Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 157: Bị bệnh
Hạ Nhiễm Tuyết
13/04/2018
Editor: Ngạn Tịnh.
Con gái đáng thương của cô, chỉ mới sinh ra mấy ngày, đã phải chịu cảnh đói bụng, nhưng cô thật sự không còn tiền để mua sữa bột cho bé. Cô bưng bát nước cháo loãng bên cạnh mình lên, múc một muỗng đặt ở bên cạnh con gái.
"Tiểu Vũ Điểm, ăn một chút đi được không? Ngoan, ăn một chút thì sẽ không đói bụng nữa" Đứa bé liếm liếm môi nhỏ của mình, sau khi phát hiện không có chương vị liền không muốn ăn, oà khóc lên.
Hạ Nhược Tâm nhìn thấy bé khóc, lòng đau muốn chết, "Mẹ cầu con, con ăn một chút đi, được không?" Cô lại đặt cái muỗng bên khoé miệng đứa bé, lúc này đây, có lẽ đứa bé đã rất đói bụng.
Bé bắt lấy áo quần của mẹ, môi hồng dẫu lên, biểu tình như một chú mèo nhỏ đang cáu kỉnh, nhưng đến cùng, vẫn là há miệng ăn một ngụm, rồi lại một ngụm. Sau khi bé ăn xong, liền ghé vào lòng Hạ Nhược Tâm ngủ. Hạ Nhược Tâm lại gắt gao ôm con gái vào lòng, nhỏ giọng nói thật xin lỗi.
"Tiểu Vũ Điểm..." Cô nhẹ gọi tên của con gái, tay nhẹ đong đưa. Cô không có nôi cho bé, cánh tay của cô chính là cái nôi thiên nhiên.
Mà đứa bé này xác thực rất ngoan, có lúc ngoan đến mức khiến người khác phải đau lòng. Con bé cũng quen ăn nước cháo loãng, từng ngày lớn lên, chỉ là cuộc sống của hai người ngày càng cực khổ.
Dựa vào một mình cô giặt áo quần cho người ta, cùng thêm làm vài món thủ công, đích xác muốn nuôi một đứa bé là quá khó khăn, đặc Việt là đứa bé lại rất hay sinh bệnh, đây là chuyện cần phải tiêu rất nhiều tiền. Đối với một người không có chút tiền tích góp nào như cô, đây thật đúng là dậu đổ bình leo.
Mà hiện tại áo quần cô cần giặt ngày càng nhiều, có khi mệt đến mức tay cũng không thể nâng lên, có chút thời gian cũng không nghỉ ngơi, liền đi làm mấy thứ thủ công. Chỉ là, chỉ cần nhìn thấy gương mặt nhỏ của con gái, cực nhọc nào cô cũng chịu đựng được.
Hạ Nhược Tâm đặt tay lên đầu con gái, gương mặt bé cực kỳ đỏ. Cô nghĩ cũng chưa nghĩ liền ôm bé chạy ra ngoài, Tiểu Vũ Điểm của cô phát sốt rồi.Trong bệnh viện, cô khẩn trương ngồi trên ghế. Cô ngẩng đầu, mà cách đó không xa trên TV đang phát sóng một buổi đấu giá, màn ảnh chợt loé, dừng lại trên người một đôi nam nữ, tất cả ánh đèn như đều tụ quanh họ, nháy mắt, tất cả sáng rọi đều bị họ cướp đi.
Đột nhiên, Hạ Nhược Tâm cảm thấy tim như bị ai nắm, cực kỳ khó chịu.
Thật lâu không thấy, bọn họ dường như sống rất tốt, rất yêu nhau. Mà trên thế giới này ngoại trừ con gái, không ai cần cô cả.
Cô đặt tay lên ngực của mình, không muốn nghe, cũng không muốn xem, chỉ là thanh âm bên trong vẫn luôn truyền đến tai cô.
Cô đặt tay lên cổ, trên cổ trống trơn. Cố nhắm chặt hai mắt, lại sắp có thứ gì đó từ trong mắt chảy ra.
Lại một lần nữa ngẩng đầu, một đám sương mù chặn tầm mắt của cô, mông lung không rõ ràng.
Cô chớp chớp mi, lúc này mới mang loại mơ hồ đó đi, nhưng lông mi lại ướt đẫm, có chút nhàn nhạt vô lực.
Màn ảnh không ngừng tụ lại trên người hai người kia. Bọn họ rất xứng đôi, nếu bọn họ không xứng, còn ai có thể xứng với anh?!
Mà lúc này, trong phòng đấu giá, Lý Mạn Ni kéo cánh tay Sở Luật. Thỉnh thoảng sẽ có phóng viên chụp ảnh bọn họ, cô cười cũng ngày càng ngọt ngào xinh đẹp, cũng càng thêm sáng lạn, giống như muốn khoe sự hạnh phúc cùng đắc ý của mình. Cô đang phơi bày ra sự hạnh phúc, cũng là đang tú ân ái.
Con gái đáng thương của cô, chỉ mới sinh ra mấy ngày, đã phải chịu cảnh đói bụng, nhưng cô thật sự không còn tiền để mua sữa bột cho bé. Cô bưng bát nước cháo loãng bên cạnh mình lên, múc một muỗng đặt ở bên cạnh con gái.
"Tiểu Vũ Điểm, ăn một chút đi được không? Ngoan, ăn một chút thì sẽ không đói bụng nữa" Đứa bé liếm liếm môi nhỏ của mình, sau khi phát hiện không có chương vị liền không muốn ăn, oà khóc lên.
Hạ Nhược Tâm nhìn thấy bé khóc, lòng đau muốn chết, "Mẹ cầu con, con ăn một chút đi, được không?" Cô lại đặt cái muỗng bên khoé miệng đứa bé, lúc này đây, có lẽ đứa bé đã rất đói bụng.
Bé bắt lấy áo quần của mẹ, môi hồng dẫu lên, biểu tình như một chú mèo nhỏ đang cáu kỉnh, nhưng đến cùng, vẫn là há miệng ăn một ngụm, rồi lại một ngụm. Sau khi bé ăn xong, liền ghé vào lòng Hạ Nhược Tâm ngủ. Hạ Nhược Tâm lại gắt gao ôm con gái vào lòng, nhỏ giọng nói thật xin lỗi.
"Tiểu Vũ Điểm..." Cô nhẹ gọi tên của con gái, tay nhẹ đong đưa. Cô không có nôi cho bé, cánh tay của cô chính là cái nôi thiên nhiên.
Mà đứa bé này xác thực rất ngoan, có lúc ngoan đến mức khiến người khác phải đau lòng. Con bé cũng quen ăn nước cháo loãng, từng ngày lớn lên, chỉ là cuộc sống của hai người ngày càng cực khổ.
Dựa vào một mình cô giặt áo quần cho người ta, cùng thêm làm vài món thủ công, đích xác muốn nuôi một đứa bé là quá khó khăn, đặc Việt là đứa bé lại rất hay sinh bệnh, đây là chuyện cần phải tiêu rất nhiều tiền. Đối với một người không có chút tiền tích góp nào như cô, đây thật đúng là dậu đổ bình leo.
Mà hiện tại áo quần cô cần giặt ngày càng nhiều, có khi mệt đến mức tay cũng không thể nâng lên, có chút thời gian cũng không nghỉ ngơi, liền đi làm mấy thứ thủ công. Chỉ là, chỉ cần nhìn thấy gương mặt nhỏ của con gái, cực nhọc nào cô cũng chịu đựng được.
Hạ Nhược Tâm đặt tay lên đầu con gái, gương mặt bé cực kỳ đỏ. Cô nghĩ cũng chưa nghĩ liền ôm bé chạy ra ngoài, Tiểu Vũ Điểm của cô phát sốt rồi.Trong bệnh viện, cô khẩn trương ngồi trên ghế. Cô ngẩng đầu, mà cách đó không xa trên TV đang phát sóng một buổi đấu giá, màn ảnh chợt loé, dừng lại trên người một đôi nam nữ, tất cả ánh đèn như đều tụ quanh họ, nháy mắt, tất cả sáng rọi đều bị họ cướp đi.
Đột nhiên, Hạ Nhược Tâm cảm thấy tim như bị ai nắm, cực kỳ khó chịu.
Thật lâu không thấy, bọn họ dường như sống rất tốt, rất yêu nhau. Mà trên thế giới này ngoại trừ con gái, không ai cần cô cả.
Cô đặt tay lên ngực của mình, không muốn nghe, cũng không muốn xem, chỉ là thanh âm bên trong vẫn luôn truyền đến tai cô.
Cô đặt tay lên cổ, trên cổ trống trơn. Cố nhắm chặt hai mắt, lại sắp có thứ gì đó từ trong mắt chảy ra.
Lại một lần nữa ngẩng đầu, một đám sương mù chặn tầm mắt của cô, mông lung không rõ ràng.
Cô chớp chớp mi, lúc này mới mang loại mơ hồ đó đi, nhưng lông mi lại ướt đẫm, có chút nhàn nhạt vô lực.
Màn ảnh không ngừng tụ lại trên người hai người kia. Bọn họ rất xứng đôi, nếu bọn họ không xứng, còn ai có thể xứng với anh?!
Mà lúc này, trong phòng đấu giá, Lý Mạn Ni kéo cánh tay Sở Luật. Thỉnh thoảng sẽ có phóng viên chụp ảnh bọn họ, cô cười cũng ngày càng ngọt ngào xinh đẹp, cũng càng thêm sáng lạn, giống như muốn khoe sự hạnh phúc cùng đắc ý của mình. Cô đang phơi bày ra sự hạnh phúc, cũng là đang tú ân ái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.