Tắm Cho Đại Ca

Chương 3: Hoa Kì nhỏ mọn

Kinh Thành Nam Sủng

24/01/2015

Hoa Kì chiến đấu hăng hái 20', rốt cuộc lúc cánh tay chua xót đau đớn dường như không nhúc nhích được mới kết thúc cuộc chiến này.

Hoa Kì ngồi liệt trên đất, đồng phục làm việc bị nước trên đất thấm ướt, cảm xúc lạnh lẽo từ mông truyền đến, nhưng cậu cũng không đứng dậy, mà hơi vẩy tay, nhìn chất lỏng màu trắng rơi xuống vũng nước, tạo thành một viên châu màu trắng sữa, ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào Trang Hào trên giường.

Trang Hào nhắm mắt lại, bụng phập phồng theo hô hấp, không bao lâu, anh lấy thẻ trên cổ tay xuống: "Chính mình tự đi lấy tiền."

Hoa Kì đưa tay trái ra nhận lấy thẻ, sau đó chống tay phải từ từ đứng lên, lần này cậu không có nghe lời rời đi, mà là nhét thẻ vào tay Trang Hào, xoay người lại lấy một chậu nước, lấy ra một cái khăn lông ngâm vào bên trong.

Nghe tiếng nước chảy, Trang Hào từ từ mở mắt.

Hoa Kì thấy anh nhìn mình thì khẽ mỉm cười: "Tôi giúp ngài dọn dẹp."

Trang Hào không có lên tiếng, nhắm hai mắt lại lần nữa.

Hoa Kì vắt khô khăn mặt, sau đó đổ một chậu nước ấm lên người Trang Hào, sau đó dùng khăn lông cẩn thận lau chùi thân thể anh, khi cậu lau dến bả vai có hình xăm của Trang Hào thì không khỏi vươn ngón tay đè xuống.

"!@#$%$@, cậu làm gì?" Trang Hào đột nhiên mở mắt.

Hoa Kì bị dọa khẽ run rẩy, cười làm lành nói: "Trước kia tôi cũng muốn xăm hình, nhưng là sợ đau, ngài xăm một con mèo lớn như vậy, lúc ấy nhất định đau chết ha?"

"Dkm cậu, mắt cậu mọc ở mông à?" Trang Hào giơ cánh tay lên: "Nhìn cho rõ, đây là Tiểu Báo."

Hoa Kì là cố ý nói Tiểu Báo thành mèo, vì cậu muốn anh nói chuyện với mình, dù bị mắng chửi cũng không sao, cậu chỉ đơn thuần muốn nghe giọng nói của Trang Hào, không hơn.

Hoa Kì vụng về vươn tay, đụng vào hình xăm của Trang Hào: "Thì ra đây là Tiểu Báo? Anh xem tôi, đúng là không có kiến thức."

"Dkm" Trang Hào né tránh tay Hoa Kì, lật người đưa lưng về phía Hoa Kì nói: "Nhanh đi lấy tiền, trở về rồi tắm tiếp."

Hoa Kì mừng như điên nói: "Ca, ngài sẽ chờ tôi trở lại sao? Đừng giống lần trước nha, suýt nữa tôi bị đánh."

Trang Hào không nhịn được nói: "Cậu bị đánh cũng đúng, lăn nhanh đi."

Hoa Kì len lén nhếch miệng cười, lấy thẻ từ trong túi ra, lúc mở cửa thì cậu ghé đầu nói: "Ca, anh nhất định phải chờ tôi trở lại đó."

"Dkm" Trang Hào cầm khăn lông ướt bên cạnh lên ném tới, Hoa Kì nhanh mắt vội vàng đóng cửa lại, chỉ nghe bồm bộp một tiếng, dọa Hoa Kì co cổ lại, nghĩ thầm cái này nếu chụp lên mặt, chắc là đau lắm?

Hoa Kì sờ sờ mặt, vội vàng chạy tới phòng thay quần áo.

Đến phòng thay quần áo, Hoa Kì mở tủ của Trang Hào ra, lúc lục lọi ví tiền, trong lúc vô tình Hoa Kì móc ra hai bao- cao – su từ trong túi anh, còn là vị dâu tây, Hoa Kì cau mày nhìn một lát, không biết nghĩ thế nào liền xé ra một cái, thật sự có vị dâu tây.

Hoa Kì không chút nghĩ ngợi liền nhét vào trong túi, sau đó nhanh chóng lấy hai trăm tệ từ ví của anh, khóa kỹ tủ sau đó trở về đường cũ.

Hoa Kì đi ngang qua quầy phục vụ lầu ba thì dùng 100 tệ mua hai chai nước táo, sau đó vội vã trở về phòng bao.

Lần này Hoa Kì không gõ cửa, mà là từ từ đẩy cửa ra, đầu tiên là ghé đầu vào, xác định Trang Hào không hề rời đi mới mở cửa đi vào.

"Ca, tôi đã trở về."

Hoa Kì đột nhiên lên tiếng dọa Trang Hào giật mình, anh trợn mắt giận dữ nhìn, tức giận trên trán nổi gân xanh.

Hoa Kì nhìn ra anh tức giận, khiếp đảm cười cười rồi quơ quơ nước táo trên tay nói: "Ca, hôm nay anh uống nhiều rượu đúng không? tôi mới đi ngang qua quầy phục vụ mua hai chai nước táo, giải rượu, anh nếm thử chút đi." Hoa Kì nói xong, liền há mồm dùng răng cắn mở nắp bình, sau đó đưa tới.

Trang Hào theo dõi cậu, do dự nửa ngày mới đưa tay nhận lấy.

Hoa Kì cười khúc khích với anh, phối hợp mở ra một bình khác, ngửa đầu uống một hớp: "Ca, anh uống đi, thật ngon."

Trang Hào bĩu môi, đưa tay lau miệng bình: "Cậu có bệnh à?"

"Ca, anh yên tâm, nhân viên trong ngành dịch vụ này đều có giấy khám sức khỏe khỏe mạnh, một năm kiểm tra một lần, anh cứ yên tâm uống." Hoa Kì cười không ngậm miệng được.

Trang Hào liếc một cái, ngửa đầu uống vài ngụm.

Hoa Kì mặt mày hớn hở nhìn, thưởng thức động tác anh uống nước.

Sau khi Trang Hào uống xong, anh liếc nhìn Hoa Kì: "Cậu cứ nhìn tôi mãi làm gì?"

Hoa Kì có chút không biết làm sao, cũng không thể nói thật là vì anh ta đẹp trai nên nhìn đi? Ngộ nhỡ chọc giận anh, về phía sau cậu đi đâu để tìm ra một người đàn ông đẹp trai như vậy?

Hoa Kì cố trấn định: "Ca, trên mặt anh có vết bẩn."

Trang Hào sững sờ, giơ tay lên lau mặt một cái: "Đưa thẻ đây."

"A, ở đây." Hoa Kì vội vàng lấy thẻ trong túi, ai ngờ vừa kéo nhẹ, lấy thẻ ra, nhưng kèm theo còn có hai bao – cao – su vị dâu tây. Chỉ thấy trong nháy mắt bọn chúng rơi xuống đất, một cái đã bị bóc, lộ ra vật thể trong suốt bên trong.

Trong lòng Hoa Kì cả kinh, a a ô ô nói: "Ca. . . . . . Cái đó, cái đó. . . . . ." Hoa Kì cũng không biết nên giải thích như thế nào, ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói ra khỏi miệng được, nhịp tim tăng nhanh, nhảy loạn trong lồng ngực.

Trang Hào thứ trên đất vài lần, rời khỏi giường, cầm lấy áo choàng tắm khoác lên người: "Cậu thích thì cho cậu, lần sau còn trộm cầm, tôi chặt đứt tay cậu." Trang Hào giật thẻ từ trong tay Hoa Kì, mở cửa ra khỏi phòng bao.

Hoa Kì hối hận a, chết tử tế không xong cầm thứ đồ chơi này làm gì, lúc này tốt rồi, lần sau có gặp được nữa hay không thật sự phải nhờ duyên phận thôi.

Hoa Kì phẫn hận đạp hai cái bao- cao- su trên đất rồi ngồi trên giường hờn dỗi, trong lúc vô tình quay đầu lại thì thấy chai nước táo Trang Hào uống còn ở trên bàn, cậu vội vàng cầm lấy, dùng ngón tay ma sát miệng bình.

Hoa Kì xem cái chai này như bảo bối, trân quý cất trong rương quần áo của mình, cực kỳ lâu.



Hoa Kì đỡ tay phải từ nhà tắm đi ra ngoài, đúng lúc gặp phải Tiểu Lý cùng mấy người tắm công đang chơi bài.

Tiểu Lý liếc Hoa Kì: "Hoa Kì, tôi đang nói cậu có chuyện gì à, tới trưa rồi lại thấy cậu ôm tay phải, bị thương sao ?"

Hoa Kì sa sút tinh thần nói: "Cũng không trách được, dầu gì cũng coi như là tai nạn lao động, vậy mà quản lý lại làm như không thấy."

"Chú ấy sao? Chú ấy mới lười quản mấy chuyện nát này của cậu, xem chừng sáng sớm đã trộm về nhà ăn cơm tất niên rồi." Tiểu Lý tức giận bất bình nói xong, gào thét một tiếng: "Con mẹ nó chứ, các người đánh con này à, tôi còn chưa đi mà, không được không được, lượt này không tính."

Nghe bọn họ cãi vả, Hoa Kì mệt mỏi nhún nhún vai, đi đến ghế da bên cạnh nằm xuống.

"Tôi nói Hoa Kì này, hôm nay 30, cậu không phải về nhà ăn cơm tất niên với ba mẹ à?" Một phen cãi vả qua đi, Tiểu Lý xoay người nói với Hoa Kì.

Hoa Kì nằm chết trên ghế, lười biếng nói: "Không về, chỉ có mấy món đó ăn hoài cũng chán rồi, hàng năm đều thế, không có gì cảm giác gì."

Tiểu Lý cười khanh khách không ngừng: "Vậy để cho mẹ cậu đổi món khác đi."

Hoa Kì bất đắc dĩ nói: "Bà ấy có nghe tôi đâu."

"Mẹ cậu được đó." mấy người Tiểu Lý cười hi hi ha ha.

"Con mẹ nó chứ, bên ngoài có đánh nhau, mọi người ra ngoài xem chút đê~." Một công nhân tắm kỳ đẩy cửa vào, bộ dáng hưng phấn chọc mấy người Tiểu Lý trực ngứa ngáy trong lòng.

"Sắp sang năm mới còn đánh nhau? Trời ạ, anh em đâu~ đi ra ngoài xem chút đi." Tiểu Lý l dép chen về phía cửa, trước khi ra cửa thì truyền lời cho công nhân tắm rửa Hoa Kì: "Hoa Kì, cậu không đi xem một chút sao?"

Hoa Kì mơ hồ nói: "Mệt, tôi muốn bổ giấc."

"Chậc chậc, cậu không xem thật lãng phí mà, Xã Hội Đen ẩu đả, trận này mặt khó gặp nha."

"Xã Hội Đen?" Hoa Kì lặp lại lời hắn nói, sau đó vội vàng ngồi dậy: "Như thế nào?"

Tắm công (công nhân tắm kỳ) nhún nhún vai: "Vậy đó, có mấy tên rất được, nhà tắm nữ bên kia có không ít con gái chạy ra nhìn lén đâu."

Hoa Kì có dự cảm không rõ ràng, cậu cọ xuống giường, còn không kịp mang dép liền chân không chạy ra ngoài.

Đến đại sảnh lầu một, Hoa Kì xâm nhập vào đám người xem náo nhiệt, mới vừa thò đầu ra đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc quần đấu trong đám người.

Chỉ thấy anh giơ gậy sắt lên, dùng lực nện mạnh lên người đối phương.

Trận kia quả thật rung động lòng người, Hoa Kì nhìn sửng sốt một chút.

Hoa Kì không phải chưa từng thấy đánh nhau, từ nhỏ đến lớn thật sự là gặp qua không ít, nhưng xét về độ kịch liệt với vụ này thì đơn giản chỉ là tiểu vu gặp đại vu. (Phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn)

"Chuyện gì vậy?" Hoa Kì hỏi đồng nghiệp bên cạnh.

Đồng nghiệp nói: "Hình như là vì ai đó đạp giày người nào đó, còn không chịu xin lỗi, cho nên đánh nhau."

Hoa Kì ồ một tiếng, tiếp tục xem cuộc chiến.

Đám người quần đấu chừng bảy tám tên, mà Trang Hào bên này có ba, một là chính anh, một người khác là Vương Văn Đào, còn có một người cậu chưa từng thấy.

Chiến sự càng lúc càng mãnh liệt, mấy người Trang Hào không người đông thế mạnh như đối phương, không lâu sau liền bị vây ở thế hạ phong.

Vương Văn Đào giống như bị đối phương đánh trúng cánh tay, một tay chống cự, lúc này Trang Hào quay người lại bảo vệ hắn ở phía sau, quơ gậy sắc dồn sức đánh lên người đối phương.

Hoa Kì nhìn mà sợ hết hồn hết vía, thay anh toát mồ hôi lạnh.

Lúc này một người trong nhóm của đối phương thừa dịp tán loạn đến bên phải Trang Hào, cầm một cái ghế liền đập về phía anh.

Trang Hào không còn tay để phòng ngự, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái ghế hướng đầu mình rơi xuống.

Khi đó nói thì chậm nhưng xảy ra lại nhanh, một bóng dáng đột nhiên chạy đến trước mặt anh, cứng rắn cản lực đánh tới.

Cả người Hoa Kì đều choáng váng, hình như có dòng chất lỏng nóng từ đỉnh đầu chảy xuống, chớp mắt cậu liền ngã quỵ .

"Con mẹ mày!" Trang Hào hét lớn một tiếng, gậy sắt vung mạnh tới.

Hoa Kì té xỉu đặt dấu chấm hết cho trận ẩu đấu này, đối phương thấy có người ngã xuống, liếc mắt ra hiệu cho nhau liền như ong vỡ tổ chạy trốn khỏi trung tâm tắm rửa.

Vương Văn Đào và Quách Tĩnh còn muốn đuổi theo tới cửa lại bị Trang Hào ngăn lại.

Trang Hào ném xuống gậy sắt trong tay, vội vàng chạy đến bên cạnh Hoa Kì, một tay lôi cậu dậy: "Gọi xe cứu thương."

"Ca à, anh quản tên khỉ gió này làm gì, nhanh lên, cảnh sát chắc sắp tới rồi, chúng ta chạy trước thôi." Vương Văn Đào đứng một bên nói.

Trang Hào cúi đầu nhìn Hoa Kì, thở hổn hển vừa định nói chuyện thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng còi cảnh sát, Trang Hào rất nhanh nắm chặt tay, mắng: "Má!" Trang Hào ôm Hoa Kì, nhìn bốn phía mấy lần, thấy mấy người Tiểu Lý mặc đồng phục làm việc giống Hoa Kì liền nhanh chóng vọt tới.

Mấy người Tiểu Lý sợ đến mức lùi tránh ra sau.

Trang Hào trợn to mắt: "Các người đưa cậu ấy đi bệnh viện."

Tiểu Lý bị dọa sợ gật đầu, vội vàng nhận lấy Hoa Kì.

Trang Hào nhìn Hoa Kì mấy lần, xoay người cùng Vương Văn Đào, Quách Tĩnh chạy ra cửa sau.



*********

Khi Hoa Kì tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên ghế da ở nhà tắm, trên người đắp tấm chăn, đau đớn từ trên đầu truyền đến khiến cho cậu nhăn mày.

"Ai nha má ơi, cậu tỉnh rồi." Tiểu Lý ngồi một bên, tay bưng một thùng mì ăn liền.

Hoa Kì nhìn hắn: "Đầu tôi đau."

"Cậu còn biết đau đầu à? Thiếu chút nữa mạng nhỏ của cậu cũng đi luôn rồi." Tiểu Lý để thùng xuống, trách cứ: "Tiểu tử cậu thật giỏi mà, chuyện của xã hội đen cậu cũng dám xen vào? Còn dùng đầu mình cản giúp người ta, cậu không cần mạng? Cậu có bị ngu vcl~ hay không hả?"

Hoa Kì mơ mơ màng màng nhìn xung quanh thêm vài lần, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.

"Hoa Kì, cậu nói cho tôi biết đi, cậu và người nọ có quan hệ gì hả? Các người quen nhau sao?" Tiểu Lý hiếu kỳ nói.

Hoa Kì chậm rãi giơ tay lên, sờ sờ trán, phía trên quấn băng gạc thật dầy, không khỏi hỏi "Người nào băng bó cho tôi?"

Tiểu Lý vừa tức vừa buồn cười: "Còn có thể là ai, bác sỹ chứ ai, tôi đưa cậu đi bệnh viện, tốn hơn 100 tệ đó, đến lúc đó cậu nhớ phải tiếp tế tôi."

Hoa Kì chớp mắt, không trả lời.

Tiểu Lý thấy dáng vẻ Hoa Kì nửa chết nửa sống cũng lười nói: "Lười nói với cậu."

"Người kia đâu?" Hoa Kì đột nhiên mở miệng.

Tiểu Lý ngớ ngẩn: "Ai? À. . . . . ." Tiểu Lý bừng tỉnh hiểu ra: "Người nọ thấy cảnh sát tới liền chạy, chỉ có cậu là ngu vãi ra thôi, thay người ta nhận một cái ghế, người ta thèm quản cậu sao? Chỉ có tôi tốt bụng mang cậu đi bệnh viện khâu vết thương, chẳng qua tôi không có tiền cho cậu nằm viện quan sát, chờ cậu tỉnh táo thì tự đi kiểm tra thôi."

Tâm Hoa Kì trầm xuống, cũng không nói chuyện nữa.

Khi đó, cậu không biết mình bị cái gì, tại sao phải ngăn che trước người anh, có lẽ là bản năng? Cho nên mới làm như vậy?

Hoa Kì tìm vô số lý do cho mình, nhưng cậu vẫn đau như cũ, đầy bụng oán khí.

Cậu vì Trang Hào mà nhận một ghế, thế mà anh lại rời đi sau đó, dù là ai thì trong lòng cũng sẽ khó chịu, huống chi Hoa Kì rất để tâm với anh.

Hoa Kì chậm rãi bò dậy khỏi ghế, đầu động là đau, Hoa Kì chịu đựng đau đớn đi tới trước gương, nhìn bộ dáng buồn cười của mình.

"Ơ, cậu còn có hứng nhìn cái mặt mình có tổn hại gì không sao?" Tiểu Lý trêu ghẹo nói: "Cũng đúng ha, cậu người này không có ưu điểm gì, chỉ có mỗi gương mặt là đẹp mắt, giống như đàn bà ấy."

Hoa Kì không để ý tới hắn, một mình ra khỏi nhà tắm.

Giao thừa đổ máu, quả nhiên là may mắn đến nhà.

Hoa Kì không muốn về nhà, cũng không muốn ngây người ở trung tâm tắm rửa, cậu muốn một mình ra ngoài đi bộ một chút, vì vậy cậu lộn trở lại nhà tắm, cầm áo khoác quân phục trong tủ quần áo, sau đó quấn chặt người từ từ ra khỏi nhà tắm.

Hoa Kì đi mấy bước rồi dừng lại, cuối cùng tới đại sảnh.

"Hoa Kì, sao cậu lại đi ra ngoài?" nhân viên phục vụ quầy rượu kinh ngạc nói.

Hoa Kì quay đầu nhìn lại, là Vương Nhụy vừa thay ca, cậu khẽ mỉm cười nói: "Muốn ra ngoài đi bộ một chút, xem pháo hoa."

"Cậu bị thương còn chưa ổn, vừa rồi tôi còn từ chối gọi tắm giúp cậu đấy, phòng bao 32 có người tìm cậu tắm kỳ, tôi từ chối rồi."

Hoa Kì cả kinh: "Tới khi nào?"

Vương Nhụy ngớ người: "Vừa tới, chưa được mười phút nữa, người nọ rất kỳ lạ, một thân màu đen còn đeo kính mát, tự đắc như đặc vụ ấy."

Hoa Kì không chút suy nghĩ liền chạy tới lầu ba, lúc chạy đầu càng đau đớn kịch liệt, nhưng chuyện đó không là cái gì, cậu chỉ muốn xác định, người bên trong phòng 32 có phải là anh hay không.

Đến cửa phòng bao, Hoa Kì thở dài một hơi, đẩy cửa phòng ra.

Trang Hào ngồi bên trong, miệng ngậm điếu thuốc, mặt buồn rười rượi. Một khắc lúc Hoa Kì đẩy cửa ra, Trang Hào liền quay đầu lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn Hoa Kì.

Hoa Kì cười với anh một tiếng, vào phòng đóng cửa.

Trang Hào nhìn cậu chăm chú, nhìn thấy mệt mỏi cùng đau đớn trên khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẻ của cậu cố nặn ra nụ tươi cười, cười khó coi như thế.

"Ca, tắm kỳ sao?"

Trang Hào nhìn cậu chằm chằm: "Cậu đã vậy còn cố cái gì, muốn tiền đến vậy sao?"

Hoa Kì vẫn cười như cũ: "Tôi chỉ biết làm mỗi việc này."

"Dkm." Trang Hào đứng dậy cởi áo choàng tắm ra treo trên giá áo.

Lần này Trang Hào không lõa thể mà mặc một cái quần lót màu trắng, anh ngồi xếp bằng trên giường, nhìn Hoa Kì nói: "Còn đau không?"

Hoa Kì lắc đầu một cái: "Không quá đau."

"Cậu đúng là ngu vcl~ a, đó là chuyện cậu có thể ngăn cản sao?" Trang Hào ngậm điếu thuốc hung hăng hít một hơi: "Hôm nay là anh em nợ cậu một nhân tình, sau này nhất định sẽ trả."

Hoa Kì cười không nói, cởi áo khoác quân phục ném sang tủ một bên, cậu mặc đồng phục làm việc, từ từ đi tới: "Tắm kỳ thôi."

"Con mẹ cậu." Trang Hào mắng, sau đó xoay người lấy một cái bánh kem ở phía sau: "Lúc trở lại mua trên đường."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Tắm Cho Đại Ca

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook