Chương 13
Tiêu
17/07/2017
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 12
Nếu như ánh mắt có thể đem người ta ra lăng trì, thì ta đã sớm hưởng thụ thiên đao vạn quả của Uông Hằng Nghiệp rồi.
Cẩn cẩn dực dực che giấu nội tâm sợ hãi, ta biết hiện tại không thể bộc lộ sự sợ hãi của bản thân, thắng bại chính là ở lúc này, nếu ngay cả binh lính Phạm quốc cũng không điều động được, thì sao có thể nói đến chuyện thiên hạ?! Tận lực lấy lại bình tĩnh, ta chưng ra khuôn mặt có thể nói là tươi cười chân thành trước Uông Hằng Nghiệp :”Uông tướng quân, bản vương có chuyện quan trọng muốn nói riêng với ngươi.”
“Hanh.” Tiếng hừ lạnh coi thường theo mũi đi ra, ánh mắt Uông Hằng Nghiệp nhìn ta tựa như ta là con lang lừa Đông Quách tiên sinh* vậy :”Ngươi cho rằng sau cái lần năm ấy, ta và ngươi còn có thể ở chung dưới một bầu trời hay sao?”
[* Chuyện Đông Quách tiên sinh: Ngày xưa có một người tâm địa thiện lương là Đông Quách tiên sinh. Một ngày nọ, hắn mang theo một túi sách đi khỏi nhà. Hắn sợ con lừa bị nặng, liền chính mình mang túi, rồi nắm con lừa dắt đi. Đi lâu mệt, liền ngồi xuống một gốc cây nghỉ ngơi. Lúc này, có một con lang bị thương chạy tới trước mặt Đông Quách tiên sinh, nói mình là một hảo lang ( con lang tốt ), nhưng thợ săn lại muốn giết chết nó, và cầu Đông Quách tiên sinh cứu mạng. Đông Quách tiên sinh thấy thế thập phần thương cảm, liền bỏ hết sách trong túi ra, giấu nó vào bên trong. Lúc thợ săn đuổi tới hỏi, thì Đông Quách tiên sinh nói không biết, cứu con lang một mạng. Thế nhưng, khi vừa chui ra khỏi túi, con lang đã lộ ngay ra bản mặt hung ác, nói nó ở trong túi đến nửa ngày, giờ đã đói bụng, muốn đem Đông Quách tiên sinh ăn cho đỡ đói. Đông Quách tiên sinh nói nó lấy oán trả ơn, muốn tìm người phân xử. Bọn họ trước tiên tìm lão thụ ( cây đại thụ ) làm chứng, lão thụ nói mình không rõ ràng. Tiếp đến tìm lão ngưu, thì lão ngưu lại sợ lo chuyện bao đồng. Cuối cùng tìm được một lão nông phu, lão nông phu nghe xong thì nói, hắn không tin trên đời có loại chuyện này, muốn bọn họ làm lại một lần cho xem, rồi sẽ nói ai có lý. Vì thế, lang liền chui vào trong túi. Lão nông phu lúc này liền đem túi buộc chặt, rồi hung hăng dùng cuốc đánh chết con lang. Hắn nói với Đông Quách tiên sinh, đối với con lang bại hoại như vậy, nghìn vạn lần không thể nhân từ. ( search từ google, trans bởi QT ) ]
“…” Ta biết chuyện dưới tán đào năm đó đối với hắn là một sự sỉ nhục, một vết nhơ cả đời, đổi lại là ta, thì ta cũng hoàn toàn không muốn cùng một tên *** côn [ côn đồ *** đãng ] nói chuyện, nhưng bất quá, dựa theo lẽ thường mà phân tích, lúc này, khi ở cùng một chỗ với Uông Hằng Nghiệp, thì kẻ bị nguy hiểm phải là Phạm Cửu Tiêu mới đúng —- “Uông tướng quân an tâm, bản vương chỉ muốn đơn độc cùng ngươi mật đàm, còn những người không liên quan, ai cũng không được vào, kể cả thủ hạ của ngươi, đương nhiên cũng có cả người của ta…”
“Vương gia!” Hình Huân kinh hãi vội kêu to một tiếng, lưỡi kiếm trong vỏ cũng đã lộ ra mấy phân, đôi mắt lộ ra nộ khí, vì có Uông Hằng Nghiệp ở đây nên không thể làm gì, chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm ta, dõi theo từng động tĩnh.
Ta biết hắn lo lắng cho ta, lo lắng ta sẽ trở thành con cá trên thớt mặc Uông Hằng Nghiệp đâm chém, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Phạm Cửu Tiêu kia làm việc ác cũng chẳng chừa lấy một đường lui, hôm nay ngoại trừ chiêu được ăn cả ngã về không này, thì còn cách nào khác nữa đây? Nghĩ nghĩ, hỏa khí cũng bốc lên đầy đầu.
Lão thiên gia a lão thiên gia, đều là xuyên qua, ngươi xem Hạng Thiếu Long kia kìa, hắn được hưởng cái gì? Vừa rơi về thời cổ đại, hết gặp mỹ nữ lại gặp mỹ nữ, mà mỗi mỹ nữ kia đều hận không thể cùng hắn xuất sinh nhập tử như chim liền cánh.
Rồi nhìn lại ta xem, vừa rơi xuống, mở mắt ra là gặp nam nhân, quay đầu lại cũng toàn nam nhân, mà mỗi tên nam nhân đó đều chỉ hận không thể đem ta ra thiên đao vạn quả, đày xuống mười tám tầng địa ngục — Mấy cái khác biệt cũng đừng nói đến, ngươi đày ta về đây bắt ta làm nông dân trồng rau ta cũng không ngại, tại sao lại bắt ta làm vương gia a? Làm một vương gia ăn chơi đàng *** thì ta cũng rất vui đấy, nhưng vì cái gì cứ bắt ta đi giành thiên hạ? Nếu mà làm anh hùng một phương hoành tráng hào hùng tranh thiên hạ thì ta cũng muốn thử xem, nhưng vì sao lại là một anh hùng rơm chỉ biết phá chứ không biết làm, hỗ trợ thì ngay cả một người cũng không tìm được?
Quên đi, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chằng hay, chỉ còn cách dựa vào chính mình thôi…
“Uông tướng quân, ngươi nếu đã cho rằng ta không phải là “vương gia thật” thì còn lo lắng cái gì đây?” Ha hả, ngoại trừ ta ra, ai cũng không biết ta đang khẩn trương đến thắt hết cả ruột, “Huống hồ, thật giả chưa tính, bản vương tay trói gà còn không chặt ( nhưng khí lực áp nam nhân thì có rất nhiều [cái này là của tác giả nha :)) ] ), một kẻ thư sinh liệu có thể làm gì một đại tướng quân đây?”
“… Ngươi muốn nói chuyện một mình với ta?” Kiêng dè tránh đi ánh mắt như muốn giết người của Hình Huân, Uông Hằng Nghiệp nhìn ta mang theo tia oán hận nồng đậm, cắn chặt răng :”Hảo! Đã như vậy, thì thỉnh Hình công tử chờ tại doanh môn, Vương gia… Ngươi đi theo ta !” Đại khái không qua được sự mê hoặc của cơ hội báo thù, Uông Hằng Nghiệp lúc này liền liều mạng dấn thân.
Thấy thế, ta theo bản năng chần chờ một chút, nhưng không cho ta cơ hội do dự, Uông Hằng Nghiệp đã đi như bay, khiến ta phải chật vật mà theo, chỉ nghe loáng thoáng tiếng Hình Huân phía sau, nhưng tiếng bước chân của Uông Hằng Nghiệp phía trước rõ ràng đã bất ổn đôi chút.
“Uông tướng quân, nếu Vương gia có gì bất trắc, khi trời tối, Hình mỗ nhất định sẽ huyết tẩy An Khánh doanh.”
Hình đại suất ca a — ngươi đừng có mở miệng là đem ta trở lại thành ác nhân có được không? Cướp của giết người, phóng hỏa đốt nhà, đó là việc làm của người xấu, ngươi không phải là hiệp khách sao? Vì sao phải ô danh vì tên Phạm Cửu Tiêu tội ác tày trời này?
Nói không cảm động là nói dối, nhưng hiện tại ta không có thời gian cùng Hình đại suất ca nắm tay mà ca “Đời này thủy chung vì ngươi.”, mà ta tin tưởng, Hình đại suất ca cũng sẽ không cho ta cơ hội đụng tới một sợi tóc của hắn.
Không quay đầu lại, ta lên tiếng giục Uông Hằng Nghiệp bước vào quân trướng phía trước, ta rất sợ, rất sợ khi quay đầu lại, sẽ thấy Hình Huân đứng đó, dáng người đứng thẳng, ánh mắt thì lo lắng dõi theo ta. Ta rất sợ, nếu nhìn thấy, nước mắt sẽ không kìm được mà tuân theo định luật vạn vật hấp dẫn, rơi xuống. Hình Huân, bất luận sự quan tâm kia dành cho ai, ta hay tên *** long kia, thì ân tình của ngươi, Đồ Lâm ta cũng xin tiếp nhận.
Ôm trong lòng ý nghĩ không thể cô phụ ân tình khí phách của mỹ nam tử, nên khi trướng môn vừa vén lên, ta chỉ đơn giản nhắm hai mắt, tim đập mạnh một cái, cũng không quản tiếp theo Uông Hằng Nghiệp muốn giết hay thiến Phạm Cửu Tiêu, liền thuần thục cởi vạt áo, trong lúc đối phương vẫn đang há hốc miệng kinh hãi, thì đã thoát hơn nửa y phục của chính mình.
“Ngươi?! Ngươi muốn làm gì —” Bức tường đề phòng nhanh chóng được dựng lên, nhảy ra xa mấy bước để duy trì khoảng cách, đôi mắt hổ của Uông Hằng Nghiệp trừng lớn như sắp nhảy ra tới nơi, tay bất giác nắm chặt lấy vạt áo. Bất quá hắn nhầm rồi, chí ít lần này, “Phạm Cửu Tiêu” ta cũng không muốn thượng hắn…
“Còn chờ gì nữa? Ngươi không phải vẫn hận bản vương năm đó vũ nhục ngươi sao? Chuyện đã xảy ra, có xin lỗi cũng vô dụng. Đơn giản thế này, nam tử hán đại trượng phu, có vay có trả, cùng lắm thì, bản vương trước cho ngươi thượng lại, đến lúc luận chính sự, thì đừng mang thành kiến cá nhân, chỉ bàn cục diện chính trị, Uông Hằng Nghiệp, ngươi có ý kiến gì không?” Dù sao thân xác này cũng là của *** long kia, “tự” tác nghiệt, không thể sống, ta không liên can.
Vô luận là trong kí ức của ta hay Phạm Cửu Tiêu, thì cũng là chưa từng bị người thượng qua. Bày ra tư thế như cá nằm trên thớt mặc người chặt chém, ta đứng trên tấm thảm dày, đưa mắt nhìn Uông tướng quân đang chết tại chỗ, mắt nhắm chặt, liền khó chịu mà gầm nhẹ :”Thế nào? Ngươi không phải vẫn ôm hận vì bị ta thượng hay sao? Ta cho ngươi thượng lại là được, còn kì kèo cái gì?” Ai ai, tốt nhất là ngươi nên lấy bộ dáng quân tử nói điều chính nghĩa, cho ta biết không thích bị nam nhân thượng cũng như không thích thượng nam nhân, tránh giúp ta một kiếp a…
“Hanh, ngươi nghĩ chỉ thượng ngươi là nỗi hận trong lòng ta sẽ tiêu tan sao? Ta chỉ hận không thể đem ngươi lột da xẻ thịt —” Một lúc lâu sau, rốt cục người nào đó cũng không chịu nổi mà phát ra thanh âm nghiến răng nghiến lợi. Rụt người lại một chút, ta không dám nhìn Uông Hằng Nghiệp, hắn lúc này chắc chắn sẽ rất đáng sợ đi… Kháo, không nghĩ tới Uông tiểu tử ngươi mặt mũi sáng sủa anh khí đầy trời như vậy mà lại là một kẻ khoái SM đi?
Dựa theo mớ hiểu biết năm đó khi ở cùng đám bạn trong kí túc xá, ta biết, tuyệt không thể ngồi chờ chết lúc này. Huống chi theo sự “phổ biến kiến thức” của cô bạn kia, SM cũng có thể gây nghiện a… Đến lúc đó không có ai hành hạ liền ngứa ngáy khó chịu… Nôn, ta cũng không đến nỗi bất hạnh như thế chứ?
May mắn thay, trời xanh rốt cuộc cũng thấu lòng người, cũng hiểu một hảo hài tử tài hoa phúc hậu hiền lành tốt tính như ta, chỉ là thay thế một tên *** long mà thôi, bị người XXOO thực sự là rất bất công, tại lúc ta sắp chịu không nổi định nhảy dựng lên nói không nên, thì Uông Hằng Nghiệp đã nở nụ cười so với băng còn lạnh hơn mấy phần, mang đầy sự châm chọc, đủ khiến một người lãnh tâm lãnh tính cũng phải nổi cơn điên :”Bất quá thật không nghĩ tới a, Vương gia, ngươi mà cũng có ngày hôm nay, hanh hanh, y như một con cẩu thấp hèn đang động dục chạy vào quân doanh cầu nam nhân thượng, ha ha ha —”
“Uông Hằng Nghiệp, con mẹ nó ngươi muốn thượng thì thượng đi, nếu không có bản lĩnh nói cho ta một tiếng, để ta còn tránh!”
Nê Bồ Tát cũng có ba phân thổ tính [ câu này theo mình nghĩ chắc kiểu con thỏ điên lên cũng cắn người…], ngươi nghĩ ta đây là nguyện ý hả?
Ngẩn ra, cũng chẳng biết có phải đang chờ ta nổi điên lên không, bỗng nhiên, trên khuôn mặt tuấn suất của Uông Hằng Nghiệp hiện lên nét cười nhợt nhạt :”Vương gia a, là ngươi tranh không nổi với huynh đệ nhà mình nên mới đến cầu ta sao…”
“Ai nói ta tranh không nổi?” Không mặc quần áo lâu như vậy, dù có nằm trên mao thảm cũng là rất lạnh a.
Lạnh lùng đứng lên, dùng một tốc độ còn hơn tập hợp khẩn cấp của quân huấn mà mặc quần áo vào, chỉ chớp mắt, từ xộc xệch đã trở lại chỉnh tề, ta liếc mắt nhìn Uông Hằng Nghiệp, ngồi xuống vị trí chủ thượng, liều mạng tìm kiếm trong kí ức Phạm Cửu Tiêu, xem thứ gì có thể đem ra làm phao cứu trợ lúc này :”Uông tướng quân sẽ không quên mất hai mươi vạn thiết kỵ của Tứ vương phủ danh chấn Trung Nguyên đấy chứ?” Sở dĩ gọi là thiết kỵ, thứ nhất là bởi vì tất cả đều là binh hùng tướng mạnh trang bị kỹ lưỡng, thế như cương thiết, thứ hai, là vì bọn họ đều là tử sĩ của Tứ vương phủ, ngay cả Hoàng thượng cũng không thể điều động. Danh là công quân, nhưng thực chất là tư bộ, là đội quân mà Phạm Cửu Tiêu cực kỳ tự hào, cũng là con bài chủ của hắn. Nếu đem đội quân này trở lại bên người, thì dù Phạm quốc có rơi vào tay lão Lục Phạm Cửu Sùng đi chăng nữa, thì thế lực hai bên vẫn có thể coi là cân bằng.
“Quan Trung ai chẳng biết thiết kỵ của Tứ vương phủ vô cùng lợi hại, vậy tại sao Vương gia phải khổ sở đến đây cầu bản tướng? Hanh hanh.” Uông Hằng Nghiệp phản bác, tựa hồ rất muốn đem ta tống ra khỏi trướng, nhưng lại do dự xem có nên lập tức chém chết ta tại chỗ không.
Không dám để cho hắn có thời gian suy nghĩ, ta nhanh chóng đem trọng tâm câu chuyện xoay trở về :”Uông tướng quân, ngươi hẳn rất rõ thiết kỵ lúc này đang trụ tại biên quan chống lại sự quấy nhiễu của ngoại tộc, lúc này gọi trở về, tuy có thể giải quyết hiểm cảnh của bản vương, nhưng sẽ hại Phạm quốc biên cảnh trống rỗng, ngoại tộc xâm lấn.Quốc sự lớn hơn gia sự, bản vương tuyệt đối sẽ không vì bản thân mà khiến muôn dân chìm trong máu lửa. Huống chi, nếu là dùng cường binh đối chọi với Lục đệ, chinh chiến tất sẽ có tử thương. Bất luận là bên nào, cũng đều là binh lính Phạm quốc, là tướng lĩnh Phạm quốc, Lục đệ dù có hồ đồ, thì Tứ ca này cũng không thể hùa theo hắn làm bậy. Uông Hằng Nghiệp, bản vương cũng không phải rơi đến mạt lộ mới đến cầu ngươi, điểm này ngươi phải rõ.”
“Nga? Nếu không phải là không có ta không được, Vương gia kiêu ngạo như vậy, sao lại đơn giản mà “xá” thân a?”
“…” Uông Hằng Nghiệp ngươi sai rồi, kiêu ngạo ấy là Phạm Cửu Tiêu, chứ không phải là Đồ Lâm ta.
Kì thực, đã là nam nhi, ai mà không có ý nghĩ muốn giành lấy thiên hạ, xưng bá một phương? Ta trước đây chỉ là một tiểu dân, tuy giờ ly khai quê hương vạn dặm, cũng không tránh khỏi mấy màn xuân thu đại mộng của thanh niên tuổi trẻ khí thịnh.
Thế nhưng, ta mỗi lần tỉnh ngủ đều nhéo chính mình mấy lần, lần nào cũng đau thấu từ tâm đến xương, chứng tỏ không phải là đang mơ.
Ta rất rõ ràng, lê dân trăm họ của Phạm quốc đây không phải là mơ, đây cũng không phải là trò chơi trên máy vi tính, có thể chỉ ngồi một chỗ chỉ loạn. Đây cũng chẳng phải phim truyền hình, quần chúng giáp ất bính đinh trước mắt ta ngã xuống, hai mắt nhắm lại, chẳng bao giờ mở ra được nữa.
Ta biết, máu chảy ra ở đây không phải là siro, hàng lệ kia không phải là thuốc nhỏ mắt, cây cỏ đây đều là cây cỏ thật, ta biết kẻ ở trong trướng đang muốn chém chết ta ngay tức khắc – Uông Hằng Nghiệp, thân thể hắn, cũng là ấm áp.
Sống, đúng vậy, tất cả mọi người đều đang sống.
Cho nên ta muốn có thể sống lâu hơn mọi người… Càng lâu càng tốt.
Đây chính là xuất phát từ nội tâm của một tiểu thị dân bình thường. Không sai, ta rất nhát gan, ta rất sợ có thêm người chết, rất sợ giữa đêm tối không đèn, đại môn đột nhiên bật mở. Ta không có khí phách của một đại tướng quân có thể đạp lên ngàn vạn cốt thi mà giành thắng lợi, thực sự không có. Nói ta chưa từng thấy cũng đúng, nói ta là quê mùa cũng không sao, ta là một tiểu nhân vật, sinh ra lớn lên ở một thời đại hòa bình, chưa từng có một tia ý nghĩ sẽ đoạt mệnh người khác.
Ta không thể an nhàn tọa trên ngai vàng được đệm bằng huyết nhục chồng chất của kẻ khác mà vẫn ung dung bình thản, không thể không thể !
“Uông Hằng Nghiệp, ngươi là kẻ đã kinh qua sinh tử vô số, ngươi hẳn sẽ nhìn ra được kết cục của chuyện này đi?” Ngồi xếp bằng trên tấm thảm, khuỷu tay tựa đầu gối, chống lên má, rất không có hình tượng mà nghiêng qua một bên, liếc nhìn Uông Hằng Nghiệp, chỉ có mồm miệng là còn hơi có khí chất giống tên *** long kia :”Ngươi thân là thống lĩnh, hẳn rất rõ ràng nếu như muốn, ta có thể ngồi trên đầu Lục đệ. Nhưng chinh chiến trong mấy tháng, chắc chắn đất nước sẽ phải chia cắt nhiều năm. Trước không nói trong triều nhượng Lục đệ thắng thế, hắn chắc chắn sẽ giết một người răn trăm người, hại chết rất nhiều thân đảng của ta, mà ta, nếu muốn đoạt lại thực quyền, cũng sẽ không được nương tay, cũng sẽ giết hết bọn cận thần tiếp tay cho hắn… Nhưng nếu nói về dân chúng, hắn muốn binh, ta cũng muốn binh, nhất gia nhất hộ liệu có thể có bao nhiêu nhân khẩu mà nhập ngũ? Ruộng hôm nay cày mai có thể cày không? Thương [ trao đổi, buôn bán ] hôm nay thông [ liên kết, thuận lợi, trôi chảy ] mai liệu có thông không? Nhân tâm hoảng sợ, suốt ngày không được an bình, chuyện trong nhà của bậc đế vương, hà tất phải bắt trăm họ bồi táng?”
Y như hồi trước ta xem phim bộ, đôi nam nữ có quyền có thế nói chuyện yêu nhau mà hở một tí là lôi cả đống người ra làm vật hy sinh, cái gì mà vì ngươi ta có thể giết hết người trong thiên hạ, cái gì ai ngăn cản ta ở cùng một chỗ với ngươi sẽ giết sạch, cái gì mà chỉ cần có ngươi thì cả thế gian này ta đều không để vào mắt, cái gì vì hồng nhan mà xông vào nha phủ, cải triều hoán đại khởi binh tạo phản, tất cả đều vì một người nữ nhân… Ai, chỉ là nói chuyện yêu đương thôi, vì sao cứ phải đụng đến tính mạng người khác chứ? Các ngươi muốn yêu muốn hận thì cứ việc đóng cửa nói với nhau, đừng có rỗi việc mà thề này thề nọ tự dưng đem mọi người giết sạch để ở bên nhau có được hay không? Mọi người đều là vô tội a!
“Hanh…” Chân mày Uông Hằng Nghiệp giật một cái, nhưng hai tay vẫn ôm trước ngực, hoàn toàn không có ý muốn động, “Nếu Vương gia đã giác ngộ cao đến như vậy, thì cứ đơn giản buông tay ra nhường thiên hạ cho Lục Vương gia đi, coi như cũng đã cứu dân tránh khỏi phen máu chảy. Nói thì rất hay, nhưng kỳ thực Vương gia làm nhiều như thế cũng vẫn chỉ vì muốn đoạt được giang sơn Phạm quốc !”
“Sai, đây không phải muốn, mà ta tuyệt không cho Lục đệ đắc thủ !” Ta không nghĩ muốn có thiên hạ, thực sự, ta một chút cũng không muốn dính tới phiền phức lớn như vậy nha! Hận — “Lục đệ không phải là một người tốt, nếu để hắn đắc thế, bách tính tất sẽ gặp đại nạn. Hắn từ nhỏ đã bị nuông chiều thành hư, hảo đại hỉ công [ thích đao to búa lớn ], cùng xa cực dục [ tham mê quá độ ], vị trí nhiếp chính vương nếu để cho hắn, thì thật khó tưởng tượng a…”
“Nói đến nuông chiều thành hư, hảo đại hỉ công, cùng xa cực dục… Vương gia, ngươi thực sự nghĩ cái tên đệ đệ bốc đồng kia có thể sánh với ngươi sao? Hanh hanh hanh —” Vỗ mông ngựa lại quá lên tới đùi [ khéo quá hóa vụng, tâng bốc quá lên rốt cuộc lại sai lầm ], cố gắng lắm sắc mặt Uông Hằng Nghiệp mới hòa hoãn đôi chút, vậy mà rất nhanh đã nghe thấy tiếng khớp tay bẻ răng rắc.
Một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống lưng, ta thế nào quên mất cái khoản tùy hứng làm bậy này *** long là vô địch đi? Việc cấp bách, thôi thì phải một lần nữa hi sinh danh tiết của “chính” mình.
“Ai… Không sai, bản vương quả thực cũng có tật xấu này. Nhưng bất đồng chính là, bản vương chính vì nó mà mất đi người cực kỳ quan trọng trong cuộc đời, ta lúc này chỉ có thể cố gắng trả giá cho lỗi lầm của mình thôi…” Dừng một chút, ta hạ giọng, thanh âm trầm trầm hỗn loạn mang theo vài tia ái muội :”Uông tướng quân, ta đã hiểu rõ, cần gì phải dùng đến cách này, còn chiêu nào nữa đem ra luôn đi?”
“…” Không có phản bác, đôi hổ mục của Uông Hằng Nghiệp dần trở nên ngưng trọng, hán tử đỉnh thiên lập địa này tạm thời bỏ qua ân oán cá nhân, đem tiếng Phạm Cửu Tiêu trở lại thành tiếng người mà nghiêm túc suy xét.
Không một tiếng động phát ra, không khí im lặng đến quỷ dị. Đây rõ ràng là thời cổ đại, nhưng không hiểu sao ta lại nghe thấy tiếng kim giây tích tắc tích tắc, thanh âm gõ đều đều vào tai như muốn lấy cả cái mạng nhỏ này đi.
Sự trầm mặc của Uông Hằng Nghiệp cho ta mấy giây tỉnh lại, lúc bắt đầu thì nói chuyện lung tung, một hồi thì đem mấy cái lý do trên trời ra thuyết phục đối phương… Ta thật đã nghĩ mấy chuyện chính trị này quá đơn giản rồi.
Ai, hơn chục năm đi học, tân tân khổ khổ học hành, toán lý hóa sinh đều học thật kĩ, sách đọc thuộc làu, phương trình viết chính xác, nhưng lúc này, mấy thứ kia liệu có ích gì? Hai… giờ thật muốn đổi lại, đem mấy người cuồng tiểu thuyết võ hiệp cùng mấy đạo diễn phim truyền hình tới hỗ trợ…
Đột nhiên, một tiếng ho khan bật ra cắt đứt dòng suy nghĩ, ngẩng đầu lên, liền thấy trước mắt là khuôn mặt Uông Hằng Nghiệp, hai mắt lóe lên tia sáng nhìn ta. Thật là, vì sao mấy cổ nhân này ai cũng âm hiểm phúc hắc giảo hoạt hơn ta a? Mà người nào cũng là mỹ nam tử khiến người khác hận không thể thắt cổ chết quách đi cho rồi… Nhất là đôi mắt a, một người lại một người đẹp hơn, lúc nào cũng như lóe ra quang mang chói mắt, khó ai bì kịp…
Không thể thừa nhận hay có lẽ nên nói là không chút hài lòng, ta thấy đôi mắt của Uông Hằng Nghiệp kia có điểm ngây dại, liền ho khan mấy tiếng, ý bảo, Uông tướng quân có chuyện gì cứ nói, rồi nhanh chóng quyết định khi còn chưa muộn. Cuối cùng, lão thiên gia đúng là không toàn tâm toàn ý muốn diệt ta, lần này, tuy thủ đoạn có chút vụng về, nhưng tựa hồ chó ngáp phải ruồi nói đúng chỗ khiến Uông Hằng Nghiệp có chút động tâm.
“Nói thật, ngươi cùng Lục Vương gia ai ta cũng không tin.” Ném cho ta một ánh mắt khinh miệt lạnh như băng, Uông Hằng Nghiệp đưa tay về phối đao bên hông, làm kích khởi một cảm giác yên lặng áp bách đến quỷ dị. Nói đi cũng phải nói lại, mấy người nay sao cứ thấy ta là thích ném mấy cái khinh bỉ này a? Không biết là Phạm Cửu Tiêu trước đây đối nhân xử thế thất bại hay là ta lúc làm Phạm Cửu Tiêu thì liền thất bại nữa…
“Ta cũng chẳng quan tâm gì đến việc trong nhà của bậc đế vương, thế nhưng nội vụ của hoàng gia lại ảnh hưởng đến sống chết của muôn dân bách tính.” Uông Hằng Nghiệp vô thức vuốt chuôi đao, khiến da gà da vịt của ta cứ nổi hết cả lên, cái cổ cứ có cảm giác lành lạnh, rất muốn kêu Hình đại suất ca tới hộ giá, nhưng cũng lại không muốn có ai thấy dáng dấp chật vật của mình.
“Tứ Vương gia a, ngươi cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp, ta thực không muốn để giang sơn Phạm quốc bị một tay ngươi thao túng. Ngươi nói đúng, Lục Vương gia cũng chẳng có gì tốt, chính xác phải nói, cả họ Phạm các ngươi không có lấy một người tử tế.”
“…” Uy uy, Uông đại tướng quân ngươi nói mấy lời này không phải là đại nghịch bất đạo sao?!
“Dựa vào mười vạn thiết kỳ quân của ta, thì chuyện mưu phản cũng chẳng phải là không thể. Nhưng ngươi có biết vì sao, năm đó sau khi kết thù dưới gốc đào, ta trở về lại chưa từng điều động binh sĩ, trở lại huyết tẩy kinh sư, chém đầu của ngươi xuống?”
“…Vì sao?” Hồi ức của Phạm Cửu Tiêu hù ta đến toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.
Uông Hằng Nghiệp nói không sai, năm đó hắn đại thắng khải hoàn, mấy vạn tinh binh đóng quân ngay tại kinh thành chờ phong thưởng, mà bọn họ, đều là tướng lĩnh vào sinh ra tử với Uông Hằng Nghiệp, giao tình thâm sâu, nếu Uông Hằng Nghiệp muốn khởi sự, bọn họ tám chính phần mười cũng sẽ đi theo mà liều mạng.
So với mấy lão binh sống sót qua chiến tranh, không dưới một lần lượn xuống quỷ môn quan rồi vòng lại, thì năm vạn ngự lâm quân đóng tại kinh thành chỉ như mấy đứa trẻ mới tập đi, cho dù quân trang có hoàn mỹ, nhưng mấy cậu ấm chưa từng kinh qua tinh phong huyết vũ, liệu có thể chống lại một đàn lang hổ khát máu hay không?
Trên chữ sắc có một lưỡi đao, *** long a *** long, ngươi chẳng lẽ chỉ dùng có nửa người dưới mà suy xét hay sao? Thế cái đầu của ngươi để làm gì a? Thôi, toàn nam nhân cả, ta cũng không phải không hiểu, kích động chính là ma quỷ…Ai…
[* Chữ sắc :色, còn đây là chữ đao 刀 ]
Tay Uông Hằng Nghiệp dần nắm chặt chuôi đao, đôi hổ mục không nhìn ta nhưng lại phóng ra hàn quang bức người, “Phạm Cửu Tiêu, ta cũng không phải vì thích giết chóc mới vào triều làm tướng. Ta xuất thân Tề Sầm quận nên rất rõ, Tề Sầm quận là quận ở biên giới Tây Bắc Phạm quốc, tiếp giáp ngoại tộc, như trong trí nhớ, thì không có lấy một ngày an bình. Ai ai cũng đều hoảng sợ, bất kể ngày đêm, không biết lúc nào gót sắt ngoại tộc sẽ giẫm nát biên cảnh, xông tới phóng hỏa giết người cướp của. Đến lúc hiểu chuyện, ta rất phẫn nộ, hỏi mọi người vì sao triều đình không phái thêm binh lính tới trấn thủ biên thùy, vì sao chúng ta cũng là con dân Phạm quốc, mà Phạm quốc cũng không thèm bảo hộ chúng ta, khiến chúng ta phải lang bạt khắp nơi, cốt nhục ly tán?! Ngươi có biết câu trả lời là gì không? Chính là, Tề Sầm quận sản vật cằn cỗi, hàng năm thượng cống không nhiều cống phẩm, hơn nữa ngoại tộc chủ yếu là dân du mục, tuy rằng đánh cướp nhưng không hề có ý xâm lấn, với Triều đình mà nói, đây chẳng qua chỉ là ruồi bọ tiểu nhân quấy rầy, căn bản không cần vì thế mà hao phí binh lực. Tiền bạc, quân đội, tất cả đều dồn cho chuyện xâm lược phương nam, vì nam Man giàu có đông đúc, có lợi hơn nhiều!”
Hơi thở dốc một chút, Uông Hằng Nghiệp cố gắng bình tĩnh trở lại rồi chầm chậm đưa mắt nhìn ta, bất quá, cái hắn muốn thấy hẳn là chủ nhân của khuôn mặt ấy kia, kẻ khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, rồi lại tiếp tục kích động nói :” Từ lúc đó, ta liền quyết tâm, sau này phải tòng quân nhập ngũ, bảo vệ gia hương không bị ngoại tộc chà đạp. Nhưng mà, khi ta thiên tân vạn khổ học được một thân bản lĩnh mà gia nhập quân đội đóng giữ biên thùy, đã liền phát hiện, vô luận có dâng thư trần tình [ trình bày ] bao nhiêu đi chăng nữa, thì triều đình cũng không thèm để một quận nho nhỏ ở biên quan ở trong mắt. Không có binh lực, làm sao có thể chống lại kẻ địch? Không có binh mã, sao tránh được cảnh ngoại tộc xâm lấn chém giết? Lúc mà, ta hận không thể bay tới kinh thành, xả cái đầu tên hoàng đế chỉ biết ăn ngon ngủ ngon an hưởng thái bình ấy xuống cho chó gặm, thì tên hoàng đế kia nhất thời lại trở lại bình thường, phái năm vạn tinh binh đến Tề Sầm quận thảo phạt ngoại tặc. Hanh hanh, sau ta lại nghe nói, căn bản không phải cái tên hoàng đế bệnh đến sắp chết kia hồi tâm chuyển ý, giác ngộ mọi điều, mà là Vương đệ thứ tư của hắn, cũng chính là ngươi – Phạm Cửu Tiêu, vốn không quen nhìn bọn ngoại tặc kiêu căng hống hách, ở trên triều thỉnh mệnh muốn tới quét sạch biên loạn!”
Ách, nguyên lại *** long này cũng có thời là anh hùng nhìn xa trông rộng ư? Ta chưa từng sắp xếp lại kí ức của Phạm Cửu Tiêu, có lẽ nói trong đầu ta chỉ có mấy cái chuyện tình vớ vẩn của hắn cũng nên.
“Ngươi khi đó đương nhiên không để một tên tham tướng nho nhỏ vào mắt, nực cười, khi đó ngươi một thân minh hoàng tứ trảo long bào, trong mắt chúng ta cao quý tựa như thần minh giáng thế.” Ta phát hiện Uông Hằng Nghiệp có một ưu điểm, đó là hắn tuy rằng thực ghét ngươi, ghét cay ghét đắng, nhưng khi khen ngợi, thì là rất thật lòng.
Bất quá dựa vào những hiểu biết của ta về *** long Phạm Cửu Tiêu mà lý giải, ta cho rằng, hắn năm đó không chú ý tới Uông Hằng Nghiệp, không phải vì đối phương chỉ là một viên tướng nhỏ nhoi, mà vì khi đó Uông Hằng Nghiệp chưa có cái khí thế phá địch lỗ, định phong ba [ đánh tan cường địch, đối đầu sóng gió ] mà thôi.
Dâm long này đúng y như Hình Huân nói mỉa, khẩu vị đúng là vô cùng đặc biệt, những người mà hắn thích thượng, cơ bản đều là những kẻ có vai vế không nên chọc tới, từ Phạm Cửu Hâm đến Đường Mật, đều chẳng phải kẻ hiền lành gì. Bởi vậy ta cho rằng Lưu Quan chỉ là một phút hứng lên ăn chay của hắn mà thôi, cái tên đó căn bản không để Lưu Quan vào mắt, bằng không lão bản gánh hát kia làm sao dám ngược đãi hài tử đáng thương đó như vậy? Chắc là cho rằng Vương gia chỉ là chơi đùa mà thôi, không cần lo lắng gì cả…
“Ngươi là vì cảm kích bản vương sao?” Ngây ngốc thốt ra, rồi lại muốn cắn ngay vào lưỡi, bởi vì Phạm Cửu Tiêu vốn chẳng đáng cùng ai bàn chuyện nhân tình. Nhưng dù sao cũng phải có một lý do để giải thích sự nhẫn nhục của Uông tướng quân chứ? Ta tin tưởng, bất luận là gì, thì một nam nhân bình thường bị một nam nhân khác thượng, liền vẫn có thể thản nhiên cho đó là bị chó cắn một phát, rồi bỏ đi.
“Ha ha! Cảm kích? Vương gia nói giỡn sao?” Ném cho ta ánh mắt khinh thường kèm một nụ cười giễu cợt, tay Uông Hằng Nghiệp rời chuôi đao, đấm mạnh vào cột trướng như để phát tiết lửa giận, “Ta phải cảm kích binh của Vương gia mạnh hay bạc của Vương gia nhiều đây? Hanh hanh, ngươi khi đó mang đến, bất quá chỉ là cái thân phận Vương gia, tới để phô trương mà thôi! Ta nên cảm kích ngươi sinh ra tại gia đình đế vương mà vẫn cuồng tưởng đến sống chết của bách tính chúng ta hay sao? Tứ Vương gia, binh của ngươi, tiền của ngươi, cũng không phải từ ngươi mà ra, đố kị cũng được mà ước ao cũng tốt, ta có gì mà phải cảm kích đây?! Mà ta cũng tuyệt đối không ngu dốt đến nỗi vì cảm kích mà để nam nhân cưỡi! Phạm Cửu Tiêu, ta thật bội phục ngươi! Ta rất hận, mà cũng rất phục ngươi! Ta hận vì sao ta chỉ nghĩ tới việc báo thù, chỉ nghĩ tới trong tay có đủ binh mã liền liều mạng sống mái với ngoại tặc, đem tất cả oán hận đòi lại. Mà ngươi, một người so với ta còn trẻ hơn, một vương tôn sống trong cẩm y ngọc thực lại có thể nghĩ đến đi tận lực bang trợ cho *** du mục ngoại tộc ở quan ngoại có thể kiến thành tụ thị [ xây thành họp xóm ], giúp bọn họ an cư lạc nghiệp. Ngươi nói… Bọn họ sở dĩ có gan làm loạn, bởi vì không có vướng bận, cướp xong liền đi, mà bọn họ đi cướp, bởi vì bọn họ không có khả năng đạt được những gì họ muốn. Cho nên, ngươi cho bọn họ, những người không có chỗ để đi một thành trì, để bọn họ có nhà mà lo lắng, ngươi giúp bọn họ kinh thương, để họ có thể trao đổi được hết sản vật phong phú vùng Trung Nguyên. Bọn họ tựa như bầy ưng tự do tự tại, ngươi liền mang đến xiềng xích giam cầm trói buộc đôi cánh , bọn họ tựa như ngựa hoang, ngươi đem tới mang tới cho họ một chốn về phải đưa tay giữ gìn. Từ đó về sau, ngoại tặc thực sự như ngươi nói, rất sợ chúng ta đánh vào chỗ ở mà bọn họ rất khó mới có được, cũng không dám Tề Sầm quận của chúng ta nữa. Khi đó ta không rõ, vì sao ngươi lại đem kẻ thù ta hận không thể chính tay đâm chết thành láng giềng ngay bên cạnh… Ta còn nhớ rõ, lúc đó Trần tướng quân cũng hỏi ngươi như vậy, vì sao không giết sạch bọn chúng mà trừ hậu họa, ngươi có nhớ mình đã trả lời thế nào không, Vương gia?”
“…” Ta có thể nhớ được câu trả lời của Phạm Cửu Tiêu, nhưng vĩnh viễn không bắt chước được cái khí thế của hắn khi nói câu đó…
“Vương gia, ta vĩnh viễn không quên được, năm kia tại dưới tán đào, kẻ chà đạp lên tôn nghiêm nam nhân của người khác, lại chính là người năm đó tại biên ải, đứng trên thành cao, nhìn xuống vùng quan ngoại màu mỡ, nói với chúng ta ‘Cô vương đem tới năm vạn tinh binh, không phải để đuổi cùng giết tận, mà chỉ để nói cho bọn chúng biết, Phạm quốc lúc nào cũng có thể giết hết bọn chúng. Cái ngươi muốn không phải khiến người chết sống lại, mà là không để người sống lại dễ dàng chết đi mà thôi. Mục đích đã đạt được, ngươi còn có gì không phục nữa?’…” Ánh mắt Uông Hằng Nghiệp lạnh đến thấu xương, ta đột nhiên lại có cảm giác như đang đứng trước một tấm kính chiếu yêu, cái gì cũng không thể che giấu, thật giống như đang đạp hư hoài niệm đẹp của đối phương, xấu hổ vô cùng. Lại thêm nữa, ta so với tên *** long kia lại càng thêm thất bại, thất bại đến thảm thương…
Kỳ thực qua ký ức của Phạm Cửu Tiêu, ta có thể nhìn thấy… một sự thật khác đằng sau chuyện này…
Người này khi đó không chịu dùng binh, chỉ bởi vì hắn đang chờ Hoàng đế ca ca quy thiên liền xông tới tranh quyền, nên mới đem năm vạn binh mã tới biên cảnh, với danh nghĩa thảo phạt ngoại tặc. Mà chính vì như thế, luyến tiếc binh lực cũng là đương nhiên.
Chỉ là bất quá, hắn lại có thế nghĩ ra kế sách vẹn cả đôi đường, vừa bảo lưu lực lượng, vừa giải quyết kẻ địch bên ngoài lại có thể ổn định nhân tâm.. Mà hiện tại khốn cảnh ta phải đối mặt, so với hắn năm đó không khác bao nhiêu, nhưng đặt lên vai một kẻ vụng về lúng túng như ta, thì quả thật chính là vô kế khả thi [ không biết làm sao ].
Anh hùng, rốt cuộc là trời sinh, hay do thời thế tôi luyện nên? Điều đó rất khó xác định. Thì vương hầu trong người đều mang đầy khí phách, nhưng nam nhân không có chút “dũng khí” nào khẳng định không thể làm được như một vương hầu. Mẹ nó, ta Đồ Lâm không phải là kẻ không có dũng khí, chỉ là tương đối không có bản lĩnh mà thôi.
“Uông Hằng Nghiệp, khi sự thành, bản vương liền mặc ngươi xử trí, nhưng lúc này, ngươi hãy giúp bản vương phá tan cái vẻ kiêu căng hống hách của Lục đệ đi đã!” Uông Hằng Nghiệp đang chìm trong kí ức đột nhiên kết thúc, tại cái trừng mắt của hắn nhìn ta, ta thấy được ngoài hận ý, còn có một tia ánh sáng khác, ta biết mình đã thắng.
Buồn cười là, ta ngay lúc đầu, thua bởi ký ức của Phạm Cửu Tiêu, nhưng đến cuối, lại dựa vào dư uy của *** long này mà thắng. Ai, có lẽ ngay từ lúc đầu, lão thiên gia đã vứt ta vào đống tàn cục tên là “Phạm Cửu Tiêu” a…
Nói là tàn cục, chỉ đơn giản vì mỗi quân cờ, đều lưu lại một cái bóng trước đây của hắn, cho nên mỗi bước đi đều bị hạn chế bởi con đường hắn đã vạch sẵn.
Lão thiên gia gọi Đồ Lâm ta tới, không phải để mở ra cục diện mới, mà là để thu dọn cục diện rối rắm, điều này ta đã sớm minh bạch.
“… Yêu một người, thực sự khiến Vương gia thay đổi nhiều như thế sao?” Nếu để ý một chút, thì liền phát hiện bên môi Uông Hằng Nghiệp lộ ra nét buồn vô cớ, cũng không biết vì sao.
Đối mặt với nghi vấn của hắn, ta nói ra một lời chân thật từ trong lòng :”Không, thực sự cải biến một con người, không phải là có được… mà là mất đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
CHƯƠNG 12
Nếu như ánh mắt có thể đem người ta ra lăng trì, thì ta đã sớm hưởng thụ thiên đao vạn quả của Uông Hằng Nghiệp rồi.
Cẩn cẩn dực dực che giấu nội tâm sợ hãi, ta biết hiện tại không thể bộc lộ sự sợ hãi của bản thân, thắng bại chính là ở lúc này, nếu ngay cả binh lính Phạm quốc cũng không điều động được, thì sao có thể nói đến chuyện thiên hạ?! Tận lực lấy lại bình tĩnh, ta chưng ra khuôn mặt có thể nói là tươi cười chân thành trước Uông Hằng Nghiệp :”Uông tướng quân, bản vương có chuyện quan trọng muốn nói riêng với ngươi.”
“Hanh.” Tiếng hừ lạnh coi thường theo mũi đi ra, ánh mắt Uông Hằng Nghiệp nhìn ta tựa như ta là con lang lừa Đông Quách tiên sinh* vậy :”Ngươi cho rằng sau cái lần năm ấy, ta và ngươi còn có thể ở chung dưới một bầu trời hay sao?”
[* Chuyện Đông Quách tiên sinh: Ngày xưa có một người tâm địa thiện lương là Đông Quách tiên sinh. Một ngày nọ, hắn mang theo một túi sách đi khỏi nhà. Hắn sợ con lừa bị nặng, liền chính mình mang túi, rồi nắm con lừa dắt đi. Đi lâu mệt, liền ngồi xuống một gốc cây nghỉ ngơi. Lúc này, có một con lang bị thương chạy tới trước mặt Đông Quách tiên sinh, nói mình là một hảo lang ( con lang tốt ), nhưng thợ săn lại muốn giết chết nó, và cầu Đông Quách tiên sinh cứu mạng. Đông Quách tiên sinh thấy thế thập phần thương cảm, liền bỏ hết sách trong túi ra, giấu nó vào bên trong. Lúc thợ săn đuổi tới hỏi, thì Đông Quách tiên sinh nói không biết, cứu con lang một mạng. Thế nhưng, khi vừa chui ra khỏi túi, con lang đã lộ ngay ra bản mặt hung ác, nói nó ở trong túi đến nửa ngày, giờ đã đói bụng, muốn đem Đông Quách tiên sinh ăn cho đỡ đói. Đông Quách tiên sinh nói nó lấy oán trả ơn, muốn tìm người phân xử. Bọn họ trước tiên tìm lão thụ ( cây đại thụ ) làm chứng, lão thụ nói mình không rõ ràng. Tiếp đến tìm lão ngưu, thì lão ngưu lại sợ lo chuyện bao đồng. Cuối cùng tìm được một lão nông phu, lão nông phu nghe xong thì nói, hắn không tin trên đời có loại chuyện này, muốn bọn họ làm lại một lần cho xem, rồi sẽ nói ai có lý. Vì thế, lang liền chui vào trong túi. Lão nông phu lúc này liền đem túi buộc chặt, rồi hung hăng dùng cuốc đánh chết con lang. Hắn nói với Đông Quách tiên sinh, đối với con lang bại hoại như vậy, nghìn vạn lần không thể nhân từ. ( search từ google, trans bởi QT ) ]
“…” Ta biết chuyện dưới tán đào năm đó đối với hắn là một sự sỉ nhục, một vết nhơ cả đời, đổi lại là ta, thì ta cũng hoàn toàn không muốn cùng một tên *** côn [ côn đồ *** đãng ] nói chuyện, nhưng bất quá, dựa theo lẽ thường mà phân tích, lúc này, khi ở cùng một chỗ với Uông Hằng Nghiệp, thì kẻ bị nguy hiểm phải là Phạm Cửu Tiêu mới đúng —- “Uông tướng quân an tâm, bản vương chỉ muốn đơn độc cùng ngươi mật đàm, còn những người không liên quan, ai cũng không được vào, kể cả thủ hạ của ngươi, đương nhiên cũng có cả người của ta…”
“Vương gia!” Hình Huân kinh hãi vội kêu to một tiếng, lưỡi kiếm trong vỏ cũng đã lộ ra mấy phân, đôi mắt lộ ra nộ khí, vì có Uông Hằng Nghiệp ở đây nên không thể làm gì, chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm ta, dõi theo từng động tĩnh.
Ta biết hắn lo lắng cho ta, lo lắng ta sẽ trở thành con cá trên thớt mặc Uông Hằng Nghiệp đâm chém, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Phạm Cửu Tiêu kia làm việc ác cũng chẳng chừa lấy một đường lui, hôm nay ngoại trừ chiêu được ăn cả ngã về không này, thì còn cách nào khác nữa đây? Nghĩ nghĩ, hỏa khí cũng bốc lên đầy đầu.
Lão thiên gia a lão thiên gia, đều là xuyên qua, ngươi xem Hạng Thiếu Long kia kìa, hắn được hưởng cái gì? Vừa rơi về thời cổ đại, hết gặp mỹ nữ lại gặp mỹ nữ, mà mỗi mỹ nữ kia đều hận không thể cùng hắn xuất sinh nhập tử như chim liền cánh.
Rồi nhìn lại ta xem, vừa rơi xuống, mở mắt ra là gặp nam nhân, quay đầu lại cũng toàn nam nhân, mà mỗi tên nam nhân đó đều chỉ hận không thể đem ta ra thiên đao vạn quả, đày xuống mười tám tầng địa ngục — Mấy cái khác biệt cũng đừng nói đến, ngươi đày ta về đây bắt ta làm nông dân trồng rau ta cũng không ngại, tại sao lại bắt ta làm vương gia a? Làm một vương gia ăn chơi đàng *** thì ta cũng rất vui đấy, nhưng vì cái gì cứ bắt ta đi giành thiên hạ? Nếu mà làm anh hùng một phương hoành tráng hào hùng tranh thiên hạ thì ta cũng muốn thử xem, nhưng vì sao lại là một anh hùng rơm chỉ biết phá chứ không biết làm, hỗ trợ thì ngay cả một người cũng không tìm được?
Quên đi, kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chằng hay, chỉ còn cách dựa vào chính mình thôi…
“Uông tướng quân, ngươi nếu đã cho rằng ta không phải là “vương gia thật” thì còn lo lắng cái gì đây?” Ha hả, ngoại trừ ta ra, ai cũng không biết ta đang khẩn trương đến thắt hết cả ruột, “Huống hồ, thật giả chưa tính, bản vương tay trói gà còn không chặt ( nhưng khí lực áp nam nhân thì có rất nhiều [cái này là của tác giả nha :)) ] ), một kẻ thư sinh liệu có thể làm gì một đại tướng quân đây?”
“… Ngươi muốn nói chuyện một mình với ta?” Kiêng dè tránh đi ánh mắt như muốn giết người của Hình Huân, Uông Hằng Nghiệp nhìn ta mang theo tia oán hận nồng đậm, cắn chặt răng :”Hảo! Đã như vậy, thì thỉnh Hình công tử chờ tại doanh môn, Vương gia… Ngươi đi theo ta !” Đại khái không qua được sự mê hoặc của cơ hội báo thù, Uông Hằng Nghiệp lúc này liền liều mạng dấn thân.
Thấy thế, ta theo bản năng chần chờ một chút, nhưng không cho ta cơ hội do dự, Uông Hằng Nghiệp đã đi như bay, khiến ta phải chật vật mà theo, chỉ nghe loáng thoáng tiếng Hình Huân phía sau, nhưng tiếng bước chân của Uông Hằng Nghiệp phía trước rõ ràng đã bất ổn đôi chút.
“Uông tướng quân, nếu Vương gia có gì bất trắc, khi trời tối, Hình mỗ nhất định sẽ huyết tẩy An Khánh doanh.”
Hình đại suất ca a — ngươi đừng có mở miệng là đem ta trở lại thành ác nhân có được không? Cướp của giết người, phóng hỏa đốt nhà, đó là việc làm của người xấu, ngươi không phải là hiệp khách sao? Vì sao phải ô danh vì tên Phạm Cửu Tiêu tội ác tày trời này?
Nói không cảm động là nói dối, nhưng hiện tại ta không có thời gian cùng Hình đại suất ca nắm tay mà ca “Đời này thủy chung vì ngươi.”, mà ta tin tưởng, Hình đại suất ca cũng sẽ không cho ta cơ hội đụng tới một sợi tóc của hắn.
Không quay đầu lại, ta lên tiếng giục Uông Hằng Nghiệp bước vào quân trướng phía trước, ta rất sợ, rất sợ khi quay đầu lại, sẽ thấy Hình Huân đứng đó, dáng người đứng thẳng, ánh mắt thì lo lắng dõi theo ta. Ta rất sợ, nếu nhìn thấy, nước mắt sẽ không kìm được mà tuân theo định luật vạn vật hấp dẫn, rơi xuống. Hình Huân, bất luận sự quan tâm kia dành cho ai, ta hay tên *** long kia, thì ân tình của ngươi, Đồ Lâm ta cũng xin tiếp nhận.
Ôm trong lòng ý nghĩ không thể cô phụ ân tình khí phách của mỹ nam tử, nên khi trướng môn vừa vén lên, ta chỉ đơn giản nhắm hai mắt, tim đập mạnh một cái, cũng không quản tiếp theo Uông Hằng Nghiệp muốn giết hay thiến Phạm Cửu Tiêu, liền thuần thục cởi vạt áo, trong lúc đối phương vẫn đang há hốc miệng kinh hãi, thì đã thoát hơn nửa y phục của chính mình.
“Ngươi?! Ngươi muốn làm gì —” Bức tường đề phòng nhanh chóng được dựng lên, nhảy ra xa mấy bước để duy trì khoảng cách, đôi mắt hổ của Uông Hằng Nghiệp trừng lớn như sắp nhảy ra tới nơi, tay bất giác nắm chặt lấy vạt áo. Bất quá hắn nhầm rồi, chí ít lần này, “Phạm Cửu Tiêu” ta cũng không muốn thượng hắn…
“Còn chờ gì nữa? Ngươi không phải vẫn hận bản vương năm đó vũ nhục ngươi sao? Chuyện đã xảy ra, có xin lỗi cũng vô dụng. Đơn giản thế này, nam tử hán đại trượng phu, có vay có trả, cùng lắm thì, bản vương trước cho ngươi thượng lại, đến lúc luận chính sự, thì đừng mang thành kiến cá nhân, chỉ bàn cục diện chính trị, Uông Hằng Nghiệp, ngươi có ý kiến gì không?” Dù sao thân xác này cũng là của *** long kia, “tự” tác nghiệt, không thể sống, ta không liên can.
Vô luận là trong kí ức của ta hay Phạm Cửu Tiêu, thì cũng là chưa từng bị người thượng qua. Bày ra tư thế như cá nằm trên thớt mặc người chặt chém, ta đứng trên tấm thảm dày, đưa mắt nhìn Uông tướng quân đang chết tại chỗ, mắt nhắm chặt, liền khó chịu mà gầm nhẹ :”Thế nào? Ngươi không phải vẫn ôm hận vì bị ta thượng hay sao? Ta cho ngươi thượng lại là được, còn kì kèo cái gì?” Ai ai, tốt nhất là ngươi nên lấy bộ dáng quân tử nói điều chính nghĩa, cho ta biết không thích bị nam nhân thượng cũng như không thích thượng nam nhân, tránh giúp ta một kiếp a…
“Hanh, ngươi nghĩ chỉ thượng ngươi là nỗi hận trong lòng ta sẽ tiêu tan sao? Ta chỉ hận không thể đem ngươi lột da xẻ thịt —” Một lúc lâu sau, rốt cục người nào đó cũng không chịu nổi mà phát ra thanh âm nghiến răng nghiến lợi. Rụt người lại một chút, ta không dám nhìn Uông Hằng Nghiệp, hắn lúc này chắc chắn sẽ rất đáng sợ đi… Kháo, không nghĩ tới Uông tiểu tử ngươi mặt mũi sáng sủa anh khí đầy trời như vậy mà lại là một kẻ khoái SM đi?
Dựa theo mớ hiểu biết năm đó khi ở cùng đám bạn trong kí túc xá, ta biết, tuyệt không thể ngồi chờ chết lúc này. Huống chi theo sự “phổ biến kiến thức” của cô bạn kia, SM cũng có thể gây nghiện a… Đến lúc đó không có ai hành hạ liền ngứa ngáy khó chịu… Nôn, ta cũng không đến nỗi bất hạnh như thế chứ?
May mắn thay, trời xanh rốt cuộc cũng thấu lòng người, cũng hiểu một hảo hài tử tài hoa phúc hậu hiền lành tốt tính như ta, chỉ là thay thế một tên *** long mà thôi, bị người XXOO thực sự là rất bất công, tại lúc ta sắp chịu không nổi định nhảy dựng lên nói không nên, thì Uông Hằng Nghiệp đã nở nụ cười so với băng còn lạnh hơn mấy phần, mang đầy sự châm chọc, đủ khiến một người lãnh tâm lãnh tính cũng phải nổi cơn điên :”Bất quá thật không nghĩ tới a, Vương gia, ngươi mà cũng có ngày hôm nay, hanh hanh, y như một con cẩu thấp hèn đang động dục chạy vào quân doanh cầu nam nhân thượng, ha ha ha —”
“Uông Hằng Nghiệp, con mẹ nó ngươi muốn thượng thì thượng đi, nếu không có bản lĩnh nói cho ta một tiếng, để ta còn tránh!”
Nê Bồ Tát cũng có ba phân thổ tính [ câu này theo mình nghĩ chắc kiểu con thỏ điên lên cũng cắn người…], ngươi nghĩ ta đây là nguyện ý hả?
Ngẩn ra, cũng chẳng biết có phải đang chờ ta nổi điên lên không, bỗng nhiên, trên khuôn mặt tuấn suất của Uông Hằng Nghiệp hiện lên nét cười nhợt nhạt :”Vương gia a, là ngươi tranh không nổi với huynh đệ nhà mình nên mới đến cầu ta sao…”
“Ai nói ta tranh không nổi?” Không mặc quần áo lâu như vậy, dù có nằm trên mao thảm cũng là rất lạnh a.
Lạnh lùng đứng lên, dùng một tốc độ còn hơn tập hợp khẩn cấp của quân huấn mà mặc quần áo vào, chỉ chớp mắt, từ xộc xệch đã trở lại chỉnh tề, ta liếc mắt nhìn Uông Hằng Nghiệp, ngồi xuống vị trí chủ thượng, liều mạng tìm kiếm trong kí ức Phạm Cửu Tiêu, xem thứ gì có thể đem ra làm phao cứu trợ lúc này :”Uông tướng quân sẽ không quên mất hai mươi vạn thiết kỵ của Tứ vương phủ danh chấn Trung Nguyên đấy chứ?” Sở dĩ gọi là thiết kỵ, thứ nhất là bởi vì tất cả đều là binh hùng tướng mạnh trang bị kỹ lưỡng, thế như cương thiết, thứ hai, là vì bọn họ đều là tử sĩ của Tứ vương phủ, ngay cả Hoàng thượng cũng không thể điều động. Danh là công quân, nhưng thực chất là tư bộ, là đội quân mà Phạm Cửu Tiêu cực kỳ tự hào, cũng là con bài chủ của hắn. Nếu đem đội quân này trở lại bên người, thì dù Phạm quốc có rơi vào tay lão Lục Phạm Cửu Sùng đi chăng nữa, thì thế lực hai bên vẫn có thể coi là cân bằng.
“Quan Trung ai chẳng biết thiết kỵ của Tứ vương phủ vô cùng lợi hại, vậy tại sao Vương gia phải khổ sở đến đây cầu bản tướng? Hanh hanh.” Uông Hằng Nghiệp phản bác, tựa hồ rất muốn đem ta tống ra khỏi trướng, nhưng lại do dự xem có nên lập tức chém chết ta tại chỗ không.
Không dám để cho hắn có thời gian suy nghĩ, ta nhanh chóng đem trọng tâm câu chuyện xoay trở về :”Uông tướng quân, ngươi hẳn rất rõ thiết kỵ lúc này đang trụ tại biên quan chống lại sự quấy nhiễu của ngoại tộc, lúc này gọi trở về, tuy có thể giải quyết hiểm cảnh của bản vương, nhưng sẽ hại Phạm quốc biên cảnh trống rỗng, ngoại tộc xâm lấn.Quốc sự lớn hơn gia sự, bản vương tuyệt đối sẽ không vì bản thân mà khiến muôn dân chìm trong máu lửa. Huống chi, nếu là dùng cường binh đối chọi với Lục đệ, chinh chiến tất sẽ có tử thương. Bất luận là bên nào, cũng đều là binh lính Phạm quốc, là tướng lĩnh Phạm quốc, Lục đệ dù có hồ đồ, thì Tứ ca này cũng không thể hùa theo hắn làm bậy. Uông Hằng Nghiệp, bản vương cũng không phải rơi đến mạt lộ mới đến cầu ngươi, điểm này ngươi phải rõ.”
“Nga? Nếu không phải là không có ta không được, Vương gia kiêu ngạo như vậy, sao lại đơn giản mà “xá” thân a?”
“…” Uông Hằng Nghiệp ngươi sai rồi, kiêu ngạo ấy là Phạm Cửu Tiêu, chứ không phải là Đồ Lâm ta.
Kì thực, đã là nam nhi, ai mà không có ý nghĩ muốn giành lấy thiên hạ, xưng bá một phương? Ta trước đây chỉ là một tiểu dân, tuy giờ ly khai quê hương vạn dặm, cũng không tránh khỏi mấy màn xuân thu đại mộng của thanh niên tuổi trẻ khí thịnh.
Thế nhưng, ta mỗi lần tỉnh ngủ đều nhéo chính mình mấy lần, lần nào cũng đau thấu từ tâm đến xương, chứng tỏ không phải là đang mơ.
Ta rất rõ ràng, lê dân trăm họ của Phạm quốc đây không phải là mơ, đây cũng không phải là trò chơi trên máy vi tính, có thể chỉ ngồi một chỗ chỉ loạn. Đây cũng chẳng phải phim truyền hình, quần chúng giáp ất bính đinh trước mắt ta ngã xuống, hai mắt nhắm lại, chẳng bao giờ mở ra được nữa.
Ta biết, máu chảy ra ở đây không phải là siro, hàng lệ kia không phải là thuốc nhỏ mắt, cây cỏ đây đều là cây cỏ thật, ta biết kẻ ở trong trướng đang muốn chém chết ta ngay tức khắc – Uông Hằng Nghiệp, thân thể hắn, cũng là ấm áp.
Sống, đúng vậy, tất cả mọi người đều đang sống.
Cho nên ta muốn có thể sống lâu hơn mọi người… Càng lâu càng tốt.
Đây chính là xuất phát từ nội tâm của một tiểu thị dân bình thường. Không sai, ta rất nhát gan, ta rất sợ có thêm người chết, rất sợ giữa đêm tối không đèn, đại môn đột nhiên bật mở. Ta không có khí phách của một đại tướng quân có thể đạp lên ngàn vạn cốt thi mà giành thắng lợi, thực sự không có. Nói ta chưa từng thấy cũng đúng, nói ta là quê mùa cũng không sao, ta là một tiểu nhân vật, sinh ra lớn lên ở một thời đại hòa bình, chưa từng có một tia ý nghĩ sẽ đoạt mệnh người khác.
Ta không thể an nhàn tọa trên ngai vàng được đệm bằng huyết nhục chồng chất của kẻ khác mà vẫn ung dung bình thản, không thể không thể !
“Uông Hằng Nghiệp, ngươi là kẻ đã kinh qua sinh tử vô số, ngươi hẳn sẽ nhìn ra được kết cục của chuyện này đi?” Ngồi xếp bằng trên tấm thảm, khuỷu tay tựa đầu gối, chống lên má, rất không có hình tượng mà nghiêng qua một bên, liếc nhìn Uông Hằng Nghiệp, chỉ có mồm miệng là còn hơi có khí chất giống tên *** long kia :”Ngươi thân là thống lĩnh, hẳn rất rõ ràng nếu như muốn, ta có thể ngồi trên đầu Lục đệ. Nhưng chinh chiến trong mấy tháng, chắc chắn đất nước sẽ phải chia cắt nhiều năm. Trước không nói trong triều nhượng Lục đệ thắng thế, hắn chắc chắn sẽ giết một người răn trăm người, hại chết rất nhiều thân đảng của ta, mà ta, nếu muốn đoạt lại thực quyền, cũng sẽ không được nương tay, cũng sẽ giết hết bọn cận thần tiếp tay cho hắn… Nhưng nếu nói về dân chúng, hắn muốn binh, ta cũng muốn binh, nhất gia nhất hộ liệu có thể có bao nhiêu nhân khẩu mà nhập ngũ? Ruộng hôm nay cày mai có thể cày không? Thương [ trao đổi, buôn bán ] hôm nay thông [ liên kết, thuận lợi, trôi chảy ] mai liệu có thông không? Nhân tâm hoảng sợ, suốt ngày không được an bình, chuyện trong nhà của bậc đế vương, hà tất phải bắt trăm họ bồi táng?”
Y như hồi trước ta xem phim bộ, đôi nam nữ có quyền có thế nói chuyện yêu nhau mà hở một tí là lôi cả đống người ra làm vật hy sinh, cái gì mà vì ngươi ta có thể giết hết người trong thiên hạ, cái gì ai ngăn cản ta ở cùng một chỗ với ngươi sẽ giết sạch, cái gì mà chỉ cần có ngươi thì cả thế gian này ta đều không để vào mắt, cái gì vì hồng nhan mà xông vào nha phủ, cải triều hoán đại khởi binh tạo phản, tất cả đều vì một người nữ nhân… Ai, chỉ là nói chuyện yêu đương thôi, vì sao cứ phải đụng đến tính mạng người khác chứ? Các ngươi muốn yêu muốn hận thì cứ việc đóng cửa nói với nhau, đừng có rỗi việc mà thề này thề nọ tự dưng đem mọi người giết sạch để ở bên nhau có được hay không? Mọi người đều là vô tội a!
“Hanh…” Chân mày Uông Hằng Nghiệp giật một cái, nhưng hai tay vẫn ôm trước ngực, hoàn toàn không có ý muốn động, “Nếu Vương gia đã giác ngộ cao đến như vậy, thì cứ đơn giản buông tay ra nhường thiên hạ cho Lục Vương gia đi, coi như cũng đã cứu dân tránh khỏi phen máu chảy. Nói thì rất hay, nhưng kỳ thực Vương gia làm nhiều như thế cũng vẫn chỉ vì muốn đoạt được giang sơn Phạm quốc !”
“Sai, đây không phải muốn, mà ta tuyệt không cho Lục đệ đắc thủ !” Ta không nghĩ muốn có thiên hạ, thực sự, ta một chút cũng không muốn dính tới phiền phức lớn như vậy nha! Hận — “Lục đệ không phải là một người tốt, nếu để hắn đắc thế, bách tính tất sẽ gặp đại nạn. Hắn từ nhỏ đã bị nuông chiều thành hư, hảo đại hỉ công [ thích đao to búa lớn ], cùng xa cực dục [ tham mê quá độ ], vị trí nhiếp chính vương nếu để cho hắn, thì thật khó tưởng tượng a…”
“Nói đến nuông chiều thành hư, hảo đại hỉ công, cùng xa cực dục… Vương gia, ngươi thực sự nghĩ cái tên đệ đệ bốc đồng kia có thể sánh với ngươi sao? Hanh hanh hanh —” Vỗ mông ngựa lại quá lên tới đùi [ khéo quá hóa vụng, tâng bốc quá lên rốt cuộc lại sai lầm ], cố gắng lắm sắc mặt Uông Hằng Nghiệp mới hòa hoãn đôi chút, vậy mà rất nhanh đã nghe thấy tiếng khớp tay bẻ răng rắc.
Một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống lưng, ta thế nào quên mất cái khoản tùy hứng làm bậy này *** long là vô địch đi? Việc cấp bách, thôi thì phải một lần nữa hi sinh danh tiết của “chính” mình.
“Ai… Không sai, bản vương quả thực cũng có tật xấu này. Nhưng bất đồng chính là, bản vương chính vì nó mà mất đi người cực kỳ quan trọng trong cuộc đời, ta lúc này chỉ có thể cố gắng trả giá cho lỗi lầm của mình thôi…” Dừng một chút, ta hạ giọng, thanh âm trầm trầm hỗn loạn mang theo vài tia ái muội :”Uông tướng quân, ta đã hiểu rõ, cần gì phải dùng đến cách này, còn chiêu nào nữa đem ra luôn đi?”
“…” Không có phản bác, đôi hổ mục của Uông Hằng Nghiệp dần trở nên ngưng trọng, hán tử đỉnh thiên lập địa này tạm thời bỏ qua ân oán cá nhân, đem tiếng Phạm Cửu Tiêu trở lại thành tiếng người mà nghiêm túc suy xét.
Không một tiếng động phát ra, không khí im lặng đến quỷ dị. Đây rõ ràng là thời cổ đại, nhưng không hiểu sao ta lại nghe thấy tiếng kim giây tích tắc tích tắc, thanh âm gõ đều đều vào tai như muốn lấy cả cái mạng nhỏ này đi.
Sự trầm mặc của Uông Hằng Nghiệp cho ta mấy giây tỉnh lại, lúc bắt đầu thì nói chuyện lung tung, một hồi thì đem mấy cái lý do trên trời ra thuyết phục đối phương… Ta thật đã nghĩ mấy chuyện chính trị này quá đơn giản rồi.
Ai, hơn chục năm đi học, tân tân khổ khổ học hành, toán lý hóa sinh đều học thật kĩ, sách đọc thuộc làu, phương trình viết chính xác, nhưng lúc này, mấy thứ kia liệu có ích gì? Hai… giờ thật muốn đổi lại, đem mấy người cuồng tiểu thuyết võ hiệp cùng mấy đạo diễn phim truyền hình tới hỗ trợ…
Đột nhiên, một tiếng ho khan bật ra cắt đứt dòng suy nghĩ, ngẩng đầu lên, liền thấy trước mắt là khuôn mặt Uông Hằng Nghiệp, hai mắt lóe lên tia sáng nhìn ta. Thật là, vì sao mấy cổ nhân này ai cũng âm hiểm phúc hắc giảo hoạt hơn ta a? Mà người nào cũng là mỹ nam tử khiến người khác hận không thể thắt cổ chết quách đi cho rồi… Nhất là đôi mắt a, một người lại một người đẹp hơn, lúc nào cũng như lóe ra quang mang chói mắt, khó ai bì kịp…
Không thể thừa nhận hay có lẽ nên nói là không chút hài lòng, ta thấy đôi mắt của Uông Hằng Nghiệp kia có điểm ngây dại, liền ho khan mấy tiếng, ý bảo, Uông tướng quân có chuyện gì cứ nói, rồi nhanh chóng quyết định khi còn chưa muộn. Cuối cùng, lão thiên gia đúng là không toàn tâm toàn ý muốn diệt ta, lần này, tuy thủ đoạn có chút vụng về, nhưng tựa hồ chó ngáp phải ruồi nói đúng chỗ khiến Uông Hằng Nghiệp có chút động tâm.
“Nói thật, ngươi cùng Lục Vương gia ai ta cũng không tin.” Ném cho ta một ánh mắt khinh miệt lạnh như băng, Uông Hằng Nghiệp đưa tay về phối đao bên hông, làm kích khởi một cảm giác yên lặng áp bách đến quỷ dị. Nói đi cũng phải nói lại, mấy người nay sao cứ thấy ta là thích ném mấy cái khinh bỉ này a? Không biết là Phạm Cửu Tiêu trước đây đối nhân xử thế thất bại hay là ta lúc làm Phạm Cửu Tiêu thì liền thất bại nữa…
“Ta cũng chẳng quan tâm gì đến việc trong nhà của bậc đế vương, thế nhưng nội vụ của hoàng gia lại ảnh hưởng đến sống chết của muôn dân bách tính.” Uông Hằng Nghiệp vô thức vuốt chuôi đao, khiến da gà da vịt của ta cứ nổi hết cả lên, cái cổ cứ có cảm giác lành lạnh, rất muốn kêu Hình đại suất ca tới hộ giá, nhưng cũng lại không muốn có ai thấy dáng dấp chật vật của mình.
“Tứ Vương gia a, ngươi cũng chẳng phải thứ gì tốt đẹp, ta thực không muốn để giang sơn Phạm quốc bị một tay ngươi thao túng. Ngươi nói đúng, Lục Vương gia cũng chẳng có gì tốt, chính xác phải nói, cả họ Phạm các ngươi không có lấy một người tử tế.”
“…” Uy uy, Uông đại tướng quân ngươi nói mấy lời này không phải là đại nghịch bất đạo sao?!
“Dựa vào mười vạn thiết kỳ quân của ta, thì chuyện mưu phản cũng chẳng phải là không thể. Nhưng ngươi có biết vì sao, năm đó sau khi kết thù dưới gốc đào, ta trở về lại chưa từng điều động binh sĩ, trở lại huyết tẩy kinh sư, chém đầu của ngươi xuống?”
“…Vì sao?” Hồi ức của Phạm Cửu Tiêu hù ta đến toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.
Uông Hằng Nghiệp nói không sai, năm đó hắn đại thắng khải hoàn, mấy vạn tinh binh đóng quân ngay tại kinh thành chờ phong thưởng, mà bọn họ, đều là tướng lĩnh vào sinh ra tử với Uông Hằng Nghiệp, giao tình thâm sâu, nếu Uông Hằng Nghiệp muốn khởi sự, bọn họ tám chính phần mười cũng sẽ đi theo mà liều mạng.
So với mấy lão binh sống sót qua chiến tranh, không dưới một lần lượn xuống quỷ môn quan rồi vòng lại, thì năm vạn ngự lâm quân đóng tại kinh thành chỉ như mấy đứa trẻ mới tập đi, cho dù quân trang có hoàn mỹ, nhưng mấy cậu ấm chưa từng kinh qua tinh phong huyết vũ, liệu có thể chống lại một đàn lang hổ khát máu hay không?
Trên chữ sắc có một lưỡi đao, *** long a *** long, ngươi chẳng lẽ chỉ dùng có nửa người dưới mà suy xét hay sao? Thế cái đầu của ngươi để làm gì a? Thôi, toàn nam nhân cả, ta cũng không phải không hiểu, kích động chính là ma quỷ…Ai…
[* Chữ sắc :色, còn đây là chữ đao 刀 ]
Tay Uông Hằng Nghiệp dần nắm chặt chuôi đao, đôi hổ mục không nhìn ta nhưng lại phóng ra hàn quang bức người, “Phạm Cửu Tiêu, ta cũng không phải vì thích giết chóc mới vào triều làm tướng. Ta xuất thân Tề Sầm quận nên rất rõ, Tề Sầm quận là quận ở biên giới Tây Bắc Phạm quốc, tiếp giáp ngoại tộc, như trong trí nhớ, thì không có lấy một ngày an bình. Ai ai cũng đều hoảng sợ, bất kể ngày đêm, không biết lúc nào gót sắt ngoại tộc sẽ giẫm nát biên cảnh, xông tới phóng hỏa giết người cướp của. Đến lúc hiểu chuyện, ta rất phẫn nộ, hỏi mọi người vì sao triều đình không phái thêm binh lính tới trấn thủ biên thùy, vì sao chúng ta cũng là con dân Phạm quốc, mà Phạm quốc cũng không thèm bảo hộ chúng ta, khiến chúng ta phải lang bạt khắp nơi, cốt nhục ly tán?! Ngươi có biết câu trả lời là gì không? Chính là, Tề Sầm quận sản vật cằn cỗi, hàng năm thượng cống không nhiều cống phẩm, hơn nữa ngoại tộc chủ yếu là dân du mục, tuy rằng đánh cướp nhưng không hề có ý xâm lấn, với Triều đình mà nói, đây chẳng qua chỉ là ruồi bọ tiểu nhân quấy rầy, căn bản không cần vì thế mà hao phí binh lực. Tiền bạc, quân đội, tất cả đều dồn cho chuyện xâm lược phương nam, vì nam Man giàu có đông đúc, có lợi hơn nhiều!”
Hơi thở dốc một chút, Uông Hằng Nghiệp cố gắng bình tĩnh trở lại rồi chầm chậm đưa mắt nhìn ta, bất quá, cái hắn muốn thấy hẳn là chủ nhân của khuôn mặt ấy kia, kẻ khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, rồi lại tiếp tục kích động nói :” Từ lúc đó, ta liền quyết tâm, sau này phải tòng quân nhập ngũ, bảo vệ gia hương không bị ngoại tộc chà đạp. Nhưng mà, khi ta thiên tân vạn khổ học được một thân bản lĩnh mà gia nhập quân đội đóng giữ biên thùy, đã liền phát hiện, vô luận có dâng thư trần tình [ trình bày ] bao nhiêu đi chăng nữa, thì triều đình cũng không thèm để một quận nho nhỏ ở biên quan ở trong mắt. Không có binh lực, làm sao có thể chống lại kẻ địch? Không có binh mã, sao tránh được cảnh ngoại tộc xâm lấn chém giết? Lúc mà, ta hận không thể bay tới kinh thành, xả cái đầu tên hoàng đế chỉ biết ăn ngon ngủ ngon an hưởng thái bình ấy xuống cho chó gặm, thì tên hoàng đế kia nhất thời lại trở lại bình thường, phái năm vạn tinh binh đến Tề Sầm quận thảo phạt ngoại tặc. Hanh hanh, sau ta lại nghe nói, căn bản không phải cái tên hoàng đế bệnh đến sắp chết kia hồi tâm chuyển ý, giác ngộ mọi điều, mà là Vương đệ thứ tư của hắn, cũng chính là ngươi – Phạm Cửu Tiêu, vốn không quen nhìn bọn ngoại tặc kiêu căng hống hách, ở trên triều thỉnh mệnh muốn tới quét sạch biên loạn!”
Ách, nguyên lại *** long này cũng có thời là anh hùng nhìn xa trông rộng ư? Ta chưa từng sắp xếp lại kí ức của Phạm Cửu Tiêu, có lẽ nói trong đầu ta chỉ có mấy cái chuyện tình vớ vẩn của hắn cũng nên.
“Ngươi khi đó đương nhiên không để một tên tham tướng nho nhỏ vào mắt, nực cười, khi đó ngươi một thân minh hoàng tứ trảo long bào, trong mắt chúng ta cao quý tựa như thần minh giáng thế.” Ta phát hiện Uông Hằng Nghiệp có một ưu điểm, đó là hắn tuy rằng thực ghét ngươi, ghét cay ghét đắng, nhưng khi khen ngợi, thì là rất thật lòng.
Bất quá dựa vào những hiểu biết của ta về *** long Phạm Cửu Tiêu mà lý giải, ta cho rằng, hắn năm đó không chú ý tới Uông Hằng Nghiệp, không phải vì đối phương chỉ là một viên tướng nhỏ nhoi, mà vì khi đó Uông Hằng Nghiệp chưa có cái khí thế phá địch lỗ, định phong ba [ đánh tan cường địch, đối đầu sóng gió ] mà thôi.
Dâm long này đúng y như Hình Huân nói mỉa, khẩu vị đúng là vô cùng đặc biệt, những người mà hắn thích thượng, cơ bản đều là những kẻ có vai vế không nên chọc tới, từ Phạm Cửu Hâm đến Đường Mật, đều chẳng phải kẻ hiền lành gì. Bởi vậy ta cho rằng Lưu Quan chỉ là một phút hứng lên ăn chay của hắn mà thôi, cái tên đó căn bản không để Lưu Quan vào mắt, bằng không lão bản gánh hát kia làm sao dám ngược đãi hài tử đáng thương đó như vậy? Chắc là cho rằng Vương gia chỉ là chơi đùa mà thôi, không cần lo lắng gì cả…
“Ngươi là vì cảm kích bản vương sao?” Ngây ngốc thốt ra, rồi lại muốn cắn ngay vào lưỡi, bởi vì Phạm Cửu Tiêu vốn chẳng đáng cùng ai bàn chuyện nhân tình. Nhưng dù sao cũng phải có một lý do để giải thích sự nhẫn nhục của Uông tướng quân chứ? Ta tin tưởng, bất luận là gì, thì một nam nhân bình thường bị một nam nhân khác thượng, liền vẫn có thể thản nhiên cho đó là bị chó cắn một phát, rồi bỏ đi.
“Ha ha! Cảm kích? Vương gia nói giỡn sao?” Ném cho ta ánh mắt khinh thường kèm một nụ cười giễu cợt, tay Uông Hằng Nghiệp rời chuôi đao, đấm mạnh vào cột trướng như để phát tiết lửa giận, “Ta phải cảm kích binh của Vương gia mạnh hay bạc của Vương gia nhiều đây? Hanh hanh, ngươi khi đó mang đến, bất quá chỉ là cái thân phận Vương gia, tới để phô trương mà thôi! Ta nên cảm kích ngươi sinh ra tại gia đình đế vương mà vẫn cuồng tưởng đến sống chết của bách tính chúng ta hay sao? Tứ Vương gia, binh của ngươi, tiền của ngươi, cũng không phải từ ngươi mà ra, đố kị cũng được mà ước ao cũng tốt, ta có gì mà phải cảm kích đây?! Mà ta cũng tuyệt đối không ngu dốt đến nỗi vì cảm kích mà để nam nhân cưỡi! Phạm Cửu Tiêu, ta thật bội phục ngươi! Ta rất hận, mà cũng rất phục ngươi! Ta hận vì sao ta chỉ nghĩ tới việc báo thù, chỉ nghĩ tới trong tay có đủ binh mã liền liều mạng sống mái với ngoại tặc, đem tất cả oán hận đòi lại. Mà ngươi, một người so với ta còn trẻ hơn, một vương tôn sống trong cẩm y ngọc thực lại có thể nghĩ đến đi tận lực bang trợ cho *** du mục ngoại tộc ở quan ngoại có thể kiến thành tụ thị [ xây thành họp xóm ], giúp bọn họ an cư lạc nghiệp. Ngươi nói… Bọn họ sở dĩ có gan làm loạn, bởi vì không có vướng bận, cướp xong liền đi, mà bọn họ đi cướp, bởi vì bọn họ không có khả năng đạt được những gì họ muốn. Cho nên, ngươi cho bọn họ, những người không có chỗ để đi một thành trì, để bọn họ có nhà mà lo lắng, ngươi giúp bọn họ kinh thương, để họ có thể trao đổi được hết sản vật phong phú vùng Trung Nguyên. Bọn họ tựa như bầy ưng tự do tự tại, ngươi liền mang đến xiềng xích giam cầm trói buộc đôi cánh , bọn họ tựa như ngựa hoang, ngươi đem tới mang tới cho họ một chốn về phải đưa tay giữ gìn. Từ đó về sau, ngoại tặc thực sự như ngươi nói, rất sợ chúng ta đánh vào chỗ ở mà bọn họ rất khó mới có được, cũng không dám Tề Sầm quận của chúng ta nữa. Khi đó ta không rõ, vì sao ngươi lại đem kẻ thù ta hận không thể chính tay đâm chết thành láng giềng ngay bên cạnh… Ta còn nhớ rõ, lúc đó Trần tướng quân cũng hỏi ngươi như vậy, vì sao không giết sạch bọn chúng mà trừ hậu họa, ngươi có nhớ mình đã trả lời thế nào không, Vương gia?”
“…” Ta có thể nhớ được câu trả lời của Phạm Cửu Tiêu, nhưng vĩnh viễn không bắt chước được cái khí thế của hắn khi nói câu đó…
“Vương gia, ta vĩnh viễn không quên được, năm kia tại dưới tán đào, kẻ chà đạp lên tôn nghiêm nam nhân của người khác, lại chính là người năm đó tại biên ải, đứng trên thành cao, nhìn xuống vùng quan ngoại màu mỡ, nói với chúng ta ‘Cô vương đem tới năm vạn tinh binh, không phải để đuổi cùng giết tận, mà chỉ để nói cho bọn chúng biết, Phạm quốc lúc nào cũng có thể giết hết bọn chúng. Cái ngươi muốn không phải khiến người chết sống lại, mà là không để người sống lại dễ dàng chết đi mà thôi. Mục đích đã đạt được, ngươi còn có gì không phục nữa?’…” Ánh mắt Uông Hằng Nghiệp lạnh đến thấu xương, ta đột nhiên lại có cảm giác như đang đứng trước một tấm kính chiếu yêu, cái gì cũng không thể che giấu, thật giống như đang đạp hư hoài niệm đẹp của đối phương, xấu hổ vô cùng. Lại thêm nữa, ta so với tên *** long kia lại càng thêm thất bại, thất bại đến thảm thương…
Kỳ thực qua ký ức của Phạm Cửu Tiêu, ta có thể nhìn thấy… một sự thật khác đằng sau chuyện này…
Người này khi đó không chịu dùng binh, chỉ bởi vì hắn đang chờ Hoàng đế ca ca quy thiên liền xông tới tranh quyền, nên mới đem năm vạn binh mã tới biên cảnh, với danh nghĩa thảo phạt ngoại tặc. Mà chính vì như thế, luyến tiếc binh lực cũng là đương nhiên.
Chỉ là bất quá, hắn lại có thế nghĩ ra kế sách vẹn cả đôi đường, vừa bảo lưu lực lượng, vừa giải quyết kẻ địch bên ngoài lại có thể ổn định nhân tâm.. Mà hiện tại khốn cảnh ta phải đối mặt, so với hắn năm đó không khác bao nhiêu, nhưng đặt lên vai một kẻ vụng về lúng túng như ta, thì quả thật chính là vô kế khả thi [ không biết làm sao ].
Anh hùng, rốt cuộc là trời sinh, hay do thời thế tôi luyện nên? Điều đó rất khó xác định. Thì vương hầu trong người đều mang đầy khí phách, nhưng nam nhân không có chút “dũng khí” nào khẳng định không thể làm được như một vương hầu. Mẹ nó, ta Đồ Lâm không phải là kẻ không có dũng khí, chỉ là tương đối không có bản lĩnh mà thôi.
“Uông Hằng Nghiệp, khi sự thành, bản vương liền mặc ngươi xử trí, nhưng lúc này, ngươi hãy giúp bản vương phá tan cái vẻ kiêu căng hống hách của Lục đệ đi đã!” Uông Hằng Nghiệp đang chìm trong kí ức đột nhiên kết thúc, tại cái trừng mắt của hắn nhìn ta, ta thấy được ngoài hận ý, còn có một tia ánh sáng khác, ta biết mình đã thắng.
Buồn cười là, ta ngay lúc đầu, thua bởi ký ức của Phạm Cửu Tiêu, nhưng đến cuối, lại dựa vào dư uy của *** long này mà thắng. Ai, có lẽ ngay từ lúc đầu, lão thiên gia đã vứt ta vào đống tàn cục tên là “Phạm Cửu Tiêu” a…
Nói là tàn cục, chỉ đơn giản vì mỗi quân cờ, đều lưu lại một cái bóng trước đây của hắn, cho nên mỗi bước đi đều bị hạn chế bởi con đường hắn đã vạch sẵn.
Lão thiên gia gọi Đồ Lâm ta tới, không phải để mở ra cục diện mới, mà là để thu dọn cục diện rối rắm, điều này ta đã sớm minh bạch.
“… Yêu một người, thực sự khiến Vương gia thay đổi nhiều như thế sao?” Nếu để ý một chút, thì liền phát hiện bên môi Uông Hằng Nghiệp lộ ra nét buồn vô cớ, cũng không biết vì sao.
Đối mặt với nghi vấn của hắn, ta nói ra một lời chân thật từ trong lòng :”Không, thực sự cải biến một con người, không phải là có được… mà là mất đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.