Chương 68: Người vô tội nhất Bắc Hoang Bộ Châu
Lê Hoa Sơ Ảnh
16/02/2023
Chuyển ngữ: Wanhoo
Thần linh bình tĩnh tiết lộ nguyện vọng của cô gái: "Cô gái ấy muốn tìm tộc giao nhân."
"Giao nhân? Là người cá ạ?" Thanh Hòa xốc lại tinh thần, bỗng nhiên nhớ đến người cá xinh đẹp trong truyện cổ tích.
Phất Thần nói: "Ừ, người cá là tên thường gọi."
Thần linh giới thiệu sơ qua về tình hình ở Thủy Di Đảo.
"Thủy Di Đảo săn bắt tộc giao nhân suốt mấy trăm năm qua, Vài năm trở lại đây săn bắt ác liệt nhất, giao nhân ở Thủy Di Đảo sắp bị giết sạch."
Thanh Hòa nhăn mặt khi nghe hai chữ giết sạch.
Cô nhớ đến các loài động vật quý hiếm ở Trái Đất bị sắp tuyệt chủng do bị con người săn bắt.
Giao nhân khác với động vật bình thường, họ có tư tưởng, linh thức, thậm chí còn tu hành như con người. Cô khó lòng không thương xót trước cảnh họ bị đồ tể tàn nhẫn...
Cô muốn biết nhiều hơn nhưng thần linh không nói nữa.
Ngay từ vạn năm trước, thần linh đã không mặn mà, không có hứng thú tìm hiểu nỗi đau của người phàm trần.
Đối với hắn, bản chất của thiện ác trên thế gian chẳng qua chỉ là một nhóm người chồng chất ác nghiệp mang đến nỗi đau cho một nhóm người khác. Sau đó được hắn thanh lọc, tiếp tục luân hồi.
Ở đâu có con người ở đó có ác nghiệp, không có gì mới mẻ với hắn.
Mấy vạn năm qua, Phất Thần đã gặp quá nhiều trường hợp tương tự vậy nên rất hiếm có chuyện làm hắn dao động.
Nỗi đau của Thủy Di Đảo nào có là gì so với trận tế sống mười vạn người, mấy trăm vạn người lâm vào khốn cảnh lưu lạc đó đây khiến Thiên Đạo sa đọa.
Người thương xót là Thanh Hòa.
Thần linh chỉ phụ trách gánh vác đồng cảm của cô, thực hiện lòng thương xót của cô.
Cuối cùng, như một lẽ dĩ nhiên công việc giải thích thông tin chuyển sang cho Xích Tiêu.
"Em hỏi nó đi." Thần linh nói xong thì đi nghỉ.
- Vâng! - Xích Tiêu vẫn luôn là người đi đầu trong công cuộc báo thù cho Phất Thần.
Cậu ta nói một lèo, giải thích cho Thanh Hòa nghe.
- Thủy Di Đảo là ốc đảo đầu tiên bí cảnh Cốc Thánh ban cho Bắc Hoang. Vậy nên năm ấy thu hút vô vàn các chủng tộc đến sinh sống. Giao nhân chỉ thích sống một mình cũng cúi đầu, phá lệ xuất hiện ở trần gian. Tuy ban đầu họ chỉ sống ở một góc của ốc đảo, rất xa khu vực sinh sống của người phàm trần. Nhưng so với giao nhân sống trong đại dương chỉ có ở truyền thuyết, Thủy Di Đảo là nơi duy nhất trong Tam giới tìm được một nhánh của tộc giao nhân.
- Sau đó, Nhân tộc nắm được quyền chính ở thế gian. Ngày Thiên Đạo đại nhân vẫn còn chấp chưởng quyền hành ở trần gian, người dân Thủy Di Đảo khiêm nhường, tuân thủ quy định. Thế nhưng sau sự kiện ấy, họ coi rẻ Thiên Lý, giết hại giao nhân. Coi ngọc giao châu, nến người cá là đặc sản để giao thương với các bộ châu khác.
Càng nghe Thanh Hòa càng giận: "Người khác không cản sao? Giao nhân không thể trốn sao?"
Xích Tiêu bị ảnh hưởng cảm xúc của cô, cậu ta cũng giận. Cười khẩy, giọng nói tỏ rõ căm ghét.
- Bởi vì ngày tiên nhân nói dối rằng Thiên Đạo đại nhân sa đọa, đảo chủ của Thủy Di Đảo đã thực hiện một việc duy nhất đó là giam lỏng Thủy Di Đảo. Giam giữ nuôi dưỡng toàn bộ giao nhân ở trong Thủy Di Đảo.
Khiến người ta dằn lòng không được căm phẫn đến ghê tởm.
Có thể thấy, đảo chủ của Thủy Di Đảo đếm ngày đợi Thiên Đạo chết sớm. Ngày Thiên Đạo sa đọa, an nghỉ trong Địa Cung, chắc là cái lũ uống máu thần linh này liên hoan tưng bừng nhỉ?
Buồn nôn nhất là không biết trên đời còn có bao nhiêu kẻ thối tha, lòng lang dạ sói, vô ơn như đảo chủ của Thủy Di Đảo.
- Thủy Di Đảo có kế hoạch nuôi giao nhân để giết do đảo chủ đương nhiệm khó sinh, chỉ có một cô con gái. Cô bé đó mắc bệnh nan y, vậy nên đảo chủ dùng cách lấy máu từ tim của người cá để kéo dài mạng sống. Năm rộng tháng dài, e là giao nhân ở Thủy Di Đảo đã chết hết.
Càng nghe Thanh Hòa càng tức giận. Tức hơn khi nhớ ra Thủy Di Đảo là một phần của Bắc Hoang Bộ Châu, phong cách làm việc y hệt nhau.
Ý định của cô khi đề xuất kế hoạch này là muốn Phất Thần giúp đỡ người phàm trần, nhân đây biết được người phàm trần vẫn có thể cứu vãn... Cớ gì thần linh chọn người này?
Cô không sao dập được lửa giận, cô còn nghĩ hay là vẫn cứ hủy diệt luôn đi.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ nhất thời.
Thần linh đã đứng dậy, cô không thể nằm.
Nếu cô không thể cứng rắn ràng buộc thần linh, vậy thì không chỉ sinh linh vô tội bị ảnh hưởng mà thần linh cũng bị ác nghiệp cắn nuốt.
Huống hồ, chuyện này có rất nhiều điều khả nghi.
Con gái của đảo chủ Thủy Di Đảo muốn tìm giao nhân, nhìn qua có vẻ muốn chữa khỏi bệnh của mình. Nhưng làm sao nguyện vọng ích kỷ này lại được thần linh lựa chọn?
Yêu cầu của cô là thần linh tìm người vô tội nhất cần giúp đỡ ở Bắc Hoang Bộ Châu.
Dân chúng ở Thủy Di Đảo còn tính, Đại tiểu thư của Hải Thị này thì có gì vô tội?
Mặc dù cô ấy mắc bệnh nặng nhưng có "phụ thân tốt" chuyên bóc lột, hà hiếp dân thường. Sao cô ấy lại được coi là người yếu đuối ở tầng lớp thấp nhất?
Cô bé ấy vô tội ở đâu?
Thanh Hòa nhăn mày rồi lại giãn ra: "Tóm lại cứ đi xem sao đã."
*
Thủy Di Đảo nằm ở Cực Nam của Bắc Hoang Bộ Châu, hướng mặt ra Biển Bắc, tiếp giáp một phần với Tây Kỳ Bộ Châu. Khí hậu thiên về khí hậu ở vùng Bắc Bộ, lại thêm thiên nhiên ở ốc đạo mang trong mình linh lực của Thiên Đạo. Cho nên sản vật ở nơi đây vô cùng phong phú. Có thể gọi là hòn ngọc của Bắc Hoang, là động trời ở trần gian.
Thanh Hòa đến Thủy Di Đảo cảm nhận ngay được sự sầm uất, gió biển thổi lất phất, phong cảnh hải đảo đẹp đẽ.
Nói mới nhớ, cô chỉ mới đi du lịch được vài nơi nhưng những nơi cô từng ghé đều vô cùng tươi đẹp.
Thiên Nguyên Trung Châu nơi thần linh sống thì không cần phải bàn, vùng đất đó núi rừng xanh tươi bạt ngàn, sương mù lượn lờ, hoàn toàn có thể gọi là tiên cảnh nhân gian.
Bí cảnh Cốc Thánh là đại diện điển hình cho địa lý ở Bắc Hoang. Một vùng đất hoang vu, bằng phẳng, gió lạnh thổi phần phật, không có mấy con người sinh sống.
Vậy mà Thủy Di Đảo, hòn ngọc trong số các ốc đảo của Bắc Hoang lại có thảm thực vật tươi tốt.
Hải đảo diệu kỳ này náo nhiệt, sầm uất xen lẫn biếng nhác, êm đềm.
Biển đưa cơn gió mỗi ngày như thổi bay lớp bụi bám ngoài viên ngọc, giúp viên ngọc sáng bóng.
Thủy Di Đảo được bồi đắp bởi gió Biển Bắc cả ngày lẫn đêm. Cả hòn đảo bừng sáng, mát mẻ như nước muối khoáng có gas.
Hiện đang là buổi chiều, tuy gió hơi lạnh nhưng mặt trời vẫn tỏa ánh nắng vàng. Ánh nắng ấm áp sưởi ấm cơ thể xua đi nhiều cái se lạnh.
Thần linh bình tĩnh tiết lộ nguyện vọng của cô gái: "Cô gái ấy muốn tìm tộc giao nhân."
"Giao nhân? Là người cá ạ?" Thanh Hòa xốc lại tinh thần, bỗng nhiên nhớ đến người cá xinh đẹp trong truyện cổ tích.
Phất Thần nói: "Ừ, người cá là tên thường gọi."
Thần linh giới thiệu sơ qua về tình hình ở Thủy Di Đảo.
"Thủy Di Đảo săn bắt tộc giao nhân suốt mấy trăm năm qua, Vài năm trở lại đây săn bắt ác liệt nhất, giao nhân ở Thủy Di Đảo sắp bị giết sạch."
Thanh Hòa nhăn mặt khi nghe hai chữ giết sạch.
Cô nhớ đến các loài động vật quý hiếm ở Trái Đất bị sắp tuyệt chủng do bị con người săn bắt.
Giao nhân khác với động vật bình thường, họ có tư tưởng, linh thức, thậm chí còn tu hành như con người. Cô khó lòng không thương xót trước cảnh họ bị đồ tể tàn nhẫn...
Cô muốn biết nhiều hơn nhưng thần linh không nói nữa.
Ngay từ vạn năm trước, thần linh đã không mặn mà, không có hứng thú tìm hiểu nỗi đau của người phàm trần.
Đối với hắn, bản chất của thiện ác trên thế gian chẳng qua chỉ là một nhóm người chồng chất ác nghiệp mang đến nỗi đau cho một nhóm người khác. Sau đó được hắn thanh lọc, tiếp tục luân hồi.
Ở đâu có con người ở đó có ác nghiệp, không có gì mới mẻ với hắn.
Mấy vạn năm qua, Phất Thần đã gặp quá nhiều trường hợp tương tự vậy nên rất hiếm có chuyện làm hắn dao động.
Nỗi đau của Thủy Di Đảo nào có là gì so với trận tế sống mười vạn người, mấy trăm vạn người lâm vào khốn cảnh lưu lạc đó đây khiến Thiên Đạo sa đọa.
Người thương xót là Thanh Hòa.
Thần linh chỉ phụ trách gánh vác đồng cảm của cô, thực hiện lòng thương xót của cô.
Cuối cùng, như một lẽ dĩ nhiên công việc giải thích thông tin chuyển sang cho Xích Tiêu.
"Em hỏi nó đi." Thần linh nói xong thì đi nghỉ.
- Vâng! - Xích Tiêu vẫn luôn là người đi đầu trong công cuộc báo thù cho Phất Thần.
Cậu ta nói một lèo, giải thích cho Thanh Hòa nghe.
- Thủy Di Đảo là ốc đảo đầu tiên bí cảnh Cốc Thánh ban cho Bắc Hoang. Vậy nên năm ấy thu hút vô vàn các chủng tộc đến sinh sống. Giao nhân chỉ thích sống một mình cũng cúi đầu, phá lệ xuất hiện ở trần gian. Tuy ban đầu họ chỉ sống ở một góc của ốc đảo, rất xa khu vực sinh sống của người phàm trần. Nhưng so với giao nhân sống trong đại dương chỉ có ở truyền thuyết, Thủy Di Đảo là nơi duy nhất trong Tam giới tìm được một nhánh của tộc giao nhân.
- Sau đó, Nhân tộc nắm được quyền chính ở thế gian. Ngày Thiên Đạo đại nhân vẫn còn chấp chưởng quyền hành ở trần gian, người dân Thủy Di Đảo khiêm nhường, tuân thủ quy định. Thế nhưng sau sự kiện ấy, họ coi rẻ Thiên Lý, giết hại giao nhân. Coi ngọc giao châu, nến người cá là đặc sản để giao thương với các bộ châu khác.
Càng nghe Thanh Hòa càng giận: "Người khác không cản sao? Giao nhân không thể trốn sao?"
Xích Tiêu bị ảnh hưởng cảm xúc của cô, cậu ta cũng giận. Cười khẩy, giọng nói tỏ rõ căm ghét.
- Bởi vì ngày tiên nhân nói dối rằng Thiên Đạo đại nhân sa đọa, đảo chủ của Thủy Di Đảo đã thực hiện một việc duy nhất đó là giam lỏng Thủy Di Đảo. Giam giữ nuôi dưỡng toàn bộ giao nhân ở trong Thủy Di Đảo.
Khiến người ta dằn lòng không được căm phẫn đến ghê tởm.
Có thể thấy, đảo chủ của Thủy Di Đảo đếm ngày đợi Thiên Đạo chết sớm. Ngày Thiên Đạo sa đọa, an nghỉ trong Địa Cung, chắc là cái lũ uống máu thần linh này liên hoan tưng bừng nhỉ?
Buồn nôn nhất là không biết trên đời còn có bao nhiêu kẻ thối tha, lòng lang dạ sói, vô ơn như đảo chủ của Thủy Di Đảo.
- Thủy Di Đảo có kế hoạch nuôi giao nhân để giết do đảo chủ đương nhiệm khó sinh, chỉ có một cô con gái. Cô bé đó mắc bệnh nan y, vậy nên đảo chủ dùng cách lấy máu từ tim của người cá để kéo dài mạng sống. Năm rộng tháng dài, e là giao nhân ở Thủy Di Đảo đã chết hết.
Càng nghe Thanh Hòa càng tức giận. Tức hơn khi nhớ ra Thủy Di Đảo là một phần của Bắc Hoang Bộ Châu, phong cách làm việc y hệt nhau.
Ý định của cô khi đề xuất kế hoạch này là muốn Phất Thần giúp đỡ người phàm trần, nhân đây biết được người phàm trần vẫn có thể cứu vãn... Cớ gì thần linh chọn người này?
Cô không sao dập được lửa giận, cô còn nghĩ hay là vẫn cứ hủy diệt luôn đi.
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ nhất thời.
Thần linh đã đứng dậy, cô không thể nằm.
Nếu cô không thể cứng rắn ràng buộc thần linh, vậy thì không chỉ sinh linh vô tội bị ảnh hưởng mà thần linh cũng bị ác nghiệp cắn nuốt.
Huống hồ, chuyện này có rất nhiều điều khả nghi.
Con gái của đảo chủ Thủy Di Đảo muốn tìm giao nhân, nhìn qua có vẻ muốn chữa khỏi bệnh của mình. Nhưng làm sao nguyện vọng ích kỷ này lại được thần linh lựa chọn?
Yêu cầu của cô là thần linh tìm người vô tội nhất cần giúp đỡ ở Bắc Hoang Bộ Châu.
Dân chúng ở Thủy Di Đảo còn tính, Đại tiểu thư của Hải Thị này thì có gì vô tội?
Mặc dù cô ấy mắc bệnh nặng nhưng có "phụ thân tốt" chuyên bóc lột, hà hiếp dân thường. Sao cô ấy lại được coi là người yếu đuối ở tầng lớp thấp nhất?
Cô bé ấy vô tội ở đâu?
Thanh Hòa nhăn mày rồi lại giãn ra: "Tóm lại cứ đi xem sao đã."
*
Thủy Di Đảo nằm ở Cực Nam của Bắc Hoang Bộ Châu, hướng mặt ra Biển Bắc, tiếp giáp một phần với Tây Kỳ Bộ Châu. Khí hậu thiên về khí hậu ở vùng Bắc Bộ, lại thêm thiên nhiên ở ốc đạo mang trong mình linh lực của Thiên Đạo. Cho nên sản vật ở nơi đây vô cùng phong phú. Có thể gọi là hòn ngọc của Bắc Hoang, là động trời ở trần gian.
Thanh Hòa đến Thủy Di Đảo cảm nhận ngay được sự sầm uất, gió biển thổi lất phất, phong cảnh hải đảo đẹp đẽ.
Nói mới nhớ, cô chỉ mới đi du lịch được vài nơi nhưng những nơi cô từng ghé đều vô cùng tươi đẹp.
Thiên Nguyên Trung Châu nơi thần linh sống thì không cần phải bàn, vùng đất đó núi rừng xanh tươi bạt ngàn, sương mù lượn lờ, hoàn toàn có thể gọi là tiên cảnh nhân gian.
Bí cảnh Cốc Thánh là đại diện điển hình cho địa lý ở Bắc Hoang. Một vùng đất hoang vu, bằng phẳng, gió lạnh thổi phần phật, không có mấy con người sinh sống.
Vậy mà Thủy Di Đảo, hòn ngọc trong số các ốc đảo của Bắc Hoang lại có thảm thực vật tươi tốt.
Hải đảo diệu kỳ này náo nhiệt, sầm uất xen lẫn biếng nhác, êm đềm.
Biển đưa cơn gió mỗi ngày như thổi bay lớp bụi bám ngoài viên ngọc, giúp viên ngọc sáng bóng.
Thủy Di Đảo được bồi đắp bởi gió Biển Bắc cả ngày lẫn đêm. Cả hòn đảo bừng sáng, mát mẻ như nước muối khoáng có gas.
Hiện đang là buổi chiều, tuy gió hơi lạnh nhưng mặt trời vẫn tỏa ánh nắng vàng. Ánh nắng ấm áp sưởi ấm cơ thể xua đi nhiều cái se lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.