Chương 6: Tìm hiểu
Yamate Aki
04/02/2024
Cô chạy như điên trên con đường vắng vẻ. Nếu như bà Hai thật sự chết oan và vì một lý do nào đó bà ấy lại báo mộng cho cô biết thì chắc hẳn sự tình được ẩn giấu phía sau không hề đơn giản. Đã vậy cô chỉ còn cách tìm ra nguyên do để nhanh chấm dứt chuyện này lại.
Cật lực chạy một đoạn đường dài cuối cùng cũng đến nhà bà Hai. Lạc Liên chống hai tay xuống gối thở dốc, giương mắt nhìn ngôi nhà hoang sơ trước mặt.
Hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, cô từ từ tiến vào trong.
Cô còn nhớ hôm qua thím Doãn có nói bà Hai không may chết vì lên cơn suy tim. Theo cô nếu như thật sự là vậy thì căn nhà này là nơi bà ấy trút hơi thở cuối cùng. Trong trường hợp nếu bà Hai bị người khác giết hại chắc chắn hung thủ sẽ phải vô tình để lại một dấu vết nào đó.
Cô chầm chậm đi quanh nhà tìm kiếm xem coi có phát hiện ra manh mối gì không.
*Kẻo...kẹt!*
Nghe thấy tiếng động lạ Lạc Liên xém chút nữa là đã đứng tim, cô lập tức quay người lại. Nhìn thấy thằng nhỏ đang lắp ló ngoài cửa mà cô cứ ngỡ đâu bà Hai hiện hồn về.
Cô ngoắt nó ra, nó cũng rất ngoan ngoãn liền ra khỏi chỗ đó.
“Chị làm gì ở đây vậy?” Nó ngẩng mặt lên nhìn cô, hỏi.
Câu hỏi của nó làm cho cô khá lúng túng. Lạc Liên cũng không biết tại sao mình lại liều mạng chạy tới đây làm gì. Cô gãi đầu, lắp bắp nói đại ra một cái lý do nào đó:
“À thì là...khi...khi trước chị có tới chơi với bà Hai. Mà lúc về chị để quên đồ nên bây giờ mới tới đây lấy lại.”
Dường như nó cũng tin nên không nói gì. Bỗng dưng nó cầm lấy ngón tay cái của cô, kéo kéo.
“Chị đừng kiếm nữa...”
Lạc Liên ngồi chồm hổm xuống ngay trước mặt nó, nó nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói tiếp: “Sẽ không còn cái gì ở trong đây cho chị kiếm đâu.”
Ánh mắt sắc lẹm của nó khiến cho cô rùng mình. Chốc lát, cô lại có cảm giác dường như thằng bé này biết cái gì đó liền gượng cười, rặng hỏi:
“Sao lại không còn gì? Chẳng phải bà Hai chỉ sống có một mình thôi sao? Đồ của chị rất dễ tìm, nếu chưa có ai lấy thì chắc hẳn vẫn còn nằm đâu đó trong căn nh...”
Lạc Liên chưa kịp nói hết câu thì cơ thể của nó đã run lên bần bật, tay chân đổ toàn mồ hôi lạnh, mặt mày xanh lè xanh lét. Cô lay người nó, kêu nó mấy tiếng mà chả thấy nó có phản ứng gì. Hoảng quá cô đành ôm nó chạy lại nhà thầy Điền.
Sau khi được thầy Điền châm cứu thì nó cũng trở lại bình thường. Thầy có nói là do nó quá sợ hãi nên mới như vậy, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày sẽ khoẻ lại.
Lạc Liên gật đầu rồi cảm ơn ông. Cô lặng lẽ đi vào trong thấy nó ngồi bất động ở trên giường từ lúc tỉnh dậy cho tới bây giờ cứ làm cho cô lo lo.
“Em thấy khỏe hơn chưa?”
“...”
“Em ngồi ở đây đợi chị nha. Chị là nhà bà Hai kiếm đồ xong rồi chị sẽ trở lại.”
Cô vươn tay xoa xoa đầu nó, chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài thì nó bất chợt nắm chặt lấy tay cô. Nó ngước mặt lên nhìn cô với nét mặt vô cùng sợ hãi.
“Chị...chị đừng có lại đó.”
Thấy nó như vậy cô cũng không nỡ đi. Cô đỡ nó nằm xuống giường rồi hát ru cho nó ngủ.
Một lúc sau, mẹ nó hay tin thì sốt sắng chạy tới nhà thầy Điền rồi đem nó về nhà. Nhìn thấy nó bình an vô sự trở về vòng tay của người thân cô cũng đỡ phần lo lắng, lại tiếp tục một mình tới nhà bà Hai để tìm kiếm.
Trời dần tối mà cô vẫn chưa phát hiện gì đành phải lủi thủi đi về. Lúc chuẩn bị đóng cửa nhà lại thì mấy tấm lướt đánh cá vô tình mắc phải vào mấy thanh gỗ trên cánh cửa. Lạc Liên ngó đầu vô trong định gỡ chúng ra, lại thấy được một chiếc lông bàu và một mảnh vải nhỏ màu đỏ trong hóc cửa.
Lạc Liên ngạc nhiên, khom xuống lấy hai thứ đó lên. Tỉ mỉ ngắm nghía nó một hồi rồi nhét vào trong túi.
...
Mẹ cô đứng ở trước cửa ngóng cô về. Trông thấy cô về thì liền chạy lại.
“Con đi đâu mà tới giờ mới về vậy?”
Lạc Liên không muốn làm cho bà lo lắng thêm bèn nói dối là qua nhà thím Doãn chơi, chơi vui quá nên quên bén mất thời gian phải về nhà.!Nghe vậy bà không những không la rầy cô ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
Đêm xuống rất lạnh nên cô nhanh chóng đưa bà vào trong.
“Để con xuống nấu thuốc cho mẹ uống.”
Sau một buổi trở về bà thấy cô có biểu hiện rất lạ nhưng không dám lên tiếng hỏi cho ra hết sự tình.
...
Sáng hôm sau, sau khi bán sen xong cô vội vàng đi mua một ít nhang, hoa với trái cây tới cúng bà Hai. Dò hỏi mấy người trong thôn hôm đó khiêng quan tài cô mới biết bà ấy được chôn cất ở khu đất trống gần nghĩa địa.
Sắp xếp trái cây ra dĩa nhựa, cắm chặt hoa xuống đất, thắp ba cây nhanh xong Lạc Liên thầm vái...nói đúng hơn là nói chuyện với bà ấy.
Dù cho cô bây giờ không biết ai là người đã ra tay độc ác với bà nhưng cô sẽ cố gắng dùng hết mọi sức lực tìm ra cho bằng được.
Cắm nhang xuống trước mộ, cô nhìn mộ của bà Hai lần cuối rồi cầm lấy giỏ sen lên, chầm chậm từng bước đi về.
Cật lực chạy một đoạn đường dài cuối cùng cũng đến nhà bà Hai. Lạc Liên chống hai tay xuống gối thở dốc, giương mắt nhìn ngôi nhà hoang sơ trước mặt.
Hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, cô từ từ tiến vào trong.
Cô còn nhớ hôm qua thím Doãn có nói bà Hai không may chết vì lên cơn suy tim. Theo cô nếu như thật sự là vậy thì căn nhà này là nơi bà ấy trút hơi thở cuối cùng. Trong trường hợp nếu bà Hai bị người khác giết hại chắc chắn hung thủ sẽ phải vô tình để lại một dấu vết nào đó.
Cô chầm chậm đi quanh nhà tìm kiếm xem coi có phát hiện ra manh mối gì không.
*Kẻo...kẹt!*
Nghe thấy tiếng động lạ Lạc Liên xém chút nữa là đã đứng tim, cô lập tức quay người lại. Nhìn thấy thằng nhỏ đang lắp ló ngoài cửa mà cô cứ ngỡ đâu bà Hai hiện hồn về.
Cô ngoắt nó ra, nó cũng rất ngoan ngoãn liền ra khỏi chỗ đó.
“Chị làm gì ở đây vậy?” Nó ngẩng mặt lên nhìn cô, hỏi.
Câu hỏi của nó làm cho cô khá lúng túng. Lạc Liên cũng không biết tại sao mình lại liều mạng chạy tới đây làm gì. Cô gãi đầu, lắp bắp nói đại ra một cái lý do nào đó:
“À thì là...khi...khi trước chị có tới chơi với bà Hai. Mà lúc về chị để quên đồ nên bây giờ mới tới đây lấy lại.”
Dường như nó cũng tin nên không nói gì. Bỗng dưng nó cầm lấy ngón tay cái của cô, kéo kéo.
“Chị đừng kiếm nữa...”
Lạc Liên ngồi chồm hổm xuống ngay trước mặt nó, nó nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói tiếp: “Sẽ không còn cái gì ở trong đây cho chị kiếm đâu.”
Ánh mắt sắc lẹm của nó khiến cho cô rùng mình. Chốc lát, cô lại có cảm giác dường như thằng bé này biết cái gì đó liền gượng cười, rặng hỏi:
“Sao lại không còn gì? Chẳng phải bà Hai chỉ sống có một mình thôi sao? Đồ của chị rất dễ tìm, nếu chưa có ai lấy thì chắc hẳn vẫn còn nằm đâu đó trong căn nh...”
Lạc Liên chưa kịp nói hết câu thì cơ thể của nó đã run lên bần bật, tay chân đổ toàn mồ hôi lạnh, mặt mày xanh lè xanh lét. Cô lay người nó, kêu nó mấy tiếng mà chả thấy nó có phản ứng gì. Hoảng quá cô đành ôm nó chạy lại nhà thầy Điền.
Sau khi được thầy Điền châm cứu thì nó cũng trở lại bình thường. Thầy có nói là do nó quá sợ hãi nên mới như vậy, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày sẽ khoẻ lại.
Lạc Liên gật đầu rồi cảm ơn ông. Cô lặng lẽ đi vào trong thấy nó ngồi bất động ở trên giường từ lúc tỉnh dậy cho tới bây giờ cứ làm cho cô lo lo.
“Em thấy khỏe hơn chưa?”
“...”
“Em ngồi ở đây đợi chị nha. Chị là nhà bà Hai kiếm đồ xong rồi chị sẽ trở lại.”
Cô vươn tay xoa xoa đầu nó, chuẩn bị đứng dậy đi ra ngoài thì nó bất chợt nắm chặt lấy tay cô. Nó ngước mặt lên nhìn cô với nét mặt vô cùng sợ hãi.
“Chị...chị đừng có lại đó.”
Thấy nó như vậy cô cũng không nỡ đi. Cô đỡ nó nằm xuống giường rồi hát ru cho nó ngủ.
Một lúc sau, mẹ nó hay tin thì sốt sắng chạy tới nhà thầy Điền rồi đem nó về nhà. Nhìn thấy nó bình an vô sự trở về vòng tay của người thân cô cũng đỡ phần lo lắng, lại tiếp tục một mình tới nhà bà Hai để tìm kiếm.
Trời dần tối mà cô vẫn chưa phát hiện gì đành phải lủi thủi đi về. Lúc chuẩn bị đóng cửa nhà lại thì mấy tấm lướt đánh cá vô tình mắc phải vào mấy thanh gỗ trên cánh cửa. Lạc Liên ngó đầu vô trong định gỡ chúng ra, lại thấy được một chiếc lông bàu và một mảnh vải nhỏ màu đỏ trong hóc cửa.
Lạc Liên ngạc nhiên, khom xuống lấy hai thứ đó lên. Tỉ mỉ ngắm nghía nó một hồi rồi nhét vào trong túi.
...
Mẹ cô đứng ở trước cửa ngóng cô về. Trông thấy cô về thì liền chạy lại.
“Con đi đâu mà tới giờ mới về vậy?”
Lạc Liên không muốn làm cho bà lo lắng thêm bèn nói dối là qua nhà thím Doãn chơi, chơi vui quá nên quên bén mất thời gian phải về nhà.!Nghe vậy bà không những không la rầy cô ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
Đêm xuống rất lạnh nên cô nhanh chóng đưa bà vào trong.
“Để con xuống nấu thuốc cho mẹ uống.”
Sau một buổi trở về bà thấy cô có biểu hiện rất lạ nhưng không dám lên tiếng hỏi cho ra hết sự tình.
...
Sáng hôm sau, sau khi bán sen xong cô vội vàng đi mua một ít nhang, hoa với trái cây tới cúng bà Hai. Dò hỏi mấy người trong thôn hôm đó khiêng quan tài cô mới biết bà ấy được chôn cất ở khu đất trống gần nghĩa địa.
Sắp xếp trái cây ra dĩa nhựa, cắm chặt hoa xuống đất, thắp ba cây nhanh xong Lạc Liên thầm vái...nói đúng hơn là nói chuyện với bà ấy.
Dù cho cô bây giờ không biết ai là người đã ra tay độc ác với bà nhưng cô sẽ cố gắng dùng hết mọi sức lực tìm ra cho bằng được.
Cắm nhang xuống trước mộ, cô nhìn mộ của bà Hai lần cuối rồi cầm lấy giỏ sen lên, chầm chậm từng bước đi về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.