Chương 28: Ngoại Truyện: Kết Thúc.
Puii Pi Dy
23/02/2022
“Kiêu Kiêu, thật sự kiếp trước ta đã kết thúc sinh mạng của mình với ý nghĩ gặp nàng dưới cửu tuyền, ta xin lỗi nàng vì tất cả những chuyện mình gây nên, mà biết nàng chưa thể tha thứ ngay, nhưng ta vẫn muốn nói rằng ta yêu nàng, tình yêu của ta đối với nàng là hai kiếp gộp lại.” Mặc Ôn thổ lộ xong lấn tới, tay mò đến cầm bàn tay nàng đang vuốt ve cây trâm, chàng tiếp tục nói: “Hãy ở bên cạnh ta nhé, ta sẽ phơi bày hết lòng mình để nàng thấy, bất kể nàng muốn ta đau khổ, dằn vặt, hay ân hận nuối tiếc cũng đều được cả, nhưng nếu nàng không thể chấp nhận mà vẫn thù hận, vậy xin nàng đâm ta đến chết, Mặc Ôn tình nguyện dùng sự tổn thương từ thể xác đến tâm can, và sinh mệnh của mình để làm nàng nguôi ngoai hơn.”
Chàng mong Hoa Kiêu chọn, mặc kệ hai loại bước đường này đều là khổ sở đi chăng nữa, vì đây là chàng thiếu nợ nàng, những dối lừa kiếp trước nàng nhận, thương đau bị vứt bỏ nàng đã chịu, kiếp này chàng xin được trả lại, nếu có kiếp sau cũng nguyện đền bù tiếp.
Chỉ là sợ nàng không quan tâm đến...
Hoa Kiêu bên này khẽ nhướng mày, nàng xoay qua đổi diện với Mặc Ôn, đôi mắt đen láy cẩn thận nhìn chàng, vẫn là dung nhan tuyệt mỹ, cơ mà hai mắt xanh đặc biệt sớm không còn đẹp đẽ nữa, có điều nàng lại thấy rất rõ sự dịu dàng pha lẫn xót xa bên trong.
Nam nhân nàng yêu, đánh đổi những thứ trên thân để tìm về kiếp trước, chàng đang nói yêu, lại cố gắng chiều lòng nàng như vậy, phần nàng muốn mềm yếu đi, nhưng không thể buông xuống nổi.
Làm sao bây giờ?
Suy nghĩ miên man, Hoa Kiêu bỗng nhiên nhắm mắt, chậm rãi cất tiếng: “Thái tử, chúng ta đặt ra ước định đi, người cùng tiểu nữ sinh hài tử, tiểu nữ sẽ ở bên người ba năm, sau đó tiểu nữ mang con đến thành Dương Đô sinh sống, đương nhiên thái tử không thể đi cùng, ngược lại chỉ được đến thành Dương Đô một năm một lần, thời gian mỗi lần ở lại là dưới nửa năm.”
"Đây là điều cuối cùng tiểu nữ dành cho người, thái tử cứ cân nhắc từ từ."
Tiếng nàng nhẹ nhàng vang lên truyền vào tai Mặc Ôn, khiến chàng ngẩn ngơ không thôi, sau cùng lại nở nụ cười chua chát đáp: “Ta đồng ý, nàng đừng thất tín, cũng đừng bỏ đi, chúng ta cùng sinh con, theo ý nàng nói sau ba năm đi Dương Đô, kể từ ấy mỗi năm ta tới đó thăm nàng và con một lần.”
Chàng thỏa hiệp, tiếp nhận sự giày vò về sau, cho dù biết việc này sẽ không tốt vì kéo cả đứa nhỏ vào, nhưng chàng tin nàng sẽ không đối xử tàn nhẫn đến mức làm đau cả con mình.
...
Thái tử xuất chinh, mấy tháng sau Thái tử phi hoài thai, tiếp đến ngày sinh nở, Thái tử phi sinh ra một nữ nhi.
Chiến tranh Dạ quốc và Hạ quốc diễn ra suốt sáu năm, trải qua rất nhiều cuộc chiến mưa máu tanh tươi, không biết có bao nhiêu tướng sĩ chết đi, cuối cùng Dạ quộc đại thắng, tuy nhiên Nhị vương gia đã tử trận trên chiến trường, chỉ còn lại Thái tử lẫn Hoa tướng quân cùng đại quân hồi kinh.
Có điều sự ra đi của Nhị vương gia kèm ngàn tướng sĩ, khiến Thái tử thấy ân hận tự trách bản thân vô năng không thể giảm được thương vong, nên Thái tử đã tự động rời bỏ ngôi vị của mình, Hoàng thượng níu kéo không thành, chẳng còn miễn cưỡng, cứ như vậy hạ chỉ phong Mặc Ôn thành Đại vương gia, đem vị trí Thái tử cho Tam vương gia đảm nhiệm.
Dân chúng Dạ quốc vui mừng thắng trận, vì vậy ít ai quan tâm tới việc ngôi vị Thái tử thuộc về người nào, ngược lại chỉ lo lắng tất bật chuẩn bị mọi thứ để quay lại quỹ đạo yên bình lúc trước.
Ngày thiên hạ thái bình cũng chẳng ai phát hiện Đại vương gia khác thường, hay Đại vương phi - Hoa Kiêu và vị tiểu Quận chúa biến mất đi.
Một năm sau.
Thành Dương Đô.
Mặc phủ.
Hoa Kiêu ngồi xích đu trong vườn hoa đang nở rộ, ánh mắt nàng vô thức dõi theo hai dáng hình nhỏ nhắn đang chơi đùa gần ngọn núi giả phía trước.
Đó là một tiểu cô nương bảy tuổi, bộ dạng nhỏ bé mà sở hữu dung nhan xinh đẹp với đôi mắt xanh biển, còn bên cạnh tiểu cô nương là một thiếu niên bằng tuổi, dáng vẻ ưa nhìn có chút mập mạp.
Ngắm nhìn hai đứa trẻ vui đùa cùng nhau, Hoa Kiêu tự nhiên nở nụ cười viên mãn, có lẽ đời này như vậy là đủ với nàng rồi.
Bỗng tiểu cô nương ngừng động tác, đôi chân nhỏ chạy về phía xa, một nam nhân tóc trắng vừa mới xuất hiện, nhìn qua tiểu cô nương cực kỳ vui sướng cất tiếng gọi: “Phụ thân tới rồi! Phụ thân cuối cùng cũng đến thăm mẫu thân và Hoa Nguyệt.”
Nam nhân không ai khác chính là Mặc Ôn, chàng mỉm cười dịu dàng đưa tay bế nữ nhi - Mặc Hoa Nguyệt của mình lên, sau khẽ khàng hỏi: “Đúng rồi, dạo này Hoa Nguyệt có ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân không đó.”
Mặc Hoa Nguyệt tươi tắn tự tin đáp trả: “Hoa Nguyệt rất ngoan, mẫu thân bảo gì con liền làm nấy, mẫu thân còn khen con ngoan đấy nha!”
“Là thế sao, vậy ta phải thưởng cho con rồi, đợi lát nữa cho con bất ngờ nhỏ.” Chàng vuốt cái mũi nhỏ từ Mặc Hoa Nguyệt, xong đặt tiểu cô nương xuống đất, tiếp theo nâng bước chân về hướng xích đu. Cho dù mắt không thấy bất cứ thứ gì cũng vô cùng thành thục mà đi đúng nơi phải chỗ.
Hoa Kiêu từ lúc trông thấy Mặc Ôn, xem đôi cha con kề cạnh nhau ấy, nụ cười trên cánh môi nàng bất giác đậm hơn, nhưng lúc đổi diện chàng phút chốc lạnh nhạt nói: “Người lại tới? Phu quân đã làm trái lời hứa những mười lần rồi, có phải người tính xâm phạm ở lại đây luôn không?”
“Không có, lần này ta tới là để định hôn ước cho Hoa Nguyệt.” Chàng vừa nói vừa tiến đến sau xích đu, giơ tay lay động xích đu đong đưa.
Nàng để mặc chàng, chỉ kinh ngạc hỏi lại: “Định hôn ước? Thiếp còn nghĩ phu quân nói giỡn, không ngờ người làm thật, là định cho Liêm Nguyên và Hoa Nguyệt sao?”
Mặc Ôn nghe, chàng nghĩ đến lời Quốc sư tiên đoán kia liền trả lời nàng: “Lạc Liêm Nguyên sao được, nam nhân có thể cùng Hoa Nguyệt một đời chắc chắn không phải nó.”
“Quốc sư nói sau này Hoa Nguyệt phải trải qua một đoạn tình duyên chờ đợi không kết quả, lúc đấy mới gặp được chân ái, ta tìm ra đứa trẻ ấy rồi.”
Nàng nhướng mày, quay đầu vội vàng rời khỏi xích đu, đến bên cạnh xem xét cơ thể chàng có thiếu mất gì không.
Vì Hoa Kiêu đối với việc Mặc Ôn tìm đến Quốc sư rất nhạy cảm, mười năm trước chàng đánh đổi để được thấy kiếp trước, nàng chưa hề quên, nay lại nghe chuyện tương lai như vậy, khiến nàng sợ, lo lắng chàng mất đi thứ gì nữa.
Như cảm nhận được sự lo lắng từ Hoa Kiêu, Mặc Ôn cười cười trấn an: “Ta không sao, đã là người của nàng rồi, thì làm gì ta cũng sẽ hỏi ý kiến của nàng mà...” Lời vừa thốt lên, cả người lập tức bị nàng kéo, bàn tay nhỏ mang theo ấm áp vòng qua cổ, nàng ép chàng cúi đầu, cánh môi nàng chạm vào môi chàng.
Bảy năm qua, tình yêu và thù hận không còn quan trọng nữa, thứ bây giờ Hoa Kiêu để tâm là phu quân cùng hài tử có thể bình an một đời.
Lạc Liêm Nguyên thấy hai bậc trưởng bối ân ái, tức thì đưa tay che mắt mình, không quên che luôn mắt Mặc Hoa Nguyệt.
Việc người lớn chớ nhìn!
(Hết.)
(Chờ đợi câu chuyện của Mặc Hoa Nguyệt và Phương Dương Liên)
Chàng mong Hoa Kiêu chọn, mặc kệ hai loại bước đường này đều là khổ sở đi chăng nữa, vì đây là chàng thiếu nợ nàng, những dối lừa kiếp trước nàng nhận, thương đau bị vứt bỏ nàng đã chịu, kiếp này chàng xin được trả lại, nếu có kiếp sau cũng nguyện đền bù tiếp.
Chỉ là sợ nàng không quan tâm đến...
Hoa Kiêu bên này khẽ nhướng mày, nàng xoay qua đổi diện với Mặc Ôn, đôi mắt đen láy cẩn thận nhìn chàng, vẫn là dung nhan tuyệt mỹ, cơ mà hai mắt xanh đặc biệt sớm không còn đẹp đẽ nữa, có điều nàng lại thấy rất rõ sự dịu dàng pha lẫn xót xa bên trong.
Nam nhân nàng yêu, đánh đổi những thứ trên thân để tìm về kiếp trước, chàng đang nói yêu, lại cố gắng chiều lòng nàng như vậy, phần nàng muốn mềm yếu đi, nhưng không thể buông xuống nổi.
Làm sao bây giờ?
Suy nghĩ miên man, Hoa Kiêu bỗng nhiên nhắm mắt, chậm rãi cất tiếng: “Thái tử, chúng ta đặt ra ước định đi, người cùng tiểu nữ sinh hài tử, tiểu nữ sẽ ở bên người ba năm, sau đó tiểu nữ mang con đến thành Dương Đô sinh sống, đương nhiên thái tử không thể đi cùng, ngược lại chỉ được đến thành Dương Đô một năm một lần, thời gian mỗi lần ở lại là dưới nửa năm.”
"Đây là điều cuối cùng tiểu nữ dành cho người, thái tử cứ cân nhắc từ từ."
Tiếng nàng nhẹ nhàng vang lên truyền vào tai Mặc Ôn, khiến chàng ngẩn ngơ không thôi, sau cùng lại nở nụ cười chua chát đáp: “Ta đồng ý, nàng đừng thất tín, cũng đừng bỏ đi, chúng ta cùng sinh con, theo ý nàng nói sau ba năm đi Dương Đô, kể từ ấy mỗi năm ta tới đó thăm nàng và con một lần.”
Chàng thỏa hiệp, tiếp nhận sự giày vò về sau, cho dù biết việc này sẽ không tốt vì kéo cả đứa nhỏ vào, nhưng chàng tin nàng sẽ không đối xử tàn nhẫn đến mức làm đau cả con mình.
...
Thái tử xuất chinh, mấy tháng sau Thái tử phi hoài thai, tiếp đến ngày sinh nở, Thái tử phi sinh ra một nữ nhi.
Chiến tranh Dạ quốc và Hạ quốc diễn ra suốt sáu năm, trải qua rất nhiều cuộc chiến mưa máu tanh tươi, không biết có bao nhiêu tướng sĩ chết đi, cuối cùng Dạ quộc đại thắng, tuy nhiên Nhị vương gia đã tử trận trên chiến trường, chỉ còn lại Thái tử lẫn Hoa tướng quân cùng đại quân hồi kinh.
Có điều sự ra đi của Nhị vương gia kèm ngàn tướng sĩ, khiến Thái tử thấy ân hận tự trách bản thân vô năng không thể giảm được thương vong, nên Thái tử đã tự động rời bỏ ngôi vị của mình, Hoàng thượng níu kéo không thành, chẳng còn miễn cưỡng, cứ như vậy hạ chỉ phong Mặc Ôn thành Đại vương gia, đem vị trí Thái tử cho Tam vương gia đảm nhiệm.
Dân chúng Dạ quốc vui mừng thắng trận, vì vậy ít ai quan tâm tới việc ngôi vị Thái tử thuộc về người nào, ngược lại chỉ lo lắng tất bật chuẩn bị mọi thứ để quay lại quỹ đạo yên bình lúc trước.
Ngày thiên hạ thái bình cũng chẳng ai phát hiện Đại vương gia khác thường, hay Đại vương phi - Hoa Kiêu và vị tiểu Quận chúa biến mất đi.
Một năm sau.
Thành Dương Đô.
Mặc phủ.
Hoa Kiêu ngồi xích đu trong vườn hoa đang nở rộ, ánh mắt nàng vô thức dõi theo hai dáng hình nhỏ nhắn đang chơi đùa gần ngọn núi giả phía trước.
Đó là một tiểu cô nương bảy tuổi, bộ dạng nhỏ bé mà sở hữu dung nhan xinh đẹp với đôi mắt xanh biển, còn bên cạnh tiểu cô nương là một thiếu niên bằng tuổi, dáng vẻ ưa nhìn có chút mập mạp.
Ngắm nhìn hai đứa trẻ vui đùa cùng nhau, Hoa Kiêu tự nhiên nở nụ cười viên mãn, có lẽ đời này như vậy là đủ với nàng rồi.
Bỗng tiểu cô nương ngừng động tác, đôi chân nhỏ chạy về phía xa, một nam nhân tóc trắng vừa mới xuất hiện, nhìn qua tiểu cô nương cực kỳ vui sướng cất tiếng gọi: “Phụ thân tới rồi! Phụ thân cuối cùng cũng đến thăm mẫu thân và Hoa Nguyệt.”
Nam nhân không ai khác chính là Mặc Ôn, chàng mỉm cười dịu dàng đưa tay bế nữ nhi - Mặc Hoa Nguyệt của mình lên, sau khẽ khàng hỏi: “Đúng rồi, dạo này Hoa Nguyệt có ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân không đó.”
Mặc Hoa Nguyệt tươi tắn tự tin đáp trả: “Hoa Nguyệt rất ngoan, mẫu thân bảo gì con liền làm nấy, mẫu thân còn khen con ngoan đấy nha!”
“Là thế sao, vậy ta phải thưởng cho con rồi, đợi lát nữa cho con bất ngờ nhỏ.” Chàng vuốt cái mũi nhỏ từ Mặc Hoa Nguyệt, xong đặt tiểu cô nương xuống đất, tiếp theo nâng bước chân về hướng xích đu. Cho dù mắt không thấy bất cứ thứ gì cũng vô cùng thành thục mà đi đúng nơi phải chỗ.
Hoa Kiêu từ lúc trông thấy Mặc Ôn, xem đôi cha con kề cạnh nhau ấy, nụ cười trên cánh môi nàng bất giác đậm hơn, nhưng lúc đổi diện chàng phút chốc lạnh nhạt nói: “Người lại tới? Phu quân đã làm trái lời hứa những mười lần rồi, có phải người tính xâm phạm ở lại đây luôn không?”
“Không có, lần này ta tới là để định hôn ước cho Hoa Nguyệt.” Chàng vừa nói vừa tiến đến sau xích đu, giơ tay lay động xích đu đong đưa.
Nàng để mặc chàng, chỉ kinh ngạc hỏi lại: “Định hôn ước? Thiếp còn nghĩ phu quân nói giỡn, không ngờ người làm thật, là định cho Liêm Nguyên và Hoa Nguyệt sao?”
Mặc Ôn nghe, chàng nghĩ đến lời Quốc sư tiên đoán kia liền trả lời nàng: “Lạc Liêm Nguyên sao được, nam nhân có thể cùng Hoa Nguyệt một đời chắc chắn không phải nó.”
“Quốc sư nói sau này Hoa Nguyệt phải trải qua một đoạn tình duyên chờ đợi không kết quả, lúc đấy mới gặp được chân ái, ta tìm ra đứa trẻ ấy rồi.”
Nàng nhướng mày, quay đầu vội vàng rời khỏi xích đu, đến bên cạnh xem xét cơ thể chàng có thiếu mất gì không.
Vì Hoa Kiêu đối với việc Mặc Ôn tìm đến Quốc sư rất nhạy cảm, mười năm trước chàng đánh đổi để được thấy kiếp trước, nàng chưa hề quên, nay lại nghe chuyện tương lai như vậy, khiến nàng sợ, lo lắng chàng mất đi thứ gì nữa.
Như cảm nhận được sự lo lắng từ Hoa Kiêu, Mặc Ôn cười cười trấn an: “Ta không sao, đã là người của nàng rồi, thì làm gì ta cũng sẽ hỏi ý kiến của nàng mà...” Lời vừa thốt lên, cả người lập tức bị nàng kéo, bàn tay nhỏ mang theo ấm áp vòng qua cổ, nàng ép chàng cúi đầu, cánh môi nàng chạm vào môi chàng.
Bảy năm qua, tình yêu và thù hận không còn quan trọng nữa, thứ bây giờ Hoa Kiêu để tâm là phu quân cùng hài tử có thể bình an một đời.
Lạc Liêm Nguyên thấy hai bậc trưởng bối ân ái, tức thì đưa tay che mắt mình, không quên che luôn mắt Mặc Hoa Nguyệt.
Việc người lớn chớ nhìn!
(Hết.)
(Chờ đợi câu chuyện của Mặc Hoa Nguyệt và Phương Dương Liên)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.