Chương 30: a yes a no
Kinh Thành Nam Sủng
02/02/2015
Ngày gần đây, trên đường lưu truyền một vài lời đồn linh tinh, là mấy chuyện cười lúc trà dư tửu hậu cung cấp chút niềm vui thú cho người khác.
Lời đồn đãi nói như vậy, Trang Hào người này quá không giảng đạo nghĩa, cố tình coi trọng đại tẩu Bàng Suất, còn thừa dịp Bàng Suất đại ca không ở nhà hai người lăn lộn trên giường, đúng lúc bị Bàng Suất bắt quả tang. Ngay cả khi Bàng Suất lăn lộn muộn hơn Trang Hào nhưng vẫn là người mà người ta phải nể mặt nể mũi, vì vậy, Bàng Suất chính thức tuyên chiến với Trang Hào.
Lời đồn tóm lại là lời đồn đãi, trên thực tế, Bàng Suất rời bệnh viện còn sớm hơn Trang Hào, ngày xuất viện ấy, Hoa Kì còn đặc biệt đi đưa hắn.
Bàng Suất được người bên cạnh dắt, lúc Hoa Kì đi tới nói vài lời sớm ngày khang phục đơn giản, sau đó lại đem lời Trang Hào dặn dò nói cho hắn.
Bàng Suất nghe xong không có bất kỳ bày tỏ, ngược lại nhìn Hoa Kì nhếch miệng cười một tiếng, sau đó động mông trước sau mấy cái, vẻ mặt rất thoải mái mà gào thét: "Oh yes~. . . . . . Ah no~, oh my god~."
Hoa Kì sửng sốt: "Anh làm gì thế?"
Bàng Suất cười nói: "Không có gì, tao chỉ rất muốn biết cảm giác bị chơi cúc hoa là gì thôi."
Hoa Kì không biết làm sao, ánh mắt phiêu loạn lúng túng nói: "Không có chuyện gì tôi đi về." Hoa Kì xoay người đi tới phòng bệnh Trang Hào.
"Trở về tìm thảo à?" Bàng Suất thét sau lưng.
Hoa Kì không quay đầu lại mà bước chân vào phòng bệnh Trang Hào.
Giữa trưa ngày hôm sau, Hoa Kì xếp quần áo Trang Hào bỏ vào một túi ny lon, mà Trang Hào ngồi trên giường bệnh miệng ngậm thuốc mặc áo sơ mi, tàn thuốc lá rơi xuống áo sơ mi trắng. Hoa Kì nhanh tay nhanh mắt lấy tay phủi xuống, cười nói: "Để em."
Trang Hào cười cười, tay cầm điếu thuốc từ từ buông xuống.
Hoa Kì cẩn thận mà nghiêm túc cài cúc áo cho Trang Hào, cứ cài một nút sẽ kéo áo sơ mi ra hai bên sợ bị nhăn. Lúc Hoa Kì cài đến ngực thì giương mắt quan sát Trang Hào, cười nói: "Ca, anh thật là đẹp trai, nhất là lông mày cùng mắt"
Trang Hào du côn cười nói: "ĐM, cả ngày lẫn đêm cậu cứ nói tôi đẹp, nếu như tôi xấu, có phải cậu sẽ không cài nút thay tôi như vậy hay không?"
"Sao có thể a." Hoa Kì cười đùa nói: "Anh như thế nào em cũng đều thấy đẹp." Nói xong, Hoa Kì khơi ngón tay sờ sờ cằm Trang Hào: "Ca, râu cũng dài rồi."
Trang Hào ừ một tiếng: "Một lát về đến nhà tắm cạo sau, trên người cũng ngứa ngáy khó chịu."
Hoa Kì nhìn chằm chằm Trang Hào cười khúc khích, đột nhiên khom lưng tới, lúc Trang Hào chưa kịp phản ứng đã há mồm khẽ cắn lên cằm anh một cái, thuận tiện còn dùng đầu lưỡi liếm một chút, đứng dậy thì đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Trang Hào nói: "Râu dài đâm đau đầu lưỡi."
Trang Hào có chút thẹn thùng giơ tay sờ cằm, lúng túng nói: "Đáng đời, tự mình tìm đâm."
Hoa Kì lộ ra hàm răng trắng noãn cười nói: "Em thích."
Trang Hào ho khan hai tiếng cố làm vẻ chán ghét nói: "Đều là nước miếng, tởm chết đi được."
Hoa Kì cười không nói, khom lưng từ lấy giày da của Trang Hào dưới giường. Chừng mấy ngày không mang giày da phủ không ít bụi, Hoa Kì chậc một tiếng, thuận tay kéo vạt áo ra ngoài, một tay khác đưa vào trong giày cẩn thận lau.
"Ấy, cậu đừng dùng áo lau, có khăn kìa." Trang Hào ngăn cản nói.
Hoa Kì vừa lau vừa cười: "Không có gì, quần áo của em đều là đồ rẻ, mua mới chỉ có mười lăm tệ, mẹ em mua ở chợ đêm đó." Hoa Kì lau mấy cái, cầm giày da tiến tới khóe miệng hà một hơi sau đó lau mạnh: "Nơi này không có xi đánh giầy, hơn nữa giày da không thể dụng khăn lau, nếu thấm nước da sẽ hư hết." Hoa Kì thấy lau không sai biệt lắm, mũi giày cũng phản quang: "Thế nào? Lau đủ sáng đi?" Hoa Kì cầm giày lắc trước mặt anh.
Trang Hào cười gật đầu một cái.
Hoa Kì khom lưng bày giày da chỉnh tề bên chân Trang Hào, lúc đứng dậy lại đem để tay lên mũi ngửi một cái. [=.=” nhiều khi chịu không nổi tiểu Kì a!]
Trang Hào ngẩn ra: "Cậu không sợ hôi à?"
Hoa Kì cười nói: "Một chút cũng không hôi, thật."
Trang Hào cười khổ nói: "Cậu đúng là Hoa tiểu cẩu." Nói xong, Trang Hào đỡ chân từ từ xuống giường, ngón chân mới vừa đụng phải giày thì Hoa Kì đã vội vàng nói: "Để em!" Hoa Kì khom lưng ngồi xổm xuống nắm chân thay Trang Hào mang giày da.
Trang Hào cúi đầu nhìn xoáy tóc trên đầu Hoa Kì, trong lòng lại ấm áp dễ chịu, trong nháy mắt Trang Hào còn muốn sờ sờ đầu cậu. Tâm động, Trang Hào quả thật làm như vậy. Đầu ngón tay chạm được tóc mềm mại của Hoa Kì, từ từ vuốt tóc, ngón tay nhẹ nhàng mân mê: "Hoa tiểu cẩu."
"Hả? Thế nào?" Hoa Kì không ngẩng đầu, tiếp tục thay Trang Hào mang giày, cũng mặc cho anh vuốt.
Trong đầu Trang Hào đột nhiên trống rỗng, không biết phải nói gì bất đắc dĩ chỉ có thể nói nhảm: "Tóc quá dài, giống như tổ chim ấy."
"Sáng sớm em đã muốn cắt, nhưng mà. . . . . ." Hoa Kì chưa nói hết lời cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra: "Con trai, thủ tục làm xong hết rồi."
Trang Hào giật mình vội vàng rụt tay về, lúng túng nói: "À, vậy thì xuất viện thôi."
Cha Trang Hào sững sờ ở cửa, một màn vừa rồi kia ông nhìn thấy rõ. Ánh mắt ông nghi ngờ liếc nhìn Trang Hào, lại nhìn Hoa Kì đang ngồi chồm hổm trên đất thay giày cho Trang Hào.
"Cha" Trang Hào kêu một tiếng.
Cha Trang Hào lấy lại tinh thần: "Hả. . . . . . Cái gì?"
Trang Hào cười nói: "Chính cha thất thần còn hỏi con cái gì?"
"À, không có chuyện gì." Cha Trang Hào nhét hoá đơn bệnh viện vào trong túi, còn nói: "Văn Đào sao không tới đón con?"
Trang Hào nói: "Văn Đào sớm đến nhưng không có chỗ đậu xe, cậu ta chỉ có thể chờ ở cửa."
Cha Trang Hào gật đầu một cái: "Vậy được, con cùng Hoa Kì xuống lầu đi, mẹ con đầu kia không thể đi được, cơm nước hai ngày nay con tự lo đi thôi."
"Biết." Trang Hào đứng lên, cánh tay khoát lên vai Hoa Kì, Hoa Kì còn đưa tay xách quần áo tắm rửa của Trang Hào trong tay, hai người từng bước một đi ra ngoài.
Xuống dưới lầu, Vương Văn Đào cùng Quách Tĩnh từ trong xe đi xuống, tiến lên đỡ Trang Hào lên xe, Hoa Kì lại đi vòng qua một cửa khác ngồi xuống.
Trên đường trở về Quách Tĩnh nói đùa với Trang Hào: "Ca, hôm nay anh xuất viện, tối đi KTV nhậu đi!?"
"Không đi."
Vương Văn Đào ở một bên xen vào nói: "Không đi KTV cũng nhất định không thể đi Cổ Lãng, chân anh không thể thấm nước mà." Vương Văn Đào suy nghĩ một chút: "Ai, em biết một chỗ có mấy gái rất đẹp, buổi tối chúng ta đi chơi một chút đi?"
Trang Hào cau mày, không đợi anh mở miệng từ chối thì người ngồi bên cạnh đã nóng nảy: "Không được, anh ấy phải về nhà nghỉ ngơi."
Vương Văn Đào sững sờ, từ kiếng chiếu hậu nhìn Hoa Kì hai lần.
"Ở đâu ra đứa con nít này, người lớn nói chuyện chớ xen mồm." Quách Tĩnh ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Trang Hào rất là hài lòng, giơ tay lên ôm Hoa Kì vào ngực nói: "Hoa tiểu cẩu nói đúng, anh mày vừa xuất viện phải về nhà nghỉ ngơi cho khỏe."
Quách Tĩnh chu miệng: "Không đi thì thôi, buổi tối em với Văn Đào sẽ đi đánh lẻ riêng."
"Ai, nếu ca không đi thì tao cũng không đi, khuya về nhà ôm vợ ngủ." Vương Văn Đào vừa lái xe vừa cười.
Quách Tĩnh á khẩu không trả lời được, miệng cứng rắn nặn ra hai chữ: "Đức hạnh."
Bốn người trở lại nhà Trang Hào thì trong nhà đã được dọn dẹp, kiếng bị đập bể cũng được gắn lại, cái ghế hộc tủ ngã trái ngã phải cũng được dựng thật chỉnh tề, chỉ có sàn nhà hơi bẩn một chút, trong góc còn chút vụn thủy tinh.
"Ca, đoàn xe còn có chuyện, hai chúng em phải về đây." Vương Văn Đào cầm điện thoại nói.
Trang Hào mặc áo vét tông ngồi trên giường gạch lạnh lẽo nói: "Được, nhanh đi về đi, mấy ngày nay vận hàng chớ để muộn, chịu khó nhìn đoàn xe một chút."
"Phải nói sao, đều là huynh đệ còn khách khí gì." Vương Văn Đào cười cười, xoay người lại cùng Quách Tĩnh đi ra cửa. Lúc đẩy cửa ra thì Vương Văn Đào đột nhiên xông vào nhà hô: "Hoa tiểu cẩu, phục vụ anh của tao cho chu đáo, nếu không tao nhưng đánh mày đó."
"Nhanh cút cho tao." Trang Hào mắng to một tiếng.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại làm Trang Hào có chút không thích ứng, anh vốn muốn tìm chuyện để nói, ai ngờ Hoa Kì lại đột nhiên chạy đến hộc tủ trước mặt, túm hai cái chăn bông từ bên trong ra trải lên giường gạch, nói: "Mấy ngày nay trong nhà không ai, khẳng định cũng không có ai đốt giường, anh nằm trong chăn đợi trước, em đi đốt ngay." Hoa Kì trải tốt chăn, đi tới ngồi chồm hổm trước mặt Trang Hào thay anh cởi giày rồi từ từ nâng chân anh nhét vào chăn.
Hoa Kì đem gối đầu đệm sau lưng Trang Hào, cười nói: "Nhịn một lát ha."
Hoa Kì xuống giường, vội vã ra khỏi phòng.
Trang Hào nghiêng đầu nhìn cửa, cảm thấy không có lạnh như vừa rồi.
Hoa Kì tìm được đống than đá trong sân, dùng chùy đập vỡ cục than đá cho vào thùng sắt, đi đường vòng ra phía sau tìm được củi đốt, chọn chút củi khô rồi lại chạy thẳng vào phòng bếp, lấy tốc độ nhanh nhóm lửa.
Tất cả giải quyết xong, Hoa Kì giật giật ngón tay đông cứng bỏ vào bên khóe miệng hà hơi sưởi ấm. Trong lúc vô tình, Hoa Kì thấy trên vách tường bên phải có một cửa kiếng, Hoa Kì hết sức tò mò đi tới, mở ra nhìn, thì ra là phòng tắm, còn là bồn tắm hình.
Hoa Kì vui vẻ, vội vàng chạy vào sân lấy chút củi đốt, khi trở về lại nấu nước tắm.
Hoa Kì bận rộn một giờ, trở lại trong phòng thì Trang Hào vẫn giữ tư thế ngồi như cũ. Anh thấy Hoa Kì vào nhà, theo bản năng nhìn về cửa .
"Ca, nhịn chút nữa liền ấm." Hoa Kì dùng móng vuốt đen như mực kéo áo khoác nhung, cong đầu ngón tay từ từ cởi quần áo.
"Cởi quần áo làm gì? Trong nhà rất lạnh." Trang Hào hỏi.
Hoa Kì cười nói: "Em không lạnh, mới vừa rồi bận việc đổ đầy mồ hôi." Hoa Kì bắt tay lại nhanh chóng xoắn vặn , sau đó nâng móng vuốt đen như mực lên chóp mũi cọ xát, trong nháy mắt để lại một vệt đen.
Trang Hào cười nói: "Nhìn cậu đức hạnh chưa, nhanh đi rửa móng vuốt đi."
Hoa Kì giơ hai tay cười nói: "Em xuống bếp nấu cơm."
Hoa Kì vào phòng bếp tìm được không ít đồ ăn, có thịt có gà nhưng mà làm thì rất phức tạp. Hoa Kì liền chọn mấy thứ đơn giản để làm. Tất cả giải quyết xong, đầu tiên Hoa Kì vào phòng tắm thử nước ấm một chút, sau đó bưng cơm tối vào trong phòng.
Trong phòng ngủ đã ấm lên, Trang Hào cởi quần áo, như bình thường mặc áo lót giữ ấm ngồi trên chăn.
"Ca, ăn cơm." Hoa Kì để cơm tối lên cái bàn tròn trên giường gạch.
Trang Hào tiến tới bên cạnh bàn nói: "Lên đây đi."
Hoa Kì ừ một tiếng, cởi giày lên giường.
Nháy mắt Hoa Kì lên giường đó, Trang Hào cảm giác được một tia lạnh lẽo. Anh cúi đầu nhìn qua hai chân Hoa Kỳ, không mang vớ như cũ.
"Ăn cơm đi." Hoa Kì cầm đũa gắp sợi khoai tây để vào chén, không đợi cậu há mồm ăn cơm, Trang Hào đột nhiên bắt lấy hai chân cậu nhét vào trong quần áo.
Lòng bàn chân truyền đến ấm áp khiến Hoa Kì không kìm được nở nụ cười: "Ca, anh đau lòng sao?"
Trang Hào cau mày nói: "Ăn cơm của cậu đi."
Hoa Kì vui thích há mồm ăn một miếng cơm lớn, lẩm bẩm nói: "Ca, nhà anh còn có phòng tắm a, mới vừa rồi em nấu nước ấm, một lát cơm nước xong em tắm cho anh nhé?"
Nằm viện mấy ngày nay không có tắm rửa sạch sẽ, Trang Hào khó chịu nói: "Ừ, ăn cơm trước đi."
Giằng co một ngày, hai người đều đói, chốc lát chén bát ngổn ngang cơm nước no nê rồi hai người lại nằm trên giường gạch nghỉ ngơi. Lúc này Hoa Kì đề nghị: "Ca, tắm ha?"
Trang Hào hơi mệt, mí mắt đánh nhau nhưng không tắm lại cảm thấy khó chịu, đành gượng chống mà nói: "Ừ."
Hoa Kì đứng dậy xuống giường, từ từ đỡ Trang Hào từng bước từng bước đi tới phòng tắm.
Hoa Kì cởi quần áo thay Trang Hào, sau đó dùng ni-lon bọc thức ăn quấn chặt bắp đùi bị thương của Trang Hào: "Như vậy sẽ không sợ dính nước." Hoa Kì đỡ anh ngồi vào trong bồn tắm, mình thì là mặc quần cộc ngồi chồm hổm bên bồn tắm, dùng khăn lông lau cánh tay cho anh.
"Ca, thoải mái không?"
Trang Hào ừ một tiếng, giật giật ngón tay nói: "Hoa tiểu cẩu, cậu không phải cảm thấy cậu đối tốt với anh hơi quá sao?"
"Có sao?" Hoa Kì nhe răng cười nói: "Em còn cảm thấy không đủ đâu."
Tâm Trang Hào khẽ run lên: "Cậu thích tôi như vậy?"
Hoa Kì ngước mắt nhìn anh: "Ừ, rất thích." Hoa Kì lộ ra nụ cười hạnh phúc thỏa mãn.
Trong lòng Trang Hào đau xót, rút cánh tay ra khỏi tay Hoa Kì: "Cậu cũng mệt mỏi một ngày, vào đi."
Hoa Kì sợ run mấy giây, đứng lên cởi quần cộc ném một bên, nhấc chân bước vào bồn tắm thì Trang Hào xê qua một bên.
Hoa Kì nằm dựa vào trong ngực Trang Hào, thoải mái rên rỉ nói: "Thật là thoải mái a."
Trang Hào híp mắt cười.
Thời gian giống như dừng lại, chỉ có thân thể chuyển động phát ra tiếng nước yếu ớt. Hoa Kì dựa vào người Trang Hào, một cách tự nhiên trong lòng nảy ra ý tưởng khác.
Hoa Kì do dự một lát liền ngồi dậy.
Trang Hào mở mắt nhìn lưng cậu nói: "Cậu làm gì thế?"
Hoa Kì mãnh liệt quay đầu lại, trợn trắng mắt nói: "Ca, em muốn làm." Thật ra thì Hoa Kì cũng hơi ngượng ngùng cho nên cố ý trợn trắng mắt, bày vẻ không có nghiêm túc như vậy.
Trang Hào sững sờ, cảm động trong lòng biến mất trong nháy mắt không còn bóng dáng.
Hoa Kì thấy Trang Hào không lên tiếng, coi như anh chấp nhận, đâm đầu vào trong nước giữ lấy chỗ kia của Trang Hào, một hớp ngậm vào.
Trang Hào không kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì, ngược lại Hoa Kì đột nhiên lộ đầu ra khỏi nước, ho khan nói: "Em bị sặc nước."
Trang Hào vừa giận vừa buồn cười: "Cậu đúng là tự tìm." Nói xong, Trang Hào ngồi bên vách bồn tắm nói: "Liếm đi, như vậy sẽ không sợ bị sặc."
Hoa Kì lại ho khan mấy tiếng, từ từ tới.
"Chậm một chút." Trang Hào ngước đầu, đôi tay ôm lấy đầu Hoa Kì, nói.
Hoa Kì không tiếp tục, ngược lại dời đi trận địa, dùng đầu lưỡi chọn quả bóng nhỏ của Trang Hào, khơi lên , thả xuống, khơi lên , thả xuống, Trang Hào thoải mái ngâm liên tục.
"Ca, của anh thật thẳng, không cong chút nào." Hoa Kì thưởng thức nói.
Trang Hào cúi đầu, lúng túng nói: "ĐM, cong là do quay tay nhiều."
Hoa Kì nhe răng cười nói: "Ca, xxoo em đi!?"
Trang Hào quả thật cũng muốn, mới vừa rồi nhắm mắt lại liền hoài niệm cảm giác ở trong thân thể Hoa Kì đêm đó.
Hoa Kì xoay người đưa lưng về phía Trang Hào, chổng mông lên nói: "Ca, chơi em đi~"
Trang Hào nuốt một ngụm nước bọt, thân thể nghiêng về phía trước tới gần, đỡ súng ra trận.
Chưa có vào thì Hoa Kì đã sảng khoái nằm sấp trên bồn tắm, eo hung hăng hạ thấp xuống thành một đường cong hoàn mỹ, mà Trang Hào lại cầm eo Hoa Kì nhanh chóng đâm.
"Ca, chút điểm." trước kia Hoa Kì xem phim heo, tốc độ của người đàn ông bên trong đều rất nhanh cho nên cậu rất muốn thử một lần.
Trang Hào nhếch miệng: "Quá nhanh vạn nhất chơi chết cậu thì sao?"
"Không có gì, đến đây đi." Hoa Kì nhếch mông đón động tác của Trang Hào.
Trang Hào không nói hai lời gia tăng Mã Lực, tiếng ba ba càng ngày càng kịch liệt.
Trang Hào ra vào mãnh liệt mãnh liệt, bụng Hoa Kì đau nhức chua xót đau đớn, loại cảm giác đó phải không nói mà dụ, cậu chậm rãi nhắm hai mắt lại hưởng thụ khoái cảm Trang Hào mang tới cho cậu.
Chơi một lần hơn 10' sau, Trang Hào như cũ chưa bắn, ngược lại hai người đều mệt mỏi thở hồng hộc. Lúc Trang Hào đổi một tư thế Hoa Kì bị trượt tay, cả người đâm vào thành bồn tắm. Chỉ nghe rầm một tiếng, Hoa Kì che miệng ngẩng đầu lên, khổ sở nói: "Đập trúng rồi."
Lời đồn đãi nói như vậy, Trang Hào người này quá không giảng đạo nghĩa, cố tình coi trọng đại tẩu Bàng Suất, còn thừa dịp Bàng Suất đại ca không ở nhà hai người lăn lộn trên giường, đúng lúc bị Bàng Suất bắt quả tang. Ngay cả khi Bàng Suất lăn lộn muộn hơn Trang Hào nhưng vẫn là người mà người ta phải nể mặt nể mũi, vì vậy, Bàng Suất chính thức tuyên chiến với Trang Hào.
Lời đồn tóm lại là lời đồn đãi, trên thực tế, Bàng Suất rời bệnh viện còn sớm hơn Trang Hào, ngày xuất viện ấy, Hoa Kì còn đặc biệt đi đưa hắn.
Bàng Suất được người bên cạnh dắt, lúc Hoa Kì đi tới nói vài lời sớm ngày khang phục đơn giản, sau đó lại đem lời Trang Hào dặn dò nói cho hắn.
Bàng Suất nghe xong không có bất kỳ bày tỏ, ngược lại nhìn Hoa Kì nhếch miệng cười một tiếng, sau đó động mông trước sau mấy cái, vẻ mặt rất thoải mái mà gào thét: "Oh yes~. . . . . . Ah no~, oh my god~."
Hoa Kì sửng sốt: "Anh làm gì thế?"
Bàng Suất cười nói: "Không có gì, tao chỉ rất muốn biết cảm giác bị chơi cúc hoa là gì thôi."
Hoa Kì không biết làm sao, ánh mắt phiêu loạn lúng túng nói: "Không có chuyện gì tôi đi về." Hoa Kì xoay người đi tới phòng bệnh Trang Hào.
"Trở về tìm thảo à?" Bàng Suất thét sau lưng.
Hoa Kì không quay đầu lại mà bước chân vào phòng bệnh Trang Hào.
Giữa trưa ngày hôm sau, Hoa Kì xếp quần áo Trang Hào bỏ vào một túi ny lon, mà Trang Hào ngồi trên giường bệnh miệng ngậm thuốc mặc áo sơ mi, tàn thuốc lá rơi xuống áo sơ mi trắng. Hoa Kì nhanh tay nhanh mắt lấy tay phủi xuống, cười nói: "Để em."
Trang Hào cười cười, tay cầm điếu thuốc từ từ buông xuống.
Hoa Kì cẩn thận mà nghiêm túc cài cúc áo cho Trang Hào, cứ cài một nút sẽ kéo áo sơ mi ra hai bên sợ bị nhăn. Lúc Hoa Kì cài đến ngực thì giương mắt quan sát Trang Hào, cười nói: "Ca, anh thật là đẹp trai, nhất là lông mày cùng mắt"
Trang Hào du côn cười nói: "ĐM, cả ngày lẫn đêm cậu cứ nói tôi đẹp, nếu như tôi xấu, có phải cậu sẽ không cài nút thay tôi như vậy hay không?"
"Sao có thể a." Hoa Kì cười đùa nói: "Anh như thế nào em cũng đều thấy đẹp." Nói xong, Hoa Kì khơi ngón tay sờ sờ cằm Trang Hào: "Ca, râu cũng dài rồi."
Trang Hào ừ một tiếng: "Một lát về đến nhà tắm cạo sau, trên người cũng ngứa ngáy khó chịu."
Hoa Kì nhìn chằm chằm Trang Hào cười khúc khích, đột nhiên khom lưng tới, lúc Trang Hào chưa kịp phản ứng đã há mồm khẽ cắn lên cằm anh một cái, thuận tiện còn dùng đầu lưỡi liếm một chút, đứng dậy thì đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Trang Hào nói: "Râu dài đâm đau đầu lưỡi."
Trang Hào có chút thẹn thùng giơ tay sờ cằm, lúng túng nói: "Đáng đời, tự mình tìm đâm."
Hoa Kì lộ ra hàm răng trắng noãn cười nói: "Em thích."
Trang Hào ho khan hai tiếng cố làm vẻ chán ghét nói: "Đều là nước miếng, tởm chết đi được."
Hoa Kì cười không nói, khom lưng từ lấy giày da của Trang Hào dưới giường. Chừng mấy ngày không mang giày da phủ không ít bụi, Hoa Kì chậc một tiếng, thuận tay kéo vạt áo ra ngoài, một tay khác đưa vào trong giày cẩn thận lau.
"Ấy, cậu đừng dùng áo lau, có khăn kìa." Trang Hào ngăn cản nói.
Hoa Kì vừa lau vừa cười: "Không có gì, quần áo của em đều là đồ rẻ, mua mới chỉ có mười lăm tệ, mẹ em mua ở chợ đêm đó." Hoa Kì lau mấy cái, cầm giày da tiến tới khóe miệng hà một hơi sau đó lau mạnh: "Nơi này không có xi đánh giầy, hơn nữa giày da không thể dụng khăn lau, nếu thấm nước da sẽ hư hết." Hoa Kì thấy lau không sai biệt lắm, mũi giày cũng phản quang: "Thế nào? Lau đủ sáng đi?" Hoa Kì cầm giày lắc trước mặt anh.
Trang Hào cười gật đầu một cái.
Hoa Kì khom lưng bày giày da chỉnh tề bên chân Trang Hào, lúc đứng dậy lại đem để tay lên mũi ngửi một cái. [=.=” nhiều khi chịu không nổi tiểu Kì a!]
Trang Hào ngẩn ra: "Cậu không sợ hôi à?"
Hoa Kì cười nói: "Một chút cũng không hôi, thật."
Trang Hào cười khổ nói: "Cậu đúng là Hoa tiểu cẩu." Nói xong, Trang Hào đỡ chân từ từ xuống giường, ngón chân mới vừa đụng phải giày thì Hoa Kì đã vội vàng nói: "Để em!" Hoa Kì khom lưng ngồi xổm xuống nắm chân thay Trang Hào mang giày da.
Trang Hào cúi đầu nhìn xoáy tóc trên đầu Hoa Kì, trong lòng lại ấm áp dễ chịu, trong nháy mắt Trang Hào còn muốn sờ sờ đầu cậu. Tâm động, Trang Hào quả thật làm như vậy. Đầu ngón tay chạm được tóc mềm mại của Hoa Kì, từ từ vuốt tóc, ngón tay nhẹ nhàng mân mê: "Hoa tiểu cẩu."
"Hả? Thế nào?" Hoa Kì không ngẩng đầu, tiếp tục thay Trang Hào mang giày, cũng mặc cho anh vuốt.
Trong đầu Trang Hào đột nhiên trống rỗng, không biết phải nói gì bất đắc dĩ chỉ có thể nói nhảm: "Tóc quá dài, giống như tổ chim ấy."
"Sáng sớm em đã muốn cắt, nhưng mà. . . . . ." Hoa Kì chưa nói hết lời cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra: "Con trai, thủ tục làm xong hết rồi."
Trang Hào giật mình vội vàng rụt tay về, lúng túng nói: "À, vậy thì xuất viện thôi."
Cha Trang Hào sững sờ ở cửa, một màn vừa rồi kia ông nhìn thấy rõ. Ánh mắt ông nghi ngờ liếc nhìn Trang Hào, lại nhìn Hoa Kì đang ngồi chồm hổm trên đất thay giày cho Trang Hào.
"Cha" Trang Hào kêu một tiếng.
Cha Trang Hào lấy lại tinh thần: "Hả. . . . . . Cái gì?"
Trang Hào cười nói: "Chính cha thất thần còn hỏi con cái gì?"
"À, không có chuyện gì." Cha Trang Hào nhét hoá đơn bệnh viện vào trong túi, còn nói: "Văn Đào sao không tới đón con?"
Trang Hào nói: "Văn Đào sớm đến nhưng không có chỗ đậu xe, cậu ta chỉ có thể chờ ở cửa."
Cha Trang Hào gật đầu một cái: "Vậy được, con cùng Hoa Kì xuống lầu đi, mẹ con đầu kia không thể đi được, cơm nước hai ngày nay con tự lo đi thôi."
"Biết." Trang Hào đứng lên, cánh tay khoát lên vai Hoa Kì, Hoa Kì còn đưa tay xách quần áo tắm rửa của Trang Hào trong tay, hai người từng bước một đi ra ngoài.
Xuống dưới lầu, Vương Văn Đào cùng Quách Tĩnh từ trong xe đi xuống, tiến lên đỡ Trang Hào lên xe, Hoa Kì lại đi vòng qua một cửa khác ngồi xuống.
Trên đường trở về Quách Tĩnh nói đùa với Trang Hào: "Ca, hôm nay anh xuất viện, tối đi KTV nhậu đi!?"
"Không đi."
Vương Văn Đào ở một bên xen vào nói: "Không đi KTV cũng nhất định không thể đi Cổ Lãng, chân anh không thể thấm nước mà." Vương Văn Đào suy nghĩ một chút: "Ai, em biết một chỗ có mấy gái rất đẹp, buổi tối chúng ta đi chơi một chút đi?"
Trang Hào cau mày, không đợi anh mở miệng từ chối thì người ngồi bên cạnh đã nóng nảy: "Không được, anh ấy phải về nhà nghỉ ngơi."
Vương Văn Đào sững sờ, từ kiếng chiếu hậu nhìn Hoa Kì hai lần.
"Ở đâu ra đứa con nít này, người lớn nói chuyện chớ xen mồm." Quách Tĩnh ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Trang Hào rất là hài lòng, giơ tay lên ôm Hoa Kì vào ngực nói: "Hoa tiểu cẩu nói đúng, anh mày vừa xuất viện phải về nhà nghỉ ngơi cho khỏe."
Quách Tĩnh chu miệng: "Không đi thì thôi, buổi tối em với Văn Đào sẽ đi đánh lẻ riêng."
"Ai, nếu ca không đi thì tao cũng không đi, khuya về nhà ôm vợ ngủ." Vương Văn Đào vừa lái xe vừa cười.
Quách Tĩnh á khẩu không trả lời được, miệng cứng rắn nặn ra hai chữ: "Đức hạnh."
Bốn người trở lại nhà Trang Hào thì trong nhà đã được dọn dẹp, kiếng bị đập bể cũng được gắn lại, cái ghế hộc tủ ngã trái ngã phải cũng được dựng thật chỉnh tề, chỉ có sàn nhà hơi bẩn một chút, trong góc còn chút vụn thủy tinh.
"Ca, đoàn xe còn có chuyện, hai chúng em phải về đây." Vương Văn Đào cầm điện thoại nói.
Trang Hào mặc áo vét tông ngồi trên giường gạch lạnh lẽo nói: "Được, nhanh đi về đi, mấy ngày nay vận hàng chớ để muộn, chịu khó nhìn đoàn xe một chút."
"Phải nói sao, đều là huynh đệ còn khách khí gì." Vương Văn Đào cười cười, xoay người lại cùng Quách Tĩnh đi ra cửa. Lúc đẩy cửa ra thì Vương Văn Đào đột nhiên xông vào nhà hô: "Hoa tiểu cẩu, phục vụ anh của tao cho chu đáo, nếu không tao nhưng đánh mày đó."
"Nhanh cút cho tao." Trang Hào mắng to một tiếng.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại làm Trang Hào có chút không thích ứng, anh vốn muốn tìm chuyện để nói, ai ngờ Hoa Kì lại đột nhiên chạy đến hộc tủ trước mặt, túm hai cái chăn bông từ bên trong ra trải lên giường gạch, nói: "Mấy ngày nay trong nhà không ai, khẳng định cũng không có ai đốt giường, anh nằm trong chăn đợi trước, em đi đốt ngay." Hoa Kì trải tốt chăn, đi tới ngồi chồm hổm trước mặt Trang Hào thay anh cởi giày rồi từ từ nâng chân anh nhét vào chăn.
Hoa Kì đem gối đầu đệm sau lưng Trang Hào, cười nói: "Nhịn một lát ha."
Hoa Kì xuống giường, vội vã ra khỏi phòng.
Trang Hào nghiêng đầu nhìn cửa, cảm thấy không có lạnh như vừa rồi.
Hoa Kì tìm được đống than đá trong sân, dùng chùy đập vỡ cục than đá cho vào thùng sắt, đi đường vòng ra phía sau tìm được củi đốt, chọn chút củi khô rồi lại chạy thẳng vào phòng bếp, lấy tốc độ nhanh nhóm lửa.
Tất cả giải quyết xong, Hoa Kì giật giật ngón tay đông cứng bỏ vào bên khóe miệng hà hơi sưởi ấm. Trong lúc vô tình, Hoa Kì thấy trên vách tường bên phải có một cửa kiếng, Hoa Kì hết sức tò mò đi tới, mở ra nhìn, thì ra là phòng tắm, còn là bồn tắm hình.
Hoa Kì vui vẻ, vội vàng chạy vào sân lấy chút củi đốt, khi trở về lại nấu nước tắm.
Hoa Kì bận rộn một giờ, trở lại trong phòng thì Trang Hào vẫn giữ tư thế ngồi như cũ. Anh thấy Hoa Kì vào nhà, theo bản năng nhìn về cửa .
"Ca, nhịn chút nữa liền ấm." Hoa Kì dùng móng vuốt đen như mực kéo áo khoác nhung, cong đầu ngón tay từ từ cởi quần áo.
"Cởi quần áo làm gì? Trong nhà rất lạnh." Trang Hào hỏi.
Hoa Kì cười nói: "Em không lạnh, mới vừa rồi bận việc đổ đầy mồ hôi." Hoa Kì bắt tay lại nhanh chóng xoắn vặn , sau đó nâng móng vuốt đen như mực lên chóp mũi cọ xát, trong nháy mắt để lại một vệt đen.
Trang Hào cười nói: "Nhìn cậu đức hạnh chưa, nhanh đi rửa móng vuốt đi."
Hoa Kì giơ hai tay cười nói: "Em xuống bếp nấu cơm."
Hoa Kì vào phòng bếp tìm được không ít đồ ăn, có thịt có gà nhưng mà làm thì rất phức tạp. Hoa Kì liền chọn mấy thứ đơn giản để làm. Tất cả giải quyết xong, đầu tiên Hoa Kì vào phòng tắm thử nước ấm một chút, sau đó bưng cơm tối vào trong phòng.
Trong phòng ngủ đã ấm lên, Trang Hào cởi quần áo, như bình thường mặc áo lót giữ ấm ngồi trên chăn.
"Ca, ăn cơm." Hoa Kì để cơm tối lên cái bàn tròn trên giường gạch.
Trang Hào tiến tới bên cạnh bàn nói: "Lên đây đi."
Hoa Kì ừ một tiếng, cởi giày lên giường.
Nháy mắt Hoa Kì lên giường đó, Trang Hào cảm giác được một tia lạnh lẽo. Anh cúi đầu nhìn qua hai chân Hoa Kỳ, không mang vớ như cũ.
"Ăn cơm đi." Hoa Kì cầm đũa gắp sợi khoai tây để vào chén, không đợi cậu há mồm ăn cơm, Trang Hào đột nhiên bắt lấy hai chân cậu nhét vào trong quần áo.
Lòng bàn chân truyền đến ấm áp khiến Hoa Kì không kìm được nở nụ cười: "Ca, anh đau lòng sao?"
Trang Hào cau mày nói: "Ăn cơm của cậu đi."
Hoa Kì vui thích há mồm ăn một miếng cơm lớn, lẩm bẩm nói: "Ca, nhà anh còn có phòng tắm a, mới vừa rồi em nấu nước ấm, một lát cơm nước xong em tắm cho anh nhé?"
Nằm viện mấy ngày nay không có tắm rửa sạch sẽ, Trang Hào khó chịu nói: "Ừ, ăn cơm trước đi."
Giằng co một ngày, hai người đều đói, chốc lát chén bát ngổn ngang cơm nước no nê rồi hai người lại nằm trên giường gạch nghỉ ngơi. Lúc này Hoa Kì đề nghị: "Ca, tắm ha?"
Trang Hào hơi mệt, mí mắt đánh nhau nhưng không tắm lại cảm thấy khó chịu, đành gượng chống mà nói: "Ừ."
Hoa Kì đứng dậy xuống giường, từ từ đỡ Trang Hào từng bước từng bước đi tới phòng tắm.
Hoa Kì cởi quần áo thay Trang Hào, sau đó dùng ni-lon bọc thức ăn quấn chặt bắp đùi bị thương của Trang Hào: "Như vậy sẽ không sợ dính nước." Hoa Kì đỡ anh ngồi vào trong bồn tắm, mình thì là mặc quần cộc ngồi chồm hổm bên bồn tắm, dùng khăn lông lau cánh tay cho anh.
"Ca, thoải mái không?"
Trang Hào ừ một tiếng, giật giật ngón tay nói: "Hoa tiểu cẩu, cậu không phải cảm thấy cậu đối tốt với anh hơi quá sao?"
"Có sao?" Hoa Kì nhe răng cười nói: "Em còn cảm thấy không đủ đâu."
Tâm Trang Hào khẽ run lên: "Cậu thích tôi như vậy?"
Hoa Kì ngước mắt nhìn anh: "Ừ, rất thích." Hoa Kì lộ ra nụ cười hạnh phúc thỏa mãn.
Trong lòng Trang Hào đau xót, rút cánh tay ra khỏi tay Hoa Kì: "Cậu cũng mệt mỏi một ngày, vào đi."
Hoa Kì sợ run mấy giây, đứng lên cởi quần cộc ném một bên, nhấc chân bước vào bồn tắm thì Trang Hào xê qua một bên.
Hoa Kì nằm dựa vào trong ngực Trang Hào, thoải mái rên rỉ nói: "Thật là thoải mái a."
Trang Hào híp mắt cười.
Thời gian giống như dừng lại, chỉ có thân thể chuyển động phát ra tiếng nước yếu ớt. Hoa Kì dựa vào người Trang Hào, một cách tự nhiên trong lòng nảy ra ý tưởng khác.
Hoa Kì do dự một lát liền ngồi dậy.
Trang Hào mở mắt nhìn lưng cậu nói: "Cậu làm gì thế?"
Hoa Kì mãnh liệt quay đầu lại, trợn trắng mắt nói: "Ca, em muốn làm." Thật ra thì Hoa Kì cũng hơi ngượng ngùng cho nên cố ý trợn trắng mắt, bày vẻ không có nghiêm túc như vậy.
Trang Hào sững sờ, cảm động trong lòng biến mất trong nháy mắt không còn bóng dáng.
Hoa Kì thấy Trang Hào không lên tiếng, coi như anh chấp nhận, đâm đầu vào trong nước giữ lấy chỗ kia của Trang Hào, một hớp ngậm vào.
Trang Hào không kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì, ngược lại Hoa Kì đột nhiên lộ đầu ra khỏi nước, ho khan nói: "Em bị sặc nước."
Trang Hào vừa giận vừa buồn cười: "Cậu đúng là tự tìm." Nói xong, Trang Hào ngồi bên vách bồn tắm nói: "Liếm đi, như vậy sẽ không sợ bị sặc."
Hoa Kì lại ho khan mấy tiếng, từ từ tới.
"Chậm một chút." Trang Hào ngước đầu, đôi tay ôm lấy đầu Hoa Kì, nói.
Hoa Kì không tiếp tục, ngược lại dời đi trận địa, dùng đầu lưỡi chọn quả bóng nhỏ của Trang Hào, khơi lên , thả xuống, khơi lên , thả xuống, Trang Hào thoải mái ngâm liên tục.
"Ca, của anh thật thẳng, không cong chút nào." Hoa Kì thưởng thức nói.
Trang Hào cúi đầu, lúng túng nói: "ĐM, cong là do quay tay nhiều."
Hoa Kì nhe răng cười nói: "Ca, xxoo em đi!?"
Trang Hào quả thật cũng muốn, mới vừa rồi nhắm mắt lại liền hoài niệm cảm giác ở trong thân thể Hoa Kì đêm đó.
Hoa Kì xoay người đưa lưng về phía Trang Hào, chổng mông lên nói: "Ca, chơi em đi~"
Trang Hào nuốt một ngụm nước bọt, thân thể nghiêng về phía trước tới gần, đỡ súng ra trận.
Chưa có vào thì Hoa Kì đã sảng khoái nằm sấp trên bồn tắm, eo hung hăng hạ thấp xuống thành một đường cong hoàn mỹ, mà Trang Hào lại cầm eo Hoa Kì nhanh chóng đâm.
"Ca, chút điểm." trước kia Hoa Kì xem phim heo, tốc độ của người đàn ông bên trong đều rất nhanh cho nên cậu rất muốn thử một lần.
Trang Hào nhếch miệng: "Quá nhanh vạn nhất chơi chết cậu thì sao?"
"Không có gì, đến đây đi." Hoa Kì nhếch mông đón động tác của Trang Hào.
Trang Hào không nói hai lời gia tăng Mã Lực, tiếng ba ba càng ngày càng kịch liệt.
Trang Hào ra vào mãnh liệt mãnh liệt, bụng Hoa Kì đau nhức chua xót đau đớn, loại cảm giác đó phải không nói mà dụ, cậu chậm rãi nhắm hai mắt lại hưởng thụ khoái cảm Trang Hào mang tới cho cậu.
Chơi một lần hơn 10' sau, Trang Hào như cũ chưa bắn, ngược lại hai người đều mệt mỏi thở hồng hộc. Lúc Trang Hào đổi một tư thế Hoa Kì bị trượt tay, cả người đâm vào thành bồn tắm. Chỉ nghe rầm một tiếng, Hoa Kì che miệng ngẩng đầu lên, khổ sở nói: "Đập trúng rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.