Chương 75
An Chi Nhược Miên
12/11/2024
Đây là lần đầu tiên, Ôn Nhiễm ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau mới tỉnh dậy.
Trong phòng đóng kín rèm cửa, khi thức giấc, cô còn tưởng vẫn đang ban đêm, kết quả vừa cầm điện thoại lên, cô mới phát hiện đã mười hai giờ trưa rồi.
Cô giật mình, vừa ngồi dậy thì nghe thấy tiếng động bên ngoài, Tạ Vân Lễ đang nhỏ giọng nói chuyện điện thoại.
Cô không nhúc nhích nữa, yên tâm nằm xuống lại.
Tạ Vân Lễ sẽ giải thích với dì Chúc tại sao cô chưa gửi tin gì…
Nhưng một khi đã giải thích, dì Chúc sẽ biết đêm qua… hai người họ...
Ở bên nhau...
Ôn Nhiễm không nhịn được mà rúc mình vào chăn.
Ký ức ấy in sâu trong đầu cô, thậm chí cô còn nhớ rõ từng lời Tạ Vân Lễ đã nói.
Ngay từ đầu, anh đã bảo cô: “Nếu không thoải mái, hay không muốn... em cứ nói với anh, anh sẽ không tổn thương em, cũng không muốn ép buộc em.”
“Nhiễm Nhiễm, nhìn anh này, em thật sự muốn chấp nhận anh sao?”
Bấy giờ, ánh mắt của Tạ Vân Lễ hoàn toàn khác hẳn.
Vào khoảnh khắc ấy, dường như anh đã mất hết sự bình tĩnh điềm đạm, trong mắt còn thoáng qua vẻ yếu đuối.
Đây là điều cô chưa từng thấy, chưa từng cảm nhận được.
Vì Tạ Vân Lễ chưa bao giờ tỏ ra mong manh trước mặt cô, đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất.
Cô dứt khoát đáp rằng, thật đấy anh, vì câu hỏi này không cần đắn đo.
Dù vẻ yếu đuối của anh chỉ chóng vánh lướt qua, cô cũng biết mình phải kiên định trả lời anh.
Là thật.
Cô thật sự muốn chấp nhận anh, cũng đã sớm chấp nhận anh rồi.
Thế nên cô đưa tay ôm lấy cổ anh, kéo anh về phía mình, rồi khẽ gọi tên anh.
Giờ đây, cuối cùng Tạ Vân Lễ cũng tin cô nghiêm túc, không còn như lần đầu anh cầu hôn, cô đã mông lung giao mình cho anh.
Cô không nhớ mình đã thiếp đi từ lúc nào. Trước khi say giấc, vì cô ra mồ hôi nên Tạ Vân Lễ đã cầm khăn ấm giúp cô lau sạch người, rồi cô nhắm mắt ngủ đến trưa hôm sau.
Cô lăn qua lăn lại trên giường, vẫn chưa thể dậy nổi.
Khi cô đang đấu tranh nội tâm, Tạ Vân Lễ bước vào.
Ôn Nhiễm lập tức co mình trong chăn, không cử động nữa.
“Chưa dậy à? Nhiễm Nhiễm ơi.”
Tạ Vân Lễ ngồi bên giường, nhỏ nhẹ hỏi như sợ đánh thức cô.
Ôn Nhiễm nằm yên, không hề lên tiếng.
“Còn không dậy nữa, anh sẽ lo lắng đấy.” Tạ Vân Lễ vỗ nhẹ vào chăn, cô vẫn nấp trong chăn không lộ đầu, nhưng cánh tay hơi di chuyển.
Tạ Vân Lễ bèn nói: “Vậy anh ngủ với em tiếp nhé.”
Dứt lời, anh vờ như muốn kéo chăn ra.
Ôn Nhiễm lập tức ló đầu ra, thoáng nhìn anh.
Vì ngột ngạt nên cô đỏ bừng mặt.
Nhưng dù không nấp trong chăn, cô cũng không chịu nổi mà đỏ mặt.
Xấu hổ quá.
Gặp anh khiến cô xấu hổ sắp nổ tung rồi.
Tạ Vân Lễ kéo chăn xuống cằm cô: “Cứ thế này em sẽ ngạt chết mất, đói chưa? Muốn ăn gì?”
Ôn Nhiễm chỉ lộ đầu, cuộn toàn thân trong chăn, lí nhí đáp: “Ăn... đồ anh nấu, gì cũng được.”
Tạ Vân Lễ xoa đầu cô: “Em tỉnh dậy đúng lúc đấy, anh làm xong rồi, hâm nóng là ăn được ngay.”
Cô chớp mắt không trả lời, chỉ nhoẻn miệng cười, Tạ Vân Lễ không nhịn được mà cúi xuống hôn cô.
Ôn Nhiễm nhắm mắt, cũng đáp lại anh.
Tự nhiên như chuyện mỗi ngày.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng thật sự đã khác biệt.
Vì giữa họ không còn kiềm chế, không còn tồn tại khoảng cách nào nữa.
Bây giờ Ôn Nhiễm mới cảm nhận rõ, họ đã thật sự giống một cặp vợ chồng bình thường.
Hoàn toàn thuộc về nhau.
Vệ sinh xong rồi ra ăn cơm, Ôn Nhiễm phát hiện đã gần một giờ, cô ngạc nhiên: “Anh vẫn chưa... đi làm à?”
“Chưa, ở nhà với em.” Thấy Ôn Nhiễm có vẻ lo lắng muốn nói, Tạ Vân Lễ bổ sung: “Không sao, anh xin nghỉ rồi, ở nhà với em một ngày.”
Nhưng thật ra, không chỉ một ngày.
Sau khi hai người về biệt thự, hai ngày liên tiếp anh chỉ đến công ty một buổi chiều. Sang ngày thứ ba, Ôn Nhiễm không cho anh ở nhà cùng mình nữa.
“Không ổn đâu.” Cô nghiêm nghị nói: “Từ ngày mai, em sẽ không ngủ nướng nữa, nhưng anh... anh, ừm... tối, phải về sớm, ngủ với em.”
Tạ Vân Lễ cười gật đầu: “Được, nghe em hết.”
Sau khi Tạ Vân Lễ đi làm, Ôn Nhiễm ngồi bần thần trước máy tính.
Gần đây cô tạm thời không nhận nhiều công việc, vì ngày đặc biệt sắp tới, cô không đủ tinh thần và năng lượng để sáng tác.
Cô muốn làm một chuyện, nhưng không biết làm thế nào, cũng không biết mở lời với Tạ Vân Lễ sao.
Theo từng ngày trôi qua, dì Chúc cũng nhận ra cảm xúc của cô.
Nhiều năm trước vào thời điểm này, cảm xúc của cô thường chùng xuống hẳn, cô ăn uống ít hơn, ngủ không ngon, ngày càng kiệm lời, đến khi rơi vào trạng thái im lặng kéo dài. Nhưng năm nay đã có Tạ Vân Lễ bên cạnh, tình hình của cô cải thiện hơn, một phần vì cô không muốn Tạ Vân Lễ lo lắng nên không thể hiện nhiều. Nhưng khi Tạ Vân Lễ tới công ty, cô vẫn mất kiểm soát, trở nên sa sút.
“Nhiễm Nhiễm, đừng tự buồn một mình, có chuyện gì cứ bày tỏ, nếu không muốn nói với cậu Tạ, cháu có thể tâm sự với dì.”
Ôn Nhiễm lặng người một lát, chợt lên tiếng: “Cháu nghe thấy... hôm đó, bố với dì, nói chuyện điện thoại.”
Dì Chúc ngạc nhiên, nhanh chóng hiểu ra.
Vài ngày trước Ôn Nghiêu đã gọi điện thoại, ngỏ ý đến thăm Nhiễm Nhiễm, muốn hỏi Nhiễm Nhiễm có muốn gặp ông ta không.
Nhưng vì ngày giỗ của mẹ Ôn Nhiễm sắp tới, dì Chúc định đợi mấy ngày nữa mới nói với Ôn Nhiễm.
“Dì định đôi ba ngày nữa mới báo cháu.” Dì Chúc nắm tay cô, dịu giọng nói: “Vì cháu đã biết rồi, dì sẽ nghe ý kiến của cháu, nếu cháu muốn gặp bố, dì sẽ sắp xếp, nếu cháu không muốn...”
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Tốt nhất... đừng gặp ạ.”
“Ông ấy sống tốt, là đủ.” Ôn Nhiễm ngẩn ngơ nhìn màn hình trước mặt: “Ông ấy vui vẻ, là được, gặp hay không, không quan trọng.”
Dì Chúc gật đầu, không hỏi thêm gì.
Thật ra dì biết, Ôn Nhiễm hiểu hết, cô chỉ không thể diễn đạt suy nghĩ của mình.
Cô cũng không thể yêu cầu điều gì.
Lúc Ôn Nghiêu bỏ đi, quả thực Ôn Nhiễm đã nhận ra, bố cô đã muốn rời khỏi nơi này từ sớm.
Bao nhiêu năm qua, một người vợ trầm cảm nặng, một đứa con mắc chứng tự kỷ, khiến người đàn ông đó đã bạc phơ nửa mái đầu ở tuổi bốn mươi.
Ông [*] đã làm tròn trách nhiệm của một người chồng và người bố, dù khó khăn đến đâu, ông không hề nghĩ tới việc bỏ rơi vợ hoặc con gái, cũng không định có một đứa con khỏe mạnh khác để thay thế Ôn Nhiễm, đứa con không khỏe mạnh của mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
[*] Đoạn này viết theo suy nghĩ của Ôn Nhiễm, nên bên mình tạm đổi ngôi xưng của Ôn Nghiêu thành “ông”.
Thuở Ôn Nhiễm còn nhỏ, ông đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức để đưa cô đến các cơ sở điều trị, cũng luôn dành thời gian bên cạnh cô.
Khi bệnh của mẹ Ôn Nhiễm trở nặng, ông tạm gác lại mọi công việc để chăm sóc bà.
Sau đó, rốt cuộc mẹ Ôn Nhiễm cũng nhắm mắt xuôi tay.
Dù Ôn Nhiễm không thể chấp nhận sự thật này, mẹ cô cũng không còn trên đời nữa. Có lẽ đối với người phụ nữ ấy, cuối cùng bà đã được lên thiên đường, được giải thoát khỏi mọi đau khổ về thể xác lẫn tinh thần.
Còn bố Ôn Nhiễm...
Cô không thể oán trách gì, vì suy cho cùng, người đàn ông đó đã dành cả nửa đời mình để lo lắng cho mẹ con cô.
Vì vậy, ông rời khỏi đây, cuối cùng cũng có thể sống cho chính mình.
Ông có ích kỷ không?
Có lẽ một phần nào đấy, nhưng Ôn Nhiễm nghĩ thế cũng tốt, ông ích kỷ một chút, ông sẽ sống tốt hơn.
Và cô, với tư cách là con gái, cũng sẽ giảm bớt cảm giác tội lỗi...
Thế nên, không gặp mặt cũng không sao, chỉ cần cô biết, rốt cuộc bố cô đã sống một cuộc đời không còn gánh nặng, đã có một gia đình bình thường, một đứa con bình thường...
Cô đã yên tâm lắm rồi.
Thật sự rất tốt rồi, dù sao bây giờ cô cũng hạnh phúc, và cô hy vọng bố cô có thể biết.
Vì thế, được dì Chúc giúp đỡ, cô đã gửi tin nhắn cho bố mình.
Ít nhất bây giờ, đây là cách tốt nhất cô có thể nghĩ ra, xét tới cùng, ông vẫn còn gia đình riêng của bản thân phải chăm lo.
Thực hiện chuyện này xong, cô nhẹ lòng hơn hẳn.
Tiếp theo, là một việc quan trọng khác.
Hôm ấy sau khi ăn tối, Ôn Nhiễm lên lầu vẽ một lát, Tạ Vân Lễ đọc sách trong phòng sách. Lúc sang tìm anh, Ôn Nhiễm thấy anh đang đeo kính đọc một cuốn sách về Tâm lý học tự kỷ.
Đến bây giờ, Tạ Vân Lễ vẫn đang học cách chăm sóc cô, khiến cô sống thoải mái hơn.
Dẫu nhờ vào quá trình bầu bạn của anh, cô đã quen với môi trường hiện tại, nhưng anh vẫn nghĩ, có thể giúp cô tốt hơn, tự do hơn trong việc tương tác với xã hội.
Ôn Nhiễm hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa.
Tạ Vân Lễ quay đầu lại, thấy cô đứng ở cửa, e dè nhìn mình.
“Sao vậy em?” Tạ Vân Lễ đưa tay ra hiệu cho cô đến đây: “Nhiễm Nhiễm ơi?”
“Ừm... ừm...” Ôn Nhiễm có phần căng thẳng, cô vẫn đứng yên, tay nắm chặt khung cửa. Cô hít sâu một hơi nữa, cuối cùng lấy hết can đảm cất lời: “Em... em muốn nhờ anh một việc, được không... ông xã?”
Nghe cô lắp bắp nói từ cuối cùng, Tạ Vân Lễ lập tức ngỡ ngàng.
Đây là lần thứ mấy anh nghe cô gọi chồng vậy? Thậm chí còn dùng giọng điệu đáng yêu như thế.
“Được.” Tạ Vân Lễ bình tĩnh gật đầu: “Được, tất nhiên được rồi.”
Anh liên tiếp nói ba lần “được” khiến Ôn Nhiễm không hiểu, cô nghiêng đầu thắc mắc. Cô còn chưa nói là việc gì, chẳng lẽ anh không sợ cô đưa ra yêu cầu gây khó khăn cho anh sao?
“Qua đây, nói anh nghe, rốt cuộc là việc gì?”
Tạ Vân Lễ nắm tay cô, kéo cô vào lòng: “Em cứ nói, bất kể chuyện gì, anh cũng sẽ đồng ý với em.”
“Em muốn... anh dẫn em đến một nơi.”
Trong phòng đóng kín rèm cửa, khi thức giấc, cô còn tưởng vẫn đang ban đêm, kết quả vừa cầm điện thoại lên, cô mới phát hiện đã mười hai giờ trưa rồi.
Cô giật mình, vừa ngồi dậy thì nghe thấy tiếng động bên ngoài, Tạ Vân Lễ đang nhỏ giọng nói chuyện điện thoại.
Cô không nhúc nhích nữa, yên tâm nằm xuống lại.
Tạ Vân Lễ sẽ giải thích với dì Chúc tại sao cô chưa gửi tin gì…
Nhưng một khi đã giải thích, dì Chúc sẽ biết đêm qua… hai người họ...
Ở bên nhau...
Ôn Nhiễm không nhịn được mà rúc mình vào chăn.
Ký ức ấy in sâu trong đầu cô, thậm chí cô còn nhớ rõ từng lời Tạ Vân Lễ đã nói.
Ngay từ đầu, anh đã bảo cô: “Nếu không thoải mái, hay không muốn... em cứ nói với anh, anh sẽ không tổn thương em, cũng không muốn ép buộc em.”
“Nhiễm Nhiễm, nhìn anh này, em thật sự muốn chấp nhận anh sao?”
Bấy giờ, ánh mắt của Tạ Vân Lễ hoàn toàn khác hẳn.
Vào khoảnh khắc ấy, dường như anh đã mất hết sự bình tĩnh điềm đạm, trong mắt còn thoáng qua vẻ yếu đuối.
Đây là điều cô chưa từng thấy, chưa từng cảm nhận được.
Vì Tạ Vân Lễ chưa bao giờ tỏ ra mong manh trước mặt cô, đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất.
Cô dứt khoát đáp rằng, thật đấy anh, vì câu hỏi này không cần đắn đo.
Dù vẻ yếu đuối của anh chỉ chóng vánh lướt qua, cô cũng biết mình phải kiên định trả lời anh.
Là thật.
Cô thật sự muốn chấp nhận anh, cũng đã sớm chấp nhận anh rồi.
Thế nên cô đưa tay ôm lấy cổ anh, kéo anh về phía mình, rồi khẽ gọi tên anh.
Giờ đây, cuối cùng Tạ Vân Lễ cũng tin cô nghiêm túc, không còn như lần đầu anh cầu hôn, cô đã mông lung giao mình cho anh.
Cô không nhớ mình đã thiếp đi từ lúc nào. Trước khi say giấc, vì cô ra mồ hôi nên Tạ Vân Lễ đã cầm khăn ấm giúp cô lau sạch người, rồi cô nhắm mắt ngủ đến trưa hôm sau.
Cô lăn qua lăn lại trên giường, vẫn chưa thể dậy nổi.
Khi cô đang đấu tranh nội tâm, Tạ Vân Lễ bước vào.
Ôn Nhiễm lập tức co mình trong chăn, không cử động nữa.
“Chưa dậy à? Nhiễm Nhiễm ơi.”
Tạ Vân Lễ ngồi bên giường, nhỏ nhẹ hỏi như sợ đánh thức cô.
Ôn Nhiễm nằm yên, không hề lên tiếng.
“Còn không dậy nữa, anh sẽ lo lắng đấy.” Tạ Vân Lễ vỗ nhẹ vào chăn, cô vẫn nấp trong chăn không lộ đầu, nhưng cánh tay hơi di chuyển.
Tạ Vân Lễ bèn nói: “Vậy anh ngủ với em tiếp nhé.”
Dứt lời, anh vờ như muốn kéo chăn ra.
Ôn Nhiễm lập tức ló đầu ra, thoáng nhìn anh.
Vì ngột ngạt nên cô đỏ bừng mặt.
Nhưng dù không nấp trong chăn, cô cũng không chịu nổi mà đỏ mặt.
Xấu hổ quá.
Gặp anh khiến cô xấu hổ sắp nổ tung rồi.
Tạ Vân Lễ kéo chăn xuống cằm cô: “Cứ thế này em sẽ ngạt chết mất, đói chưa? Muốn ăn gì?”
Ôn Nhiễm chỉ lộ đầu, cuộn toàn thân trong chăn, lí nhí đáp: “Ăn... đồ anh nấu, gì cũng được.”
Tạ Vân Lễ xoa đầu cô: “Em tỉnh dậy đúng lúc đấy, anh làm xong rồi, hâm nóng là ăn được ngay.”
Cô chớp mắt không trả lời, chỉ nhoẻn miệng cười, Tạ Vân Lễ không nhịn được mà cúi xuống hôn cô.
Ôn Nhiễm nhắm mắt, cũng đáp lại anh.
Tự nhiên như chuyện mỗi ngày.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng thật sự đã khác biệt.
Vì giữa họ không còn kiềm chế, không còn tồn tại khoảng cách nào nữa.
Bây giờ Ôn Nhiễm mới cảm nhận rõ, họ đã thật sự giống một cặp vợ chồng bình thường.
Hoàn toàn thuộc về nhau.
Vệ sinh xong rồi ra ăn cơm, Ôn Nhiễm phát hiện đã gần một giờ, cô ngạc nhiên: “Anh vẫn chưa... đi làm à?”
“Chưa, ở nhà với em.” Thấy Ôn Nhiễm có vẻ lo lắng muốn nói, Tạ Vân Lễ bổ sung: “Không sao, anh xin nghỉ rồi, ở nhà với em một ngày.”
Nhưng thật ra, không chỉ một ngày.
Sau khi hai người về biệt thự, hai ngày liên tiếp anh chỉ đến công ty một buổi chiều. Sang ngày thứ ba, Ôn Nhiễm không cho anh ở nhà cùng mình nữa.
“Không ổn đâu.” Cô nghiêm nghị nói: “Từ ngày mai, em sẽ không ngủ nướng nữa, nhưng anh... anh, ừm... tối, phải về sớm, ngủ với em.”
Tạ Vân Lễ cười gật đầu: “Được, nghe em hết.”
Sau khi Tạ Vân Lễ đi làm, Ôn Nhiễm ngồi bần thần trước máy tính.
Gần đây cô tạm thời không nhận nhiều công việc, vì ngày đặc biệt sắp tới, cô không đủ tinh thần và năng lượng để sáng tác.
Cô muốn làm một chuyện, nhưng không biết làm thế nào, cũng không biết mở lời với Tạ Vân Lễ sao.
Theo từng ngày trôi qua, dì Chúc cũng nhận ra cảm xúc của cô.
Nhiều năm trước vào thời điểm này, cảm xúc của cô thường chùng xuống hẳn, cô ăn uống ít hơn, ngủ không ngon, ngày càng kiệm lời, đến khi rơi vào trạng thái im lặng kéo dài. Nhưng năm nay đã có Tạ Vân Lễ bên cạnh, tình hình của cô cải thiện hơn, một phần vì cô không muốn Tạ Vân Lễ lo lắng nên không thể hiện nhiều. Nhưng khi Tạ Vân Lễ tới công ty, cô vẫn mất kiểm soát, trở nên sa sút.
“Nhiễm Nhiễm, đừng tự buồn một mình, có chuyện gì cứ bày tỏ, nếu không muốn nói với cậu Tạ, cháu có thể tâm sự với dì.”
Ôn Nhiễm lặng người một lát, chợt lên tiếng: “Cháu nghe thấy... hôm đó, bố với dì, nói chuyện điện thoại.”
Dì Chúc ngạc nhiên, nhanh chóng hiểu ra.
Vài ngày trước Ôn Nghiêu đã gọi điện thoại, ngỏ ý đến thăm Nhiễm Nhiễm, muốn hỏi Nhiễm Nhiễm có muốn gặp ông ta không.
Nhưng vì ngày giỗ của mẹ Ôn Nhiễm sắp tới, dì Chúc định đợi mấy ngày nữa mới nói với Ôn Nhiễm.
“Dì định đôi ba ngày nữa mới báo cháu.” Dì Chúc nắm tay cô, dịu giọng nói: “Vì cháu đã biết rồi, dì sẽ nghe ý kiến của cháu, nếu cháu muốn gặp bố, dì sẽ sắp xếp, nếu cháu không muốn...”
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Tốt nhất... đừng gặp ạ.”
“Ông ấy sống tốt, là đủ.” Ôn Nhiễm ngẩn ngơ nhìn màn hình trước mặt: “Ông ấy vui vẻ, là được, gặp hay không, không quan trọng.”
Dì Chúc gật đầu, không hỏi thêm gì.
Thật ra dì biết, Ôn Nhiễm hiểu hết, cô chỉ không thể diễn đạt suy nghĩ của mình.
Cô cũng không thể yêu cầu điều gì.
Lúc Ôn Nghiêu bỏ đi, quả thực Ôn Nhiễm đã nhận ra, bố cô đã muốn rời khỏi nơi này từ sớm.
Bao nhiêu năm qua, một người vợ trầm cảm nặng, một đứa con mắc chứng tự kỷ, khiến người đàn ông đó đã bạc phơ nửa mái đầu ở tuổi bốn mươi.
Ông [*] đã làm tròn trách nhiệm của một người chồng và người bố, dù khó khăn đến đâu, ông không hề nghĩ tới việc bỏ rơi vợ hoặc con gái, cũng không định có một đứa con khỏe mạnh khác để thay thế Ôn Nhiễm, đứa con không khỏe mạnh của mình.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
[*] Đoạn này viết theo suy nghĩ của Ôn Nhiễm, nên bên mình tạm đổi ngôi xưng của Ôn Nghiêu thành “ông”.
Thuở Ôn Nhiễm còn nhỏ, ông đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức để đưa cô đến các cơ sở điều trị, cũng luôn dành thời gian bên cạnh cô.
Khi bệnh của mẹ Ôn Nhiễm trở nặng, ông tạm gác lại mọi công việc để chăm sóc bà.
Sau đó, rốt cuộc mẹ Ôn Nhiễm cũng nhắm mắt xuôi tay.
Dù Ôn Nhiễm không thể chấp nhận sự thật này, mẹ cô cũng không còn trên đời nữa. Có lẽ đối với người phụ nữ ấy, cuối cùng bà đã được lên thiên đường, được giải thoát khỏi mọi đau khổ về thể xác lẫn tinh thần.
Còn bố Ôn Nhiễm...
Cô không thể oán trách gì, vì suy cho cùng, người đàn ông đó đã dành cả nửa đời mình để lo lắng cho mẹ con cô.
Vì vậy, ông rời khỏi đây, cuối cùng cũng có thể sống cho chính mình.
Ông có ích kỷ không?
Có lẽ một phần nào đấy, nhưng Ôn Nhiễm nghĩ thế cũng tốt, ông ích kỷ một chút, ông sẽ sống tốt hơn.
Và cô, với tư cách là con gái, cũng sẽ giảm bớt cảm giác tội lỗi...
Thế nên, không gặp mặt cũng không sao, chỉ cần cô biết, rốt cuộc bố cô đã sống một cuộc đời không còn gánh nặng, đã có một gia đình bình thường, một đứa con bình thường...
Cô đã yên tâm lắm rồi.
Thật sự rất tốt rồi, dù sao bây giờ cô cũng hạnh phúc, và cô hy vọng bố cô có thể biết.
Vì thế, được dì Chúc giúp đỡ, cô đã gửi tin nhắn cho bố mình.
Ít nhất bây giờ, đây là cách tốt nhất cô có thể nghĩ ra, xét tới cùng, ông vẫn còn gia đình riêng của bản thân phải chăm lo.
Thực hiện chuyện này xong, cô nhẹ lòng hơn hẳn.
Tiếp theo, là một việc quan trọng khác.
Hôm ấy sau khi ăn tối, Ôn Nhiễm lên lầu vẽ một lát, Tạ Vân Lễ đọc sách trong phòng sách. Lúc sang tìm anh, Ôn Nhiễm thấy anh đang đeo kính đọc một cuốn sách về Tâm lý học tự kỷ.
Đến bây giờ, Tạ Vân Lễ vẫn đang học cách chăm sóc cô, khiến cô sống thoải mái hơn.
Dẫu nhờ vào quá trình bầu bạn của anh, cô đã quen với môi trường hiện tại, nhưng anh vẫn nghĩ, có thể giúp cô tốt hơn, tự do hơn trong việc tương tác với xã hội.
Ôn Nhiễm hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa.
Tạ Vân Lễ quay đầu lại, thấy cô đứng ở cửa, e dè nhìn mình.
“Sao vậy em?” Tạ Vân Lễ đưa tay ra hiệu cho cô đến đây: “Nhiễm Nhiễm ơi?”
“Ừm... ừm...” Ôn Nhiễm có phần căng thẳng, cô vẫn đứng yên, tay nắm chặt khung cửa. Cô hít sâu một hơi nữa, cuối cùng lấy hết can đảm cất lời: “Em... em muốn nhờ anh một việc, được không... ông xã?”
Nghe cô lắp bắp nói từ cuối cùng, Tạ Vân Lễ lập tức ngỡ ngàng.
Đây là lần thứ mấy anh nghe cô gọi chồng vậy? Thậm chí còn dùng giọng điệu đáng yêu như thế.
“Được.” Tạ Vân Lễ bình tĩnh gật đầu: “Được, tất nhiên được rồi.”
Anh liên tiếp nói ba lần “được” khiến Ôn Nhiễm không hiểu, cô nghiêng đầu thắc mắc. Cô còn chưa nói là việc gì, chẳng lẽ anh không sợ cô đưa ra yêu cầu gây khó khăn cho anh sao?
“Qua đây, nói anh nghe, rốt cuộc là việc gì?”
Tạ Vân Lễ nắm tay cô, kéo cô vào lòng: “Em cứ nói, bất kể chuyện gì, anh cũng sẽ đồng ý với em.”
“Em muốn... anh dẫn em đến một nơi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.