Tâm Thuỷ Dao

Chương 21

Neleta

20/10/2017

CHƯƠNG 21

Sáng sớm, Tiểu Tứ mang chậu nước tiến vào định hầu hạ Bạch Hãn Triệt rời giường, nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Hãn Triệt liền cả kinh kêu lên: “Thiếu gia, ngài tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Đôi mắt đều sưng lên!”

Bạch Hãn Triệt sờ sờ hai mắt sưng đỏ, cười đến thoải mái: “Đêm qua thu được tín của cha.”

“Tín của Quốc Công?” Tiểu Tứ sợ hãi than, nhìn Bạch Hãn Triệt một lượt từ cao tới thấp, thấy hắn cười đến một chút cũng không miễn cưỡng, thầm nghĩ: nhất định là trong thư Quốc Công nói điều gì đó làm cho thiếu gia vô cùng cảm động.

“Thiếu gia, để ta mát xa mắt cho ngài.” Vắt khô khối khăn nóng, Tiểu Tứ đỡ Bạch Hãn Triệt nằm xuống, chườm nóng cho hắn.

Nhắm lại hai mắt, khoé miệng Bạch Hãn Triệt vẫn nở nụ cười không đình chỉ được.

“Thiếu gia, ngài tối hôm qua. . . . . . không ngủ?”

“Ngủ không được.” Bạch Hãn Triệt khoé miệng giơ lên, “Cha bảo ta mỗi ngày viết một phong thư về nhà, ta nghĩ cả đêm, không biết nên hồi âm như thế nào, việc gì ta cũng muốn nói cùng cha, nên không biết bắt đầu từ đâu.”

“Ha hả, thiếu gia, xem ngài cao hứng như vậy, Tiểu Tứ cũng cảm thấy cao hứng theo. Thư tín của Quốc Công chính là thuốc an thần của thiếu gia.”

Bạch Hãn Triệt ôm lấy ngực, đêm qua hắn đặt thư tín của phụ thân trong ngực ép chặt ngủ một đêm. Tín của phụ thân làm cho bao nhiêu sợ hãi nơi đáy lòng hắn toàn bộ bị đuổi đi. Hắn là đứa con của phụ thân, phụ thân là phụ thân của hắn, phụ thân làm cho hắn nhận ra tâm tư thật sự của mình, mà tim của hắn cũng nói với hắn như vậy.

Từ trong phòng đi ra, Bạch Hãn Triệt ngồi vào trên chiếc ghế trong viện, cúi xuống viết một đơn thuốc.

“Tiểu Tứ, vị cô nương kia thương thế có chút phiền phức, ngươi cùng Trạng Nguyên đến thôn trấn mua thêm một vài vị thuốc.”

“Vâng, thiếu gia.”

Tiểu Tứ tiến lên lấy phương thuốc, đi tìm Văn Trạng Nguyên.

Hạ mi, Bạch Hãn Triệt ngẫm nghĩ bước tiếp theo nên làm như thế nào. Vị cô nương kia thương thế rất nặng, hắn là nam tử không thể tuỳ tiện xem thân thể của nàng, nếu có thể kiểm tra toàn bộ miệng vết thương một phen, hắn có thể dễ dàng kê đơn bốc thuốc hơn. Vị cô nương kia đã muốn hôn mê bốn ngày, nếu còn không tỉnh, hắn thật sợ nàng sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại được. Lúc trước cùng Nhị thúc học y, chủ yếu là vì phụ thân, mà đối với ngoại thương, hắn tiếp xúc không nhiều lắm.

“Nếu Nhị thúc ở đây thì tốt rồi.” Bạch Hãn Triệt rất muốn viết cho Nhị thúc một phong thư để hỏi hỏi, nhưng việc này lại đang rất cấp thiết không chờ đợi được thời gian lâu như vậy. Các thầy thuốc ở trên trấn đều nói cô nương kia không qua khỏi, thầy thuốc ở trong trang lại về nhà thăm viếng, Bạch Hãn Triệt xao xao đầu, hắn tuyệt đối không thể bỏ cuộc, hắn là đứa con của phụ thân mà.

Một canh giờ sau, Văn Trạng Nguyên cùng Tiểu Tứ đã trở lại . Bạch Hãn Triệt lập tức ở trong sân sắc thuốc phối dược, đây là do chính hắn nghĩ ra, hy vọng có thể dùng được.

“Triệu đại nương, dược này nấu cho nàng uống, còn dược này thì đắp vào ngoại thương. Nếu nàng ói ra, ngài liền gọi ta.” Đem dược giao cho Triệu đại nương, Bạch Hãn Triệt rời khỏi phòng ra ngoài.

Vừa đi ra, có người đến nói với hắn Bạch nhị gia tìm hắn, hắn dặn dò Tiểu Tứ vài câu, vội vàng đi.

“Nhị thúc công.” Đi vào trong viện của Bạch Nhị gia, Bạch Hãn Triệt cung kính cúi chào.

“Hãn Triệt a, đến, ngồi nơi này.” Vỗ vỗ vị trí bên cạnh, Bạch Mạnh Viễn bảo hắn ngồi vào bên cạnh chính mình.

Bạch Hãn Triệt tiến lên ngồi xuống, có chút khẩn trương, không biết Nhị thúc công tìm hắn đến có chuyện gì.

“Hãn Triệt a, vị cô nương kia như thế nào rồi?”

“Còn chưa tỉnh, ta một lần nữa phục dược, không biết có tác dụng gì không.”

Tất cung tất kính đáp, Bạch Hãn Triệt thấp đầu nhìn tay chính mình đặt ở trên đùi.

“Hãn Triệt a, Nhị thúc công tìm ngươi đến, là muốn nói với ngươi về chuyện của Thái tử cùng Nhị điện hạ.” Nhìn về bể cá kiểng trước mặt, Bạch Mạnh Viễn mở miệng, “Hãn Triệt, Nhị thúc công nghe nói ngươi cùng Thái tử và điện hạ có chút việc gì đó náo loạn mà không thoải mái.”

Bạch Hãn Triệt như trước thấp đầu, không biết trả lời như thế nào, cũng đoán không ra Nhị thúc công là có ý gì.

“Tối hôm qua, Tang Vận gửi cho ta một phong thư, hướng ta vấn an, bảo ta không cần khuyên ngươi, tùy chính ngươi làm chủ.” Bạch Mạnh Viễn thở dài một tiếng, “Tang Vận là yêu thương ngươi đến tận tâm khảm, ta đối với ngươi nghĩ nghĩ, vẫn là nghĩ muốn khuyên nhủ ngươi.”

Vừa nghe phụ thân viết thư cho Nhị thúc công, Bạch Hãn Triệt khẩn trương đi hơn phân nửa, nhưng hắn vẫn không hé răng, im lặng lắng nghe.

“Hãn Triệt, Thái tử cùng điện hạ dù có muôn vàn không phải, tất cả lỗi, đều là bởi vì thích ngươi. Theo lý thuyết, ngươi là huynh trưởng của bọn họ, lại là nam tử, ta vốn không nên khuyên ngươi, nhưng có thể thấy Thái tử cùng điện hạ đối với ngươi tâm tình nhiều năm như thế, bọn họ là tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc. Ta nếu không khuyên ngươi, tương lai vạn nhất kết quả không tốt, ba người các ngươi rồi sẽ rất thống khổ.”

“Nhị thúc công. . . . . .” Bạch Hãn Triệt thấp giọng nói, “Việc này . . . . . Ta đã cùng Vận Tranh nói, ta không trách bọn họ.” Nghĩ đến ngay cả Nhị thúc công cũng biết đến chuyện của mình cùng hai người bọn họ, Bạch Hãn Triệt cúi đầu càng thấp.

Bạch Mạnh Viễn lắc đầu, hướng trong bể bỏ vào một ít thức ăn, nhìn bầy cá xúm lại tranh ăn, nói: “Hãn Triệt, Thái tử cùng điện hạ từ nhỏ ở trong cung lớn lên, lại được sủng ái, làm việc khó tránh khỏi hồ đồ tùy hứng, nhưng bọn họ không xấu, đối với ngươi là một mảnh chân tình. Ta không phải nói để cho ngươi đi thích bọn họ, nhận bọn họ, nhưng không cần cự tuyệt bọn họ đã ngàn dậm bôn ba, cho bọn họ một lần nữa cơ hội. Hãn Triệt, chuyện cha ngươi ta luôn xem ở trong mắt, đau ở trong lòng, ta không muốn nhìn thấy các ngươi giống như cha ngươi, thiếu chút nữa đã chết tại đây.”

“Nhị thúc công? !” Bạch Hãn Triệt ngẩng đầu, “Cha ta hắn. . . . . .”

“Ai. . . . . .” Bạch Mạnh Viễn quay đầu lại nhìn về phía Bạch Hãn Triệt, “Ta tuy là lần đầu gặp được ngươi, nhưng nhìn ra ngươi cùng Tang Vận giống nhau, thích đem sự tình giấu ở trong lòng. Năm đó, nếu Tang Vận sớm nói rõ mọi chuyện với Hoàng Thượng cùng Khuyết Dương, hoặc Hoàng Thượng cùng Khuyết Dương sớm đi nói cùng Tang Vận, Tang Vận cũng không đến nỗi thiếu chút nữa chết ở trong cung, một mình lưu lạc bên ngoài ba năm, lại ở trước mặt bọn họ tự sát. Hãn Triệt, Vận Tranh cùng Vận Vanh tính tình tựa như Hoàng Thượng cùng Khuyết Dương, Nhị thúc công không muốn thấy các ngươi dẫm vào vết xe đổ của cha ngươi.”

“Nhị thúc công. . . . . . Cha ta. . . . . . Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? ! Ngài mau nói cho ta biết, ta muốn biết!” Đã không có khẩn trương, Bạch Hãn Triệt bắt lấy tay áo Bạch Mạnh Viễn lớn tiếng hỏi.

Lại thở dài một tiếng, Bạch Mạnh Viễn chậm rãi mở miệng.



Gắt gao đóng cửa lại, Bạch Hãn Triệt ngồi bệch dưới đất, nước mắt rốt cuộc ức chế không được trào ra, che lấy miệng, không cho chính mình khóc thành tiếng.

Cha. . . . . . Cha. . . . . . Ở trong lòng thầm kêu, Bạch Hãn Triệt hận không thể lập tức hồi cung, lập tức nhìn thấy phụ thân.

“Thiếu gia, ngài có ở trong đó không?”

Ở ngoài phòng, Văn Trạng Nguyên gõ cửa hỏi, đã đến giờ ăn cơm chiều, Bạch Hãn Triệt lại không xuất hiện.

“Trạng Nguyên, ” Bạch Hãn Triệt thanh âm rầu rĩ nói, “Ta không đói bụng, các ngươi đi ăn đi.”

“Thiếu gia. . . . . .” Văn Trạng Nguyên còn muốn gõ cửa, nghĩ nghĩ, buông tay, “Chút nữa ta sẽ cho ngươi mang một ít thức ăn lại đây, người khoẻ lại nên ăn một chút.”

“Ân.” Ngồi dưới đất, Bạch Hãn Triệt hai mắt đỏ bừng, tay áo ướt một mảng to. Nghe được tiếng bước chân Văn Trạng Nguyên rời đi, hắn cũng không đứng lên.

Qua một lát, Văn Trạng Nguyên mang theo một ít thức ăn đến, thấy cửa phòng Bạch Hãn Triệt vẫn đóng chặt, hắn đem thức ăn đặt trước cửa: “Thiếu gia, ta đem cơm chiều đặt ở cửa, ngài nhớ rõ phải ăn a.”

“. . . . . . Ân.” Bạch Hãn Triệt đáp lại. Văn Trạng Nguyên lo lắng rời đi.

“Văn đại ca, thiếu gia xảy ra chuyện gì?” Đứng bên ngoài viện, thấy Văn Trạng Nguyên đi ra, Tiểu Tứ vội vàng tiến lên hỏi.

Văn Trạng Nguyên kéo tay hắn đi đến một bên, nhỏ giọng nói: “Để cho thiếu gia yên tĩnh một mình đi. Nhị lão gia buổi chiều không biết nói chuyện gì với thiếu gia, khi trở về thiếu gia tâm tình không được tốt.”

“A? Nhị lão gia có phải hay không khi dễ thiếu gia?” Tiểu Tứ muốn đi xem.

Đem người kéo trở về, Văn Trạng Nguyên nói: “Đừng đi, Nhị lão gia sẽ không nói thiếu gia không tốt, có thể là chuyện khác, chúng ta cũng đừng quản. Đi thôi.”

Kéo Tiểu Tứ rời đi, Văn Trạng Nguyên cũng rất muốn đi hỏi Nhị lão gia kia một chút.

Bầu trời tối đen, Bạch Hãn Triệt còn ngồi dưới đất, trong lòng khó chịu làm cho hắn không cảm thấy đói bụng. Hắn muốn về nhà, về nhà xem phụ thân.

Có người gõ cửa, Bạch Hãn Triệt mang giọng mũi nói: “Trạng Nguyên, ta không đói bụng, các ngươi đi nghỉ trước đi.”

Tiếng đập cửa không còn, Bạch Hãn Triệt nghĩ đến người bên ngoài đã đi rồi, hắn co hai chân, vùi đầu ở giữa ngực, trong đầu đều là ý niệm muốn về nhà.

Cửa sổ rộng mở nhảy vào một người, người nọ nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất. Hết nhìn trái rồi nhìn phải, nhìn thấy Bạch Hãn Triệt ngồi ở cạnh cửa, bả vai rung động, người tới lạnh mặt đem gánh nặng trên vai phóng lên trên bàn, lại rất nhẹ nhàng đi đến.

Hấp hấp cái mũi, Bạch Hãn Triệt đang nghĩ làm sao mới có thể trở về, đột nhiên nghe được thanh âm nổi giận của một người: “Hãn Triệt, ai khi dễ ngươi ? !”

Ngẩng đầu, đôi mắt sưng đỏ của Bạch Hãn Triệt không ngừng phiếm nước mắt, nhưng hắn lại kinh ngạc nhìn người đột nhiên xuất hiện, sau một lúc lâu cũng không mở miệng.

“Hãn Triệt!” Đem người kéo đứng lên, phủ một thân thường phục lau nước mắt cho hắn, giận dữ hỏi, “Ai khi dễ ngươi ? !”

Thấy Bạch Hãn Triệt há miệng thở dốc, nước mắt cũng không dừng, người tới nóng nảy, trầm thanh nói: “Ám ảnh! Đi ra!”

Một gã hắc y nam tử đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, là người mà Lưu Vận Tranh lưu lại bên cạnh Bạch Hãn Triệt.

“Nhị lão gia buổi chiều tìm thiếu gia.” Ám ảnh quỳ trên mặt đất đơn giản nói một câu.

Người tới vừa nghe, một tay ôm lấy Bạch Hãn Triệt, mạnh mẽ mở cửa ra: “Có phải Nhị thúc công nói gì đó với ngươi hay không? Ta đi tìm hắn!”

Bị ôm đi ra hai bước, Bạch Hãn Triệt mới vội vàng dừng lại, túm lấy đối phương: “Vận Vanh, không phải Nhị thúc công!” Hắn, hắn sao lại đến đây?

“Vậy ngươi nói? Ai khi dễ ngươi? !” Suốt đêm chạy đến đây, lại phát hiện Bạch Hãn Triệt đang khóc, người tới tức giận muốn nổ tung.

“Vận Vanh. . . . . .” Bạch Hãn Triệt nháy mắt mấy cái, nước mắt lại bừng lên, “Ta muốn quay về kinh, ta muốn gặp cha.”

Nhếch miệng, Lam Vận Vanh lấy tay áo lau lệ cho Bạch Hãn Triệt cũng không hỏi xảy ra chuyện gì, ôm lấy hắn hướng bên ngoài đi, đối với vài tên thị vệ đi cùng hắn đến, nói: “Các ngươi ở chỗ này chờ, ta mang thiếu gia quay về kinh.”

Không có kinh động bất luận kẻ nào, mang Bạch Hãn Triệt đi ra từ cửa sau của Bạch gia trang, Lam Vận Vanh dẫn hắn lên ngựa: “Ngồi vững.” Để cho Bạch Hãn Triệt ngồi vào trước người, Lam Vận Vanh lấy áo choàng chính mình đem hắn nghiêm thật kín, “Chúng ta một đường chạy trở về.”

“Vận Vanh, trong trang còn có một người bệnh. . . . . .” Lúc này, Bạch Hãn Triệt mới nhớ tới nữ tử bị trọng thương kia.

Sớm nhận được báo cáo của ám ảnh, biết xảy ra chuyện gì Lam Vận Vanh cũng giục ngựa mà ra: “Nàng sống hay chết thì phải xem tạo hóa của nàng, ta mang ngươi quay về kinh gặp cha.”

“Vận Vanh. . . . . .” Bạch Hãn Triệt đột nhiên cảm thấy được chính mình thật tùy hứng, ngựa càng chạy càng nhanh, hắn lại vội vàng nói, “Vận Vanh, ta. . . . . . Không có việc gì. Ta hiện tại không thể đi.”

“Hu. . . . . .”

Dừng lại ngựa, Lam Vận Vanh rớt ra áo choàng, nhíu mi: “Ngươi sao lúc nào cũng gặp gỡ loại sự tình này? Lần trước là nữ nhân liều mình tự sát, lúc này lại không biết từ đâu rơi xuống một nữ nhân. Lần tới lại là cái gì đây? Nếu không. . . . . . Ngươi như vậy ta cùng Vận Tranh làm sao yên tâm để một mình ngươi bên ngoài.” Tuy nói gặp được loại sự tình này đối với bọn họ mà nói là một cơ hội, nhưng hắn cũng không muốn Bạch Hãn Triệt sợ hãi, loại chuyện kiêng kị thế này vẫn là ít gặp phải vẫn là tốt hơn.



Bạch Hãn Triệt không thể giải thích, hắn cũng không biết.

Quay lại đầu ngựa, Lam Vận Vanh không kiên nhẫn nói: “Nàng chết thì chết, ngươi cũng kết thúc bổn phận thầy thuốc của ngươi. Hôm nay nghỉ ngơi một đêm, sáng mai ta mang ngươi quay về kinh.”

“Vận Vanh. . . . . . Cha. . . . . . khỏe?”

Ngựa lại hướng trang viện quay lại, Bạch Hãn Triệt thấp giọng hỏi. Nghĩ đến phụ thân, hắn lại yếu đuối muốn khóc .

“Cha tốt lắm, nhưng ngươi không tốt.” Lam Vận Vanh khẩu khí không tốt nói, “Có phải Nhị thúc công khi dễ ngươi hay không?”

“Không phải. . . . . .” Bạch Hãn Triệt bị Lam Vận Vanh ủng vào trong ngực, hắn cắn cắn môi, hỏi, “Vận Vanh. . . . . . Ngươi sao lại đến đây?”

Ngựa trở lại cửa sau, Lam Vận Vanh cũng chưa giải thích, sau khi hắn đem Bạch Hãn Triệt ôm xuống ngựa, hắn sờ sờ đôi mắt vì khóc mà bắt đầu sưng đỏ lên của Bạch Hãn Triệt, mở miệng: “Nhớ ngươi.”

Bạch Hãn Triệt cúi đầu.

“Đã làm sai chuyện, sẽ bù lại. Hãn Triệt, cho dù ngươi không muốn nhìn thấy chúng ta, chúng ta cũng muốn tới tìm ngươi.” Lại cầm tay Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh trở lại trang viện, không có kinh động bất luận kẻ nào, hắn vào phòng Bạch Hãn Triệt ── cái phòng từng là của Bạch Tang Vận.

Lấy tay nải đặt ở trên bàn, Lam Vận Vanh từ bên trong rút ra một cái hộp gấm, trong hộp gấm là một bức tranh.

“Mở ra nhìn một cái đi. Ta cùng Vận Tranh suy nghĩ thật lâu, cảm thấy được cái này ngươi nhất định thích.” Đem tranh cuộn giao cho Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh thúc giục.

Mang nghi hoặc mở ra tranh cuộn, lúc Bạch Hãn Triệt nhìn thấy người trong bức tranh là ai, hắn lại thật không tiền đồ đỏ mắt.

Trong tranh là một nam tử tóc trắng như tuyết ngồi trên ghế nhìn về phía xa xa, trên tay hắn cầm mấy quyển sách, thần sắc an nhàn, khoé miệng mang theo một nụ cười hạnh phúc, tựa hồ phía xa xa kia đang phát sinh chuyện gì làm cho hắn vui sướng.

“Này. . . . . .” Bạch Hãn Triệt kích động nhìn bức tranh, bức hoạ này, hắn chưa bao giờ gặp qua, “Là hoàng bá đưa cho ngươi?”

“Không phải.” Lam Vận Vanh vuốt vuốt cái mũi, “Là ta cùng Vận Tranh trộm được.”

“A?” Ngẩng đầu, Bạch Hãn Triệt sửng sốt, “. . . . . . Trộm. . . . . . Các ngươi trộm?”

Nghĩ đến người nọ, Lam Vận Vanh phá lệ buồn bực, “Chủ nhân của bức hoạ là một người vẽ tranh bậc nhất, thế nhưng ngay cả phụ hoàng cùng phụ vương hắn cũng không chịu bán. Ta cùng Vận Tranh biết ngươi bên ngoài nhất định rất nhớ thương cha, muốn tặng cho ngươi một bức hoạ về cha, nhưng hắn chết sống không bán, hắn lại là bằng hữu tốt của cha, chúng ta không thể hiên ngang lục soát nhà của hắn, chỉ có thể trộm.” Đem bức tranh lại giơ lên, Lam Vận Vanh nói: “Thế nào? Có phải vẽ cha rất có thần hay không, giống như là người thật vậy? Hắn nơi đó còn có rất nhiều tranh khác, vốn định toàn bộ trộm hết về cho ngươi, lại sợ làm cho hắn tức chết, chọc cha sinh khí, cho nên chỉ trộm đi bức tranh mà hắn tâm đắc nhất.”

“Người nọ là ai?” Bạch Hãn Triệt nuốt nuốt nước miếng, tranh này dĩ nhiên là đồ trộm được. Hắn sợ, phụ thân biết sẽ sinh khí.

“Văn các học sĩ Trầm Hành Chi.”

“Trầm đại nhân?” Bạch Hãn Triệt sợ ngây người, cư nhiên lại là vị học sĩ lợi hại nhất Trầm đại nhân, hắn biết Trầm đại nhân cùng cha quan hệ không tồi, lại không nghĩ rằng Trầm đại nhân cư nhiên lại có bức hoạ vẽ cha!

“Trách không được phụ hoàng cùng phụ vương mỗi lần nhìn thấy hắn đều vẻ mặt mất hứng, lúc này ta cùng Vận Tranh mới biết được nguyên do.” Đem bức hoạ cuộn tròn lại, Lam Vận Vanh nói, “Hãn Triệt, tranh này ngươi thu hảo, hắn khẳng định không thể tưởng được là ta cùng Vận Tranh đã trộm. Ngươi nếu muốn gặp cha, liền mở tranh ra mà nhìn.” Cẩn thận quan sát sắc mặt Bạch Hãn Triệt, thấy hắn cực kỳ cao hứng, Lam Vận Vanh cũng cao hứng, hắn đoán chắc Hãn Triệt sẽ thích mà.

“Vận Vanh. . . . . . Tranh này là của Trầm đại nhân.” Bạch Hãn Triệt trong lòng đang giao chiến kịch liệt.

“Người trong tranh hắn vẽ chính là cha, thì phải là của cha, mà tranh của cha cũng là của chúng ta, có thu cũng là lẽ thường thôi.” Trực tiếp đem bức tranh bỏ vào hộp gấm, Lam Vận Vanh ôm theo tranh rồi kéo người đến trên giường ở buồng trong ngồi xuống, “Trước tiên là nói về việc của ngươi đi, vừa rồi xảy ra chuyện gì?”

Bạch Hãn Triệt khổ sở dịu dụi mắt, thấp giọng hỏi: “Vận Vanh. . . . . . Chuyện quá khứ của cha . . . . . . Ngươi biết không?”

Lam Vận Vanh sắc mặt đổi đổi: “Nhị thúc công cùng ngươi nói?” Trách không được người này khóc thương tâm như vậy.

“Ân.” Gật đầu, Bạch Hãn Triệt thấy Lam Vận Vanh một chút cũng không tò mò, hắn trừng lớn ánh mắt, “Chẳng lẽ các ngươi đã sớm biết?”

Không muốn Bạch Hãn Triệt hiểu lầm, Lam Vận Vanh mở miệng: “Cha giận chúng ta đối với ngươi như vậy, ngươi đi rồi, chúng ta lại chẳng nghe lọt lỗ tai lời nào. Sau đó hoàng thúc mới kể cho chúng ta biết.” Có điều giữ lại không giải thích vì sao, Lam Vận Vanh nhíu mày nhìn Bạch Hãn Triệt sắc mặt tái nhợt: “Nếu ngươi muốn gặp cha, sáng mai ta mang ngươi quay về kinh. Dọc đường đi cũng không nghỉ khách ***, đại khái đổi bảy tám con ngựa, khoảng mười ngày là có thể chạy về kinh thành.”

“Hãn Triệt, chúng ta trước kia nói rất nhiều lời thương tổn người, làm rất nhiều việc đau lòng ngươi, còn nói xấu ngươi đối với phụ thân. . . . . .” Đột nhiên kéo tay Bạch Hãn Triệt hướng mặt mình hung hăng đánh một cái tát thật mạnh, Lam Vận Vanh lên tiếng, “Hãn Triệt, lại cho ta thêm mấy cái tát nữa đi.”

“Vận Vanh!” Muốn rút tay ra, nhưng mà đối phương khí lực quá lớn, vẫn là nắm lấy tay hắn đánh vào mặt chính mình vài cái.

“Vận Vanh!” Bạch Hãn Triệt nóng nảy, bắt đầu dùng sức giãy. Sợ bị thương hắn, Lam Vận Vanh lúc này mới buông ra.

Nhìn trên mặt Lam Vận Vanh bị móng tay hắn cào rách mấy chỗ, còn hồng lên hai má, Bạch Hãn Triệt run rẩy nói: “Vận Vanh, đừng như vậy, ta không tức giận, ta thật sự không tức giận.”

Nhịn không được ôm lấy Bạch Hãn Triệt, Lam Vận Vanh khàn khàn nói: “Hãn Triệt. . . . . . Có lẽ nếu ngươi giận chúng ta, đối chúng ta mà nói mới là chuyện tốt.” Hắn không tức giận, cũng không oán, trong lòng có phải đã không có bọn họ nữa hay không? Hai người bọn họ nghĩ muốn phá đầu cũng không biết nên làm như thế nào để vãn hồi tâm của người này.

“Vận Vanh?” Bạch Hãn Triệt muốn nhìn vết thương trên mặt Lam Vận Vanh một chút, lại bị ôm chặt, tiếp theo hắn nghe được thanh âm mỏi mệt của Lam Vận Vanh, “Hãn Triệt, ta suốt đường đi cũng chưa ngủ, ngươi làm cho ta ngủ một lát.” Nửa đường nhận được báo cáo của ám ảnh, nói trắng ra Hãn Triệt phát hiện một nữ tử bị thương nặng. Hắn lo lắng Bạch Hãn Triệt sợ hãi, lại sợ hắn gặp phải chuyện gì, suốt đêm chạy đến Bạch gia trang, hiện tại ôm người này trong lòng, cơn buồn ngủ ập đến làm hắn không sao ngăn cản được.

“Vận Vanh. . . . . .” Không dám động, Bạch Hãn Triệt thấp giọng kêu, nhưng tiếng ngáy càng ngày càng rõ ràng của Lam Vận Vanh cho hắn biết người này đang ngủ . . . . . . Người này từ nhỏ rất thích ngủ, mỗi ngày đều phải ngủ sáu canh giờ. . . . . . Lúc này, hắn dọc theo đường đi cũng chưa ngủ. . . . . .thật không?

Lẳng lặng quyện trong lòng Lam Vận Vanh, đêm qua không ngủ hảo, vừa khóc thật lâu Bạch Hãn Triệt cũng chống đỡ không được. Đầu dựa vào vai Lam Vận Vanh, trong chốc lát Bạch Hãn Triệt cũng nhắm mắt mà ngủ.

“Đông!” Cùng dựa vào nhau không ai chống đỡ nên hai người ôm nhau chậm rãi ngã xuống trên giường, vừa chợp mắt Lam Vận Vanh hé ra ánh mắt, sau khi điều chỉnh tư thế ngủ của hai người, liền ôm Bạch Hãn Triệt lâm vào mộng đẹp. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tâm Thuỷ Dao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook