Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi
Quyển 3 - Chương 1: Mai Vũ muốn làm sát thủ quái dị nhất giang hồ
Hạ Tiểu Mạt
12/02/2016
“Ngươi sẽ tuân thủ ước định chứ!” Mai Vũ yếu ớt nói.
Nàng tin tưởng hắn sẽ.
“Không sai, bổn vương nhất ngôn cửu đỉnh, thề được chưa.” An Thiếu Hàn vẫn như cũ một bộ lạnh lùng, bình tĩnh nói.
“Ta, An Thiếu Hàn thề, đời này kiếp này, yêu cầu Mai Vũ làm bất cứ chuyện gì, cũng phải bằng Mai Vũ nói một câu: cam tâm tình nguyện. Nếu không đá Tam Sinh dẽ diệt hồn này, không thể đầu thai!”
“Ta, Mai Vũ thề, đời này kiếp này, yêu cầu An Thiếu Hàn làm bất cứ chuyện gì, cũng phải bằng An Thiếu Hàn nói một câu: cam tâm tình nguyện. Nếu không đá Tam Sinh dẽ diệt hồn này, không thể đầu thai.”
Ngón tay út của Mai Vũ, từ lúc bắt đầu mưa, vẫn đau.
Đau quá, loại đau giống như bị hỏa thiêu.
Nàng liền nhớ tới đêm hôm đó, nam tử trước mắt này, nhẹ nhàng buộc dây tơ hồng vì nàng, dáng vẻ ôn nhu, tựa như ánh trăng sáng.
Lại nhớ tới đêm kia, hắn vì mình, đốt vô số đèn lồng.
Mai Vũ cười tự giễu.
Cái gì Thiếu Hàn, An Thiếu Hàn.
Nàng quả nhiên đần độn.
Cùng là một người, làm sao có thể nói tách là tách ra.
Nàng lẫn lộn hết thảy, mới có thể đau lòng. Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, liền xác định hắn chính là hắn.
Giờ khắc này, lời thề có hiệu lực rồi.
Nàng cùng vị vương gia này, giang hồ, vương phủ có thể thực sự không hề vướng mắc nữan hay không.
Vì sao nàng không có cách nào thống khoái quên đi hết mọi chuyện.
Nàng vẫn nhịn không được nhìn hắn thêm mấy lần.
Nàng sợ sự tàn nhẫn của hắn, nhưng lại quyến luyến sự ôn nhu cùng yếu ớt của hắn.
Sắc màu của hắn, chính là màu đen, nguy hiểm, hấp dẫn.
Sau này, liền không thấy được rồi.
Không thấy được chiếc áo đen, mái tóc đen, cánh môi tươi đẹp. Không thấy được tiếng cười khuynh quốc khuynh thành, không thấy được gương mặt thỉnh thoảng ứng hồng, không thấy được ánh mắt đang chờ mong mình của hắn . . . . .
Mưa vẫn như cũ rơi xuống tầm tã. Mai Vũ ngã trên người Tạ Vãn Phong, bị mang đi.
An Thiếu Hàn nhìn theo bóng lưng bọn họ, yên lặng xoay người đi vào trong mưa.
Tiểu Vũ, đây không phải lần cuối cùng của hai ta. Nhất định, còn gặp lại.
Cuối tháng năm, cơn mưa mang theo tâm tình phát tiết, một đêm chưa ngừng.
Ngày mai, trong thành Dương Châu, ít đi mấy nhân vật phong vân kia, lại trở về cuộc sống bình thản náo nhiệt.
“Không cần a!” Một hồi tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra từ một gian phòng giữa rừng trúc.
Ba người ngoài cửa, mặt đầy hắc tuyến.
Hoàn toàn không hiểu bên trong xảy ra chuyện gì.
Sau đó, lại có thanh âm truyền tới.
“Mỹ nhân, đừng sợ nha, ta sẽ ôn nhu một chút.”
“A, ngươi không nên tới đây. Tạ Vãn Phong, tên trời đánh nhà ngươi, mau tới cứu ta!”
“Mỹ nhân, đừng kêu nữa, sẽ không có người tới cứu ngươi đâu. Ở trước cửa, ta đã hạ xuân dược, nếu không muốn bị dục hỏa đốt người mà chết, ai cũng không dám đi vào.
Ba nam nhân ngoài phòng, đồng loạt lau mồ hôi.
Nữ nhân ác độc a.
“Vãn Phong, ngươi xác định chúng ta không vào có thể không bị Mai Vũ giết hay sao?” Mục Vô Ca run rẩy nói.
“Đại, đại khái đi.” Tạ Vãn Phong miễn cưỡng cười, lau mồ hôi.
Sớm biết như thế, sẽ không để cho nữ nhân này động thủ. Quả đúng là tự gây nghiệt, không thể sống.
Liễu Hành Vân chẳng qua là yên lặng nhìn trời.
Khí trời, thật tốt a…..
Có nên thả ba bốn con diều chơi không đây? Cho tới giờ còn chưa thử thả diều ban đêm, cũng nên thử qua đi.
Mai Vũ, muốn giết người.
Đám nam nhân này làm cái gì a!
Trên đời này bao nhiêu đại phu, trên giang hồ bao nhiêu thần y, tại sao, vì sao phải tìm nữ nhân này?
Nữ nhân đáng chết này a a a!
Mai Vũ hôn mê không biết bao lâu, lần đầu tiên mở mắt, liền thấy một nữ nhân nào đó gọi Tả Y, tay cầm kéo, đắm đuối nhìn mình, trong tay. . . . . cầm một chiếc kéo.
Mai Vũ bị dọa sợ đến rụt về phía sau, lại bị nhát kéo đầu tiên, đưa tay liền cắt bỏ y phục của nàng.
Thét chói tai . . . . . Là bình thường.
Ông trời, tại sao người lại tạo ra nữ nhân này!
Lúc sau, từ trong phòng đi ra, ba nam nhân bên ngoài nhìn đến cũng phải ngây người.
Nữ nhân, quả nhiên phải trải qua thử nghiệm tạo hình mới, mới có thể hấp dẫn ánh mắt nam nhân lâu dài.
Mai Vũ đen mặt nhìn mình toàn thân một bộ đoản sam trắng toát, giương mắt trợn trừng nói, “Nhìn cái gì! Chưa từng thấy qua mỹ nữ sao?”
Tạ Vãn Phong nheo cặp mắt hoa đào, mặt tựa gió xuân, “Chẳng qua là chưa từng thấy qua mỹ nữ thôn cô.”
Tả Y từ phía sau áp sát tới, một tay ôm Mai Vũ, cười nói, “Ngại ngùng, vị mỹ nữ này, là ta tạo ra, cho nên, mấy vị có thể đứng qua một bên.”
Mai Vũ liếc mắt, trong lòng không khỏi cảm thán.
Nữ nhân này, không đi làm tên nam nhân xấu xa, thật đáng tiếc.
Tả Y cũng không thèm để ý tới suy nghĩ của nàng, chẳng qua là đang quan sát tác phẩm của mình.
Bộ y phục này, là do nàng suy nghĩ thật lâu mới thiết kế ra.
Trên đuôi áo màu trắng, thêu một loại hoa màu đỏ cực kỳ diễm lệ, loài hoa trong truyền thuyết có tên là Vân Chu. Nghe nói loại hoa này mọc trong đám mây, rực rỡ như màu máu, ban đêm sẽ phát ra ánh sáng chói lọi. Một năm, chỉ có một ngày hoa nở, hơn nữa một đóa hoa, chỉ vì một người hữu duyên mà nở. Có công hiệu cải tử hồi sinh.
Nàng nhất thời cao hứng, liền vẽ lên y phục của Mai Vũ.
Đem tóc nàng vấn thật cao, lại cài lên cây trâm hình chiếc quạt, trên tay đeo linh đang rực rỡ sắc màu, kết hợp với giày bó màu đỏ.
A, mỹ nữ tháng sáu, quả nhiên cần có dáng vẻ khoan khoái nhẹ nhàng mới đúng.
Nhìn một chút phản ứng của ba nam nhân kia, Tả Y biết kiệt tác của mình, rất được ca tụng.
Ách, tại sao nàng lại muốn làm y phục cho Mai Vũ đây? Xin tự động quy về sở thích biến thái của người nào đó đi.
Vẫy vẫy tóc, kỳ thực Mai Vũ cùng cảm thấy, làm nhân sĩ giang hồ, trang phục như này vừa thuận tiện lại vừa đẹp mắt.
Hắc hắc, hoa trên y phục, nàng thật là yêu chết đi.
Bất quá, không cần nói cho nữ nhân biến thái kia biết.
“Uy, chẳng lẽ muốn chúng ta đứng ở đây phơi nắng hay sao?” Mai Vũ mở miệng, rất bất đắc dĩ hỏi.
Các ngươi, muốn ngu tới khi nào a.
Liễu Hành Vân nhìn khí trời một chút, hứng chơi đùa nổi lên, “Đi chơi diều thôi.”
“Tốt.” Mai Vũ lập tức phụ họa.
Mai Vũ hôn mê mấy ngày, vết thương cũng trong lúc đó, hoàn toàn khôi phục.
Ra khỏi thành Dương Châu, Tạ Vãn Phong liền chạy thẳng tới nơi này của Tả Y.
Kế tiếp, suy tính của Mai Vũ, chính là giang hồ.
Mặc dù nàng đã xuất đạo trên giang hồ, nhưng còn chưa chính thức nhận đơn.
Bởi vì – nàng chưa từng có nói qua mình muốn thù lao, cũng chưa từng nói qua mình nhận tờ danh sách yêu cầu.
Tạ Vãn Phong tùy ý nằm trên cỏ, tay dài duỗi ra cho nàng một nện.
“Cho nên mới nói, ngươi là ngu ngốc sao? Rốt cục làm sao làm sát thủ, ngay cả điểm căn bản thông thường này cũng không hiểu?”
Mai Vũ nhìn bầu trời một chút, mờ mịt nói, “Ta còn không phải là không có cơ hội sao.”
Làm cái gì a, cho tới nay, đều do những tên kia làm hại ta ngay cả cho mình đường sống cũng không có.
Tiếp tục như vậy, nàng sẽ trở thành sát thủ duy nhất trong lịch sử không tiếp nhận công việc của sát thủ.
“Vãn Phong, ngươi nói, ta muốn thù lao gì mới tốt?” Nhìn lên bầu trời trong veo rộng lớn, Mai Vũ hỏi.
Tạ Vãn Phong cau mày, “Không nên hỏi ta, ta cũng không phải ngươi, tự mình quyết định đi.”
Kỳ thực, những thú nàng muốn có cũng thật ít a.
Tiền đủ tiêu là được, nàng không phải là đồng bào chính nghĩa, sẽ không đi cứu tế người nghèo.
Đồ đủ dùng là được, dù sao thiếu, bọn Tạ Vãn Phong sẽ đưa.
Như vậy, nàng thiếu cái gì đây?
“Vãn Phong, ta nghĩ, ta muốn làm quái sát thủ quái dị nhất trong lịch sử.” Mai Vũ hưng phấn kêu to.
Khóe miệng Tạ Vãn Phong co quắp.
Ngươi đã là sát thủ quái dị số một rồi.
Bồ Tát a, tha cho con đi, thôn cô này rốt cuộc là muốn làm cái gì a.
Mai Vũ đứng lên, vươn tay nghênh đón ánh mặt trời.
“Thù lao ta muốn chính là thứ ta cho rằng người kia trân quý nhất. Cho nên tìm ta giết người, nhất định phải cho ta thứ hắn trân quý nhất. Nếu không liền không bàn nữa.”
Tạ Vãn Phong trợn trắng mắt, “Đây là quái dị kiểu gì?”
Gió thổi nâng lên đoản sam của nàng, mấy người trước mặt cũng quay đầu lại nhìn nàng, Mai Vũ mỉm cười, “Bởi vì, chỉ có ta cho là vật trân quý mới là trân quý nhất. Giống như ta cho rằng trân quý nhất của Hành Vân chính là nụ cười, bất quá ta cho rằng như vậy mới được.”
Tạ Vãn Phong nghiêng đầu, quả nhiên là cái thôn cô quái dị.
Tiếp tục thế này, nàng sợ rằng lập gia đình cũng là vấn đề a.
Bất quá, sợ rằng cũng không ai thèm lấy nàng . . . . .
“Vậy ngươi nhận đơn có yêu cầu gì với đối tượng?” Mục Vô Ca hỏi.
Mai Vũ suy nghĩ, nói: “Chỉ cần đẹp trai được không?”
Liếc xéo nàng một cái, Liễu Hành Vân nói, “Nếu ngươi dám thả ra tin tức như vậy, ta nhất định sẽ đánh ngươi.”
Mai Vũ bất đắc dĩ đành suy nghĩ lại, cười rực rỡ.
“Yêu cầu của ta chính là, ta nhận định người đó có thể là được. Không có bất kỳ yêu cầu nào khác.”
Mấy người lắc đầu lia lịa.
Thật không nghĩ tới a, nha đầu này còn có một mặt ngang ngược như vậy.
Hơn nữa, thật là quá quái dị!
Nàng tin tưởng hắn sẽ.
“Không sai, bổn vương nhất ngôn cửu đỉnh, thề được chưa.” An Thiếu Hàn vẫn như cũ một bộ lạnh lùng, bình tĩnh nói.
“Ta, An Thiếu Hàn thề, đời này kiếp này, yêu cầu Mai Vũ làm bất cứ chuyện gì, cũng phải bằng Mai Vũ nói một câu: cam tâm tình nguyện. Nếu không đá Tam Sinh dẽ diệt hồn này, không thể đầu thai!”
“Ta, Mai Vũ thề, đời này kiếp này, yêu cầu An Thiếu Hàn làm bất cứ chuyện gì, cũng phải bằng An Thiếu Hàn nói một câu: cam tâm tình nguyện. Nếu không đá Tam Sinh dẽ diệt hồn này, không thể đầu thai.”
Ngón tay út của Mai Vũ, từ lúc bắt đầu mưa, vẫn đau.
Đau quá, loại đau giống như bị hỏa thiêu.
Nàng liền nhớ tới đêm hôm đó, nam tử trước mắt này, nhẹ nhàng buộc dây tơ hồng vì nàng, dáng vẻ ôn nhu, tựa như ánh trăng sáng.
Lại nhớ tới đêm kia, hắn vì mình, đốt vô số đèn lồng.
Mai Vũ cười tự giễu.
Cái gì Thiếu Hàn, An Thiếu Hàn.
Nàng quả nhiên đần độn.
Cùng là một người, làm sao có thể nói tách là tách ra.
Nàng lẫn lộn hết thảy, mới có thể đau lòng. Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, liền xác định hắn chính là hắn.
Giờ khắc này, lời thề có hiệu lực rồi.
Nàng cùng vị vương gia này, giang hồ, vương phủ có thể thực sự không hề vướng mắc nữan hay không.
Vì sao nàng không có cách nào thống khoái quên đi hết mọi chuyện.
Nàng vẫn nhịn không được nhìn hắn thêm mấy lần.
Nàng sợ sự tàn nhẫn của hắn, nhưng lại quyến luyến sự ôn nhu cùng yếu ớt của hắn.
Sắc màu của hắn, chính là màu đen, nguy hiểm, hấp dẫn.
Sau này, liền không thấy được rồi.
Không thấy được chiếc áo đen, mái tóc đen, cánh môi tươi đẹp. Không thấy được tiếng cười khuynh quốc khuynh thành, không thấy được gương mặt thỉnh thoảng ứng hồng, không thấy được ánh mắt đang chờ mong mình của hắn . . . . .
Mưa vẫn như cũ rơi xuống tầm tã. Mai Vũ ngã trên người Tạ Vãn Phong, bị mang đi.
An Thiếu Hàn nhìn theo bóng lưng bọn họ, yên lặng xoay người đi vào trong mưa.
Tiểu Vũ, đây không phải lần cuối cùng của hai ta. Nhất định, còn gặp lại.
Cuối tháng năm, cơn mưa mang theo tâm tình phát tiết, một đêm chưa ngừng.
Ngày mai, trong thành Dương Châu, ít đi mấy nhân vật phong vân kia, lại trở về cuộc sống bình thản náo nhiệt.
“Không cần a!” Một hồi tiếng kêu thảm thiết thê lương truyền ra từ một gian phòng giữa rừng trúc.
Ba người ngoài cửa, mặt đầy hắc tuyến.
Hoàn toàn không hiểu bên trong xảy ra chuyện gì.
Sau đó, lại có thanh âm truyền tới.
“Mỹ nhân, đừng sợ nha, ta sẽ ôn nhu một chút.”
“A, ngươi không nên tới đây. Tạ Vãn Phong, tên trời đánh nhà ngươi, mau tới cứu ta!”
“Mỹ nhân, đừng kêu nữa, sẽ không có người tới cứu ngươi đâu. Ở trước cửa, ta đã hạ xuân dược, nếu không muốn bị dục hỏa đốt người mà chết, ai cũng không dám đi vào.
Ba nam nhân ngoài phòng, đồng loạt lau mồ hôi.
Nữ nhân ác độc a.
“Vãn Phong, ngươi xác định chúng ta không vào có thể không bị Mai Vũ giết hay sao?” Mục Vô Ca run rẩy nói.
“Đại, đại khái đi.” Tạ Vãn Phong miễn cưỡng cười, lau mồ hôi.
Sớm biết như thế, sẽ không để cho nữ nhân này động thủ. Quả đúng là tự gây nghiệt, không thể sống.
Liễu Hành Vân chẳng qua là yên lặng nhìn trời.
Khí trời, thật tốt a…..
Có nên thả ba bốn con diều chơi không đây? Cho tới giờ còn chưa thử thả diều ban đêm, cũng nên thử qua đi.
Mai Vũ, muốn giết người.
Đám nam nhân này làm cái gì a!
Trên đời này bao nhiêu đại phu, trên giang hồ bao nhiêu thần y, tại sao, vì sao phải tìm nữ nhân này?
Nữ nhân đáng chết này a a a!
Mai Vũ hôn mê không biết bao lâu, lần đầu tiên mở mắt, liền thấy một nữ nhân nào đó gọi Tả Y, tay cầm kéo, đắm đuối nhìn mình, trong tay. . . . . cầm một chiếc kéo.
Mai Vũ bị dọa sợ đến rụt về phía sau, lại bị nhát kéo đầu tiên, đưa tay liền cắt bỏ y phục của nàng.
Thét chói tai . . . . . Là bình thường.
Ông trời, tại sao người lại tạo ra nữ nhân này!
Lúc sau, từ trong phòng đi ra, ba nam nhân bên ngoài nhìn đến cũng phải ngây người.
Nữ nhân, quả nhiên phải trải qua thử nghiệm tạo hình mới, mới có thể hấp dẫn ánh mắt nam nhân lâu dài.
Mai Vũ đen mặt nhìn mình toàn thân một bộ đoản sam trắng toát, giương mắt trợn trừng nói, “Nhìn cái gì! Chưa từng thấy qua mỹ nữ sao?”
Tạ Vãn Phong nheo cặp mắt hoa đào, mặt tựa gió xuân, “Chẳng qua là chưa từng thấy qua mỹ nữ thôn cô.”
Tả Y từ phía sau áp sát tới, một tay ôm Mai Vũ, cười nói, “Ngại ngùng, vị mỹ nữ này, là ta tạo ra, cho nên, mấy vị có thể đứng qua một bên.”
Mai Vũ liếc mắt, trong lòng không khỏi cảm thán.
Nữ nhân này, không đi làm tên nam nhân xấu xa, thật đáng tiếc.
Tả Y cũng không thèm để ý tới suy nghĩ của nàng, chẳng qua là đang quan sát tác phẩm của mình.
Bộ y phục này, là do nàng suy nghĩ thật lâu mới thiết kế ra.
Trên đuôi áo màu trắng, thêu một loại hoa màu đỏ cực kỳ diễm lệ, loài hoa trong truyền thuyết có tên là Vân Chu. Nghe nói loại hoa này mọc trong đám mây, rực rỡ như màu máu, ban đêm sẽ phát ra ánh sáng chói lọi. Một năm, chỉ có một ngày hoa nở, hơn nữa một đóa hoa, chỉ vì một người hữu duyên mà nở. Có công hiệu cải tử hồi sinh.
Nàng nhất thời cao hứng, liền vẽ lên y phục của Mai Vũ.
Đem tóc nàng vấn thật cao, lại cài lên cây trâm hình chiếc quạt, trên tay đeo linh đang rực rỡ sắc màu, kết hợp với giày bó màu đỏ.
A, mỹ nữ tháng sáu, quả nhiên cần có dáng vẻ khoan khoái nhẹ nhàng mới đúng.
Nhìn một chút phản ứng của ba nam nhân kia, Tả Y biết kiệt tác của mình, rất được ca tụng.
Ách, tại sao nàng lại muốn làm y phục cho Mai Vũ đây? Xin tự động quy về sở thích biến thái của người nào đó đi.
Vẫy vẫy tóc, kỳ thực Mai Vũ cùng cảm thấy, làm nhân sĩ giang hồ, trang phục như này vừa thuận tiện lại vừa đẹp mắt.
Hắc hắc, hoa trên y phục, nàng thật là yêu chết đi.
Bất quá, không cần nói cho nữ nhân biến thái kia biết.
“Uy, chẳng lẽ muốn chúng ta đứng ở đây phơi nắng hay sao?” Mai Vũ mở miệng, rất bất đắc dĩ hỏi.
Các ngươi, muốn ngu tới khi nào a.
Liễu Hành Vân nhìn khí trời một chút, hứng chơi đùa nổi lên, “Đi chơi diều thôi.”
“Tốt.” Mai Vũ lập tức phụ họa.
Mai Vũ hôn mê mấy ngày, vết thương cũng trong lúc đó, hoàn toàn khôi phục.
Ra khỏi thành Dương Châu, Tạ Vãn Phong liền chạy thẳng tới nơi này của Tả Y.
Kế tiếp, suy tính của Mai Vũ, chính là giang hồ.
Mặc dù nàng đã xuất đạo trên giang hồ, nhưng còn chưa chính thức nhận đơn.
Bởi vì – nàng chưa từng có nói qua mình muốn thù lao, cũng chưa từng nói qua mình nhận tờ danh sách yêu cầu.
Tạ Vãn Phong tùy ý nằm trên cỏ, tay dài duỗi ra cho nàng một nện.
“Cho nên mới nói, ngươi là ngu ngốc sao? Rốt cục làm sao làm sát thủ, ngay cả điểm căn bản thông thường này cũng không hiểu?”
Mai Vũ nhìn bầu trời một chút, mờ mịt nói, “Ta còn không phải là không có cơ hội sao.”
Làm cái gì a, cho tới nay, đều do những tên kia làm hại ta ngay cả cho mình đường sống cũng không có.
Tiếp tục như vậy, nàng sẽ trở thành sát thủ duy nhất trong lịch sử không tiếp nhận công việc của sát thủ.
“Vãn Phong, ngươi nói, ta muốn thù lao gì mới tốt?” Nhìn lên bầu trời trong veo rộng lớn, Mai Vũ hỏi.
Tạ Vãn Phong cau mày, “Không nên hỏi ta, ta cũng không phải ngươi, tự mình quyết định đi.”
Kỳ thực, những thú nàng muốn có cũng thật ít a.
Tiền đủ tiêu là được, nàng không phải là đồng bào chính nghĩa, sẽ không đi cứu tế người nghèo.
Đồ đủ dùng là được, dù sao thiếu, bọn Tạ Vãn Phong sẽ đưa.
Như vậy, nàng thiếu cái gì đây?
“Vãn Phong, ta nghĩ, ta muốn làm quái sát thủ quái dị nhất trong lịch sử.” Mai Vũ hưng phấn kêu to.
Khóe miệng Tạ Vãn Phong co quắp.
Ngươi đã là sát thủ quái dị số một rồi.
Bồ Tát a, tha cho con đi, thôn cô này rốt cuộc là muốn làm cái gì a.
Mai Vũ đứng lên, vươn tay nghênh đón ánh mặt trời.
“Thù lao ta muốn chính là thứ ta cho rằng người kia trân quý nhất. Cho nên tìm ta giết người, nhất định phải cho ta thứ hắn trân quý nhất. Nếu không liền không bàn nữa.”
Tạ Vãn Phong trợn trắng mắt, “Đây là quái dị kiểu gì?”
Gió thổi nâng lên đoản sam của nàng, mấy người trước mặt cũng quay đầu lại nhìn nàng, Mai Vũ mỉm cười, “Bởi vì, chỉ có ta cho là vật trân quý mới là trân quý nhất. Giống như ta cho rằng trân quý nhất của Hành Vân chính là nụ cười, bất quá ta cho rằng như vậy mới được.”
Tạ Vãn Phong nghiêng đầu, quả nhiên là cái thôn cô quái dị.
Tiếp tục thế này, nàng sợ rằng lập gia đình cũng là vấn đề a.
Bất quá, sợ rằng cũng không ai thèm lấy nàng . . . . .
“Vậy ngươi nhận đơn có yêu cầu gì với đối tượng?” Mục Vô Ca hỏi.
Mai Vũ suy nghĩ, nói: “Chỉ cần đẹp trai được không?”
Liếc xéo nàng một cái, Liễu Hành Vân nói, “Nếu ngươi dám thả ra tin tức như vậy, ta nhất định sẽ đánh ngươi.”
Mai Vũ bất đắc dĩ đành suy nghĩ lại, cười rực rỡ.
“Yêu cầu của ta chính là, ta nhận định người đó có thể là được. Không có bất kỳ yêu cầu nào khác.”
Mấy người lắc đầu lia lịa.
Thật không nghĩ tới a, nha đầu này còn có một mặt ngang ngược như vậy.
Hơn nữa, thật là quá quái dị!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.