Chương 21
Katherine Lee
12/05/2014
- Mai tôi không còn ở đây nữa rồi. Có chuyện cần nói…
Một tiếng sau, tại một quán café.
- Sao lại có cậu ta ở đây?
- Ở đây để giải quyết một số chuyện. Tôi biết hết rồi và giờ bà là người cần phải nghe.
- Tôi chẳng có gì cần phải nghe con người này nói cả. – Nó định quay lưng đi thì Tuấn nắm lấy tay nó giật lại.
- Nghe Tuấn nói. Không mất nhiều thời gian của Nhung đâu.
Linh kéo nó ngồi xuống ghế. Sự thật là sự thật. Giờ thì nó đã hiểu ai là người đứng sau mọi chuyện. Cùng lúc đấy…
Blap…
- Anh làm cái gì thế hả? – Trang với đôi mắt đỏ hoe gắt lên, tay ôm lấy bên má vừa bị anh Huy tát. – Sao anh có thể tát em?
- Anh không ngờ em lại có thể làm được những trò đấy. – Khuôn mặt anh Huy hằn lên sự tức giận.
- Em sao chứ? Cái loại con gái có thể bám đủ loại đàn ông như nó thì chuyện đấy sớm muộn cũng xảy ra mà thôi.
- Đến giờ này mà em không nhận ra rằng mình đã sai à?
- Em không sai. – Đôi mắt Trang như rực lên lửa hận.
- Mù quáng! Nham hiểm, độc ác như em thì sao anh có thể yêu được chứ?
Anh Huy ném lại câu nói rồi quay lưng bước đi. Chỉ còn Trang đứng đó với sự hận thù xen lẫn với nỗi đau… Cái tát ấy không đau bằng những gì con tim Trang đang cảm thấy.
- Giờ thì Nhung trở về với Huy đi. Huy yêu Nhung thật lòng. Chẳng phải giờ trái tim của Nhung cũng có hình ảnh của Huy rồi sao? Chưa hoàn toàn là tình yêu nhưng không phải là không bao giờ. – Tuấn dứt lời rồi đứng lên bước đi.
- Bà nghĩ cho kỹ đi. Để mất một người như anh Huy rồi bà sẽ hối hận. – Linh cũng định đứng lên đi nhưng khựng lại…
- Nhưng bà cũng yêu anh Huy…
- Bà đang nói cái gì đấy?
- Chẳng phải thế sao? – Nó ngước lên nhìn thẳng vào mắt Linh.
- Bà đừng kiếm cớ linh tinh. – Linh định bước tiếp đi…
- Bà đừng trốn tránh ánh mắt của tôi như thế. Là bạn thân, chẳng lẽ tôi không nhận ra. Tôi không muốn bà hy sinh tình cảm của mình vì tôi.
- Đường đi tôi chọn. Tôi chẳng trách ai cả. Dù bà có nhường thì anh Huy cũng chẳng bao giờ đến với tôi. – Linh bước nhanh nhất có thể để giọng nói không bị lạc đi, nước mắt cũng không kịp rơi trước mặt Nhung. Ra khỏi quán café, cố lấy lại giọng, Linh gọi cho anh Huy.
Nhung ngồi lại trong quán…“Tình yêu, bạn bè… tất cả chỉ là một mớ bòng bong…”
Anh Huy tới quán cũng đúng lúc nó bước ra.
- Anh… - Nó ngạc nhiên…
***
- Sao anh lại đưa em đến đây? – Trước mắt nó hiện giờ là cánh đồng cỏ lau đầy gió. Bầu trời hôm nay thật đẹp. Cứ như mọi ngôi sao trong vũ trụ đều sáng rực lên vậy.
Anh Huy ôm lấy nó từ phía sau.
- Vì ở đây em mới hiểu anh yêu em nhiều đến đâu…
- Nhưng anh không hiểu em… Em đâu có yêu anh… Tiếp tục có để làm gì đâu… - Nó bình tĩnh một cách lạ kỳ.
- Anh đâu ép em phải yêu anh. Anh đâu yêu cầu rằng em phải yêu anh. Chỉ cần em chấp nhận anh. Chấp nhận tình cảm của anh.
- Nhưng em không muốn có cảm giác rằng mình đang lợi dụng tình cảm của người khác. – Nó cố thoát khỏi vòng tay của anh Huy.
- Chẳng có gì là lợi dụng cả. Em đừng hiểu sai mọi thứ. – Anh buông tay và quay người nó lại đối diện anh.
- Nhưng đơn phương chấp nhận tình cảm của anh thì có khác gì lợi dụng đâu? Em không muốn thế.
Anh ôm chặt nó vào lòng.
- Không có gì là lợi dụng khi điều đó lại khiến anh và em hạnh phúc cả. Chỉ cần có em bên cạnh, đón nhận tình yêu của anh, anh cũng đủ hạnh phúc. Chẳng lẽ bên anh em không thấy hạnh phúc. Em vẫn thấy đau lòng… Em vẫn nhớ…
- Không! Không phải em nhớ…
- Vậy là tốt rồi. – Anh ngắt lời nó. – Anh sẽ làm em hạnh phúc.
Một thứ tình cảm nhen nhói trong lòng nó. Nó đưa tay lên định ôm anh nhưng rồi lại đẩy anh ra.
- Nhưng còn Linh…
Em đừng nhưng nữa. Linh nói với anh rồi. Em đang hiểu lầm tình cảm của Linh đấy. Linh chỉ quý anh thôi.
- Không phải thế…
Một lần nữa anh lại ngắt lời nó. Nhưng lần này là bằng một nụ hôn.
- Xin em, hãy một lần chỉ quan tâm đến anh… Đừng nghĩ đến ai khác nữa…
***
- Mọi chuyện ổn rồi.
- Ừ... Cảm ơn Linh. Tôi yên tâm đi được rồi. – Tuấn dập máy và tiến về phía Trang. Cô đang vùi mình trong những ly rượu nhưng chẳng thế say. Tuấn kéo Trang ra ngoài, đẩy cô vào chiếc taxi đã gọi sẵn.
…
Đẩy Trang vào chiếc giường lớn phòng khách sạn.
- Sao? Anh muốn làm chuyện đó với tôi à? Lần này tôi không say và anh đừng hòng giở trò với tôi như lần trước. – Trang loạng choạng đứng dậy nhưng lại bị Tuấn giữ chặt lại.
- Em có tỉnh lại đi không? Đây là tất cả những gì em muốn sao?
- Tôi đâu muốn cái kết cục này. Tất cả là tại anh. Anh đã phá hỏng kế hoạch của tôi. Tôi sẽ giết chết anh. – Trang loạng choạng trong men rượu, đôi mắt ngân ngấn nước.
- Đừng thế. Anh xin em. – Tuấn ôm lấy Trang như muốn khóc.
- Anh xin tôi ư? Anh yêu đứa con gái đấy rồi đúng không? Tại sao con hồ ly tinh đấy lại dụ dỗ được anh Huy và cả anh nữa chứ? Tại sao tôi luôn là đứa trắng tay? Tại sao, tại sao chứ? – Trang hất tay Tuấn ra khỏi người, ngã ngồi thụp xuống…
- Em tỉnh lại đi. Đừng giày vò bản thân nữa. Anh…anh sẽ yêu em… anh sẽ bù đắp cho em những đau khổ mà em đã phải trải qua… Em…
Trang quát lên.
- Anh yêu tôi ư? Nực cười. – Trang cười. – Nham hiểm, độc ác như tôi mà có người yêu sao? Tôi còn từng lợi dụng anh nữa chứ? Anh yêu tôi vì cái gì? Vì tiền à? – Rồi Trang tát Tuấn.
- Anh yêu em. Yêu em vì anh hiểu con người thực sự của em. Em không nham hiểm, không độc ác, chỉ là cái thứ tình yêu không đáng có ấy khiến em mù quáng. Hãy tin anh. Anh có thể khiến em hạnh phúc.
- Anh có gì để tôi tin chứ. Tôi đã dùng tiền đã sai bảo anh. Anh chỉ là cái loại cần tiền thì tôi làm sao tin anh được? – Trang nói trong sự tức giận…nước mắt vẫn không ngừng rơi…
- Chỉ vì lúc ấy anh nghĩ rằng anh có thể làm em hạnh phúc nếu em có được những gì em muốn. Nhưng giờ anh nhận ra rằng mình đã sai. Hãy cho anh cơ hội. Anh yêu em… - Tuấn ôm chặt lấy Trang. Còn Trang mỗi lúc lại khóc một lớn hơn.
- Tại sao chứ? Tại sao người tôi yêu lại không yêu tôi? Tại sao người yêu tôi lại là anh? Tại sao?...
Đâu đó trong cơn gió có giọng nói của Linh… “Mình chỉ là kẻ ngoài cuộc thôi…"
Một tiếng sau, tại một quán café.
- Sao lại có cậu ta ở đây?
- Ở đây để giải quyết một số chuyện. Tôi biết hết rồi và giờ bà là người cần phải nghe.
- Tôi chẳng có gì cần phải nghe con người này nói cả. – Nó định quay lưng đi thì Tuấn nắm lấy tay nó giật lại.
- Nghe Tuấn nói. Không mất nhiều thời gian của Nhung đâu.
Linh kéo nó ngồi xuống ghế. Sự thật là sự thật. Giờ thì nó đã hiểu ai là người đứng sau mọi chuyện. Cùng lúc đấy…
Blap…
- Anh làm cái gì thế hả? – Trang với đôi mắt đỏ hoe gắt lên, tay ôm lấy bên má vừa bị anh Huy tát. – Sao anh có thể tát em?
- Anh không ngờ em lại có thể làm được những trò đấy. – Khuôn mặt anh Huy hằn lên sự tức giận.
- Em sao chứ? Cái loại con gái có thể bám đủ loại đàn ông như nó thì chuyện đấy sớm muộn cũng xảy ra mà thôi.
- Đến giờ này mà em không nhận ra rằng mình đã sai à?
- Em không sai. – Đôi mắt Trang như rực lên lửa hận.
- Mù quáng! Nham hiểm, độc ác như em thì sao anh có thể yêu được chứ?
Anh Huy ném lại câu nói rồi quay lưng bước đi. Chỉ còn Trang đứng đó với sự hận thù xen lẫn với nỗi đau… Cái tát ấy không đau bằng những gì con tim Trang đang cảm thấy.
- Giờ thì Nhung trở về với Huy đi. Huy yêu Nhung thật lòng. Chẳng phải giờ trái tim của Nhung cũng có hình ảnh của Huy rồi sao? Chưa hoàn toàn là tình yêu nhưng không phải là không bao giờ. – Tuấn dứt lời rồi đứng lên bước đi.
- Bà nghĩ cho kỹ đi. Để mất một người như anh Huy rồi bà sẽ hối hận. – Linh cũng định đứng lên đi nhưng khựng lại…
- Nhưng bà cũng yêu anh Huy…
- Bà đang nói cái gì đấy?
- Chẳng phải thế sao? – Nó ngước lên nhìn thẳng vào mắt Linh.
- Bà đừng kiếm cớ linh tinh. – Linh định bước tiếp đi…
- Bà đừng trốn tránh ánh mắt của tôi như thế. Là bạn thân, chẳng lẽ tôi không nhận ra. Tôi không muốn bà hy sinh tình cảm của mình vì tôi.
- Đường đi tôi chọn. Tôi chẳng trách ai cả. Dù bà có nhường thì anh Huy cũng chẳng bao giờ đến với tôi. – Linh bước nhanh nhất có thể để giọng nói không bị lạc đi, nước mắt cũng không kịp rơi trước mặt Nhung. Ra khỏi quán café, cố lấy lại giọng, Linh gọi cho anh Huy.
Nhung ngồi lại trong quán…“Tình yêu, bạn bè… tất cả chỉ là một mớ bòng bong…”
Anh Huy tới quán cũng đúng lúc nó bước ra.
- Anh… - Nó ngạc nhiên…
***
- Sao anh lại đưa em đến đây? – Trước mắt nó hiện giờ là cánh đồng cỏ lau đầy gió. Bầu trời hôm nay thật đẹp. Cứ như mọi ngôi sao trong vũ trụ đều sáng rực lên vậy.
Anh Huy ôm lấy nó từ phía sau.
- Vì ở đây em mới hiểu anh yêu em nhiều đến đâu…
- Nhưng anh không hiểu em… Em đâu có yêu anh… Tiếp tục có để làm gì đâu… - Nó bình tĩnh một cách lạ kỳ.
- Anh đâu ép em phải yêu anh. Anh đâu yêu cầu rằng em phải yêu anh. Chỉ cần em chấp nhận anh. Chấp nhận tình cảm của anh.
- Nhưng em không muốn có cảm giác rằng mình đang lợi dụng tình cảm của người khác. – Nó cố thoát khỏi vòng tay của anh Huy.
- Chẳng có gì là lợi dụng cả. Em đừng hiểu sai mọi thứ. – Anh buông tay và quay người nó lại đối diện anh.
- Nhưng đơn phương chấp nhận tình cảm của anh thì có khác gì lợi dụng đâu? Em không muốn thế.
Anh ôm chặt nó vào lòng.
- Không có gì là lợi dụng khi điều đó lại khiến anh và em hạnh phúc cả. Chỉ cần có em bên cạnh, đón nhận tình yêu của anh, anh cũng đủ hạnh phúc. Chẳng lẽ bên anh em không thấy hạnh phúc. Em vẫn thấy đau lòng… Em vẫn nhớ…
- Không! Không phải em nhớ…
- Vậy là tốt rồi. – Anh ngắt lời nó. – Anh sẽ làm em hạnh phúc.
Một thứ tình cảm nhen nhói trong lòng nó. Nó đưa tay lên định ôm anh nhưng rồi lại đẩy anh ra.
- Nhưng còn Linh…
Em đừng nhưng nữa. Linh nói với anh rồi. Em đang hiểu lầm tình cảm của Linh đấy. Linh chỉ quý anh thôi.
- Không phải thế…
Một lần nữa anh lại ngắt lời nó. Nhưng lần này là bằng một nụ hôn.
- Xin em, hãy một lần chỉ quan tâm đến anh… Đừng nghĩ đến ai khác nữa…
***
- Mọi chuyện ổn rồi.
- Ừ... Cảm ơn Linh. Tôi yên tâm đi được rồi. – Tuấn dập máy và tiến về phía Trang. Cô đang vùi mình trong những ly rượu nhưng chẳng thế say. Tuấn kéo Trang ra ngoài, đẩy cô vào chiếc taxi đã gọi sẵn.
…
Đẩy Trang vào chiếc giường lớn phòng khách sạn.
- Sao? Anh muốn làm chuyện đó với tôi à? Lần này tôi không say và anh đừng hòng giở trò với tôi như lần trước. – Trang loạng choạng đứng dậy nhưng lại bị Tuấn giữ chặt lại.
- Em có tỉnh lại đi không? Đây là tất cả những gì em muốn sao?
- Tôi đâu muốn cái kết cục này. Tất cả là tại anh. Anh đã phá hỏng kế hoạch của tôi. Tôi sẽ giết chết anh. – Trang loạng choạng trong men rượu, đôi mắt ngân ngấn nước.
- Đừng thế. Anh xin em. – Tuấn ôm lấy Trang như muốn khóc.
- Anh xin tôi ư? Anh yêu đứa con gái đấy rồi đúng không? Tại sao con hồ ly tinh đấy lại dụ dỗ được anh Huy và cả anh nữa chứ? Tại sao tôi luôn là đứa trắng tay? Tại sao, tại sao chứ? – Trang hất tay Tuấn ra khỏi người, ngã ngồi thụp xuống…
- Em tỉnh lại đi. Đừng giày vò bản thân nữa. Anh…anh sẽ yêu em… anh sẽ bù đắp cho em những đau khổ mà em đã phải trải qua… Em…
Trang quát lên.
- Anh yêu tôi ư? Nực cười. – Trang cười. – Nham hiểm, độc ác như tôi mà có người yêu sao? Tôi còn từng lợi dụng anh nữa chứ? Anh yêu tôi vì cái gì? Vì tiền à? – Rồi Trang tát Tuấn.
- Anh yêu em. Yêu em vì anh hiểu con người thực sự của em. Em không nham hiểm, không độc ác, chỉ là cái thứ tình yêu không đáng có ấy khiến em mù quáng. Hãy tin anh. Anh có thể khiến em hạnh phúc.
- Anh có gì để tôi tin chứ. Tôi đã dùng tiền đã sai bảo anh. Anh chỉ là cái loại cần tiền thì tôi làm sao tin anh được? – Trang nói trong sự tức giận…nước mắt vẫn không ngừng rơi…
- Chỉ vì lúc ấy anh nghĩ rằng anh có thể làm em hạnh phúc nếu em có được những gì em muốn. Nhưng giờ anh nhận ra rằng mình đã sai. Hãy cho anh cơ hội. Anh yêu em… - Tuấn ôm chặt lấy Trang. Còn Trang mỗi lúc lại khóc một lớn hơn.
- Tại sao chứ? Tại sao người tôi yêu lại không yêu tôi? Tại sao người yêu tôi lại là anh? Tại sao?...
Đâu đó trong cơn gió có giọng nói của Linh… “Mình chỉ là kẻ ngoài cuộc thôi…"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.