Chương 2
Katherine Lee
12/05/2014
Vào một ngày đầu đông, trời se lạnh, lất phất chút mưa phùn, nó đạp xe chậm chạp trên con phố Nguyễn Chí Thanh. Xoạch…
- Em có sao không? Sao không để ý gì thế?
- Anh hay là tôi không để ý? — Nó nói nhưng không thèm nhìn đối phương mà cứ chăm chú “soi xét” cái xe đạp yêu quý xem có xước xát chỗ nào hay không?
- Vẫn cái kiểu ăn nói như thế. Haizz…
- Hả? — Đến giờ nó mới ngẩng đầu lên nhìn đối phương — Anh Hu…huuyy… — Cái mặt ngẩn tò te của nó nhìn đến là buồn cười.
- Sao? Anh! Em cứ như nhìn thấy ma ấy?
- Hỳ! — Nó cười trừ –
- Em đang đi đâu mà như người trên mây thế?
- Em đang đi thôi! Không phương hướng! — Nó nở nụ cười lém lỉnh. Nụ cười của nó lúc này như tia nắng phá tan cái lạnh đầu đông này vậy.
- Lâu lắm mới gặp. Em đi vào quán uống nước với anh chút nhé!
- Để em nghĩ cái đã! — Vừa mới cười mà nó giả mặt lạnh te ngay được.
- Thôi nào cô bé kiêu kỳ… — Anh Huy nháy mắt với nó.
- Anh mời em nhé! Ăn kem. Không uống nước! Oke? — Nó nháy mắt lại tinh nghịch.
- Lạnh thế này mà ăn kem. Em muốn chết cóng à?
- Anh không đồng ý hả? — Nó lên xe định đạp thẳng.
- Rồi. Em chẳng thay đổi gì cả. Anh thua. Kem Ý nhé!
Nó cười tủm tỉm. Hai người rẽ vào một quán kem Ý gần đấy. Anh Huy là bạn anh trai nó.
…
- Thằng Tuấn sao rồi em?
- Em không biết.
- Thôi đi! Lâu rồi anh không liên lạc với nó. Chẳng biết giờ này ở Thụy Điển nó làm gì nhờ?
- Em đã bảo em không biết rồi mà. Anh ý đi ba năm rồi. Em cũng có liên lạc gì với anh ý đâu.
- Em nói gì lạ vậy? Chẳng phải hai đứa là một đôi sao?
- Vớ vẩn. Anh nghe cái tin dấm dớ ấy ở đâu ra đấy?
- Thôi nhớ! Hai cô cậu lúc nào chả dính với nhau lại còn…
- Ngoài những gì anh vừa nói thì chưa có ai có ý kiến như thế đâu. Có lẽ anh ý vẫn hay liên lạc với anh trai em đấy. Bạn chí cốt mà.
- Anh bắt đầu thấy chóng mặt rồi đấy. Chẳng hiểu gì cả.
- Ai bắt anh hiểu đâu.
- Rồi! Chuyển chủ đề. Không anh ngất ra đây em cũng chẳng vác anh về được.
- Anh thông minh đấy! — Nó cười đắc thắng nhưng thoáng buồn. Quay về phía sau giả vờ nhìn quanh quán, nó gạt giọt nước mắt lăn vội trên má.
Anh Huy và anh Tuấn đều là bạn của anh trai nó. Với anh Huy, nó không thân lắm. Còn với anh Tuấn, đó là mối tình đầu của nó. Anh Tuấn đã đi Thụy Điển được ba năm. Cả ba năm, hai người đều không liên lạc với nhau. Không hề có sự dặn dò trước khi đi, tất cả đều diễn ra như lẽ tất nhiên của nó vậy. Nó nhìn anh Huy và tưởng tượng lại thời gian nó, anh Tuấn, anh Huy mới gặp nhau. Đó là ở bữa tiệc sinh nhật thứ 18 của anh trai nó. Hôm ý, nó đang chạy lon ton từ ngoài cổng vào, trên tay là cái hộp đựng bánh gato mà nó vừa tất tả đi mua về thì…Uỵch! Nó ngã giữa sân, dép bay trúng đầu của anh chàng đứng ở cửa ra vào. Nó mải xuýt xoa cho cái bàn tọa của mình nên cũng chẳng biết cái đích mà chiếc dép của nó đã chạm tới. Nó cũng chẳng nhận ra chiếc bánh gato cũng đã be bét bên cạnh nó.
- Bạn có sao không? — Anh Tuấn tiến tới đỡ nó dậy.
- Không sao ạ! Nhưng bánh gato hỏng mất rồi.
- Quà bạn tặng Trung à?
- Dạ không! Bánh của anh ý ạ!
- Anh?
- Em là em gái anh ý! Ui da… — Nó vẫn xuýt xoa cho hai cái bàn tọa.
- Để anh đi mua cái bánh khác nhé!
- Em đi cùng anh được không?
Anh cười thay cho câu trả lời. Nó và anh quen nhau như thế.
Anh và nó bước vào nhà cùng chiếc bánh gato trên tay. Mọi người đều ngạc nhiên bởi hai người đi cùng nhau.
- Đi lấy mỗi cái bánh thôi mà cũng rõ là lâu. Có thấy tiệc bắt đầu rồi không? — Anh nó lên tiếng.
- Tiệc của anh thì bánh cũng đâu phải là thứ quan trọng. Chỉ kiếm cớ tụ tập.
- Bố mẹ đồng ý rồi nhớ!
- Dạ vâng.
- Vào kia phụ mẹ hộ anh. Anh tiếp bạn.
Nó lè lưỡi khó chịu.
- Tuấn! Vào đây! — Anh nó gọi anh Tuấn. Đến lúc này nó mới biết tên của anh chứ cả dọc đường đi mua bánh vừa nãy, anh với nó như hai người Việt trầm lặng.
Đấy là màn quen biết với anh. Còn với anh Huy lại cực kỳ…”nhạt”. Sau khi nó phụ mẹ làm đồ ăn xong, nó chạy lên phòng diện cái váy màu ghi mà anh nó vừa mới tặng mừng nó đỗ vào trường Lê Quý Đôn. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên là có một người diện một cây màu ghi hệt màu váy nó. Người đó chính là anh Huy. Dừng lại ở đấy thì cũng chẳng có gì đặc biệt cả, cho đến hôm sinh nhật nó_chỉ sau sinh nhật anh trai nó có hai tuần. Ông anh trai quý hóa của nó, ngày hôm ấy rủ đúng hai con người kia đến dự sinh nhật nó. Dừng lại ở đấy thôi là được rồi, vậy mà đến lúc nó bóc quà, nó phát hiện ra hai món quà hai con người ý tặng y hệt nhau. Cùng là một con gấu Me To You màu ghi iu iu.
Nghĩ đến đây, nó bỗng khựng lại…Nó đã cố quên tất cả rồi cơ mà… Những gì khiến nó nhớ về anh… Nó đã muốn quên hết. Vậy mà chỉ tại vài câu nói của anh Huy nó lại nhớ lại tất cả… Tất cả những gì khiến lòng nó thấy nặng trĩu và đau nhói… Từ lúc nào, đôi mắt nó đã đỏ hoe lên, nước mắt trào ra. Nhìn lại cốc kem, đã hết nhẵn. Còn người con trai đối diện đang cố gọi, vẫy, lay…đủ động tác để kéo nó về thực tại.
Xem tiếp Chương 3
Vào một ngày đầu đông, trời se lạnh, lất phất chút mưa phùn, nó đạp xe chậm chạp trên con phố Nguyễn Chí Thanh. Xoạch…
- Em có sao không? Sao không để ý gì thế?- Anh hay là tôi không để ý? — Nó nói nhưng không thèm nhìn đối phương mà cứ chăm chú “soi xét” cái xe đạp yêu quý xem có xước xát chỗ nào hay không?
- Vẫn cái kiểu ăn nói như thế. Haizz…
- Hả? — Đến giờ nó mới ngẩng đầu lên nhìn đối phương — Anh Hu…huuyy… — Cái mặt ngẩn tò te của nó nhìn đến là buồn cười.
- Sao? Anh! Em cứ như nhìn thấy ma ấy?
- Hỳ! — Nó cười trừ –
- Em đang đi đâu mà như người trên mây thế?
- Em đang đi thôi! Không phương hướng! — Nó nở nụ cười lém lỉnh. Nụ cười của nó lúc này như tia nắng phá tan cái lạnh đầu đông này vậy.
- Lâu lắm mới gặp. Em đi vào quán uống nước với anh chút nhé!
- Để em nghĩ cái đã! — Vừa mới cười mà nó giả mặt lạnh te ngay được.
- Thôi nào cô bé kiêu kỳ… — Anh Huy nháy mắt với nó.
- Anh mời em nhé! Ăn kem. Không uống nước! Oke? — Nó nháy mắt lại tinh nghịch.
- Lạnh thế này mà ăn kem. Em muốn chết cóng à?
- Anh không đồng ý hả? — Nó lên xe định đạp thẳng.
- Rồi. Em chẳng thay đổi gì cả. Anh thua. Kem Ý nhé!
Nó cười tủm tỉm. Hai người rẽ vào một quán kem Ý gần đấy. Anh Huy là bạn anh trai nó.
…
- Thằng Tuấn sao rồi em?- Em không biết.
- Thôi đi! Lâu rồi anh không liên lạc với nó. Chẳng biết giờ này ở Thụy Điển nó làm gì nhờ?
- Em đã bảo em không biết rồi mà. Anh ý đi ba năm rồi. Em cũng có liên lạc gì với anh ý đâu.
- Em nói gì lạ vậy? Chẳng phải hai đứa là một đôi sao?
- Vớ vẩn. Anh nghe cái tin dấm dớ ấy ở đâu ra đấy?
- Thôi nhớ! Hai cô cậu lúc nào chả dính với nhau lại còn…
- Ngoài những gì anh vừa nói thì chưa có ai có ý kiến như thế đâu. Có lẽ anh ý vẫn hay liên lạc với anh trai em đấy. Bạn chí cốt mà.
- Anh bắt đầu thấy chóng mặt rồi đấy. Chẳng hiểu gì cả.
- Ai bắt anh hiểu đâu.
- Rồi! Chuyển chủ đề. Không anh ngất ra đây em cũng chẳng vác anh về được.
- Anh thông minh đấy! — Nó cười đắc thắng nhưng thoáng buồn. Quay về phía sau giả vờ nhìn quanh quán, nó gạt giọt nước mắt lăn vội trên má.
Anh Huy và anh Tuấn đều là bạn của anh trai nó. Với anh Huy, nó không thân lắm. Còn với anh Tuấn, đó là mối tình đầu của nó. Anh Tuấn đã đi Thụy Điển được ba năm. Cả ba năm, hai người đều không liên lạc với nhau. Không hề có sự dặn dò trước khi đi, tất cả đều diễn ra như lẽ tất nhiên của nó vậy. Nó nhìn anh Huy và tưởng tượng lại thời gian nó, anh Tuấn, anh Huy mới gặp nhau. Đó là ở bữa tiệc sinh nhật thứ 18 của anh trai nó. Hôm ý, nó đang chạy lon ton từ ngoài cổng vào, trên tay là cái hộp đựng bánh gato mà nó vừa tất tả đi mua về thì…Uỵch! Nó ngã giữa sân, dép bay trúng đầu của anh chàng đứng ở cửa ra vào. Nó mải xuýt xoa cho cái bàn tọa của mình nên cũng chẳng biết cái đích mà chiếc dép của nó đã chạm tới. Nó cũng chẳng nhận ra chiếc bánh gato cũng đã be bét bên cạnh nó.
- Bạn có sao không? — Anh Tuấn tiến tới đỡ nó dậy.- Không sao ạ! Nhưng bánh gato hỏng mất rồi.
- Quà bạn tặng Trung à?
- Dạ không! Bánh của anh ý ạ!
- Anh?
- Em là em gái anh ý! Ui da… — Nó vẫn xuýt xoa cho hai cái bàn tọa.
- Để anh đi mua cái bánh khác nhé!
- Em đi cùng anh được không?
Anh cười thay cho câu trả lời. Nó và anh quen nhau như thế.
Anh và nó bước vào nhà cùng chiếc bánh gato trên tay. Mọi người đều ngạc nhiên bởi hai người đi cùng nhau.
- Đi lấy mỗi cái bánh thôi mà cũng rõ là lâu. Có thấy tiệc bắt đầu rồi không? — Anh nó lên tiếng.- Tiệc của anh thì bánh cũng đâu phải là thứ quan trọng. Chỉ kiếm cớ tụ tập.
- Bố mẹ đồng ý rồi nhớ!
- Dạ vâng.
- Vào kia phụ mẹ hộ anh. Anh tiếp bạn.
Nó lè lưỡi khó chịu.
- Tuấn! Vào đây! — Anh nó gọi anh Tuấn. Đến lúc này nó mới biết tên của anh chứ cả dọc đường đi mua bánh vừa nãy, anh với nó như hai người Việt trầm lặng.
Đấy là màn quen biết với anh. Còn với anh Huy lại cực kỳ…”nhạt”. Sau khi nó phụ mẹ làm đồ ăn xong, nó chạy lên phòng diện cái váy màu ghi mà anh nó vừa mới tặng mừng nó đỗ vào trường Lê Quý Đôn. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên là có một người diện một cây màu ghi hệt màu váy nó. Người đó chính là anh Huy. Dừng lại ở đấy thì cũng chẳng có gì đặc biệt cả, cho đến hôm sinh nhật nó_chỉ sau sinh nhật anh trai nó có hai tuần. Ông anh trai quý hóa của nó, ngày hôm ấy rủ đúng hai con người kia đến dự sinh nhật nó. Dừng lại ở đấy thôi là được rồi, vậy mà đến lúc nó bóc quà, nó phát hiện ra hai món quà hai con người ý tặng y hệt nhau. Cùng là một con gấu Me To You màu ghi iu iu.
Nghĩ đến đây, nó bỗng khựng lại…Nó đã cố quên tất cả rồi cơ mà… Những gì khiến nó nhớ về anh… Nó đã muốn quên hết. Vậy mà chỉ tại vài câu nói của anh Huy nó lại nhớ lại tất cả… Tất cả những gì khiến lòng nó thấy nặng trĩu và đau nhói… Từ lúc nào, đôi mắt nó đã đỏ hoe lên, nước mắt trào ra. Nhìn lại cốc kem, đã hết nhẵn. Còn người con trai đối diện đang cố gọi, vẫy, lay…đủ động tác để kéo nó về thực tại.
- Em có sao không? Sao không để ý gì thế?
- Anh hay là tôi không để ý? — Nó nói nhưng không thèm nhìn đối phương mà cứ chăm chú “soi xét” cái xe đạp yêu quý xem có xước xát chỗ nào hay không?
- Vẫn cái kiểu ăn nói như thế. Haizz…
- Hả? — Đến giờ nó mới ngẩng đầu lên nhìn đối phương — Anh Hu…huuyy… — Cái mặt ngẩn tò te của nó nhìn đến là buồn cười.
- Sao? Anh! Em cứ như nhìn thấy ma ấy?
- Hỳ! — Nó cười trừ –
- Em đang đi đâu mà như người trên mây thế?
- Em đang đi thôi! Không phương hướng! — Nó nở nụ cười lém lỉnh. Nụ cười của nó lúc này như tia nắng phá tan cái lạnh đầu đông này vậy.
- Lâu lắm mới gặp. Em đi vào quán uống nước với anh chút nhé!
- Để em nghĩ cái đã! — Vừa mới cười mà nó giả mặt lạnh te ngay được.
- Thôi nào cô bé kiêu kỳ… — Anh Huy nháy mắt với nó.
- Anh mời em nhé! Ăn kem. Không uống nước! Oke? — Nó nháy mắt lại tinh nghịch.
- Lạnh thế này mà ăn kem. Em muốn chết cóng à?
- Anh không đồng ý hả? — Nó lên xe định đạp thẳng.
- Rồi. Em chẳng thay đổi gì cả. Anh thua. Kem Ý nhé!
Nó cười tủm tỉm. Hai người rẽ vào một quán kem Ý gần đấy. Anh Huy là bạn anh trai nó.
…
- Thằng Tuấn sao rồi em?
- Em không biết.
- Thôi đi! Lâu rồi anh không liên lạc với nó. Chẳng biết giờ này ở Thụy Điển nó làm gì nhờ?
- Em đã bảo em không biết rồi mà. Anh ý đi ba năm rồi. Em cũng có liên lạc gì với anh ý đâu.
- Em nói gì lạ vậy? Chẳng phải hai đứa là một đôi sao?
- Vớ vẩn. Anh nghe cái tin dấm dớ ấy ở đâu ra đấy?
- Thôi nhớ! Hai cô cậu lúc nào chả dính với nhau lại còn…
- Ngoài những gì anh vừa nói thì chưa có ai có ý kiến như thế đâu. Có lẽ anh ý vẫn hay liên lạc với anh trai em đấy. Bạn chí cốt mà.
- Anh bắt đầu thấy chóng mặt rồi đấy. Chẳng hiểu gì cả.
- Ai bắt anh hiểu đâu.
- Rồi! Chuyển chủ đề. Không anh ngất ra đây em cũng chẳng vác anh về được.
- Anh thông minh đấy! — Nó cười đắc thắng nhưng thoáng buồn. Quay về phía sau giả vờ nhìn quanh quán, nó gạt giọt nước mắt lăn vội trên má.
Anh Huy và anh Tuấn đều là bạn của anh trai nó. Với anh Huy, nó không thân lắm. Còn với anh Tuấn, đó là mối tình đầu của nó. Anh Tuấn đã đi Thụy Điển được ba năm. Cả ba năm, hai người đều không liên lạc với nhau. Không hề có sự dặn dò trước khi đi, tất cả đều diễn ra như lẽ tất nhiên của nó vậy. Nó nhìn anh Huy và tưởng tượng lại thời gian nó, anh Tuấn, anh Huy mới gặp nhau. Đó là ở bữa tiệc sinh nhật thứ 18 của anh trai nó. Hôm ý, nó đang chạy lon ton từ ngoài cổng vào, trên tay là cái hộp đựng bánh gato mà nó vừa tất tả đi mua về thì…Uỵch! Nó ngã giữa sân, dép bay trúng đầu của anh chàng đứng ở cửa ra vào. Nó mải xuýt xoa cho cái bàn tọa của mình nên cũng chẳng biết cái đích mà chiếc dép của nó đã chạm tới. Nó cũng chẳng nhận ra chiếc bánh gato cũng đã be bét bên cạnh nó.
- Bạn có sao không? — Anh Tuấn tiến tới đỡ nó dậy.
- Không sao ạ! Nhưng bánh gato hỏng mất rồi.
- Quà bạn tặng Trung à?
- Dạ không! Bánh của anh ý ạ!
- Anh?
- Em là em gái anh ý! Ui da… — Nó vẫn xuýt xoa cho hai cái bàn tọa.
- Để anh đi mua cái bánh khác nhé!
- Em đi cùng anh được không?
Anh cười thay cho câu trả lời. Nó và anh quen nhau như thế.
Anh và nó bước vào nhà cùng chiếc bánh gato trên tay. Mọi người đều ngạc nhiên bởi hai người đi cùng nhau.
- Đi lấy mỗi cái bánh thôi mà cũng rõ là lâu. Có thấy tiệc bắt đầu rồi không? — Anh nó lên tiếng.
- Tiệc của anh thì bánh cũng đâu phải là thứ quan trọng. Chỉ kiếm cớ tụ tập.
- Bố mẹ đồng ý rồi nhớ!
- Dạ vâng.
- Vào kia phụ mẹ hộ anh. Anh tiếp bạn.
Nó lè lưỡi khó chịu.
- Tuấn! Vào đây! — Anh nó gọi anh Tuấn. Đến lúc này nó mới biết tên của anh chứ cả dọc đường đi mua bánh vừa nãy, anh với nó như hai người Việt trầm lặng.
Đấy là màn quen biết với anh. Còn với anh Huy lại cực kỳ…”nhạt”. Sau khi nó phụ mẹ làm đồ ăn xong, nó chạy lên phòng diện cái váy màu ghi mà anh nó vừa mới tặng mừng nó đỗ vào trường Lê Quý Đôn. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên là có một người diện một cây màu ghi hệt màu váy nó. Người đó chính là anh Huy. Dừng lại ở đấy thì cũng chẳng có gì đặc biệt cả, cho đến hôm sinh nhật nó_chỉ sau sinh nhật anh trai nó có hai tuần. Ông anh trai quý hóa của nó, ngày hôm ấy rủ đúng hai con người kia đến dự sinh nhật nó. Dừng lại ở đấy thôi là được rồi, vậy mà đến lúc nó bóc quà, nó phát hiện ra hai món quà hai con người ý tặng y hệt nhau. Cùng là một con gấu Me To You màu ghi iu iu.
Nghĩ đến đây, nó bỗng khựng lại…Nó đã cố quên tất cả rồi cơ mà… Những gì khiến nó nhớ về anh… Nó đã muốn quên hết. Vậy mà chỉ tại vài câu nói của anh Huy nó lại nhớ lại tất cả… Tất cả những gì khiến lòng nó thấy nặng trĩu và đau nhói… Từ lúc nào, đôi mắt nó đã đỏ hoe lên, nước mắt trào ra. Nhìn lại cốc kem, đã hết nhẵn. Còn người con trai đối diện đang cố gọi, vẫy, lay…đủ động tác để kéo nó về thực tại.
Xem tiếp Chương 3
Vào một ngày đầu đông, trời se lạnh, lất phất chút mưa phùn, nó đạp xe chậm chạp trên con phố Nguyễn Chí Thanh. Xoạch…
- Em có sao không? Sao không để ý gì thế?- Anh hay là tôi không để ý? — Nó nói nhưng không thèm nhìn đối phương mà cứ chăm chú “soi xét” cái xe đạp yêu quý xem có xước xát chỗ nào hay không?
- Vẫn cái kiểu ăn nói như thế. Haizz…
- Hả? — Đến giờ nó mới ngẩng đầu lên nhìn đối phương — Anh Hu…huuyy… — Cái mặt ngẩn tò te của nó nhìn đến là buồn cười.
- Sao? Anh! Em cứ như nhìn thấy ma ấy?
- Hỳ! — Nó cười trừ –
- Em đang đi đâu mà như người trên mây thế?
- Em đang đi thôi! Không phương hướng! — Nó nở nụ cười lém lỉnh. Nụ cười của nó lúc này như tia nắng phá tan cái lạnh đầu đông này vậy.
- Lâu lắm mới gặp. Em đi vào quán uống nước với anh chút nhé!
- Để em nghĩ cái đã! — Vừa mới cười mà nó giả mặt lạnh te ngay được.
- Thôi nào cô bé kiêu kỳ… — Anh Huy nháy mắt với nó.
- Anh mời em nhé! Ăn kem. Không uống nước! Oke? — Nó nháy mắt lại tinh nghịch.
- Lạnh thế này mà ăn kem. Em muốn chết cóng à?
- Anh không đồng ý hả? — Nó lên xe định đạp thẳng.
- Rồi. Em chẳng thay đổi gì cả. Anh thua. Kem Ý nhé!
Nó cười tủm tỉm. Hai người rẽ vào một quán kem Ý gần đấy. Anh Huy là bạn anh trai nó.
…
- Thằng Tuấn sao rồi em?- Em không biết.
- Thôi đi! Lâu rồi anh không liên lạc với nó. Chẳng biết giờ này ở Thụy Điển nó làm gì nhờ?
- Em đã bảo em không biết rồi mà. Anh ý đi ba năm rồi. Em cũng có liên lạc gì với anh ý đâu.
- Em nói gì lạ vậy? Chẳng phải hai đứa là một đôi sao?
- Vớ vẩn. Anh nghe cái tin dấm dớ ấy ở đâu ra đấy?
- Thôi nhớ! Hai cô cậu lúc nào chả dính với nhau lại còn…
- Ngoài những gì anh vừa nói thì chưa có ai có ý kiến như thế đâu. Có lẽ anh ý vẫn hay liên lạc với anh trai em đấy. Bạn chí cốt mà.
- Anh bắt đầu thấy chóng mặt rồi đấy. Chẳng hiểu gì cả.
- Ai bắt anh hiểu đâu.
- Rồi! Chuyển chủ đề. Không anh ngất ra đây em cũng chẳng vác anh về được.
- Anh thông minh đấy! — Nó cười đắc thắng nhưng thoáng buồn. Quay về phía sau giả vờ nhìn quanh quán, nó gạt giọt nước mắt lăn vội trên má.
Anh Huy và anh Tuấn đều là bạn của anh trai nó. Với anh Huy, nó không thân lắm. Còn với anh Tuấn, đó là mối tình đầu của nó. Anh Tuấn đã đi Thụy Điển được ba năm. Cả ba năm, hai người đều không liên lạc với nhau. Không hề có sự dặn dò trước khi đi, tất cả đều diễn ra như lẽ tất nhiên của nó vậy. Nó nhìn anh Huy và tưởng tượng lại thời gian nó, anh Tuấn, anh Huy mới gặp nhau. Đó là ở bữa tiệc sinh nhật thứ 18 của anh trai nó. Hôm ý, nó đang chạy lon ton từ ngoài cổng vào, trên tay là cái hộp đựng bánh gato mà nó vừa tất tả đi mua về thì…Uỵch! Nó ngã giữa sân, dép bay trúng đầu của anh chàng đứng ở cửa ra vào. Nó mải xuýt xoa cho cái bàn tọa của mình nên cũng chẳng biết cái đích mà chiếc dép của nó đã chạm tới. Nó cũng chẳng nhận ra chiếc bánh gato cũng đã be bét bên cạnh nó.
- Bạn có sao không? — Anh Tuấn tiến tới đỡ nó dậy.- Không sao ạ! Nhưng bánh gato hỏng mất rồi.
- Quà bạn tặng Trung à?
- Dạ không! Bánh của anh ý ạ!
- Anh?
- Em là em gái anh ý! Ui da… — Nó vẫn xuýt xoa cho hai cái bàn tọa.
- Để anh đi mua cái bánh khác nhé!
- Em đi cùng anh được không?
Anh cười thay cho câu trả lời. Nó và anh quen nhau như thế.
Anh và nó bước vào nhà cùng chiếc bánh gato trên tay. Mọi người đều ngạc nhiên bởi hai người đi cùng nhau.
- Đi lấy mỗi cái bánh thôi mà cũng rõ là lâu. Có thấy tiệc bắt đầu rồi không? — Anh nó lên tiếng.- Tiệc của anh thì bánh cũng đâu phải là thứ quan trọng. Chỉ kiếm cớ tụ tập.
- Bố mẹ đồng ý rồi nhớ!
- Dạ vâng.
- Vào kia phụ mẹ hộ anh. Anh tiếp bạn.
Nó lè lưỡi khó chịu.
- Tuấn! Vào đây! — Anh nó gọi anh Tuấn. Đến lúc này nó mới biết tên của anh chứ cả dọc đường đi mua bánh vừa nãy, anh với nó như hai người Việt trầm lặng.
Đấy là màn quen biết với anh. Còn với anh Huy lại cực kỳ…”nhạt”. Sau khi nó phụ mẹ làm đồ ăn xong, nó chạy lên phòng diện cái váy màu ghi mà anh nó vừa mới tặng mừng nó đỗ vào trường Lê Quý Đôn. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên là có một người diện một cây màu ghi hệt màu váy nó. Người đó chính là anh Huy. Dừng lại ở đấy thì cũng chẳng có gì đặc biệt cả, cho đến hôm sinh nhật nó_chỉ sau sinh nhật anh trai nó có hai tuần. Ông anh trai quý hóa của nó, ngày hôm ấy rủ đúng hai con người kia đến dự sinh nhật nó. Dừng lại ở đấy thôi là được rồi, vậy mà đến lúc nó bóc quà, nó phát hiện ra hai món quà hai con người ý tặng y hệt nhau. Cùng là một con gấu Me To You màu ghi iu iu.
Nghĩ đến đây, nó bỗng khựng lại…Nó đã cố quên tất cả rồi cơ mà… Những gì khiến nó nhớ về anh… Nó đã muốn quên hết. Vậy mà chỉ tại vài câu nói của anh Huy nó lại nhớ lại tất cả… Tất cả những gì khiến lòng nó thấy nặng trĩu và đau nhói… Từ lúc nào, đôi mắt nó đã đỏ hoe lên, nước mắt trào ra. Nhìn lại cốc kem, đã hết nhẵn. Còn người con trai đối diện đang cố gọi, vẫy, lay…đủ động tác để kéo nó về thực tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.