Chương 65: Tự suy xét
Tố Phi Liễu
15/09/2020
Thật lâu sau, trong phòng một tiếng vang cũng không.
Tô Nhan chậm rãi rút tay về, thanh chủy thủ đâm vào quá sâu cũng bị rút ra, máu tươi đỏ thắm liền như suối phun trào, nhiễm ô uế quần áo của y, y tùy tay vỗ vỗ xiêm y, cuối cùng liếc nhìn Tô Nguyên Tu trên giường đã mất đi hơi thở, trầm tĩnh xoay người, từng bước một đi ra khỏi cửa.
Mùa hè ở kinh thành luôn là phá lệ nóng bức.
Y mới vừa ra cửa, thời tiết nóng bức này liền đâm vào cõi lòng ngùn ngụt.
Mặt trời nóng rực đánh vào người, lại giống như hàn băng khiến người phát run.
Chưa đi ra vài bước, y liền chống đỡ không được, một tay dùng sức bắt lấy hành lang bên cạnh, móng tay khảm sâu vào đầu gỗ cũng không hề phát giác, trong lồng ngực huyết khí quay cuồng, huyết tinh tanh ngọt tựa từ chỗ sâu nhất cuồn cuộn trào lên, không chút lưu ý đột nhiên khụ ra một búng máu tươi rơi vãi trên mặt đất, chói mắt vô cùng.
Mơ hồ trong tầm mắt, Tô Nhan thấy một bóng người chạy về phía mình, bóng dáng quen thuộc như vậy, đại não hỗn độn trong khoảng khắc ngắn ngủi không nhớ nổi bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy thân ảnh người nọ đĩnh bạt như vậy, ưu nhã như vậy, khiến lòng người đau đớn đến vậy.
Còn chưa tinh tường được gì, hai mắt đã tối sầm, thân mình thẳng tắp ngã xuống.
Khi Tô Nhan tỉnh lại trời đã sập tối, đèn cũng đã lên, ánh đèn mờ nhạt chiếu hết thảy đều là nhàn nhạt, giống như thưởng hoa giữa sương mù, mơ hồ thật sự.
Tô Nhan mở to mắt, nhìn nhìn tấm màn phía trên, sau đó mới thong thả quay đầu tới, liền thấy Âu Dương Uyên cùng Lý Cẩn Sâm không biết khi nào đã ngồi bên cạnh bàn, hai người đều không có nói chuyện, không khí an tĩnh vô cùng, vì thế Tô Nhan đột nhiên hít thở nhanh hơn làm hai người kia ghé mắt qua nhìn.
Thấy y tỉnh, Âu Dương Uyên bay nhanh đến mép giường: “Cám ơn trời đất, rốt cuộc đã tỉnh.”
Tô Nhan chống khuỷu tay từ trên giường ngồi dậy, Âu Dương Uyên liền lập tức cầm gối lót ở sau lưng, làm cho y thoải mái chút, động tác này làm đến tự nhiên không hề ngượng ngùng. Tô Nhan nhìn hắn, lại nhìn qua Lý Cẩn Sâm ôm tay đứng ở mép giường: “Các ngươi khi nào tới?”
Âu Dương Uyên giơ tay lên vuốt ve đầu tóc đen láy của y: “Ta cùng Cẩn Sâm vừa nghe nói việc này, liền thúc ngựa đuổi lại đây, vừa lúc thấy ngươi được Tây Minh phát hiện ngất xỉu ở phủ Thừa tướng.”
Nghe vậy, trong mắt Tô Nhan hiện lên một tia mất mát, suy yếu cười, sắc mặt như cũ tái nhợt, cười như vậy cũng khiến hốc mắt Âu Dương Uyên không khỏi đỏ hồng, nhanh chóng đứng lên quay người đi. Tô Nhan nhìn bóng dáng hắn, bi thương hồi lâu chưa từng xuất hiện lại một tầng một tầng bao trùm đi lên, ép y thở không nổi.
Cũng may lúc này Hoa Lân vừa lúc đẩy cửa đi vào, mới khiến cho không khí áp lực thoáng lung lay một ít.
“Rốt cuộc đã tỉnh rồi.” Hoa Lân như trút được gánh nặng than một tiếng, bắt gặp đôi mắt nghi hoặc kia, liền giải thích: “Ngươi đã hôn mê một ngày, đại phu nói ngươi nộ khí công tâm, cũng may phát hiện đúng lúc nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.”
Tô Nhan đối với tin này không tỏ vẻ gì, chỉ là gọi Đông Hồ tới, phân phó nói: “Chuẩn bị một chiếc xe ngựa, tảng sáng ngày may đến phủ cửa sau Thừa tướng chờ sẵn, cần phải đem Tam phu nhân cùng Hiếu Tinh an toàn đưa đến Giang Nam chỗ Tứ ca đang ở.”
Đông Hồ nghe xong vội vàng gật đầu: “Tô công tử xin yên tâm, thuộc hạ chắc chắn tìm một người đáng tin cậy nhất.”
“Vất vả.” Tô Nhan nhìn hắn, cười cười.
Đông Hồ liền lập tức cúi đầu: “Tô công tử nói quá lời.”
Âu Dương Uyên bất động thanh sắc nhìn Tô Nhan, chỉ cảm thấy thiếu niên trước mắt này so mấy ngày trước càng thêm thâm sâu không lường được.
Đại khái là Tiểu Lục chết quá mức đột ngột, mới khiến cho Tô Nhan tựa hồ ở một đêm thay đổi thành người khác.
“Tra được hung phạm rồi?” Âu Dương Uyên hỏi, ngữ khí có thể nói tương đối bình tĩnh.
Nghe vậy, Tô Nhan giương mắt, nhìn hắn: “Đại ca không phải sớm đã biết sao?”
Âu Dương Uyên hơi hơi nhướng mày, nghe được tiếng đại ca này, không khỏi lộ ra tươi cười: “Nếu Tiểu Lục biết ngươi gọi ta như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ.” Lời vừa nói ra, liền thấy Tô Nhan thần sắc hoảng hốt, đôi mắt rõ ràng vẫn là nhìn hắn, ánh mắt lại như là đem hắn nhìn thấu, nhìn đến một địa phương rất xa nào đó.
Âu Dương Uyên trong lòng than nhỏ một tiếng, kéo kéo tay áo Lý Cẩn Sâm, vẫn luôn trầm mặc không nói, giờ này Lý Cẩn Sâm buộc phải lên tiếng: “Có yêu cầu gì cứ việc nói ra.”
“Đa tạ.” Tô Nhan hướng hắn hơi hơi gật gật đầu, thanh âm bình tĩnh không gợn song: “Tô Thừa tướng và ba nhi tử của hắn đều đã chết, kinh thành hẳn là có thể tạm thời yên ổn một thời gian, chỉ là Hoàng Thượng ngày gần đây thân thể bất an, ngôi vị Thái Tử rốt cuộc rơi vào tay ai, ta tin rất nhanh sẽ có đáp án. Hai vị nếu có việc cứ đi trước đi, không cần lo lắng.” Lời này nói được thật là uyển chuyển, Âu Dương Uyên cùng Lý Cẩn Sâm là người phương nào, nghe xong lập tức liền minh bạch ý tứ của Tô Nhan, ngụ ý không hy vọng bọn họ nhúng tay vào.
Âu Dương Uyên cũng không miễn cưỡng, đứng dậy phủi phủi quần áo trơn nhẵn, nhìn người trên giường sắc mặt như cũ tái nhợt: “Ta cùng với Cẩn Sâm sẽ lưu lại kinh thành mấy ngày, nếu có việc tùy thời phái người đến tiệm vàng tìm chúng ta.”
Tô Nhan gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đi thong thả.”
“Đúng rồi, Tiêu Tuyệt cùng Vệ Tử Thu đi Tây Vực rồi, cho nên tạm thời còn chưa biết tin này.”
“Vậy không cần nói cho bọn hắn,” Tô Nhan ngồi ở trên giường, xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp ánh nến nhìn qua: “Tốt nhất cả đời đều không cần biết đến.”
Âu Dương Uyên hơi hơi trầm ngâm, tiếp theo bước ra khỏi cửa.
Thẳng đến thân ảnh hai người kia biến mất, Tô Nhan mới rút về tầm mắt, chậm rãi lật bàn tay ra nhìn lòng bàn tay trắng trẻo, không hề có máu tươi nhuộm đỏ, đôi tay này nhìn qua vẫn sạch sẽ như cũ, Tô Nhan lại đột nhiên nhíu nhíu mày, cầm một góc chăn đột nhiên chà lau mãnh liệt, thẳng đến kia lòng bàn tay đã nổi lên dày đặc huyết khí mới đình chỉ.
Bóng đêm dần dần dày, gió lạnh từ đại sảnh bên ngoài thốc vào.
Ở sảnh ngoài, Âu Dương Uyên cùng Lý Cẩn Sâm ngồi ở chủ vị, Nam Cẩm cùng Hoa Lân Tả Kỳ mấy người ngồi ở hàng đầu, một đoạn im lặng thật dài, Âu Dương Uyên giọng điệu ngưng trọng phá tan không khí trầm mặc: “Thật do Tô Nhan động tay?”
Dứt lời, Tây Minh lập tức gật đầu: “Ngày ấy Tô công tử phân phó thuộc hạ hạ độc vào thức ăn của Tô Nguyên Tu, khiến cho hắn nửa người tê liệt, mà Tô Lâm tam huynh đệ là do trong lúc ngủ mơ bị Bắc Linh một kiếm chém giết.”
“Tô Nguyên Tu tuy đã nửa nằm liệt, Tô Nhan lại vẫn kết liễu hắn.” Âu Dương Uyên hơi hơi trầm ngâm, nhìn về phía Lý Cẩn Sâm bên cạnh, trong mắt đối phương bắt gặp thần sắc tương đồng, Tô Nhan vì Tiểu Lục, thật sự là điên rồi.
Cho dù Tô Nguyên Tu không phải phụ thân của y, mười mấy năm sớm chiều ở chung cũng có chút tình cảm, hiện giờ, Tô Nhan không chút do dự liền đem Tô Nguyên Tu giết chết, đủ để thấy được chuyện Tiểu Lục chết với y mà nói là một loại đả kích đến mức nào.
“Thích khách ở Lạc Tùng Nhai sẽ không đơn giản như vậy mới đúng.” Sau một lúc lâu, Hoa Lân đột nhiên nói.
Thấy mọi người đều nhìn hắn, liền tiếp tục nói: “Tô Nguyên Tu tuy là Thừa tướng, đích thực âm thầm mượn sức không ít triều thần, nhưng hắn từ trước đến nay rất ít đặt chân vào giang hồ, như thế nào có thể trong lúc nhất thời điều động nhiều nhân mã như vậy, những tên đó mỗi người thân kinh bách chiến, võ công cao cường, vừa thấy liền biết rất có địa vị.”
Hoa Lân nói xong, Âu Dương Uyên đồng ý gật gật đầu, ngay cả Lý Cẩn Sâm cũng không khỏi hơi gật đầu: “Đích xác, y như lời Đông Hồ nói, canh giữ ở đạo cửa khẩu cuối cùng là năm tên thích khách thân thủ bất phàm, luận về võ công tổ khúc của hí khúc hoặc tản khúc và tu vi vủa nội công không hề dưới mấy người bọn ngươi, cùng đám thích khách phía trước thuộc về một tổ chức, bởi vậy có thể thấy được đây là tổ chức phi thường to lớn, tuyệt đối không thua gì Phong Mạc.” Hắn phân tích vô cùng rõ ràng, trong lúc nhất thời thế nhưng không người nói chuyện.
Chỉ có gió lùa gào thét từ bên tai chạy qua, giống như gió lốc ôn nhu, nhìn như nhẹ nhàng, kỳ thật tàn nhẫn mà hung mãnh.
“Ngày đó Tô công tử sai ta đi thăm dò Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử, một tra một xét, phát hiện hai người này cũng đang âm thầm kết vây cánh, chỉ là trước mắt chưa nên trò trống gì, mà mấy vị hoàng tử khác đều một bộ dáng vô tâm đế vị, thích khách ở Lạc Tùng Nhai không chỉ liên quan đến một mình Tô Nguyên Tu, hoặc kẻ này còn có đồng đảng khác. Trong một chốc, khó kết luận.” Tây Minh chống cằm, cau mày.
Âu Dương Uyên nhìn nhìn Lý Cẩn Sâm, ngay sau đó đứng dậy: “Hảo hảo chiếu cố Tô Nhan, mấy ngày này một tấc cũng không được rời.”
Ý tứ của hắn mọi người đều minh bạch, sợ Tô Nhan cảm thấy đã thay Âu Dương Lam chính tay giết được kẻ thù, liền muốn tự sát đi xuống tìm người.
Phủ Thừa tướng phát sinh thảm sự, thái độ trong cung lại thập phần đạm nhiên, Hoàng Thượng thậm chí không có phái người tra rõ, chỉ là sai người đem Tô Thừa tướng và tam tử hậu táng, cũng an bài thích đáng Thừa tướng phu nhân cùng sinh hoạt sau này của nô bộc, không hơn.
Trong lúc nhất thời, phủ Thừa tướng ngày xưa khách nhân đầy nhà qua một đêm biến thành phế tích, không người đặt chân.
Bá tánh kinh thành trong lòng tuy nghi ngờ lung tung, cũng không ai không sợ chết nói ra.
Âu Dương Quân sớm biết Tô Nguyên Tu ý muốn mưu phản, hiện giờ không uổng một binh một tốt liền diệt trừ cái họa tâm phúc này thì cần gì phải nhiều chuyện đi tra hung phạm đằng sau, chỉ gọi tới ngự tiền thị vệ, phân phó hoàng cung tăng cường đề phòng.
Tô Nhan ở trên giường nằm hơn nửa tháng, thân mình mới tính chân chính có chút khởi sắc.
Mấy người Hoa Lân trong lòng lo lắng, ngoài miệng nửa chữ không đề cập tới, chỉ càng thêm tận tâm tận lực chiếu cố, phảng phất chỉ có làm như vậy mới có thể tiêu trừ chút bất an cùng bàng hoàng dưới đáy lòng.
Trong lúc này, Âu Dương Khâm thường hay tới, có đôi khi bồi Tô Nhan trò chuyệu vài câu, có đôi khi an tĩnh ngồi ở trong viện, thần sắc ảm đạm mà thê lương. Tô Nhan thấy sườn mặt mất mát của hắn, nội tâm không khỏi khô khốc. Một chữ tình vốn không phải thứ nói tới lý do, Âu Dương Khâm không thể Tiêu Tuyệt càng không thể, mà Tiêu Tuyệt lại chỉ nhận định Vệ Tử Thu, trận tranh đoạt ái tình này, Âu Dương Khâm chú định sẽ thất bại, có lẽ, từ lúc bắt đầu đã biết trước kết cục.
Chỉ là Âu Dương Khâm bị vây ở giữa, không thể nhận ra.
Tô Nhan từ trong phòng đứng đạy, đi đến ghế đá bên cạnh hắn ngồi xuống, đôi mắt nhìn quanh bốn phía, không biết từ khi nào phủ hoàng tử này không bằng một nữa sinh cơ bừng bừng của ngày xưa, ngay cả đóa hoa đang nở trong góc tường cũng trở nên uể oải ỉu xìu.
Hoàng Thượng nhớ Âu Dương Lam sẽ tử tế với hạ nhân, tuy rằng người đã qua đời cũng không thu hồi phủ đệ, cho nên y hiện giờ mới có thể bình yên ở nơi này, mới có thể bình tĩnh nhớ lại trùng điệp ngày xưa.
Âu Dương Khâm nhìn y nửa mị đôi mắt, đột nhiên nói: “Ta nghe nói…… Tô Thừa tướng qua đời.” Hắn nói tới cẩn thận, biểu tình trên mặt Tô Nhan vẫn vậy chỉ nhàn nhạt trả lời nói: “Chết, có đôi khi cũng không phải chuyện xấu.”
Bị Tô Nhan hỏi một đằng trả lời một nẻo làm cho sửng sốt, Âu Dương Khâm há miệng thở dốc, thế nhưng nói không ra lời.
Tô Nhan bị ánh mắt của hắn trói chặt, đôi mắt nhìn không trung hư vô, thanh âm nhẹ mạn như gió: “Ngươi hẳn là biết Vệ Tử Thu đi?” Tuy là câu hỏi, ngữ khí lại tương đương khẳng định.
Nghe vậy, Âu Dương Khâm ánh mắt lập loè, nhìn thẳng Tô Nhan một cái mới gật gật đầu: “Hắn là sư phụ của Tiêu Tuyệt.”
“Cũng là người yêu.” Tô Nhan không nhanh không chậm bổ sung, không hề ngoài ý muốn thấy Âu Dương Khâm nháy mắt tái nhợt, Tô Nhan lại toàn không để ý tới, phối hợp nói: “Sớm biết vô vọng, vì sao còn muốn chấp nhất đến bây giờ? Có đôi khi, thành toàn người khác chính là thành toàn chính mình.”
Âu Dương Khâm bất đắc dĩ cười, thanh âm đã mất đi sáng trong của lúc trước: “Tình cảm, há có thể thay đổi bất thường? Nếu thật là như thế, sao có thể xưng là bể tình vô biên.”
Tô Nhan gật gật đầu, cũng không nhìn hắn chỉ tiếp tục nói: “Tiêu Tuyệt đối Vệ Tử Thu tình sâu vô cùng, đã đến tình trạng điên khùng, ba năm trước đây, thừa dịp Vệ Tử Thu say rượu, mạnh mẽ cưỡng đoạt hắn, sau đó bị Vệ Tử Thu đuổi ra khỏi nhà. Ba năm tới, người bên cạnh hắn tuy rằng luôn là bất đồng, mỗi một người lại đều chỉ có thể duy trì một đêm, hắn sớm đã biết ngươi đối với hắn tâm sinh ái mộ, kỳ thật có thể ngươi kéo lên giường, chờ đến hừng đông liền đem ngươi đá văng ra, nhưng hắn lại không làm như vậy.”
“Lúc ấy ta rất khó hiểu, liền như vậy hỏi hắn, ngươi biết hắn trả lời gì không?” Tô Nhan rốt cuộc nhìn Âu Dương khâm, thẳng nhìn đến ánh mắt đối phương, về sau ôn nhu cười: “Tiêu Tuyệt nói, ngươi không giống với những người đó, hắn không hề có ý muốn nhúng chàm ngươi, bởi vì hắn tin tưởng có một người ở tương lai không xa vẫn luôn chờ ngươi, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, thích không thích, người kia sẽ trở thành sinh mệnh duy nhất của ngươi. Cho nên, hắn muốn đem nhưng gì hồn nhiên tốt đẹp nhhất của ngươi để lại cho người tương lai sẽ trở thành sinh mệnh đó, mà không phải ở nửa đường bị hắn không chút cảm tình hủy diệt.”
Âu Dương Khâm tất nhiên là kinh ngạc, trong mắt bị minh minh diệt diệt quang mang bao trùm, ngay sau đó cúi đầu cười: “Tô Nhan, ngươi là tới làm thuyết khách sao.”
Tô Nhan hơi nhíu mi, không có phản bác, chỉ là đột nhiên nhìn về phía hư vô không trung, than nhẹ một tiếng: “Tô Nhan nói đến đây thôi, sau này nên như thế nào, thỉnh Tam hoàng tử tự cân nhắc.”
Tô Nhan chậm rãi rút tay về, thanh chủy thủ đâm vào quá sâu cũng bị rút ra, máu tươi đỏ thắm liền như suối phun trào, nhiễm ô uế quần áo của y, y tùy tay vỗ vỗ xiêm y, cuối cùng liếc nhìn Tô Nguyên Tu trên giường đã mất đi hơi thở, trầm tĩnh xoay người, từng bước một đi ra khỏi cửa.
Mùa hè ở kinh thành luôn là phá lệ nóng bức.
Y mới vừa ra cửa, thời tiết nóng bức này liền đâm vào cõi lòng ngùn ngụt.
Mặt trời nóng rực đánh vào người, lại giống như hàn băng khiến người phát run.
Chưa đi ra vài bước, y liền chống đỡ không được, một tay dùng sức bắt lấy hành lang bên cạnh, móng tay khảm sâu vào đầu gỗ cũng không hề phát giác, trong lồng ngực huyết khí quay cuồng, huyết tinh tanh ngọt tựa từ chỗ sâu nhất cuồn cuộn trào lên, không chút lưu ý đột nhiên khụ ra một búng máu tươi rơi vãi trên mặt đất, chói mắt vô cùng.
Mơ hồ trong tầm mắt, Tô Nhan thấy một bóng người chạy về phía mình, bóng dáng quen thuộc như vậy, đại não hỗn độn trong khoảng khắc ngắn ngủi không nhớ nổi bất cứ thứ gì, chỉ cảm thấy thân ảnh người nọ đĩnh bạt như vậy, ưu nhã như vậy, khiến lòng người đau đớn đến vậy.
Còn chưa tinh tường được gì, hai mắt đã tối sầm, thân mình thẳng tắp ngã xuống.
Khi Tô Nhan tỉnh lại trời đã sập tối, đèn cũng đã lên, ánh đèn mờ nhạt chiếu hết thảy đều là nhàn nhạt, giống như thưởng hoa giữa sương mù, mơ hồ thật sự.
Tô Nhan mở to mắt, nhìn nhìn tấm màn phía trên, sau đó mới thong thả quay đầu tới, liền thấy Âu Dương Uyên cùng Lý Cẩn Sâm không biết khi nào đã ngồi bên cạnh bàn, hai người đều không có nói chuyện, không khí an tĩnh vô cùng, vì thế Tô Nhan đột nhiên hít thở nhanh hơn làm hai người kia ghé mắt qua nhìn.
Thấy y tỉnh, Âu Dương Uyên bay nhanh đến mép giường: “Cám ơn trời đất, rốt cuộc đã tỉnh.”
Tô Nhan chống khuỷu tay từ trên giường ngồi dậy, Âu Dương Uyên liền lập tức cầm gối lót ở sau lưng, làm cho y thoải mái chút, động tác này làm đến tự nhiên không hề ngượng ngùng. Tô Nhan nhìn hắn, lại nhìn qua Lý Cẩn Sâm ôm tay đứng ở mép giường: “Các ngươi khi nào tới?”
Âu Dương Uyên giơ tay lên vuốt ve đầu tóc đen láy của y: “Ta cùng Cẩn Sâm vừa nghe nói việc này, liền thúc ngựa đuổi lại đây, vừa lúc thấy ngươi được Tây Minh phát hiện ngất xỉu ở phủ Thừa tướng.”
Nghe vậy, trong mắt Tô Nhan hiện lên một tia mất mát, suy yếu cười, sắc mặt như cũ tái nhợt, cười như vậy cũng khiến hốc mắt Âu Dương Uyên không khỏi đỏ hồng, nhanh chóng đứng lên quay người đi. Tô Nhan nhìn bóng dáng hắn, bi thương hồi lâu chưa từng xuất hiện lại một tầng một tầng bao trùm đi lên, ép y thở không nổi.
Cũng may lúc này Hoa Lân vừa lúc đẩy cửa đi vào, mới khiến cho không khí áp lực thoáng lung lay một ít.
“Rốt cuộc đã tỉnh rồi.” Hoa Lân như trút được gánh nặng than một tiếng, bắt gặp đôi mắt nghi hoặc kia, liền giải thích: “Ngươi đã hôn mê một ngày, đại phu nói ngươi nộ khí công tâm, cũng may phát hiện đúng lúc nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.”
Tô Nhan đối với tin này không tỏ vẻ gì, chỉ là gọi Đông Hồ tới, phân phó nói: “Chuẩn bị một chiếc xe ngựa, tảng sáng ngày may đến phủ cửa sau Thừa tướng chờ sẵn, cần phải đem Tam phu nhân cùng Hiếu Tinh an toàn đưa đến Giang Nam chỗ Tứ ca đang ở.”
Đông Hồ nghe xong vội vàng gật đầu: “Tô công tử xin yên tâm, thuộc hạ chắc chắn tìm một người đáng tin cậy nhất.”
“Vất vả.” Tô Nhan nhìn hắn, cười cười.
Đông Hồ liền lập tức cúi đầu: “Tô công tử nói quá lời.”
Âu Dương Uyên bất động thanh sắc nhìn Tô Nhan, chỉ cảm thấy thiếu niên trước mắt này so mấy ngày trước càng thêm thâm sâu không lường được.
Đại khái là Tiểu Lục chết quá mức đột ngột, mới khiến cho Tô Nhan tựa hồ ở một đêm thay đổi thành người khác.
“Tra được hung phạm rồi?” Âu Dương Uyên hỏi, ngữ khí có thể nói tương đối bình tĩnh.
Nghe vậy, Tô Nhan giương mắt, nhìn hắn: “Đại ca không phải sớm đã biết sao?”
Âu Dương Uyên hơi hơi nhướng mày, nghe được tiếng đại ca này, không khỏi lộ ra tươi cười: “Nếu Tiểu Lục biết ngươi gọi ta như vậy, nhất định sẽ rất vui vẻ.” Lời vừa nói ra, liền thấy Tô Nhan thần sắc hoảng hốt, đôi mắt rõ ràng vẫn là nhìn hắn, ánh mắt lại như là đem hắn nhìn thấu, nhìn đến một địa phương rất xa nào đó.
Âu Dương Uyên trong lòng than nhỏ một tiếng, kéo kéo tay áo Lý Cẩn Sâm, vẫn luôn trầm mặc không nói, giờ này Lý Cẩn Sâm buộc phải lên tiếng: “Có yêu cầu gì cứ việc nói ra.”
“Đa tạ.” Tô Nhan hướng hắn hơi hơi gật gật đầu, thanh âm bình tĩnh không gợn song: “Tô Thừa tướng và ba nhi tử của hắn đều đã chết, kinh thành hẳn là có thể tạm thời yên ổn một thời gian, chỉ là Hoàng Thượng ngày gần đây thân thể bất an, ngôi vị Thái Tử rốt cuộc rơi vào tay ai, ta tin rất nhanh sẽ có đáp án. Hai vị nếu có việc cứ đi trước đi, không cần lo lắng.” Lời này nói được thật là uyển chuyển, Âu Dương Uyên cùng Lý Cẩn Sâm là người phương nào, nghe xong lập tức liền minh bạch ý tứ của Tô Nhan, ngụ ý không hy vọng bọn họ nhúng tay vào.
Âu Dương Uyên cũng không miễn cưỡng, đứng dậy phủi phủi quần áo trơn nhẵn, nhìn người trên giường sắc mặt như cũ tái nhợt: “Ta cùng với Cẩn Sâm sẽ lưu lại kinh thành mấy ngày, nếu có việc tùy thời phái người đến tiệm vàng tìm chúng ta.”
Tô Nhan gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đi thong thả.”
“Đúng rồi, Tiêu Tuyệt cùng Vệ Tử Thu đi Tây Vực rồi, cho nên tạm thời còn chưa biết tin này.”
“Vậy không cần nói cho bọn hắn,” Tô Nhan ngồi ở trên giường, xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp ánh nến nhìn qua: “Tốt nhất cả đời đều không cần biết đến.”
Âu Dương Uyên hơi hơi trầm ngâm, tiếp theo bước ra khỏi cửa.
Thẳng đến thân ảnh hai người kia biến mất, Tô Nhan mới rút về tầm mắt, chậm rãi lật bàn tay ra nhìn lòng bàn tay trắng trẻo, không hề có máu tươi nhuộm đỏ, đôi tay này nhìn qua vẫn sạch sẽ như cũ, Tô Nhan lại đột nhiên nhíu nhíu mày, cầm một góc chăn đột nhiên chà lau mãnh liệt, thẳng đến kia lòng bàn tay đã nổi lên dày đặc huyết khí mới đình chỉ.
Bóng đêm dần dần dày, gió lạnh từ đại sảnh bên ngoài thốc vào.
Ở sảnh ngoài, Âu Dương Uyên cùng Lý Cẩn Sâm ngồi ở chủ vị, Nam Cẩm cùng Hoa Lân Tả Kỳ mấy người ngồi ở hàng đầu, một đoạn im lặng thật dài, Âu Dương Uyên giọng điệu ngưng trọng phá tan không khí trầm mặc: “Thật do Tô Nhan động tay?”
Dứt lời, Tây Minh lập tức gật đầu: “Ngày ấy Tô công tử phân phó thuộc hạ hạ độc vào thức ăn của Tô Nguyên Tu, khiến cho hắn nửa người tê liệt, mà Tô Lâm tam huynh đệ là do trong lúc ngủ mơ bị Bắc Linh một kiếm chém giết.”
“Tô Nguyên Tu tuy đã nửa nằm liệt, Tô Nhan lại vẫn kết liễu hắn.” Âu Dương Uyên hơi hơi trầm ngâm, nhìn về phía Lý Cẩn Sâm bên cạnh, trong mắt đối phương bắt gặp thần sắc tương đồng, Tô Nhan vì Tiểu Lục, thật sự là điên rồi.
Cho dù Tô Nguyên Tu không phải phụ thân của y, mười mấy năm sớm chiều ở chung cũng có chút tình cảm, hiện giờ, Tô Nhan không chút do dự liền đem Tô Nguyên Tu giết chết, đủ để thấy được chuyện Tiểu Lục chết với y mà nói là một loại đả kích đến mức nào.
“Thích khách ở Lạc Tùng Nhai sẽ không đơn giản như vậy mới đúng.” Sau một lúc lâu, Hoa Lân đột nhiên nói.
Thấy mọi người đều nhìn hắn, liền tiếp tục nói: “Tô Nguyên Tu tuy là Thừa tướng, đích thực âm thầm mượn sức không ít triều thần, nhưng hắn từ trước đến nay rất ít đặt chân vào giang hồ, như thế nào có thể trong lúc nhất thời điều động nhiều nhân mã như vậy, những tên đó mỗi người thân kinh bách chiến, võ công cao cường, vừa thấy liền biết rất có địa vị.”
Hoa Lân nói xong, Âu Dương Uyên đồng ý gật gật đầu, ngay cả Lý Cẩn Sâm cũng không khỏi hơi gật đầu: “Đích xác, y như lời Đông Hồ nói, canh giữ ở đạo cửa khẩu cuối cùng là năm tên thích khách thân thủ bất phàm, luận về võ công tổ khúc của hí khúc hoặc tản khúc và tu vi vủa nội công không hề dưới mấy người bọn ngươi, cùng đám thích khách phía trước thuộc về một tổ chức, bởi vậy có thể thấy được đây là tổ chức phi thường to lớn, tuyệt đối không thua gì Phong Mạc.” Hắn phân tích vô cùng rõ ràng, trong lúc nhất thời thế nhưng không người nói chuyện.
Chỉ có gió lùa gào thét từ bên tai chạy qua, giống như gió lốc ôn nhu, nhìn như nhẹ nhàng, kỳ thật tàn nhẫn mà hung mãnh.
“Ngày đó Tô công tử sai ta đi thăm dò Tứ hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử, một tra một xét, phát hiện hai người này cũng đang âm thầm kết vây cánh, chỉ là trước mắt chưa nên trò trống gì, mà mấy vị hoàng tử khác đều một bộ dáng vô tâm đế vị, thích khách ở Lạc Tùng Nhai không chỉ liên quan đến một mình Tô Nguyên Tu, hoặc kẻ này còn có đồng đảng khác. Trong một chốc, khó kết luận.” Tây Minh chống cằm, cau mày.
Âu Dương Uyên nhìn nhìn Lý Cẩn Sâm, ngay sau đó đứng dậy: “Hảo hảo chiếu cố Tô Nhan, mấy ngày này một tấc cũng không được rời.”
Ý tứ của hắn mọi người đều minh bạch, sợ Tô Nhan cảm thấy đã thay Âu Dương Lam chính tay giết được kẻ thù, liền muốn tự sát đi xuống tìm người.
Phủ Thừa tướng phát sinh thảm sự, thái độ trong cung lại thập phần đạm nhiên, Hoàng Thượng thậm chí không có phái người tra rõ, chỉ là sai người đem Tô Thừa tướng và tam tử hậu táng, cũng an bài thích đáng Thừa tướng phu nhân cùng sinh hoạt sau này của nô bộc, không hơn.
Trong lúc nhất thời, phủ Thừa tướng ngày xưa khách nhân đầy nhà qua một đêm biến thành phế tích, không người đặt chân.
Bá tánh kinh thành trong lòng tuy nghi ngờ lung tung, cũng không ai không sợ chết nói ra.
Âu Dương Quân sớm biết Tô Nguyên Tu ý muốn mưu phản, hiện giờ không uổng một binh một tốt liền diệt trừ cái họa tâm phúc này thì cần gì phải nhiều chuyện đi tra hung phạm đằng sau, chỉ gọi tới ngự tiền thị vệ, phân phó hoàng cung tăng cường đề phòng.
Tô Nhan ở trên giường nằm hơn nửa tháng, thân mình mới tính chân chính có chút khởi sắc.
Mấy người Hoa Lân trong lòng lo lắng, ngoài miệng nửa chữ không đề cập tới, chỉ càng thêm tận tâm tận lực chiếu cố, phảng phất chỉ có làm như vậy mới có thể tiêu trừ chút bất an cùng bàng hoàng dưới đáy lòng.
Trong lúc này, Âu Dương Khâm thường hay tới, có đôi khi bồi Tô Nhan trò chuyệu vài câu, có đôi khi an tĩnh ngồi ở trong viện, thần sắc ảm đạm mà thê lương. Tô Nhan thấy sườn mặt mất mát của hắn, nội tâm không khỏi khô khốc. Một chữ tình vốn không phải thứ nói tới lý do, Âu Dương Khâm không thể Tiêu Tuyệt càng không thể, mà Tiêu Tuyệt lại chỉ nhận định Vệ Tử Thu, trận tranh đoạt ái tình này, Âu Dương Khâm chú định sẽ thất bại, có lẽ, từ lúc bắt đầu đã biết trước kết cục.
Chỉ là Âu Dương Khâm bị vây ở giữa, không thể nhận ra.
Tô Nhan từ trong phòng đứng đạy, đi đến ghế đá bên cạnh hắn ngồi xuống, đôi mắt nhìn quanh bốn phía, không biết từ khi nào phủ hoàng tử này không bằng một nữa sinh cơ bừng bừng của ngày xưa, ngay cả đóa hoa đang nở trong góc tường cũng trở nên uể oải ỉu xìu.
Hoàng Thượng nhớ Âu Dương Lam sẽ tử tế với hạ nhân, tuy rằng người đã qua đời cũng không thu hồi phủ đệ, cho nên y hiện giờ mới có thể bình yên ở nơi này, mới có thể bình tĩnh nhớ lại trùng điệp ngày xưa.
Âu Dương Khâm nhìn y nửa mị đôi mắt, đột nhiên nói: “Ta nghe nói…… Tô Thừa tướng qua đời.” Hắn nói tới cẩn thận, biểu tình trên mặt Tô Nhan vẫn vậy chỉ nhàn nhạt trả lời nói: “Chết, có đôi khi cũng không phải chuyện xấu.”
Bị Tô Nhan hỏi một đằng trả lời một nẻo làm cho sửng sốt, Âu Dương Khâm há miệng thở dốc, thế nhưng nói không ra lời.
Tô Nhan bị ánh mắt của hắn trói chặt, đôi mắt nhìn không trung hư vô, thanh âm nhẹ mạn như gió: “Ngươi hẳn là biết Vệ Tử Thu đi?” Tuy là câu hỏi, ngữ khí lại tương đương khẳng định.
Nghe vậy, Âu Dương Khâm ánh mắt lập loè, nhìn thẳng Tô Nhan một cái mới gật gật đầu: “Hắn là sư phụ của Tiêu Tuyệt.”
“Cũng là người yêu.” Tô Nhan không nhanh không chậm bổ sung, không hề ngoài ý muốn thấy Âu Dương Khâm nháy mắt tái nhợt, Tô Nhan lại toàn không để ý tới, phối hợp nói: “Sớm biết vô vọng, vì sao còn muốn chấp nhất đến bây giờ? Có đôi khi, thành toàn người khác chính là thành toàn chính mình.”
Âu Dương Khâm bất đắc dĩ cười, thanh âm đã mất đi sáng trong của lúc trước: “Tình cảm, há có thể thay đổi bất thường? Nếu thật là như thế, sao có thể xưng là bể tình vô biên.”
Tô Nhan gật gật đầu, cũng không nhìn hắn chỉ tiếp tục nói: “Tiêu Tuyệt đối Vệ Tử Thu tình sâu vô cùng, đã đến tình trạng điên khùng, ba năm trước đây, thừa dịp Vệ Tử Thu say rượu, mạnh mẽ cưỡng đoạt hắn, sau đó bị Vệ Tử Thu đuổi ra khỏi nhà. Ba năm tới, người bên cạnh hắn tuy rằng luôn là bất đồng, mỗi một người lại đều chỉ có thể duy trì một đêm, hắn sớm đã biết ngươi đối với hắn tâm sinh ái mộ, kỳ thật có thể ngươi kéo lên giường, chờ đến hừng đông liền đem ngươi đá văng ra, nhưng hắn lại không làm như vậy.”
“Lúc ấy ta rất khó hiểu, liền như vậy hỏi hắn, ngươi biết hắn trả lời gì không?” Tô Nhan rốt cuộc nhìn Âu Dương khâm, thẳng nhìn đến ánh mắt đối phương, về sau ôn nhu cười: “Tiêu Tuyệt nói, ngươi không giống với những người đó, hắn không hề có ý muốn nhúng chàm ngươi, bởi vì hắn tin tưởng có một người ở tương lai không xa vẫn luôn chờ ngươi, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, thích không thích, người kia sẽ trở thành sinh mệnh duy nhất của ngươi. Cho nên, hắn muốn đem nhưng gì hồn nhiên tốt đẹp nhhất của ngươi để lại cho người tương lai sẽ trở thành sinh mệnh đó, mà không phải ở nửa đường bị hắn không chút cảm tình hủy diệt.”
Âu Dương Khâm tất nhiên là kinh ngạc, trong mắt bị minh minh diệt diệt quang mang bao trùm, ngay sau đó cúi đầu cười: “Tô Nhan, ngươi là tới làm thuyết khách sao.”
Tô Nhan hơi nhíu mi, không có phản bác, chỉ là đột nhiên nhìn về phía hư vô không trung, than nhẹ một tiếng: “Tô Nhan nói đến đây thôi, sau này nên như thế nào, thỉnh Tam hoàng tử tự cân nhắc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.