Chương 16
Tổng Công Đại Nhân
31/07/2019
Thời gian Mạnh Uyển trở về là lúc trước Trung thu một tháng.
Trùng hợp là sinh nhật nàng cũng trước Trung thu một ngày, không biết Triệu Sâm có về kịp không?
Sinh nhật nàng ở kiếp trước đã từng rất mong chờ quà của hắn, nhưng quà của hắn đều là mấy món hiếm thấy, đâu có đồ vật nào mà con gái thừa tướng có thể chạm vào được.
Có thể, do quan hệ kiếp trước của hai người không thân thiết cho lắm nên tiệc sinh nhật hắn rất ít khi đến, quà tặng xong cũng cất hết trong kho. Nhưng hiện tại đâu giống lúc trước, kiếp này hoàn toàn đối lập với kiếp trước, vì vậy, nàng đặc biệt chờ mong.
Nhưng chuyện tu sửa đê đập nào có dễ thế? Đừng nói là tháng sau, chỉ sợ muốn xong vào cuối năm cũng khó.
Nghĩ tới chuyện này làm tinh thần vốn không tốt của Mạnh Uyển càng thêm xấu. Nàng đang trên đường đến Võ An hầu phủ. Võ An hầu gia và lão phu nhân nghe nói nàng đã về nên đặc biệt bảo thừa tướng đại nhân đưa nàng đến chơi. Lão phu nhân đương nhiên thích đứa cháu gái này nhất, hồi trước ở chung còn ngày ngày được gặp, bây giờ chuyển ra ở riêng, cứ chốc chốc không thấy lại buồn.
Đã đến Võ An hầu phủ, Mạnh Uyển vừa xuống xe ngựa, còn chưa kịp đi vào với phụ thân thì Mạnh Trạch đã niềm nở chạy ra đón: “Đại bá và đường muội đến đúng lúc thật, lão phu nhân mới dặn dò chuẩn bị bữa trưa xong, bây giờ vừa lúc ăn cơm, chúng ta có thể ăn một bữa cơm đoàn viên rồi.”
Lúc hắn nói lời này thì không có Lâm di nương và Mạnh Nhu ở đây, lời nói ra lại là bữa cơm đoàn viên, bởi vậy có thể thấy, trong mắt người Mạnh gia chỉ công nhận một người con gái của Mạnh thừa tướng – Mạnh Uyển.
“Đại bá, đường muội, mời vào…” Mạnh Trạch đứng ở cửa, khom người đợi Mạnh thừa tướng đi vào.
Mạnh Nguyên Châu gật gật đầu, vuốt râu cười nói: “Uyển Uyển nên học đường ca một ít đi, nhìn đường ca con giỏi giang biết mấy, nhìn lại con khiến vi phụ thật buồn lòng.”
Mạnh Uyển bĩu môi nói lại: “Trạch đường ca là đại nhân hay giao tiếp, còn con chỉ là một nữ tử khuê các thôi, chỉ cần giữ đúng bổn phận là được rồi. Cái công phu mẫn tiệp này con học không nổi đâu!”
Mạnh Trạch cười vang: “Đâu có, ngược lại ta còn thấy Uyển đường muội rất phù hợp đấy, không giống người thường khiến người khác ưa thích.”
“Nó bị ta làm hư rồi, người nào còn thích nó chứ.” Mạnh thừa tướng bày vẻ mặt hậm hực, “Không làm phiền người ta là đã tốt lắm rồi.”
Vừa đi vừa nói chuyện, ba người và đoàn tùy tùng vừa lúc đến chính đường, lão phu nhân ở xa đã nghe giọng Mạnh thừa tướng truyền lại, nhịn không được bèn nói: “Ai dám nói Uyển nha đầu của ta phiền hả? Ta phải gặp hắn mới được!”
Mạnh thừa tướng cười phụ họa nói: “Mẫu thân nói rất đúng, con phiền, con là người phiền nhất.”
Lão phu nhân nói: “Thế còn được! Uyển Uyển của ta đâu rồi? Mau lại đây tổ mẫu nhìn cái!”
Mạnh Uyển vội lướt qua phụ thân, chạy đến bên lão phu nhân: “Tổ mẫu, Uyển Uyển nhớ người muốn chết!”
Lão phu nhân ôm nha đầu này như ôm chú chim non, đuôi lông mày đều tràn đầy vẻ yêu thích: “Vẫn còn nhớ tổ mẫu à, ta cứ tưởng con đi rồi không trở lại nữa chứ. Lô Châu kia có gì thú vị mà con quên luôn cả trời đất vậy?”
Mạnh Trạch nghe vậy, xen vào nói: “Thú vị thì nhiều lắm, chủ yếu là xem đi chơi cùng ai.”
Thì ra mọi người đều biết hết rồi, đều là người trong nhà nên Mạnh thừa tướng cũng không có ý giấu diếm. Trong lòng mọi người ở đây đều rõ.
“Khụ….” Mạnh Uyển che miệng ho một tiếng, nói: “Ôi, con quên mất, con có mang theo quà cho tổ mẫu này, người đoán xem là gì?”
Lão phu nhân giả bộ tập trung suy nghĩ một hồi, khóe miệng không che hết được sự vui vẻ: “Ừm… để xem… đồ trang sức chăng?”
“Không đúng không đúng, người đoán lại đi.” Đôi mắt xinh đẹp của Mạnh Uyển như sáng lên.
Thế tử Võ An hầu, nhị thúc của Mạnh Uyển, Mạnh Nguyên Châu cũng đã đến chính đường. Đi theo sau ông là đích nữ Mạnh Nguyệt và thứ nữ Mạnh Tĩnh. Hai người họ thấy lão phu nhân yêu thương Mạnh Uyển như thế thì ánh mắt tràn ngập sự khác thường.
“Nghe tiếng cười đùa náo nhiệt vậy là biết đại ca đã đến.”
Trong lúc thế tử và Mạnh thừa tướng chào hỏi lẫn nhau, Mạnh Nguyệt và Mạnh Tĩnh cũng nhân tiện hành lễ với lão phu nhân.
“Bái kiến lão phu nhân.”
Tiếng nói êm ái của nữ tử trẻ tuổi cắt đứt cuộc nói chuyện của lão phu nhân và Mạnh Uyển, lão phu nhân chỉ lạnh nhạt nhìn qua một cái rồi cười nói: “Ừ, ngoan, ngồi hết đi.”
Hai người “Dạ” một tiếng rồi tìm chỗ ngồi xuống, so với Mạnh Uyển trong lòng lão phu nhân, đương nhiên là quy củ hơn.
Chỉ có điều lão phu nhân chẳng thích quy củ gì, lại tiếp tục say mê chơi câu đố với Mạnh Uyển. Cuối cùng, lúc Mạnh Uyển công bố đáp án lại khiến Mạnh Nguyệt, Mạnh Tĩnh nổi da gà.
“Thì ra quà là quỷ nha đầu con đó hả!” Lão phu nhân còn giống như rất hưởng thụ, vuốt tay nàng mãi không buông.
Mạnh Tĩnh không chịu được thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, muội muội rất ít khi thấy lão phu nhân vui mừng như vậy, xem ra ngày thường hai chúng ta không đủ làm lão phu nhân ưa thích rồi.”
Mạnh Nguyệt bình tĩnh nói: “Nếu muội muốn tự coi nhẹ mình thì tự nói muội là được rồi, kéo thêm ta làm gì?” Nói xong, nàng ta đứng dậy, quay mặt đến trước lão phu nhân, che miệng cười nói: “Tổ mẫu, người chỉ trò chuyện với Uyển đường muội mà không để ý đến Nguyệt Nhi làm Nguyệt Nhi ghen tị đấy.”
Mạnh Nguyệt lớn hơn Mạnh Uyển không đến một tuổi, nhưng vẫn gọi nàng một tiếng muội muội.
Mạnh Uyển nghe nàng ta nói vậy liền đứng vững người, giọng nhẹ nhàng nhu thuân nói: “Bái kiến tỷ tỷ.”
“Chúng ta đều là người một nhà, khách khí vậy làm gì?” Mạnh Nguyệt cười đến cong mắt, “Mẫu thân đang chuẩn bị bữa trưa rồi, Uyển Uyển ở lại phải ăn nhiều một chút nghe chưa, ta thấy muội gầy đi nhiều đó.”
Mạnh Uyển cười nói: “Gầy thì tốt, lúc trước phụ thân vẫn hay nói muội béo, bây giờ xem ra đã vừa vặn.”
Mạnh Trạch đi đâu cũng xem mồm vào nói: “Nữ nhân vẫn phải béo một chút mới đẹp.”
“Trên đời này nếu có mấy người có thẩm mỹ dị thường như đại ca thì chắc chúng ta đều có thể đi hưởng phúc rồi.” Mạnh Nguyệt bắt đầu vui đùa, hiện tại, ở đây, không khí cực kỳ hòa hợp, nếu không tính khuôn mặt âm trầm của Mạnh Tĩnh.
Lại nói tiếp, lần này không thấy Mạnh Khanh, con vợ kế nhị thúc đâu cả, chắc là đi học ở thư viện chưa về.
Người này về sau mà vẫn phát triển được thì cũng coi như không tệ, nói đúng hơn là đã tìm đúng cây hóng mát. Đứng về phe Triệu Sâm, sau này chắc sẽ ngồi lên chính nhị phẩm, quyền thế ắt hẳn hơn đứt trưởng tử Mạnh Trạch.
Thật ra những chuyện này là do lúc trước nàng rảnh rỗi nghe người ta nói đấy, chứ khi đó nàng đâu phải người Mạnh gia. Tuy nhiên, lúc đó không ý kiến mà nghe chuyện Mạnh gia thì chắc là do bản tính, cũng là sơ tâm.
Ừ, giờ tốt rồi, nàng đã trở về, mọi chuyện đều có thể thay đổi.
Phủ Lư Châu, bên con đê vừa mới thành hình, Triệu Sâm đứng sóng vai cùng Lưu tri phủ, đưa mắt nhìn về phía xa. Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, nhân công làm việc mồ hôi đầm đìa, họ giống như đang làm nhanh hơn tiến độ, nhưng thật ra thì hoàn toàn ngược lại.
“Hè nóng chết đi được, nhân công không thể làm việc lâu quá, nếu không cảm nặng thì gay. Thôi đành để chậm tiến độ vậy.” Lưu tri phủ nói.
Triệu Sâm gật gật đầu tỏ ý đã hiểu. Hắn mặc một thân ngoại bào dài tao nhã lịch sự, nút thắt đến tận cổ, nhưng rõ ràng trời đang rất nắng mà hắn lại không đổ chút mồ hôi nào. Lưu tri phủ thấy hắn thì vô cùng hâm mộ. Cái này có phải gọi là văn võ song toàn trong truyền thuyết không? Tam điện hạ thật sự không đơn giản. Tiếc là ông chỉ có thể làm quan văn, chứ nếu có cơ hội nhất định phải học chút võ nghệ, ít nhất vào mùa hè cũng có thể tự làm mát.
“Chuẩn bị ít canh giải nhiệt đi, tới giờ thì phát cho họ.” Triệu Sâm nói xong liền nhấc chân đi xuống phía đập lớn, tuy ngữ điệu vẫn như mọi ngày nhưng lông mày nhíu lại làm mọi người xung quanh không khỏi thắc mắc, liệu mình có làm chuyện gì khiến điện hạ mất hứng không?
Thật ra, vấn đề không phải bọn họ đã làm gì, mà là bọn họ chưa làm gì. Bây giờ sắp đến Trung thu rồi, sinh nhật Mạnh Uyển càng ngày càng gần, nhưng mà thời gian để làm xong việc vẫn còn rất lâu. Trừ khi có thần tiên trợ giúp, nếu không thì chắc chắn hắn sẽ về không kịp.
Triệu Sâm có chút bực bội chắp tay đi về xe ngựa, Mạnh Uyển đi gần một tháng nên Tinh Trầm sớm đã về bên cạnh hắn, đi theo bên cạnh. Khi bọn hắn sắp đến xe ngựa thì bỗng nhiên ở phía trước có mấy nạn dân lao ra, trên người lầy lội không chịu nổi, cực kỳ chật vật.
“Điện hạ cứu mạng!” Một lão già trong đám người nói, “Đã vài ngày chúng ta không có gì ăn rồi, cầu điện hạ bố thí chút gì để ăn.”
Bởi vì đây là chỗ tu sửa đê điều nên vẫn hơi xa trấn thành. Việc phân phát lương thực không đủ chỗ, tình hình nạn dân được giải quyết có hạn, vì vậy nạn dân chưa được phân phát lương thực nghe nói Tam hoàng tử bên này liền tập trung đến đây, muốn cầu xin một con đường sống.
Hộ vệ của Triệu Sâm dồn nạn dân ra xa hắn vài mét. Đôi mắt hẹp dài của hắn thấy hộ vệ đang ngăn cản lão già trẻ nhỏ, không nhịn được cau mày.
“Tinh Trầm, mở kho cá nhân của ta đi, sang Cam Lâm bên cạnh mua lương thực về phát cho họ.”
Mấy câu phân phó của Triệu Sâm đều được nạn dân phía trước nghe hết, bọn họ vội vã quỳ trên mặt đất tạ ơn.
Triệu Sâm thở dài, cũng không có tâm tư rời đi, trong chốc lát không có động tĩnh gì.
Bên trong đám nạn dân đó có một tiểu cô nương xinh đẹp đến kỳ lạ, xem chừng là mới trổ mã. Từ xa xa nhìn thấy cẩm y hoa phục của hắn, biểu cảm vốn đắng chát liền trở nên hòa hoãn rất nhiều. Nàng ta nghĩ mọi cách lướt qua hộ vệ đến chỗ hắn, nhưng thử nhiều lần mà không thành công. Đang muốn thôi thì phụ mẫu nàng ta ở phía sau trừng mắt nhìn qua, tiểu cô nương giật mình, chỉ có thể nâng cao âm giọng reo lên: “Điện hạ, điện hạ!”
Triệu Sâm liếc mắt nhìn lại, tiểu cô nương kia cố gắng chùi bớt đi bùn đất trên mặt, lộ ra gương mặt xinh đẹp. Nàng ta cố gắng nở ra một nụ cười thật tươi, nhưng cố thế nào thì đó vẫn là một nụ cười hơi cứng ngắc.
Triệu Sâm nhìn nàng ta, lại nhìn vẻ mặt nịnh hót của một nam một nữ phía sau nữa thì hiểu ngay mục đích của bọn họ.
Hắn lạnh lùng đứng lên, áo trắng kim quan tỏa sáng rực rỡ như trăng ban ngày. Cặp vợ chồng kia thấy hắn đứng lên, cứ cho là hắn cảm thấy hứng thú với con gái mình thì kích động tột đỉnh. Ai ngờ điện hạ lại đột ngột rẽ trái, bước vào quán rượu ở gần đó, thật sự là…
“Ngươi đúng là vô dụng!” Vị phụ thân kia phẫn nộ vừa nói vừa đánh con gái mình.
Tinh Trầm cau mày hỏi: “Điện hạ có muốn thuộc hạ đến ngăn cản không?”
Triệu Sâm chậm rãi nói: “Không cần.”
“Nhưng…” Thấy cô bé kia mình đầy thương tích, Tinh Trầm động lòng trắc ẩn.
“Nếu ngươi đi là đang toại ước nguyện của nam nhân kia đấy! Cô bé kia sinh ở gia đình như thế, sớm muộn gì cũng gặp chuyện này thôi, cứu hay không cứu cũng chẳng khác nhau là mấy. Chả lẽ ngươi cho rằng ta muốn thu nó vào phủ làm nô tì thật sao?”
“…”
Điện hạ à, ý của người ta là muốn để người kéo về làm thiếp cơ, tuy là không có khả năng nhưng căn bản là người không nghĩ đến trường hợp đó…
Vẻ mặt của Tinh Trầm quá rõ ràng nên Triệu Sâm lạnh lùng nhìn hắn nói: “Xem ra gần đây ta đã tốt với ngươi quá rồi phải không? Càng ngày càng không tập trung nhỉ?”
“Thuộc hạ mạo phạm.” Tinh Trầm vội quỳ xuống đất, “Thuộc hạ có tội, xin điện hạ trách phạt.”
Triệu Sâm đứng lên, dùng khăn lụa lau tay, mắt sáng như sao, âm thanh lạnh như băng: “Vừa hay, ta nghĩ lâu lắm rồi mà vẫn không chọn được người thích hợp, bây giờ ngươi chắc chắn là người thích hợp nhất rồi.”
Tâm tình chủ tử không tốt, còn hướng họng súng lên người hắn ta nữa, ôi, thị vệ trưởng, ngươi cũng liều lắm… một tên thị vệ nào đó đứng trong góc nhỏ nhìn, trong bụng có chút hả hê.
“Tùy điện hạ phân phó!”
“Vân Thủy đại sư đã chuẩn bị cho ta một đôi khuyên tai ngọc tốt, ngươi cầm lấy, phi ngựa gấp tám trăm dặm đưa về kinh thành, đến phủ thừa tướng giao cho Mạnh tiểu thư cho ta. Nói đây là quà sinh nhật ta tặng cho nàng.”
Trong lời của Triệu Sâm chứa chan đầy sự tiếc nuối khó nói nên lời, với tư cách là thị vệ tâm phúc của hắn, Tinh Trầm sao mà không thấu được.
… Không thể tự mình tặng quà cho Mạnh tiểu thư, điện hạ hẳn là bị dày vò nhiều lắm!
Nhưng mà, từ Lô Châu đến kinh thành mà phi gấp tám trăm dặm, haizz, thật mệt mỏi.
Nhận xong lệnh đưa phần lễ vật này về, sau năm ngày Tinh Trầm tập trung phi ngựa nước đại, trên đường làm chết mấy thớt ngựa tốt, cuối cùng hắn ta cũng đến được bên ngoài phủ thừa tướng, trước Trung thu một ngày.
Tinh thần hắn ta bị suy sụp nghiêm trọng rồi, kiểu này thì sau này đệ nhất thị vệ ở kinh thành chắc phải đổi người làm mất thôi.
“Tinh thị vệ?” Người gác cổng tướng phủ nhận ra hắn ta, thấy hắn ta hấp tấp tranh thủ thời gian thì tiến lên dắt ngựa giúp, “Đã trễ thế này rồi sao huynh còn về? Mau vào nghỉ đi!”
Tinh Trầm nói: “Không được, ta phải đi chuyển đồ cái đã, ta về là vì đưa quà sinh nhật cho Mạnh tiểu thư đấy.”
Lúc này, mắt Mạnh Uyển đang muốn xanh lên đây rồi. Hôm nay là sinh nhật nàng, nàng còn tưởng Triệu Sâm sẽ không tới, quà cũng thôi luôn chứ. Nhưng mà Tinh Trầm đã đến rồi.
Không đợi phụ thân cho phép, Mạnh Uyển trực tiếp không để ý đến cấp bậc lễ nghĩa, đang đêm khuya chạy đến chính đường, thấy Tinh Trầm thì hỏi luôn: “Hắn bảo ngươi đưa ta cái gì?”
Tinh Trầm lấy một hộp gấm được bao bọc khá kĩ trong túi áo ra, đưa bằng hai tay cho Mạnh Uyển: “Mời tiểu thư xem qua.”
Mạnh Uyển nhận hộp gấm, không nói hai lời liền mở ra. Bên trong là một đôi khuyên tai ngọc chạm rỗng, màu sắc nhu hòa, đầu cuối vô cùng tốt, sờ tới sờ lui rất dễ chịu. Trên mặt ngọc còn khắc một chữ “Uyển” rất mạnh mẽ, chữ này ấy hả, xem ra là nét chữ của Triệu Sâm.
Trùng hợp là sinh nhật nàng cũng trước Trung thu một ngày, không biết Triệu Sâm có về kịp không?
Sinh nhật nàng ở kiếp trước đã từng rất mong chờ quà của hắn, nhưng quà của hắn đều là mấy món hiếm thấy, đâu có đồ vật nào mà con gái thừa tướng có thể chạm vào được.
Có thể, do quan hệ kiếp trước của hai người không thân thiết cho lắm nên tiệc sinh nhật hắn rất ít khi đến, quà tặng xong cũng cất hết trong kho. Nhưng hiện tại đâu giống lúc trước, kiếp này hoàn toàn đối lập với kiếp trước, vì vậy, nàng đặc biệt chờ mong.
Nhưng chuyện tu sửa đê đập nào có dễ thế? Đừng nói là tháng sau, chỉ sợ muốn xong vào cuối năm cũng khó.
Nghĩ tới chuyện này làm tinh thần vốn không tốt của Mạnh Uyển càng thêm xấu. Nàng đang trên đường đến Võ An hầu phủ. Võ An hầu gia và lão phu nhân nghe nói nàng đã về nên đặc biệt bảo thừa tướng đại nhân đưa nàng đến chơi. Lão phu nhân đương nhiên thích đứa cháu gái này nhất, hồi trước ở chung còn ngày ngày được gặp, bây giờ chuyển ra ở riêng, cứ chốc chốc không thấy lại buồn.
Đã đến Võ An hầu phủ, Mạnh Uyển vừa xuống xe ngựa, còn chưa kịp đi vào với phụ thân thì Mạnh Trạch đã niềm nở chạy ra đón: “Đại bá và đường muội đến đúng lúc thật, lão phu nhân mới dặn dò chuẩn bị bữa trưa xong, bây giờ vừa lúc ăn cơm, chúng ta có thể ăn một bữa cơm đoàn viên rồi.”
Lúc hắn nói lời này thì không có Lâm di nương và Mạnh Nhu ở đây, lời nói ra lại là bữa cơm đoàn viên, bởi vậy có thể thấy, trong mắt người Mạnh gia chỉ công nhận một người con gái của Mạnh thừa tướng – Mạnh Uyển.
“Đại bá, đường muội, mời vào…” Mạnh Trạch đứng ở cửa, khom người đợi Mạnh thừa tướng đi vào.
Mạnh Nguyên Châu gật gật đầu, vuốt râu cười nói: “Uyển Uyển nên học đường ca một ít đi, nhìn đường ca con giỏi giang biết mấy, nhìn lại con khiến vi phụ thật buồn lòng.”
Mạnh Uyển bĩu môi nói lại: “Trạch đường ca là đại nhân hay giao tiếp, còn con chỉ là một nữ tử khuê các thôi, chỉ cần giữ đúng bổn phận là được rồi. Cái công phu mẫn tiệp này con học không nổi đâu!”
Mạnh Trạch cười vang: “Đâu có, ngược lại ta còn thấy Uyển đường muội rất phù hợp đấy, không giống người thường khiến người khác ưa thích.”
“Nó bị ta làm hư rồi, người nào còn thích nó chứ.” Mạnh thừa tướng bày vẻ mặt hậm hực, “Không làm phiền người ta là đã tốt lắm rồi.”
Vừa đi vừa nói chuyện, ba người và đoàn tùy tùng vừa lúc đến chính đường, lão phu nhân ở xa đã nghe giọng Mạnh thừa tướng truyền lại, nhịn không được bèn nói: “Ai dám nói Uyển nha đầu của ta phiền hả? Ta phải gặp hắn mới được!”
Mạnh thừa tướng cười phụ họa nói: “Mẫu thân nói rất đúng, con phiền, con là người phiền nhất.”
Lão phu nhân nói: “Thế còn được! Uyển Uyển của ta đâu rồi? Mau lại đây tổ mẫu nhìn cái!”
Mạnh Uyển vội lướt qua phụ thân, chạy đến bên lão phu nhân: “Tổ mẫu, Uyển Uyển nhớ người muốn chết!”
Lão phu nhân ôm nha đầu này như ôm chú chim non, đuôi lông mày đều tràn đầy vẻ yêu thích: “Vẫn còn nhớ tổ mẫu à, ta cứ tưởng con đi rồi không trở lại nữa chứ. Lô Châu kia có gì thú vị mà con quên luôn cả trời đất vậy?”
Mạnh Trạch nghe vậy, xen vào nói: “Thú vị thì nhiều lắm, chủ yếu là xem đi chơi cùng ai.”
Thì ra mọi người đều biết hết rồi, đều là người trong nhà nên Mạnh thừa tướng cũng không có ý giấu diếm. Trong lòng mọi người ở đây đều rõ.
“Khụ….” Mạnh Uyển che miệng ho một tiếng, nói: “Ôi, con quên mất, con có mang theo quà cho tổ mẫu này, người đoán xem là gì?”
Lão phu nhân giả bộ tập trung suy nghĩ một hồi, khóe miệng không che hết được sự vui vẻ: “Ừm… để xem… đồ trang sức chăng?”
“Không đúng không đúng, người đoán lại đi.” Đôi mắt xinh đẹp của Mạnh Uyển như sáng lên.
Thế tử Võ An hầu, nhị thúc của Mạnh Uyển, Mạnh Nguyên Châu cũng đã đến chính đường. Đi theo sau ông là đích nữ Mạnh Nguyệt và thứ nữ Mạnh Tĩnh. Hai người họ thấy lão phu nhân yêu thương Mạnh Uyển như thế thì ánh mắt tràn ngập sự khác thường.
“Nghe tiếng cười đùa náo nhiệt vậy là biết đại ca đã đến.”
Trong lúc thế tử và Mạnh thừa tướng chào hỏi lẫn nhau, Mạnh Nguyệt và Mạnh Tĩnh cũng nhân tiện hành lễ với lão phu nhân.
“Bái kiến lão phu nhân.”
Tiếng nói êm ái của nữ tử trẻ tuổi cắt đứt cuộc nói chuyện của lão phu nhân và Mạnh Uyển, lão phu nhân chỉ lạnh nhạt nhìn qua một cái rồi cười nói: “Ừ, ngoan, ngồi hết đi.”
Hai người “Dạ” một tiếng rồi tìm chỗ ngồi xuống, so với Mạnh Uyển trong lòng lão phu nhân, đương nhiên là quy củ hơn.
Chỉ có điều lão phu nhân chẳng thích quy củ gì, lại tiếp tục say mê chơi câu đố với Mạnh Uyển. Cuối cùng, lúc Mạnh Uyển công bố đáp án lại khiến Mạnh Nguyệt, Mạnh Tĩnh nổi da gà.
“Thì ra quà là quỷ nha đầu con đó hả!” Lão phu nhân còn giống như rất hưởng thụ, vuốt tay nàng mãi không buông.
Mạnh Tĩnh không chịu được thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, muội muội rất ít khi thấy lão phu nhân vui mừng như vậy, xem ra ngày thường hai chúng ta không đủ làm lão phu nhân ưa thích rồi.”
Mạnh Nguyệt bình tĩnh nói: “Nếu muội muốn tự coi nhẹ mình thì tự nói muội là được rồi, kéo thêm ta làm gì?” Nói xong, nàng ta đứng dậy, quay mặt đến trước lão phu nhân, che miệng cười nói: “Tổ mẫu, người chỉ trò chuyện với Uyển đường muội mà không để ý đến Nguyệt Nhi làm Nguyệt Nhi ghen tị đấy.”
Mạnh Nguyệt lớn hơn Mạnh Uyển không đến một tuổi, nhưng vẫn gọi nàng một tiếng muội muội.
Mạnh Uyển nghe nàng ta nói vậy liền đứng vững người, giọng nhẹ nhàng nhu thuân nói: “Bái kiến tỷ tỷ.”
“Chúng ta đều là người một nhà, khách khí vậy làm gì?” Mạnh Nguyệt cười đến cong mắt, “Mẫu thân đang chuẩn bị bữa trưa rồi, Uyển Uyển ở lại phải ăn nhiều một chút nghe chưa, ta thấy muội gầy đi nhiều đó.”
Mạnh Uyển cười nói: “Gầy thì tốt, lúc trước phụ thân vẫn hay nói muội béo, bây giờ xem ra đã vừa vặn.”
Mạnh Trạch đi đâu cũng xem mồm vào nói: “Nữ nhân vẫn phải béo một chút mới đẹp.”
“Trên đời này nếu có mấy người có thẩm mỹ dị thường như đại ca thì chắc chúng ta đều có thể đi hưởng phúc rồi.” Mạnh Nguyệt bắt đầu vui đùa, hiện tại, ở đây, không khí cực kỳ hòa hợp, nếu không tính khuôn mặt âm trầm của Mạnh Tĩnh.
Lại nói tiếp, lần này không thấy Mạnh Khanh, con vợ kế nhị thúc đâu cả, chắc là đi học ở thư viện chưa về.
Người này về sau mà vẫn phát triển được thì cũng coi như không tệ, nói đúng hơn là đã tìm đúng cây hóng mát. Đứng về phe Triệu Sâm, sau này chắc sẽ ngồi lên chính nhị phẩm, quyền thế ắt hẳn hơn đứt trưởng tử Mạnh Trạch.
Thật ra những chuyện này là do lúc trước nàng rảnh rỗi nghe người ta nói đấy, chứ khi đó nàng đâu phải người Mạnh gia. Tuy nhiên, lúc đó không ý kiến mà nghe chuyện Mạnh gia thì chắc là do bản tính, cũng là sơ tâm.
Ừ, giờ tốt rồi, nàng đã trở về, mọi chuyện đều có thể thay đổi.
Phủ Lư Châu, bên con đê vừa mới thành hình, Triệu Sâm đứng sóng vai cùng Lưu tri phủ, đưa mắt nhìn về phía xa. Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, nhân công làm việc mồ hôi đầm đìa, họ giống như đang làm nhanh hơn tiến độ, nhưng thật ra thì hoàn toàn ngược lại.
“Hè nóng chết đi được, nhân công không thể làm việc lâu quá, nếu không cảm nặng thì gay. Thôi đành để chậm tiến độ vậy.” Lưu tri phủ nói.
Triệu Sâm gật gật đầu tỏ ý đã hiểu. Hắn mặc một thân ngoại bào dài tao nhã lịch sự, nút thắt đến tận cổ, nhưng rõ ràng trời đang rất nắng mà hắn lại không đổ chút mồ hôi nào. Lưu tri phủ thấy hắn thì vô cùng hâm mộ. Cái này có phải gọi là văn võ song toàn trong truyền thuyết không? Tam điện hạ thật sự không đơn giản. Tiếc là ông chỉ có thể làm quan văn, chứ nếu có cơ hội nhất định phải học chút võ nghệ, ít nhất vào mùa hè cũng có thể tự làm mát.
“Chuẩn bị ít canh giải nhiệt đi, tới giờ thì phát cho họ.” Triệu Sâm nói xong liền nhấc chân đi xuống phía đập lớn, tuy ngữ điệu vẫn như mọi ngày nhưng lông mày nhíu lại làm mọi người xung quanh không khỏi thắc mắc, liệu mình có làm chuyện gì khiến điện hạ mất hứng không?
Thật ra, vấn đề không phải bọn họ đã làm gì, mà là bọn họ chưa làm gì. Bây giờ sắp đến Trung thu rồi, sinh nhật Mạnh Uyển càng ngày càng gần, nhưng mà thời gian để làm xong việc vẫn còn rất lâu. Trừ khi có thần tiên trợ giúp, nếu không thì chắc chắn hắn sẽ về không kịp.
Triệu Sâm có chút bực bội chắp tay đi về xe ngựa, Mạnh Uyển đi gần một tháng nên Tinh Trầm sớm đã về bên cạnh hắn, đi theo bên cạnh. Khi bọn hắn sắp đến xe ngựa thì bỗng nhiên ở phía trước có mấy nạn dân lao ra, trên người lầy lội không chịu nổi, cực kỳ chật vật.
“Điện hạ cứu mạng!” Một lão già trong đám người nói, “Đã vài ngày chúng ta không có gì ăn rồi, cầu điện hạ bố thí chút gì để ăn.”
Bởi vì đây là chỗ tu sửa đê điều nên vẫn hơi xa trấn thành. Việc phân phát lương thực không đủ chỗ, tình hình nạn dân được giải quyết có hạn, vì vậy nạn dân chưa được phân phát lương thực nghe nói Tam hoàng tử bên này liền tập trung đến đây, muốn cầu xin một con đường sống.
Hộ vệ của Triệu Sâm dồn nạn dân ra xa hắn vài mét. Đôi mắt hẹp dài của hắn thấy hộ vệ đang ngăn cản lão già trẻ nhỏ, không nhịn được cau mày.
“Tinh Trầm, mở kho cá nhân của ta đi, sang Cam Lâm bên cạnh mua lương thực về phát cho họ.”
Mấy câu phân phó của Triệu Sâm đều được nạn dân phía trước nghe hết, bọn họ vội vã quỳ trên mặt đất tạ ơn.
Triệu Sâm thở dài, cũng không có tâm tư rời đi, trong chốc lát không có động tĩnh gì.
Bên trong đám nạn dân đó có một tiểu cô nương xinh đẹp đến kỳ lạ, xem chừng là mới trổ mã. Từ xa xa nhìn thấy cẩm y hoa phục của hắn, biểu cảm vốn đắng chát liền trở nên hòa hoãn rất nhiều. Nàng ta nghĩ mọi cách lướt qua hộ vệ đến chỗ hắn, nhưng thử nhiều lần mà không thành công. Đang muốn thôi thì phụ mẫu nàng ta ở phía sau trừng mắt nhìn qua, tiểu cô nương giật mình, chỉ có thể nâng cao âm giọng reo lên: “Điện hạ, điện hạ!”
Triệu Sâm liếc mắt nhìn lại, tiểu cô nương kia cố gắng chùi bớt đi bùn đất trên mặt, lộ ra gương mặt xinh đẹp. Nàng ta cố gắng nở ra một nụ cười thật tươi, nhưng cố thế nào thì đó vẫn là một nụ cười hơi cứng ngắc.
Triệu Sâm nhìn nàng ta, lại nhìn vẻ mặt nịnh hót của một nam một nữ phía sau nữa thì hiểu ngay mục đích của bọn họ.
Hắn lạnh lùng đứng lên, áo trắng kim quan tỏa sáng rực rỡ như trăng ban ngày. Cặp vợ chồng kia thấy hắn đứng lên, cứ cho là hắn cảm thấy hứng thú với con gái mình thì kích động tột đỉnh. Ai ngờ điện hạ lại đột ngột rẽ trái, bước vào quán rượu ở gần đó, thật sự là…
“Ngươi đúng là vô dụng!” Vị phụ thân kia phẫn nộ vừa nói vừa đánh con gái mình.
Tinh Trầm cau mày hỏi: “Điện hạ có muốn thuộc hạ đến ngăn cản không?”
Triệu Sâm chậm rãi nói: “Không cần.”
“Nhưng…” Thấy cô bé kia mình đầy thương tích, Tinh Trầm động lòng trắc ẩn.
“Nếu ngươi đi là đang toại ước nguyện của nam nhân kia đấy! Cô bé kia sinh ở gia đình như thế, sớm muộn gì cũng gặp chuyện này thôi, cứu hay không cứu cũng chẳng khác nhau là mấy. Chả lẽ ngươi cho rằng ta muốn thu nó vào phủ làm nô tì thật sao?”
“…”
Điện hạ à, ý của người ta là muốn để người kéo về làm thiếp cơ, tuy là không có khả năng nhưng căn bản là người không nghĩ đến trường hợp đó…
Vẻ mặt của Tinh Trầm quá rõ ràng nên Triệu Sâm lạnh lùng nhìn hắn nói: “Xem ra gần đây ta đã tốt với ngươi quá rồi phải không? Càng ngày càng không tập trung nhỉ?”
“Thuộc hạ mạo phạm.” Tinh Trầm vội quỳ xuống đất, “Thuộc hạ có tội, xin điện hạ trách phạt.”
Triệu Sâm đứng lên, dùng khăn lụa lau tay, mắt sáng như sao, âm thanh lạnh như băng: “Vừa hay, ta nghĩ lâu lắm rồi mà vẫn không chọn được người thích hợp, bây giờ ngươi chắc chắn là người thích hợp nhất rồi.”
Tâm tình chủ tử không tốt, còn hướng họng súng lên người hắn ta nữa, ôi, thị vệ trưởng, ngươi cũng liều lắm… một tên thị vệ nào đó đứng trong góc nhỏ nhìn, trong bụng có chút hả hê.
“Tùy điện hạ phân phó!”
“Vân Thủy đại sư đã chuẩn bị cho ta một đôi khuyên tai ngọc tốt, ngươi cầm lấy, phi ngựa gấp tám trăm dặm đưa về kinh thành, đến phủ thừa tướng giao cho Mạnh tiểu thư cho ta. Nói đây là quà sinh nhật ta tặng cho nàng.”
Trong lời của Triệu Sâm chứa chan đầy sự tiếc nuối khó nói nên lời, với tư cách là thị vệ tâm phúc của hắn, Tinh Trầm sao mà không thấu được.
… Không thể tự mình tặng quà cho Mạnh tiểu thư, điện hạ hẳn là bị dày vò nhiều lắm!
Nhưng mà, từ Lô Châu đến kinh thành mà phi gấp tám trăm dặm, haizz, thật mệt mỏi.
Nhận xong lệnh đưa phần lễ vật này về, sau năm ngày Tinh Trầm tập trung phi ngựa nước đại, trên đường làm chết mấy thớt ngựa tốt, cuối cùng hắn ta cũng đến được bên ngoài phủ thừa tướng, trước Trung thu một ngày.
Tinh thần hắn ta bị suy sụp nghiêm trọng rồi, kiểu này thì sau này đệ nhất thị vệ ở kinh thành chắc phải đổi người làm mất thôi.
“Tinh thị vệ?” Người gác cổng tướng phủ nhận ra hắn ta, thấy hắn ta hấp tấp tranh thủ thời gian thì tiến lên dắt ngựa giúp, “Đã trễ thế này rồi sao huynh còn về? Mau vào nghỉ đi!”
Tinh Trầm nói: “Không được, ta phải đi chuyển đồ cái đã, ta về là vì đưa quà sinh nhật cho Mạnh tiểu thư đấy.”
Lúc này, mắt Mạnh Uyển đang muốn xanh lên đây rồi. Hôm nay là sinh nhật nàng, nàng còn tưởng Triệu Sâm sẽ không tới, quà cũng thôi luôn chứ. Nhưng mà Tinh Trầm đã đến rồi.
Không đợi phụ thân cho phép, Mạnh Uyển trực tiếp không để ý đến cấp bậc lễ nghĩa, đang đêm khuya chạy đến chính đường, thấy Tinh Trầm thì hỏi luôn: “Hắn bảo ngươi đưa ta cái gì?”
Tinh Trầm lấy một hộp gấm được bao bọc khá kĩ trong túi áo ra, đưa bằng hai tay cho Mạnh Uyển: “Mời tiểu thư xem qua.”
Mạnh Uyển nhận hộp gấm, không nói hai lời liền mở ra. Bên trong là một đôi khuyên tai ngọc chạm rỗng, màu sắc nhu hòa, đầu cuối vô cùng tốt, sờ tới sờ lui rất dễ chịu. Trên mặt ngọc còn khắc một chữ “Uyển” rất mạnh mẽ, chữ này ấy hả, xem ra là nét chữ của Triệu Sâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.