Quyển 4 - Chương 344: Giết Ngọc Hành Tử
Phong Ngự Cửu Thu
18/06/2015
Bày mưu rồi hành động, quyết đoán, mãnh liệt, đây là thói quen Tả Đăng Phong đã luyện được mấy năm qua, thời khắc mấu chốt tuyệt không chậm chạp, tuy hắn tu đạo thuật, nhưng đấu phép thuật với người tu đạo chân chính là không đủ khả năng, Ngọc Hành Tử nếu kịp phản ứng sẽ tìm ra phương pháp phản kích, nên tuyệt đối với không thể để cho ông tôi có cơ hội trả đòn, mà nhất định phải một đòn giết chết, dù phải trả giá tới cỡ nào.
Là cao thủ tử khí đỉnh cao , tốc độ phản ứng của Ngọc Hành Tử không chậm hơn Tả Đăng Phong chút nào, mà còn có phần nhanh hơn hắn nhờ Âm Dương Sinh Tử Quyết. Nhưng lúc này, Ngọc Hành Tử đã rơi xuống hạ phong.
Ngọc Hành Tử hiểu ngay Tả Đăng Phong quyết liều mạng chịu súng để lấy mạng mình, tự biết mình sẽ phải chết, nên việc duy nhất có thể làm chính là nghĩ cách làm trọng súng Tả Đăng Phong, tốt nhất là và hắn đồng quy vu tận, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ ngàn năm cơ nghiệp của Thanh Lương động phủ và mười mấy vị đồng môn.
Mèo già hóa cáo, câu nói này rất là chính xác , Ngọc Hành Tử không giống người thường là dồn hết uy lực vào đòn công kích sẵn có, mà vừa dồn linh khí vào bàn tay, vừa hạ bàn tay xuống theo Tả Đăng Phong, quyết đánh trúng tim Tả Đăng Phong, đánh nát tâm mạch, giết chết Tả Đăng Phong.
Chiến đấu trong nháy mắt kết thúc, Hổ Dực trong tay Tả Đăng Phong xẹt qua cổ Ngọc Hành Tử, bàn tay phải Ngọc Hành Tử bắn trúng ngực trái Tả Đăng Phong, Ngọc Hành Tử vẫn còn ngồi vững, mà Tả Đăng Phong đã phun máu bay ngược ra ngoài.
Tả Đăng Phong biết một đao này của mình đã lấy mạng Ngọc Hành Tử, cũng biết mình đã bị súng, may thay chưởng kia của Ngọc Hành Tử không đánh trúng tâm mạch của hắn, mà bị chếch đi nửa tấc, và may là Ngọc Hành Tử ở thời khắc sống còn chỉ muốn đánh vào tâm mạch, nên không vận linh khí đánh trên diện rộng, nếu không Tả Đăng Phong sẽ không chỉ gãy hai cái xương sườn, hai phổi chấn súng, mà phải bị súng thêm nội tạng.
Tả Đăng Phong bay ngược thẳng ra ngoài đại điện, chầm chậm rơi xuống đất, và lúc đó đầu Ngọc Hành Tử mới rơi xuống, máu tươi phun tung toé, thi thể ngã ra.
Những lão đạo trong điện đều đã bảy tám mươi tuổi, có mấy người bị doạ hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ, những người còn lại đều nhìn thi thể Ngọc Hành Tử trừng trừng, chỉ có hai, ba ba kịp chạy ra định tấn công Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong thấy thế chầm chậm cất cao, những lão đạo chỉ kịp chộp lấy chổi gậy ngay ngoài điện để đánh hắn, nhất là họ lại không hề có linh khí tu vi, chỉ là đạo nhân bình thường mà thôi.
Tả Đăng Phong cất cao, những lão đạo không làm gì được hắn , chỉ bật khóc, chạy về đại điện với Ngọc Hành Tử .
Những lão nhân này không biết đạo pháp cũng không có gì lạ, vì đệ tử đạo gia không phải ai cũng tu hành đạo thuật , có người chỉ tu đạo kinh mà thôi, nhưng thế này có nghĩ cả Thanh Lương động phủ chỉ có một mình Ngọc Hành Tử là tập Âm dương sinh tử quyết, ông tôi chết, Âm dương sinh tử quyết sợ rằng cũng sẽ thất truyền.
Âm thịnh dương sẽ suy, dương cường âm tất yếu, môn phái nào cũng có tuổi thọ, Thanh Lương động phủ này năm xưa hẳn là rất thịnh, không ngờ bây giờ đã đi đến cuối con đường.
Tả Đăng Phong rời khỏi Thanh Lương động phủ lao về hướng đông,. Vì đang bị súng, hắn đi rất chậm, dù đã rất cố gắng làm cơ thể bất động, nhưng mỗi lần mượn lực vẫn làm hắn đau đến vã mồ hôi, những chỗ xương gẫy cọ vào nhau, làm hắn đau vô cùng.
Tuy đau nhưng lòng Tả Đăng Phong rất ấm áp, Vọng Nguyệt Minh Mỹ và Ngọc Hành Tử đều chết rồi, thù của Ngọc Phất đã được trả.
Tả Đăng Phong dừng lại bên một dòng suối nhỏ, phổi bị tổn súng nên khi vận động hơi mạnh sẽ bị ho khan thổ huyết, do vậy hắn không được cử động mạnh, nhất định phải tĩnh dưỡng mấy ngày.
Giết chết Ngọc Hành Tử rồi, tâm tư của Tả Đăng Phong lập tức bay đến vùng biên thuỳ tây bắc. Tính toán thời gian, thì đến lúc hẹn với Phụng Tiên còn có mười ngày, mười hôm sau hắn phải chạy tới Ngọc môn quan mà bây giờ hắn còn đang ở trong cảnh nội Thiểm Tây. Hắn phải chạy ngang qua hết Cam Túc mới tới được Ngọc Môn quan, nếu không bị súng thì chỉ trong một đêm là chạy tới, nhưng giờ bị súng, trong mười ngày không thể nào khỏi hẳn được, nếu muốn đúng hạn chạy tới Ngọc môn quan nhất định phải lên đường ngay bây giờ.
Người tôi khi bị súng đều muốn có người thân bạn bè bên cạnh, Tả Đăng Phong cũng vậy, nhưng hắn không có người thân cũng không còn bạn bè, chỉ một mình cố gắng chống đỡ rời khỏi khu rừng.
Đến thành thị thì sẽ có điện thoại, có điện thoại là có thể gọi được cho Tôn Phụng Tiên Tiên. Đến trưa hôm đó, Tôn Phụng Tiên Tiên đã ra lệnh cho giám đốc chi nhánh ở chỗ mua một chiếc xe hơi nhỏ và một chiếc xe tải, xe hơi nhỏ chở Tả Đăng Phong, xe tải chạy theo sau, một đường lên phía bắc.
Tả Đăng Phong đã uống thuốc tây, nhưng xe ô tô rất xóc nảy, làm hắn ho khan, tài xế thấy vậy không chờ Tả Đăng Phong nói, lập tức giảm tốc độ.
Lúc rời khỏi Tây An, Tả Đăng Phong quay đầu lại nhìn. Đám ninja chắc chắn vẫn còn vật lộn với Chu Lăng, mặc kệ chúng, tha hồ cho chúng lăn lộn, rốt cuộc cũng là công dã tràng mà thôi. Nội đan của dương chúc thổ cẩu đang nằm trong lồng ngực hắn rồi, tí nữa gặp Thập Tam hắn sẽ đút cho nó ăn, người Nhật vĩnh viễn sẽ không bao giờ tìm đủ lục dương nội đan.
Tuy tài xế xe hơi đã rất cố gắng, nhưng đến tối hôm đó Tả Đăng Phong vẫn trả cả xe lẫn tài xế về. Sang đến ngày thứ hai, hắn đã sang nằm trên xe tải. Trên xe tải có đặt một cái giường lớn, lót mười mấy cái chăn bông, xung quanh xếp đầy đồ ăn và thuốc, Tả Đăng Phong nằm đó dưỡng súng.
Xe tải chạy rất chậm, một ngày chỉ đi bốn, năm trăm dặm, Tả Đăng Phong cũng không vội vã, trong khi chữa súng, còn thừa thời gian đem Âm Dương Sinh Tử Quyết, Ngũ hành trận pháp, và phép thuật của Tử Dương Quan ra xem, đính chính và hoàn thiện,
Một tuần sau, vết súng của Tả Đăng Phong đã khá hơn rất nhiều. Hắn cho đi thẳng tới rừng cây cũ để tìm Thập Tam. Muốn tìm Thập Tam không khó, trừ lúc đi tìm mồi, lúc nào cũng ở gần rương gỗ chờ Tả Đăng Phong trở về tìm nó.
Lần này xa nhau gần một tháng, gặp lại Thập Tam rất vui, Tả Đăng Phong cũng vậy. Nhưng vui cũng xen lẫn cay đắng, đêm trăng tròn bốn năm trước hắn với Thập Tam rời khỏi huyện Văn Đăng, bốn năm sau cũng vẫn chỉ có Thập Tam ở bên hắn.
"Thập Tam, cho mày cái này này." Tả Đăng Phong đưa nội đan của thổ cẩu cho Thập Tam, nội đan này so với nội đan của động vật bình thường thì tốt hơn gấp mấy lần.
Thập Tam ngửi ngửi, ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, mũi của nó rất nhạy cảm, nó nhận ra nội đan này thuộc về dương chúc địa chi.
"Lấy được không dễ đâu, rất có ích cho mày." Tả Đăng Phong nghiêm mặt. Nội đan này là Ngọc Phật dùng mạng mình đổi lấy, ý của Ngọc Phất là muốn tìm đủ lục dương nội đan để cứu tính mạng hắn, nhưng bản thân hắn lại không muốn điều ấy.
Thập Tam lắc đầu, không nuốt nội đan.
Tả Đăng Phong ngạc nhiên, giục lần thứ hai, nhưng Thập Tam vẫn không ăn.
Nội đan này là của địa chi, linh khí rất dồi dào, rất hữu dụng với Thập Tam. Nhưng Thập Tam lại không chịu ăn, thấy Tả Đăng Phong có ý ép buộc, thì bỏ chạy lên mui xe trốn.
Tả Đăng Phong thấy vậy không ép nữa, nội đan thổ cẩu chứa quá nhiều dương khí, có thể sẽ làm âm dương trong cơ thể Thập Tam trở nên mất cân đối.
Ninja Nhật đang dốc toàn lực tìm lục dương nội đan, chúng cũng đãbiết Ngọc Phất đã lấy mất nội đan thổ cẩu, đương nhiên sẽ đoán ra nội đan rơi vào tay hắn. Đây là chuyện tốt cũng là chuyện xấu, mặt tốt là hắn chỉ cần cầm nội đan này trong tay là có thể đánh bạc trao đổi bất kỳ thứ gì với người Nhật, mặt xấu là người Nhật sẽ tìm mọi cách để khử hắn, nhưng Tả Đăng Phong không sợ chuyện ấy, vì hắn chỉ có một mình, chẳng làm liên lụy đến ai, nên chẳng có gì phải kiêng dè.
Trời thu gió nhiều, đường đến Cam Túc bắt đầu có gió to, Thập Tam ở trên mui xe chịu không nổi phải chui vào trong thùng xe, Tả Đăng Phong thấy nó trở về lại đưa nội đan ra ép nó ăn.
"Ăn đi, sao mày ngu thế hả, ăn vào có lợi lắm mà." Tả Đăng Phong tiếp tục dụ dỗ Thập Tam. Hắn chưa bao giờ thấy nó động dục gọi xuân, đây là do âm dương trong người quá cân đối mà ra, nếu dương khí trong cơ thể trở nên áp đảo, chắc chắn nó sẽ sinh ra hứng thú với việc truyền giống.
Thập Tam tiếp tục từ chối, giận dỗi chạy ra, xem ra nó thật sự không muốn làm cha.
Tả Đăng Phong thở dài đành bỏ cuộc, nếu Thập Tam muốn, thì kiếm được vợ cho nó cũng là cả một vấn đề.
Mười hôm sau, đã đến sát Ngọc môn quan, súng tích của Tả Đăng Phong đã khôi phục sáu, bảy phần mười, tuy chỗ xương gãy thỉnh thoảng vẫn đau đớn, nhưng không còn bị ho khan hụt hơi nữa.
Để Tả Đăng Phong khỏi phân tâm, tài xế chạy thẳng tới chỗ hẹn với quân đội, đội quân 300 người đã ở đó đợi hắn từ lâu. Tả Đăng Phong bước xuống, tự mình duyệt binh...
Là cao thủ tử khí đỉnh cao , tốc độ phản ứng của Ngọc Hành Tử không chậm hơn Tả Đăng Phong chút nào, mà còn có phần nhanh hơn hắn nhờ Âm Dương Sinh Tử Quyết. Nhưng lúc này, Ngọc Hành Tử đã rơi xuống hạ phong.
Ngọc Hành Tử hiểu ngay Tả Đăng Phong quyết liều mạng chịu súng để lấy mạng mình, tự biết mình sẽ phải chết, nên việc duy nhất có thể làm chính là nghĩ cách làm trọng súng Tả Đăng Phong, tốt nhất là và hắn đồng quy vu tận, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ ngàn năm cơ nghiệp của Thanh Lương động phủ và mười mấy vị đồng môn.
Mèo già hóa cáo, câu nói này rất là chính xác , Ngọc Hành Tử không giống người thường là dồn hết uy lực vào đòn công kích sẵn có, mà vừa dồn linh khí vào bàn tay, vừa hạ bàn tay xuống theo Tả Đăng Phong, quyết đánh trúng tim Tả Đăng Phong, đánh nát tâm mạch, giết chết Tả Đăng Phong.
Chiến đấu trong nháy mắt kết thúc, Hổ Dực trong tay Tả Đăng Phong xẹt qua cổ Ngọc Hành Tử, bàn tay phải Ngọc Hành Tử bắn trúng ngực trái Tả Đăng Phong, Ngọc Hành Tử vẫn còn ngồi vững, mà Tả Đăng Phong đã phun máu bay ngược ra ngoài.
Tả Đăng Phong biết một đao này của mình đã lấy mạng Ngọc Hành Tử, cũng biết mình đã bị súng, may thay chưởng kia của Ngọc Hành Tử không đánh trúng tâm mạch của hắn, mà bị chếch đi nửa tấc, và may là Ngọc Hành Tử ở thời khắc sống còn chỉ muốn đánh vào tâm mạch, nên không vận linh khí đánh trên diện rộng, nếu không Tả Đăng Phong sẽ không chỉ gãy hai cái xương sườn, hai phổi chấn súng, mà phải bị súng thêm nội tạng.
Tả Đăng Phong bay ngược thẳng ra ngoài đại điện, chầm chậm rơi xuống đất, và lúc đó đầu Ngọc Hành Tử mới rơi xuống, máu tươi phun tung toé, thi thể ngã ra.
Những lão đạo trong điện đều đã bảy tám mươi tuổi, có mấy người bị doạ hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ, những người còn lại đều nhìn thi thể Ngọc Hành Tử trừng trừng, chỉ có hai, ba ba kịp chạy ra định tấn công Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong thấy thế chầm chậm cất cao, những lão đạo chỉ kịp chộp lấy chổi gậy ngay ngoài điện để đánh hắn, nhất là họ lại không hề có linh khí tu vi, chỉ là đạo nhân bình thường mà thôi.
Tả Đăng Phong cất cao, những lão đạo không làm gì được hắn , chỉ bật khóc, chạy về đại điện với Ngọc Hành Tử .
Những lão nhân này không biết đạo pháp cũng không có gì lạ, vì đệ tử đạo gia không phải ai cũng tu hành đạo thuật , có người chỉ tu đạo kinh mà thôi, nhưng thế này có nghĩ cả Thanh Lương động phủ chỉ có một mình Ngọc Hành Tử là tập Âm dương sinh tử quyết, ông tôi chết, Âm dương sinh tử quyết sợ rằng cũng sẽ thất truyền.
Âm thịnh dương sẽ suy, dương cường âm tất yếu, môn phái nào cũng có tuổi thọ, Thanh Lương động phủ này năm xưa hẳn là rất thịnh, không ngờ bây giờ đã đi đến cuối con đường.
Tả Đăng Phong rời khỏi Thanh Lương động phủ lao về hướng đông,. Vì đang bị súng, hắn đi rất chậm, dù đã rất cố gắng làm cơ thể bất động, nhưng mỗi lần mượn lực vẫn làm hắn đau đến vã mồ hôi, những chỗ xương gẫy cọ vào nhau, làm hắn đau vô cùng.
Tuy đau nhưng lòng Tả Đăng Phong rất ấm áp, Vọng Nguyệt Minh Mỹ và Ngọc Hành Tử đều chết rồi, thù của Ngọc Phất đã được trả.
Tả Đăng Phong dừng lại bên một dòng suối nhỏ, phổi bị tổn súng nên khi vận động hơi mạnh sẽ bị ho khan thổ huyết, do vậy hắn không được cử động mạnh, nhất định phải tĩnh dưỡng mấy ngày.
Giết chết Ngọc Hành Tử rồi, tâm tư của Tả Đăng Phong lập tức bay đến vùng biên thuỳ tây bắc. Tính toán thời gian, thì đến lúc hẹn với Phụng Tiên còn có mười ngày, mười hôm sau hắn phải chạy tới Ngọc môn quan mà bây giờ hắn còn đang ở trong cảnh nội Thiểm Tây. Hắn phải chạy ngang qua hết Cam Túc mới tới được Ngọc Môn quan, nếu không bị súng thì chỉ trong một đêm là chạy tới, nhưng giờ bị súng, trong mười ngày không thể nào khỏi hẳn được, nếu muốn đúng hạn chạy tới Ngọc môn quan nhất định phải lên đường ngay bây giờ.
Người tôi khi bị súng đều muốn có người thân bạn bè bên cạnh, Tả Đăng Phong cũng vậy, nhưng hắn không có người thân cũng không còn bạn bè, chỉ một mình cố gắng chống đỡ rời khỏi khu rừng.
Đến thành thị thì sẽ có điện thoại, có điện thoại là có thể gọi được cho Tôn Phụng Tiên Tiên. Đến trưa hôm đó, Tôn Phụng Tiên Tiên đã ra lệnh cho giám đốc chi nhánh ở chỗ mua một chiếc xe hơi nhỏ và một chiếc xe tải, xe hơi nhỏ chở Tả Đăng Phong, xe tải chạy theo sau, một đường lên phía bắc.
Tả Đăng Phong đã uống thuốc tây, nhưng xe ô tô rất xóc nảy, làm hắn ho khan, tài xế thấy vậy không chờ Tả Đăng Phong nói, lập tức giảm tốc độ.
Lúc rời khỏi Tây An, Tả Đăng Phong quay đầu lại nhìn. Đám ninja chắc chắn vẫn còn vật lộn với Chu Lăng, mặc kệ chúng, tha hồ cho chúng lăn lộn, rốt cuộc cũng là công dã tràng mà thôi. Nội đan của dương chúc thổ cẩu đang nằm trong lồng ngực hắn rồi, tí nữa gặp Thập Tam hắn sẽ đút cho nó ăn, người Nhật vĩnh viễn sẽ không bao giờ tìm đủ lục dương nội đan.
Tuy tài xế xe hơi đã rất cố gắng, nhưng đến tối hôm đó Tả Đăng Phong vẫn trả cả xe lẫn tài xế về. Sang đến ngày thứ hai, hắn đã sang nằm trên xe tải. Trên xe tải có đặt một cái giường lớn, lót mười mấy cái chăn bông, xung quanh xếp đầy đồ ăn và thuốc, Tả Đăng Phong nằm đó dưỡng súng.
Xe tải chạy rất chậm, một ngày chỉ đi bốn, năm trăm dặm, Tả Đăng Phong cũng không vội vã, trong khi chữa súng, còn thừa thời gian đem Âm Dương Sinh Tử Quyết, Ngũ hành trận pháp, và phép thuật của Tử Dương Quan ra xem, đính chính và hoàn thiện,
Một tuần sau, vết súng của Tả Đăng Phong đã khá hơn rất nhiều. Hắn cho đi thẳng tới rừng cây cũ để tìm Thập Tam. Muốn tìm Thập Tam không khó, trừ lúc đi tìm mồi, lúc nào cũng ở gần rương gỗ chờ Tả Đăng Phong trở về tìm nó.
Lần này xa nhau gần một tháng, gặp lại Thập Tam rất vui, Tả Đăng Phong cũng vậy. Nhưng vui cũng xen lẫn cay đắng, đêm trăng tròn bốn năm trước hắn với Thập Tam rời khỏi huyện Văn Đăng, bốn năm sau cũng vẫn chỉ có Thập Tam ở bên hắn.
"Thập Tam, cho mày cái này này." Tả Đăng Phong đưa nội đan của thổ cẩu cho Thập Tam, nội đan này so với nội đan của động vật bình thường thì tốt hơn gấp mấy lần.
Thập Tam ngửi ngửi, ngẩng đầu nhìn Tả Đăng Phong, mũi của nó rất nhạy cảm, nó nhận ra nội đan này thuộc về dương chúc địa chi.
"Lấy được không dễ đâu, rất có ích cho mày." Tả Đăng Phong nghiêm mặt. Nội đan này là Ngọc Phật dùng mạng mình đổi lấy, ý của Ngọc Phất là muốn tìm đủ lục dương nội đan để cứu tính mạng hắn, nhưng bản thân hắn lại không muốn điều ấy.
Thập Tam lắc đầu, không nuốt nội đan.
Tả Đăng Phong ngạc nhiên, giục lần thứ hai, nhưng Thập Tam vẫn không ăn.
Nội đan này là của địa chi, linh khí rất dồi dào, rất hữu dụng với Thập Tam. Nhưng Thập Tam lại không chịu ăn, thấy Tả Đăng Phong có ý ép buộc, thì bỏ chạy lên mui xe trốn.
Tả Đăng Phong thấy vậy không ép nữa, nội đan thổ cẩu chứa quá nhiều dương khí, có thể sẽ làm âm dương trong cơ thể Thập Tam trở nên mất cân đối.
Ninja Nhật đang dốc toàn lực tìm lục dương nội đan, chúng cũng đãbiết Ngọc Phất đã lấy mất nội đan thổ cẩu, đương nhiên sẽ đoán ra nội đan rơi vào tay hắn. Đây là chuyện tốt cũng là chuyện xấu, mặt tốt là hắn chỉ cần cầm nội đan này trong tay là có thể đánh bạc trao đổi bất kỳ thứ gì với người Nhật, mặt xấu là người Nhật sẽ tìm mọi cách để khử hắn, nhưng Tả Đăng Phong không sợ chuyện ấy, vì hắn chỉ có một mình, chẳng làm liên lụy đến ai, nên chẳng có gì phải kiêng dè.
Trời thu gió nhiều, đường đến Cam Túc bắt đầu có gió to, Thập Tam ở trên mui xe chịu không nổi phải chui vào trong thùng xe, Tả Đăng Phong thấy nó trở về lại đưa nội đan ra ép nó ăn.
"Ăn đi, sao mày ngu thế hả, ăn vào có lợi lắm mà." Tả Đăng Phong tiếp tục dụ dỗ Thập Tam. Hắn chưa bao giờ thấy nó động dục gọi xuân, đây là do âm dương trong người quá cân đối mà ra, nếu dương khí trong cơ thể trở nên áp đảo, chắc chắn nó sẽ sinh ra hứng thú với việc truyền giống.
Thập Tam tiếp tục từ chối, giận dỗi chạy ra, xem ra nó thật sự không muốn làm cha.
Tả Đăng Phong thở dài đành bỏ cuộc, nếu Thập Tam muốn, thì kiếm được vợ cho nó cũng là cả một vấn đề.
Mười hôm sau, đã đến sát Ngọc môn quan, súng tích của Tả Đăng Phong đã khôi phục sáu, bảy phần mười, tuy chỗ xương gãy thỉnh thoảng vẫn đau đớn, nhưng không còn bị ho khan hụt hơi nữa.
Để Tả Đăng Phong khỏi phân tâm, tài xế chạy thẳng tới chỗ hẹn với quân đội, đội quân 300 người đã ở đó đợi hắn từ lâu. Tả Đăng Phong bước xuống, tự mình duyệt binh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.