Chương 4: NHÂN TÌNH KHÔNG DỄ TRẢ
Kinh Thành Nam Sủng
24/01/2015
Đây là lần đầu tiên Hoa Kì ăn trước mặt Trang Hào, cậu ăn như hổ đói chọc Trang Hào liên tục cười to.
"Cậu là quỷ chết đói gửi hồn người sống sao?"
Hoa Kì ăn miệng đầy kem, ồm oàm nói: "Tôi. . . . . . tôi cả ngày không ăn cơm, đói muốn chết."
Trang Hào cười châm cho mình một điếu thuốc, cầm trong tay: "Chuyện hôm nay phải cám ơn cậu, nếu không thì đầu nở hoa chính là tôi, nhân tình này nhất định sẽ trả."
Hoa Kì ăn bánh ngọt lắc đầu nói: "Không phải anh đã mời tôi ăn bánh kem rồi sao, coi như trả lại cho tôi."
"Vô nghĩa, một cái bánh kem sao có thể xem như trả nhân tình cho cậu? Như vậy lần này cậu ăn ghế thật không đáng giá." Trang Hào cười nói.
Hoa Kì nuốt bánh ngọt trong miệng xuống, nói: "Nếu không thì cho tôi ít trướng tiền đi."
Trang Hào như tên Hòa thượng lùn với tay sờ không tới đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), buồn bực nói: "Trướng tiền? Trướng tiền gì?"
Hoa Kì theo bản năng cúi đầu nhìn giữa hai chânTrang Hào, nhìn chằm chằm bọc lớn nơi quần lót nói: "Chính là. . . . . . Lần sau lúc để tôi giúp một tay, có thể cho 300 hay không?"
Trang Hào liền hiểu Hoa Kì chỉ cái gì, lúng túng đổi tư thế, ho khan hai tiếng nói: "!@#$%$@, trong mắt cậu toàn là tiền sao?"
"Tôi cảm thấy rất hợp lý mà, ra ngoài tìm tiểu thư một đêm phải mất bốn năm trăm, đắt thì phải hơn 800 tệ, cho nên tôi không cảm thấy tôi muốn nhiều." Hoa Kì giơ tay lên quẹt miệng.
Trang Hào nhìn chằm chằm Hoa Kì: "Tôi thật tò mò, cậu phấn đấu quên mình thay ông đây nhận lấy một ghế là vì cái gì? Cậu và tôi nói thật, có phải cậu là gay hay không? Còn là. . . . . ." Trang Hào nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ của Hoa Kì, trừ băng gạc quấn trên đầu giống con rùa to ra, thật đúng là rất đẹp mắt: "Còn là cái loại muốn bị chơi đó?"
Hoa Kì cả kinh, vội vàng giải thích: "Ca, anh đừng hiểu lầm, tôi thật sự không phải gay, tôi đỡ ghế thay anh vì thấy anh là khách quen của tôi, tôi còn muốn kiếm tiền nha. Ngộ nhỡ anh bị thương, về phía sau tôi đi đâu mà kiếm?"
"!@#$%$@, nhìn cậu vì chút đỉnh tiền này, khó trách chỉ có thể làm tắm kỳ." Trang Hào mắng, tùy tiện quay người lại, lấy ví tiền trong áo choàng tắm ra, thuận thế lấy ra một xấp tiền bên trong: "Tiền này coi như là bồi thường cho cậu, tới bệnh viện nào tốt một chút, nhìn đầu cậu kìa, y một con rùa."
"Có sao?" Hoa Kì giơ tay lên sờ sờ đầu, cười lém lĩnh nói: "Khi tôi tỉnh dậy đã như vậy, chính mình cũng không biết."
Trang Hào không nhịn được quơ quơ tay: "Cầm tiền."
Hoa Kì cẩn thận nhìn xấp tiền trong tay Trang Hào, chừng 1000 tệ đi, cậu không chắc chắn hỏi "Ca, anh cứ nhất định phải cho tôi nhiều như vậy à?"
"Dkm cậu, cho cậu cậu cứ cầm, nói nhảm nhiều như vậy làm gì."
Hoa Kì rụt cổ lại, vội vàng nhận lấy xấp tiền nhét vào trong túi, nói tiếp: "Ca, anh cho tôi nhiều tiền như vậy, hay là tôi giúp anh chà xát tắm rửa đi."
Trang Hào lui về phía sau nằm xuống, duỗi thẳng chân nói: "Không được, phải đi ngay giờ."
"Cái đó. . . . . . tôi lấy nhiều tiền của anh như vậy, thật không biết xấu hổ, nếu không tôi giúp anh một lần?" Hoa Kì nhìn thẳng phía dưới Trang Hào.
Trang Hào rất không tự nhiên nhích người: "Con mẹ cậu, ông đây không có tâm tình." Trang Hào liếc nhìn cậu: "Nói đến là thấy bực, cậu quay tay cho người ta đến nghiện luôn rồi à?"
"Ừ." Hoa Kì thuận miệng đồng ý, chờ lúc phản ứng lại mới vội vàng ngắt lời nói: "Dĩ nhiên không phải, tôi chỉ suy nghĩ thay khách."
"Hả? Vì khách mà suy nghĩ à?" Trang Hào hăng hái, du côn cười nói: "Cậu giúp người khác làm rồi sao? Có nhiều người tìm cậu làm không?"
Hoa Kì vội vàng khoát tay: "Căn bản không có, anh là người đầu tiên."
Trang Hào cười ha hả nói: "A, thì ra tôi may mắn vậy sao." Trang Hào nhíu mày, không nể mặt mũi Hoa Kì nói tiếp: "Cậu đã suy nghĩ cho tôi như vậy, tôi cũng không khách khí nữa, như vậy đi. . . . . ." Trang Hào lấy ví tiền ra lần nữa, từ bên trong cầm 600 tệ: "Quay tay rất không có ý nghĩa, tôi chơi chán rồi, không bằng cậu dùng miệng giúp tôi một lần? tôi cho cậu gấp đôi, 600."
"Dùng. . . . . . Dùng miệng?" Hoa Kì kinh ngạc nói.
Trang Hào ngẩng đầu, vừa cười vừa cân nhắc mấy trăm tệ trong tay: "Thế nào? Đây chính là cơ hội tốt để kiếm tiền, không chừng làm ông đây sảng khoái, về phía sẽ tìm cậu nữa, được không?" Trang Hào vô lại nhướng mày.
Ánh mắt kinh ngạc của Hoa Kì quét qua khuôn mặt anh, một đường nhìn xuống phía dưới người anh.
Hoa Kì nuốt một ngụm nước bọt, do dự .
Trang Hào thấy cậu do dự rất muốn cười, thế nhưng anh lại nhịn được, cố làm ra vẻ nghiêm túc: "Có làm hay không? Không làm thì tôi đi, sau này cũng sẽ không tìm cậu tắm kỳ nữa, cậu vốn không có suy nghĩ cho khách a."
"Tôi đồng ý." Hoa Kì chỉ sợ Trang Hào nói được là làm được, vội vàng đồng ý.
Trang Hào sửng sốt một chút, nhướng khóe miệng nói: "Cậu đã đồng ý, vậy thì tới đi."
Hoa Kì gật đầu một cái, từ trên giường đứng lên đi tới bên cạnh Trang Hào, lúc đưa tay muốn cởi quần lót của anh, Trang Hào nói chuyện: "Đợi chút."
Hoa Kì không rõ chân tướng nhìn anh.
"Thấy cậu yêu tiền như vậy, cho cậu một cơ hội tốt hơn, dùng miệng cởi giúp tôi, thêm ba trăm." Trang Hào lại lấy 300 ra ngoài, cộng thêm 600 vừa rồi nữa là tổng cộng có 900.
Hoa Kì đứng tại chỗ bất động, không sai. . . . . . cậu yêu tiền, yêu không thể tự kềm chế. Yêu tiền đồng thời cậu cũng thích nhìn Trang Hào, hôm nay lại bị anh dùng tiền ra lệnh dùng miệng cởi quần lót, hành động như vậy cậu thực không tiếp thụ nổi, cậu muốn từ chối, nhưng lại không có cách nào mở miệng.
Trang Hào là muốn thử dò xét Hoa Kì, ai bảo cậu là vịt chết còn cứng mỏ, thật ra khi Hoa Kì đứng bất động ở đó, anh phát hiện mình đã làm một chuyện ngu xuẩn. Nếu như cậu cự tuyệt thì tốt, chứng minh Hoa Kì thật sự không phải gay, nhưng ngộ nhỡ Hoa Kì thật sự là gay, mình phải làm thế nào? Anh là một người đàn ông thích phụ nữ, vì lười phải động nên chọc tới một tên gay, nghĩ như thế nào cũng đều là mua bán lỗ vốn.
"Cái đó. . . . . ." Trang Hào muốn nói lại thôi: "Tôi thấy hay là thôi đi, tôi còn có việc đi trước."
"Đừng" Hoa Kì không khống chế nói: "Không có gì, tôi có thể." Hoa Kì không nói hai lời ngồi xổm xuống, cắn quần lót Trang Hào, lúc cậu muốn lôi xuống Trang Hào lại ôm đầu Hoa Kì: "Dkm, tôi đã nói là thôi, tiền này cậu cứ giữ lấy, coi như đã giúp tôi." Trang Hào đẩy Hoa Kì ra, vội vã mặc áo choàng tắm, không quay đầu lại chạy ra ngoài.
[Ha hả, anh bị Kỳ ca dọa sợ chạy mất dép rồi :v :v :v chiến dịch theo đuổi chồng của Kỳ ca xem ra còn lâu với đạt được thành tựu :3 !]
Hoa Kì hối hận a, giơ tay nhéo miệng mình một chút.
"Ai da. . . . . ." Hình như dùng quá sức rồi, đầu truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt.
Hoa Kì ôm đầu, nhìn cửa mở toang hoác, Trang Hào giống với thuốc tê, thuốc vừa rút đi, cảm giác đau đớn sẽ đánh tới lần nữa, mà cái loại cảm giác tê dại đó, rốt cuộc không tìm được nữa rồi.
Trang Hào đi, chạy thục mạng, như là bị Hoa Kì hù sợ, vài ngày sau cũng không thấy xuất hiện nữa.
Cuộc sống của Hoa Kì lại trở về thường ngày, cậu làm việc, cũng từ từ dưỡng thương trên đầu, mặc dù thỉnh thoảng sẽ đau nhức một hồi, nhưng rất nhanh lại trôi qua, giống như Trang Hào, trong đầu của chính mình, rất nhanh sẽ biến mất không còn tăm hơi.
"Hoa Kì, hai ngày này cậu tắm kỳ không ít tắm nha, liều mạng như vậy không phải phong cách của cậu." Tiểu Lý ở một bên trêu ghẹo nói.
Hoa Kì đang cầm ly trà nói: "Dù sao cũng không về nhà, kiếm nhiều chút vẫn hơn."
"Cũng đúng, hai ngày nay kiếm không ít tiền nhỉ?" Tiểu Lý lại nói.
Hoa Kì cười ha ha không nói lời nào, quả thật cậu kiếm được không ít, nhưng phần lớn là lột từ trên người Trang Hào xuống, tổng cộng hơn hai ngàn tệ. Chỉ là, Hoa Kì không dùng khoản tiền này, mà là nhét vào khóa trong ví tiền ngăn cất đi.
"Hoa Kì có đó không?" Nữ phục vụ viên ở bên ngoài đại sảnh nhà tắm nam hét lớn.
Hoa Kì sững sờ, vội vàng để ly trà xuống chạy ra ngoài.
"Đây, có phải lại có việc hay không?" Hoa Kì từ phía sau rèm lộ ra đầu.
Nữ phục vụ viên liếc mắt: "Cậu đúng là muốn tiền đến điên rồi."
"Không phải công việc? Vậy cô tìm tôi làm gì?" Hoa Kì hiếu kỳ nói.
Nữ phục vụ viên chỉ vào cửa: "Bên ngoài có một người đàn ông, nói muốn tìm công nhân tắm kỳ ở chỗ chúng ta, người nhìn giống con gái, phóng tầm mắt nhìn, tôi chỉ có thể nghĩ đến mình cậu."
Hoa Kì liền trầm mặt: "Tôi giống con gái sao?"
Nữ phục vụ viên hé miệng cười nói: "Không nhìn thân hình cậu, chỉ nhìn gương mặt thôi sẽ cảm thấy cậu là con gái."
Hoa Kì lười phản ứng lại cô, xoay người vào nhà tắm nam mang dép, đi tới cửa trong tay nắm một chiếc dép lê, nghĩ thầm nếu là người quen, nhất định sẽ quất hắn một chiếc giày, dám nói mình giống con gái.
Hoa Kì nổi giận đùng đùng đến cửa, mới từ cửa xoay đi ra ngoài, liền thấy Trang Hào chống nạnh đứng ở cửa, bên cạnh còn một người đàn ông nhìn giống như bảo kê đang theo dõi anh.
Trang Hào thấy Hoa Kì ra ngoài, vội vàng đi tới: "Sao cậu ra chậm như vậy?"
Hoa Kì ngớ người, nghĩ thầm không phải là anh chạy ư, còn tìm tôi làm gì?
Chỉ là, ngoài miệng Hoa Kì lại không nói như vậy, vẫn mỉm cười như cũ, nói: "Ca, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
Trang Hào gật đầu một cái, rất lúng túng nói: "Hôm nay ra ngoài gấp quá quên mang ví rồi, mới vừa rồi thuê xe không có tiền trả, đúng lúc tôi lại đi ngang qua đây. . . . . ." Trang Hào nói đến chỗ này liền ngừng lại, mặt nghiêm túc: "Giúp tôi thanh toán tiền xe đi."
Hoa Kì liền tắt nụ cười, quay người lại liền đi vào trung tâm tắm rửa.
Trang Hào sững sờ, vội vàng chạy tới níu Hoa Kì lại: "Dkm cậu, tôi nhờ cậu trả dùm tiền xe cũng không được sao?"
Hoa Kì cố ý nhe răng cười cười: "Không có tiền."
"Không có tiền?" Trang Hào trợn to mắt: "Mấy ngày trước ông đây mới vừa cho cậu gần hai ngàn tệ, cậu nói cho tôi biết cậu không có tiền?"
Hoa Kì liếc mắt: "Không có chính là không có."
Trang Hào chống nạnh cười khổ: "Đều nói cô đào vô tình, con hát Vô Nghĩa, tôi thấy Shinichi nói không sai, nói thế nào ông đây cũng tốn khoogn ít tiền cho cậu mà?"
Hoa Kì le lưỡi một cái: "Tôi là nam."
Trang Hào trầm mặt: "Cậu có giúp tôi trả tiền xe hay không?"
"Không có tiền." Hoa Kì vẫn là câu nói kia.
"Dkm, cậu có gan." Trang Hào quay người vừa đi, kết quả mới vừa bước ra mấy bước liền bị tài xế ngăn lại: "Tiểu tử, cậu không có tiền còn đi xe, đây không phải chơi tôi sao, mặc kệ thế nào cậu cũng phải thanh toán tiền xe."
Trang Hào tức nổi gân xanh: "Tôi có thể quỵt chút xíu tiền thuê xe đó sao hả?"
"Vậy cũng không chắc, rừng vốn lớn chim nào cũng có."
Trang Hào căm tức nhìn tài xế: "Mày muốn bị đánh sao?"
Tài xế cũng không phải là đèn cạn dầu, nói: "Cậu đụng đến tôi tôi liền báo cảnh sát."
"Thôi thôi thôi, tôi không chọc nổi chú." Trang Hào không thể làm gì lại đi trở về, đến gần Hoa Kì thì cố nặn ra nụ cười: "Cái đó, trả tiền xe giúp anh được không?"
"Không có tiền." rốt cuộc Hoa Kì cũng lên mặt, nhướng mày, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Tôi đây nhận tiền thì dễ, bỏ tiền rất khó."
Trang Hào rất muốn đánh cho cậu một trận tơi bời, nhưng lại nhịn được: "Anh thực không có cách nào, cậu cũng thấy đấy, tài xế kia nhất quyết không tha, ngay cả đi cũng không cho, cậu nể tình trước kia, trả tiền xe cho anh, coi như anh nợ cậu một nhân tình."
Hoa Kì nghiêng đầu nhìn anh: "Nhân tình lần trước anh còn chưa trả đã biến mất mấy ngày, giờ lại nỡ, đến lúc đó anh chạy tôi phải đi đâu tìm người?" Hoa Kì làm bộ đi vào trung tâm tắm rửa, khi đi tới cửa nói: "Làm người không thể sai hai lần một chuyện."
Trang Hào tiếp tục nhịn: "Vậy cậu nói muốn trả như nào đây, hôm nay tôi sẽ trả hết."
"Thật?" Hoa Kì hỏi ngược lại.
Trang Hào liên tục không ngừng gật đầu.
Hoa Kì cười cười, rồi mới móc 50 tệ trong túi đưa cho tài xế, đợi tài xế thối hết tiền lẻ, cậu đi tới bên cạnh Trang Hào nhỏ giọng nói một câu: "Lên lầu, 32, làm cho xong chuyện lần trước."
"Cậu là quỷ chết đói gửi hồn người sống sao?"
Hoa Kì ăn miệng đầy kem, ồm oàm nói: "Tôi. . . . . . tôi cả ngày không ăn cơm, đói muốn chết."
Trang Hào cười châm cho mình một điếu thuốc, cầm trong tay: "Chuyện hôm nay phải cám ơn cậu, nếu không thì đầu nở hoa chính là tôi, nhân tình này nhất định sẽ trả."
Hoa Kì ăn bánh ngọt lắc đầu nói: "Không phải anh đã mời tôi ăn bánh kem rồi sao, coi như trả lại cho tôi."
"Vô nghĩa, một cái bánh kem sao có thể xem như trả nhân tình cho cậu? Như vậy lần này cậu ăn ghế thật không đáng giá." Trang Hào cười nói.
Hoa Kì nuốt bánh ngọt trong miệng xuống, nói: "Nếu không thì cho tôi ít trướng tiền đi."
Trang Hào như tên Hòa thượng lùn với tay sờ không tới đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), buồn bực nói: "Trướng tiền? Trướng tiền gì?"
Hoa Kì theo bản năng cúi đầu nhìn giữa hai chânTrang Hào, nhìn chằm chằm bọc lớn nơi quần lót nói: "Chính là. . . . . . Lần sau lúc để tôi giúp một tay, có thể cho 300 hay không?"
Trang Hào liền hiểu Hoa Kì chỉ cái gì, lúng túng đổi tư thế, ho khan hai tiếng nói: "!@#$%$@, trong mắt cậu toàn là tiền sao?"
"Tôi cảm thấy rất hợp lý mà, ra ngoài tìm tiểu thư một đêm phải mất bốn năm trăm, đắt thì phải hơn 800 tệ, cho nên tôi không cảm thấy tôi muốn nhiều." Hoa Kì giơ tay lên quẹt miệng.
Trang Hào nhìn chằm chằm Hoa Kì: "Tôi thật tò mò, cậu phấn đấu quên mình thay ông đây nhận lấy một ghế là vì cái gì? Cậu và tôi nói thật, có phải cậu là gay hay không? Còn là. . . . . ." Trang Hào nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ của Hoa Kì, trừ băng gạc quấn trên đầu giống con rùa to ra, thật đúng là rất đẹp mắt: "Còn là cái loại muốn bị chơi đó?"
Hoa Kì cả kinh, vội vàng giải thích: "Ca, anh đừng hiểu lầm, tôi thật sự không phải gay, tôi đỡ ghế thay anh vì thấy anh là khách quen của tôi, tôi còn muốn kiếm tiền nha. Ngộ nhỡ anh bị thương, về phía sau tôi đi đâu mà kiếm?"
"!@#$%$@, nhìn cậu vì chút đỉnh tiền này, khó trách chỉ có thể làm tắm kỳ." Trang Hào mắng, tùy tiện quay người lại, lấy ví tiền trong áo choàng tắm ra, thuận thế lấy ra một xấp tiền bên trong: "Tiền này coi như là bồi thường cho cậu, tới bệnh viện nào tốt một chút, nhìn đầu cậu kìa, y một con rùa."
"Có sao?" Hoa Kì giơ tay lên sờ sờ đầu, cười lém lĩnh nói: "Khi tôi tỉnh dậy đã như vậy, chính mình cũng không biết."
Trang Hào không nhịn được quơ quơ tay: "Cầm tiền."
Hoa Kì cẩn thận nhìn xấp tiền trong tay Trang Hào, chừng 1000 tệ đi, cậu không chắc chắn hỏi "Ca, anh cứ nhất định phải cho tôi nhiều như vậy à?"
"Dkm cậu, cho cậu cậu cứ cầm, nói nhảm nhiều như vậy làm gì."
Hoa Kì rụt cổ lại, vội vàng nhận lấy xấp tiền nhét vào trong túi, nói tiếp: "Ca, anh cho tôi nhiều tiền như vậy, hay là tôi giúp anh chà xát tắm rửa đi."
Trang Hào lui về phía sau nằm xuống, duỗi thẳng chân nói: "Không được, phải đi ngay giờ."
"Cái đó. . . . . . tôi lấy nhiều tiền của anh như vậy, thật không biết xấu hổ, nếu không tôi giúp anh một lần?" Hoa Kì nhìn thẳng phía dưới Trang Hào.
Trang Hào rất không tự nhiên nhích người: "Con mẹ cậu, ông đây không có tâm tình." Trang Hào liếc nhìn cậu: "Nói đến là thấy bực, cậu quay tay cho người ta đến nghiện luôn rồi à?"
"Ừ." Hoa Kì thuận miệng đồng ý, chờ lúc phản ứng lại mới vội vàng ngắt lời nói: "Dĩ nhiên không phải, tôi chỉ suy nghĩ thay khách."
"Hả? Vì khách mà suy nghĩ à?" Trang Hào hăng hái, du côn cười nói: "Cậu giúp người khác làm rồi sao? Có nhiều người tìm cậu làm không?"
Hoa Kì vội vàng khoát tay: "Căn bản không có, anh là người đầu tiên."
Trang Hào cười ha hả nói: "A, thì ra tôi may mắn vậy sao." Trang Hào nhíu mày, không nể mặt mũi Hoa Kì nói tiếp: "Cậu đã suy nghĩ cho tôi như vậy, tôi cũng không khách khí nữa, như vậy đi. . . . . ." Trang Hào lấy ví tiền ra lần nữa, từ bên trong cầm 600 tệ: "Quay tay rất không có ý nghĩa, tôi chơi chán rồi, không bằng cậu dùng miệng giúp tôi một lần? tôi cho cậu gấp đôi, 600."
"Dùng. . . . . . Dùng miệng?" Hoa Kì kinh ngạc nói.
Trang Hào ngẩng đầu, vừa cười vừa cân nhắc mấy trăm tệ trong tay: "Thế nào? Đây chính là cơ hội tốt để kiếm tiền, không chừng làm ông đây sảng khoái, về phía sẽ tìm cậu nữa, được không?" Trang Hào vô lại nhướng mày.
Ánh mắt kinh ngạc của Hoa Kì quét qua khuôn mặt anh, một đường nhìn xuống phía dưới người anh.
Hoa Kì nuốt một ngụm nước bọt, do dự .
Trang Hào thấy cậu do dự rất muốn cười, thế nhưng anh lại nhịn được, cố làm ra vẻ nghiêm túc: "Có làm hay không? Không làm thì tôi đi, sau này cũng sẽ không tìm cậu tắm kỳ nữa, cậu vốn không có suy nghĩ cho khách a."
"Tôi đồng ý." Hoa Kì chỉ sợ Trang Hào nói được là làm được, vội vàng đồng ý.
Trang Hào sửng sốt một chút, nhướng khóe miệng nói: "Cậu đã đồng ý, vậy thì tới đi."
Hoa Kì gật đầu một cái, từ trên giường đứng lên đi tới bên cạnh Trang Hào, lúc đưa tay muốn cởi quần lót của anh, Trang Hào nói chuyện: "Đợi chút."
Hoa Kì không rõ chân tướng nhìn anh.
"Thấy cậu yêu tiền như vậy, cho cậu một cơ hội tốt hơn, dùng miệng cởi giúp tôi, thêm ba trăm." Trang Hào lại lấy 300 ra ngoài, cộng thêm 600 vừa rồi nữa là tổng cộng có 900.
Hoa Kì đứng tại chỗ bất động, không sai. . . . . . cậu yêu tiền, yêu không thể tự kềm chế. Yêu tiền đồng thời cậu cũng thích nhìn Trang Hào, hôm nay lại bị anh dùng tiền ra lệnh dùng miệng cởi quần lót, hành động như vậy cậu thực không tiếp thụ nổi, cậu muốn từ chối, nhưng lại không có cách nào mở miệng.
Trang Hào là muốn thử dò xét Hoa Kì, ai bảo cậu là vịt chết còn cứng mỏ, thật ra khi Hoa Kì đứng bất động ở đó, anh phát hiện mình đã làm một chuyện ngu xuẩn. Nếu như cậu cự tuyệt thì tốt, chứng minh Hoa Kì thật sự không phải gay, nhưng ngộ nhỡ Hoa Kì thật sự là gay, mình phải làm thế nào? Anh là một người đàn ông thích phụ nữ, vì lười phải động nên chọc tới một tên gay, nghĩ như thế nào cũng đều là mua bán lỗ vốn.
"Cái đó. . . . . ." Trang Hào muốn nói lại thôi: "Tôi thấy hay là thôi đi, tôi còn có việc đi trước."
"Đừng" Hoa Kì không khống chế nói: "Không có gì, tôi có thể." Hoa Kì không nói hai lời ngồi xổm xuống, cắn quần lót Trang Hào, lúc cậu muốn lôi xuống Trang Hào lại ôm đầu Hoa Kì: "Dkm, tôi đã nói là thôi, tiền này cậu cứ giữ lấy, coi như đã giúp tôi." Trang Hào đẩy Hoa Kì ra, vội vã mặc áo choàng tắm, không quay đầu lại chạy ra ngoài.
[Ha hả, anh bị Kỳ ca dọa sợ chạy mất dép rồi :v :v :v chiến dịch theo đuổi chồng của Kỳ ca xem ra còn lâu với đạt được thành tựu :3 !]
Hoa Kì hối hận a, giơ tay nhéo miệng mình một chút.
"Ai da. . . . . ." Hình như dùng quá sức rồi, đầu truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt.
Hoa Kì ôm đầu, nhìn cửa mở toang hoác, Trang Hào giống với thuốc tê, thuốc vừa rút đi, cảm giác đau đớn sẽ đánh tới lần nữa, mà cái loại cảm giác tê dại đó, rốt cuộc không tìm được nữa rồi.
Trang Hào đi, chạy thục mạng, như là bị Hoa Kì hù sợ, vài ngày sau cũng không thấy xuất hiện nữa.
Cuộc sống của Hoa Kì lại trở về thường ngày, cậu làm việc, cũng từ từ dưỡng thương trên đầu, mặc dù thỉnh thoảng sẽ đau nhức một hồi, nhưng rất nhanh lại trôi qua, giống như Trang Hào, trong đầu của chính mình, rất nhanh sẽ biến mất không còn tăm hơi.
"Hoa Kì, hai ngày này cậu tắm kỳ không ít tắm nha, liều mạng như vậy không phải phong cách của cậu." Tiểu Lý ở một bên trêu ghẹo nói.
Hoa Kì đang cầm ly trà nói: "Dù sao cũng không về nhà, kiếm nhiều chút vẫn hơn."
"Cũng đúng, hai ngày nay kiếm không ít tiền nhỉ?" Tiểu Lý lại nói.
Hoa Kì cười ha ha không nói lời nào, quả thật cậu kiếm được không ít, nhưng phần lớn là lột từ trên người Trang Hào xuống, tổng cộng hơn hai ngàn tệ. Chỉ là, Hoa Kì không dùng khoản tiền này, mà là nhét vào khóa trong ví tiền ngăn cất đi.
"Hoa Kì có đó không?" Nữ phục vụ viên ở bên ngoài đại sảnh nhà tắm nam hét lớn.
Hoa Kì sững sờ, vội vàng để ly trà xuống chạy ra ngoài.
"Đây, có phải lại có việc hay không?" Hoa Kì từ phía sau rèm lộ ra đầu.
Nữ phục vụ viên liếc mắt: "Cậu đúng là muốn tiền đến điên rồi."
"Không phải công việc? Vậy cô tìm tôi làm gì?" Hoa Kì hiếu kỳ nói.
Nữ phục vụ viên chỉ vào cửa: "Bên ngoài có một người đàn ông, nói muốn tìm công nhân tắm kỳ ở chỗ chúng ta, người nhìn giống con gái, phóng tầm mắt nhìn, tôi chỉ có thể nghĩ đến mình cậu."
Hoa Kì liền trầm mặt: "Tôi giống con gái sao?"
Nữ phục vụ viên hé miệng cười nói: "Không nhìn thân hình cậu, chỉ nhìn gương mặt thôi sẽ cảm thấy cậu là con gái."
Hoa Kì lười phản ứng lại cô, xoay người vào nhà tắm nam mang dép, đi tới cửa trong tay nắm một chiếc dép lê, nghĩ thầm nếu là người quen, nhất định sẽ quất hắn một chiếc giày, dám nói mình giống con gái.
Hoa Kì nổi giận đùng đùng đến cửa, mới từ cửa xoay đi ra ngoài, liền thấy Trang Hào chống nạnh đứng ở cửa, bên cạnh còn một người đàn ông nhìn giống như bảo kê đang theo dõi anh.
Trang Hào thấy Hoa Kì ra ngoài, vội vàng đi tới: "Sao cậu ra chậm như vậy?"
Hoa Kì ngớ người, nghĩ thầm không phải là anh chạy ư, còn tìm tôi làm gì?
Chỉ là, ngoài miệng Hoa Kì lại không nói như vậy, vẫn mỉm cười như cũ, nói: "Ca, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
Trang Hào gật đầu một cái, rất lúng túng nói: "Hôm nay ra ngoài gấp quá quên mang ví rồi, mới vừa rồi thuê xe không có tiền trả, đúng lúc tôi lại đi ngang qua đây. . . . . ." Trang Hào nói đến chỗ này liền ngừng lại, mặt nghiêm túc: "Giúp tôi thanh toán tiền xe đi."
Hoa Kì liền tắt nụ cười, quay người lại liền đi vào trung tâm tắm rửa.
Trang Hào sững sờ, vội vàng chạy tới níu Hoa Kì lại: "Dkm cậu, tôi nhờ cậu trả dùm tiền xe cũng không được sao?"
Hoa Kì cố ý nhe răng cười cười: "Không có tiền."
"Không có tiền?" Trang Hào trợn to mắt: "Mấy ngày trước ông đây mới vừa cho cậu gần hai ngàn tệ, cậu nói cho tôi biết cậu không có tiền?"
Hoa Kì liếc mắt: "Không có chính là không có."
Trang Hào chống nạnh cười khổ: "Đều nói cô đào vô tình, con hát Vô Nghĩa, tôi thấy Shinichi nói không sai, nói thế nào ông đây cũng tốn khoogn ít tiền cho cậu mà?"
Hoa Kì le lưỡi một cái: "Tôi là nam."
Trang Hào trầm mặt: "Cậu có giúp tôi trả tiền xe hay không?"
"Không có tiền." Hoa Kì vẫn là câu nói kia.
"Dkm, cậu có gan." Trang Hào quay người vừa đi, kết quả mới vừa bước ra mấy bước liền bị tài xế ngăn lại: "Tiểu tử, cậu không có tiền còn đi xe, đây không phải chơi tôi sao, mặc kệ thế nào cậu cũng phải thanh toán tiền xe."
Trang Hào tức nổi gân xanh: "Tôi có thể quỵt chút xíu tiền thuê xe đó sao hả?"
"Vậy cũng không chắc, rừng vốn lớn chim nào cũng có."
Trang Hào căm tức nhìn tài xế: "Mày muốn bị đánh sao?"
Tài xế cũng không phải là đèn cạn dầu, nói: "Cậu đụng đến tôi tôi liền báo cảnh sát."
"Thôi thôi thôi, tôi không chọc nổi chú." Trang Hào không thể làm gì lại đi trở về, đến gần Hoa Kì thì cố nặn ra nụ cười: "Cái đó, trả tiền xe giúp anh được không?"
"Không có tiền." rốt cuộc Hoa Kì cũng lên mặt, nhướng mày, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Tôi đây nhận tiền thì dễ, bỏ tiền rất khó."
Trang Hào rất muốn đánh cho cậu một trận tơi bời, nhưng lại nhịn được: "Anh thực không có cách nào, cậu cũng thấy đấy, tài xế kia nhất quyết không tha, ngay cả đi cũng không cho, cậu nể tình trước kia, trả tiền xe cho anh, coi như anh nợ cậu một nhân tình."
Hoa Kì nghiêng đầu nhìn anh: "Nhân tình lần trước anh còn chưa trả đã biến mất mấy ngày, giờ lại nỡ, đến lúc đó anh chạy tôi phải đi đâu tìm người?" Hoa Kì làm bộ đi vào trung tâm tắm rửa, khi đi tới cửa nói: "Làm người không thể sai hai lần một chuyện."
Trang Hào tiếp tục nhịn: "Vậy cậu nói muốn trả như nào đây, hôm nay tôi sẽ trả hết."
"Thật?" Hoa Kì hỏi ngược lại.
Trang Hào liên tục không ngừng gật đầu.
Hoa Kì cười cười, rồi mới móc 50 tệ trong túi đưa cho tài xế, đợi tài xế thối hết tiền lẻ, cậu đi tới bên cạnh Trang Hào nhỏ giọng nói một câu: "Lên lầu, 32, làm cho xong chuyện lần trước."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.