Chương 3: Chương 3-1
Bất Nhận Lộ Đích Giang Thi Nhân
24/11/2023
Lúc trước Quan Đường nhận lời Từ Viện đi xem mắt chủ yếu là vì không tiện từ chối ý tốt của đối phương, mục đích tìm người yêu chỉ là thứ yếu. Giữa Từ Viện và anh không chỉ có mối quan hệ công việc, lúc Quan Đường chưa có tiếng tăm chỉ đơn thuần dựa vào lá gan để kiếm chút tiền thì chính Từ Viện là người một lòng một dạ đề bạt anh, cho anh những nguồn lực tốt nhất giúp anh đi từng bước đến ngày hôm nay. Chính bản thân Quan Đường còn cảm thấy cuộc đời u ám không có ánh sáng nhưng Từ Viện lại kiên định nói với anh: Anh sẽ nổi tiếng.
Sau đó mẹ của Từ Viện bị bệnh nặng, khi Quan Đường biết thì đã chủ động vay hai trăm nghìn đưa cho cô rồi cũng nói: "Sẽ ổn thôi."
Thu nhập của Quan Đường ra sao Từ Viện biết rất rõ, cô biết khoản tiền đó không đến nỗi khiến anh táng gia bại sản nhưng cũng coi như là hết lòng hết dạ. Tiền thì cô không nhận nhưng đã tạo dựng được tình cảm, giữa hai người quả thật có đôi phần tình bạn. Nếu đổi là người khác thì Từ Viện sẽ không đến nỗi nhọc lòng mai mối, còn Quan Đường cũng sẽ không hẳn nhận lòng tốt này.
Trước đây Quan Đường không quan tâm đến tuổi tác của mình lắm, luôn cảm thấy thời gian trôi qua mà dường như chẳng có gì thay đổi. Nhưng hiện tại anh tình cờ gặp được Mạc Trình Xuyên thì mới chợt nhận ra chuyện giữa anh và hắn đã trôi qua nhiều năm đến vậy. Anh lại còn lớn hơn Mạc Trình Xuyên một tuổi nữa, năm tháng chẳng hề buông tha cho con người.
Vốn dĩ bản thân Quan Đường cũng đã bắt đầu cảm nhận được chút cô đơn khi tuổi sắp sang đầu ba thì Quan Thiệu Dương còn gọi điện thoại tới hỏi: "Con trai, chẳng phải con đi hẹn hò à? Thế nào rồi? Khi nào đưa người về để ba nấu một bữa cho hai đứa."
Quan Đường nói với vẻ bất đắc dĩ: "Chỉ là gặp mặt để xem có hợp hay không thôi, sao ba nói như kiểu ngày mai là kết hôn luôn thế."
Quan Thiệu Dương nói oang oang: "Thế có hợp không?". ngôn tình hoàn
"Không hợp."
"Con lại không vừa mắt người ta?" Tuy là câu hỏi nhưng Quan Thiệu Dương lại hỏi một cách rất đương nhiên.
Chuyện này không thể trách ông quá tự tin với con trai mình, Quan Đường có một gương mặt búp bê, ngày nhỏ rất được các chú các dì các ông các bà thích, trưởng thành thì lại càng trêu hoa ghẹo nguyệt thường xuyên có con gái gửi thư tỏ tình cho anh. Quan Thiệu Dương đã bắt gặp mấy lần và vì sợ Quan Đường yêu sớm mà còn từng chân thành nói chuyện với anh về vấn đề này. Quan Đường trả lời thẳng: "Ba yên tâm, con không thích những bạn gái đó."
Quan Đường luôn rất ngoan, dù là học tập hay sinh hoạt thì cũng chưa từng khiến Quan Thiệu Dương phải lo lắng. Sau này Quan Đường và Mạc Trình Xuyên chia tay thì Quan Thiệu Dương mới biết bản thân đã yên tâm quá sớm —— Quan Đường thích con trai.
Ông bắt đầu bổ túc tất cả các kiến thức về đồng tính luyến ái, càng đọc càng lo lắng, còn hoảng hốt hơn cả khi lo Quan Đường yêu sớm. Ông lại tìm Quan Đường muốn nói chuyện chân thành với anh một lần nữa, chỉ sợ Quan Đường chơi bời bậy bạ ở ngoài rồi mắc bệnh gì đó. Chỉ cần không làm bừa thì mọi chuyện đều dễ chấp nhận. Quan Đường không ngờ ông tiếp nhận nhanh đến thế, trong lòng rất cảm động nhưng không tiện thể hiện ra ngoài nên chỉ có thể cam đoan: "Ba yên tâm, con không làm mấy chuyện bừa bãi đâu."
Quả thật Quan Đường giữ mình rất trong sạch, ngày ngày ở trong nhà làm việc đến xã giao cũng ít. Quan Thiệu Dương quan sát một thời gian thì cuối cùng xác định con của ông vẫn là con của ông, sẽ không vì thích con trai mà học thói xấu. Điều này khiến cho ông rất mừng.
Trôi qua mấy năm thì Quan Thiệu Dương mới muộn màng phát hiện bản thân vẫn lại yên tâm quá sớm. Ngày nào Quan Đường cũng làm tổ trong nhà thì tìm đối tượng thế nào được? Cho dù thích con trai thì cũng phải có một đứa con trai để nó thích chứ. Nhưng lúc đó Quan Đường đã rời quê trở lại thành phố học đại học để mua nhà, ông muốn quản lý cũng không quản lý được.
Người cha già đơn thân như Quan Thiệu Dương chỉ đành phải học cách làm công việc giục cưới từ xa.
"Đường à, con phải thực tế một chút, tiêu chuẩn đừng cao như thế. Nếu con thích con gái thì chắc chắn sẽ có nhiều sự lựa chọn cho con đúng chứ? Nhưng con thích con trai, dù sao đàn ông thích con trai giống con cũng là số ít đúng chứ? Hầy, con nói xem ba nói có đúng không? Điều kiện của con có tốt đến mấy nhưng cứ để không ở đấy thì có ích gì? Phí phạm!"
Cuối cùng thì Quan Đường cũng hiểu là ba anh đang sốt ruột, cũng mong ngóng anh nhanh chóng tìm người yêu đây mà. Anh cứ tưởng sau khi ba anh biết xu hướng tính dục của anh thì sẽ mặc kệ chuyện của anh, nào ngờ trái lại rất hăng hái. Anh cảm thấy hơi dở khóc dở cười, rồi lại nghĩ dường như mọi người đều bắt đầu lo lắng về vấn đề tình yêu và hôn nhân của anh. Trong lòng Quan Đường có cảm giác khó nói, xung quanh ai cũng thế, làm như thể mình già lắm rồi vậy.
Hai mươi tám tuổi, rõ ràng là đang độ hào hoa phong nhã mà.
Quan Thiệu Dương ở đầu bên kia hướng dẫn con trai một cách chân thành: "Rốt cuộc con thích kiểu gì thì tự con phải vạch rõ ra trước, sau đó mới dựa theo điều kiện đấy để đi tìm. Con nói xem, con muốn điều kiện như thế nào?"
Quan Đường cười nói: "Con không biết."
"Cái thằng ngốc này, bản thân thích kiểu gì cũng không biết!" Bỗng nhiên trong đầu Quan Thiệu Dương nảy lên một suy nghĩ, "Chẳng phải lúc học đại học con từng yêu một người à?"
"Con không nhớ."
"Hầy, ba còn nhớ một chút đấy, để ba nghĩ xem nào, có phải dáng người rất cao, mặt mũi cũng khá đẹp trai? Lúc con gọi video với ba, nó còn chào hỏi ba......"
Quan Đường ngắt lời: "Ba, đừng nghĩ nữa. Chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi mà ba còn nhớ cậu ta làm gì."
Quan Thiệu Dương nói: "Đang tìm ví dụ thôi mà!"
"Một ví dụ thất bại." Quan Đường dùng giọng điệu trịnh trọng nhấn mạnh hai chữ "thất bại".
"Vậy như thế nào thì con thấy không hợp, không thích?"
Quan Đường bật thốt: "Sinh trong khoảng từ 23/8 đến 22/9 đều không được."
Quan Thiệu Dương nói với giọng khó hiểu: "Con tìm thầy xem rồi à? Con còn tin cái này nữa cơ đấy."
Quan Đường: "......"
Sau đó mẹ của Từ Viện bị bệnh nặng, khi Quan Đường biết thì đã chủ động vay hai trăm nghìn đưa cho cô rồi cũng nói: "Sẽ ổn thôi."
Thu nhập của Quan Đường ra sao Từ Viện biết rất rõ, cô biết khoản tiền đó không đến nỗi khiến anh táng gia bại sản nhưng cũng coi như là hết lòng hết dạ. Tiền thì cô không nhận nhưng đã tạo dựng được tình cảm, giữa hai người quả thật có đôi phần tình bạn. Nếu đổi là người khác thì Từ Viện sẽ không đến nỗi nhọc lòng mai mối, còn Quan Đường cũng sẽ không hẳn nhận lòng tốt này.
Trước đây Quan Đường không quan tâm đến tuổi tác của mình lắm, luôn cảm thấy thời gian trôi qua mà dường như chẳng có gì thay đổi. Nhưng hiện tại anh tình cờ gặp được Mạc Trình Xuyên thì mới chợt nhận ra chuyện giữa anh và hắn đã trôi qua nhiều năm đến vậy. Anh lại còn lớn hơn Mạc Trình Xuyên một tuổi nữa, năm tháng chẳng hề buông tha cho con người.
Vốn dĩ bản thân Quan Đường cũng đã bắt đầu cảm nhận được chút cô đơn khi tuổi sắp sang đầu ba thì Quan Thiệu Dương còn gọi điện thoại tới hỏi: "Con trai, chẳng phải con đi hẹn hò à? Thế nào rồi? Khi nào đưa người về để ba nấu một bữa cho hai đứa."
Quan Đường nói với vẻ bất đắc dĩ: "Chỉ là gặp mặt để xem có hợp hay không thôi, sao ba nói như kiểu ngày mai là kết hôn luôn thế."
Quan Thiệu Dương nói oang oang: "Thế có hợp không?". ngôn tình hoàn
"Không hợp."
"Con lại không vừa mắt người ta?" Tuy là câu hỏi nhưng Quan Thiệu Dương lại hỏi một cách rất đương nhiên.
Chuyện này không thể trách ông quá tự tin với con trai mình, Quan Đường có một gương mặt búp bê, ngày nhỏ rất được các chú các dì các ông các bà thích, trưởng thành thì lại càng trêu hoa ghẹo nguyệt thường xuyên có con gái gửi thư tỏ tình cho anh. Quan Thiệu Dương đã bắt gặp mấy lần và vì sợ Quan Đường yêu sớm mà còn từng chân thành nói chuyện với anh về vấn đề này. Quan Đường trả lời thẳng: "Ba yên tâm, con không thích những bạn gái đó."
Quan Đường luôn rất ngoan, dù là học tập hay sinh hoạt thì cũng chưa từng khiến Quan Thiệu Dương phải lo lắng. Sau này Quan Đường và Mạc Trình Xuyên chia tay thì Quan Thiệu Dương mới biết bản thân đã yên tâm quá sớm —— Quan Đường thích con trai.
Ông bắt đầu bổ túc tất cả các kiến thức về đồng tính luyến ái, càng đọc càng lo lắng, còn hoảng hốt hơn cả khi lo Quan Đường yêu sớm. Ông lại tìm Quan Đường muốn nói chuyện chân thành với anh một lần nữa, chỉ sợ Quan Đường chơi bời bậy bạ ở ngoài rồi mắc bệnh gì đó. Chỉ cần không làm bừa thì mọi chuyện đều dễ chấp nhận. Quan Đường không ngờ ông tiếp nhận nhanh đến thế, trong lòng rất cảm động nhưng không tiện thể hiện ra ngoài nên chỉ có thể cam đoan: "Ba yên tâm, con không làm mấy chuyện bừa bãi đâu."
Quả thật Quan Đường giữ mình rất trong sạch, ngày ngày ở trong nhà làm việc đến xã giao cũng ít. Quan Thiệu Dương quan sát một thời gian thì cuối cùng xác định con của ông vẫn là con của ông, sẽ không vì thích con trai mà học thói xấu. Điều này khiến cho ông rất mừng.
Trôi qua mấy năm thì Quan Thiệu Dương mới muộn màng phát hiện bản thân vẫn lại yên tâm quá sớm. Ngày nào Quan Đường cũng làm tổ trong nhà thì tìm đối tượng thế nào được? Cho dù thích con trai thì cũng phải có một đứa con trai để nó thích chứ. Nhưng lúc đó Quan Đường đã rời quê trở lại thành phố học đại học để mua nhà, ông muốn quản lý cũng không quản lý được.
Người cha già đơn thân như Quan Thiệu Dương chỉ đành phải học cách làm công việc giục cưới từ xa.
"Đường à, con phải thực tế một chút, tiêu chuẩn đừng cao như thế. Nếu con thích con gái thì chắc chắn sẽ có nhiều sự lựa chọn cho con đúng chứ? Nhưng con thích con trai, dù sao đàn ông thích con trai giống con cũng là số ít đúng chứ? Hầy, con nói xem ba nói có đúng không? Điều kiện của con có tốt đến mấy nhưng cứ để không ở đấy thì có ích gì? Phí phạm!"
Cuối cùng thì Quan Đường cũng hiểu là ba anh đang sốt ruột, cũng mong ngóng anh nhanh chóng tìm người yêu đây mà. Anh cứ tưởng sau khi ba anh biết xu hướng tính dục của anh thì sẽ mặc kệ chuyện của anh, nào ngờ trái lại rất hăng hái. Anh cảm thấy hơi dở khóc dở cười, rồi lại nghĩ dường như mọi người đều bắt đầu lo lắng về vấn đề tình yêu và hôn nhân của anh. Trong lòng Quan Đường có cảm giác khó nói, xung quanh ai cũng thế, làm như thể mình già lắm rồi vậy.
Hai mươi tám tuổi, rõ ràng là đang độ hào hoa phong nhã mà.
Quan Thiệu Dương ở đầu bên kia hướng dẫn con trai một cách chân thành: "Rốt cuộc con thích kiểu gì thì tự con phải vạch rõ ra trước, sau đó mới dựa theo điều kiện đấy để đi tìm. Con nói xem, con muốn điều kiện như thế nào?"
Quan Đường cười nói: "Con không biết."
"Cái thằng ngốc này, bản thân thích kiểu gì cũng không biết!" Bỗng nhiên trong đầu Quan Thiệu Dương nảy lên một suy nghĩ, "Chẳng phải lúc học đại học con từng yêu một người à?"
"Con không nhớ."
"Hầy, ba còn nhớ một chút đấy, để ba nghĩ xem nào, có phải dáng người rất cao, mặt mũi cũng khá đẹp trai? Lúc con gọi video với ba, nó còn chào hỏi ba......"
Quan Đường ngắt lời: "Ba, đừng nghĩ nữa. Chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi mà ba còn nhớ cậu ta làm gì."
Quan Thiệu Dương nói: "Đang tìm ví dụ thôi mà!"
"Một ví dụ thất bại." Quan Đường dùng giọng điệu trịnh trọng nhấn mạnh hai chữ "thất bại".
"Vậy như thế nào thì con thấy không hợp, không thích?"
Quan Đường bật thốt: "Sinh trong khoảng từ 23/8 đến 22/9 đều không được."
Quan Thiệu Dương nói với giọng khó hiểu: "Con tìm thầy xem rồi à? Con còn tin cái này nữa cơ đấy."
Quan Đường: "......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.