Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Quyển 2 - Chương 29: Hành Vân, cho dù xa cách. . . . .

Hạ Tiểu Mạt

05/02/2016

Túy Trần lâu là tửu lâu nổi danh Dương Châu.

Quan lại quyền quý tập trung, tài tử phong lưu tụ họp. Nhưng nơi này cũng không phải thanh lâu.

Mọi người tới đây đều biết, cô nương nơi này, chỉ bán nghệ, không bán thân.

Tên đứng đầu bảng là nghệ kỹ nổi danh Dương Châu Thượng Quan Diêu.

Từng lời đồn đại: “Thiên kim trăm lượng, khó cầu một tiếng cười”. Phần lớn người tới nơi này, cũng là vì nhìn nữ tử tựa tiên nữ kia.

Đi vào Túy Trần lâu, nhìn về phía lầu hai, nơi đó có một sân khấu lớn, một nữ nhân bị một đám vũ cơ vây xung quanh, lẳng lặng đánh đàn.

Liễu Hành Vân đi tới cạnh cửa thì dừng lại, ánh mắt quét về phía lầu hai.

Lão bản Túy Trần lâu vừa thấy hắn tới, mặt mày liền tươi cười hắn hở. Không tiến lên quấy rầy, chẳng qua là lau tay lẳng lặng chờ đợi.

Tối nay, xem ra lại buôn bán lời rồi.

Chỉ chốc lát, ánh mắt Thượng Quan Diêu quét tới phía dưới, thấy được hắn. Khẽ mỉm cười, Thượng Quan Diêu ngừng lại. Đứng lên, ánh mắt Thượng Quan Diêu dừng lại trên người Liễu Hành Vân.

“Hôm nay, cố nhân trở về, Thượng Quan Diêu nên vì người kia múa một điệu. Các vị trông coi, Thượng Quan Diêu bêu xấu.”

Đàn bị lui xuống, bên trong một mảnh ồn ảo, Thượng Quan Diêu vung tay áo lên, bắt đầu múa.

“Là người kia trở lại đi.”

“Nhất định rồi, hôm nay thật là có phúc được thấy.”

“Bất quá, thật ghen tỵ với người kia.”

Chỉ có lúc người kia trở lại, Thượng Quan Diêu mới có thể múa, chỉ có lúc người kia trở lại, mới có âm điệu “đông phong lâu” quyến rũ này này.

Liễu Hành Vân cười nhạt, trái tim tràn đầy cảm giác ấm áp, hòa tan mất mát vừa rồi.

Ngoài cửa sổ đèn màu rực rỡ về đêm, nghĩ đến, hai người kia hẳn là đang chơi đùa vui vẻ.

Một khúc kết thúc, Thượng Quan Diêu tiêu sái rời đi, lưu lại một đám người tiếc nuối.

Liễu Hành Vân cũng từ cửa chạy tới hậu viện.

Vừa vào hậu viện, liền thấy nữ tử kia ôn nhu cười, mang theo chút làm nũng, mang theo chút ngây thơ hờn dỗi trách cứ hắn: “Thế nào trễ như thế mới trở về.” (Phong: ta là ta ko thích con mụ này chút nào TT_TT, các nàng cứ đọc đi sẽ rõ =3=)

“Ân, Vãn Phong xảy ra chút chuyện.” Liễu Hành Vân khẩu khí mềm mỏng nói.

“Vậy bây giờ không sao chứ?” Thượng Quan Diêu hỏi.

“Ân, không sao.”

“Vậy, Hành Vân, hoan nghênh trở lại.” Mỉm cười, thanh thuần như hoa ngọc lan hé nở, Thượng Quan Diêu nói như vậy.

Trái tim phiêu diêu lập tức tìm được nơi thuộc về, Liễu Hành Vân không khỏi nghĩ — Diêu Diêu tỷ, quả nhiên là nữ tử tốt nhất.

Cô phụ nàng, đồng nghĩa với việc cô phụ cả thế giới này.

Quả nhiên là xa cách quá lâu mới có thể giảm đi tư niệm đối với nagf. Những thứ bàng hoàng cũng nghi ngờ trên đường kia, trước mặt nàng, đột nhiên tan thành mây khói.

Liễu Hành Vân nở nụ cười, khóe miệng câu khởi một đường cong ôn nhu, nhẹ giọng nói: “Ta đã trở về.”

Một khắc kia, thành Dương Châu nở rộ pháo hoa xinh đẹp.

Mở ra giữa hắn cùng với một nữ tử khác.

Đối với nữ tử kia, từ nay về sau, chính là bằng hữu.

“Vãn Phong, Vãn Phong, chúng ta đi mò cá thôi.” Lôi tay Tạ Vãn Phong, Mai Vũ kích động kêu.

Thật là tới đúng lúc a, cư nhiên vừa kịp ngày quốc khánh của thành Dương Châu.

Khu vực chung quanh đều là một đêm không, rất vui vẻ.

Tạ Vãn Phong đau đầu giữ chặt nàng, vẻ mặt đau khổ nói: “Thôn cô, chúng ta trở về có được hay không, nơi này thật chật chội.”



Dọc theo đường đi, vì bảo vệ Mai Vũ không bị người sỗ sàng, Tạ Vãn Phong dùng thân mình làm một bức tường bảo vệ.

Tuy nói nam tử bị nữ nhân sỗ sàng không coi là gì, nhưng đó là đối với loại nam nhân bình thường có được hay không.

Tạ Vãn Phong hắn dáng dấp đẹp trai như vậy, bị một đám nữ nhân xấu xí sỗ sàng là chuyện đáng sợ cỡ nào a.

Đáng thương cho hắn hy sinh như thế, nha đầu này còn không có tâm không có phổi cứ nơi nào nhiều người liền chen vào nơi đó.

Nổi thống khổ của mình! Nàng làm sao có thể hiểu.

Mai Vũ dừng bước lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng chơi bắt cá, căn bản là không biết chơi.”

Tạ Vãn Phong chịu không nổi nhất là người ta xem thường hắn, thôn cô này, nàng cũng không đi hỏi thăm một chút xem Tạ Vãn Phong là ai. Có cái gì có thể làm khó thiên diện đào hoa hắn hay sao?

“Hừ, để cho ngươi xem lợi hại của thiếu gia một chút.” Tạ Vãn Phong nói xong, lôi kéo Mai Vũ tiến lên phía trước.

Dùng giấy làm lưới bắt cá thoạt nhìn cực kỳ dễ nát. Tạ Vãn Phong lại cực kỳ dễ dàng dùng loại lưới này vướt được cá vàng lên.

Lão bản không nhịn được giơ ngón tay cái lên, thở dài nói: “Vị tiểu ca này hảo công phu a.”

Mai Vũ nghe được, khinh thường bũi môi: “Đến ta, đến ta.”

Hừ, ngay cả Tạ Vãn Phong cũng có thể, như vậy Mai Vũ nàng nhất định làm được.

Nhưng. . . . . . Sự thật là

Thiên tài cùng ngu ngốc, vĩnh viễn chỉ cách một đường. Tự tin không phải là thành công.

Mai Vũ vừa mới xuống nước, lưới bắt cá lập tức liền rách.

Mai Vũ trừn mắt, không cam lòng thử lại một lần nữa.

Lão bản cười nói: “Tiểu ca, công phu mồm miệng chỉ để đùa vui thôi.”

Mai Vũ buồn bực liếc nhìn những con cá vàng xinh đẹp kia, tròng mắt đảo một cái cười nói: “Lão bản, cũng không thể nói như vậy, ngươi tin hay không, ta chỉ cần nói một câu, những con cá vàng này đều có thể là của tai, đến lúc đó ngươi sẽ lỗ vốn chết.”

Lão bản bị nàng trêu chọc cười ha ha, nói: “Tốt, nếu ngươi một câu nói có thể đem số cá vàng này toàn bộ vớt lên, ta liền tặng không ngươi.”

Mai Vũ cười hắc hắc, mắt lóe sáng nhìn về phía Tạ Vãn Phong.

Tạ Vãn Phong không tự chủ rùng mình một cái.

“Ngươi muốn làm gì?”

Cảm giác ánh mắt này giống như đã từng quen biết.

“Vãn Phong, ta muốn tất cả cá vàng ở đây.” Mai Vũ yếu ớt nói một câu.

Khóe miệng Tạ Vãn Phong co giật rồi.

Quả nhiên, thôn cô gian trá chết tiệt này tính toán hắn.

Thở dài, Tạ Vãn Phong cầm lưới lên, vớt lại vớt, vớt lại vớt.

Qua một hồi lâu, dưới vẻ mặt trợn mắt hốc mồm của lão bản, Tạ Vãn Phong vỗ vỗ tay đứng lên.

Mai Vũ vui vẻ: “Như thế nào, lão bản, nơi này nhiều người như vậy, ngươi cũng không nên ăn vạ nha.”

Lão bản đau lòng lau mồ hôi, chật vật gật đầu một cái.

Cá vàng đáng thương của hắn a!

Bốn phía tiếng vỗ tay vang lên, Mai Vũ vui vẻ giơ cá lên, thắng lợi nha.

Đi vài bước, Mai Vũ dầm lại hướng Tạ Vãn Phong đòi chút tiền, quay trở lại đưa cho lão bản đang thu dọn quán.

Tạ Vãn Phong nhìn thân ảnh nhảy nhót của nàng, lộ ra nụ cười ôn nhu.

Ha ha, những con cá này, căn bản không đáng được nhiều tiền như vậy.



Tên sát thủ ngu ngốc này, sớm muộn gì cũng sẽ thua bởi thiện lương của nàng.

Sôi nổi trở lại bên cạnh Tạ Vãn Phong, hai người sóng vai bước đi.

“Vãn Phong, chúng ta đến bờ sông đi. Nghe nói hôm nay có thả hoa đăng. Sau đó mua mấy cái đèn hoa đăng nhỏ, ở trên ta muốn viết. . . . . .”

“Trời cao, ban tặng cho ta mười vạn lượng hoàng kim. Đúng không? Ngươi không sợ trên trời lại có một mũi tên bay tới hủy hoại mộng đẹp của ngươi sao?” Tạ Vãn Phong khịt mũi coi thường nói với nàng.

Làm ơn, hắn không bao giờ nữa muốn gặp Ngân Hồ lần nữa.

Nếu không, hắn cũng không dám bảo đảm, nhất thời xúc động giết chết hắn, để cho hắn đầu thai đi làm hồ ly thật.

Mai Vũ bĩu môi: “Hừ, yên tâm đi, nhiều hoa đăng như vậy, muốn bắn bao nhiêu mới có thể bắn trúng hoa đăng của ta.” Không để ý tới Tạ Vãn Phong, Mai Vũ xoay người chui vào chỗ bán đèn hoa đăng, nhanh chóng mua được hai chiếc đèn.

Một đường đi tới bờ sông, Mai Vũ viết tờ giấy nhỏ bỏ vào trong đèn hoa đăng, rồi thả nó theo dòng nước chảy đi.

Tạ Vãn Phong tò mò hỏi nàng: “Ở trên viết cái gì?”

Mai Vũ cười khúc khích: “Viết muốn hoàng kim a.”

Nàng mới không nói cho hắn biết, câu nàng biết chính là “Đam mê nhất hiểu mộng trung, Hành Vân tương quá vãn hồi phong.”

Tạ Vãn Phong liếc mắt. A, cũng biết nàng là thôn cô mà. Quả nhiên đủ dung tục.

Vung bút, Tạ Vãn Phong viết: nhân diện thêu hoa cộng Phi Hồng, hàng năm tương tự như tối nay.

Thôn cô, sang năm, đêm pháo hoa vẫn phải cùng với ta nha.

Tác phong như vậy, thật rất không giống hắn.

Hắn cho tới bây giờ tự do tự tại, không chịu trói buộc, thì ra cũng có một ngày, sẽ hứa nguyện, nói muốn cùng người kia ở chung một chỗ.

Xem ra, thiên diện đào hoa Tạ Vãn Phong thật đã thay đổi.

Sau khi thả đèn hoa đăng, Mai Vũ đem từng con từng con cá thả vào trong nước.

Tạ Vãn Phong nhìn, vội vàng ngăn nàng lại: “Ngươi làm gì vậy? Những con cá này là ta rất vất vả mới vớt được.”

Nàng cư nhiên cứ dễ dàng như vậy thả đi?

Mai Vũ trừng mắt, đẩy tay hắn ra.

“Cá nước tương liên, những con cá chỉ có trở lại trong nước, mới xem như chân chính tự do.”

Vãn Phong không nói lời nào, chẳng qua là buồn bực ngồi xổm xuống bên cạnh nàng.

Trong lòng không khỏi nghĩ, nàng như thế sao có thể làm sát thủ a. Ngay cả đối với cá cũng thiện lương như vậy.

Bầu trời đột nhiên nở rộ pháo hoa xinh đẹp.

Rất xinh đẹp, Mai Vũ hưng phấn kêu to: “Vãn Phong, ngươi xem, ngươi xem, thật là xinh đẹp a.”

Tạ Vãn Phong vội vàng kéo lấy nàng: “Không cần mất mặt!”

“Thật sự rất xinh đẹp.” Mai Vũ mỉm cười rực rỡ, cười vẫn giống như đứa ngốc.

Trái tim Tạ Vãn Phong cũng mềm mại đi trong tươi cười như vậy.

Mai Vũ, về sau, đều cười như vậy đi, hạnh phúc mỉm cười đi.

Ta sẽ bảo vệ ngươi.

Mai Vũ nhìn phía chân trời, yên lặng nghĩ: Hành Vân, ngươi thấy được không? Pháo hoa thật là đẹp.

Hành Vân, trong thành Dương Châu, chung quanh đều có phao hoa.

Cho dù không ở đây bên cạnh ta, ngươi cũng giống ta đang ngửa đầu ngắm pháo hoa phải không.

Trái tim bất án của Mai Vũ có chút bình tĩnh xuống.

Hành Vân, cho dù xa cách, chúng ta. . . . . . vẫn là cùng nhìn lên một khoảng trời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook