Chương 125: Đời Thứ Hai Báo Ứng – Tức Giận
Luna Wong
02/06/2022
CHƯƠNG 125: ĐỜI THỨ HAI BÁO ỨNG – TỨC GIẬN
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Hinh không muốn nhìn sai lầm của mình nữa, liền xoay người dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi đó. Nàng chạy đến gần viện của Nhữ Nhiên thì bị Trưởng Tôn Tề Duyệt từ sau ôm lấy mình. Bên tai còn nghe được âm thanh giải thích của hắn đan xen với chút thở dốc.
“Hinh nhi, Hinh nhi. . .nàng nghe ta nói, chuyện này. . .ta không biết gì cả, ta hoàn toàn vô. . .vô tội.”
Nhữ Hinh vốn hận hắn nay càng hận thêm nữa, hắn cư nhiên hại Nhữ Dao như vậy. Tay nàng không chút do dự cố sức kéo tay hắn ra khỏi người mình, những chiếc móng đồng giả vẽ đầy vết thương lên tay hắn, máu cũng theo đó chảy ra.
“Mau buông tay!”
Trưởng Tôn Tề Duyệt lại ôm ghì lấy nàng không buông, hắn rất sợ nàng hiểu lầm bản thân. Biết rõ nàng sớm không còn hy vọng gì ở hắn nữa, nhưng vẫn không cam tâm bị người chụp chiếc mũ tội lỗi này vào đầu mình.
“Đêm qua ta say rượu liền trở về đây rồi, nhất định có người vu hãm ta.” Âm thanh của hắn có chút lớn để nàng trấn tĩnh. Hắn tin tưởng nếu nàng nghĩ kỹ sẽ biết hắn nói thật, bởi đời trước nàng rất lưu ý hắn, nàng nhất định không bị người dùng thủ thuật nhỏ này dễ dàng lừa gạt như vậy.
Quả nhiên Nhữ Hinh vì bị câu nói lớn tiếng của hắn mà trấn định, nàng đương nhiên tin câu này của hắn rồi. Nàng cùng hắn làm phu thê bao năm qua, mỗi lần hắn say rượu liền ngủ say như chết, cho dù một đám mỹ nữ có câu dẫn thế nào hắn cũng sẽ không tỉnh lại, càng sẽ không động đậy. Hoàn toàn không có lý do hắn hại được Nhữ Dao.
Nhưng Nhữ Dao vì chuyện này mà bị hủy rồi. Mặc dù nàng cũng biết rõ, đây là Nhữ Dao tự tìm.
Nàng chậm rãi xoay người nhìn hắn nói: “Cho dù thế nào ngươi vẫn là ngủ cùng một giường với tứ tỷ, giờ ta rất loạn, muốn an tĩnh một lúc.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn thấy hỗn loạn trong đáy mắt nàng, hắn hít một hơi thật sâu nói: “Được nàng trở về nghỉ ngơi, vài ngày nữa ta đến tìm nàng.” Tay lau nước mắt bên mắt phải cho nàng xong cũng thả lỏng để Nhữ Hinh rời đi.
Hắn hồi cung chưa tới ba canh giờ Nhữ Dao được đón tiến cung làm lương đệ của hắn. Bởi không cần biết là do ai hãm hại, hắn cùng nàng cũng đã nằm trên một chiếc giường, lạc hồng cũng có đây là chuyện không thể phủ nhận được. Để có một ăn nói với Nhữ gia, buộc lòng để Nhữ Dao tiến cung, đây cũng đồng nghĩa với việc không thể thú Nhữ Hinh.
Nhữ Hinh được thả không về viện mà chạy đi tìm An Lam Ca. Bởi nàng chỉ cảm thấy bản thân đêm qua quyết định sai, nàng đau lòng thay cho mối tình của Nhữ Dao cùng An Lam Ca hai đời đều vì nàng mà tan vỡ, tuyệt không phải vì cho rằng Trưởng Tôn Tề Duyệt phản bội mình.
Chỉ thấy An Lam Ca thẩn thờ ngồi ở lương đình trong hoa viên, nàng nuốt một ngụm nước bọt, tiến đến nói: “Biểu ca, tứ tỷ nàng. . .”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Lời có chưa hết, An Lam Ca đã giơ tay lên ý bảo nàng đừng nói nữa: “Ta chậm một bước rồi, đây là ta tự lựa chọn, ta không trách nàng(ND).” Rõ ràng hôm qua nàng đến bảo hắn đưa nàng rời đi, đây chứng tỏ nàng đã bị đại di nương ép uổng đến hết đường thoát. Nếu không phải đêm qua cùng Nhữ Hinh trò chuyện thì hắn sớm chuẩn bị tâm lý đón nhận kết quả này.
“Thật xin lỗi, tất cả là do muội mà ra.” Nhữ Hinh cắn môi, tự trách. Nếu đêm qua nàng suy nghĩ kỹ hơn liền sẽ không như vậy rồi.
Ai biết An Lam Ca xoay người mỉm cười nhìn nàng nói: “Ngũ biểu muội nào có lỗi lầm gì, kết quả này ta sớm đoán được rồi. Là ta không có phúc phận không nên cưỡng cầu. Ngũ biểu muội không nên tự trách.”
Nhữ Hinh cực kỳ cắn rứt lương tâm, nước mắt lại vì nụ cười kia của An Lam Ca mà không thể chảy. Rõ ràng là lỗi do nàng, nàng là người biết rõ nhất cơ mà.
Nhìn vẻ mặt đầy đau khổ của Nhữ Hinh, An Lam Ca lại nghĩ đến nàng vì Trưởng Tôn Tề Duyệt. Hai người đều là đồng bệnh tương liên, chỉ có điều nàng là nữ, không thể cùng hắn uống rượu mà thôi. Mà hắn cũng không biết nên an ủi nàng thế nào mới tốt.
Ngay lúc này thật may mắn, Lạc Cách Quận xuất hiện gọi hắn đi mất. Nhữ Hinh một mình ngồi ở lương đỉnh thẩn thờ. Trưởng Tôn Lăng Vân nhẹ nhàng bước đến, nàng đương nhiên biết rõ chuyện của Trưởng Tôn Tề Duyệt với Nhữ Hinh rồi, nên nghĩ lúc này Nhữ Hinh rất cần ngươi ở bên cạnh an ủi.
“Ngũ muội.”
Nghe có âm thanh khẽ gọi mình, Nhữ Hinh xoay người lại. Đời trước nàng một lòng chạy theo Trưởng Tôn Tề Duyệt không màn đến mọi người xung quanh, thế nên với vị công chúa tẩu tẩu này cũng không có nói câu nào. Đời này nàng ta chủ động đến tìm mình, thế nên gọi có chút ngượng miệng.
“Đại, đại tẩu.”
Trưởng Tôn Lăng Vân chậm rãi ngồi bên cạnh Nhữ Hinh, ánh mắt quan sát trên dưới một chút mới nói: “Chuyện của hoàng đệ sợ rằng không thể cứu vãn nữa, ngũ muội vẫn là không nên để trong lòng.”
Nhữ Hinh gật đầu, không gả thì không gả nàng cũng không ham gả cho hắn như đời trước nữa. Nhưng mà kế hoạch của nàng sợ là phải viết lại từ đầu hết rồi. Nhớ lại cái chết của Trưởng Tôn Lăng Vân nàng cũng không khỏi rùng mình, hắn đến thân tỷ tỷ của mình cũng không buông tha, quả thực đáng sợ.
“Ta cùng ngũ muội đi dạo phố được không?” Lúc này trong phủ rất loạn chỉ có mang Nhữ Hinh rời đi mới là cách tốt nhất.
Nhữ Hinh cũng không có từ chối.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Qua ngày kế tiếp, Trưởng Tôn Tề Duyệt cho người mang một chậu hoa mắt ngọc tiến cống đến Vong Địa tặng cho nàng. Nhữ Hinh đương nhiên biết hoa này rồi, đời trước Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng tặng nàng, hắn nói với nàng, tình yêu của hắn dành cho nàng hệt như hoa này vậy, sẽ không chóng tàn.
Càng nghĩ Nhữ Hinh càng một bụng câm phẫn. Nàng nhổ hoa ra khỏi chậu đập nát toàn bộ còn dùng chân dẫm lên nữa. Nam nhân toàn một đám không đáng tin, nàng nhất định không tin tưởng nam nhân nào nữa.
Thiêm Hương nhìn thấy tiểu thư nhà mình phát hỏa trút giận vào cây hoa đẹp như vậy cũng rất kinh ngạc. Trước giờ nàng ở cùng tiểu thư, chỉ thấy tiểu thư yêu thích hoa cỏ nào sẽ đối xử với chúng như vậy. Thiết nghĩ có lẽ vì giận Trưởng Tôn Tề Duyệt, nên liền mở miệng khuyên nhủ.
“Tiểu thư a, thái tử điện hạ có lẽ cũng là bị hại mà thôi, người không nên động nộ tổn hại thân thể.”
“Ngươi thì biết cái gì.” Nhữ Hinh gằng gằng giọng trừng mắt đám hoa bị đập đến nát dưới chân mình. Nàng xoay người bước ra ngoài nói: “Thu dọn đi.”
Nếu Thiêm Hương cũng trọng sinh thì quá tốt, nàng có thể biết được đôi nhi nữ của nàng sống thế nào.
Sau sự kiện của Nhữ Dao trong Nhữ phủ cực kỳ an tĩnh, bởi ai cũng sớm có dự định không muốn gả Nhữ Hinh rồi, thế nên Nhữ Dao gả thế nào bọn họ cũng không ai quan tâm nữa. Chỉ có An thị mang không ít đồ tặng cho nàng ta, khi nàng ta lên xe ngựa tiến cung còn cố ý mang giá y năm đó của mình để nàng ta mặc xem như chúc phúc nàng ta. (Luna: chuyện này là tính từ lúc xảy ra chuyện đến ba canh giờ sau)
Mọi chuyện sẽ không có gì nếu như Trưởng Tôn Tề Duyệt không tặng hoa. An thị biết chuyện lập tức chạy đến Vong Địa, sợ Nhữ Hinh kích động vì hôn sự không thành. Bởi hôm trước Trưởng Tôn Tề Duyệt có nói với nàng Nhữ Hinh đáp ứng gả.
Nhữ Hinh nằm trên xích đu, mắt lim dim nhìn thân ảnh vội vàng của An thị lướt đến chỗ mình: “Mẫu thân, thế nào lại đến rồi?”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
An thị nhìn xung quanh chỉ thấy được Thiêm Hương mang chậu nát hoa tàn ra ngoài liền thở phào nhẹ nhõm. Nàng điều chỉnh lại khí tức cùng sắc mặt liền nở một nụ cười nói: “Hinh nhi a, mẫu thân biết ngươi không vui, nhưng cũng không nên trút giận vào hoa cỏ như vậy.”
Nhữ Hinh biết mẫu thân muốn nói gì, bất quá Trưởng Tôn Tề Duyệt thú ai cũng không có để nàng tức giận, nàng chỉ nén không được khi thấy những hoa kia thôi. Nhữ Hinh nhìn bóng lưng Thiêm Hương đi xa nhàn nhạt nói: “Màu đỏ nhìn quá chói mắt, không thích.”
An thị lại hiểu lầm cho rằng Nhữ Hinh không thích đồ Trưởng Tôn Tề Duyệt đưa đến nên mới lấy lý do này để nói, nàng liền vỗ vỗ lưng nữ nhi nói: “Sau này thái tử điện hạ cho người mang đồ đến mẫu thân toàn bộ trả trở về, không để ngươi nhìn thấy.”
Nhữ Hinh hài lòng cười một cái, nàng ngồi bật dậy cầm lấy tay của An thị nói: “Mẫu thân, nữ nhi muốn nhận nuôi một hài tử có được không?” Nàng rất nhớ hai nhi nữ của mình, Trưởng Tôn Dĩ Hiên ở cùng nàng thời gian dài nên nàng nhớ nhung hắn nhiều hơn Trưởng Tôn Mạn Khiết một chút.
An thị cũng biết lấy dung mạo của Nhữ Hinh rất khó tìm được người thật lòng với nàng, thế nên gật đầu đáp ứng. “Để mẫu thân cho người tìm, ngươi muốn nam hài hay nữ hài, bao nhiêu tuổi?”
“Nam nữ đều được nhưng phải là sơ sinh.” Nàng nhớ cảm giác bế Trưởng Tôn Mạn Khiết trên tay, lại nhớ cách Trưởng Tôn Dĩ Hiên an ủi mình.
“Được được, ngươi muốn gì mẫu thân cũng đáp ứng ngươi.” An thị cười nói xong liền nhìn nhìn sắc trời. Hôm nay Nhữ Liệp tiến cung trả tín vật, thiết nghĩ cũng nên thành công đi. Bởi Trưởng Tôn Tề Duyệt căn bản không thể thú cả hai tỷ muội một lúc.
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Hinh không muốn nhìn sai lầm của mình nữa, liền xoay người dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi đó. Nàng chạy đến gần viện của Nhữ Nhiên thì bị Trưởng Tôn Tề Duyệt từ sau ôm lấy mình. Bên tai còn nghe được âm thanh giải thích của hắn đan xen với chút thở dốc.
“Hinh nhi, Hinh nhi. . .nàng nghe ta nói, chuyện này. . .ta không biết gì cả, ta hoàn toàn vô. . .vô tội.”
Nhữ Hinh vốn hận hắn nay càng hận thêm nữa, hắn cư nhiên hại Nhữ Dao như vậy. Tay nàng không chút do dự cố sức kéo tay hắn ra khỏi người mình, những chiếc móng đồng giả vẽ đầy vết thương lên tay hắn, máu cũng theo đó chảy ra.
“Mau buông tay!”
Trưởng Tôn Tề Duyệt lại ôm ghì lấy nàng không buông, hắn rất sợ nàng hiểu lầm bản thân. Biết rõ nàng sớm không còn hy vọng gì ở hắn nữa, nhưng vẫn không cam tâm bị người chụp chiếc mũ tội lỗi này vào đầu mình.
“Đêm qua ta say rượu liền trở về đây rồi, nhất định có người vu hãm ta.” Âm thanh của hắn có chút lớn để nàng trấn tĩnh. Hắn tin tưởng nếu nàng nghĩ kỹ sẽ biết hắn nói thật, bởi đời trước nàng rất lưu ý hắn, nàng nhất định không bị người dùng thủ thuật nhỏ này dễ dàng lừa gạt như vậy.
Quả nhiên Nhữ Hinh vì bị câu nói lớn tiếng của hắn mà trấn định, nàng đương nhiên tin câu này của hắn rồi. Nàng cùng hắn làm phu thê bao năm qua, mỗi lần hắn say rượu liền ngủ say như chết, cho dù một đám mỹ nữ có câu dẫn thế nào hắn cũng sẽ không tỉnh lại, càng sẽ không động đậy. Hoàn toàn không có lý do hắn hại được Nhữ Dao.
Nhưng Nhữ Dao vì chuyện này mà bị hủy rồi. Mặc dù nàng cũng biết rõ, đây là Nhữ Dao tự tìm.
Nàng chậm rãi xoay người nhìn hắn nói: “Cho dù thế nào ngươi vẫn là ngủ cùng một giường với tứ tỷ, giờ ta rất loạn, muốn an tĩnh một lúc.”
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn thấy hỗn loạn trong đáy mắt nàng, hắn hít một hơi thật sâu nói: “Được nàng trở về nghỉ ngơi, vài ngày nữa ta đến tìm nàng.” Tay lau nước mắt bên mắt phải cho nàng xong cũng thả lỏng để Nhữ Hinh rời đi.
Hắn hồi cung chưa tới ba canh giờ Nhữ Dao được đón tiến cung làm lương đệ của hắn. Bởi không cần biết là do ai hãm hại, hắn cùng nàng cũng đã nằm trên một chiếc giường, lạc hồng cũng có đây là chuyện không thể phủ nhận được. Để có một ăn nói với Nhữ gia, buộc lòng để Nhữ Dao tiến cung, đây cũng đồng nghĩa với việc không thể thú Nhữ Hinh.
Nhữ Hinh được thả không về viện mà chạy đi tìm An Lam Ca. Bởi nàng chỉ cảm thấy bản thân đêm qua quyết định sai, nàng đau lòng thay cho mối tình của Nhữ Dao cùng An Lam Ca hai đời đều vì nàng mà tan vỡ, tuyệt không phải vì cho rằng Trưởng Tôn Tề Duyệt phản bội mình.
Chỉ thấy An Lam Ca thẩn thờ ngồi ở lương đình trong hoa viên, nàng nuốt một ngụm nước bọt, tiến đến nói: “Biểu ca, tứ tỷ nàng. . .”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Lời có chưa hết, An Lam Ca đã giơ tay lên ý bảo nàng đừng nói nữa: “Ta chậm một bước rồi, đây là ta tự lựa chọn, ta không trách nàng(ND).” Rõ ràng hôm qua nàng đến bảo hắn đưa nàng rời đi, đây chứng tỏ nàng đã bị đại di nương ép uổng đến hết đường thoát. Nếu không phải đêm qua cùng Nhữ Hinh trò chuyện thì hắn sớm chuẩn bị tâm lý đón nhận kết quả này.
“Thật xin lỗi, tất cả là do muội mà ra.” Nhữ Hinh cắn môi, tự trách. Nếu đêm qua nàng suy nghĩ kỹ hơn liền sẽ không như vậy rồi.
Ai biết An Lam Ca xoay người mỉm cười nhìn nàng nói: “Ngũ biểu muội nào có lỗi lầm gì, kết quả này ta sớm đoán được rồi. Là ta không có phúc phận không nên cưỡng cầu. Ngũ biểu muội không nên tự trách.”
Nhữ Hinh cực kỳ cắn rứt lương tâm, nước mắt lại vì nụ cười kia của An Lam Ca mà không thể chảy. Rõ ràng là lỗi do nàng, nàng là người biết rõ nhất cơ mà.
Nhìn vẻ mặt đầy đau khổ của Nhữ Hinh, An Lam Ca lại nghĩ đến nàng vì Trưởng Tôn Tề Duyệt. Hai người đều là đồng bệnh tương liên, chỉ có điều nàng là nữ, không thể cùng hắn uống rượu mà thôi. Mà hắn cũng không biết nên an ủi nàng thế nào mới tốt.
Ngay lúc này thật may mắn, Lạc Cách Quận xuất hiện gọi hắn đi mất. Nhữ Hinh một mình ngồi ở lương đỉnh thẩn thờ. Trưởng Tôn Lăng Vân nhẹ nhàng bước đến, nàng đương nhiên biết rõ chuyện của Trưởng Tôn Tề Duyệt với Nhữ Hinh rồi, nên nghĩ lúc này Nhữ Hinh rất cần ngươi ở bên cạnh an ủi.
“Ngũ muội.”
Nghe có âm thanh khẽ gọi mình, Nhữ Hinh xoay người lại. Đời trước nàng một lòng chạy theo Trưởng Tôn Tề Duyệt không màn đến mọi người xung quanh, thế nên với vị công chúa tẩu tẩu này cũng không có nói câu nào. Đời này nàng ta chủ động đến tìm mình, thế nên gọi có chút ngượng miệng.
“Đại, đại tẩu.”
Trưởng Tôn Lăng Vân chậm rãi ngồi bên cạnh Nhữ Hinh, ánh mắt quan sát trên dưới một chút mới nói: “Chuyện của hoàng đệ sợ rằng không thể cứu vãn nữa, ngũ muội vẫn là không nên để trong lòng.”
Nhữ Hinh gật đầu, không gả thì không gả nàng cũng không ham gả cho hắn như đời trước nữa. Nhưng mà kế hoạch của nàng sợ là phải viết lại từ đầu hết rồi. Nhớ lại cái chết của Trưởng Tôn Lăng Vân nàng cũng không khỏi rùng mình, hắn đến thân tỷ tỷ của mình cũng không buông tha, quả thực đáng sợ.
“Ta cùng ngũ muội đi dạo phố được không?” Lúc này trong phủ rất loạn chỉ có mang Nhữ Hinh rời đi mới là cách tốt nhất.
Nhữ Hinh cũng không có từ chối.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Qua ngày kế tiếp, Trưởng Tôn Tề Duyệt cho người mang một chậu hoa mắt ngọc tiến cống đến Vong Địa tặng cho nàng. Nhữ Hinh đương nhiên biết hoa này rồi, đời trước Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng tặng nàng, hắn nói với nàng, tình yêu của hắn dành cho nàng hệt như hoa này vậy, sẽ không chóng tàn.
Càng nghĩ Nhữ Hinh càng một bụng câm phẫn. Nàng nhổ hoa ra khỏi chậu đập nát toàn bộ còn dùng chân dẫm lên nữa. Nam nhân toàn một đám không đáng tin, nàng nhất định không tin tưởng nam nhân nào nữa.
Thiêm Hương nhìn thấy tiểu thư nhà mình phát hỏa trút giận vào cây hoa đẹp như vậy cũng rất kinh ngạc. Trước giờ nàng ở cùng tiểu thư, chỉ thấy tiểu thư yêu thích hoa cỏ nào sẽ đối xử với chúng như vậy. Thiết nghĩ có lẽ vì giận Trưởng Tôn Tề Duyệt, nên liền mở miệng khuyên nhủ.
“Tiểu thư a, thái tử điện hạ có lẽ cũng là bị hại mà thôi, người không nên động nộ tổn hại thân thể.”
“Ngươi thì biết cái gì.” Nhữ Hinh gằng gằng giọng trừng mắt đám hoa bị đập đến nát dưới chân mình. Nàng xoay người bước ra ngoài nói: “Thu dọn đi.”
Nếu Thiêm Hương cũng trọng sinh thì quá tốt, nàng có thể biết được đôi nhi nữ của nàng sống thế nào.
Sau sự kiện của Nhữ Dao trong Nhữ phủ cực kỳ an tĩnh, bởi ai cũng sớm có dự định không muốn gả Nhữ Hinh rồi, thế nên Nhữ Dao gả thế nào bọn họ cũng không ai quan tâm nữa. Chỉ có An thị mang không ít đồ tặng cho nàng ta, khi nàng ta lên xe ngựa tiến cung còn cố ý mang giá y năm đó của mình để nàng ta mặc xem như chúc phúc nàng ta. (Luna: chuyện này là tính từ lúc xảy ra chuyện đến ba canh giờ sau)
Mọi chuyện sẽ không có gì nếu như Trưởng Tôn Tề Duyệt không tặng hoa. An thị biết chuyện lập tức chạy đến Vong Địa, sợ Nhữ Hinh kích động vì hôn sự không thành. Bởi hôm trước Trưởng Tôn Tề Duyệt có nói với nàng Nhữ Hinh đáp ứng gả.
Nhữ Hinh nằm trên xích đu, mắt lim dim nhìn thân ảnh vội vàng của An thị lướt đến chỗ mình: “Mẫu thân, thế nào lại đến rồi?”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
An thị nhìn xung quanh chỉ thấy được Thiêm Hương mang chậu nát hoa tàn ra ngoài liền thở phào nhẹ nhõm. Nàng điều chỉnh lại khí tức cùng sắc mặt liền nở một nụ cười nói: “Hinh nhi a, mẫu thân biết ngươi không vui, nhưng cũng không nên trút giận vào hoa cỏ như vậy.”
Nhữ Hinh biết mẫu thân muốn nói gì, bất quá Trưởng Tôn Tề Duyệt thú ai cũng không có để nàng tức giận, nàng chỉ nén không được khi thấy những hoa kia thôi. Nhữ Hinh nhìn bóng lưng Thiêm Hương đi xa nhàn nhạt nói: “Màu đỏ nhìn quá chói mắt, không thích.”
An thị lại hiểu lầm cho rằng Nhữ Hinh không thích đồ Trưởng Tôn Tề Duyệt đưa đến nên mới lấy lý do này để nói, nàng liền vỗ vỗ lưng nữ nhi nói: “Sau này thái tử điện hạ cho người mang đồ đến mẫu thân toàn bộ trả trở về, không để ngươi nhìn thấy.”
Nhữ Hinh hài lòng cười một cái, nàng ngồi bật dậy cầm lấy tay của An thị nói: “Mẫu thân, nữ nhi muốn nhận nuôi một hài tử có được không?” Nàng rất nhớ hai nhi nữ của mình, Trưởng Tôn Dĩ Hiên ở cùng nàng thời gian dài nên nàng nhớ nhung hắn nhiều hơn Trưởng Tôn Mạn Khiết một chút.
An thị cũng biết lấy dung mạo của Nhữ Hinh rất khó tìm được người thật lòng với nàng, thế nên gật đầu đáp ứng. “Để mẫu thân cho người tìm, ngươi muốn nam hài hay nữ hài, bao nhiêu tuổi?”
“Nam nữ đều được nhưng phải là sơ sinh.” Nàng nhớ cảm giác bế Trưởng Tôn Mạn Khiết trên tay, lại nhớ cách Trưởng Tôn Dĩ Hiên an ủi mình.
“Được được, ngươi muốn gì mẫu thân cũng đáp ứng ngươi.” An thị cười nói xong liền nhìn nhìn sắc trời. Hôm nay Nhữ Liệp tiến cung trả tín vật, thiết nghĩ cũng nên thành công đi. Bởi Trưởng Tôn Tề Duyệt căn bản không thể thú cả hai tỷ muội một lúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.