Quyển 1 - Chương 63: Tàn Bào xuất thế.(1)
Phong Ngự Cửu Thu
26/11/2013
Tả Đăng Phong lái xe của bọn lính NB, 13 thì ngồi ở thùng xe kế bên, vẻ
mặt khẩn trương, ở trong tình trạng lúc nào cũng có thể nhày khỏi xe.
Xuyên qua thị trấn Nhũ Sơn, Tả Đăng Phong tìm thấy được một nơi vắng vẻ để nghiên cứu súng máy, ngộ tính của hắn rất tốt, trong chốc lát đã nắm được cách sủ dụng, lập tức bắn thử một viên để nghiên cứu cấu tạo đầu đạn, điều hắn không nghờ, là bên trong viên đạn phần hỏa dược rất út, rất nhang hắn đã hiểu ra vẫn đề, hỏa dược chỉ có tác dụng thôi động đầu đạn, nếu vỏ đạn được trang bị đầy đủ hỏa dược, vậy thì chỉ còn chờ lên tạc nòng.
Nghiên cữu xong Tả Đăng Phong liền đem súng máy ném đi, thứ này rất cồng kềnh, nếu mà để nhắm họng súng để bắn chính xác thì thà hắn vọt tới đem địch nhân đánh ngã còn hơn.
Sau đó Tả Đăng Phong hướng phía tây mà đi, gặp tên lính NB nào thì giết tên đó. Xe máy của bọn chúng để chạy chơi thì còn được, nhưng mà không thể làm phương tiện di chuyển, chủ yếu là bọn lính NB không lấy xe máy đuổi theo chặn đường hắn mà lại phái rất nhiều tay bắn tỉa mai phục ở bụi cỏ hai bên đường. Nói thiệt thì Tả Đăng Phong cũng chả ngại gì tới mấy tên lính NB đang núp đó, bởi vì thị lực siêu cường, giác quan mẫn tuệ hắn hầu như có thể xác định chính xác là những tay súng bắn tỉa đó ở đâu.
Hắn rất xem thường bọn bắn tỉa này, cho nên gặp tên nào hắn liền ra tay giết luôn
Bọn lính NB thấy dùng súng bắn tỉa không tác dụng, liền không phái người đuổi theo hắn nữa. Tả Đăng Phong nhàm chán đứng nhìn phía dưới pháo đài, trong pháo đài thì còn vài tên lính NB, mà Tả Đăng Phong chả dại gì mà giao phong chính diện với chúng, cứ dùng đạo thuật mà giết
Trong lúc giết bọn lính NB, Tả Đăng Phong cũng lưu lại nhân chứng sống, hắn làm thế vì muốn tìm thấy đại tá Đằng Khi của chúng. Hắn muốn dùng phương thức này để tạo áp lực với Đằng Khi, bắt hắn lộ mặt.
Tả Đăng Phong cũng không sợ tên Đằng Khi nhận được tin tức sẽ chạy về NB bởi vì hắn còn có nhiệm vụ bên người, hắn chưa hoàn thành thì không thể nào rời đi được, mà số sĩ quan lính NB bị giết vì Đằng Khi càng ngày càng nhiều, có thể nói càng ngày Đằng Khi càng bị chỉ trích và áp lực rất lớn.
Chỉ có thể dùng câu xuất quỷ nhập thần để hình dung Tả Đăng Phong. Hắn không có cố định một lộ tuyến mà đi, mà liên túc thay đổi, làm đám lính NB không thể xác định được, hắn di chuyển không theo bài vở làm đám lính NB không dám ra khỏi cửa, đành phải đóng cửa không xuất quân. Nhưng Tả Đăng Phong lại sử dụng Hồi Mã thương ở những thị trấn khác, làm cho chúng lính NB sống nơm nớp tring lo sợ, cứ tưởng một ngày như ngàn năm.
Nửa tháng sau, Tả Đăng Phong đi tới Thanh Đảo. Thanh Đảo và Tế nam đều là những nơi mà lính NB gác nhiều nhất, dù thế Tả Đăng Phong vẫn nghênh ngang xuất hiện trên đường cái, nửa tháng vừa qua hắn đã giết không biết bao nhiêu lính NB, chiến đấu thực tế làm cho hắn sử dụng Âm Dương quyết càng thành thục, Sỉnh Tử Quyết càng ngày càng bá đạo, còn Huyền Âm chân khí thì có thể tùy ý thu phát.
Đi tớt Thanh Đảo, Tả Đăng Phng phát hiện một hiện tượng quái dị, trên đường thì đầy rẫy những tên ăn xin, thỉnh thoảng bọn chúng còn mang theo mèo, mà những tên ăn xin này có thái độ rất hung hãn, người bị chúng đòi tiền đều kính sợ, mà bố thí cho nhiều nhiều.
- Nơi này sao nhiều tên ăn mày thế?
Tả Đăng Phong đi tới một chỗ bán điểm tâm hỏi.
- Không phải cậu cũng mang theo một con mèo sao?
Lão đầu bán điểm tâm nhìn 13 một cái, mặt tỏ vẻ khinh thường.
- Khi nào thì mang theo ăn xin mang theo mèo thế? Cho bát cháo với hai lồng bánh bao đi.
Tả Đăng Phong lấy tiền từ trong ngực đưa ra.
- Cậu thật không biết hay giả điên đấy?
Lão đầu đưa cho hắn bánh bao và cháo cho hắn rồi hỏi.
- Tôi không biết.
Tả Đăng Phong lắc đầu.
- Mấy tên ăn mày đấy đang mạo danh Tàn Bào.
Lão Đầu thấp giọng.
- Tàn Bào là ai?
Tả Đăng Phong trong lòng nghi hoặc.
- Gần đây có một tên mang theo một con mèo quái nhân, hành hiệp trượng nghĩa, nghe nói do mặc một bộ y phục rách rưới nên người ta hộ là Tàn Bào.
Lão đầu là người thành phố, cho nên tin tức đầu đường xó chợ hắn nắm rất nhanh..
- Ai đặt cái tên này cho hắn thế?
Tả Đăng Phong nhíu mày, căn cứ theo lời nói Lão Đầu, thì cái tên Tàn Bào đó chính là hắn, nhưng mà hắn căn bản không giết tới mấy vạn người, chỉ tới hai ba trăm thôi.
- Tôi biết đâu
Lão đầu xoay người tiếp tục buôn bán.
- Hắn rất lợi hại phải không?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
- Đúng thế, vừa ra tay đã đem ngừoi đóng băng, nghe nói tới Ngân Quan còn thua dưới tay hắn..
Lão đầu nghiêm túc nói, có câu nghe lời đồn bậy, lời nói không thật càng truyền càng thái quá, trên thực tế là từ sau khi Đạo thuật đại thành thì Tả Đăng Phong cũng chưa gặp qua 5 vị Huyền Môn Thái Đẩu kia.
- Tàn Bào ấy tuổi lớn không?
Tả Đăng Phong hỏi, nhìn qua đám ăn mày kia, có lão khất cái đã hơn 60 tuổi, mang theo một con mèo hoa, mà con mèo kia rõ ràng là bị bắt, nó cứ ô oa như thể chẳng muốn đi cùng.
- Ai mà biết
Lão đầu thuận miệng trả lời.
- Tàn Bào giết lính NB, những người giả mạo này không sợ bị lính NB bắt đi sao?
Tả Đăng Phong gượng cười.
- Lính NB thấy mấy tên này còn trốn không kịp nữa kìa.
Lão đầu nói xong chẳng hề nhìn xem phản ứng của Tả Đăng Phong, hắn cứ nghĩ Tả Đăng Phong là thành viên ngụy trang của quân đội.
Tả Đăng Phong cũng lười nói với Lão đầu kia, chỉ biết cắm cúi ăn cơm, cơm xong thì bắt đầu đi dạo quanh thành, Lão đầu này tuy nói chuuyện có chút cường điệu, nhưng quả thật mấy tên lính NB đi tuần tra thấy mấy ăn mày mang theo mèo đều nghiêng ngừoi cho qua, làm cho Tả Đăng Phong nhíu mày.
Cảm giác bị giả mạo làm Tả Đăng Phong muốn nổi sát cơ, nhưng mà hắn chẳng muốn ra tay với mấy tên ăn mày, hắn chỉ muốn ra tay với mấy tên phôi đản, dám làm xấu thanh danh của hắn, tuy hắn mặt cái áo đạo bào cũ nát, nhưng hắn không bao giờ làm ăn mày cũng như uy hiếp người dân để bắt bố thí.
Đối với những người này Tả Đăng Phong vừa thống hận vừa thương hại, thôi kệ bà chúng nó, thích giả mạo cứ giả mạo.
Nghĩ đến đây, hắn cười lạnh rồi tìm đến một đội tuần tra NB, rồi đem toàn bộ giết hết. Huyền Âm chân khí đã trở thành chiêu bài của hắn, vì mỗi lần giết hết hắn dùng nó để đóng băng thi thể.
Chế độ đồ sát đã bật, Tả Đăng Phong mang theo 13 đi tới phố nào có quân NB thì giết hết, chỉ trong chốc mắt quân NB ở Thanh Đảo đã biết Tàn Bào đã đến đây.
Trên thực tế, thì lính cũng không sợ Tả Đăng Phong, bởi vì biết mục tiêu của hắn chính là đại tá Đăng Khi, mà nay Tả Đăng Phong dã tìm đến của để khi dễ người, tất nhiên sẽ không đóng cửa không ra, quân NB ở Thanh Đảo đóng quân rất nhiều, tiếng báo động vang lên, toàn thành giới nghiêm, tất cả đều giết hết đám ăn mày mang theo mèo.
Đám giả mạo giờ bị dính hậu quả, nhưng mà có hối hận thì cũng muộn, bị đám lính NB giết chết ở các ngã tư, lần này đám giả mạo bị gặp quả đắng rồi, đến những người bình thường ăn mặt không chỉnh tề, cũng khó khăn khi trốn vận rủi. rả Đăng Phong ở trên cao nhìn thấy cảnh này, hắn sở dĩ giết đám quỷ đó không phải là để trả thù đám giả mạo , mà là hành động cá nhân, nhưng mà những người này chết không phải là do lỗi của hắn.
Toàn thành giới nghiêm, đối với Tả Đăng Phong mà nói không tạo thành uy hiếp, hắn muốn đi thì đi, không ai cản được hắn. Bởi vì giết người phấn khích, Tả Đăng Phong liền dùng võ nghệ cao cường, đi qua mộ tòa thành, gặp được một tiểu đổi địch thì ra tay giết, giống như mèo vờn chuột.
Quân NB xâm lược, người TQ lại trở thành ngụy quân, những người này có nô tính rất lớn, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp mạnh là giết không lưu tình.
Đắm mình trong trụy lạc không chỉ có dân chúng, mà còn đệ tử Phật môn, đạo nhân Đạo gia, người tập võ, và những tên tình nguyện bán mạng cho lính NB. Tả Đăng Phong đi qua một cái ngã tư thì thấy xa xa có bóng người đang đang xẹt qua những căn nhà, tự hỏi không biết cao thủ bị bọn lính NB mua chuộc hay không. Thanh Đảo và Tế Nam là hai thành phố có quân Nhật đóng nhiều nhất, cho nên đương nhiên có những nhân vật trong võ lâm hay người của Phật, Đạo xuất hiện.
Xuyên qua thị trấn Nhũ Sơn, Tả Đăng Phong tìm thấy được một nơi vắng vẻ để nghiên cứu súng máy, ngộ tính của hắn rất tốt, trong chốc lát đã nắm được cách sủ dụng, lập tức bắn thử một viên để nghiên cứu cấu tạo đầu đạn, điều hắn không nghờ, là bên trong viên đạn phần hỏa dược rất út, rất nhang hắn đã hiểu ra vẫn đề, hỏa dược chỉ có tác dụng thôi động đầu đạn, nếu vỏ đạn được trang bị đầy đủ hỏa dược, vậy thì chỉ còn chờ lên tạc nòng.
Nghiên cữu xong Tả Đăng Phong liền đem súng máy ném đi, thứ này rất cồng kềnh, nếu mà để nhắm họng súng để bắn chính xác thì thà hắn vọt tới đem địch nhân đánh ngã còn hơn.
Sau đó Tả Đăng Phong hướng phía tây mà đi, gặp tên lính NB nào thì giết tên đó. Xe máy của bọn chúng để chạy chơi thì còn được, nhưng mà không thể làm phương tiện di chuyển, chủ yếu là bọn lính NB không lấy xe máy đuổi theo chặn đường hắn mà lại phái rất nhiều tay bắn tỉa mai phục ở bụi cỏ hai bên đường. Nói thiệt thì Tả Đăng Phong cũng chả ngại gì tới mấy tên lính NB đang núp đó, bởi vì thị lực siêu cường, giác quan mẫn tuệ hắn hầu như có thể xác định chính xác là những tay súng bắn tỉa đó ở đâu.
Hắn rất xem thường bọn bắn tỉa này, cho nên gặp tên nào hắn liền ra tay giết luôn
Bọn lính NB thấy dùng súng bắn tỉa không tác dụng, liền không phái người đuổi theo hắn nữa. Tả Đăng Phong nhàm chán đứng nhìn phía dưới pháo đài, trong pháo đài thì còn vài tên lính NB, mà Tả Đăng Phong chả dại gì mà giao phong chính diện với chúng, cứ dùng đạo thuật mà giết
Trong lúc giết bọn lính NB, Tả Đăng Phong cũng lưu lại nhân chứng sống, hắn làm thế vì muốn tìm thấy đại tá Đằng Khi của chúng. Hắn muốn dùng phương thức này để tạo áp lực với Đằng Khi, bắt hắn lộ mặt.
Tả Đăng Phong cũng không sợ tên Đằng Khi nhận được tin tức sẽ chạy về NB bởi vì hắn còn có nhiệm vụ bên người, hắn chưa hoàn thành thì không thể nào rời đi được, mà số sĩ quan lính NB bị giết vì Đằng Khi càng ngày càng nhiều, có thể nói càng ngày Đằng Khi càng bị chỉ trích và áp lực rất lớn.
Chỉ có thể dùng câu xuất quỷ nhập thần để hình dung Tả Đăng Phong. Hắn không có cố định một lộ tuyến mà đi, mà liên túc thay đổi, làm đám lính NB không thể xác định được, hắn di chuyển không theo bài vở làm đám lính NB không dám ra khỏi cửa, đành phải đóng cửa không xuất quân. Nhưng Tả Đăng Phong lại sử dụng Hồi Mã thương ở những thị trấn khác, làm cho chúng lính NB sống nơm nớp tring lo sợ, cứ tưởng một ngày như ngàn năm.
Nửa tháng sau, Tả Đăng Phong đi tới Thanh Đảo. Thanh Đảo và Tế nam đều là những nơi mà lính NB gác nhiều nhất, dù thế Tả Đăng Phong vẫn nghênh ngang xuất hiện trên đường cái, nửa tháng vừa qua hắn đã giết không biết bao nhiêu lính NB, chiến đấu thực tế làm cho hắn sử dụng Âm Dương quyết càng thành thục, Sỉnh Tử Quyết càng ngày càng bá đạo, còn Huyền Âm chân khí thì có thể tùy ý thu phát.
Đi tớt Thanh Đảo, Tả Đăng Phng phát hiện một hiện tượng quái dị, trên đường thì đầy rẫy những tên ăn xin, thỉnh thoảng bọn chúng còn mang theo mèo, mà những tên ăn xin này có thái độ rất hung hãn, người bị chúng đòi tiền đều kính sợ, mà bố thí cho nhiều nhiều.
- Nơi này sao nhiều tên ăn mày thế?
Tả Đăng Phong đi tới một chỗ bán điểm tâm hỏi.
- Không phải cậu cũng mang theo một con mèo sao?
Lão đầu bán điểm tâm nhìn 13 một cái, mặt tỏ vẻ khinh thường.
- Khi nào thì mang theo ăn xin mang theo mèo thế? Cho bát cháo với hai lồng bánh bao đi.
Tả Đăng Phong lấy tiền từ trong ngực đưa ra.
- Cậu thật không biết hay giả điên đấy?
Lão đầu đưa cho hắn bánh bao và cháo cho hắn rồi hỏi.
- Tôi không biết.
Tả Đăng Phong lắc đầu.
- Mấy tên ăn mày đấy đang mạo danh Tàn Bào.
Lão Đầu thấp giọng.
- Tàn Bào là ai?
Tả Đăng Phong trong lòng nghi hoặc.
- Gần đây có một tên mang theo một con mèo quái nhân, hành hiệp trượng nghĩa, nghe nói do mặc một bộ y phục rách rưới nên người ta hộ là Tàn Bào.
Lão đầu là người thành phố, cho nên tin tức đầu đường xó chợ hắn nắm rất nhanh..
- Ai đặt cái tên này cho hắn thế?
Tả Đăng Phong nhíu mày, căn cứ theo lời nói Lão Đầu, thì cái tên Tàn Bào đó chính là hắn, nhưng mà hắn căn bản không giết tới mấy vạn người, chỉ tới hai ba trăm thôi.
- Tôi biết đâu
Lão đầu xoay người tiếp tục buôn bán.
- Hắn rất lợi hại phải không?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
- Đúng thế, vừa ra tay đã đem ngừoi đóng băng, nghe nói tới Ngân Quan còn thua dưới tay hắn..
Lão đầu nghiêm túc nói, có câu nghe lời đồn bậy, lời nói không thật càng truyền càng thái quá, trên thực tế là từ sau khi Đạo thuật đại thành thì Tả Đăng Phong cũng chưa gặp qua 5 vị Huyền Môn Thái Đẩu kia.
- Tàn Bào ấy tuổi lớn không?
Tả Đăng Phong hỏi, nhìn qua đám ăn mày kia, có lão khất cái đã hơn 60 tuổi, mang theo một con mèo hoa, mà con mèo kia rõ ràng là bị bắt, nó cứ ô oa như thể chẳng muốn đi cùng.
- Ai mà biết
Lão đầu thuận miệng trả lời.
- Tàn Bào giết lính NB, những người giả mạo này không sợ bị lính NB bắt đi sao?
Tả Đăng Phong gượng cười.
- Lính NB thấy mấy tên này còn trốn không kịp nữa kìa.
Lão đầu nói xong chẳng hề nhìn xem phản ứng của Tả Đăng Phong, hắn cứ nghĩ Tả Đăng Phong là thành viên ngụy trang của quân đội.
Tả Đăng Phong cũng lười nói với Lão đầu kia, chỉ biết cắm cúi ăn cơm, cơm xong thì bắt đầu đi dạo quanh thành, Lão đầu này tuy nói chuuyện có chút cường điệu, nhưng quả thật mấy tên lính NB đi tuần tra thấy mấy ăn mày mang theo mèo đều nghiêng ngừoi cho qua, làm cho Tả Đăng Phong nhíu mày.
Cảm giác bị giả mạo làm Tả Đăng Phong muốn nổi sát cơ, nhưng mà hắn chẳng muốn ra tay với mấy tên ăn mày, hắn chỉ muốn ra tay với mấy tên phôi đản, dám làm xấu thanh danh của hắn, tuy hắn mặt cái áo đạo bào cũ nát, nhưng hắn không bao giờ làm ăn mày cũng như uy hiếp người dân để bắt bố thí.
Đối với những người này Tả Đăng Phong vừa thống hận vừa thương hại, thôi kệ bà chúng nó, thích giả mạo cứ giả mạo.
Nghĩ đến đây, hắn cười lạnh rồi tìm đến một đội tuần tra NB, rồi đem toàn bộ giết hết. Huyền Âm chân khí đã trở thành chiêu bài của hắn, vì mỗi lần giết hết hắn dùng nó để đóng băng thi thể.
Chế độ đồ sát đã bật, Tả Đăng Phong mang theo 13 đi tới phố nào có quân NB thì giết hết, chỉ trong chốc mắt quân NB ở Thanh Đảo đã biết Tàn Bào đã đến đây.
Trên thực tế, thì lính cũng không sợ Tả Đăng Phong, bởi vì biết mục tiêu của hắn chính là đại tá Đăng Khi, mà nay Tả Đăng Phong dã tìm đến của để khi dễ người, tất nhiên sẽ không đóng cửa không ra, quân NB ở Thanh Đảo đóng quân rất nhiều, tiếng báo động vang lên, toàn thành giới nghiêm, tất cả đều giết hết đám ăn mày mang theo mèo.
Đám giả mạo giờ bị dính hậu quả, nhưng mà có hối hận thì cũng muộn, bị đám lính NB giết chết ở các ngã tư, lần này đám giả mạo bị gặp quả đắng rồi, đến những người bình thường ăn mặt không chỉnh tề, cũng khó khăn khi trốn vận rủi. rả Đăng Phong ở trên cao nhìn thấy cảnh này, hắn sở dĩ giết đám quỷ đó không phải là để trả thù đám giả mạo , mà là hành động cá nhân, nhưng mà những người này chết không phải là do lỗi của hắn.
Toàn thành giới nghiêm, đối với Tả Đăng Phong mà nói không tạo thành uy hiếp, hắn muốn đi thì đi, không ai cản được hắn. Bởi vì giết người phấn khích, Tả Đăng Phong liền dùng võ nghệ cao cường, đi qua mộ tòa thành, gặp được một tiểu đổi địch thì ra tay giết, giống như mèo vờn chuột.
Quân NB xâm lược, người TQ lại trở thành ngụy quân, những người này có nô tính rất lớn, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp mạnh là giết không lưu tình.
Đắm mình trong trụy lạc không chỉ có dân chúng, mà còn đệ tử Phật môn, đạo nhân Đạo gia, người tập võ, và những tên tình nguyện bán mạng cho lính NB. Tả Đăng Phong đi qua một cái ngã tư thì thấy xa xa có bóng người đang đang xẹt qua những căn nhà, tự hỏi không biết cao thủ bị bọn lính NB mua chuộc hay không. Thanh Đảo và Tế Nam là hai thành phố có quân Nhật đóng nhiều nhất, cho nên đương nhiên có những nhân vật trong võ lâm hay người của Phật, Đạo xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.