Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi
Quyển 4 - Chương 41: Tên ngốc cái gì cũng không có, chỉ có bờ vai ấm áp mà thôi
Hạ Tiểu Mạt
14/08/2018
“Ngươi nói Liễu Hành Vân bị bắt rồi à?”
“Ừ, không sai.”
“Ngươi nói hắn vì cướp đồ nên bị bắt rồi?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Ngươi bị bệnh rồi.” Lắc đầu, Tạ Vãn Phong lắc lắc quyển sách trong tay, kết luận với Mai Vũ.
Vẻ mặt hưng phấn của Mai Vũ lập tức xị xuống.
Gì chứ?! Tên này đang bày ra vẻ mặt vô cùng chắc chắn! Hơn nữa, sao ta lại ngửi thấy cái mùi tin tưởng tuyệt đối chết tiệt ở đây? Hai người các ngươi có sự ràng buộc kỳ lạ gì hả?
Mai Vũ bĩu môi, khí phách đá bay cảm giác khó chịu ra ngoài.
“Đúng, đúng rồi. Hành Vân của ngươi lợi hại như vậy, sao có thể bị bắt được chứ.” Mai Vũ chu miệng nói.
Tạ Vãn Phong nghiêng đầu nhìn vẻ mặt cau có của nàng, xém chút nữa là cười ầm lên.
Ha ha ha ha, cái gương mặt ghen tỵ này là sao nha?
Trong đầu nàng đang suy nghĩ gì vậy? Liễu Hành Vân là nam nhân đó.
Đôi mắt đào hoa của hắn chớp chớp, trong lòng Tạ Vãn Phong chợt nổi lên ý muốn trêu đùa nàng.
Nụ cười lại treo nơi khóe môi, Liễu Hành Vân vờ như đang đọc sách, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Đúng nha, Hành Vân võ công cao cường mà danh hiệu Thần Thâu cũng đâu phải treo không, còn chưa kể hắn vừa tuấn mỹ lại vừa đáng yêu, nhất định có thể thoải mái qua cửa.”
Cái miệng của Mai Vũ lại chu ra dài hơn.
Tạ Vãn Phong chết tiệt! Liễu Hành Vân của ngươi lợi hại! Liễu Hành Vân của ngươi đáng yêu! Nói như thể nàng không ra gì cả.
Đảo mắt một vòng, Mai Vũ lại đột ngột nãy sinh ý nghĩ tà ác.
A… ha ha ha ha, nhưng mà Hành Vân của ngươi thích ta nhất. Mà bây giờ quả thật là hắn đã bị bắt, do ta hại đó…~
“Tuy Hành Vân của ngươi cái gì cũng tốt nhưng hắn vẫn bị bắt nha ~ Chắc giờ tên chết tiệt đó đang ngồi trong nhà tù rồi. Trùng hợp là hôm nay bổn cô nương tâm trạng không vui, đem ra hắn đùa giỡn, làm hắn bị bắt đó.” Mai Vũ đong đưa hai chân, cố ý vân đạm phong khinh nói.
Đôi mắt Tạ Vãn Phong trợn trừng, nụ cười trên môi đã cứng lại, nhìn chằm chằm nàng: “Thật á?”
Mai Vũ gật đầu, trả lời: “Thật.”
“Hắn thật sự bị bắt rồi hả?”
“Thật mà.”
“Do ngươi làm?”
“Không sai.”
Nhìn nàng không có một chút ý tứ trêu đùa nào, Tạ Vãn Phong hơi tức giận.
Đúng rồi, tên ngốc Liễu Hành Vân kia đúng là có lợi hại, nhưng đáng buồn là nàng nói gì nghe nấy. Chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
Trái tim hắn dần chùng xuống.
Gần đây có tin tức từ Phủ Thành Chủ truyền ra.
Nói là Thành chủ bị giết. Tuy bên ngoài có vẻ sóng êm gió lặng nhưng thực tế lại là sóng ngầm mãnh liệt.
Bỏ quyển sách xuống, Tạ Vãn Phong ngừng cười, nói: “Ta đi cứu hắn.”
Hắn thật sự rất muốn phát hỏa với nàng, nhưng bây giờ hắn không có thời gian.
Mai Vũ thấy hắn nói thế, vội vàng kéo hắn lại: “Ta còn chưa nói xong mà.”
Tạ Vãn Phong mạnh mẽ kéo tay nàng ra, giận dữ nói: “Còn nói cái gì nữa! Ngươi điên chưa đủ sao!”
Mai Vũ bị cơn giận ập xuống này làm cho sợ ngây người, sợ đến phát run.
Sao, sao vậy?
Đột nhiên sao lại giận như thế?
“Vãn Phong, ngươi sao vậy?” Mai Vũ cẩn thận hỏi.
Tạ Vãn Phong hít sâu một hơi, muốn bình ổn tâm trạng nhưng tiếc là hắn đang giận dữ, căn bản không khống chế nổi cảm xúc.
Hắn và Liễu Hành Vân làm bạn với nhau đã lâu lắm rồi, biết rõ y mặc dù thông minh nhưng trong chuyện tình cảm lại vô cùng ngây thơ. Thích một người nên nàng nói gì cũng nghe, vì nàng làm tất cả.
Mai Vũ bắt y làm những chuyện mất mặt y cũng làm. Tuy hắn cũng thích nàng nhưng không có nghĩa là có thể làm những chuyện quá phận vì nàng.
“Mai Vũ! Ngươi quậy chưa đủ à! Ngươi có biết đó là nơi đi vào thì dễ đi ra thì khó hay không? Sao ngươi lại có thể ích kỷ, tùy hứng như thế? Liễu Hành Vân đối xử với ngươi như thế nào không phải là ngươi không thấy. Vậy mà ngươi lại đem tình yêu của hắn ra đùa giỡn sao? Chơi vui không? Có phải ngươi cảm thấy nếu hắn bị người ta giết chết trong đó thì càng vui phải không? Rốt cuộc ngươi muốn sao? Nói đi!” Tạ Vãn Phong tóm lấy Mai Vũ, gào to với nàng.
Tuy trong lòng hắn liên tục tự nhủ mình phải kiềm chế nhưng Tạ Vãn Phong thật sự không thể khống chế được bản thân.
Mai Vũ bị hắn túm đến phát đau, cắn môi vùng vẫy nhưng mãi mà không thoát được. Khi nghe hắn nói những lời này, trái tim Mai Vũ cũng lạnh đi.
Tạ Vãn Phong! Ngươi thì biết cái gì? Ngươi có biết Liễu Hành Vân quan trọng với ta tới cỡ nào hay không? Tại sao ngươi còn chưa hiểu rõ đầu đuôi đã nói lung tung như vậy? Sao ngươi có thể giẫm đạp lên tình cảm ta dành cho hắn?
“Bỏ ra!” Mai Vũ dừng giãy dụa, lạnh lùng nói. *D|e|| đa|| L3 QUy`/ Đ@n*
“Ta đang hỏi ngươi đó, trả lời đi!” Tạ Vãn Phong cứ túm lấy nàng, kiên trì nói.
Mai Vũ cắn răng, lớn tiếng quát: “Ta kêu ngươi buông ra ngươi có nghe hay không!”
Tại sao ta lại phải trả lời? Những lời nói lung tung của ngươi ta hoàn toàn không hiểu, ta trả lời cái gì?
“Ta muốn ngươi trả lời!” Tạ Vãn Phong càng lớn tiếng hơn.
Lúc này, Hoa Tử Nguyệt vừa lúc làm xong việc ở ngoài, cầm bố cáo đi ngang qua cửa, nhìn thấy Mai Vũ bị Tạ Vãn Phong túm lấy, lộ ra vẻ mặt đau đớn, hắn lập tức xông lên kéo tay Tạ Vãn Phong ra, ôm nàng vào lòng.
Gương mặt Tạ Vãn Phong không chút thay đổi nhìn vào mắt hắn rồi lại nhìn về phía Mai Vũ: “Ta đang nói chuyện với Mai Vũ, ngươi mau tránh ra!”
Hoa Tử Nguyệt nhíu mày, xoa nhẹ bả vai của Mai Vũ, nói; “Ngươi làm đau nàng rồi.”
“Mai Vũ, đau không?” Hoa Tử Nguyệt cúi người hỏi Mai Vũ.
Mai Vũ lắc đầu, đáp: “Ta không sao.”
Ngẩng đầu lên, Mai Vũ trừng mắt nhìn Tạ Vãn Phong: “Ta không cần phải trả lời. Trong lòng ta, Liễu Hành Vân có địa vị gì không cần ngươi bận tâm. Tạ Vãn Phong, về chuyện Hành Vân bị bắt là chuyện giữa ta và Hành Vân, không cần ngươi nhúng tay vào. Ta cũng không cần ngươi phải cứu người, bổn cô nương sẽ tự đi cứu. Còn nữa, ngươi làm ơn đừng nghĩ ai cũng nhàm chán như thế, bổn cô nương không rãnh làm những việc vô ích. Thêm nữa, sắp tới ta không muốn nhìn thấy ngươi.” Mai Vũ nói xong, kéo Hoa Tử Nguyệt xoay lưng bỏ đi.
Tạ Vãn Phong ngơ ngác vươn tay ra rồi lại âm thầm bỏ xuống.
Lúc trong phòng chỉ còn một mình, Tạ Vãn Phong mới đột nhiên tỉnh ngộ, Mai Vũ sẽ không điên đến mức đem tính mạng của bọn hắn ra đùa. Nhất định phải có nguyên nhân gì đó.
Mà lúc nãy chắc hẳn Mai Vũ cảm thấy lo lắng và bất an nên mới nói đùa như thế. Nàng chính là như vậy, càng lo lắng thì sẽ càng ra vẻ không quan tâm.
Khi cơn giận lắng xuống, hắn cũng bình tĩnh lại.
Tạ Vãn Phong ảo não ôm đầu, ngồi phịch xuống.
“A! Ta đã nói gì vậy chứ!”
Lúc nãy, hắn đã làm gì với Mai Vũ vậy! Rõ ràng đó là lúc nàng cần hắn an ủi mà.
Bên ngoài gió khá lớn, Mai Vũ cứ kéo Hoa Tử Nguyệt đi, không nói lời nào.
Hoa Tử Nguyệt lắc đầu, biết tâm trạng của nàng không tốt, lại chẳng biết phải an ủi ra sao.
Bờ sông gió lớn như vậy, nàng sẽ nhiễm phong hàn mất.
Hoa tử Nguyệt lại lắc đầu, dùng sức một chút, bước tiến của Mai Vũ đã bị chặn lại.
Quay đầu, hốc mắt Mai Vũ hơi hồng hồng, cái mũi cũng hồng lên như một quả ô mai.
Thật là, rõ là nàng yếu đuối nhưng vẫn luôn tỏ vẻ bản thân rất kiên cường.
Tiểu nha đầu.
Hoa Tử Nguyệt bước tới, cởi áo khoác của mình phủ thêm cho nàng, xoa đầu nàng, thở dài, nói: “Ngốc, đừng khóc, khóc y như con thỏ vậy.”
“Ta đâu có khóc, tại gió lớn quá thôi!” Mai Vũ bĩu môi, vân vê góc áo đáp.
Hoa Tử Nguyệt cũng không phản bác, hắn lại xoa đầu nàng, cố ý trêu đùa: “A, làm sao đây, một cô nương xinh đẹp đang đau buồn trước mặt ta, kẻ hèn này không biết phải làm sao để an ủi nàng đây, thật là tội lỗi quá. Bồ Tát ơi, ta phải làm gì mới có thể chuộc tội?” *Diễn đan l3 qUy" Đ@n*
Nghe hắn tỏ vẻ đang nói rất thành tâm, Mai Vũ đang rưng rưng cũng phải bật cười.
“Dừng, y như tên ngốc vậy.” Khẽ càu nhàu, Mai Vũ đỏ mặt quay đầu đi.
Hoa Tử Nguyệt mỉm cười, hắn rất thích nhìn nàng cười. Vô cùng thích.
Hoa Tử Nguyệt đến trước mặt nàng, ngồi xuống.
Mai Vũ kinh ngạc nhìn hắn, không rõ hắn muốn làm gì.
Vẫn ngồi đó, Hoa Tử Nguyệt quay đầu về phía nàng, nở nụ cười dịu dàng.
“Tên ngốc không có gì cả, cũng không biết cách dỗ cho nữ hài vui vẻ. Nhưng tên ngốc có một bờ vai ấm áp, khi nàng mệt mỏi, đau lòng thì hãy dựa vào ta.”
Trong lòng cảm động, Mai Vũ lại rưng rưng nước mắt.
Giờ khắc này, Hoa Tử Nguyệt nở nụ cười trước mặt mình giống như bồ công anh mãi mãi thuần khiết, mang đến cho nàng tình cảm trong sáng nhất.
Nụ cười dịu dàng kia thật đáng tin, như từng dải màu nồng đậm khắc sâu vào trong lòng nàng.
Cả đời nàng nhất định sẽ không quên hình ảnh này, đây sẽ là hình ảnh không bao giờ nhạt phai.
Mai Vũ che miệng lại, đến gần hắn.
Hoa Tử Nguyệt, cái tên vô lại này.
Ngươi có biết ngươi lúc này hấp dẫn như thế nào không, làm cho người ta rất tin tưởng ngươi.
Nếu cứ như vậy, ta sẽ cực kỳ ỷ lại vào Tử Nguyệt, nhất định sẽ ỷ lại Tử Nguyệt cho mà xem.
“Ừ, không sai.”
“Ngươi nói hắn vì cướp đồ nên bị bắt rồi?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Ngươi bị bệnh rồi.” Lắc đầu, Tạ Vãn Phong lắc lắc quyển sách trong tay, kết luận với Mai Vũ.
Vẻ mặt hưng phấn của Mai Vũ lập tức xị xuống.
Gì chứ?! Tên này đang bày ra vẻ mặt vô cùng chắc chắn! Hơn nữa, sao ta lại ngửi thấy cái mùi tin tưởng tuyệt đối chết tiệt ở đây? Hai người các ngươi có sự ràng buộc kỳ lạ gì hả?
Mai Vũ bĩu môi, khí phách đá bay cảm giác khó chịu ra ngoài.
“Đúng, đúng rồi. Hành Vân của ngươi lợi hại như vậy, sao có thể bị bắt được chứ.” Mai Vũ chu miệng nói.
Tạ Vãn Phong nghiêng đầu nhìn vẻ mặt cau có của nàng, xém chút nữa là cười ầm lên.
Ha ha ha ha, cái gương mặt ghen tỵ này là sao nha?
Trong đầu nàng đang suy nghĩ gì vậy? Liễu Hành Vân là nam nhân đó.
Đôi mắt đào hoa của hắn chớp chớp, trong lòng Tạ Vãn Phong chợt nổi lên ý muốn trêu đùa nàng.
Nụ cười lại treo nơi khóe môi, Liễu Hành Vân vờ như đang đọc sách, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Đúng nha, Hành Vân võ công cao cường mà danh hiệu Thần Thâu cũng đâu phải treo không, còn chưa kể hắn vừa tuấn mỹ lại vừa đáng yêu, nhất định có thể thoải mái qua cửa.”
Cái miệng của Mai Vũ lại chu ra dài hơn.
Tạ Vãn Phong chết tiệt! Liễu Hành Vân của ngươi lợi hại! Liễu Hành Vân của ngươi đáng yêu! Nói như thể nàng không ra gì cả.
Đảo mắt một vòng, Mai Vũ lại đột ngột nãy sinh ý nghĩ tà ác.
A… ha ha ha ha, nhưng mà Hành Vân của ngươi thích ta nhất. Mà bây giờ quả thật là hắn đã bị bắt, do ta hại đó…~
“Tuy Hành Vân của ngươi cái gì cũng tốt nhưng hắn vẫn bị bắt nha ~ Chắc giờ tên chết tiệt đó đang ngồi trong nhà tù rồi. Trùng hợp là hôm nay bổn cô nương tâm trạng không vui, đem ra hắn đùa giỡn, làm hắn bị bắt đó.” Mai Vũ đong đưa hai chân, cố ý vân đạm phong khinh nói.
Đôi mắt Tạ Vãn Phong trợn trừng, nụ cười trên môi đã cứng lại, nhìn chằm chằm nàng: “Thật á?”
Mai Vũ gật đầu, trả lời: “Thật.”
“Hắn thật sự bị bắt rồi hả?”
“Thật mà.”
“Do ngươi làm?”
“Không sai.”
Nhìn nàng không có một chút ý tứ trêu đùa nào, Tạ Vãn Phong hơi tức giận.
Đúng rồi, tên ngốc Liễu Hành Vân kia đúng là có lợi hại, nhưng đáng buồn là nàng nói gì nghe nấy. Chuyện này cũng không phải là không có khả năng.
Trái tim hắn dần chùng xuống.
Gần đây có tin tức từ Phủ Thành Chủ truyền ra.
Nói là Thành chủ bị giết. Tuy bên ngoài có vẻ sóng êm gió lặng nhưng thực tế lại là sóng ngầm mãnh liệt.
Bỏ quyển sách xuống, Tạ Vãn Phong ngừng cười, nói: “Ta đi cứu hắn.”
Hắn thật sự rất muốn phát hỏa với nàng, nhưng bây giờ hắn không có thời gian.
Mai Vũ thấy hắn nói thế, vội vàng kéo hắn lại: “Ta còn chưa nói xong mà.”
Tạ Vãn Phong mạnh mẽ kéo tay nàng ra, giận dữ nói: “Còn nói cái gì nữa! Ngươi điên chưa đủ sao!”
Mai Vũ bị cơn giận ập xuống này làm cho sợ ngây người, sợ đến phát run.
Sao, sao vậy?
Đột nhiên sao lại giận như thế?
“Vãn Phong, ngươi sao vậy?” Mai Vũ cẩn thận hỏi.
Tạ Vãn Phong hít sâu một hơi, muốn bình ổn tâm trạng nhưng tiếc là hắn đang giận dữ, căn bản không khống chế nổi cảm xúc.
Hắn và Liễu Hành Vân làm bạn với nhau đã lâu lắm rồi, biết rõ y mặc dù thông minh nhưng trong chuyện tình cảm lại vô cùng ngây thơ. Thích một người nên nàng nói gì cũng nghe, vì nàng làm tất cả.
Mai Vũ bắt y làm những chuyện mất mặt y cũng làm. Tuy hắn cũng thích nàng nhưng không có nghĩa là có thể làm những chuyện quá phận vì nàng.
“Mai Vũ! Ngươi quậy chưa đủ à! Ngươi có biết đó là nơi đi vào thì dễ đi ra thì khó hay không? Sao ngươi lại có thể ích kỷ, tùy hứng như thế? Liễu Hành Vân đối xử với ngươi như thế nào không phải là ngươi không thấy. Vậy mà ngươi lại đem tình yêu của hắn ra đùa giỡn sao? Chơi vui không? Có phải ngươi cảm thấy nếu hắn bị người ta giết chết trong đó thì càng vui phải không? Rốt cuộc ngươi muốn sao? Nói đi!” Tạ Vãn Phong tóm lấy Mai Vũ, gào to với nàng.
Tuy trong lòng hắn liên tục tự nhủ mình phải kiềm chế nhưng Tạ Vãn Phong thật sự không thể khống chế được bản thân.
Mai Vũ bị hắn túm đến phát đau, cắn môi vùng vẫy nhưng mãi mà không thoát được. Khi nghe hắn nói những lời này, trái tim Mai Vũ cũng lạnh đi.
Tạ Vãn Phong! Ngươi thì biết cái gì? Ngươi có biết Liễu Hành Vân quan trọng với ta tới cỡ nào hay không? Tại sao ngươi còn chưa hiểu rõ đầu đuôi đã nói lung tung như vậy? Sao ngươi có thể giẫm đạp lên tình cảm ta dành cho hắn?
“Bỏ ra!” Mai Vũ dừng giãy dụa, lạnh lùng nói. *D|e|| đa|| L3 QUy`/ Đ@n*
“Ta đang hỏi ngươi đó, trả lời đi!” Tạ Vãn Phong cứ túm lấy nàng, kiên trì nói.
Mai Vũ cắn răng, lớn tiếng quát: “Ta kêu ngươi buông ra ngươi có nghe hay không!”
Tại sao ta lại phải trả lời? Những lời nói lung tung của ngươi ta hoàn toàn không hiểu, ta trả lời cái gì?
“Ta muốn ngươi trả lời!” Tạ Vãn Phong càng lớn tiếng hơn.
Lúc này, Hoa Tử Nguyệt vừa lúc làm xong việc ở ngoài, cầm bố cáo đi ngang qua cửa, nhìn thấy Mai Vũ bị Tạ Vãn Phong túm lấy, lộ ra vẻ mặt đau đớn, hắn lập tức xông lên kéo tay Tạ Vãn Phong ra, ôm nàng vào lòng.
Gương mặt Tạ Vãn Phong không chút thay đổi nhìn vào mắt hắn rồi lại nhìn về phía Mai Vũ: “Ta đang nói chuyện với Mai Vũ, ngươi mau tránh ra!”
Hoa Tử Nguyệt nhíu mày, xoa nhẹ bả vai của Mai Vũ, nói; “Ngươi làm đau nàng rồi.”
“Mai Vũ, đau không?” Hoa Tử Nguyệt cúi người hỏi Mai Vũ.
Mai Vũ lắc đầu, đáp: “Ta không sao.”
Ngẩng đầu lên, Mai Vũ trừng mắt nhìn Tạ Vãn Phong: “Ta không cần phải trả lời. Trong lòng ta, Liễu Hành Vân có địa vị gì không cần ngươi bận tâm. Tạ Vãn Phong, về chuyện Hành Vân bị bắt là chuyện giữa ta và Hành Vân, không cần ngươi nhúng tay vào. Ta cũng không cần ngươi phải cứu người, bổn cô nương sẽ tự đi cứu. Còn nữa, ngươi làm ơn đừng nghĩ ai cũng nhàm chán như thế, bổn cô nương không rãnh làm những việc vô ích. Thêm nữa, sắp tới ta không muốn nhìn thấy ngươi.” Mai Vũ nói xong, kéo Hoa Tử Nguyệt xoay lưng bỏ đi.
Tạ Vãn Phong ngơ ngác vươn tay ra rồi lại âm thầm bỏ xuống.
Lúc trong phòng chỉ còn một mình, Tạ Vãn Phong mới đột nhiên tỉnh ngộ, Mai Vũ sẽ không điên đến mức đem tính mạng của bọn hắn ra đùa. Nhất định phải có nguyên nhân gì đó.
Mà lúc nãy chắc hẳn Mai Vũ cảm thấy lo lắng và bất an nên mới nói đùa như thế. Nàng chính là như vậy, càng lo lắng thì sẽ càng ra vẻ không quan tâm.
Khi cơn giận lắng xuống, hắn cũng bình tĩnh lại.
Tạ Vãn Phong ảo não ôm đầu, ngồi phịch xuống.
“A! Ta đã nói gì vậy chứ!”
Lúc nãy, hắn đã làm gì với Mai Vũ vậy! Rõ ràng đó là lúc nàng cần hắn an ủi mà.
Bên ngoài gió khá lớn, Mai Vũ cứ kéo Hoa Tử Nguyệt đi, không nói lời nào.
Hoa Tử Nguyệt lắc đầu, biết tâm trạng của nàng không tốt, lại chẳng biết phải an ủi ra sao.
Bờ sông gió lớn như vậy, nàng sẽ nhiễm phong hàn mất.
Hoa tử Nguyệt lại lắc đầu, dùng sức một chút, bước tiến của Mai Vũ đã bị chặn lại.
Quay đầu, hốc mắt Mai Vũ hơi hồng hồng, cái mũi cũng hồng lên như một quả ô mai.
Thật là, rõ là nàng yếu đuối nhưng vẫn luôn tỏ vẻ bản thân rất kiên cường.
Tiểu nha đầu.
Hoa Tử Nguyệt bước tới, cởi áo khoác của mình phủ thêm cho nàng, xoa đầu nàng, thở dài, nói: “Ngốc, đừng khóc, khóc y như con thỏ vậy.”
“Ta đâu có khóc, tại gió lớn quá thôi!” Mai Vũ bĩu môi, vân vê góc áo đáp.
Hoa Tử Nguyệt cũng không phản bác, hắn lại xoa đầu nàng, cố ý trêu đùa: “A, làm sao đây, một cô nương xinh đẹp đang đau buồn trước mặt ta, kẻ hèn này không biết phải làm sao để an ủi nàng đây, thật là tội lỗi quá. Bồ Tát ơi, ta phải làm gì mới có thể chuộc tội?” *Diễn đan l3 qUy" Đ@n*
Nghe hắn tỏ vẻ đang nói rất thành tâm, Mai Vũ đang rưng rưng cũng phải bật cười.
“Dừng, y như tên ngốc vậy.” Khẽ càu nhàu, Mai Vũ đỏ mặt quay đầu đi.
Hoa Tử Nguyệt mỉm cười, hắn rất thích nhìn nàng cười. Vô cùng thích.
Hoa Tử Nguyệt đến trước mặt nàng, ngồi xuống.
Mai Vũ kinh ngạc nhìn hắn, không rõ hắn muốn làm gì.
Vẫn ngồi đó, Hoa Tử Nguyệt quay đầu về phía nàng, nở nụ cười dịu dàng.
“Tên ngốc không có gì cả, cũng không biết cách dỗ cho nữ hài vui vẻ. Nhưng tên ngốc có một bờ vai ấm áp, khi nàng mệt mỏi, đau lòng thì hãy dựa vào ta.”
Trong lòng cảm động, Mai Vũ lại rưng rưng nước mắt.
Giờ khắc này, Hoa Tử Nguyệt nở nụ cười trước mặt mình giống như bồ công anh mãi mãi thuần khiết, mang đến cho nàng tình cảm trong sáng nhất.
Nụ cười dịu dàng kia thật đáng tin, như từng dải màu nồng đậm khắc sâu vào trong lòng nàng.
Cả đời nàng nhất định sẽ không quên hình ảnh này, đây sẽ là hình ảnh không bao giờ nhạt phai.
Mai Vũ che miệng lại, đến gần hắn.
Hoa Tử Nguyệt, cái tên vô lại này.
Ngươi có biết ngươi lúc này hấp dẫn như thế nào không, làm cho người ta rất tin tưởng ngươi.
Nếu cứ như vậy, ta sẽ cực kỳ ỷ lại vào Tử Nguyệt, nhất định sẽ ỷ lại Tử Nguyệt cho mà xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.