Chương 4
Túc Vân
16/07/2017
Lỗ Lạp đưa cô gái vào trong để thay quần áo, bà run rẩy nhận cô từ trong tay Thiên Uy, sau đó cúi đầu lui ra ngoài.
Ở trong gian phòng được trang hoàng hào phóng, hoa lệ, Thiên Uy ngồi trên chiếc ghế da lớn đầy khí thế, đưa mắt nhìn đống quần áo kỳ dị cùng với một chiếc vòng thắt ngọc bội.
Vạt áo, đai lưng, ống tay áo rộng, cổ tay áo có may một lớp vải khác màu, bên hông buộc thắt lưng lụa….. Đây là quần áo của triều đại nào? Nghĩ trái nghĩ phải cũng chưa hiểu ra, Thiên Uy đoán rằng cô đến từ Trung Quốc. Nhưng mà….. hình như Trung Quốc Đại Lục bây giờ cũng không còn mặc cổ trang nữa mà!
Lát sau, Harder đi vào bẩm báo: “Thủ lĩnh, bác sĩ đã khám xong, cô ấy……”
“Cô ấy sao rồi? Nghiêm trọng không?”
“Trên người cô ấy có nhiều chỗ bị thương, nhưng không quá nghiêm trọng. Chỉ là cô ấy hít phải quá nhiều khói, phổi, khí quản, cổ họng đều bị thương, có thể sẽ khó nói chuyện một chút.” Harder cẩn thận nói lại lời của bác sĩ. “Bác sĩ muốn cô ấy điều dưỡng nhiều hơn, ăn nhiều mật ong và các đồ ăn nhẹ. Hơn nữa cô ấy cũng không thể chịu được sợ hãi, cho nên cần phải đặc biệt chăm sóc cẩn thận. Hiện giờ cô ấy vẫn còn đang hôn mê.”
Sau khi nghe xong, Thiên Uy lập tức phân phó Harder: “Bảo Lỗ Lạp chăm sóc cô ấy cẩn thận, chuẩn bị nhiều thực phẩm dinh dưỡng cho cô ấy, tất cả đều do Lỗ Lạp toàn quyền phụ trách. Đợi cô ấy tỉnh lại thì đưa tới gặp tôi.”
Harder nhận lệnh rồi nhẹ nhàng rời khỏi gian phòng.
Hoàng hôn ba ngày sau.
‘Abraham’ phóng như bay vào trong thành bảo, Thiên Uy ở trên lưng ngựa đã nghe được tiếng huyên náo trong tòa thành. Thiên Uy vừa nhảy xuống lưng ngựa đã có một người mặc áo bào trắng chạy ra từ trong đại sảnh, một cô gái ăn mặc kiều mị, diễm lệ, gương mặt lộ ra bên ngoài áo bào khiến Thiên Uy sững sờ không dứt.
Vẻ đẹp của cô ấy, không thể để người khác nhìn gần!
Cô xông thẳng về phía anh, Lỗ Lạp và Harder đuổi sát theo sau, lúc cô phát hiện ra anh thì đã không kịp ‘phanh lại’, cả người liền đụng vào khuôn ngực cường tráng của Thiên Uy. Sau khi va chạm, cô nghiêng ngả ngã xuống mặt đất, khuôn mặt tái nhợt ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc đối mặt với Thiên Uy. Hiển nhiên, ‘bức tường sắt’ như Thiên Uy đã tạo ra lực va đập không nhỏ, trong lúc nhất thời, cô mệt lả không đứng dậy nổi.
Trong đôi mắt đen như đầm sâu của cô hiện lên sự sợ hãi và hoảng loạn. Sau đó Lỗ Lạp và Harder tóm được cô, lập tức kéo cô đứng dậy. Thiên Uy trợn trừng mắt nhìn cô, lớn tiếng trách cứ: “Thật quá phận, cô lại dám ló mặt?”
Theo phong tục của A-rập, khuôn mặt của phụ nữ Hồi giáo chỉ có thể để lộ ra cho người thân và chồng của mình. Cho nên trên mặt họ nhất định phải che một tấm lụa mỏng, hôm nay cô lại dám táo bạo ‘ló mặt’ ra, như thế sẽ bị chủ nhân xử phạt.
Dĩ nhiên, Thiên Uy luôn xì mũi coi thường mấy loại tập tục vớ vẩn này. Anh nghĩ là cô cũng không biết về những tập tục như thế. Nhưng ở trước mặt mọi người, anh phải dùng thân phận thủ lĩnh để trách phạt những người không tuân theo truyền thống, như vậy mới có thể ‘phục chúng’.
Vạn bất đắc dĩ, anh nghiêm nghị nói: “Ngươi phải chịu phạt!” Dứt lời, tay phải của anh dùng sức đánh về phía gương mặt cô. Có lẽ là cái tát này quá đường đột, cũng có lẽ là sức lực của Thiên Uy quá mạnh….. Không! Anh có thể khẳng định, anh đã cố gắng nhẹ nhàng hết mức rồi, hoặc là cô quá mức yếu đuối…… dù sao thì, cô lại té bất tỉnh rồi.
“Ơ! Trời ạ……” Thiên Uy không thể làm gì khác hơn ngoài việc nhìn chằm chằm cô, cảm giác tội lỗi nhất thời xông lên đầu. Anh vẫn tự coi mình là một Thủ lĩnh nhân từ, rất ít khi sử dụng bạo lực với người khác. Huống chi, mặc dù cô là nữ nô của anh, nhưng cô là phụ nữ, đàn ông thì không nên đánh phụ nữ.
Anh áy náy, muốn đền bù vì đã làm cô hôn mê, anh bế ngang cô, tự mình đi về phía phòng ngủ. Lỗ Lạp và Harder cũng theo sát phía sau.
Da thịt của cô óng ánh trong suốt, toàn thân tuyết trắng. Mắt phượng, gò má xinh đẹp, tươi mát động lòng người, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, đỏ tươi, ướt át, mái tóc đen nhánh mềm mại, gương mặt toát lên sự thanh tú. Ở giữa hai lông mày còn có một nốt ruồi đỏ. Cô khiến Thiên Uy có cảm giác thần tiên, huyền bí, giống như tiên nữ hạ phàm ở Trung Quốc cổ đại. Có thể coi dung mạo của cô là nghiêng nước nghiêng thành, không thể so sánh với người thường. Nhất là những ‘khải đinh nữ’ Trung Đông kia mà nhìn thấy cô thì chắc chắn đều sẽ mặc cảm, tự ti.
Chỉ là, cô mặc đồ tương đối hở hang, tuy là trường bào, nhưng trước ngực lại xẻ tà rất sâu, mơ hồ có thể thấy được bộ ngực, vạt trường bào cũng xẻ tà, có thể thấy rõ được từ bắp đùi mềm mại cho tới bắp chân thon dài. Nhìn có phần giống với ‘khải đinh nữ’.
Cách ăn mặc ý!
Hai hàng lông mày của Thiên Uy nhíu chặt, không hiểu ngẩng đầu hỏi Lỗ Lạp: “Sao bà lại để cô ấy ăn mặc giống như ‘khải đinh nữ’?”
Lỗ Lạp cúi thấp đầu, đáp: “Chủ nhân, rất xin lỗi, trong lúc nhất thời tôi chỉ có thể tìm được mấy bộ quần áo của những ‘khải đinh nữ’ trước kia đã từng lấy lòng ngài, cũng là bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn….. Chỉ là, tôi thấy cũng không quan trọng! Nếu như cô ấy đã là nữ nô của thủ lĩnh, dĩ nhiên là thuộc về thủ lĩnh, sớm muộn gì cũng nên hiến thân, cho nên tôi mới để cô ấy ăn mặc như ‘khải đinh nữ’, để cô ấy có thể lấy lòng ngài sớm một chút……”
Thiên Uy rạng rỡ cười một tiếng, nói: “Lỗ Lạp, ý tốt của bà tôi hiểu, cũng cảm ơn và đã tỉ mỉ như vậy. Chỉ là, lúc nào ở với tôi thì cứ để cô ấy ăn mặc như thế đi! Còn thời gian khác, thành thật mà nói, dung mạo của cô ấy xinh đẹp như vậy, tôi không hy vọng cô ấy lộ liễu ở trước mặt người khác. Về sau, khi cô ấy mặc như ‘khải đinh nữ’ thì phải thêm một cái áo khoác.”
“Vâng.” Dứt lời, Lỗ Lạp lập tức lấy ra một chiếc áo choàng từ trong tủ quần áo rồi mặc vào người cô.
Lúc này Thiên Uy lại chú ý tới, mặc dù dáng dấp của cô nhỏ nhắn, nhưng vóc người lại có lồi có lõm, tương đối đầy đặn.
Ngay sau đó anh lại chất vấn: “Vì sao các ngươi lại đuổi theo cô ấy?”
“Khi cô ấy tỉnh lại, có lẽ là thấy mình ở trong một hoàn cảnh xa lạ, cô ấy đột nhiên bật dậy, chẳng phân biệt được đông tây nam bắc đã chạy ra ngoài, tôi và Harder nghĩ tới việc chủ nhân đã từng giao phó cho chúng tôi phải bảo vệ cô ấy, dưới tình thế cấp bách, không thể làm gì khác nên đành phải lết thân thể già nua này để đuổi theo…..”
Xem ra tình huống hình như sẽ lặp lại! Bởi vì, không hề có điềm báo trước, cô tỉnh lại.
Mạc Vũ Tiệp mở to đôi mắt có thể câu hồn nhiếp phách, đưa mắt nhìn hoàn cảnh xa lạ. Đột nhiên, trong ánh mắt mất hồn thoáng hiện một tia sáng, cô nhìn thấy miếng ngọc bội đang nằm trên bộ quần áo dơ bẩn được gấp chỉnh tề kia.
Ngọc bội?
Đây chính là thứ cô muốn tìm!
Lần đầu tiên cô tỉnh táo thì phát hiện ra mình đang ở trong một gian phòng sang trọng, toàn thân đã được tắm rửa, mặc một bộ trường bào rực rỡ nhưng lại hết sức bại lộ, cô nhất thời nhớ lại tất cả, cô nghĩ mình nhất định là được người đàn ông có khí chất đế vương kia cứu. Vũ Tiệp có thể xác định anh là người tốt, cho nên cô cũng cảm thấy yên tâm, tay phải cũng tự nhiên nắm lấy cổ tay trái, trong phút chốc cô chỉ cảm thấy kinh hoàng không dứt, ngọc bội đâu?
Sao lại không thấy ngọc bội đâu nữa?
Cô vô cùng căng thẳng, bất chấp tất cả nhảy xuống giường, xông về phía cửa chính……
Còn bây giờ, cô lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai để nhảy xuống giường, xông về đống quần áo kia, mà Thiên Uy, Lỗ Lạp và Harder còn chưa lấy lại được tinh thần, cô đã thuận lợi đeo ngọc bội vào tay, nắm nó thật chặt trong tay, sau đó từ từ đi về phía góc tường, ngồi xuống, vẻ mặt cuồng loạn, toàn thân liên tục run rẩy.
Thiên Uy khó hiểu nhìn thấy cả, hành động của cô rốt cuộc khiến cho Thiên Uy bừng tỉnh. “Có phải là cô không tìm thấy ngọc bội đâu nên mới chạy loạn khắp nơi không? Miếng ngọc bội này quan trọng với cô như thế sao?” Anh nhẹ nhàng hỏi thăm cô.
Cô hẳn là không hiểu anh nói gì, hoặc là đang nghẹn ngào mà không có biện pháp đáp lời.
Anh ta đang nói tiếng gì vậy? Vũ Tiệp nghĩ ngợi. Rõ ràng là anh ta đang nói thứ ngôn ngữ mà cô không hề quen thuộc.
Thiên Uy chậm rãi đi về phía cô, ngồi xổm xuống để tầm mắt song song với cô, nhìn đôi mắt to kinh hoàng, Thiên Uy hòa ái hỏi: “Cô hiểu được tôi nói gì không?”
Có phần ăn ý, Vũ Tiệp lắc đầu mãnh liệt.
“Cô từ đâu tới?”
Cô không trả lời.
“Vì sao cô lại chạy ra từ trong đám cháy?”
Một đôi mắt to tràn ngập bối rối nhìn thẳng vào anh.
“Vì sao cô lại mặc loại quần áo kia? Loại quần áo đó không thuộc về nơi này! Rốt cuộc là cô từ đâu tới?”
Cô gái vẫn trầm mặc như cũ.
“Cô tên gì vậy?”
Cô vẫn buồn bực không hé răng.
Mặc kệ là hỏi như thế nào, hỏi bao nhiêu lần, vẫn không hề có câu trả lời.
Thiên Uy cũng bó tay, anh vẫy vẫy tay, bất đắc dĩ nói: “Cho dù như thế nào, nếu như cô không có chỗ nào để đi thì tốt nhất là nên đợi ở đây, hơn nữa còn phải dùng thân phận là nữ nô của thủ lĩnh để ở lại, chỉ có như vậy, tính mạng của cô mới có thể tránh khỏi nguy hiểm, bởi vì chỉ có tôi mới có thể bảo vệ cô.”
Nhìn bộ dáng nói chuyện thẳng thắng của anh, hình như không có ác ý đối với mình, Vũ Tiệp từ từ buông lỏng phòng bị, ánh mắt cũng dần dần nhu hòa. Mặc dù cô không hiểu anh đang nói gì, nhưng cô biết, anh sẽ không tiếp tục tổn thương mình.
“Cô không thể ra khỏi tòa thành này, nếu không, tôi cũng không thể đảm bảo những thôn dân coi cô là yêu nữ sẽ không thừa dịp này để bắt nhốt cô lại để ‘vì dân trừ hại’!”
Thiên Uy thao thao bất tuyệt nói cả đống thứ, chỉ là cô vẫn giữ nguyên một vẻ mặt chẳng nói chẳng rằng, Thiên Uy cũng không thể làm gì khác hơn nên đành phải buông tha. Anh nhẹ giọng hỏi: “Cô hoàn toàn không có cách nào để hiểu lời tôi nói, đúng hay không?”
Cô không nói gì, chỉ nắm chặt ngọc bội trong tay.
Thiên Uy có chút ủ rũ, nếu như ngay cả ngôn ngữ cũng không giao tiếp được, chẳng lẽ muốn chơi cái trò ‘mô phỏng siêu cấp’ sao? Anh khẽ thở dài, vẫn cố gắng thử lại: “Mặc dù cô không hiểu tôi đang nói gì, nhưng mà, chỉ cần tôi mở miệng nói chuyện, tuyệt đối là uy quyền trăm phần trăm, hiểu không?” Chăm chú nhìn vào dung nhan xinh đẹp của cô, Thiên Uy tiếp tục đảm bảo: “Cô có thể yên tâm đợi ở đây tới khi nào cô nghĩ ra được nơi để đi, không ai có thể tổn thương cô!”
Có chút mùi vị thân sĩ, anh nói: “Tôi sẽ dùng ‘lễ nghĩa văn minh’ để tiếp đãi cô” lại cười rạng rỡ, nói: “Trước tiên để tôi tự giới thiệu cũng được.”
Khóe miệng anh khẽ nhếch, nhẹ giọng nói: “Tôi tên là Đông Vương Thiên Uy, là chủ nhân của nơi này, bọn họ gọi tôi là thủ lĩnh Đông Vương.”
Anh mang vẻ mặt ôn hòa, phát âm từng chữ từng chữ bằng tiếng A-rập cho cô nghe.
Cô lại không hề có chút hứng thú nào, vẫn chỉ nhìn chằm chằm ngọc bội ở trong tay.
Ở trong gian phòng được trang hoàng hào phóng, hoa lệ, Thiên Uy ngồi trên chiếc ghế da lớn đầy khí thế, đưa mắt nhìn đống quần áo kỳ dị cùng với một chiếc vòng thắt ngọc bội.
Vạt áo, đai lưng, ống tay áo rộng, cổ tay áo có may một lớp vải khác màu, bên hông buộc thắt lưng lụa….. Đây là quần áo của triều đại nào? Nghĩ trái nghĩ phải cũng chưa hiểu ra, Thiên Uy đoán rằng cô đến từ Trung Quốc. Nhưng mà….. hình như Trung Quốc Đại Lục bây giờ cũng không còn mặc cổ trang nữa mà!
Lát sau, Harder đi vào bẩm báo: “Thủ lĩnh, bác sĩ đã khám xong, cô ấy……”
“Cô ấy sao rồi? Nghiêm trọng không?”
“Trên người cô ấy có nhiều chỗ bị thương, nhưng không quá nghiêm trọng. Chỉ là cô ấy hít phải quá nhiều khói, phổi, khí quản, cổ họng đều bị thương, có thể sẽ khó nói chuyện một chút.” Harder cẩn thận nói lại lời của bác sĩ. “Bác sĩ muốn cô ấy điều dưỡng nhiều hơn, ăn nhiều mật ong và các đồ ăn nhẹ. Hơn nữa cô ấy cũng không thể chịu được sợ hãi, cho nên cần phải đặc biệt chăm sóc cẩn thận. Hiện giờ cô ấy vẫn còn đang hôn mê.”
Sau khi nghe xong, Thiên Uy lập tức phân phó Harder: “Bảo Lỗ Lạp chăm sóc cô ấy cẩn thận, chuẩn bị nhiều thực phẩm dinh dưỡng cho cô ấy, tất cả đều do Lỗ Lạp toàn quyền phụ trách. Đợi cô ấy tỉnh lại thì đưa tới gặp tôi.”
Harder nhận lệnh rồi nhẹ nhàng rời khỏi gian phòng.
Hoàng hôn ba ngày sau.
‘Abraham’ phóng như bay vào trong thành bảo, Thiên Uy ở trên lưng ngựa đã nghe được tiếng huyên náo trong tòa thành. Thiên Uy vừa nhảy xuống lưng ngựa đã có một người mặc áo bào trắng chạy ra từ trong đại sảnh, một cô gái ăn mặc kiều mị, diễm lệ, gương mặt lộ ra bên ngoài áo bào khiến Thiên Uy sững sờ không dứt.
Vẻ đẹp của cô ấy, không thể để người khác nhìn gần!
Cô xông thẳng về phía anh, Lỗ Lạp và Harder đuổi sát theo sau, lúc cô phát hiện ra anh thì đã không kịp ‘phanh lại’, cả người liền đụng vào khuôn ngực cường tráng của Thiên Uy. Sau khi va chạm, cô nghiêng ngả ngã xuống mặt đất, khuôn mặt tái nhợt ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc đối mặt với Thiên Uy. Hiển nhiên, ‘bức tường sắt’ như Thiên Uy đã tạo ra lực va đập không nhỏ, trong lúc nhất thời, cô mệt lả không đứng dậy nổi.
Trong đôi mắt đen như đầm sâu của cô hiện lên sự sợ hãi và hoảng loạn. Sau đó Lỗ Lạp và Harder tóm được cô, lập tức kéo cô đứng dậy. Thiên Uy trợn trừng mắt nhìn cô, lớn tiếng trách cứ: “Thật quá phận, cô lại dám ló mặt?”
Theo phong tục của A-rập, khuôn mặt của phụ nữ Hồi giáo chỉ có thể để lộ ra cho người thân và chồng của mình. Cho nên trên mặt họ nhất định phải che một tấm lụa mỏng, hôm nay cô lại dám táo bạo ‘ló mặt’ ra, như thế sẽ bị chủ nhân xử phạt.
Dĩ nhiên, Thiên Uy luôn xì mũi coi thường mấy loại tập tục vớ vẩn này. Anh nghĩ là cô cũng không biết về những tập tục như thế. Nhưng ở trước mặt mọi người, anh phải dùng thân phận thủ lĩnh để trách phạt những người không tuân theo truyền thống, như vậy mới có thể ‘phục chúng’.
Vạn bất đắc dĩ, anh nghiêm nghị nói: “Ngươi phải chịu phạt!” Dứt lời, tay phải của anh dùng sức đánh về phía gương mặt cô. Có lẽ là cái tát này quá đường đột, cũng có lẽ là sức lực của Thiên Uy quá mạnh….. Không! Anh có thể khẳng định, anh đã cố gắng nhẹ nhàng hết mức rồi, hoặc là cô quá mức yếu đuối…… dù sao thì, cô lại té bất tỉnh rồi.
“Ơ! Trời ạ……” Thiên Uy không thể làm gì khác hơn ngoài việc nhìn chằm chằm cô, cảm giác tội lỗi nhất thời xông lên đầu. Anh vẫn tự coi mình là một Thủ lĩnh nhân từ, rất ít khi sử dụng bạo lực với người khác. Huống chi, mặc dù cô là nữ nô của anh, nhưng cô là phụ nữ, đàn ông thì không nên đánh phụ nữ.
Anh áy náy, muốn đền bù vì đã làm cô hôn mê, anh bế ngang cô, tự mình đi về phía phòng ngủ. Lỗ Lạp và Harder cũng theo sát phía sau.
Da thịt của cô óng ánh trong suốt, toàn thân tuyết trắng. Mắt phượng, gò má xinh đẹp, tươi mát động lòng người, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, đỏ tươi, ướt át, mái tóc đen nhánh mềm mại, gương mặt toát lên sự thanh tú. Ở giữa hai lông mày còn có một nốt ruồi đỏ. Cô khiến Thiên Uy có cảm giác thần tiên, huyền bí, giống như tiên nữ hạ phàm ở Trung Quốc cổ đại. Có thể coi dung mạo của cô là nghiêng nước nghiêng thành, không thể so sánh với người thường. Nhất là những ‘khải đinh nữ’ Trung Đông kia mà nhìn thấy cô thì chắc chắn đều sẽ mặc cảm, tự ti.
Chỉ là, cô mặc đồ tương đối hở hang, tuy là trường bào, nhưng trước ngực lại xẻ tà rất sâu, mơ hồ có thể thấy được bộ ngực, vạt trường bào cũng xẻ tà, có thể thấy rõ được từ bắp đùi mềm mại cho tới bắp chân thon dài. Nhìn có phần giống với ‘khải đinh nữ’.
Cách ăn mặc ý!
Hai hàng lông mày của Thiên Uy nhíu chặt, không hiểu ngẩng đầu hỏi Lỗ Lạp: “Sao bà lại để cô ấy ăn mặc giống như ‘khải đinh nữ’?”
Lỗ Lạp cúi thấp đầu, đáp: “Chủ nhân, rất xin lỗi, trong lúc nhất thời tôi chỉ có thể tìm được mấy bộ quần áo của những ‘khải đinh nữ’ trước kia đã từng lấy lòng ngài, cũng là bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn….. Chỉ là, tôi thấy cũng không quan trọng! Nếu như cô ấy đã là nữ nô của thủ lĩnh, dĩ nhiên là thuộc về thủ lĩnh, sớm muộn gì cũng nên hiến thân, cho nên tôi mới để cô ấy ăn mặc như ‘khải đinh nữ’, để cô ấy có thể lấy lòng ngài sớm một chút……”
Thiên Uy rạng rỡ cười một tiếng, nói: “Lỗ Lạp, ý tốt của bà tôi hiểu, cũng cảm ơn và đã tỉ mỉ như vậy. Chỉ là, lúc nào ở với tôi thì cứ để cô ấy ăn mặc như thế đi! Còn thời gian khác, thành thật mà nói, dung mạo của cô ấy xinh đẹp như vậy, tôi không hy vọng cô ấy lộ liễu ở trước mặt người khác. Về sau, khi cô ấy mặc như ‘khải đinh nữ’ thì phải thêm một cái áo khoác.”
“Vâng.” Dứt lời, Lỗ Lạp lập tức lấy ra một chiếc áo choàng từ trong tủ quần áo rồi mặc vào người cô.
Lúc này Thiên Uy lại chú ý tới, mặc dù dáng dấp của cô nhỏ nhắn, nhưng vóc người lại có lồi có lõm, tương đối đầy đặn.
Ngay sau đó anh lại chất vấn: “Vì sao các ngươi lại đuổi theo cô ấy?”
“Khi cô ấy tỉnh lại, có lẽ là thấy mình ở trong một hoàn cảnh xa lạ, cô ấy đột nhiên bật dậy, chẳng phân biệt được đông tây nam bắc đã chạy ra ngoài, tôi và Harder nghĩ tới việc chủ nhân đã từng giao phó cho chúng tôi phải bảo vệ cô ấy, dưới tình thế cấp bách, không thể làm gì khác nên đành phải lết thân thể già nua này để đuổi theo…..”
Xem ra tình huống hình như sẽ lặp lại! Bởi vì, không hề có điềm báo trước, cô tỉnh lại.
Mạc Vũ Tiệp mở to đôi mắt có thể câu hồn nhiếp phách, đưa mắt nhìn hoàn cảnh xa lạ. Đột nhiên, trong ánh mắt mất hồn thoáng hiện một tia sáng, cô nhìn thấy miếng ngọc bội đang nằm trên bộ quần áo dơ bẩn được gấp chỉnh tề kia.
Ngọc bội?
Đây chính là thứ cô muốn tìm!
Lần đầu tiên cô tỉnh táo thì phát hiện ra mình đang ở trong một gian phòng sang trọng, toàn thân đã được tắm rửa, mặc một bộ trường bào rực rỡ nhưng lại hết sức bại lộ, cô nhất thời nhớ lại tất cả, cô nghĩ mình nhất định là được người đàn ông có khí chất đế vương kia cứu. Vũ Tiệp có thể xác định anh là người tốt, cho nên cô cũng cảm thấy yên tâm, tay phải cũng tự nhiên nắm lấy cổ tay trái, trong phút chốc cô chỉ cảm thấy kinh hoàng không dứt, ngọc bội đâu?
Sao lại không thấy ngọc bội đâu nữa?
Cô vô cùng căng thẳng, bất chấp tất cả nhảy xuống giường, xông về phía cửa chính……
Còn bây giờ, cô lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai để nhảy xuống giường, xông về đống quần áo kia, mà Thiên Uy, Lỗ Lạp và Harder còn chưa lấy lại được tinh thần, cô đã thuận lợi đeo ngọc bội vào tay, nắm nó thật chặt trong tay, sau đó từ từ đi về phía góc tường, ngồi xuống, vẻ mặt cuồng loạn, toàn thân liên tục run rẩy.
Thiên Uy khó hiểu nhìn thấy cả, hành động của cô rốt cuộc khiến cho Thiên Uy bừng tỉnh. “Có phải là cô không tìm thấy ngọc bội đâu nên mới chạy loạn khắp nơi không? Miếng ngọc bội này quan trọng với cô như thế sao?” Anh nhẹ nhàng hỏi thăm cô.
Cô hẳn là không hiểu anh nói gì, hoặc là đang nghẹn ngào mà không có biện pháp đáp lời.
Anh ta đang nói tiếng gì vậy? Vũ Tiệp nghĩ ngợi. Rõ ràng là anh ta đang nói thứ ngôn ngữ mà cô không hề quen thuộc.
Thiên Uy chậm rãi đi về phía cô, ngồi xổm xuống để tầm mắt song song với cô, nhìn đôi mắt to kinh hoàng, Thiên Uy hòa ái hỏi: “Cô hiểu được tôi nói gì không?”
Có phần ăn ý, Vũ Tiệp lắc đầu mãnh liệt.
“Cô từ đâu tới?”
Cô không trả lời.
“Vì sao cô lại chạy ra từ trong đám cháy?”
Một đôi mắt to tràn ngập bối rối nhìn thẳng vào anh.
“Vì sao cô lại mặc loại quần áo kia? Loại quần áo đó không thuộc về nơi này! Rốt cuộc là cô từ đâu tới?”
Cô gái vẫn trầm mặc như cũ.
“Cô tên gì vậy?”
Cô vẫn buồn bực không hé răng.
Mặc kệ là hỏi như thế nào, hỏi bao nhiêu lần, vẫn không hề có câu trả lời.
Thiên Uy cũng bó tay, anh vẫy vẫy tay, bất đắc dĩ nói: “Cho dù như thế nào, nếu như cô không có chỗ nào để đi thì tốt nhất là nên đợi ở đây, hơn nữa còn phải dùng thân phận là nữ nô của thủ lĩnh để ở lại, chỉ có như vậy, tính mạng của cô mới có thể tránh khỏi nguy hiểm, bởi vì chỉ có tôi mới có thể bảo vệ cô.”
Nhìn bộ dáng nói chuyện thẳng thắng của anh, hình như không có ác ý đối với mình, Vũ Tiệp từ từ buông lỏng phòng bị, ánh mắt cũng dần dần nhu hòa. Mặc dù cô không hiểu anh đang nói gì, nhưng cô biết, anh sẽ không tiếp tục tổn thương mình.
“Cô không thể ra khỏi tòa thành này, nếu không, tôi cũng không thể đảm bảo những thôn dân coi cô là yêu nữ sẽ không thừa dịp này để bắt nhốt cô lại để ‘vì dân trừ hại’!”
Thiên Uy thao thao bất tuyệt nói cả đống thứ, chỉ là cô vẫn giữ nguyên một vẻ mặt chẳng nói chẳng rằng, Thiên Uy cũng không thể làm gì khác hơn nên đành phải buông tha. Anh nhẹ giọng hỏi: “Cô hoàn toàn không có cách nào để hiểu lời tôi nói, đúng hay không?”
Cô không nói gì, chỉ nắm chặt ngọc bội trong tay.
Thiên Uy có chút ủ rũ, nếu như ngay cả ngôn ngữ cũng không giao tiếp được, chẳng lẽ muốn chơi cái trò ‘mô phỏng siêu cấp’ sao? Anh khẽ thở dài, vẫn cố gắng thử lại: “Mặc dù cô không hiểu tôi đang nói gì, nhưng mà, chỉ cần tôi mở miệng nói chuyện, tuyệt đối là uy quyền trăm phần trăm, hiểu không?” Chăm chú nhìn vào dung nhan xinh đẹp của cô, Thiên Uy tiếp tục đảm bảo: “Cô có thể yên tâm đợi ở đây tới khi nào cô nghĩ ra được nơi để đi, không ai có thể tổn thương cô!”
Có chút mùi vị thân sĩ, anh nói: “Tôi sẽ dùng ‘lễ nghĩa văn minh’ để tiếp đãi cô” lại cười rạng rỡ, nói: “Trước tiên để tôi tự giới thiệu cũng được.”
Khóe miệng anh khẽ nhếch, nhẹ giọng nói: “Tôi tên là Đông Vương Thiên Uy, là chủ nhân của nơi này, bọn họ gọi tôi là thủ lĩnh Đông Vương.”
Anh mang vẻ mặt ôn hòa, phát âm từng chữ từng chữ bằng tiếng A-rập cho cô nghe.
Cô lại không hề có chút hứng thú nào, vẫn chỉ nhìn chằm chằm ngọc bội ở trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.