Tận Thế Tới Rồi, Đừng Mơ Bắt Nạt Được Ta
Chương 25:
Thổ Tinh Hỏa Tinh Tại Nhất Khởi
18/05/2024
Thực sự không được thì đến chợ nhưng số lượng thịt của các tiểu thương ở chợ có thể còn không nhiều bằng siêu thị.
Hơn nữa chợ đông đúc, mặc dù giá cả ở siêu thị đắt hơn một chút nhưng có thể mua một lần là xong thì lại tiết kiệm được không ít phiền phức.
"Không không không, chúng tôi có, siêu thị chúng tôi lớn như vậy, số lượng chắc chắn là đủ."
"Chỉ là cô thực sự chắc chắn muốn mua nhiều như vậy chứ? Hơn nữa số lượng lớn như vậy, chúng tôi không chấp nhận trả lại hàng đâu."
Người quản lý vô cùng lo lắng.
Mấy ngày nay trời nóng, mọi người đều chán ăn thịt, anh ta đã mấy ngày liền không bán hết thịt.
Mỗi ngày đều phải mở kho lạnh để bảo quản, tiêu hao thực sự lớn.
Hơn nữa cũng không dám giảm lượng nhập hàng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thị trường thượng nguồn.
Bây giờ lại có một khách hàng lớn đến, gần như muốn mua hết hàng tồn kho nhưng, chỉ sợ là kẻ lừa đảo...
"Chỉ cần chất lượng không có vấn đề, tôi chắc chắn sẽ không trả lại hàng."
Quản lý béo lau mồ hôi: "Có một phần là thịt đông lạnh nhưng tôi đảm bảo, đông lạnh nhiều nhất ba ngày, cô có thể yên tâm về uy tín của siêu thị chúng tôi."
"Được."
Thẩm Tâm đảo mắt: "Tôi có thể đến kho lạnh của các anh xem không?"
"Điều này không tuân thủ quy định..."
Không tuân thủ quy định?
Cái này dễ giải quyết.
Thẩm Tâm nhướng mày: "Các anh có thể đóng dấu tên siêu thị của các anh lên từng vật tư."
"Tiền, tôi trả, danh tiếng các anh chịu!"
Quản lý nghiến răng suy nghĩ một lúc, lại gọi điện xin chỉ thị của cấp trên, sau đó trở ra vui vẻ đồng ý.
Xã hội bây giờ, cơ hội để nổi tiếng không nhiều, quản lý đã nghĩ trong đầu cách viết bài PR như thế nào rồi.
Thậm chí sau khi siêu thị trở nên nổi tiếng, anh ta sẽ kêu gọi khách hàng tiêu dùng hợp lý như thế nào.
Trong lòng vui như mở cờ.
Mặc đồ bảo hộ, Thẩm Tâm, quản lý và một số nhân viên di chuyển đến kho lạnh.
Quản lý còn mang theo một máy POS, như sợ Thẩm Tâm lừa anh ta vậy.
Trong kho lạnh, hơi lạnh trắng xóa bốc lên khắp nơi dưới ánh đèn màu xanh nhạt.
Quản lý và nhân viên lạnh run cầm cập.
Thẩm Tâm lại thấy bình thường, dù sao trong ngày tận thế, thời tiết trở nên cực lạnh, bình thường cũng là âm bốn mươi độ.
Nhiệt độ thấp như vậy không là gì cả.
Cô thản nhiên đi theo sau: "Theo số lượng đã nói trước, số cá đông lạnh này là bao nhiêu? Tôi cũng lấy 2000 cân."
"Còn những loại rau ở khu vực nhiệt độ thấp này, mỗi loại lấy một ít, đủ 4000 cân."
Hơn nữa chợ đông đúc, mặc dù giá cả ở siêu thị đắt hơn một chút nhưng có thể mua một lần là xong thì lại tiết kiệm được không ít phiền phức.
"Không không không, chúng tôi có, siêu thị chúng tôi lớn như vậy, số lượng chắc chắn là đủ."
"Chỉ là cô thực sự chắc chắn muốn mua nhiều như vậy chứ? Hơn nữa số lượng lớn như vậy, chúng tôi không chấp nhận trả lại hàng đâu."
Người quản lý vô cùng lo lắng.
Mấy ngày nay trời nóng, mọi người đều chán ăn thịt, anh ta đã mấy ngày liền không bán hết thịt.
Mỗi ngày đều phải mở kho lạnh để bảo quản, tiêu hao thực sự lớn.
Hơn nữa cũng không dám giảm lượng nhập hàng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thị trường thượng nguồn.
Bây giờ lại có một khách hàng lớn đến, gần như muốn mua hết hàng tồn kho nhưng, chỉ sợ là kẻ lừa đảo...
"Chỉ cần chất lượng không có vấn đề, tôi chắc chắn sẽ không trả lại hàng."
Quản lý béo lau mồ hôi: "Có một phần là thịt đông lạnh nhưng tôi đảm bảo, đông lạnh nhiều nhất ba ngày, cô có thể yên tâm về uy tín của siêu thị chúng tôi."
"Được."
Thẩm Tâm đảo mắt: "Tôi có thể đến kho lạnh của các anh xem không?"
"Điều này không tuân thủ quy định..."
Không tuân thủ quy định?
Cái này dễ giải quyết.
Thẩm Tâm nhướng mày: "Các anh có thể đóng dấu tên siêu thị của các anh lên từng vật tư."
"Tiền, tôi trả, danh tiếng các anh chịu!"
Quản lý nghiến răng suy nghĩ một lúc, lại gọi điện xin chỉ thị của cấp trên, sau đó trở ra vui vẻ đồng ý.
Xã hội bây giờ, cơ hội để nổi tiếng không nhiều, quản lý đã nghĩ trong đầu cách viết bài PR như thế nào rồi.
Thậm chí sau khi siêu thị trở nên nổi tiếng, anh ta sẽ kêu gọi khách hàng tiêu dùng hợp lý như thế nào.
Trong lòng vui như mở cờ.
Mặc đồ bảo hộ, Thẩm Tâm, quản lý và một số nhân viên di chuyển đến kho lạnh.
Quản lý còn mang theo một máy POS, như sợ Thẩm Tâm lừa anh ta vậy.
Trong kho lạnh, hơi lạnh trắng xóa bốc lên khắp nơi dưới ánh đèn màu xanh nhạt.
Quản lý và nhân viên lạnh run cầm cập.
Thẩm Tâm lại thấy bình thường, dù sao trong ngày tận thế, thời tiết trở nên cực lạnh, bình thường cũng là âm bốn mươi độ.
Nhiệt độ thấp như vậy không là gì cả.
Cô thản nhiên đi theo sau: "Theo số lượng đã nói trước, số cá đông lạnh này là bao nhiêu? Tôi cũng lấy 2000 cân."
"Còn những loại rau ở khu vực nhiệt độ thấp này, mỗi loại lấy một ít, đủ 4000 cân."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.