanh âm bình bình đạm đạm đấy, nhưng chui vào tai người lại sinh ra một cỗ ác hàn.
Bắc Linh nhìn nhìn Tô Nhan, không nhịn được ở trong lòng khuyên bảo chính mình, về sau nghìn vạn lần cũng không thể đắc tội hắn a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.