Chương 22
Katherine Lee
12/05/2014
Không lâu sau... Sau cái hạnh phúc mỏng manh kia…
Mưa to rồi… To thật đấy. Lâu lắm nó mới thấy có cơn mưa lớn đến thế. Chẳng biết sao nhưng cơn mưa hôm nay đem đến cho nó một cảm giác hoàn toàn khác lạ với những cơn mưa khác. Mưa…mang đến hạnh phúc…nhưng là hạnh phúc lạ. Lạ là bởi nó chẳng hiểu nó đang cảm thấy hạnh phúc vì điều gì. Chỉ đơn giản là nó đang tắm mưa, tâm hồn nó nhẹ bẫng như đang nhảy múa cùng những giọt mưa, tâm trí nó không còn nặng nề những suy nghĩ. . Một cảm giác trống rỗng hoàn toàn. Nó nhắm mắt lại, cảm nhận từng giọt mưa rơi lên trán, lên mắt, lên má, lên môi nó, trên bàn tay nó. Nó chỉ muốn cười. Cười nụ cười tươi nhất có thể. Vui… vui đến lạ.
“Tại vì em đã yêu nên đợi chờ… Một tiếng yêu, anh từ lâu hững hỡ… Để chiếc lá một mình cô đơn… Chuyện buồn…” – Tiếng điện thoại của nó reo lên. Một cuộc điện thoại nó chẳng dám nghĩ tới hơn nửa năm nay… Nó dường như đã từng quên…
- … - Nó nhấc máy lên nhưng chẳng dám nói gì.
- Nhung! Em đang ở đâu?
- Chỗ cũ… - Nó buột miệng nói. Đến lúc nó nhận ra là mình đã nói một thứ vớ vẩn và với người nghe, nó chẳng có ý nghĩa gì cả, thì đầu dây bên kia chỉ còn những tiếng tút tút. “Có lẽ do mạng bận…” – Nó tự nhủ thế.
- Nó dập máy và…nó đã mất hoàn toàn cảm giác hạnh phúc lạ lúc nãy… Tất cả đảo lộn… Tâm trạng nó giờ là sự trống rỗng…trống rỗng… nhưng… đau…
- Nhung!
Một giọng nói quen thuộc… Là của…
- Anh xin lỗi…
Nó ngẩng đầu lên… Đôi mắt cay xè… Không hiểu vì mưa hay vì… nó đau.
- Anh xin lỗi… - Người đó vẫn tiếp tục nói lặp lại.
Đôi mắt nó nhòe đi… Không hiểu vì mưa hay vì…
- Anh xin lỗi… - Người ấy không ngừng nói câu xin lỗi và tiến lại gần nó.
“Dáng người không cao lắm, mái tóc ướt, khuôn mặt quen thuộc nhưng có vẻ gầy đi nhiều… Giọng nói này…” – Nó như người mất trí. Tất cả cứ mờ nhạt. – “Hình như mình bị cảm vì mưa rồi… Sao chẳng nhìn rõ cái gì thế này?... Khó thở quá… Mình cảm thật sao?...” – Người ấy ôm chặt lấy nó. Người nó lạnh toát. Nhưng giờ nó nhìn rõ hơn rồi…
- Khuôn mặt này… Của anh Tuấn… - Nó nói như người mê sảng.
- Anh đây… Anh xin lỗi… Anh nhớ lại rồi… Anh xin lỗi… Xin lỗi vì anh đã làm em đau. Anh xin lỗi… Anh yêu em!... - Anh Tuấn siết chặt vòng tay hơn. Nó thấy anh hình như đang khóc.
“Có lẽ mình đang mơ… Đây là giấc mơ hay ác mộng vậy?... Tim mình… Đau quá…” – Rồi nó ngất đi.
Đến tờ mờ sáng, nó tỉnh dậy. Nó thấy mình đang nằm ở bệnh viện. Một màu trắng toát, mùi sát trùng nồng nặc.
- Đau đầu quá. – Nó cố gượng ngồi dậy. Tay nó đụng phải thứ gì đó. Đến giờ nó mới nhận ra có người đang ngồi ngủ gục bên giường của nó. Nhưng… nó không nhận ra là ai. Nó ngồi nhớ lại những gì vừa xảy ra nhưng tất cả thật mờ nhạt. Nó nghĩ có lẽ đấy chỉ là một giấc mơ. Vậy thì…tại sao nó lại ở bệnh viện? Người này là ai?
Người ấy cựa mình. Nó chăm chú nhìn từng cử động của người ấy.
“Dáng dấp này… Hình như mình đã gặp ở đâu đó…”
- Em tỉnh rồi à? – Người ấy hỏi nó. Còn nó như vẫn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ. Nó hơi giật mình và nó thấy mình…như vẫn đang mơ.
- Anh Tuấn?
- Em thấy trong người thế nào rồi? – Anh đưa tay lên trán nó. – Em hạ sốt rồi.
- Sao…?
- Em nằm xuống nghỉ đi. Sáng mai khỏe hẳn rồi mình nói chuyện. – Anh đỡ nó ngả lưng xuống. Anh…vẫn thế…
Thuốc an thần có vẻ như vẫn còn tác dụng. Chẳng bao lâu nó lại thiêm thiếp đi. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì nó chẳng thấy ai bên cạnh nó cả. Cô y tá đến tiêm cho nó một mũi rồi cũng đi ra ngoài. Theo lời cô y tá thì nó không phải truyền nước nữa nhưng bác sỹ dặn nó phải ở lại theo dõi thêm vài ngày. Nó hỏi cô y tá tại sao nó lại ở đây thì cô y tá chỉ trả lời là có một chàng trai bế nó đến đây. Cả hai người đều ướt như chuột lột. Chàng trai ấy đưa nó đến đây rồi cũng bất tỉnh. Sáng nay thì không thấy đâu nữa.
Nó đi ra khỏi phòng. Mùi bệnh viện khiến nó thấy sợ.
- Nhung! Em đi đâu vậy? Về phòng đi. – Anh Tuấn đi tới.
- Anh làm gì ở đây? – Nó ngạc nhiên hỏi.
- Anh mua đồ ăn cho em rồi. Mình ra ngoài vườn kia ăn vậy nhé.
- Anh… - Nó chẳng kịp nói gì thì anh đã dìu nó đi rồi.
…
- Vậy ra những gì xảy ra… không phải là em mơ à?
- Con bé này. Mơ miếc gì. Ăn đi này. – Anh đưa cho nó cặp lồng cháo.
- Chẳng phải anh Thụy Điển bao nhiêu lâu rồi sao? – Nó đỡ lấy cặp lồng cháo và hỏi.
- Anh về rồi. Chiều hôm qua.
- … - Nó không biết hỏi gì nữa. Im lặng và nhìn anh.
- Anh nhớ lại được rất nhiều thứ rồi. Không phải tất cả nhưng… cũng đủ để anh nhận ra một vài điều anh đã đánh mất.
- Anh nhớ lại?
- Ừ… Sang bên đó, anh tìm được đến nhà ông Thomas. Ông Thomas đã kể cho anh nghe thời gian anh ở bên đó. Anh nhớ được Christine và anh còn ra thăm mộ cô bé nữa. Anh lên phòng cũ của anh. Đã có người mới ở nhưng khi bước vào trong đầu anh xuất hiện những hình ảnh mờ nhạt. Chúng khiến anh đau đầu muốn chết. Rồi một vài lần sau khi nghĩ lại những hình ảnh ấy, anh nhớ lại được.
Nó lặng nghe những câu nói của anh. Trong lòng nó xuất hiện những cảm xúc khó tả.
- … Anh nhớ được lại một số điều về em. Nhớ hôm sinh nhật Trung, em đã chào anh bằng chiếc guốc. – Anh cười. – Nhớ những lần đi ăn kem. Nhớ những cái trò trẻ con của em. Nhớ…là khi sang Thụy Điển, anh đã rất nhớ em đấy nhóc ạ. – Anh quay sang nhìn nó. Nó đang nhìn anh. Đôi mắt đang đỏ hoe lên. – Đừng khóc. Cái đồ mít ướt. Cứ hở ra cái là khóc. Anh nhớ lại. Em phải vui mới đúng chứ. Ăn cháo nhanh đi. Nguội hết bây giờ. Không khéo thành cháo chan nước mắt mất. – Anh trêu nó nhưng nó chẳng thấy vui chút nào. Nó bối rối. – Ăn nhanh đi. Anh qua chỗ bác sỹ của em một lát rồi anh quay lại. Đừng đi đâu đấy công chúa.
Rồi anh đi… Nó lửng lơ giữa sự lo sợ và vui mừng. Anh nhớ lại. Hạnh phúc hay đau khổ. Anh nói những điều ấy là sao? Anh nhớ là khi sang Thụy Điển, anh đã rất nhớ nó? Anh...
Anh trở lại với nụ cười thật ấm áp.
- Vẫn chưa ăn xong à? Bác sỹ bảo chiều kiểm tra tổng thể một lần nữa. Mai có kết quả rồi sẽ quyết định em được xuất viện hay không.
Nó gật nhẹ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy thì nó thấy trên đầu giường là một bó hoa hồng đỏ rất đẹp. Cô y tá bước tới.
- Em tỉnh rồi à? Người yêu của em lãng mạn thật đấy. Còn mang cả hoa hồng vào cắm nữa.
- Anh ý không phải người yêu của em. – Nó nói.
- Sao lại thế? Không phải người yêu thì sao lại làm thế? Mà chính cậu ta nói với chị mà.
Nó ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
- Vậy anh ý đâu rồi hả chị?
- Cậu ấy vừa đi cùng một vị bác sỹ rồi. Hình như kết quả khám của cậu ấy có vấn đề.
- Anh ý bị sao hả chị?
- Chị cũng không rõ. Hôm đưa em vào đây, cậu ấy bị ngất nên cũng được kiểm tra. Bác sỹ hôm đó bảo cậu ấy nằm viện mà cậu ấy nhất quyết không chịu, phải chăm sóc cho em.
Nó bỗng thấy sốt ruột lo lắng. Hình như có chuyện không hay.
Đi lấy kết quả kiểm tra về, nó đã thấy bố mẹ, anh Trung và cả anh Minh đang đợi. Bố mẹ nó vừa mới từ Singapore về đã vội đến đây.
- Con không sao chứ? – Mẹ nó lo lắng hỏi.
- Con khỏe rồi. Bố mẹ đừng lo. Bác sỹ bảo con có thể xuất viện.
- Con đã nói bố mẹ đừng lo rồi mà. Nó lớn rồi mà lại có người chăm sóc chu đáo thì bố mẹ lo gì chứ. – Anh Trung nói.
- Anh trai mà vô tâm đến thế là cùng. – Nó nói anh.
- Không phải bọn anh vô tâm mà là có người yêu cầu thế. – Anh Minh lên tiếng.
- Yêu cầu? – Nó ngạc nhiên.
- Em cứ hỏi thì biết. – Anh Minh hất mặt ra phía cửa thì anh Tuấn bước vào. – Coi vẻ thiêng quá nhờ. – Anh Minh và anh Trung cười còn nó thì cứ lơ nga lơ ngơ.
Bố mẹ nó đi làm thủ tục xuất viện cho nó và đưa nó về nhà.
- Bác sỹ bảo gì hả anh? – Nó hỏi anh Tuấn.
- Bác sỹ bảo gì?... À, không có vấn đề gì cả.
- Sao? Tuấn cũng bị sao à? – Anh Trung hỏi.
- Thật không ạ? Vậy là anh không phải nhập viện chứ? – Nó tiếp tục hỏi anh Tuấn.
- Anh khỏe mà. – Anh Tuấn cười. Nhưng nó thấy có vẻ gì đó gượng gạo.
Mọi người đưa nó về nhà. Ở công ty lại có việc nên bố nó phải đi ngay. Mẹ nó thì đi chợ để làm vài món tẩm bổ cho đứa con gái yêu quý. Anh Trung và anh Minh cũng giao nó cho anh Tuấn. Cứ như mọi người cố tình vậy.
- Em không cảm thấy đau ở đâu nữa chứ? – Anh Tuấn hỏi nó.
- Em khỏe rồi mà. Anh đừng lo quá lên thế.
- Ừ… - Khuôn mặt anh bỗng hiện lên nét buồn buồn.
Anh quay đi. Ra ban công phòng nó đứng. Mưa… Vài hạt rơi nhẹ rồi mỗi lúc một lớn hơn.
- Mưa rồi… Thích thật… À mà thôi chết, mẹ em đang đi chợ… - Nó bắt đầu luống cuống chạy xuống nhà tìm ô.
Anh thấy thế đuổi theo giữ nó lại. Trước khi mẹ nó đi, anh đã nhắc mẹ nó đem theo ô rồi.
- Sao anh biết sẽ mưa? – Nó trở lại phòng cùng anh.
- Lúc về đến đây, anh thấy trời hơi sẩm sẩm tối. – Anh lại ra ban công đứng, ngắm nhìn cơn mưa rào trái mùa.
Nó đứng lẳng lặng nhìn anh không cất lời. Anh đứng đó. Khoảng cách quá gần nhưng sao cảm giác quá đỗi xa. Tình yêu nó đã từng cố chôn giấu. Nó đang nghĩ rằng nó thích anh Huy cơ mà? Sao anh lại xuất hiện lúc này để con tim nó thêm một lần rung động? Trong tim nó, tình yêu dành cho anh một lần nữa lại trỗi dậy. Nó nhìn anh, nó không thấy đau nữa. Đôi mắt của nó không hề cay. Không một giọt nước mắt. Nó đã quên anh rồi ư? Không. Không phải. Nó đang cố gắng cứng cỏi để đối diện với anh. Tim nó đập nhanh hơn. Đôi má nó ửng hồng. Nhưng nó chỉ đứng đằng sau nhìn anh như thế. Anh như cơn mưa ngoài kia. Ồn ã đến rồi nhẹ nhàng đi. Có những lúc là đem hạnh phúc đến nhưng cũng có lúc là đem hạnh phúc đi. Lúc này…là buồn đau…hay hạnh phúc?
- Tuấn…trước kia chưa từng nói yêu em. – Anh mở lời khiến nó thoát khỏi dòng suy nghĩ.
- Anh…
- Anh nói anh trong quá khứ. Anh chưa từng nói yêu em… Em cũng chưa từng nói yêu anh…
Nó im lặng. Không hiểu là nó không biết nói gì hay nó không thể nói được gì.
- … Anh đi tìm chính anh. Lúc đầu anh nghĩ tìm quá khứ ngay chính từ đây, anh sẽ lấy lại được trí nhớ nhưng vô ích. Anh quyết định sang Thụy Điển. Thật may mắn là anh đã nhớ lại được một số chuyện. Trong đó có em. Từ cái lần cuối anh và em nói chuyện với nhau, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Giờ anh đã nhớ ra. Em muốn nghe những gì anh nhớ lại được không? – Anh quay lưng lại nhìn nó. – À mà anh xin lỗi. Em phải nghỉ ngơi chứ. Anh về vậy. – Rồi anh nhanh bước ra cửa phòng.
- Không! Anh nói đi. Em muốn nghe. – Nó trả lời với cái giọng tỉnh táo hơn bao giờ hết. Nó cứng rắn đến vậy sao?
Anh im lặng một hồi nhìn nó và bắt đầu kể. Nhờ ông Thomas, anh đã nhớ lại một số chuyện xảy ra trong quãng thời gian anh ở Thụy Điển. Anh nhớ lại cô bé Chris. Nhớ về cô bé và anh nhớ về nó. Anh đã nhớ lại trước kia, anh đã yêu nó. Một tình yêu thực sự của một người con trai dành cho người con gái. Nó là tình yêu đầu tiên và duy nhất của anh. Nhưng khi ở bên nó, anh đã không nhận ra. Anh cứ nghĩ đó chỉ là tình cảm của một người anh trai dành cho một cô em gái. Anh cứ nghĩ tình cảm ấy giống như tình cảm anh dành cho Phương, em gái anh. Nhưng cho đến khi anh sang Thụy Điển, anh thấy nhớ nó, anh để anh nó lên desktop, anh ngắm nhìn ảnh nó mỗi ngày. Christine, cô bé yêu anh với tình yêu ngây thơ và trẻ con. Cô bé nhìn thấy ảnh nó trên desktop, cô bé đã hỏi anh nó là ai. Anh đã nói với cô bé rằng nó là người anh yêu. Cô bé đã vài lần lén xóa ảnh nó trong máy anh. Vì căn bệnh hiểm nghèo cô bé mắc phải, cô bé chẳng còn vui tươi sống được bao lâu, vì ông Thomas đã nhờ cậy, anh buộc phải thay đổi tên file ảnh của nó từ “Only” trở thành “4got” để cô bé không còn ép anh xóa ảnh nó đi nữa. Đó là điều kiện cô bé chấp nhận nếu anh đồng ý làm bạn trai cô bé. Anh biết, anh nhận ra anh yêu nó nhưng anh không thể nói với nó. Anh đã xa nó được một năm. Nói ra thì liệu được gì? Biết đâu nó đã yêu người khác? Và còn Chris…? Anh đành phải im lặng.
- Anh trong quá khứ, hay anh trong hiện tại, ký ức còn đầy những mảnh vỡ, nhưng… anh yêu em.
Câu nói của anh một lần nữa lại khiến tim nó đập nhanh hơn. Nó bặm môi cố để không khóc thành tiếng nhưng nước mắt đã lăn dài trên má nó, ướt đẫm cằm.
- … Em còn yêu anh không? – Anh bước tới gần nó.
- Em… - Nó nấc lên từng tiếng. – Em yêu anh… - Rồi nó ôm lấy anh thật chặt. Lần đầu tiên nó được cảm nhận cảm giác được ở trong vòng tay anh, được nghe thấy nhịp tim của anh, được biết anh ấm áp đến nhường nào.
Mưa to rồi… To thật đấy. Lâu lắm nó mới thấy có cơn mưa lớn đến thế. Chẳng biết sao nhưng cơn mưa hôm nay đem đến cho nó một cảm giác hoàn toàn khác lạ với những cơn mưa khác. Mưa…mang đến hạnh phúc…nhưng là hạnh phúc lạ. Lạ là bởi nó chẳng hiểu nó đang cảm thấy hạnh phúc vì điều gì. Chỉ đơn giản là nó đang tắm mưa, tâm hồn nó nhẹ bẫng như đang nhảy múa cùng những giọt mưa, tâm trí nó không còn nặng nề những suy nghĩ. . Một cảm giác trống rỗng hoàn toàn. Nó nhắm mắt lại, cảm nhận từng giọt mưa rơi lên trán, lên mắt, lên má, lên môi nó, trên bàn tay nó. Nó chỉ muốn cười. Cười nụ cười tươi nhất có thể. Vui… vui đến lạ.
“Tại vì em đã yêu nên đợi chờ… Một tiếng yêu, anh từ lâu hững hỡ… Để chiếc lá một mình cô đơn… Chuyện buồn…” – Tiếng điện thoại của nó reo lên. Một cuộc điện thoại nó chẳng dám nghĩ tới hơn nửa năm nay… Nó dường như đã từng quên…
- … - Nó nhấc máy lên nhưng chẳng dám nói gì.
- Nhung! Em đang ở đâu?
- Chỗ cũ… - Nó buột miệng nói. Đến lúc nó nhận ra là mình đã nói một thứ vớ vẩn và với người nghe, nó chẳng có ý nghĩa gì cả, thì đầu dây bên kia chỉ còn những tiếng tút tút. “Có lẽ do mạng bận…” – Nó tự nhủ thế.
- Nó dập máy và…nó đã mất hoàn toàn cảm giác hạnh phúc lạ lúc nãy… Tất cả đảo lộn… Tâm trạng nó giờ là sự trống rỗng…trống rỗng… nhưng… đau…
- Nhung!
Một giọng nói quen thuộc… Là của…
- Anh xin lỗi…
Nó ngẩng đầu lên… Đôi mắt cay xè… Không hiểu vì mưa hay vì… nó đau.
- Anh xin lỗi… - Người đó vẫn tiếp tục nói lặp lại.
Đôi mắt nó nhòe đi… Không hiểu vì mưa hay vì…
- Anh xin lỗi… - Người ấy không ngừng nói câu xin lỗi và tiến lại gần nó.
“Dáng người không cao lắm, mái tóc ướt, khuôn mặt quen thuộc nhưng có vẻ gầy đi nhiều… Giọng nói này…” – Nó như người mất trí. Tất cả cứ mờ nhạt. – “Hình như mình bị cảm vì mưa rồi… Sao chẳng nhìn rõ cái gì thế này?... Khó thở quá… Mình cảm thật sao?...” – Người ấy ôm chặt lấy nó. Người nó lạnh toát. Nhưng giờ nó nhìn rõ hơn rồi…
- Khuôn mặt này… Của anh Tuấn… - Nó nói như người mê sảng.
- Anh đây… Anh xin lỗi… Anh nhớ lại rồi… Anh xin lỗi… Xin lỗi vì anh đã làm em đau. Anh xin lỗi… Anh yêu em!... - Anh Tuấn siết chặt vòng tay hơn. Nó thấy anh hình như đang khóc.
“Có lẽ mình đang mơ… Đây là giấc mơ hay ác mộng vậy?... Tim mình… Đau quá…” – Rồi nó ngất đi.
Đến tờ mờ sáng, nó tỉnh dậy. Nó thấy mình đang nằm ở bệnh viện. Một màu trắng toát, mùi sát trùng nồng nặc.
- Đau đầu quá. – Nó cố gượng ngồi dậy. Tay nó đụng phải thứ gì đó. Đến giờ nó mới nhận ra có người đang ngồi ngủ gục bên giường của nó. Nhưng… nó không nhận ra là ai. Nó ngồi nhớ lại những gì vừa xảy ra nhưng tất cả thật mờ nhạt. Nó nghĩ có lẽ đấy chỉ là một giấc mơ. Vậy thì…tại sao nó lại ở bệnh viện? Người này là ai?
Người ấy cựa mình. Nó chăm chú nhìn từng cử động của người ấy.
“Dáng dấp này… Hình như mình đã gặp ở đâu đó…”
- Em tỉnh rồi à? – Người ấy hỏi nó. Còn nó như vẫn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ. Nó hơi giật mình và nó thấy mình…như vẫn đang mơ.
- Anh Tuấn?
- Em thấy trong người thế nào rồi? – Anh đưa tay lên trán nó. – Em hạ sốt rồi.
- Sao…?
- Em nằm xuống nghỉ đi. Sáng mai khỏe hẳn rồi mình nói chuyện. – Anh đỡ nó ngả lưng xuống. Anh…vẫn thế…
Thuốc an thần có vẻ như vẫn còn tác dụng. Chẳng bao lâu nó lại thiêm thiếp đi. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì nó chẳng thấy ai bên cạnh nó cả. Cô y tá đến tiêm cho nó một mũi rồi cũng đi ra ngoài. Theo lời cô y tá thì nó không phải truyền nước nữa nhưng bác sỹ dặn nó phải ở lại theo dõi thêm vài ngày. Nó hỏi cô y tá tại sao nó lại ở đây thì cô y tá chỉ trả lời là có một chàng trai bế nó đến đây. Cả hai người đều ướt như chuột lột. Chàng trai ấy đưa nó đến đây rồi cũng bất tỉnh. Sáng nay thì không thấy đâu nữa.
Nó đi ra khỏi phòng. Mùi bệnh viện khiến nó thấy sợ.
- Nhung! Em đi đâu vậy? Về phòng đi. – Anh Tuấn đi tới.
- Anh làm gì ở đây? – Nó ngạc nhiên hỏi.
- Anh mua đồ ăn cho em rồi. Mình ra ngoài vườn kia ăn vậy nhé.
- Anh… - Nó chẳng kịp nói gì thì anh đã dìu nó đi rồi.
…
- Vậy ra những gì xảy ra… không phải là em mơ à?
- Con bé này. Mơ miếc gì. Ăn đi này. – Anh đưa cho nó cặp lồng cháo.
- Chẳng phải anh Thụy Điển bao nhiêu lâu rồi sao? – Nó đỡ lấy cặp lồng cháo và hỏi.
- Anh về rồi. Chiều hôm qua.
- … - Nó không biết hỏi gì nữa. Im lặng và nhìn anh.
- Anh nhớ lại được rất nhiều thứ rồi. Không phải tất cả nhưng… cũng đủ để anh nhận ra một vài điều anh đã đánh mất.
- Anh nhớ lại?
- Ừ… Sang bên đó, anh tìm được đến nhà ông Thomas. Ông Thomas đã kể cho anh nghe thời gian anh ở bên đó. Anh nhớ được Christine và anh còn ra thăm mộ cô bé nữa. Anh lên phòng cũ của anh. Đã có người mới ở nhưng khi bước vào trong đầu anh xuất hiện những hình ảnh mờ nhạt. Chúng khiến anh đau đầu muốn chết. Rồi một vài lần sau khi nghĩ lại những hình ảnh ấy, anh nhớ lại được.
Nó lặng nghe những câu nói của anh. Trong lòng nó xuất hiện những cảm xúc khó tả.
- … Anh nhớ được lại một số điều về em. Nhớ hôm sinh nhật Trung, em đã chào anh bằng chiếc guốc. – Anh cười. – Nhớ những lần đi ăn kem. Nhớ những cái trò trẻ con của em. Nhớ…là khi sang Thụy Điển, anh đã rất nhớ em đấy nhóc ạ. – Anh quay sang nhìn nó. Nó đang nhìn anh. Đôi mắt đang đỏ hoe lên. – Đừng khóc. Cái đồ mít ướt. Cứ hở ra cái là khóc. Anh nhớ lại. Em phải vui mới đúng chứ. Ăn cháo nhanh đi. Nguội hết bây giờ. Không khéo thành cháo chan nước mắt mất. – Anh trêu nó nhưng nó chẳng thấy vui chút nào. Nó bối rối. – Ăn nhanh đi. Anh qua chỗ bác sỹ của em một lát rồi anh quay lại. Đừng đi đâu đấy công chúa.
Rồi anh đi… Nó lửng lơ giữa sự lo sợ và vui mừng. Anh nhớ lại. Hạnh phúc hay đau khổ. Anh nói những điều ấy là sao? Anh nhớ là khi sang Thụy Điển, anh đã rất nhớ nó? Anh...
Anh trở lại với nụ cười thật ấm áp.
- Vẫn chưa ăn xong à? Bác sỹ bảo chiều kiểm tra tổng thể một lần nữa. Mai có kết quả rồi sẽ quyết định em được xuất viện hay không.
Nó gật nhẹ.
Sáng hôm sau tỉnh dậy thì nó thấy trên đầu giường là một bó hoa hồng đỏ rất đẹp. Cô y tá bước tới.
- Em tỉnh rồi à? Người yêu của em lãng mạn thật đấy. Còn mang cả hoa hồng vào cắm nữa.
- Anh ý không phải người yêu của em. – Nó nói.
- Sao lại thế? Không phải người yêu thì sao lại làm thế? Mà chính cậu ta nói với chị mà.
Nó ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
- Vậy anh ý đâu rồi hả chị?
- Cậu ấy vừa đi cùng một vị bác sỹ rồi. Hình như kết quả khám của cậu ấy có vấn đề.
- Anh ý bị sao hả chị?
- Chị cũng không rõ. Hôm đưa em vào đây, cậu ấy bị ngất nên cũng được kiểm tra. Bác sỹ hôm đó bảo cậu ấy nằm viện mà cậu ấy nhất quyết không chịu, phải chăm sóc cho em.
Nó bỗng thấy sốt ruột lo lắng. Hình như có chuyện không hay.
Đi lấy kết quả kiểm tra về, nó đã thấy bố mẹ, anh Trung và cả anh Minh đang đợi. Bố mẹ nó vừa mới từ Singapore về đã vội đến đây.
- Con không sao chứ? – Mẹ nó lo lắng hỏi.
- Con khỏe rồi. Bố mẹ đừng lo. Bác sỹ bảo con có thể xuất viện.
- Con đã nói bố mẹ đừng lo rồi mà. Nó lớn rồi mà lại có người chăm sóc chu đáo thì bố mẹ lo gì chứ. – Anh Trung nói.
- Anh trai mà vô tâm đến thế là cùng. – Nó nói anh.
- Không phải bọn anh vô tâm mà là có người yêu cầu thế. – Anh Minh lên tiếng.
- Yêu cầu? – Nó ngạc nhiên.
- Em cứ hỏi thì biết. – Anh Minh hất mặt ra phía cửa thì anh Tuấn bước vào. – Coi vẻ thiêng quá nhờ. – Anh Minh và anh Trung cười còn nó thì cứ lơ nga lơ ngơ.
Bố mẹ nó đi làm thủ tục xuất viện cho nó và đưa nó về nhà.
- Bác sỹ bảo gì hả anh? – Nó hỏi anh Tuấn.
- Bác sỹ bảo gì?... À, không có vấn đề gì cả.
- Sao? Tuấn cũng bị sao à? – Anh Trung hỏi.
- Thật không ạ? Vậy là anh không phải nhập viện chứ? – Nó tiếp tục hỏi anh Tuấn.
- Anh khỏe mà. – Anh Tuấn cười. Nhưng nó thấy có vẻ gì đó gượng gạo.
Mọi người đưa nó về nhà. Ở công ty lại có việc nên bố nó phải đi ngay. Mẹ nó thì đi chợ để làm vài món tẩm bổ cho đứa con gái yêu quý. Anh Trung và anh Minh cũng giao nó cho anh Tuấn. Cứ như mọi người cố tình vậy.
- Em không cảm thấy đau ở đâu nữa chứ? – Anh Tuấn hỏi nó.
- Em khỏe rồi mà. Anh đừng lo quá lên thế.
- Ừ… - Khuôn mặt anh bỗng hiện lên nét buồn buồn.
Anh quay đi. Ra ban công phòng nó đứng. Mưa… Vài hạt rơi nhẹ rồi mỗi lúc một lớn hơn.
- Mưa rồi… Thích thật… À mà thôi chết, mẹ em đang đi chợ… - Nó bắt đầu luống cuống chạy xuống nhà tìm ô.
Anh thấy thế đuổi theo giữ nó lại. Trước khi mẹ nó đi, anh đã nhắc mẹ nó đem theo ô rồi.
- Sao anh biết sẽ mưa? – Nó trở lại phòng cùng anh.
- Lúc về đến đây, anh thấy trời hơi sẩm sẩm tối. – Anh lại ra ban công đứng, ngắm nhìn cơn mưa rào trái mùa.
Nó đứng lẳng lặng nhìn anh không cất lời. Anh đứng đó. Khoảng cách quá gần nhưng sao cảm giác quá đỗi xa. Tình yêu nó đã từng cố chôn giấu. Nó đang nghĩ rằng nó thích anh Huy cơ mà? Sao anh lại xuất hiện lúc này để con tim nó thêm một lần rung động? Trong tim nó, tình yêu dành cho anh một lần nữa lại trỗi dậy. Nó nhìn anh, nó không thấy đau nữa. Đôi mắt của nó không hề cay. Không một giọt nước mắt. Nó đã quên anh rồi ư? Không. Không phải. Nó đang cố gắng cứng cỏi để đối diện với anh. Tim nó đập nhanh hơn. Đôi má nó ửng hồng. Nhưng nó chỉ đứng đằng sau nhìn anh như thế. Anh như cơn mưa ngoài kia. Ồn ã đến rồi nhẹ nhàng đi. Có những lúc là đem hạnh phúc đến nhưng cũng có lúc là đem hạnh phúc đi. Lúc này…là buồn đau…hay hạnh phúc?
- Tuấn…trước kia chưa từng nói yêu em. – Anh mở lời khiến nó thoát khỏi dòng suy nghĩ.
- Anh…
- Anh nói anh trong quá khứ. Anh chưa từng nói yêu em… Em cũng chưa từng nói yêu anh…
Nó im lặng. Không hiểu là nó không biết nói gì hay nó không thể nói được gì.
- … Anh đi tìm chính anh. Lúc đầu anh nghĩ tìm quá khứ ngay chính từ đây, anh sẽ lấy lại được trí nhớ nhưng vô ích. Anh quyết định sang Thụy Điển. Thật may mắn là anh đã nhớ lại được một số chuyện. Trong đó có em. Từ cái lần cuối anh và em nói chuyện với nhau, anh đã suy nghĩ rất nhiều. Giờ anh đã nhớ ra. Em muốn nghe những gì anh nhớ lại được không? – Anh quay lưng lại nhìn nó. – À mà anh xin lỗi. Em phải nghỉ ngơi chứ. Anh về vậy. – Rồi anh nhanh bước ra cửa phòng.
- Không! Anh nói đi. Em muốn nghe. – Nó trả lời với cái giọng tỉnh táo hơn bao giờ hết. Nó cứng rắn đến vậy sao?
Anh im lặng một hồi nhìn nó và bắt đầu kể. Nhờ ông Thomas, anh đã nhớ lại một số chuyện xảy ra trong quãng thời gian anh ở Thụy Điển. Anh nhớ lại cô bé Chris. Nhớ về cô bé và anh nhớ về nó. Anh đã nhớ lại trước kia, anh đã yêu nó. Một tình yêu thực sự của một người con trai dành cho người con gái. Nó là tình yêu đầu tiên và duy nhất của anh. Nhưng khi ở bên nó, anh đã không nhận ra. Anh cứ nghĩ đó chỉ là tình cảm của một người anh trai dành cho một cô em gái. Anh cứ nghĩ tình cảm ấy giống như tình cảm anh dành cho Phương, em gái anh. Nhưng cho đến khi anh sang Thụy Điển, anh thấy nhớ nó, anh để anh nó lên desktop, anh ngắm nhìn ảnh nó mỗi ngày. Christine, cô bé yêu anh với tình yêu ngây thơ và trẻ con. Cô bé nhìn thấy ảnh nó trên desktop, cô bé đã hỏi anh nó là ai. Anh đã nói với cô bé rằng nó là người anh yêu. Cô bé đã vài lần lén xóa ảnh nó trong máy anh. Vì căn bệnh hiểm nghèo cô bé mắc phải, cô bé chẳng còn vui tươi sống được bao lâu, vì ông Thomas đã nhờ cậy, anh buộc phải thay đổi tên file ảnh của nó từ “Only” trở thành “4got” để cô bé không còn ép anh xóa ảnh nó đi nữa. Đó là điều kiện cô bé chấp nhận nếu anh đồng ý làm bạn trai cô bé. Anh biết, anh nhận ra anh yêu nó nhưng anh không thể nói với nó. Anh đã xa nó được một năm. Nói ra thì liệu được gì? Biết đâu nó đã yêu người khác? Và còn Chris…? Anh đành phải im lặng.
- Anh trong quá khứ, hay anh trong hiện tại, ký ức còn đầy những mảnh vỡ, nhưng… anh yêu em.
Câu nói của anh một lần nữa lại khiến tim nó đập nhanh hơn. Nó bặm môi cố để không khóc thành tiếng nhưng nước mắt đã lăn dài trên má nó, ướt đẫm cằm.
- … Em còn yêu anh không? – Anh bước tới gần nó.
- Em… - Nó nấc lên từng tiếng. – Em yêu anh… - Rồi nó ôm lấy anh thật chặt. Lần đầu tiên nó được cảm nhận cảm giác được ở trong vòng tay anh, được nghe thấy nhịp tim của anh, được biết anh ấm áp đến nhường nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.