Chương 17
Tiêu
17/07/2017
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CHƯƠNG 16
Ngẫm nghĩ hồi lâu, một quyền của Mạc Ly này, cũng không nên tính toán.
Sau đó ta lại biết được, sở dĩ Mạc thị vẫn không chấp thuận đi theo Lục đệ, tất cả đều là do Mạc Ly đứng đằng sau, ra chủ ý cho cha hắn.
Ta vẫn cho rằng chính mình mưu kế rất tốt, lời nói thập phần hợp lý, rung động đến tâm can Mạc Ly, ai ngờ là chẳng tí gì liên quan. Trên danh nghĩa, Mạc Ly không có thừa kế sự nghiệp của gia tộc, nhưng thực chất mấy bậc trưởng lão cứ gặp nan đề gì là đều phải quay lại hỏi ý kiến hài tử này.
Mấy năm nay hắn đóng cửa không ra khỏi nhà, không phải là do sợ mất mặt hay xấu hổ, mà chính là do lúc này, mâu thuẫn giữa ta và Lục đệ càng lúc càng sâu sắc, phân môn biệt phái, bè cánh gì mà đi sai một bước, đều có thể gây họa diệt môn. Mạc Ly đóng cửa nhốt mình ở trong nhà, hoàn toàn có thể thành cái cớ để Mạc gia tránh đi mọi sự tranh đấu, không nghiêng về bất cứ bên nào, mấy lần Lục đệ tới, đều bị Mạc hầu lấy lý do gia môn bất hạnh mà không cho vào cửa.
Mà lần này ta đích thân tới, khiến Mạc Ly rốt cuộc cũng có thể quyết định lùi lại mà trợ giúp ta. Phạm Cửu Tiêu vốn vô cùng kiêu ngạo, hắn căn bản chẳng bao giờ có ý nghĩ đi cầu người ở trong đầu. Mà Mạc Ly thì lại quá thanh cao, hắn căn bản không có chuyện tự dưng chủ động đi giúp cho ai, mà nhất đó còn là kẻ hắn hận thấu xương.
Nhưng, Mạc Ly biết rõ, đi theo Nhiếp chính vương, với thế lực trải rộng cả trong và ngoài Phạm quốc, đó mới là con đường tốt nhất, sáng sủa nhất cho Mạc thị.
Đêm đó, sau khi hồi lại hôn ước, thuận tiện đẩy đi sứ giả của Lục đệ cùng đống đại lễ của hắn, Mạc Ly nhàn nhã ngồi bên bờ hoa trì, ngắm bóng trăng khẽ lay trong làn nước, hời hợt nói cùng ta :”Lục vương gia tuổi còn quá trẻ, không đủ để thành sự. Ngay cả nếu có người đi theo chỉ dẫn, hắn muốn lật đổ thiên hạ Phạm quốc này, thì cũng mất rất nhiều thời gian để chiêu binh mãi mã, dưỡng lại sức mạnh. Không hổ là Vương gia a, ngài thực sự rất khôn khéo, cố ý để lộ chỗ sơ hở, khiến Lục Vương gia tuổi trẻ khí thịnh không chịu được mà gây sự, cũng may, vây cánh bên kia bị tiêu diệt rất là sạch sẽ.”
“… Đâu có.” Không phải ta cố ý giả ngu, tỏ ra yếu kém để kích thích Lục đệ, ta căn bản là không hề giả bộ. So với *** long, khí thế trời sinh của ta chỉ có chút xíu như thế, bởi vì căn bản, ta dù sao cũng không phải sinh trưởng tại đế vương gia, ngày ngày sống trong âm mưu ta tranh ngươi đoạt.
Nếu bàn về khôn khéo, thì mấy người xung quanh này toàn là một đám yêu tinh chuyển thế hồ ly đầu thai hết! Nhìn bề ngoài thì là một thư sinh công tử nhu nhược yếu ớt, ai biết —-
“Mạc Ly, ngươi nói thật cho ta biết, đêm hôm trước ngươi đứng cạnh hoa trì… là thực sự muốn đi tìm cái chết sao?” Mạc Tiểu hầu dù thế nào cũng không thể biết được đúng hôm đó ta và Hình Huân không mời mà đến đi? Chẳng lẽ để dựng cảnh này, tối nào cũng phải ra bờ hồ mà báo danh sao?!
Nghe vật, Mạc Ly liền liếc mắt nhìn ta, cái nhìn đầy thâm ý, gió đêm lành lạnh, thổi tung vạt áo hắn, xòe ra như cánh hồ điệp, “Vương gia a, cũng không phải ai đứng bên bờ hồ cũng là muốn nhảy a, ta đêm đó chỉ là tâm phiền ý loạn, đứng cạnh ao hóng gió giải sầu mà thôi. Là Hình đại ca quá mức lo lắng mà hiểu sai đi, ta cũng theo ý hắn mà diễn theo thôi, ha hả —”
“…” Thấy chưa, ta đã nói mà, chính là một con tiểu hồ ly a! Không thể tin tưởng một thân hình bé nhỏ thế này, mà lại chứa đựng sự kiên cường không thua gì Hình đại suất ca. “Vậy nếu đêm đó ta cùng Hình Huân chưa tới thì sao? Ngươi thật sự thành thành thực thực mà thành hôn với nữ tử kia?”
“Nữ tử kia là thân thích của Xà phi, mẫu thân của Lục Vương gia, một khi ta cưới nàng, thì Mạc thị sẽ coi như chính thức kết đồng minh với Lục Vương gia. Nước đục cũng không phải lúc nào cũng có thể khuấy, Mạc gia cũng không có tướng quân nào thân mang trọng binh, vào lúc thái bình thịnh thế, muốn chấn hưng gia nghiệp không thể để rối loạn vì Vương gia các ngài tranh quyền đoạt vị. Mạc thị tới lúc này con cháu bất tài, gia môn suy sút, ta đã biết trước, bất quá… Vào tay ta, phải đem nó trở nên càng thịnh vượng, càng phồn vinh.”
“Như vậy chuyện ngươi ba năm trước trên đường hồi hương muốn đi tìm chết mà Hình Huân nói cũng là vở kịch của ngươi sao?” Đôi mày cau chặt, ta không thích những kẻ thông minh hơn mình, càng không thích hắn diễn trò để lừa lòng cảm thông của Hình đại suất ca. Ở trong lòng đem Mạc Ly băm vằm mấy trăm nhát, trừng mắt nhìn, mà hắn vẫn ung dung cười, cười rồi liền thở dài một hơi :”Không… Khi đó ta đúng là đã rất muốn chết để quên hết…”
“Ngươi cam lòng chết?” Cười lạnh một tiếng phản bác, ta trong lòng thầm quyết định không bao giờ tin lời mấy con hồ ly này nói nữa.
“Bất cứ ai khi bị nam nhân dùng cách thức này thượng thì đều muốn chết.” Không lạnh không nóng đưa mắt liếc một cái, Mạc Ly nhìn chằm chằm vào hàn nguyệt in bóng trên mặt nước, triền miên tựa như tin rằng, nếu nhìn đủ lâu thì bóng trăng này sẽ rơi vào tay hắn. “Ta thừa nhận khi đó thái độ của ta rất cực đoan, bất quá thiên tử trước mắt, Vương gia ngài cũng có phần thất nhân luân [ thất: mất, nhân luân : đạo lý làm người ] a?”
“…” Không sai, Phạm Cửu Tiêu này chính xác là một tên súc sinh.
“Nếu không có Hình đại ca giữ lại, thì ta đã sớm làm oan hồn tới hoàng tuyền rồi. A, Hình đại ca cũng thực ngốc, nói càng vội càng cuống, cuối cùng cư nhiên chưng ra vẻ mặt khẳng khái hi sinh vì nghĩa, nói với ta chuyện ở ngự hoa viên, hắn đã từng bị ngài cường thượng… Hắn nói, hắn có được dũng khí vượt qua, thì ta cũng vậy. Hắn nói chúng ta nên sống, vì chúng ta có quyền cũng như nghĩa vụ chứng kiến cái tên hỗn… Ách, không phải, là Vương gia, kết quả cuối cùng của Vương gia. Vương gia, ngài cũng không nên trách tội Hình đại ca ăn nói vô lễ, hắn cũng chỉ vì khuyên ta mà thôi.”
“Không sao, người bản vương yêu nhất đã không còn, những sự việc hoang đàng ngày xưa nhắc lại cũng thấy xấu hổ, không trách được các ngươi.” Ta hiện tại rất kì quái, vì sao khi thấy nhãn thần sáng rực của mỹ nhân trước mắt khi nhắc tới Hình đại ca liền rất gai mắt a?
Miệng nuốt một ngụm khí chua, cũng không biết là đố kị với ai, ta hơi nhếch đôi mày kiếm trời sinh anh tuấn của Phạm Cửu Tiêu, cố tình chậm chậm hỏi :”Ngược lại, Mạc Ly ngươi, há miệng Hình đại ca ngậm miệng Hình đại ca, chẳng lẽ ngươi… đối hộ vệ này của bản vương tâm sinh ái mộ?”
Đây không phải chi tiết quen thuộc của mấy vở kịch hay sao? Mỹ nhân gặp nạn, anh hùng ra tay, sau đó lại như từ xưa tới nay mỹ nhân ái anh hùng, anh hùng không qua được ải mỹ nhân. Về phần ta, tên xấu xa thì đã dùng xong, quăng đi đâu còn tùy số phận, nếu không phải đạo diễn quên luôn đã từng có một “bà mối”, thì cũng là bị anh hùng chém hai ba phát, thế là hết…
“Vương gia cứ nói đùa, Hình đại ca đích xác là người tốt. Ta quyết định giúp đỡ Vương gia, một phần rất lớn cũng là do nể mặt Hình đại ca.” Lời nói mang ý tứ ái muội, Mạc Ly đang nhìn chằm chằm mặt nước bỗng dưng cười sáng lạn :”Nếu Mạc Ly trời sinh bất ái hồng trang thiên ái long dương [ cứ hiểu là không yêu nữ nhân chỉ thích nam nhân thôi đi ], thì chắc chắn sẽ thích Hình đại ca. Bất quá đáng tiếc, cho dù ta thích Hình đại ca, thì trong lòng Hình đại ca cũng đã…”
“Vương gia, hiện giờ không phải lúc để phong hoa tuyết nguyệt.” Ngay lúc ta đang bị lời nói úp mở của Mạc Ly câu dẫn, nhịn không được mà nghiêng tai qua nghe, thì đã có một âm thanh lạnh lùng vô cùng sát phong cảnh vang lên, ta quay đầu lại, có chút chột dạ nhìn người chẳng biết từ lúc nào đã đứng phía sau, tuấn nhan lạnh lùng tựa sương tuyết, bàn tay cầm kiếm hơi run lên, “Không phải, chúng ta chỉ là…”
“Vương gia.” Hít sâu một hơi, cắt đứt lời thanh minh của ta, ánh mắt Hình Huân thoáng buồn trong chốc lát, nhưng ngay lúc ngẩng đầu lên, trong mắt đã bốc lên lửa giận :”Mật thám tại kinh thành vừa gửi bồ câu tới : Mộ Đồ công tử vốn sắp làm xong… Nhưng đã bị phá hủy. Là người của Lục Vương gia làm!”
“Cái gì !?”
Nghẹn họng trân trối đứng tại chỗ, ta sớm nên nghĩ đến cái tính thối nát có thù tất báo của lão Lục, chuyện Mạc gia từ hôn giống như tát thẳng vào mặt hắn, hắn đương nhiên cũng phải đem cừu nhân trước sau kéo theo…
Chỉ bất quá, cái bao cát hứng sự giận dữ này không may lại là ta…
“Lục Vương gia hẳn đã biết chuyện của Vương gia ngài ở tại Mạc phủ.” Nhàn nhạt phân tích, Mạc Ly nhìn ta không hề tức giận có chút không lý giải được :”Ta nghe nói Đồ công tử kia là tâm ái của Vương gia, cũng chính là người đưa Vương gia cải tà quy chính. Tuy rằng đáng tiếc đã qua đời, nhưng nhân tử vi đại [ người chết là lớn ], cư nhiên lại đi phá hủy nơi hắn an nghỉ, Lục Vương gia lần này cũng thật quá đáng rồi. Hắn đơn giản chỉ là muốn kích Vương gia ra tay trước, làm cho hắn có cớ mà thôi. Vương gia, ngài nghìn vạn lần không thể trúng kế khích tướng này, sẽ phá hủy đại sự a!”
“Vương gia… Cho dù Đồ công tử là người mà ngài yêu nhất, cho dù hành động của Lục vương gia khiến nhân thần cộng phẫn [ người và thần đều giận dữ ], thì cũng thỉnh Vương gia nên lấy đại sự làm trọng, không nên manh động!”
Ta đột nhiên nhận ra, không phải bọn họ muốn ta thực sự tỉnh táo lại, mà là ám chỉ — ta hẳn là nên phẫn nộ, làm như Phạm Cửu Tiêu, làm một nhiếp chính vương cao ngạo cường thế, ta hẳn là phải phẫn nộ.
Chỉ là… Dù sao thì trong mộ cũng không có thi thể, dù sao chân chính Đồ Lâm vẫn còn đang “sống” rất tốt, mộ bị hủy thì hủy đi, ta kỳ thực cũng không thấy có gì quá đáng.
“Ai, thật không nghĩ tới Lục Vương gia lại to gan lớn mật đụng tới Đồ công tử. Vương gia… làm sao có thể không giận?” Giữa lúc ta đang định thở dài một tiếng phủi hết mọi chuyện cho yên thân, thì Hình Huân lại đối Mạc Ly bồi thêm một câu đầy xúc động.
Lập tức, ta liền hiểu ý tứ của hắn: Nếu ta đã nói, vì Đồ Lâm mà thay tâm đổi tính, làm sao có thể bình tĩnh ngồi một chỗ chẳng thèm quan tâm khi nghe mộ Đồ Lâm bị hủy? Nếu Đồ Lâm thực sự quan trọng với “Phạm Cửu Tiêu” như ta nói, thì giờ này ta làm sao có thể lãnh tĩnh ngồi một chỗ mà xem xét thời thế đây?
Lão lục hạ một mưu kế hết sức ngu xuẩn, nhưng những người xung quanh lại buộc ta phải xoay quanh nó.
“… Không cần nhiều lời nữa! Mạc Ly, thay ta và Hình Huân chuẩn bị hai con khoái mã tốt nhất; Hình Huân, chúng ta lập tức xuất phát, đi tới mộ Đồ công tử –” Một lời nói dối đã thốt ra, phải dùng mười lời nói dối khác mà lấp liếm.
Chân chân giả giả, hư hư thực thực, ta tựa như mũi tên bị bắn ra trong lúc hoảng loạn, đến khi bình tĩnh lại, thì đã không thể quay đầu được nữa.
Mọi người hại ta, cũng do trước đây ta tự hại mình; mà ta bất đắc dĩ phải tự hại mình, nói cho cùng, không phải do lão Thiên gia hại ta trước hay sao?
Nói tóm lại, Phạm Cửu Sùng đáng ghét kia, sao không chết luôn đi mà hết lần này đến lần khác lôi “Đồ Lâm” ra mà chọc ngoáy? Ngươi cứ chờ đấy — chờ ta bắt được ngươi, rồi sẽ đày ngươi đi móc cống, rồi ném vào trong giếng, để lão thiên gia đem ngươi về thời kì nguyên thủy, nơi khỉ ho cò gáy chó ăn đá gà ăn sỏi, thế mới tiêu được nỗi hận trong lòng ta, hanh!
Lần thứ hai đi đến mộ của “mình”, ấn tượng so với lần trước thật là một trời một vực. Không còn cái khí thế ngất trời nữa, mà lúc này, chỉ là một mảnh hoang phế, cỏ hoang đá vụn mái gãy tường đổ… thật sự có cảm giác như một phế tích nhiều năm không hề tu sửa.
“Công nhân đều đi cả rồi?” Vứt cương xuống ngựa, mấy ngày nay bôn ba trên lưng ngựa, rốt cuộc thì ta cũng đã quen hẳn với cảm giác xóc lên xóc xuống của cái loại phương tiện giao thông này rồi.
Người, quả nhiên là sinh vật có khả năng thích ứng kì diệu, không thua gì bọ ngựa hay chuột. Đương nhiên, không thể đoán được dưới vẻ mặt nghiêm túc của ta là cái ý nghĩ này, Hình Huân đuổi tới, nhảy xuống ngựa, tao nhã ném lại mã tiên, ba bước thành hai đi đến bên cạnh ta, muốn an ủi mấy câu, nhưng lại bị sắc mặt thê lương của ta ngăn lại, thực sự không thể nói nên lời…
“Vương gia nén bi thương… Đồ công tử dưới suối vàng biết, cũng sẽ không trách ngài.”
“… Là ta có lỗi với hắn, là ta hại hắn chết rồi cũng không được thanh tĩnh.” Ai, hồi đó vì sao ta lại đem thân thể chính mình ra làm lá chắn a? Giờ thì hay rồi, trái nghe Đồ Lâm phải cũng Đồ Lâm, nghe đến ù cả tai, dần dà, cũng gần như quên hẳn cái tên bọn họ gọi kỳ thực chính là ta…
Đúng vậy… Đồ Lâm đã trở thành một thứ đạo cụ, một thứ biểu tượng, ngày càng cách xa ta… Nếu kẻ chết trong mộ đúng là Đồ Lâm, kẻ đứng trên mộ là “Phạm Cửu Tiêu”, vậy… Ta là ai đây?
Ta không phải “Đồ Lâm” cũng chẳng phải Phạm Cửu Tiêu, ta vừa là Đồ Lâm vừa là “Phạm Cửu Tiêu”, ta rốt cuộc là ai? Trời cao đất rộng, có cái tên nào cho ta, hay có chỗ nào để ta dung thân không?
Dường như toàn bộ sức lực đang cố chống đỡ cơ thể, khi nhìn thấy cái tên khắc trên mộ bia, thì đã hoàn toàn tiêu biến, hai chân mềm nhũn, ta quỳ rạp xuống trước bia đá đã vỡ, nặng nề cúi đầu.
Thấy thế, Hình Huân dường như đã bị ta dọa chết, hắn hẳn là chưa từng nhìn thấy “Phạm Cửu Tiêu” sa sút như thế này? Dù sao, người kia trong trí nhớ, là một kẻ vô cùng ngạo mạn, không quỳ thiên địa, không lạy thiên tử. Lúc còn nhỏ thỉnh an phụ hoàng, cũng chỉ qua loa dập đầu một cái cho xong. Hắn, từ trước đến nay đều không phải là một nam nhân thích hợp quỳ lạy.
“Đồ công tử đối với Vương gia quả nhiên vô cùng quan trọng…” Đưa tay cẩn cẩn dực dực đỡ lấy vai ta, thấy ta không có đẩy ra, Hình Huân cũng an tâm mà tăng thêm lực đạo. Cùng chung kẻ thù, tuy là lời hướng ta mà nói, nhưng người đang quỳ bên cạnh hắn thực sự là người mà hắn quan tâm sao?
Đột nhiên, ta thấy vô cùng mệt mỏi, nghĩ quá nhiều khiến đầu óc ân ẩn đau, bên trong, ký ức của Phạm Cửu Tiêu cùng Đồ Lâm đang cắn xé lẫn nhau, dường như muốn nuốt trọn đối phương, dây dưa xoắn xuýt.
Ta nghĩ, có lẽ cứ nói thật ra, ta không muốn nói dối nam tử vẫn luôn làm bạn với ta này. Sự nỗ lực, sự quan tâm của hắn, tất cả đều khiến ta chột dạ, ta tựa như một tiểu thâu, hưởng dụng thứ không thuộc về mình.
Ta chịu đủ rồi! Ta dối không nổi nữa! Ta muốn hét lên thật to! Căn bản không có cái gì gọi là ân nhân cứu mạng, căn bản không có cái gì là tình sử lãng mạn giữa Phạm Cửu Tiêu và Đồ Lâm, căn bản cũng không cần vì cái mộ này mà xung đột với Lục Vương gia, không cần vì mấy cái lý do này mà rối loạn trận tuyến phe ta!
Ta nghĩ muốn nói cho hắn, kỳ thực, mọi người căn bản không cần phải… vì “Đồ Lâm” mà thay “Phạm Cửu Tiêu” bán mạng…
Bàn tay trên vai vô cùng ấm áp, ta tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, biết rõ sự ấm áp của đối phương cũng chính là vực sâu tử địa, nhưng vẫn không thể khống chế mà lao đầu tới. Chỉ đơn giản là một ánh lửa nhỏ nhoi, mà lúc này, lại thực ấm, thực ôn nhu —
Nếu như đúng là Hình Huân mà nói, nếu như Hình đại suất ca thực sự là một người tốt thấu tình đạt lý, hắn hẳn sẽ tha thứ cho ta đi? Hắn hẳn sẽ tiếp nhận ta đi? Hắn hẳn sẽ không trách ta đi?
Ấp ủ một chút hy vọng, ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào bạch y mỹ nam đang có chút kinh ngạc, gần như hèn mọn cầu xin, xé rách lời nói dối trước đây, để sự thật dần lộ ra :”Hình Huân… Kỳ thực… Vị Đồ công tử kia… Cũng không tồn tại! Bịa hết! Tất cả đều là ta nói dối! Không có chuyện Đồ Lâm chết, cũng không có ân nhân cứu mạng, không, chết chính là người kia, nhưng bên trong cỗ thi thể đó cũng không phải Đồ Lâm…”
“Vương gia?” Bàn tay đặt trên vai ta chấn động, tựa như bị điện giật mà nhanh chóng rụt lại, lòng ta cũng theo đó mà trầm xuống.
Ta thậm chí còn không dám tiếp tục nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Hình Huân. Dời ánh mắt nhìn xuống hoàng thổ dưới gối, thanh âm uy nghiêm êm ái của Phạm Cửu Tiêu bị ta làm cho khô khốc mà ngắt quãng :”Hay phải nói là, Hình Huân, ngay từ đầu Đồ Lâm đã không chết, chết chỉ là thể xác của Đồ Lâm mà thôi. Ta cũng không phải là Phạm Cửu Tiêu –”
Bằng bất cứ giá nào, ta cũng muốn nói, ta muốn đem tất cả nói ra, nếu không thì bí mật này sẽ bành trướng lên ở trong ngực, đem tim ta phá nát, ta muốn nói hết —
“Vương gia!” Thế nhưng, Hình Huân lại cắt đứt.
Ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ trong nháy mắt lúc đó, nam tử bạch y như tuyết kia trở nên thật xa lạ, ánh mắt mang sự sắc bén nghiêm nghị, nhìn ta thật lạnh lùng tàn nhẫn.
Xong, có lẽ ta đã đánh cược quá mạo hiểm, giờ thì hay rồi, không biết ta kế tiếp sẽ trở thành ác linh mà bị đem vào chùa miếu cho mấy ông hòa thượng niệm kinh, hay là bị nhận định do bị kích thích quá nặng mà dẫn đến suy nghĩ hỗn loạn, trực tiếp đem cho Thương thần y thử thuốc…
Ngay lúc ta đang nghĩ có nên hay không chạy trốn, mà nếu chạy thì với khinh công trác tuyệt của Hình đại suất ca cũng chẳng thể thoát, thì Hình Huân đã lùi lại ba bước, thanh âm trấn định, vẻ mặt quyết tuyệt, khiến ta tin rằng, đáp án này không phải là trong một chốc một lát hắn có thể quyết định.
Hay là, bí mật của ta đã sớm bị mọi người biết, nhưng vẫn thủ khẩu như bình [ im lặng, giữ mồm giữ miệng ]. Chí ít, Hình Huân hắn đã sớm biết, hơn nữa, hắn cũng đã sớm quyết định giả vờ như không biết gì hết.
Ta vẫn quỳ tại chỗ, giống như bị những lời của hắn giam lại, yên lặng như tượng đá.
Ta cho rằng khi tất cả mọi sự đều bị vạch trần, thì ta có thể buông bỏ tất cả ngụy trang, ta có thể được giải thoát. Nhưng mà, Hình đại suất ca vẫn buộc vào ta những lời nói nhẫn tâm, khiến chút hy vọng của ta cũng dần cháy thành tro tàn.
“Vương gia lại hồ đồ gì nữa, ngài chính là ngài a… Ngoại trừ Phạm Cửu Tiêu ra, ngài chẳng phải là ai khác.”
“…” Ta đã hiểu, cái các ngươi cần chính là “Phạm Cửu Tiêu”, cho nên không cần biết “hắn” là ai, chỉ cần “hắn” có thể làm “Phạm Cửu Tiêu” là được rồi. Hóa ra các ngươi cũng giống như lão Thiên gia, chỉ cần trên đời này, có một “Phạm Cửu Tiêu” tồn tại là đủ — không có gì hơn.
Ta thì sao? Ta là cái gì đây? Một thằng hề? Chỉ có một chức trách là mang mặt nạ “Phạm Cửu Tiêu” mặc các ngươi xoay vòng vòng, điều khiển như một con rối? Ngửa đầu nhìn tấm bia đá, cái tên khắc bên trên dưới cái mờ mịt của sắc trời mang một nét âm trầm dị thường.
Ta vẫn luôn tin tưởng, rằng mình vẫn còn đang sống, chỉ là thay đổi thân thể mà thôi.
Nhưng Hình Huân, người mà ta tin tưởng nhất, ỷ lại nhất, người huynh đệ mà ta tin tưởng nhất lại nói với ta —
Kỳ thực, ta, đã chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
CHƯƠNG 16
Ngẫm nghĩ hồi lâu, một quyền của Mạc Ly này, cũng không nên tính toán.
Sau đó ta lại biết được, sở dĩ Mạc thị vẫn không chấp thuận đi theo Lục đệ, tất cả đều là do Mạc Ly đứng đằng sau, ra chủ ý cho cha hắn.
Ta vẫn cho rằng chính mình mưu kế rất tốt, lời nói thập phần hợp lý, rung động đến tâm can Mạc Ly, ai ngờ là chẳng tí gì liên quan. Trên danh nghĩa, Mạc Ly không có thừa kế sự nghiệp của gia tộc, nhưng thực chất mấy bậc trưởng lão cứ gặp nan đề gì là đều phải quay lại hỏi ý kiến hài tử này.
Mấy năm nay hắn đóng cửa không ra khỏi nhà, không phải là do sợ mất mặt hay xấu hổ, mà chính là do lúc này, mâu thuẫn giữa ta và Lục đệ càng lúc càng sâu sắc, phân môn biệt phái, bè cánh gì mà đi sai một bước, đều có thể gây họa diệt môn. Mạc Ly đóng cửa nhốt mình ở trong nhà, hoàn toàn có thể thành cái cớ để Mạc gia tránh đi mọi sự tranh đấu, không nghiêng về bất cứ bên nào, mấy lần Lục đệ tới, đều bị Mạc hầu lấy lý do gia môn bất hạnh mà không cho vào cửa.
Mà lần này ta đích thân tới, khiến Mạc Ly rốt cuộc cũng có thể quyết định lùi lại mà trợ giúp ta. Phạm Cửu Tiêu vốn vô cùng kiêu ngạo, hắn căn bản chẳng bao giờ có ý nghĩ đi cầu người ở trong đầu. Mà Mạc Ly thì lại quá thanh cao, hắn căn bản không có chuyện tự dưng chủ động đi giúp cho ai, mà nhất đó còn là kẻ hắn hận thấu xương.
Nhưng, Mạc Ly biết rõ, đi theo Nhiếp chính vương, với thế lực trải rộng cả trong và ngoài Phạm quốc, đó mới là con đường tốt nhất, sáng sủa nhất cho Mạc thị.
Đêm đó, sau khi hồi lại hôn ước, thuận tiện đẩy đi sứ giả của Lục đệ cùng đống đại lễ của hắn, Mạc Ly nhàn nhã ngồi bên bờ hoa trì, ngắm bóng trăng khẽ lay trong làn nước, hời hợt nói cùng ta :”Lục vương gia tuổi còn quá trẻ, không đủ để thành sự. Ngay cả nếu có người đi theo chỉ dẫn, hắn muốn lật đổ thiên hạ Phạm quốc này, thì cũng mất rất nhiều thời gian để chiêu binh mãi mã, dưỡng lại sức mạnh. Không hổ là Vương gia a, ngài thực sự rất khôn khéo, cố ý để lộ chỗ sơ hở, khiến Lục Vương gia tuổi trẻ khí thịnh không chịu được mà gây sự, cũng may, vây cánh bên kia bị tiêu diệt rất là sạch sẽ.”
“… Đâu có.” Không phải ta cố ý giả ngu, tỏ ra yếu kém để kích thích Lục đệ, ta căn bản là không hề giả bộ. So với *** long, khí thế trời sinh của ta chỉ có chút xíu như thế, bởi vì căn bản, ta dù sao cũng không phải sinh trưởng tại đế vương gia, ngày ngày sống trong âm mưu ta tranh ngươi đoạt.
Nếu bàn về khôn khéo, thì mấy người xung quanh này toàn là một đám yêu tinh chuyển thế hồ ly đầu thai hết! Nhìn bề ngoài thì là một thư sinh công tử nhu nhược yếu ớt, ai biết —-
“Mạc Ly, ngươi nói thật cho ta biết, đêm hôm trước ngươi đứng cạnh hoa trì… là thực sự muốn đi tìm cái chết sao?” Mạc Tiểu hầu dù thế nào cũng không thể biết được đúng hôm đó ta và Hình Huân không mời mà đến đi? Chẳng lẽ để dựng cảnh này, tối nào cũng phải ra bờ hồ mà báo danh sao?!
Nghe vật, Mạc Ly liền liếc mắt nhìn ta, cái nhìn đầy thâm ý, gió đêm lành lạnh, thổi tung vạt áo hắn, xòe ra như cánh hồ điệp, “Vương gia a, cũng không phải ai đứng bên bờ hồ cũng là muốn nhảy a, ta đêm đó chỉ là tâm phiền ý loạn, đứng cạnh ao hóng gió giải sầu mà thôi. Là Hình đại ca quá mức lo lắng mà hiểu sai đi, ta cũng theo ý hắn mà diễn theo thôi, ha hả —”
“…” Thấy chưa, ta đã nói mà, chính là một con tiểu hồ ly a! Không thể tin tưởng một thân hình bé nhỏ thế này, mà lại chứa đựng sự kiên cường không thua gì Hình đại suất ca. “Vậy nếu đêm đó ta cùng Hình Huân chưa tới thì sao? Ngươi thật sự thành thành thực thực mà thành hôn với nữ tử kia?”
“Nữ tử kia là thân thích của Xà phi, mẫu thân của Lục Vương gia, một khi ta cưới nàng, thì Mạc thị sẽ coi như chính thức kết đồng minh với Lục Vương gia. Nước đục cũng không phải lúc nào cũng có thể khuấy, Mạc gia cũng không có tướng quân nào thân mang trọng binh, vào lúc thái bình thịnh thế, muốn chấn hưng gia nghiệp không thể để rối loạn vì Vương gia các ngài tranh quyền đoạt vị. Mạc thị tới lúc này con cháu bất tài, gia môn suy sút, ta đã biết trước, bất quá… Vào tay ta, phải đem nó trở nên càng thịnh vượng, càng phồn vinh.”
“Như vậy chuyện ngươi ba năm trước trên đường hồi hương muốn đi tìm chết mà Hình Huân nói cũng là vở kịch của ngươi sao?” Đôi mày cau chặt, ta không thích những kẻ thông minh hơn mình, càng không thích hắn diễn trò để lừa lòng cảm thông của Hình đại suất ca. Ở trong lòng đem Mạc Ly băm vằm mấy trăm nhát, trừng mắt nhìn, mà hắn vẫn ung dung cười, cười rồi liền thở dài một hơi :”Không… Khi đó ta đúng là đã rất muốn chết để quên hết…”
“Ngươi cam lòng chết?” Cười lạnh một tiếng phản bác, ta trong lòng thầm quyết định không bao giờ tin lời mấy con hồ ly này nói nữa.
“Bất cứ ai khi bị nam nhân dùng cách thức này thượng thì đều muốn chết.” Không lạnh không nóng đưa mắt liếc một cái, Mạc Ly nhìn chằm chằm vào hàn nguyệt in bóng trên mặt nước, triền miên tựa như tin rằng, nếu nhìn đủ lâu thì bóng trăng này sẽ rơi vào tay hắn. “Ta thừa nhận khi đó thái độ của ta rất cực đoan, bất quá thiên tử trước mắt, Vương gia ngài cũng có phần thất nhân luân [ thất: mất, nhân luân : đạo lý làm người ] a?”
“…” Không sai, Phạm Cửu Tiêu này chính xác là một tên súc sinh.
“Nếu không có Hình đại ca giữ lại, thì ta đã sớm làm oan hồn tới hoàng tuyền rồi. A, Hình đại ca cũng thực ngốc, nói càng vội càng cuống, cuối cùng cư nhiên chưng ra vẻ mặt khẳng khái hi sinh vì nghĩa, nói với ta chuyện ở ngự hoa viên, hắn đã từng bị ngài cường thượng… Hắn nói, hắn có được dũng khí vượt qua, thì ta cũng vậy. Hắn nói chúng ta nên sống, vì chúng ta có quyền cũng như nghĩa vụ chứng kiến cái tên hỗn… Ách, không phải, là Vương gia, kết quả cuối cùng của Vương gia. Vương gia, ngài cũng không nên trách tội Hình đại ca ăn nói vô lễ, hắn cũng chỉ vì khuyên ta mà thôi.”
“Không sao, người bản vương yêu nhất đã không còn, những sự việc hoang đàng ngày xưa nhắc lại cũng thấy xấu hổ, không trách được các ngươi.” Ta hiện tại rất kì quái, vì sao khi thấy nhãn thần sáng rực của mỹ nhân trước mắt khi nhắc tới Hình đại ca liền rất gai mắt a?
Miệng nuốt một ngụm khí chua, cũng không biết là đố kị với ai, ta hơi nhếch đôi mày kiếm trời sinh anh tuấn của Phạm Cửu Tiêu, cố tình chậm chậm hỏi :”Ngược lại, Mạc Ly ngươi, há miệng Hình đại ca ngậm miệng Hình đại ca, chẳng lẽ ngươi… đối hộ vệ này của bản vương tâm sinh ái mộ?”
Đây không phải chi tiết quen thuộc của mấy vở kịch hay sao? Mỹ nhân gặp nạn, anh hùng ra tay, sau đó lại như từ xưa tới nay mỹ nhân ái anh hùng, anh hùng không qua được ải mỹ nhân. Về phần ta, tên xấu xa thì đã dùng xong, quăng đi đâu còn tùy số phận, nếu không phải đạo diễn quên luôn đã từng có một “bà mối”, thì cũng là bị anh hùng chém hai ba phát, thế là hết…
“Vương gia cứ nói đùa, Hình đại ca đích xác là người tốt. Ta quyết định giúp đỡ Vương gia, một phần rất lớn cũng là do nể mặt Hình đại ca.” Lời nói mang ý tứ ái muội, Mạc Ly đang nhìn chằm chằm mặt nước bỗng dưng cười sáng lạn :”Nếu Mạc Ly trời sinh bất ái hồng trang thiên ái long dương [ cứ hiểu là không yêu nữ nhân chỉ thích nam nhân thôi đi ], thì chắc chắn sẽ thích Hình đại ca. Bất quá đáng tiếc, cho dù ta thích Hình đại ca, thì trong lòng Hình đại ca cũng đã…”
“Vương gia, hiện giờ không phải lúc để phong hoa tuyết nguyệt.” Ngay lúc ta đang bị lời nói úp mở của Mạc Ly câu dẫn, nhịn không được mà nghiêng tai qua nghe, thì đã có một âm thanh lạnh lùng vô cùng sát phong cảnh vang lên, ta quay đầu lại, có chút chột dạ nhìn người chẳng biết từ lúc nào đã đứng phía sau, tuấn nhan lạnh lùng tựa sương tuyết, bàn tay cầm kiếm hơi run lên, “Không phải, chúng ta chỉ là…”
“Vương gia.” Hít sâu một hơi, cắt đứt lời thanh minh của ta, ánh mắt Hình Huân thoáng buồn trong chốc lát, nhưng ngay lúc ngẩng đầu lên, trong mắt đã bốc lên lửa giận :”Mật thám tại kinh thành vừa gửi bồ câu tới : Mộ Đồ công tử vốn sắp làm xong… Nhưng đã bị phá hủy. Là người của Lục Vương gia làm!”
“Cái gì !?”
Nghẹn họng trân trối đứng tại chỗ, ta sớm nên nghĩ đến cái tính thối nát có thù tất báo của lão Lục, chuyện Mạc gia từ hôn giống như tát thẳng vào mặt hắn, hắn đương nhiên cũng phải đem cừu nhân trước sau kéo theo…
Chỉ bất quá, cái bao cát hứng sự giận dữ này không may lại là ta…
“Lục Vương gia hẳn đã biết chuyện của Vương gia ngài ở tại Mạc phủ.” Nhàn nhạt phân tích, Mạc Ly nhìn ta không hề tức giận có chút không lý giải được :”Ta nghe nói Đồ công tử kia là tâm ái của Vương gia, cũng chính là người đưa Vương gia cải tà quy chính. Tuy rằng đáng tiếc đã qua đời, nhưng nhân tử vi đại [ người chết là lớn ], cư nhiên lại đi phá hủy nơi hắn an nghỉ, Lục Vương gia lần này cũng thật quá đáng rồi. Hắn đơn giản chỉ là muốn kích Vương gia ra tay trước, làm cho hắn có cớ mà thôi. Vương gia, ngài nghìn vạn lần không thể trúng kế khích tướng này, sẽ phá hủy đại sự a!”
“Vương gia… Cho dù Đồ công tử là người mà ngài yêu nhất, cho dù hành động của Lục vương gia khiến nhân thần cộng phẫn [ người và thần đều giận dữ ], thì cũng thỉnh Vương gia nên lấy đại sự làm trọng, không nên manh động!”
Ta đột nhiên nhận ra, không phải bọn họ muốn ta thực sự tỉnh táo lại, mà là ám chỉ — ta hẳn là nên phẫn nộ, làm như Phạm Cửu Tiêu, làm một nhiếp chính vương cao ngạo cường thế, ta hẳn là phải phẫn nộ.
Chỉ là… Dù sao thì trong mộ cũng không có thi thể, dù sao chân chính Đồ Lâm vẫn còn đang “sống” rất tốt, mộ bị hủy thì hủy đi, ta kỳ thực cũng không thấy có gì quá đáng.
“Ai, thật không nghĩ tới Lục Vương gia lại to gan lớn mật đụng tới Đồ công tử. Vương gia… làm sao có thể không giận?” Giữa lúc ta đang định thở dài một tiếng phủi hết mọi chuyện cho yên thân, thì Hình Huân lại đối Mạc Ly bồi thêm một câu đầy xúc động.
Lập tức, ta liền hiểu ý tứ của hắn: Nếu ta đã nói, vì Đồ Lâm mà thay tâm đổi tính, làm sao có thể bình tĩnh ngồi một chỗ chẳng thèm quan tâm khi nghe mộ Đồ Lâm bị hủy? Nếu Đồ Lâm thực sự quan trọng với “Phạm Cửu Tiêu” như ta nói, thì giờ này ta làm sao có thể lãnh tĩnh ngồi một chỗ mà xem xét thời thế đây?
Lão lục hạ một mưu kế hết sức ngu xuẩn, nhưng những người xung quanh lại buộc ta phải xoay quanh nó.
“… Không cần nhiều lời nữa! Mạc Ly, thay ta và Hình Huân chuẩn bị hai con khoái mã tốt nhất; Hình Huân, chúng ta lập tức xuất phát, đi tới mộ Đồ công tử –” Một lời nói dối đã thốt ra, phải dùng mười lời nói dối khác mà lấp liếm.
Chân chân giả giả, hư hư thực thực, ta tựa như mũi tên bị bắn ra trong lúc hoảng loạn, đến khi bình tĩnh lại, thì đã không thể quay đầu được nữa.
Mọi người hại ta, cũng do trước đây ta tự hại mình; mà ta bất đắc dĩ phải tự hại mình, nói cho cùng, không phải do lão Thiên gia hại ta trước hay sao?
Nói tóm lại, Phạm Cửu Sùng đáng ghét kia, sao không chết luôn đi mà hết lần này đến lần khác lôi “Đồ Lâm” ra mà chọc ngoáy? Ngươi cứ chờ đấy — chờ ta bắt được ngươi, rồi sẽ đày ngươi đi móc cống, rồi ném vào trong giếng, để lão thiên gia đem ngươi về thời kì nguyên thủy, nơi khỉ ho cò gáy chó ăn đá gà ăn sỏi, thế mới tiêu được nỗi hận trong lòng ta, hanh!
Lần thứ hai đi đến mộ của “mình”, ấn tượng so với lần trước thật là một trời một vực. Không còn cái khí thế ngất trời nữa, mà lúc này, chỉ là một mảnh hoang phế, cỏ hoang đá vụn mái gãy tường đổ… thật sự có cảm giác như một phế tích nhiều năm không hề tu sửa.
“Công nhân đều đi cả rồi?” Vứt cương xuống ngựa, mấy ngày nay bôn ba trên lưng ngựa, rốt cuộc thì ta cũng đã quen hẳn với cảm giác xóc lên xóc xuống của cái loại phương tiện giao thông này rồi.
Người, quả nhiên là sinh vật có khả năng thích ứng kì diệu, không thua gì bọ ngựa hay chuột. Đương nhiên, không thể đoán được dưới vẻ mặt nghiêm túc của ta là cái ý nghĩ này, Hình Huân đuổi tới, nhảy xuống ngựa, tao nhã ném lại mã tiên, ba bước thành hai đi đến bên cạnh ta, muốn an ủi mấy câu, nhưng lại bị sắc mặt thê lương của ta ngăn lại, thực sự không thể nói nên lời…
“Vương gia nén bi thương… Đồ công tử dưới suối vàng biết, cũng sẽ không trách ngài.”
“… Là ta có lỗi với hắn, là ta hại hắn chết rồi cũng không được thanh tĩnh.” Ai, hồi đó vì sao ta lại đem thân thể chính mình ra làm lá chắn a? Giờ thì hay rồi, trái nghe Đồ Lâm phải cũng Đồ Lâm, nghe đến ù cả tai, dần dà, cũng gần như quên hẳn cái tên bọn họ gọi kỳ thực chính là ta…
Đúng vậy… Đồ Lâm đã trở thành một thứ đạo cụ, một thứ biểu tượng, ngày càng cách xa ta… Nếu kẻ chết trong mộ đúng là Đồ Lâm, kẻ đứng trên mộ là “Phạm Cửu Tiêu”, vậy… Ta là ai đây?
Ta không phải “Đồ Lâm” cũng chẳng phải Phạm Cửu Tiêu, ta vừa là Đồ Lâm vừa là “Phạm Cửu Tiêu”, ta rốt cuộc là ai? Trời cao đất rộng, có cái tên nào cho ta, hay có chỗ nào để ta dung thân không?
Dường như toàn bộ sức lực đang cố chống đỡ cơ thể, khi nhìn thấy cái tên khắc trên mộ bia, thì đã hoàn toàn tiêu biến, hai chân mềm nhũn, ta quỳ rạp xuống trước bia đá đã vỡ, nặng nề cúi đầu.
Thấy thế, Hình Huân dường như đã bị ta dọa chết, hắn hẳn là chưa từng nhìn thấy “Phạm Cửu Tiêu” sa sút như thế này? Dù sao, người kia trong trí nhớ, là một kẻ vô cùng ngạo mạn, không quỳ thiên địa, không lạy thiên tử. Lúc còn nhỏ thỉnh an phụ hoàng, cũng chỉ qua loa dập đầu một cái cho xong. Hắn, từ trước đến nay đều không phải là một nam nhân thích hợp quỳ lạy.
“Đồ công tử đối với Vương gia quả nhiên vô cùng quan trọng…” Đưa tay cẩn cẩn dực dực đỡ lấy vai ta, thấy ta không có đẩy ra, Hình Huân cũng an tâm mà tăng thêm lực đạo. Cùng chung kẻ thù, tuy là lời hướng ta mà nói, nhưng người đang quỳ bên cạnh hắn thực sự là người mà hắn quan tâm sao?
Đột nhiên, ta thấy vô cùng mệt mỏi, nghĩ quá nhiều khiến đầu óc ân ẩn đau, bên trong, ký ức của Phạm Cửu Tiêu cùng Đồ Lâm đang cắn xé lẫn nhau, dường như muốn nuốt trọn đối phương, dây dưa xoắn xuýt.
Ta nghĩ, có lẽ cứ nói thật ra, ta không muốn nói dối nam tử vẫn luôn làm bạn với ta này. Sự nỗ lực, sự quan tâm của hắn, tất cả đều khiến ta chột dạ, ta tựa như một tiểu thâu, hưởng dụng thứ không thuộc về mình.
Ta chịu đủ rồi! Ta dối không nổi nữa! Ta muốn hét lên thật to! Căn bản không có cái gì gọi là ân nhân cứu mạng, căn bản không có cái gì là tình sử lãng mạn giữa Phạm Cửu Tiêu và Đồ Lâm, căn bản cũng không cần vì cái mộ này mà xung đột với Lục Vương gia, không cần vì mấy cái lý do này mà rối loạn trận tuyến phe ta!
Ta nghĩ muốn nói cho hắn, kỳ thực, mọi người căn bản không cần phải… vì “Đồ Lâm” mà thay “Phạm Cửu Tiêu” bán mạng…
Bàn tay trên vai vô cùng ấm áp, ta tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, biết rõ sự ấm áp của đối phương cũng chính là vực sâu tử địa, nhưng vẫn không thể khống chế mà lao đầu tới. Chỉ đơn giản là một ánh lửa nhỏ nhoi, mà lúc này, lại thực ấm, thực ôn nhu —
Nếu như đúng là Hình Huân mà nói, nếu như Hình đại suất ca thực sự là một người tốt thấu tình đạt lý, hắn hẳn sẽ tha thứ cho ta đi? Hắn hẳn sẽ tiếp nhận ta đi? Hắn hẳn sẽ không trách ta đi?
Ấp ủ một chút hy vọng, ta ngẩng đầu, nhìn thẳng vào bạch y mỹ nam đang có chút kinh ngạc, gần như hèn mọn cầu xin, xé rách lời nói dối trước đây, để sự thật dần lộ ra :”Hình Huân… Kỳ thực… Vị Đồ công tử kia… Cũng không tồn tại! Bịa hết! Tất cả đều là ta nói dối! Không có chuyện Đồ Lâm chết, cũng không có ân nhân cứu mạng, không, chết chính là người kia, nhưng bên trong cỗ thi thể đó cũng không phải Đồ Lâm…”
“Vương gia?” Bàn tay đặt trên vai ta chấn động, tựa như bị điện giật mà nhanh chóng rụt lại, lòng ta cũng theo đó mà trầm xuống.
Ta thậm chí còn không dám tiếp tục nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Hình Huân. Dời ánh mắt nhìn xuống hoàng thổ dưới gối, thanh âm uy nghiêm êm ái của Phạm Cửu Tiêu bị ta làm cho khô khốc mà ngắt quãng :”Hay phải nói là, Hình Huân, ngay từ đầu Đồ Lâm đã không chết, chết chỉ là thể xác của Đồ Lâm mà thôi. Ta cũng không phải là Phạm Cửu Tiêu –”
Bằng bất cứ giá nào, ta cũng muốn nói, ta muốn đem tất cả nói ra, nếu không thì bí mật này sẽ bành trướng lên ở trong ngực, đem tim ta phá nát, ta muốn nói hết —
“Vương gia!” Thế nhưng, Hình Huân lại cắt đứt.
Ngơ ngác ngẩng đầu, chỉ trong nháy mắt lúc đó, nam tử bạch y như tuyết kia trở nên thật xa lạ, ánh mắt mang sự sắc bén nghiêm nghị, nhìn ta thật lạnh lùng tàn nhẫn.
Xong, có lẽ ta đã đánh cược quá mạo hiểm, giờ thì hay rồi, không biết ta kế tiếp sẽ trở thành ác linh mà bị đem vào chùa miếu cho mấy ông hòa thượng niệm kinh, hay là bị nhận định do bị kích thích quá nặng mà dẫn đến suy nghĩ hỗn loạn, trực tiếp đem cho Thương thần y thử thuốc…
Ngay lúc ta đang nghĩ có nên hay không chạy trốn, mà nếu chạy thì với khinh công trác tuyệt của Hình đại suất ca cũng chẳng thể thoát, thì Hình Huân đã lùi lại ba bước, thanh âm trấn định, vẻ mặt quyết tuyệt, khiến ta tin rằng, đáp án này không phải là trong một chốc một lát hắn có thể quyết định.
Hay là, bí mật của ta đã sớm bị mọi người biết, nhưng vẫn thủ khẩu như bình [ im lặng, giữ mồm giữ miệng ]. Chí ít, Hình Huân hắn đã sớm biết, hơn nữa, hắn cũng đã sớm quyết định giả vờ như không biết gì hết.
Ta vẫn quỳ tại chỗ, giống như bị những lời của hắn giam lại, yên lặng như tượng đá.
Ta cho rằng khi tất cả mọi sự đều bị vạch trần, thì ta có thể buông bỏ tất cả ngụy trang, ta có thể được giải thoát. Nhưng mà, Hình đại suất ca vẫn buộc vào ta những lời nói nhẫn tâm, khiến chút hy vọng của ta cũng dần cháy thành tro tàn.
“Vương gia lại hồ đồ gì nữa, ngài chính là ngài a… Ngoại trừ Phạm Cửu Tiêu ra, ngài chẳng phải là ai khác.”
“…” Ta đã hiểu, cái các ngươi cần chính là “Phạm Cửu Tiêu”, cho nên không cần biết “hắn” là ai, chỉ cần “hắn” có thể làm “Phạm Cửu Tiêu” là được rồi. Hóa ra các ngươi cũng giống như lão Thiên gia, chỉ cần trên đời này, có một “Phạm Cửu Tiêu” tồn tại là đủ — không có gì hơn.
Ta thì sao? Ta là cái gì đây? Một thằng hề? Chỉ có một chức trách là mang mặt nạ “Phạm Cửu Tiêu” mặc các ngươi xoay vòng vòng, điều khiển như một con rối? Ngửa đầu nhìn tấm bia đá, cái tên khắc bên trên dưới cái mờ mịt của sắc trời mang một nét âm trầm dị thường.
Ta vẫn luôn tin tưởng, rằng mình vẫn còn đang sống, chỉ là thay đổi thân thể mà thôi.
Nhưng Hình Huân, người mà ta tin tưởng nhất, ỷ lại nhất, người huynh đệ mà ta tin tưởng nhất lại nói với ta —
Kỳ thực, ta, đã chết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.