Chương 44: Yêu nghiệt
Tố Phi Liễu
15/09/2020
Lần này đi Thục Trung, Âu Dương Lam chỉ dẫn theo một mình Nam Cẩm, vì tiện để lừa gạt Tiêu Tuyệt còn cố ý đem Tả Kỳ lưu lại trong phủ. Sáng ngày hôm sau mấy người Tô Nhan liền cùng Tô Dật và Tạ Nhiễm hội hợp, thẳng tiến Thục trung.
Bệnh của Tạ Nhiễm thật sự vô cùng nghiêm trọng, xe ngựa đi nhanh chút đều chịu không nổi. Tuy rằng hắn cậy mạnh không nói ra nhưng mỗi người đều có hai con mắt, làm sao không nhận ra cho được. Vì thế Âu Dương Lam lệnh Nam Cẩm thả chậm tốc độ, nguyên bản kế hoạch cứu mạng bất ngờ trở nên giống du lịch rồi.
Cũng may xe ngựa vừa lớn vừa rộng nếu không dọc theo con đường lạng lách này sẽ chèn chết người ta.
Ngày thứ bảy, bọn họ tới đất Thục.
Đường Thục đi khó, khó như lên trời.
Câu này trước kia chỉ gặp trong sách gặp, hiện giờ thật sự trải qua mới biết mấy chuyện viết trên sách không có gạt người.
Dãy núi nguy nga xuất hiện hết đợt này đến đợt khác, tầng tầng lớp lớp ngọn núi, nhìn phong cảnh hình thành là đoán được ông trời ưu ái cỡ nào.
Tô Nhan vén rèm nhìn ra cửa sổ lại nhíu mày nhìn Tạ Nhiễm cắn răng. Con đường trên vách núi uốn lượn như rắn làm người vừa thấy liền cảm thấy chính mình tùy thời sẽ ngã xuống. Phía dưới mây mù lượn lờ nhìn không thấy đáy. Tô Nhan nhớ rõ Nam Cẩm vừa mới nói qua, bọn họ mới đến lưng chừng núi mà thôi.
Không bao lâu, xe ngựa đột nhiên ngừng lại. Nam Cẩm vén rèm lên nói: “Phía trước có một quán trà, chúng ta nghỉ tạm một chút hẵng đi.”
Con ngựa chạy lâu như vậy, hơn nữa từ dưới chân núi đi lên một đường thật sự xóc nảy, Tạ Nhiễm hiển nhiên đã có chút chịu không nổi, vì thế Âu Dương Lam gật đầu đồng ý. Trải qua mấy ngày lặn lội đường xa, thân mình Tạ Nhiễm càng thêm suy yếu, cơm cũng khó nuốt. Tô Dật ra trước mang những dược đó mỗi ngày đều sắc cho hắn uống, nhưng là phần lớn đều đổ đi.
Tô Dật ngoài mặt tuy nhất phái ôn hòa tươi cười, kỳ thật trong lòng đã gấp đến độ lửa cháy, tất cả mọi người không đành lòng vạch trần, chỉ làm bộ cái gì cũng không biết.
Âu Dương Lam xuống xe ngựa quay đầu lại gọi Tô Nhan, Tô Nhan đưa cây quạt cho Tạ Nhiễm, nghe hắn kêu vội nói: “Ta lưu lại chiếu cố Tạ Nhiễm, các ngươi đi trước đi.” Tô Dật tuy cũng định lưu lại nhưng thấy đã có Tô Nhan liền theo Âu Dương Lam xuống xe ngựa.
Âu Dương Lam nhìn Tô Nhan liếc mắt một cái: “Ân, có việc tùy thời kêu ta.”
Tô Nhan bất giác buồn cười, nơi này có thể có chuyện gì?
Khi quay đầu lại phát hiện Tạ Nhiễm đang nhìn mình cười, tuy nỗ lực làm bộ không có việc gì đáng tiếc thanh âm suy yếu hoàn toàn bán đứng hắn: “A Nhan, ngươi cùng thiếu gia khi nào tốt lên vậy?”
………… Này tính cái vấn đề gì?
“Ai nha, A Nhan, ngươi nói cho ta nghe đi.” Tạ Nhiễm hiển nhiên không thuộc về loại biết điều bình thường, thấy Tô Nhan cố ý lảng tránh càng truy đuổi ráo riết: “Nếu ngươi không nói cho ta biết, ta liền đi hỏi thiếu gia a.” Này rõ là uy hiếp rồi, Tô Nhan lại ăn không vô bộ dạng của hắn: “Ngươi cảm thấy thiếu gia sẽ nói cho ngươi?”
Tạ Nhiễm ngẫm lại cũng phải, nếu hắn đi hỏi thiếu gia, khả năng đầu tiên sẽ bị ánh mắt đối phương lăng trì cho nên càng thêm không thuận, gào lên: “Kia rốt cuộc là như thế nào mới ở chung một chỗ? Có phải thiếu gia bá vương ngạnh thượng cung hay không?”
Tô Nhan khẽ cười: “Ngày khác lại nói cho ngươi, ta đi ra ngoài rót ly trà lại đây cho ngươi uống.” Sau đó vén rèm đi xuống. Địa phương bọn họ đang ở là giữa sườn núi, chính giữa có một khoảng đất rộng bằng phẳng, chỗ dựa lưng đắp mấy cái bàn ghế thô sơ, liều trại dựng tạm dùng để che mưa chắn gió bên cạnh treo một cái bảng hiệu xiêu xiêu vẹo vẹo, Tô Nhan đứng cạnh xe ngựa, do dự.
Loại địa phương này phao trà như thế nào cho Tạ Nhiễm uống đây, sợ là sẽ càng uống càng nghiêm trọng đi.
Nghĩ đến đây Tô Nhan nhìn Âu Dương Lam, hắn thẳng tắp ngồi trên cái ghế đơn sơ, gương mặt trầm tĩnh như nước, Tô Nhan thấy hắn giơ tay bưng chén trà không biết bị bao nhiêu người dùng qua đặt ở bên môi nhẹ nhấp một ngụm, lại đặt xuống mặt bàn, từ đầu tới đuôi biểu tình đều cực kỳ tự nhiên.
Tô Nhan lại đột nhiên cảm thấy khổ sở, Âu Dương Lam từ nhỏ ngậm muỗng vàng mà lớn lên có khi nào chịu qua ủy khuất như vậy. Trên mặt tuy bình tĩnh không gợn sóng, trong lòng sợ sớm đã chán ghét đến không thể tự chủ. Lúc này đây, vì có thể cứu Tạ Nhiễm vì chút hy vọng nhỏ bé như đầu kim kia, Âu Dương Lam là thật sự cái gì cũng không để ý.
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng ngựa hí, theo tiếng hướng đi, một con lương câu chính* ngạo mạn ngừng ở bên cạnh, chủ nhân nó giờ phút này từ trên cao nhìn xuống. Tô Nhan giương mắt, đầu tiên thấy chính là một đôi mắt sáng ngời linh động, từ một tầng khăn che mặt lộ ra. Ánh mắt Tô Nhan liền nhận ra đây là một nam nhân, chỉ là nam nhân ra cửa mang khăn che mặt vẫn là lần đầu nhìn thấy, không khỏi nhìn càng chăm chú. Nào biết đối phương lại đột nhiên cười, tuy giấu ở khăn che mặt tuy thấy không rõ lắm nhưng cũng đủ để cho người biết hắn đang cười: “Đây là oa nhi nhà ai, thế nhưng lớn lên tuấn tú như vậy?” Thanh âm dù dễ nghe, ngữ khí lại mười phần không khách khí, người nọ thấy không ai trả lời hắn lại tiếp tục nói: “Cẩn Sâm, ngươi cũng nhìn xem sao.” Trong giọng nói đã nhiều một phân hài hước.
*Lương câu chính: là chỉ giống ngựa tốt sức bền và tốc độ hơn hẳn những con ngựa bình thường. Ví dụ: ngựa thường chạy 56km/h thì lương câu chính có thể chạy đến 70km/h.
Vừa dứt lời, bên cạnh người nọ đột nhiên xuất hiện một con ngựa khác, lập tức thấy được một hắc y nam tử tuổi còn rất trẻ, bộ mặt như được đao đẽo gọt lạnh lẽo như nhau, trong ánh mắt hẹp dài đựng đầy ngạo khí cùng lạnh nhạt, cũng không đi xem Tô Nhan dưới đất, chỉ là đối nam tử mang khăn che mặt kia nói: “Nếu thích như vậy, liền thu về làm ấm giường đi, ta còn có việc đi trước một bước.” Nói xong lập tức hai chân kẹp chặt bụng ngựa phóng đi như bay. Nam tử mang khăn che mặt kia tựa như không ngờ được đối phương sẽ phản ứng như vậy, cũng không rảnh lo Tô Nhan, vội kêu to đuổi theo, thanh âm hắn kẹp trong gió, tuy rằng chạy rất xa Tô Nhan vẫn nghe thấy câu nói kia: “Cẩn Sâm Cẩn Sâm, ngươi ghen á!”
Hai người kia nhanh chóng chạy xa quán trà, giơ lên một trận bụi bậm không nhỏ. Âu Dương Lam cau mày nhìn hai cái bóng dáng biến mất, đứng dậy đi trở về.
“Tiếp tục lên đường.” Hắn đem Tô Nhan kéo lên xe ngựa, trầm giọng nói.
Tạ Nhiễm đã ở trên giường ngủ rồi, Tô Dật tay chân nhẹ nhàng đem đầu của hắn dịch đến đùi mình, làm cho hắn thoải mái hơn chút. Tô Nhan thấy, hơi hơi dời mắt đi, vô pháp thoát khỏi cảm giác tinh tế đau đớn nơi đáy lòng.
Tứ ca trước nay là người thẹn thùng, cho dù là khi hắn cùng Tô Lâm tam huynh đệ giằng co, trên mặt cũng ép cỡ nào cũng không ra biểu tình hung ác. Tô Nhan nhớ tới cái rét lạnh sau giờ ngọ, Tô Lâm tam huynh đệ lại lần nữa đem người này đẩy ngã trên mặt đất, bóng dáng kia che ở trước người y kiên định mà gầy yếu.
Có được cùng mất đi vĩnh viễn đứng đối diện lẫn nhau, bởi vì đã từng có được cho nên lúc mất đi mới có thể cảm thấy đặc biệt đau lòng đặc biệt tuyệt vọng.
Nếu Vệ Tử Thu không cứu được Tạ Nhiễm, vậy Tứ ca làm sao bây giờ?
Vấn đề này một đường đi đã bị Tô Nhan nghĩ tới vô số lần, lại trước sau không có đáp án.
Tình yêu, loại sự tình này giống như một mình uống nước, ấm lạnh tự biết.
Có lẽ, trong lòng Tứ ca cùng Tạ Nhiễm đã có đáp án, chỉ là không muốn vạch trần thôi.
Sinh mệnh là thứ vô cùng yếu ớt, không cần tới một khắc, ai cũng không trốn thoát. Tuy rằng không rõ kiếp trước Tạ Nhiễm vì sao có tâm tìm chết, nhưng hiện giờ Tô Nhan thấy hắn cùng Tứ ca thường xuyên nhìn nhau cười, cái loại hòa hợp này đã phi thường khắc sâu. Cho nên, Tạ Nhiễm kỳ thật cũng là phi thường muốn sống sót, cho dù không vì chính mình cũng vìTứ ca bôn ba lo âu bất kham mà suy nghĩ một chút.
Sáng sớm hôm sau, xe ngựa rốt cuộc ngừng lại.
Âu Dương Lam lôi kéo Tô Nhan xuống xe ngựa, bọn họ đã tới đỉnh núi. Cách đó không xa là một tòa biệt uyển lẳng lặng chót vót, ở giữa sáng sớm sương mù liền mơ hồ như điện của thần. Chờ Tô Dật đem Tạ Nhiễm ôm xuống xe ngựa, mấy người bọn họ mới đi đến sơn trang kia, trên môn biển khắc rồng bay phượng múa là bốn chữ: Thiên hạ đệ nhất.
Giờ phút này vừa vặn tảng sáng, đại môn màu đen đóng chặt. Âu Dương Lam nhìn thoáng qua Nam Cẩm, người sau lập tức hiểu ý đi đến đất trống ven tường phi thân nhảy lên, sau đó vững vàng đứng trên bức tường. Một lát sau, lại nhảy xuống dưới, đối Âu Dương Lam nói: “Chủ nhân sơn trang này giống như còn chưa rời giường.”
Âu Dương Lam cười, trầm giọng nói: “Vệ tiên sinh có đó không?” Hắn nói chuyện thần thái thực nhẹ nhàng, thanh âm lại đâm thủng không khí truyền tới địa phương rất xa, tại đỉnh núi này tựa như có nhè nhẹ hồi âm. Sau một lúc lâu lại không ai trả lời, mặt khác mấy người đều lặng im không nói, chờ đợi chủ nhân sơn trang có thể ra mở cửa.
Tạ Nhiễm nằm trong lòng ngực Tô Dật, sắc mặt đã không còn bao nhiêu chút huyết sắc, môi cũng thành màu đen. Bọn họ đi một đường mười ngày không sai biệt lắm, độc trong cơ thể Tạ Nhiễm sợ là đã kiềm chế không được. Tô Nhan lo lắng liếc hắn một cái, sau đó lập tức hướng đại môn đóng chặt mà đi đến.
Y nắm tay nện trên ván cửa, ván cửa cứng rắn lại không có chút động tĩnh nhưng y vẫn cứ bám riết không tha. Sau lưng Âu Dương Lam đột nhiên tiến lên đem y một phen ôm vào trong ngực, phi thân một cái liền rơi vào bãi cỏ bằng phẳng bên trong. Nam Cẩm cùng Tô Dật đều là người tập võ, bức tường thấp trước mắt đối bọn họ mà nói là một bữa ăn sáng, không bao lâu mọi người đều đã ở bên trong Thiên Hạ Đệ Nhất sơn trang.
Tô Nhan một phen đánh giá sơn trang độc đáo này, cùng lần đầu tiên y tới khi cơ hồ không có gì biến hóa.
Đường sỏi đá bằng phẳng từ đại môn kéo dài đi vào, hai bên đường đều là bãi cỏ xanh mơn mởn, ngẫu nhiên sẽ thấy mấy cây đại thụ che trời. Sau tiền viện rộng mở là một đại sảnh càng thêm to, bên trong bày biện vài cái ghế dựa kiểu dáng cũ xưa, chính giữa treo một bức chân dung. Người trong tranh mi đại tinh tế, mỹ lệ tuyệt nhiên, Nam Cẩm nhìn bức họa kia, cười nói: “Thế gian này còn có một nữ tử mỹ lệ như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.”
Tô Nhan khóe miệng co rút, tuy rằng đây cũng là lần đầu tiên y thấy bức họa này như Nam Cẩm, nhưng mà: “Đây là một nam nhân.”
Nam Cẩm nhướng mày: “Vậy chẳng phải là một con yêu nghiệt à?”
Yêu nghiệt từ này vừa nói ra, Tô Nhan liền theo bản năng nhìn Âu Dương Lam im lặng bên cạnh, đối phương tựa hồ cảm giác được tầm mắt của y lập tức quay đầu lại. Ánh mắt hai người liền ở trong không khí ôn nhu đánh vào nhau, Âu Dương Lam cười, thoạt nhìn tâm tình thực hảo: “Tô Nhan cảm thấy ta cũng là yêu nghiệt sao?”
===========================================
Tác giả có lời muốn nói: Văn Văn hôm nay được V rồi, cảm tạ các vị muội tử vẫn luôn ủng hộ đến hiện tại!
Hy vọng các ngươi về sau có thể trước sau như một ủng hộ ta, ta nhất định sẽ càng thêm nỗ lực viết ra tác phẩm càng tốt. (^o^)/~
Hôm nay được V, đăng liền ba chương!
Nogo: Chữ V này ai có chơi weibo sẽ từng gặp ít nhất một lần nha
Bệnh của Tạ Nhiễm thật sự vô cùng nghiêm trọng, xe ngựa đi nhanh chút đều chịu không nổi. Tuy rằng hắn cậy mạnh không nói ra nhưng mỗi người đều có hai con mắt, làm sao không nhận ra cho được. Vì thế Âu Dương Lam lệnh Nam Cẩm thả chậm tốc độ, nguyên bản kế hoạch cứu mạng bất ngờ trở nên giống du lịch rồi.
Cũng may xe ngựa vừa lớn vừa rộng nếu không dọc theo con đường lạng lách này sẽ chèn chết người ta.
Ngày thứ bảy, bọn họ tới đất Thục.
Đường Thục đi khó, khó như lên trời.
Câu này trước kia chỉ gặp trong sách gặp, hiện giờ thật sự trải qua mới biết mấy chuyện viết trên sách không có gạt người.
Dãy núi nguy nga xuất hiện hết đợt này đến đợt khác, tầng tầng lớp lớp ngọn núi, nhìn phong cảnh hình thành là đoán được ông trời ưu ái cỡ nào.
Tô Nhan vén rèm nhìn ra cửa sổ lại nhíu mày nhìn Tạ Nhiễm cắn răng. Con đường trên vách núi uốn lượn như rắn làm người vừa thấy liền cảm thấy chính mình tùy thời sẽ ngã xuống. Phía dưới mây mù lượn lờ nhìn không thấy đáy. Tô Nhan nhớ rõ Nam Cẩm vừa mới nói qua, bọn họ mới đến lưng chừng núi mà thôi.
Không bao lâu, xe ngựa đột nhiên ngừng lại. Nam Cẩm vén rèm lên nói: “Phía trước có một quán trà, chúng ta nghỉ tạm một chút hẵng đi.”
Con ngựa chạy lâu như vậy, hơn nữa từ dưới chân núi đi lên một đường thật sự xóc nảy, Tạ Nhiễm hiển nhiên đã có chút chịu không nổi, vì thế Âu Dương Lam gật đầu đồng ý. Trải qua mấy ngày lặn lội đường xa, thân mình Tạ Nhiễm càng thêm suy yếu, cơm cũng khó nuốt. Tô Dật ra trước mang những dược đó mỗi ngày đều sắc cho hắn uống, nhưng là phần lớn đều đổ đi.
Tô Dật ngoài mặt tuy nhất phái ôn hòa tươi cười, kỳ thật trong lòng đã gấp đến độ lửa cháy, tất cả mọi người không đành lòng vạch trần, chỉ làm bộ cái gì cũng không biết.
Âu Dương Lam xuống xe ngựa quay đầu lại gọi Tô Nhan, Tô Nhan đưa cây quạt cho Tạ Nhiễm, nghe hắn kêu vội nói: “Ta lưu lại chiếu cố Tạ Nhiễm, các ngươi đi trước đi.” Tô Dật tuy cũng định lưu lại nhưng thấy đã có Tô Nhan liền theo Âu Dương Lam xuống xe ngựa.
Âu Dương Lam nhìn Tô Nhan liếc mắt một cái: “Ân, có việc tùy thời kêu ta.”
Tô Nhan bất giác buồn cười, nơi này có thể có chuyện gì?
Khi quay đầu lại phát hiện Tạ Nhiễm đang nhìn mình cười, tuy nỗ lực làm bộ không có việc gì đáng tiếc thanh âm suy yếu hoàn toàn bán đứng hắn: “A Nhan, ngươi cùng thiếu gia khi nào tốt lên vậy?”
………… Này tính cái vấn đề gì?
“Ai nha, A Nhan, ngươi nói cho ta nghe đi.” Tạ Nhiễm hiển nhiên không thuộc về loại biết điều bình thường, thấy Tô Nhan cố ý lảng tránh càng truy đuổi ráo riết: “Nếu ngươi không nói cho ta biết, ta liền đi hỏi thiếu gia a.” Này rõ là uy hiếp rồi, Tô Nhan lại ăn không vô bộ dạng của hắn: “Ngươi cảm thấy thiếu gia sẽ nói cho ngươi?”
Tạ Nhiễm ngẫm lại cũng phải, nếu hắn đi hỏi thiếu gia, khả năng đầu tiên sẽ bị ánh mắt đối phương lăng trì cho nên càng thêm không thuận, gào lên: “Kia rốt cuộc là như thế nào mới ở chung một chỗ? Có phải thiếu gia bá vương ngạnh thượng cung hay không?”
Tô Nhan khẽ cười: “Ngày khác lại nói cho ngươi, ta đi ra ngoài rót ly trà lại đây cho ngươi uống.” Sau đó vén rèm đi xuống. Địa phương bọn họ đang ở là giữa sườn núi, chính giữa có một khoảng đất rộng bằng phẳng, chỗ dựa lưng đắp mấy cái bàn ghế thô sơ, liều trại dựng tạm dùng để che mưa chắn gió bên cạnh treo một cái bảng hiệu xiêu xiêu vẹo vẹo, Tô Nhan đứng cạnh xe ngựa, do dự.
Loại địa phương này phao trà như thế nào cho Tạ Nhiễm uống đây, sợ là sẽ càng uống càng nghiêm trọng đi.
Nghĩ đến đây Tô Nhan nhìn Âu Dương Lam, hắn thẳng tắp ngồi trên cái ghế đơn sơ, gương mặt trầm tĩnh như nước, Tô Nhan thấy hắn giơ tay bưng chén trà không biết bị bao nhiêu người dùng qua đặt ở bên môi nhẹ nhấp một ngụm, lại đặt xuống mặt bàn, từ đầu tới đuôi biểu tình đều cực kỳ tự nhiên.
Tô Nhan lại đột nhiên cảm thấy khổ sở, Âu Dương Lam từ nhỏ ngậm muỗng vàng mà lớn lên có khi nào chịu qua ủy khuất như vậy. Trên mặt tuy bình tĩnh không gợn sóng, trong lòng sợ sớm đã chán ghét đến không thể tự chủ. Lúc này đây, vì có thể cứu Tạ Nhiễm vì chút hy vọng nhỏ bé như đầu kim kia, Âu Dương Lam là thật sự cái gì cũng không để ý.
Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng ngựa hí, theo tiếng hướng đi, một con lương câu chính* ngạo mạn ngừng ở bên cạnh, chủ nhân nó giờ phút này từ trên cao nhìn xuống. Tô Nhan giương mắt, đầu tiên thấy chính là một đôi mắt sáng ngời linh động, từ một tầng khăn che mặt lộ ra. Ánh mắt Tô Nhan liền nhận ra đây là một nam nhân, chỉ là nam nhân ra cửa mang khăn che mặt vẫn là lần đầu nhìn thấy, không khỏi nhìn càng chăm chú. Nào biết đối phương lại đột nhiên cười, tuy giấu ở khăn che mặt tuy thấy không rõ lắm nhưng cũng đủ để cho người biết hắn đang cười: “Đây là oa nhi nhà ai, thế nhưng lớn lên tuấn tú như vậy?” Thanh âm dù dễ nghe, ngữ khí lại mười phần không khách khí, người nọ thấy không ai trả lời hắn lại tiếp tục nói: “Cẩn Sâm, ngươi cũng nhìn xem sao.” Trong giọng nói đã nhiều một phân hài hước.
*Lương câu chính: là chỉ giống ngựa tốt sức bền và tốc độ hơn hẳn những con ngựa bình thường. Ví dụ: ngựa thường chạy 56km/h thì lương câu chính có thể chạy đến 70km/h.
Vừa dứt lời, bên cạnh người nọ đột nhiên xuất hiện một con ngựa khác, lập tức thấy được một hắc y nam tử tuổi còn rất trẻ, bộ mặt như được đao đẽo gọt lạnh lẽo như nhau, trong ánh mắt hẹp dài đựng đầy ngạo khí cùng lạnh nhạt, cũng không đi xem Tô Nhan dưới đất, chỉ là đối nam tử mang khăn che mặt kia nói: “Nếu thích như vậy, liền thu về làm ấm giường đi, ta còn có việc đi trước một bước.” Nói xong lập tức hai chân kẹp chặt bụng ngựa phóng đi như bay. Nam tử mang khăn che mặt kia tựa như không ngờ được đối phương sẽ phản ứng như vậy, cũng không rảnh lo Tô Nhan, vội kêu to đuổi theo, thanh âm hắn kẹp trong gió, tuy rằng chạy rất xa Tô Nhan vẫn nghe thấy câu nói kia: “Cẩn Sâm Cẩn Sâm, ngươi ghen á!”
Hai người kia nhanh chóng chạy xa quán trà, giơ lên một trận bụi bậm không nhỏ. Âu Dương Lam cau mày nhìn hai cái bóng dáng biến mất, đứng dậy đi trở về.
“Tiếp tục lên đường.” Hắn đem Tô Nhan kéo lên xe ngựa, trầm giọng nói.
Tạ Nhiễm đã ở trên giường ngủ rồi, Tô Dật tay chân nhẹ nhàng đem đầu của hắn dịch đến đùi mình, làm cho hắn thoải mái hơn chút. Tô Nhan thấy, hơi hơi dời mắt đi, vô pháp thoát khỏi cảm giác tinh tế đau đớn nơi đáy lòng.
Tứ ca trước nay là người thẹn thùng, cho dù là khi hắn cùng Tô Lâm tam huynh đệ giằng co, trên mặt cũng ép cỡ nào cũng không ra biểu tình hung ác. Tô Nhan nhớ tới cái rét lạnh sau giờ ngọ, Tô Lâm tam huynh đệ lại lần nữa đem người này đẩy ngã trên mặt đất, bóng dáng kia che ở trước người y kiên định mà gầy yếu.
Có được cùng mất đi vĩnh viễn đứng đối diện lẫn nhau, bởi vì đã từng có được cho nên lúc mất đi mới có thể cảm thấy đặc biệt đau lòng đặc biệt tuyệt vọng.
Nếu Vệ Tử Thu không cứu được Tạ Nhiễm, vậy Tứ ca làm sao bây giờ?
Vấn đề này một đường đi đã bị Tô Nhan nghĩ tới vô số lần, lại trước sau không có đáp án.
Tình yêu, loại sự tình này giống như một mình uống nước, ấm lạnh tự biết.
Có lẽ, trong lòng Tứ ca cùng Tạ Nhiễm đã có đáp án, chỉ là không muốn vạch trần thôi.
Sinh mệnh là thứ vô cùng yếu ớt, không cần tới một khắc, ai cũng không trốn thoát. Tuy rằng không rõ kiếp trước Tạ Nhiễm vì sao có tâm tìm chết, nhưng hiện giờ Tô Nhan thấy hắn cùng Tứ ca thường xuyên nhìn nhau cười, cái loại hòa hợp này đã phi thường khắc sâu. Cho nên, Tạ Nhiễm kỳ thật cũng là phi thường muốn sống sót, cho dù không vì chính mình cũng vìTứ ca bôn ba lo âu bất kham mà suy nghĩ một chút.
Sáng sớm hôm sau, xe ngựa rốt cuộc ngừng lại.
Âu Dương Lam lôi kéo Tô Nhan xuống xe ngựa, bọn họ đã tới đỉnh núi. Cách đó không xa là một tòa biệt uyển lẳng lặng chót vót, ở giữa sáng sớm sương mù liền mơ hồ như điện của thần. Chờ Tô Dật đem Tạ Nhiễm ôm xuống xe ngựa, mấy người bọn họ mới đi đến sơn trang kia, trên môn biển khắc rồng bay phượng múa là bốn chữ: Thiên hạ đệ nhất.
Giờ phút này vừa vặn tảng sáng, đại môn màu đen đóng chặt. Âu Dương Lam nhìn thoáng qua Nam Cẩm, người sau lập tức hiểu ý đi đến đất trống ven tường phi thân nhảy lên, sau đó vững vàng đứng trên bức tường. Một lát sau, lại nhảy xuống dưới, đối Âu Dương Lam nói: “Chủ nhân sơn trang này giống như còn chưa rời giường.”
Âu Dương Lam cười, trầm giọng nói: “Vệ tiên sinh có đó không?” Hắn nói chuyện thần thái thực nhẹ nhàng, thanh âm lại đâm thủng không khí truyền tới địa phương rất xa, tại đỉnh núi này tựa như có nhè nhẹ hồi âm. Sau một lúc lâu lại không ai trả lời, mặt khác mấy người đều lặng im không nói, chờ đợi chủ nhân sơn trang có thể ra mở cửa.
Tạ Nhiễm nằm trong lòng ngực Tô Dật, sắc mặt đã không còn bao nhiêu chút huyết sắc, môi cũng thành màu đen. Bọn họ đi một đường mười ngày không sai biệt lắm, độc trong cơ thể Tạ Nhiễm sợ là đã kiềm chế không được. Tô Nhan lo lắng liếc hắn một cái, sau đó lập tức hướng đại môn đóng chặt mà đi đến.
Y nắm tay nện trên ván cửa, ván cửa cứng rắn lại không có chút động tĩnh nhưng y vẫn cứ bám riết không tha. Sau lưng Âu Dương Lam đột nhiên tiến lên đem y một phen ôm vào trong ngực, phi thân một cái liền rơi vào bãi cỏ bằng phẳng bên trong. Nam Cẩm cùng Tô Dật đều là người tập võ, bức tường thấp trước mắt đối bọn họ mà nói là một bữa ăn sáng, không bao lâu mọi người đều đã ở bên trong Thiên Hạ Đệ Nhất sơn trang.
Tô Nhan một phen đánh giá sơn trang độc đáo này, cùng lần đầu tiên y tới khi cơ hồ không có gì biến hóa.
Đường sỏi đá bằng phẳng từ đại môn kéo dài đi vào, hai bên đường đều là bãi cỏ xanh mơn mởn, ngẫu nhiên sẽ thấy mấy cây đại thụ che trời. Sau tiền viện rộng mở là một đại sảnh càng thêm to, bên trong bày biện vài cái ghế dựa kiểu dáng cũ xưa, chính giữa treo một bức chân dung. Người trong tranh mi đại tinh tế, mỹ lệ tuyệt nhiên, Nam Cẩm nhìn bức họa kia, cười nói: “Thế gian này còn có một nữ tử mỹ lệ như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.”
Tô Nhan khóe miệng co rút, tuy rằng đây cũng là lần đầu tiên y thấy bức họa này như Nam Cẩm, nhưng mà: “Đây là một nam nhân.”
Nam Cẩm nhướng mày: “Vậy chẳng phải là một con yêu nghiệt à?”
Yêu nghiệt từ này vừa nói ra, Tô Nhan liền theo bản năng nhìn Âu Dương Lam im lặng bên cạnh, đối phương tựa hồ cảm giác được tầm mắt của y lập tức quay đầu lại. Ánh mắt hai người liền ở trong không khí ôn nhu đánh vào nhau, Âu Dương Lam cười, thoạt nhìn tâm tình thực hảo: “Tô Nhan cảm thấy ta cũng là yêu nghiệt sao?”
===========================================
Tác giả có lời muốn nói: Văn Văn hôm nay được V rồi, cảm tạ các vị muội tử vẫn luôn ủng hộ đến hiện tại!
Hy vọng các ngươi về sau có thể trước sau như một ủng hộ ta, ta nhất định sẽ càng thêm nỗ lực viết ra tác phẩm càng tốt. (^o^)/~
Hôm nay được V, đăng liền ba chương!
Nogo: Chữ V này ai có chơi weibo sẽ từng gặp ít nhất một lần nha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.