Chương 61: Không đếm xỉa đến
Tố Phi Liễu
15/09/2020
Tô Nhan cũng không hỏi Đông Hồ liệu có phái người đi tìm tung tích Âu Dương Lam hay không cũng không hỏi đến kết quả, y chỉ càng thêm chuyên chú đứng trước cửa sổ không biết đang suy nghĩ cái gì. Phủ Lục hoàng tử đóng cửa từ chối tiếp khách cũng được không ít ngày thanh tịnh, nhưng không ngờ được vẫn có cá lọt lưới lẻn vào trong.
Âu Dương Khâm nhìn thấy Tô Nhan câu đầu tiên hỏi chính là: “Tiểu Lam đi đâu rồi?”
Thanh âm của hắn đang phát run, Tô Nhan có thể rõ ràng cảm giác được, Âu Dương Khâm thấy Tô Nhan vẻ mặt bình tĩnh đứng ở đó, không khỏi càng thêm sốt ruột: “Tô nhan, ngươi nói cái gì đi.”
“Hắn đi đến nơi mỗi người đều sẽ phải tới.” Tô Nhan nhìn nhìn hắn, nhìn thẳng không suyễn, lời nói bình tĩnh khiến cho khí lực trên người Âu Dương Khâm tựa hồ thoáng cái bị xẹp mất, chật vật lui về phía sau vài bước, ngã ngồi vào cái ghế sau lưng.
Không khí trượt dài trong trầm mặc.
Thật lâu sau, Âu Dương Khâm tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi về sau làm sao bây giờ?”
Tô Nhan nghe vậy cười cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời kia không đếm xỉa tới mây bay: “Không biết.” Y chỉ biết là, y muốn tìm ra người hại chết Âu Dương Lam, đợi đến lúc thay Âu Dương Lam báo thù xong, thì đi tìm hắn.
Thế giới kia rất lạnh, y rõ ràng, Âu Dương Lam từ nhỏ đã quen được chăm sóc, nào đâu chịu được lạnh lẽo.
Cho nên y phải tìm được hắn, chiếu cố hắn, vĩnh viễn vĩnh viễn.
Âu Dương Lam nói chính là kiếp sau quá xa xôi rồi, y chờ không được.
Cho nên, phải nhanh một chút.
Nếu không Âu Dương Lam đi quá xa rồi, y có muốn cũng tìm không được nữa.
Âu Dương Khâm nhìn Tô Nhan đột nhiên trở nên trống rỗng, trong nội tâm khẽ sợ hãi, vội vàng bước đến vỗ vỗ bả vai Tô Nhan. Trong nháy mắt Tô Nhan lại khôi phục như thường, nhanh đến làm cho người không kịp bắt, sáng sủa cười cười: “Làm sao vậy?”
Âu Dương Khâm nhu nhu tay không biết phải nói cái gì, hắn bình thường cũng không phải người kiệm lời, mà giờ phút này trông thấy Tô Nhan mạnh mẽ cố gắng cười vui, nhưng ngay cả một câu an ủi cũng không thốt ra nổi, chỉ có thể ngốc ngốc vỗ vỗ Tô Nhan đang ngây người như bị sóng ném lên cao gập ghềnh. Trong nội tâm Âu Dương Khâm xẹt qua một tia đau đớn, không khỏi nói ra: “Tô Nhan, nếu không ngươi làm thư đồng của ta đi, ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt.”
Tô nhan cười cười, những gì bọn họ gặp phải há là chuyện đơn thuần Âu Dương Khâm có thể đoán trước hay sao?
Nếu như có thể, y tình nguyện Âu Dương Khâm một mực ôn hòa như vậy sống sót, một mực yên tĩnh đứng ở Thanh Phúc Cung của hắn, một mực một mực tiếp tục như vậy.
Quên đi Tiêu tuyệt, quên đi Âu Dương Lam đã mất, quên mất hết thảy việc làm cho người khổ sở, cứ như vậy không lo sống hết quãng đời còn lại.
Bởi vì, tại hoàng cung hắc ám này, những người như họ sớm đã đã mất đi những khoái hoạt cơ bản nhất, những hạnh phúc bị mất đi kia… cũng nên có một người đến hưởng thay bọn họ, mà Âu Dương Khâm, không hề nghi ngờ chính là người xứng đáng nhất.
“Được không?” Âu Dương Khâm thấy y không trả lời, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Tô Nhan cười lắc đầu, sau đó giương mắt nhìn cái phủ đã thiếu vắng bóng Âu Dương Lam Lục, cười nhạt một tiếng: “Âu Dương Lam mất, cho nên ta phải ở chỗ này thay hắn trông coi.”
Trên mặt là thần sắc trong tuyệt vọng mang theo lưu luyến, Âu Dương Khâm tất nhiên là hiểu được, vẫn không khỏi kinh ngạc: “Ngươi cùng Tiểu Lam…”
Tô Nhan đem ánh mắt rút về ra, định tại trên người hắn: “Thời điểm không còn sớm, Tam hoàng tử mời trở về đi.”
Âu Dương Khâm hơi quái lạ há hốc mồm, lại liếc nhìn Tô Nhan xong mới quay người đi về. Lúc sắp ra khỏi cửa, hắn đột nhiên ngừng lại nhưng không quay đầu, thanh âm rất nhẹ rất nhẹ truyền đến, nếu không có đạo gió kia, sợ là không thể đến tai Tô Nhan, hắn nói: “Tô Nhan, Lục đệ có thể gặp ngươi, là phúc khí của hắn.”
Gió ngừng, lời cũng dừng lại.
Tô Nhan đứng ở đàng kia, thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, về sau thảm đạm cười cười.
Phúc khí loại này há có thể dễ dàng kết luận như thế, y là người của hai thế giới, đồng dạng cả hai cuộc đời đều cùng một người dây dưa. Nguyên lai tưởng rằng kết quả xấu nhất bất quá là chính mình chết thêm lần nữa thôi, chưa từng nghĩ lúc này đây, ngừoi đi trước lại không phải là mình.
Lúc Tô Nhan bị Âu Dương Lam ban chết, là lòng tràn đầy thê lương.
Hôm nay, là toàn cảnh tuyệt vọng.
Từ nay về sau Âm Dương vĩnh viễn cách trở, gặp lại bất quá là người qua đường.
Có lẽ, Âu Dương Lam cũng có thể như y không may mắn trọng sinh, không có khả năng gặp lại.
Tô Nhan chậm rãi ngẩng đầu lên, đem ngọn lửa nóng hổi đang cháy
trong lòng bức trở về, sau đó nghe thấy tiếng bước chân dồn dập hướng phía y mà đến.
“Tô Nhan, nhanh ẩn nấp đi!” Hoa Lân đi tới, không nói hai lời giữ chặt tay của y muốn kéo vào phòng, Tô nhan không biết lấy khí lực từ đâu, cứ thế đứng nguyên tại chỗ, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Hoa Lân, nhẹ nhàng cười cười: “Hoa Lân, nên đến vẫn luôn muốn đến đấy.”
Tô Nhan nói tới nhẹ bâng như vậy khiến Hoa Lân lắc đầu bối rối, hướng y hô: “Ngươi một đứa bé thì biết cái gì đâu, nhanh ẩn núp đi, Hoàng Thượng đã phái người tới trước cửa rồi, đến lúc đó muốn trốn còn không kịp!”
Tô Nhan nhẹ nhàng thoát khỏi tay hắn, đôi mắt nhìn xa xăm: “Hoa Lân, tin tưởng ta, không tìm ra hung phạm, ta sẽ không chết.”
Hoa Lân bị y nói đến sững sốt, sau đó mới là phản ứng lại, không khỏi lớn tiếng răn dạy: “Cái gì có chết hay không, ngươi cả ngày trong đầu chứa đựng mấy cái gì không!”
Tô nhan im lặng chẳng nói thêm gì nữa, chỉ là nhấc chân bước ra đại sảnh.
Âu Dương Quân chắc là đã tỉnh lại, cho nên lúc này mới đến triệu y tiến cung tra hỏi.
Truyền chỉ đến vẫn là Lý Tiến, Tô Nhan nhìn ông ta vẻ mặt bình thường như cũ nhưng có cảm giác cách cả một thế hệ. Ngự hoa viên lạnh ghê người, lời Lý Tiến bén nhọn khuyên bảo còn ở bên tai, hôm nay người vật đều không còn.
“Tô Lục công tử, Hoàng Thượng lệnh nô tài đến đây mời ngài tiến cung diện thánh.” Ông ta nói đến thật là cung kính, Tô Nhan lại thấy quá buồn cười.
Nguyên bản lời Âu Dương Quân sợ không phải vậy a, Lý Tiến này, bất quá là một quân cờ Tô Nguyên Tu xếp vào trong cung mà thôi, bất quá có thể bò cho tới địa vị bây giờ cũng coi như rất giỏi.
Tô Nhan đáp ứng theo Lý Tiến đi ra ngoài, Đông Hồ cùng Tây Minh cũng muốn đi theo đều bị Tô Nhan ngăn lại.
Xe ngựa rất nhanh đã đến cửa cung.
Đại môn nguy nga hùng vĩ trước sau như một, Tô Nhan bước qua nó đi vào trong, đi được một nửa thì dừng lại, trong đầu không tự chủ được hiện ra cảnh Âu Dương Lam ngày đó đứng ở chỗ này hỏi y, khi đó y sao có thể ngờ tới, người ly khai kinh thành trước chính là cái người kia chứ không phải y đây này.
Lý Tiến thấy Tô Nhan dừng lại, cũng không dám thúc giục, chỉ cúi đầu đứng ở phía sau chờ Tô Nhan tiếp tục tiến lên phía trước mới thưa dạ đuổi kịp.
Một đường không nói chuyện.
Hai người rất nhanh đã đến tẩm cung Âu Dương Quân.
Lý Tiến lại để Tô Nhan ở bên ngoài chờ một chút, ông ta khom người đẩy cửa vào, một lát sau, lại đi ra làm một động tác thỉnh với Tô Nhan.
Tô Nhan nghiêm chỉnh, theo Lý Tiến đi vào.
Âu Dương Quân cũng không nằm trên giường mà đang đứng ở án thư, trước mặt là chồng tấu chương, bút lông trong tay xoát xoát hạ xuống, không biết đang viết cái gì. Tô Nhan liếc qua một cái rồi lập tức cúi đầu, sắc mặt Âu Dương Quân có vẻ không tốt lắm, hiện giờ có thể đứng sợ cũng chỉ là cường ngạnh chống đỡ.
Tiêu Tuyệt nói nên lập Thái Tử rồi, lời này quả thực không phải giả.
“Vi thần tham kiến Hoàng Thượng.” Tô Nhan cung kính quỳ xuống thỉnh an.
Âu Dương Quân không lên tiếng, Tô Nhan liền lẳng lặng quỳ trên mặt đất, Lý Tiến không biết khi nào lui đi ra ngoài, tẩm cung chỉ còn lại hai người bọn họ, trừ bỏ tiếng hít thở chỉ có cây bút lang hào cọ xát lên giấy Tuyên Thành phát ra tiếng vang mà thôi. Không biết qua bao lâu, thanh âm kia mới dừng lại, vang lên lần nữa chính là giọng Âu Dương Quân đều đều: “Tô Nhan, Thừa tướng gần đây tốt không?” Bình tĩnh, bình tĩnh nghe không ra một chút cảm xúc.
Tô Nhan biết ý tứ của ông ta, không e dè nói: “Hoàng Thượng hoài nghi Lục hoàng tử chết có liên quan đến vi thần.” Tô Nhan dùng chính là câu khẳng định.
Lúc này Âu Dương Quân mới cúi đầu nhìn Tô Nhan, vẫn có thể tinh tường thấy trong mắt ông ta những sợi tơ máu chằng chịt: “Tô gia ngươi thật to gan, dám mơ ước ngôi vị hoàng đế của trẫm! Thậm chí, phái thích khách đuổi giết Lục nhi, ta nhất định phải tịch thu gia sản đem toàn bộ Tô gia ngươi xử trảm!” Ông ấy nói như vậy tức là đã chứng thực được tội danh rồi. Tô Nhan trên mặt lại không có một tia kinh hoảng, mà chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Quân: “Hiện giờ Lục hoàng tử thi cốt chưa lạnh, Hoàng Thượng không tra rõ việc này truy ra hung phạm, lại ở chỗ này vọng hạ ngắt lời, thật sự khó có thể làm người trong thiên hạ tin phục.”
“Làm càn!” Âu Dương Quân nộ khí tăng mạnh, nháy mắt phát ra sát ý.
Khí tức trong phòng lập tức trở nên đen tối, Tô Nhan chưa lùi bước, đôi mắt vẫn thẳng tắp nhìn Âu Dương Quân như sớm đã không màng sinh tử.
Âu Dương Khâm nhìn thấy Tô Nhan câu đầu tiên hỏi chính là: “Tiểu Lam đi đâu rồi?”
Thanh âm của hắn đang phát run, Tô Nhan có thể rõ ràng cảm giác được, Âu Dương Khâm thấy Tô Nhan vẻ mặt bình tĩnh đứng ở đó, không khỏi càng thêm sốt ruột: “Tô nhan, ngươi nói cái gì đi.”
“Hắn đi đến nơi mỗi người đều sẽ phải tới.” Tô Nhan nhìn nhìn hắn, nhìn thẳng không suyễn, lời nói bình tĩnh khiến cho khí lực trên người Âu Dương Khâm tựa hồ thoáng cái bị xẹp mất, chật vật lui về phía sau vài bước, ngã ngồi vào cái ghế sau lưng.
Không khí trượt dài trong trầm mặc.
Thật lâu sau, Âu Dương Khâm tiếp tục hỏi: “Vậy ngươi về sau làm sao bây giờ?”
Tô Nhan nghe vậy cười cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời kia không đếm xỉa tới mây bay: “Không biết.” Y chỉ biết là, y muốn tìm ra người hại chết Âu Dương Lam, đợi đến lúc thay Âu Dương Lam báo thù xong, thì đi tìm hắn.
Thế giới kia rất lạnh, y rõ ràng, Âu Dương Lam từ nhỏ đã quen được chăm sóc, nào đâu chịu được lạnh lẽo.
Cho nên y phải tìm được hắn, chiếu cố hắn, vĩnh viễn vĩnh viễn.
Âu Dương Lam nói chính là kiếp sau quá xa xôi rồi, y chờ không được.
Cho nên, phải nhanh một chút.
Nếu không Âu Dương Lam đi quá xa rồi, y có muốn cũng tìm không được nữa.
Âu Dương Khâm nhìn Tô Nhan đột nhiên trở nên trống rỗng, trong nội tâm khẽ sợ hãi, vội vàng bước đến vỗ vỗ bả vai Tô Nhan. Trong nháy mắt Tô Nhan lại khôi phục như thường, nhanh đến làm cho người không kịp bắt, sáng sủa cười cười: “Làm sao vậy?”
Âu Dương Khâm nhu nhu tay không biết phải nói cái gì, hắn bình thường cũng không phải người kiệm lời, mà giờ phút này trông thấy Tô Nhan mạnh mẽ cố gắng cười vui, nhưng ngay cả một câu an ủi cũng không thốt ra nổi, chỉ có thể ngốc ngốc vỗ vỗ Tô Nhan đang ngây người như bị sóng ném lên cao gập ghềnh. Trong nội tâm Âu Dương Khâm xẹt qua một tia đau đớn, không khỏi nói ra: “Tô Nhan, nếu không ngươi làm thư đồng của ta đi, ta sẽ chiếu cố ngươi thật tốt.”
Tô nhan cười cười, những gì bọn họ gặp phải há là chuyện đơn thuần Âu Dương Khâm có thể đoán trước hay sao?
Nếu như có thể, y tình nguyện Âu Dương Khâm một mực ôn hòa như vậy sống sót, một mực yên tĩnh đứng ở Thanh Phúc Cung của hắn, một mực một mực tiếp tục như vậy.
Quên đi Tiêu tuyệt, quên đi Âu Dương Lam đã mất, quên mất hết thảy việc làm cho người khổ sở, cứ như vậy không lo sống hết quãng đời còn lại.
Bởi vì, tại hoàng cung hắc ám này, những người như họ sớm đã đã mất đi những khoái hoạt cơ bản nhất, những hạnh phúc bị mất đi kia… cũng nên có một người đến hưởng thay bọn họ, mà Âu Dương Khâm, không hề nghi ngờ chính là người xứng đáng nhất.
“Được không?” Âu Dương Khâm thấy y không trả lời, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Tô Nhan cười lắc đầu, sau đó giương mắt nhìn cái phủ đã thiếu vắng bóng Âu Dương Lam Lục, cười nhạt một tiếng: “Âu Dương Lam mất, cho nên ta phải ở chỗ này thay hắn trông coi.”
Trên mặt là thần sắc trong tuyệt vọng mang theo lưu luyến, Âu Dương Khâm tất nhiên là hiểu được, vẫn không khỏi kinh ngạc: “Ngươi cùng Tiểu Lam…”
Tô Nhan đem ánh mắt rút về ra, định tại trên người hắn: “Thời điểm không còn sớm, Tam hoàng tử mời trở về đi.”
Âu Dương Khâm hơi quái lạ há hốc mồm, lại liếc nhìn Tô Nhan xong mới quay người đi về. Lúc sắp ra khỏi cửa, hắn đột nhiên ngừng lại nhưng không quay đầu, thanh âm rất nhẹ rất nhẹ truyền đến, nếu không có đạo gió kia, sợ là không thể đến tai Tô Nhan, hắn nói: “Tô Nhan, Lục đệ có thể gặp ngươi, là phúc khí của hắn.”
Gió ngừng, lời cũng dừng lại.
Tô Nhan đứng ở đàng kia, thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, về sau thảm đạm cười cười.
Phúc khí loại này há có thể dễ dàng kết luận như thế, y là người của hai thế giới, đồng dạng cả hai cuộc đời đều cùng một người dây dưa. Nguyên lai tưởng rằng kết quả xấu nhất bất quá là chính mình chết thêm lần nữa thôi, chưa từng nghĩ lúc này đây, ngừoi đi trước lại không phải là mình.
Lúc Tô Nhan bị Âu Dương Lam ban chết, là lòng tràn đầy thê lương.
Hôm nay, là toàn cảnh tuyệt vọng.
Từ nay về sau Âm Dương vĩnh viễn cách trở, gặp lại bất quá là người qua đường.
Có lẽ, Âu Dương Lam cũng có thể như y không may mắn trọng sinh, không có khả năng gặp lại.
Tô Nhan chậm rãi ngẩng đầu lên, đem ngọn lửa nóng hổi đang cháy
trong lòng bức trở về, sau đó nghe thấy tiếng bước chân dồn dập hướng phía y mà đến.
“Tô Nhan, nhanh ẩn nấp đi!” Hoa Lân đi tới, không nói hai lời giữ chặt tay của y muốn kéo vào phòng, Tô nhan không biết lấy khí lực từ đâu, cứ thế đứng nguyên tại chỗ, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Hoa Lân, nhẹ nhàng cười cười: “Hoa Lân, nên đến vẫn luôn muốn đến đấy.”
Tô Nhan nói tới nhẹ bâng như vậy khiến Hoa Lân lắc đầu bối rối, hướng y hô: “Ngươi một đứa bé thì biết cái gì đâu, nhanh ẩn núp đi, Hoàng Thượng đã phái người tới trước cửa rồi, đến lúc đó muốn trốn còn không kịp!”
Tô Nhan nhẹ nhàng thoát khỏi tay hắn, đôi mắt nhìn xa xăm: “Hoa Lân, tin tưởng ta, không tìm ra hung phạm, ta sẽ không chết.”
Hoa Lân bị y nói đến sững sốt, sau đó mới là phản ứng lại, không khỏi lớn tiếng răn dạy: “Cái gì có chết hay không, ngươi cả ngày trong đầu chứa đựng mấy cái gì không!”
Tô nhan im lặng chẳng nói thêm gì nữa, chỉ là nhấc chân bước ra đại sảnh.
Âu Dương Quân chắc là đã tỉnh lại, cho nên lúc này mới đến triệu y tiến cung tra hỏi.
Truyền chỉ đến vẫn là Lý Tiến, Tô Nhan nhìn ông ta vẻ mặt bình thường như cũ nhưng có cảm giác cách cả một thế hệ. Ngự hoa viên lạnh ghê người, lời Lý Tiến bén nhọn khuyên bảo còn ở bên tai, hôm nay người vật đều không còn.
“Tô Lục công tử, Hoàng Thượng lệnh nô tài đến đây mời ngài tiến cung diện thánh.” Ông ta nói đến thật là cung kính, Tô Nhan lại thấy quá buồn cười.
Nguyên bản lời Âu Dương Quân sợ không phải vậy a, Lý Tiến này, bất quá là một quân cờ Tô Nguyên Tu xếp vào trong cung mà thôi, bất quá có thể bò cho tới địa vị bây giờ cũng coi như rất giỏi.
Tô Nhan đáp ứng theo Lý Tiến đi ra ngoài, Đông Hồ cùng Tây Minh cũng muốn đi theo đều bị Tô Nhan ngăn lại.
Xe ngựa rất nhanh đã đến cửa cung.
Đại môn nguy nga hùng vĩ trước sau như một, Tô Nhan bước qua nó đi vào trong, đi được một nửa thì dừng lại, trong đầu không tự chủ được hiện ra cảnh Âu Dương Lam ngày đó đứng ở chỗ này hỏi y, khi đó y sao có thể ngờ tới, người ly khai kinh thành trước chính là cái người kia chứ không phải y đây này.
Lý Tiến thấy Tô Nhan dừng lại, cũng không dám thúc giục, chỉ cúi đầu đứng ở phía sau chờ Tô Nhan tiếp tục tiến lên phía trước mới thưa dạ đuổi kịp.
Một đường không nói chuyện.
Hai người rất nhanh đã đến tẩm cung Âu Dương Quân.
Lý Tiến lại để Tô Nhan ở bên ngoài chờ một chút, ông ta khom người đẩy cửa vào, một lát sau, lại đi ra làm một động tác thỉnh với Tô Nhan.
Tô Nhan nghiêm chỉnh, theo Lý Tiến đi vào.
Âu Dương Quân cũng không nằm trên giường mà đang đứng ở án thư, trước mặt là chồng tấu chương, bút lông trong tay xoát xoát hạ xuống, không biết đang viết cái gì. Tô Nhan liếc qua một cái rồi lập tức cúi đầu, sắc mặt Âu Dương Quân có vẻ không tốt lắm, hiện giờ có thể đứng sợ cũng chỉ là cường ngạnh chống đỡ.
Tiêu Tuyệt nói nên lập Thái Tử rồi, lời này quả thực không phải giả.
“Vi thần tham kiến Hoàng Thượng.” Tô Nhan cung kính quỳ xuống thỉnh an.
Âu Dương Quân không lên tiếng, Tô Nhan liền lẳng lặng quỳ trên mặt đất, Lý Tiến không biết khi nào lui đi ra ngoài, tẩm cung chỉ còn lại hai người bọn họ, trừ bỏ tiếng hít thở chỉ có cây bút lang hào cọ xát lên giấy Tuyên Thành phát ra tiếng vang mà thôi. Không biết qua bao lâu, thanh âm kia mới dừng lại, vang lên lần nữa chính là giọng Âu Dương Quân đều đều: “Tô Nhan, Thừa tướng gần đây tốt không?” Bình tĩnh, bình tĩnh nghe không ra một chút cảm xúc.
Tô Nhan biết ý tứ của ông ta, không e dè nói: “Hoàng Thượng hoài nghi Lục hoàng tử chết có liên quan đến vi thần.” Tô Nhan dùng chính là câu khẳng định.
Lúc này Âu Dương Quân mới cúi đầu nhìn Tô Nhan, vẫn có thể tinh tường thấy trong mắt ông ta những sợi tơ máu chằng chịt: “Tô gia ngươi thật to gan, dám mơ ước ngôi vị hoàng đế của trẫm! Thậm chí, phái thích khách đuổi giết Lục nhi, ta nhất định phải tịch thu gia sản đem toàn bộ Tô gia ngươi xử trảm!” Ông ấy nói như vậy tức là đã chứng thực được tội danh rồi. Tô Nhan trên mặt lại không có một tia kinh hoảng, mà chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Quân: “Hiện giờ Lục hoàng tử thi cốt chưa lạnh, Hoàng Thượng không tra rõ việc này truy ra hung phạm, lại ở chỗ này vọng hạ ngắt lời, thật sự khó có thể làm người trong thiên hạ tin phục.”
“Làm càn!” Âu Dương Quân nộ khí tăng mạnh, nháy mắt phát ra sát ý.
Khí tức trong phòng lập tức trở nên đen tối, Tô Nhan chưa lùi bước, đôi mắt vẫn thẳng tắp nhìn Âu Dương Quân như sớm đã không màng sinh tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.