Chương 76
An Chi Nhược Miên
13/11/2024
Ôn Nhiễm nói, cô muốn anh đưa cô đến một nơi.
Với yêu cầu như vậy, đương nhiên Tạ Vân Lễ sẽ đồng ý với cô.
“Em muốn đi đâu?”
“Em muốn đến biển.” Ôn Nhiễm đáp: “Em muốn anh đưa em, đến bãi biển nào cũng được, chỉ cần biển là đủ.”
Tạ Vân Lễ gật đầu: “Được, vậy chúng ta sẽ xuất phát vào ngày mốt, được không?”
Ôn Nhiễm ngây người một lúc.
Quả thực cô định khởi hành vào ngày mốt, vì hôm ấy là ngày giỗ của mẹ cô, và mẹ cô được yên nghỉ ở biển.
Nhưng cô vẫn chưa kể với anh về chuyện này.
“Mình dẫn theo dì Chúc và Ca Ca nhé.” Tạ Vân Lễ ôm cô, để cô tựa vào lòng anh, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Đến lúc đó chúng ta sẽ lái xe, tìm một bãi biển không xa quá. Có Ca Ca và dì Chúc ở bên, em sẽ thoải mái hơn khi ngồi xe.”
Ôn Nhiễm nép mặt vào lòng anh, vâng một tiếng.
Cô không rõ Tạ Vân Lễ có biết lý do cô muốn tới biển không, nhưng dù biết hay không, anh cũng sẽ không từ chối cô, còn sắp xếp mọi thứ kỹ càng.
“Đúng rồi, em dẫn anh đi xem...”
Ôn Nhiễm đột nhiên kéo tay anh, nói anh theo mình.
Lần này Tạ Vân Lễ thực sự không biết cô muốn đi đâu: “Phải ra ngoài à? Thay quần áo trước đã.”
“Không cần không cần.”
Khi được Ôn Nhiễm nắm tay dẫn đến cửa tầng hầm, Tạ Vân Lễ mới hiểu ra.
Anh khó lòng tin nổi.
Mãi tới thời khắc này, anh mới nhận ra mình đã bỏ qua điều gì. Khi một mình bước vào căn phòng dưới hầm của cô, lẽ ra anh nên phát hiện điều ấy... nhưng bấy giờ, anh hoàn toàn không biết.
Lúc đấy, anh hiểu về cô quá ít... Tuy đã phải lòng cô từ lâu, nhưng dường như anh chưa bao giờ thật sự gần gũi với cô, cũng không có cơ hội tìm hiểu cô.
Do đó trước đây, tình cảm của anh dành cho Ôn Nhiễm chỉ dừng ở một phía đơn phương từ anh, thậm chí anh còn không dám nghĩ cách tiếp cận cô.
Và rồi, ngay thời khắc đây, anh mới nhận ra.
Ôn Nhiễm không thấy vẻ mặt của anh, cô không hề biết Tạ Vân Lễ từng đến căn phòng này. Ngay cả dì Chúc cũng hiếm khi xuống đây, thỉnh thoảng cần dọn dẹp vệ sinh, cô sẽ tự tay làm hết.
Bởi lẽ, căn phòng này, cất giấu một bí mật thuộc về cô.
Bí mật mà Tạ Vân Lễ từng nghĩ rằng mình đã phát hiện.
Nhưng thực tế, anh chỉ biết một phần nhỏ bé của Ôn Nhiễm thôi.
Khi ánh đèn bật sáng, xứ sở cổ tích ấy lại hiện ra trước mắt anh một lần nữa.
Nhưng lần này, Tạ Vân Lễ không còn chăm chú ngắm từng bức tranh như lần trước, anh dừng mắt ở vị trí trung tâm của bức tường.
Đấy là bức tranh “Nàng tiên cá”.
Là bức tranh lớn nhất, đẹp nhất.
Anh từng nghĩ bức tranh này chỉ là một phần vùng đất cổ tích của cô, nhưng thực chất, đây mới là trái tim, là cốt lõi nhất.
“Nàng tiên cá” trong tranh sở hữu mái tóc dài đen nhánh, làn da trắng mịn, dung mạo tuyệt đẹp, cuối cùng là chiếc váy dài màu trắng lấp lánh tựa đuôi cá.
Đôi mắt dịu dàng đong đầy niềm vui ấy, thuộc về người mà Tạ Vân Lễ từng gặp.
Chẳng qua vào bấy giờ, đôi mắt ấy chỉ chìm trong lo âu không vui vẻ thế này, khiến anh không nhận ra.
Đây là bức tranh Ôn Nhiễm vẽ theo gương mặt của mẹ cô thời trẻ trung.
Thế nên, căn phòng này là bí mật mà Ôn Nhiễm luôn giữ kín, cũng là lý do cô không dẫn người ngoài đến đây.
Tần Mộc Cầm, người mẹ hiền hòa nặng trĩu bao u buồn, đã chọn biển cả làm nơi yên nghỉ của mình.
“Mẹ nói... sau khi qua đời, mẹ muốn được bầu bạn với đại dương xanh, hóa thành nàng tiên cá, tự do tự tại, không còn bị bất cứ điều gì ràng buộc.” Ôn Nhiễm đứng trước tranh, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thân thương: “Em hy vọng... mẹ có thể thực hiện được... tâm nguyện đấy, nên em đã nghe lời mẹ, rải tro cốt của mẹ xuống biển.”
Tạ Vân Lễ nghe giọng nói nghẹn ngào của cô, trái tim như bị kim đâm đau nhói.
Khi làm chuyện này, người bình thường đã đau buồn vô cùng. Còn Ôn Nhiễm thương mẹ mình khôn xiết... khi chậm rãi rải tro cốt của mẹ xuống biển, cô sẽ khổ sở cỡ nào đây?
Nhưng cô vẫn gắng chịu nỗi đau ấy, hoàn thành tâm nguyện của mẹ trước khi bà qua đời.
Xuyên suốt hai năm đó, không kỳ lạ gì khi cô luôn buồn bã, tình trạng cảm xúc tệ không thể tả.
Sau hồi lâu im lặng, Tạ Vân Lễ ôm chặt cô từ phía sau.
“Em muốn làm gì, em muốn đi đâu, anh cũng sẽ đưa em đi, sẽ mãi ở bên em.” Anh khàn khàn khẽ khàng lên tiếng: “Đừng buồn nữa, bây giờ mẹ em... chắc chắn đang trải qua một cuộc sống mà bà ấy mong muốn, nên em hãy vui vẻ hơn nhé.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ôn Nhiễm gật đầu: “Vâng, em biết.”
Bây giờ mặc dù cô vẫn nhớ mẹ, nhưng cảm xúc của cô đã dần ổn định, không còn như trước đây, hễ nghĩ về mẹ thì sẽ khóc lóc thảm thiết.
“Những bức tranh này... em đã vẽ trong hai năm qua à?”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Mỗi khi em nhớ mẹ hoặc nhớ Ca Ca, em sẽ vẽ tranh.”
Tạ Vân Lễ nghĩ tới lần nọ, lúc anh thấy cô vẽ tranh qua cửa sổ.
Cô cầm bút, thi thoảng tập trung vẽ, thi thoảng ngồi thẫn thờ trước giấy trắng.
“Xin lỗi, đáng lẽ anh nên... tìm thấy em sớm hơn.”
Ôn Nhiễm đặt tay lên mặt anh: “Anh cũng đừng, nói với em, hai từ này.”
Cô lắc đầu, thỏ thẻ: “Em cảm thấy, mọi thứ tốt lắm rồi, em... rất hạnh phúc.”
Chí ít trong nhiều ngày tới, cô sẽ không còn đơn độc nữa, cũng không cần phải xuống hầm để lén khóc trong nỗi đau khổ.
Nơi này chất chứa niềm nhung nhớ mẹ của cô, thế nên mỗi khi đến đây, cô luôn buồn bã u uất. Nhưng hiện giờ, cô cảm giác như mẹ đang dịu dàng dõi theo cô từ xa, cũng đang vui mừng cho cô.
Từ giờ trở về sau, cô sẽ không còn lẻ loi bơ vơ nữa.
…
Vào ngày xuất phát đến bãi biển, khi nghe hai người mời mình theo cùng, ban đầu dì Chúc định từ chối, vì dì muốn để không gian riêng cho Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm. Nhưng khi biết họ sẽ dẫn theo Ca Ca, dì đã đồng ý, vậy có thể giúp chăm sóc cún con.
Suốt dọc đường, Ca Ca ngoan ngoãn lắm, không hề say xe. Tuy nhiên, vì hành trình kéo dài hơn hai giờ, Ôn Nhiễm vẫn không tránh khỏi cơn khó chịu nên phải dừng lại vài lần.
May sao đã có dì Chúc ở bên cô suốt cả chặng đường.
Đến nơi, họ tìm một khách sạn ven biển, nghỉ ngơi một lát. Hoàng hôn buông xuống, khi dùng bữa xong, Tạ Vân Lễ vừa dùng một tay dắt chó, tay kia nắm tay Ôn Nhiễm, cả hai dạo bước dọc bờ biển.
Đã lâu Ôn Nhiễm không tới biển. Cô mặc váy dài màu nhạt thanh lịch, đội mũ, chậm rãi theo cạnh Tạ Vân Lễ.
Cả hai không nói lời nào, vì ngay cả khi im lặng, bầu không khí cũng êm đềm quá đỗi.
“Em có điều gì muốn nói với mẹ không?” Tạ Vân Lễ hỏi cô.
“Có ạ.” Ôn Nhiễm gật đầu, nắm tay Tạ Vân Lễ, cô ngắm nhìn đại dương xanh: “Mẹ nhất định sẽ biết... bây giờ em sống rất tốt, thật sự rất tốt.”
Cô tin mẹ mình có thể cảm nhận được mọi thứ, dẫu cô không nói gì.
Bởi lẽ, mẹ là người hiểu cô nhất trên thế gian này.
Từ thuở nhỏ cô chưa từng nói một từ, mẹ đã luôn bầu bạn, động viên cô.
Dù cô không thể giống một đứa trẻ bình thường, mẹ cô vẫn thương cô vô bờ bến.
“Con nhớ mẹ lắm, mẹ ơi...”
Nhìn mặt biển dưới ánh hoàng hôn, Ôn Nhiễm dần ngân ngấn lệ.
Mỗi khi đến bờ biển, cô luôn cảm thấy đại dương mênh mông trước mắt trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
Ắt hẳn, thỉnh thoảng biển cả sẽ nổi sóng dữ dội đáng sợ, nhưng biển cả vẫn đang che chở tất cả các sinh vật sống dưới lòng sâu.
Nếu mẹ thật sự hóa thành nàng tiên cá, có lẽ bà cũng sẽ sống hạnh phúc.
Tạ Vân Lễ vẫn lặng lẽ ở bên cô, mãi đến khi Ôn Nhiễm nắm tay anh, bắt đầu chầm chậm dạo bộ dọc bờ biển một lần nữa. Lúc cô mệt rồi, Tạ Vân Lễ bế Ca Ca lên, nắm tay cô về khách sạn.
“Đêm nay chúng ta ở đây, bắn pháo hoa được không em?”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Vâng, nghe theo anh.”
Tạ Vân Lễ suy nghĩ một thoáng, bỗng nhiên hỏi: “Nhiễm Nhiễm, em có muốn... gặp mẹ anh không?”
Ôn Nhiễm ngẩn người.
Thật ra cô từng nghĩ đến người thân của Tạ Vân Lễ, nhưng anh chưa bao giờ đề cập, còn cô cũng không biết phải hỏi thế nào.
Đã kết hôn hai năm, cô không hề gặp gia đình anh, ngay cả dì Chúc cũng thắc mắc. Nhưng với tính cách của Ôn Nhiễm, gặp người lạ sẽ dễ hoảng sợ, dì Chúc cũng lo cô không ứng phó nổi.
Bây giờ Tạ Vân Lễ bất chợt nhắc đến gia đình anh, khiến Ôn Nhiễm sợ hãi.
“Ừm... em, phải làm sao khi gặp đây?” Ôn Nhiễm lo lắng: “Có khi nào mẹ anh…
không thích em không?”
Tạ Vân Lễ xoa đầu cô an ủi: “Đừng sợ, em gặp bà rồi sẽ biết, bà quý em lắm.”
Ôn Nhiễm không dám tin.
Tạ Vân Lễ không giải thích gì thêm, nhưng quả thực anh không hề nói dối cô.
Đêm ấy Ôn Nhiễm mơ thấy mẹ mình, bà vẫn hiền lành như xưa, nhưng ánh mắt không còn u sầu buồn bã như thuở sinh thời. Bà mỉm cười xoa đầu cô, nói với cô: Mẹ thấy tất cả rồi, con và Vân Lễ sống vui vẻ như vậy là đủ, hãy tiếp tục hạnh phúc nhé, con gái ngoan của mẹ.
Ôn Nhiễm bật khóc choàng tỉnh, phát hiện mình đang nằm trong vòng tay Tạ Vân Lễ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tạ Vân Lễ dỗ dành cô hồi lâu.
“Không, không buồn... Mẹ bảo, mẹ cũng rất tốt, dặn em hãy sống hạnh phúc.” Cô lau nước mắt, rồi vỗ vỗ mặt mình: “Nên em sẽ không buồn, em phải sống thật vui...”
“Ngoan.” Tạ Vân Lễ hôn lên trán cô: “Chúng ta đi ăn nhé.”
Ôn Nhiễm nằm trong lòng anh một lát nữa mới rời giường sửa soạn.
Chuẩn bị xong xuôi, lúc sắp ra ngoài cùng anh, cô chợt nghe Tạ Vân Lễ nói: “Mẹ anh đến rồi, bà đang đợi chúng ta.”
Ôn Nhiễm: “???”
Cô lập tức trở nên rụt rè, suýt hét lên cầu cứu dì Chúc.
Nhưng Tạ Vân Lễ chỉ cười: “Đừng sợ, em gặp bà rồi sẽ biết, em chắc chắn không sợ bà đâu.”
Ôn Nhiễm đỏ bừng mặt vì lo lắng: “Sao, anh chắc vậy?”
“Anh chỉ chắc chắn thế thôi.” Tạ Vân Lễ nắm tay cô: “Điều duy nhất anh lo lắng, là em gặp bà rồi trách anh, trách anh tại sao không để em gặp bà sớm hơn...”
Anh bảo thế, Ôn Nhiễm càng khó hiểu.
Nói cách khác, hình như cô biết mẹ anh, nhưng cô chưa từng gặp người nhà của anh mà.
Cho đến khi Tạ Vân Lễ nắm tay cô tới nhà hàng, chỉ vào người phụ nữ ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Đấy là một người phụ nữ đã lớn tuổi, nhưng rất biết cách chăm sóc bản thân, trông bà ấy trẻ trung, vóc dáng thon gọn, gương mặt đầy đặn…
Ôn Nhiễm càng nhìn càng thấy quen.
Tạ Vân Lễ chậm rãi nói: “Em còn nhớ không? Một dì từng bảo muốn nhận em làm con gái nuôi, nắm tay em, nhét cho em nhiều kẹo. Em càng căng thẳng không thể nói nên lời, dì ấy càng huyên thuyên không dứt, sau đó còn kể hàng ngàn chuyện xấu hổ của con trai mình khi nhỏ. Đúng rồi, dì ấy còn muốn em dạy dì ấy vẽ tranh, kết quả em sợ hãi sắp chạy trốn rồi, nhưng đã bị dì ấy ôm chặt...” Nói đến đây, anh thở dài một hơi: “May thay lúc gặp em, dì ấy đang vui vẻ nên nhiệt tình với em lắm.”
Ôn Nhiễm sững sờ, ánh mắt đầy khó tin.
“Dì ấy... dì ấy là...”
Trong thoáng chốc, Ôn Nhiễm bỗng dưng vỡ lẽ muôn vàn điều.
Cớ sao Tạ Vân Lễ nói lần đầu cô gặp anh muộn hơn lần đầu anh gặp cô, cớ sao Tạ Vân Lễ lại cầu hôn cô vào thuở mới gặp đầu tiên theo trí nhớ của cô…
Cớ sao anh bảo, muốn cưới cô là quyết định của anh, không liên quan tới bố mẹ cô…
“Chắc chắn em còn nhớ dì ấy.” Tạ Vân Lễ nhẹ nhàng nói: “Nhưng chắc chắn sẽ không nhớ, khi em trốn trong góc của viện điều dưỡng, có một người luôn âm thầm dõi theo em. Thấy em khóc, người ấy muốn đưa khăn giấy cho em, muốn mua bánh ngon cho em... Nhưng hễ thấy ai đến gần, em sẽ run rẩy, co rúm người như một cây nấm nhỏ, nên chưa từng ngẩng đầu nhìn người ấy lấy một lần...”
Ôn Nhiễm ngỡ ngàng nhìn anh.
Đôi mắt cô từ vẻ khó tin dần trở nên ươn ướt.
“Em cũng không biết...” Tạ Vân Lễ dịu dàng nhìn cô: “Từ lâu thật lâu trước đây... khi em hoàn toàn không hay biết, có một người đã khao khát muốn làm quen em, khao khát muốn chăm sóc em, khao khát muốn... ở bên em.”
Ôn Nhiễm che miệng, rồi nhìn “dì” kia.
Cũng chính là mẹ Tạ Vân Lễ.
Bà ấy thấy họ, vừa vẫy tay vừa mỉm cười tiến về phía họ.
“Mẹ anh đã khỏi bệnh, nên em đừng lo, bây giờ bà khỏe mạnh lắm.” Tạ Vân Lễ nắm tay cô, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô: “Chớ sợ, anh sẽ luôn ở bên em.”
Ôn Nhiễm từ từ thả lỏng bờ vai đang gồng cứng.
Cô nhìn vào mắt anh, gật đầu: “Vâng, em biết... anh sẽ luôn ở bên em.”
Rốt cuộc em cũng biết, thật ra, anh đã đồng hành cùng em từ lâu trước kia rồi.
Thậm chí khi em không biết anh... anh đã luôn bảo vệ em.
Từ nay về sau, em cũng sẽ che chở anh.
Bên ngoài cửa sổ, dưới ánh nắng chan hòa, biển xanh lấp lánh rực rỡ, khung cảnh êm đềm ấm áp khôn cùng.
Cô nắm tay Tạ Vân Lễ, tỏ tường một điều: Về lâu về dài sau này, mình không còn gì phải sợ nữa.
Bởi lẽ, anh sẽ kề vai sát cánh cùng cô, mãi mãi... trọn đời.
- Người chồng thân mến của em, Tạ Vân Lễ.
Cảm ơn anh đã che chở bảo vệ em suốt thời gian qua, cảm ơn anh không bao giờ bỏ rơi em, cảm ơn đã dạy em cách trao đi yêu thương, đã khiến em dũng cảm hơn để đối mặt với thế gian này, từ đây em sẽ không còn đơn độc nữa.
Trong tương lai, đôi ta hãy tiếp tục nắm chặt tay, hoàn thành hành trình này nhé...
Cũng nguyện cầu, tất cả mọi người quan tâm đến đôi ta có thể giống đôi ta, được bình yên, được hạnh phúc, được trải qua một cuộc đời tốt đẹp.
— Kết thúc phần chính —
Với yêu cầu như vậy, đương nhiên Tạ Vân Lễ sẽ đồng ý với cô.
“Em muốn đi đâu?”
“Em muốn đến biển.” Ôn Nhiễm đáp: “Em muốn anh đưa em, đến bãi biển nào cũng được, chỉ cần biển là đủ.”
Tạ Vân Lễ gật đầu: “Được, vậy chúng ta sẽ xuất phát vào ngày mốt, được không?”
Ôn Nhiễm ngây người một lúc.
Quả thực cô định khởi hành vào ngày mốt, vì hôm ấy là ngày giỗ của mẹ cô, và mẹ cô được yên nghỉ ở biển.
Nhưng cô vẫn chưa kể với anh về chuyện này.
“Mình dẫn theo dì Chúc và Ca Ca nhé.” Tạ Vân Lễ ôm cô, để cô tựa vào lòng anh, nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Đến lúc đó chúng ta sẽ lái xe, tìm một bãi biển không xa quá. Có Ca Ca và dì Chúc ở bên, em sẽ thoải mái hơn khi ngồi xe.”
Ôn Nhiễm nép mặt vào lòng anh, vâng một tiếng.
Cô không rõ Tạ Vân Lễ có biết lý do cô muốn tới biển không, nhưng dù biết hay không, anh cũng sẽ không từ chối cô, còn sắp xếp mọi thứ kỹ càng.
“Đúng rồi, em dẫn anh đi xem...”
Ôn Nhiễm đột nhiên kéo tay anh, nói anh theo mình.
Lần này Tạ Vân Lễ thực sự không biết cô muốn đi đâu: “Phải ra ngoài à? Thay quần áo trước đã.”
“Không cần không cần.”
Khi được Ôn Nhiễm nắm tay dẫn đến cửa tầng hầm, Tạ Vân Lễ mới hiểu ra.
Anh khó lòng tin nổi.
Mãi tới thời khắc này, anh mới nhận ra mình đã bỏ qua điều gì. Khi một mình bước vào căn phòng dưới hầm của cô, lẽ ra anh nên phát hiện điều ấy... nhưng bấy giờ, anh hoàn toàn không biết.
Lúc đấy, anh hiểu về cô quá ít... Tuy đã phải lòng cô từ lâu, nhưng dường như anh chưa bao giờ thật sự gần gũi với cô, cũng không có cơ hội tìm hiểu cô.
Do đó trước đây, tình cảm của anh dành cho Ôn Nhiễm chỉ dừng ở một phía đơn phương từ anh, thậm chí anh còn không dám nghĩ cách tiếp cận cô.
Và rồi, ngay thời khắc đây, anh mới nhận ra.
Ôn Nhiễm không thấy vẻ mặt của anh, cô không hề biết Tạ Vân Lễ từng đến căn phòng này. Ngay cả dì Chúc cũng hiếm khi xuống đây, thỉnh thoảng cần dọn dẹp vệ sinh, cô sẽ tự tay làm hết.
Bởi lẽ, căn phòng này, cất giấu một bí mật thuộc về cô.
Bí mật mà Tạ Vân Lễ từng nghĩ rằng mình đã phát hiện.
Nhưng thực tế, anh chỉ biết một phần nhỏ bé của Ôn Nhiễm thôi.
Khi ánh đèn bật sáng, xứ sở cổ tích ấy lại hiện ra trước mắt anh một lần nữa.
Nhưng lần này, Tạ Vân Lễ không còn chăm chú ngắm từng bức tranh như lần trước, anh dừng mắt ở vị trí trung tâm của bức tường.
Đấy là bức tranh “Nàng tiên cá”.
Là bức tranh lớn nhất, đẹp nhất.
Anh từng nghĩ bức tranh này chỉ là một phần vùng đất cổ tích của cô, nhưng thực chất, đây mới là trái tim, là cốt lõi nhất.
“Nàng tiên cá” trong tranh sở hữu mái tóc dài đen nhánh, làn da trắng mịn, dung mạo tuyệt đẹp, cuối cùng là chiếc váy dài màu trắng lấp lánh tựa đuôi cá.
Đôi mắt dịu dàng đong đầy niềm vui ấy, thuộc về người mà Tạ Vân Lễ từng gặp.
Chẳng qua vào bấy giờ, đôi mắt ấy chỉ chìm trong lo âu không vui vẻ thế này, khiến anh không nhận ra.
Đây là bức tranh Ôn Nhiễm vẽ theo gương mặt của mẹ cô thời trẻ trung.
Thế nên, căn phòng này là bí mật mà Ôn Nhiễm luôn giữ kín, cũng là lý do cô không dẫn người ngoài đến đây.
Tần Mộc Cầm, người mẹ hiền hòa nặng trĩu bao u buồn, đã chọn biển cả làm nơi yên nghỉ của mình.
“Mẹ nói... sau khi qua đời, mẹ muốn được bầu bạn với đại dương xanh, hóa thành nàng tiên cá, tự do tự tại, không còn bị bất cứ điều gì ràng buộc.” Ôn Nhiễm đứng trước tranh, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thân thương: “Em hy vọng... mẹ có thể thực hiện được... tâm nguyện đấy, nên em đã nghe lời mẹ, rải tro cốt của mẹ xuống biển.”
Tạ Vân Lễ nghe giọng nói nghẹn ngào của cô, trái tim như bị kim đâm đau nhói.
Khi làm chuyện này, người bình thường đã đau buồn vô cùng. Còn Ôn Nhiễm thương mẹ mình khôn xiết... khi chậm rãi rải tro cốt của mẹ xuống biển, cô sẽ khổ sở cỡ nào đây?
Nhưng cô vẫn gắng chịu nỗi đau ấy, hoàn thành tâm nguyện của mẹ trước khi bà qua đời.
Xuyên suốt hai năm đó, không kỳ lạ gì khi cô luôn buồn bã, tình trạng cảm xúc tệ không thể tả.
Sau hồi lâu im lặng, Tạ Vân Lễ ôm chặt cô từ phía sau.
“Em muốn làm gì, em muốn đi đâu, anh cũng sẽ đưa em đi, sẽ mãi ở bên em.” Anh khàn khàn khẽ khàng lên tiếng: “Đừng buồn nữa, bây giờ mẹ em... chắc chắn đang trải qua một cuộc sống mà bà ấy mong muốn, nên em hãy vui vẻ hơn nhé.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ôn Nhiễm gật đầu: “Vâng, em biết.”
Bây giờ mặc dù cô vẫn nhớ mẹ, nhưng cảm xúc của cô đã dần ổn định, không còn như trước đây, hễ nghĩ về mẹ thì sẽ khóc lóc thảm thiết.
“Những bức tranh này... em đã vẽ trong hai năm qua à?”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Mỗi khi em nhớ mẹ hoặc nhớ Ca Ca, em sẽ vẽ tranh.”
Tạ Vân Lễ nghĩ tới lần nọ, lúc anh thấy cô vẽ tranh qua cửa sổ.
Cô cầm bút, thi thoảng tập trung vẽ, thi thoảng ngồi thẫn thờ trước giấy trắng.
“Xin lỗi, đáng lẽ anh nên... tìm thấy em sớm hơn.”
Ôn Nhiễm đặt tay lên mặt anh: “Anh cũng đừng, nói với em, hai từ này.”
Cô lắc đầu, thỏ thẻ: “Em cảm thấy, mọi thứ tốt lắm rồi, em... rất hạnh phúc.”
Chí ít trong nhiều ngày tới, cô sẽ không còn đơn độc nữa, cũng không cần phải xuống hầm để lén khóc trong nỗi đau khổ.
Nơi này chất chứa niềm nhung nhớ mẹ của cô, thế nên mỗi khi đến đây, cô luôn buồn bã u uất. Nhưng hiện giờ, cô cảm giác như mẹ đang dịu dàng dõi theo cô từ xa, cũng đang vui mừng cho cô.
Từ giờ trở về sau, cô sẽ không còn lẻ loi bơ vơ nữa.
…
Vào ngày xuất phát đến bãi biển, khi nghe hai người mời mình theo cùng, ban đầu dì Chúc định từ chối, vì dì muốn để không gian riêng cho Tạ Vân Lễ và Ôn Nhiễm. Nhưng khi biết họ sẽ dẫn theo Ca Ca, dì đã đồng ý, vậy có thể giúp chăm sóc cún con.
Suốt dọc đường, Ca Ca ngoan ngoãn lắm, không hề say xe. Tuy nhiên, vì hành trình kéo dài hơn hai giờ, Ôn Nhiễm vẫn không tránh khỏi cơn khó chịu nên phải dừng lại vài lần.
May sao đã có dì Chúc ở bên cô suốt cả chặng đường.
Đến nơi, họ tìm một khách sạn ven biển, nghỉ ngơi một lát. Hoàng hôn buông xuống, khi dùng bữa xong, Tạ Vân Lễ vừa dùng một tay dắt chó, tay kia nắm tay Ôn Nhiễm, cả hai dạo bước dọc bờ biển.
Đã lâu Ôn Nhiễm không tới biển. Cô mặc váy dài màu nhạt thanh lịch, đội mũ, chậm rãi theo cạnh Tạ Vân Lễ.
Cả hai không nói lời nào, vì ngay cả khi im lặng, bầu không khí cũng êm đềm quá đỗi.
“Em có điều gì muốn nói với mẹ không?” Tạ Vân Lễ hỏi cô.
“Có ạ.” Ôn Nhiễm gật đầu, nắm tay Tạ Vân Lễ, cô ngắm nhìn đại dương xanh: “Mẹ nhất định sẽ biết... bây giờ em sống rất tốt, thật sự rất tốt.”
Cô tin mẹ mình có thể cảm nhận được mọi thứ, dẫu cô không nói gì.
Bởi lẽ, mẹ là người hiểu cô nhất trên thế gian này.
Từ thuở nhỏ cô chưa từng nói một từ, mẹ đã luôn bầu bạn, động viên cô.
Dù cô không thể giống một đứa trẻ bình thường, mẹ cô vẫn thương cô vô bờ bến.
“Con nhớ mẹ lắm, mẹ ơi...”
Nhìn mặt biển dưới ánh hoàng hôn, Ôn Nhiễm dần ngân ngấn lệ.
Mỗi khi đến bờ biển, cô luôn cảm thấy đại dương mênh mông trước mắt trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
Ắt hẳn, thỉnh thoảng biển cả sẽ nổi sóng dữ dội đáng sợ, nhưng biển cả vẫn đang che chở tất cả các sinh vật sống dưới lòng sâu.
Nếu mẹ thật sự hóa thành nàng tiên cá, có lẽ bà cũng sẽ sống hạnh phúc.
Tạ Vân Lễ vẫn lặng lẽ ở bên cô, mãi đến khi Ôn Nhiễm nắm tay anh, bắt đầu chầm chậm dạo bộ dọc bờ biển một lần nữa. Lúc cô mệt rồi, Tạ Vân Lễ bế Ca Ca lên, nắm tay cô về khách sạn.
“Đêm nay chúng ta ở đây, bắn pháo hoa được không em?”
Ôn Nhiễm gật đầu: “Vâng, nghe theo anh.”
Tạ Vân Lễ suy nghĩ một thoáng, bỗng nhiên hỏi: “Nhiễm Nhiễm, em có muốn... gặp mẹ anh không?”
Ôn Nhiễm ngẩn người.
Thật ra cô từng nghĩ đến người thân của Tạ Vân Lễ, nhưng anh chưa bao giờ đề cập, còn cô cũng không biết phải hỏi thế nào.
Đã kết hôn hai năm, cô không hề gặp gia đình anh, ngay cả dì Chúc cũng thắc mắc. Nhưng với tính cách của Ôn Nhiễm, gặp người lạ sẽ dễ hoảng sợ, dì Chúc cũng lo cô không ứng phó nổi.
Bây giờ Tạ Vân Lễ bất chợt nhắc đến gia đình anh, khiến Ôn Nhiễm sợ hãi.
“Ừm... em, phải làm sao khi gặp đây?” Ôn Nhiễm lo lắng: “Có khi nào mẹ anh…
không thích em không?”
Tạ Vân Lễ xoa đầu cô an ủi: “Đừng sợ, em gặp bà rồi sẽ biết, bà quý em lắm.”
Ôn Nhiễm không dám tin.
Tạ Vân Lễ không giải thích gì thêm, nhưng quả thực anh không hề nói dối cô.
Đêm ấy Ôn Nhiễm mơ thấy mẹ mình, bà vẫn hiền lành như xưa, nhưng ánh mắt không còn u sầu buồn bã như thuở sinh thời. Bà mỉm cười xoa đầu cô, nói với cô: Mẹ thấy tất cả rồi, con và Vân Lễ sống vui vẻ như vậy là đủ, hãy tiếp tục hạnh phúc nhé, con gái ngoan của mẹ.
Ôn Nhiễm bật khóc choàng tỉnh, phát hiện mình đang nằm trong vòng tay Tạ Vân Lễ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tạ Vân Lễ dỗ dành cô hồi lâu.
“Không, không buồn... Mẹ bảo, mẹ cũng rất tốt, dặn em hãy sống hạnh phúc.” Cô lau nước mắt, rồi vỗ vỗ mặt mình: “Nên em sẽ không buồn, em phải sống thật vui...”
“Ngoan.” Tạ Vân Lễ hôn lên trán cô: “Chúng ta đi ăn nhé.”
Ôn Nhiễm nằm trong lòng anh một lát nữa mới rời giường sửa soạn.
Chuẩn bị xong xuôi, lúc sắp ra ngoài cùng anh, cô chợt nghe Tạ Vân Lễ nói: “Mẹ anh đến rồi, bà đang đợi chúng ta.”
Ôn Nhiễm: “???”
Cô lập tức trở nên rụt rè, suýt hét lên cầu cứu dì Chúc.
Nhưng Tạ Vân Lễ chỉ cười: “Đừng sợ, em gặp bà rồi sẽ biết, em chắc chắn không sợ bà đâu.”
Ôn Nhiễm đỏ bừng mặt vì lo lắng: “Sao, anh chắc vậy?”
“Anh chỉ chắc chắn thế thôi.” Tạ Vân Lễ nắm tay cô: “Điều duy nhất anh lo lắng, là em gặp bà rồi trách anh, trách anh tại sao không để em gặp bà sớm hơn...”
Anh bảo thế, Ôn Nhiễm càng khó hiểu.
Nói cách khác, hình như cô biết mẹ anh, nhưng cô chưa từng gặp người nhà của anh mà.
Cho đến khi Tạ Vân Lễ nắm tay cô tới nhà hàng, chỉ vào người phụ nữ ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Đấy là một người phụ nữ đã lớn tuổi, nhưng rất biết cách chăm sóc bản thân, trông bà ấy trẻ trung, vóc dáng thon gọn, gương mặt đầy đặn…
Ôn Nhiễm càng nhìn càng thấy quen.
Tạ Vân Lễ chậm rãi nói: “Em còn nhớ không? Một dì từng bảo muốn nhận em làm con gái nuôi, nắm tay em, nhét cho em nhiều kẹo. Em càng căng thẳng không thể nói nên lời, dì ấy càng huyên thuyên không dứt, sau đó còn kể hàng ngàn chuyện xấu hổ của con trai mình khi nhỏ. Đúng rồi, dì ấy còn muốn em dạy dì ấy vẽ tranh, kết quả em sợ hãi sắp chạy trốn rồi, nhưng đã bị dì ấy ôm chặt...” Nói đến đây, anh thở dài một hơi: “May thay lúc gặp em, dì ấy đang vui vẻ nên nhiệt tình với em lắm.”
Ôn Nhiễm sững sờ, ánh mắt đầy khó tin.
“Dì ấy... dì ấy là...”
Trong thoáng chốc, Ôn Nhiễm bỗng dưng vỡ lẽ muôn vàn điều.
Cớ sao Tạ Vân Lễ nói lần đầu cô gặp anh muộn hơn lần đầu anh gặp cô, cớ sao Tạ Vân Lễ lại cầu hôn cô vào thuở mới gặp đầu tiên theo trí nhớ của cô…
Cớ sao anh bảo, muốn cưới cô là quyết định của anh, không liên quan tới bố mẹ cô…
“Chắc chắn em còn nhớ dì ấy.” Tạ Vân Lễ nhẹ nhàng nói: “Nhưng chắc chắn sẽ không nhớ, khi em trốn trong góc của viện điều dưỡng, có một người luôn âm thầm dõi theo em. Thấy em khóc, người ấy muốn đưa khăn giấy cho em, muốn mua bánh ngon cho em... Nhưng hễ thấy ai đến gần, em sẽ run rẩy, co rúm người như một cây nấm nhỏ, nên chưa từng ngẩng đầu nhìn người ấy lấy một lần...”
Ôn Nhiễm ngỡ ngàng nhìn anh.
Đôi mắt cô từ vẻ khó tin dần trở nên ươn ướt.
“Em cũng không biết...” Tạ Vân Lễ dịu dàng nhìn cô: “Từ lâu thật lâu trước đây... khi em hoàn toàn không hay biết, có một người đã khao khát muốn làm quen em, khao khát muốn chăm sóc em, khao khát muốn... ở bên em.”
Ôn Nhiễm che miệng, rồi nhìn “dì” kia.
Cũng chính là mẹ Tạ Vân Lễ.
Bà ấy thấy họ, vừa vẫy tay vừa mỉm cười tiến về phía họ.
“Mẹ anh đã khỏi bệnh, nên em đừng lo, bây giờ bà khỏe mạnh lắm.” Tạ Vân Lễ nắm tay cô, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của cô: “Chớ sợ, anh sẽ luôn ở bên em.”
Ôn Nhiễm từ từ thả lỏng bờ vai đang gồng cứng.
Cô nhìn vào mắt anh, gật đầu: “Vâng, em biết... anh sẽ luôn ở bên em.”
Rốt cuộc em cũng biết, thật ra, anh đã đồng hành cùng em từ lâu trước kia rồi.
Thậm chí khi em không biết anh... anh đã luôn bảo vệ em.
Từ nay về sau, em cũng sẽ che chở anh.
Bên ngoài cửa sổ, dưới ánh nắng chan hòa, biển xanh lấp lánh rực rỡ, khung cảnh êm đềm ấm áp khôn cùng.
Cô nắm tay Tạ Vân Lễ, tỏ tường một điều: Về lâu về dài sau này, mình không còn gì phải sợ nữa.
Bởi lẽ, anh sẽ kề vai sát cánh cùng cô, mãi mãi... trọn đời.
- Người chồng thân mến của em, Tạ Vân Lễ.
Cảm ơn anh đã che chở bảo vệ em suốt thời gian qua, cảm ơn anh không bao giờ bỏ rơi em, cảm ơn đã dạy em cách trao đi yêu thương, đã khiến em dũng cảm hơn để đối mặt với thế gian này, từ đây em sẽ không còn đơn độc nữa.
Trong tương lai, đôi ta hãy tiếp tục nắm chặt tay, hoàn thành hành trình này nhé...
Cũng nguyện cầu, tất cả mọi người quan tâm đến đôi ta có thể giống đôi ta, được bình yên, được hạnh phúc, được trải qua một cuộc đời tốt đẹp.
— Kết thúc phần chính —
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.