Tang Thi Là Fan Mẹ Của Mị (Mạt Thế)
Chương 36:
Tiên Đào Ngọc Mễ
07/05/2023
Đến gần chạng vạng, ba người ở trên xe giải quyết bữa tối, bởi vì không tìm được chỗ nghỉ chân ban đêm nên bọn họ liền đi thêm hai tiếng đồng hồ, đến gần mười giờ tối thì đến một xưởng dệt ở ngoại ô.
Lỗ thông hơi và cửa sổ nhà máy lộ ra ánh sáng yếu ớt, Hoắc Ngôn Trăn đỗ xe ở bên ngoài, cầm súng tiến lên dò xét.
Anh một cước đá văng cửa nhà máy, liền nhìn thấy trên mặt đất có hai tang thi đã bị bắn nổ đầu, máu tanh hôi thối chảy đầy đất.
Cùng lúc đó, một họng súng màu đen nhô ra từ phía sau một máy dệt, nhắm thẳng vào mi tâm Hoắc Ngôn Trăn.
Chân còn chưa bước vào đã gặp phải tình huống này, Hoắc Ngôn Trăn trong lúc nhất thời da đầu tê dại, phản ứng đầu tiên là dùng tư thế ngăn cản Thẩm Lê Xuyên cùng Nguyễn Ngải tới gần, sau đó nắm chặt súng giằng co với người trốn sau máy.
Vài giây sau, họng súng nhắm vào anh bỗng nhiên bị thu lại, ngay sau đó một lão nhân mặc áo khoác màu xanh quân đội, gần sáu mươi tuổi từ phía sau máy dệt đi ra.
"Tôi cho rằng là tang thi, mạo phạm!"
Thanh âm lão nhân khàn khàn hồng lượng đợi anh đến gần nhìn kỹ, liền thấy ông ta cầm một thanh súng bắn tỉa kiểu cũ, động tác cầm súng kia vừa nhìn liền biết là lão thủ.
Hoắc Ngôn Trăn thở phào nhẹ nhõm: "Không sao, chúng tôi đi ngang qua vào nghỉ chân một chút."
Nói xong anh hoàn toàn mở rộng cánh cửa, để Thẩm Lê Xuyên và Nguyễn Ngải tiến vào.
Khi đi qua thi thể của hai tang thi, bước chân Nguyễn Ngải không tự chủ được dừng lại một chút, ánh mắt khẽ rũ xuống.
Nhà máy dệt này từ sau mạt thế đã bị bỏ hoang, lưu lại đều là một ít vải vóc cùng máy móc không có nhiều tác dụng, bất quá cũng may bọn họ có thể tạm thời dùng vải bông trải một cái giường đơn giản trên mặt đất, ngủ qua một đêm.
Lão nhân tên là Tiết Chí Bân, biệt hiệu lão Bân. Lúc còn trẻ từng làm lính ở Mông Châu, đã giải nghệ nhiều năm, trong nhà không có người thân lẻ loi một mình.
Nhưng cũng may hắn dựa vào bản lĩnh đã được luyện khi còn làm lính, mấy tháng qua ở trong mạt thế này tự lực cánh sinh, cuộc sống cũng tạm ổn.
Khi ông biết Hoắc Ngôn Trăn muốn đi Miên Thành, cảm khái nói: "Đó là thành phố lớn a! Vật tư nhiều người cũng nhiều, một thân xương già này của tôi ở ngoại ô lang thang một thời gian dài, dưa hấu cùng thỏ có thể ăn đều bị lão già này càn quét sạch sẽ. Hiện tại cũng là chuẩn bị đi Miên thành kiếm sống!"
Hoắc Ngôn Trăn cười nói: "Căn cứ Miên Thành quy mô không nhỏ, lấy bản lĩnh của ông đến đó sẽ được ăn ngon. "
Lão Bân sảng khoái cười cười, sau đó đem ánh mắt rơi xuống trên người Nguyễn Ngải đang cắn ống hút uống sữa.
"Yo! Sao một tiểu cô nương mới lớn lại theo ra ngoài mạo hiểm, tay chân nhỏ bé có thể chạy qua tang thi sao? Ha ha ha, tôi xem chính là trở thành lương khô cho tang thi tráng miệng đi!"
Ông nói chuyện với giọng chứa hàm ý vui đùa.
Thẩm Lê Xuyên ở trong lòng thầm nghĩ: "Tang thi nào không muốn sống, dám lấy cô làm lương khô."
"Trong mạt thế tang thi hoành hành, đi ra lang bạt đều là nam tử hán chúng ta, tiểu nha đầu đi theo đám nam nhân vất vả chịu khổ làm gì."
Nguyễn Ngải lười để ý tới ông, trực tiếp ném bình sữa đã uống sạch cho Thẩm Lê Xuyên, nói: "Tôi lên xe lấy đồ. "
"Tôi cùng em đi."
Hoắc Ngôn Trăn đang muốn đứng lên, đã thấy Nguyễn Ngải không cần suy nghĩ từ chối anh: "Đồ của con gái, không được đi theo."
HoắcNgôn Trăn bất đắc dĩ cười cười, "Được rồi, chìa khóa cho em, đi nhanh trở về. "
Lão Bân thấy thanh âm nhỏ nhắn của nàng biến mất ở ngoài cửa, cười nói: "Tiểu nha đầu vui đùa, thật thú vị."
......
Bóng đêm bên ngoài nhà máy dày đặc, nửa người trên của Nguyễn Ngải chui vào trong cốp xe, rón rén kéo khóa kéo vali ra, qua khe hở xuất hiện một đôi mắt đỏ thẫm.
Sau khi mở khóa hoàn toàn vali, Nguyễn Ngải đỡ tang thi mắt đỏ gầy trơ xương nhảy xuống xe, "Ngươi không sao chứ. -"
Nửa đêm hôm qua con tang thi xa lạ này bỗng nhiên tìm tới cửa, Nguyễn Ngải còn có chút kinh ngạc, nhưng mà sau khi nó đưa ra thỉnh cầu muốn rời khỏi căn cứ, cô không do dự liền đáp ứng.
Bởi vì lối vào căn cứ có người trông coi, những nơi khác lại vây kín lưới điện cao thế, Nguyễn Ngải cũng chỉ có thể đem nó bỏ vào trong vali vận chuyển ra ngoài.
Cũng may Hoắc Ngôn Trăn và Thẩm Lê Xuyên đều không truy hỏi về chiếc vali, bằng không cô cũng không biết giải thích thế nào.
Tang thi mắt đỏ gật gật đầu, đầu tiên nó cẩn thận dọn dẹp đồ bên trong vali một chút, sau đó vận dụng dị năng đem quần áo cùng chăn đựng trong không gian bỏ vào, sửa sang lại một phen rồi kéo khóa kéo.
Toàn bộ động tác thuần thục mà lưu loát, không thể tưởng tượng rằng nó là một con tang thi.
Làm xong những việc này, nó mở lòng bàn tay với Nguyễn Ngải, biến ra hai gói kẹo dẻo có vị dâu tây.
"Сϭо"
Tang thi trước kia đưa đầu người cùng chân tay cho cô đếm không xuể, đây là lần đầu tiên cô nhận được đồ ăn vặt từ trong tay tang thi.
Sau khi nhét kẹo vào túi, Nguyễn Ngải nói: "Ngươi lén lút rời đi, đừng để hai người bọn họ phát hiện. "-
Tang thi mắt đỏ đứng lên, trong ánh mắt mang theo chút từ ái xoa đầu cô.
"Ức..."
Nguyễn Ngải xua tay với hắn, "Không cần, ngươi một mình ở bên ngoài phải chú ý an toàn, tạm biệt. -"
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của nó biến mất trong bóng đêm nồng đậm, Nguyễn Ngải lấy ra một cái chăn ôm vào trong ngực, đi vào nhà máy.
Lúc này lão Bân đang đem con thỏ ông săn được ban ngày lấy ra nướng.
Lo Nguyễn Ngải sợ, ông đặc biệt đi đến một góc cô không nhìn thấy để giết và lột da, sau đó lấy nước rửa sạch.
Lỗ thông hơi và cửa sổ nhà máy lộ ra ánh sáng yếu ớt, Hoắc Ngôn Trăn đỗ xe ở bên ngoài, cầm súng tiến lên dò xét.
Anh một cước đá văng cửa nhà máy, liền nhìn thấy trên mặt đất có hai tang thi đã bị bắn nổ đầu, máu tanh hôi thối chảy đầy đất.
Cùng lúc đó, một họng súng màu đen nhô ra từ phía sau một máy dệt, nhắm thẳng vào mi tâm Hoắc Ngôn Trăn.
Chân còn chưa bước vào đã gặp phải tình huống này, Hoắc Ngôn Trăn trong lúc nhất thời da đầu tê dại, phản ứng đầu tiên là dùng tư thế ngăn cản Thẩm Lê Xuyên cùng Nguyễn Ngải tới gần, sau đó nắm chặt súng giằng co với người trốn sau máy.
Vài giây sau, họng súng nhắm vào anh bỗng nhiên bị thu lại, ngay sau đó một lão nhân mặc áo khoác màu xanh quân đội, gần sáu mươi tuổi từ phía sau máy dệt đi ra.
"Tôi cho rằng là tang thi, mạo phạm!"
Thanh âm lão nhân khàn khàn hồng lượng đợi anh đến gần nhìn kỹ, liền thấy ông ta cầm một thanh súng bắn tỉa kiểu cũ, động tác cầm súng kia vừa nhìn liền biết là lão thủ.
Hoắc Ngôn Trăn thở phào nhẹ nhõm: "Không sao, chúng tôi đi ngang qua vào nghỉ chân một chút."
Nói xong anh hoàn toàn mở rộng cánh cửa, để Thẩm Lê Xuyên và Nguyễn Ngải tiến vào.
Khi đi qua thi thể của hai tang thi, bước chân Nguyễn Ngải không tự chủ được dừng lại một chút, ánh mắt khẽ rũ xuống.
Nhà máy dệt này từ sau mạt thế đã bị bỏ hoang, lưu lại đều là một ít vải vóc cùng máy móc không có nhiều tác dụng, bất quá cũng may bọn họ có thể tạm thời dùng vải bông trải một cái giường đơn giản trên mặt đất, ngủ qua một đêm.
Lão nhân tên là Tiết Chí Bân, biệt hiệu lão Bân. Lúc còn trẻ từng làm lính ở Mông Châu, đã giải nghệ nhiều năm, trong nhà không có người thân lẻ loi một mình.
Nhưng cũng may hắn dựa vào bản lĩnh đã được luyện khi còn làm lính, mấy tháng qua ở trong mạt thế này tự lực cánh sinh, cuộc sống cũng tạm ổn.
Khi ông biết Hoắc Ngôn Trăn muốn đi Miên Thành, cảm khái nói: "Đó là thành phố lớn a! Vật tư nhiều người cũng nhiều, một thân xương già này của tôi ở ngoại ô lang thang một thời gian dài, dưa hấu cùng thỏ có thể ăn đều bị lão già này càn quét sạch sẽ. Hiện tại cũng là chuẩn bị đi Miên thành kiếm sống!"
Hoắc Ngôn Trăn cười nói: "Căn cứ Miên Thành quy mô không nhỏ, lấy bản lĩnh của ông đến đó sẽ được ăn ngon. "
Lão Bân sảng khoái cười cười, sau đó đem ánh mắt rơi xuống trên người Nguyễn Ngải đang cắn ống hút uống sữa.
"Yo! Sao một tiểu cô nương mới lớn lại theo ra ngoài mạo hiểm, tay chân nhỏ bé có thể chạy qua tang thi sao? Ha ha ha, tôi xem chính là trở thành lương khô cho tang thi tráng miệng đi!"
Ông nói chuyện với giọng chứa hàm ý vui đùa.
Thẩm Lê Xuyên ở trong lòng thầm nghĩ: "Tang thi nào không muốn sống, dám lấy cô làm lương khô."
"Trong mạt thế tang thi hoành hành, đi ra lang bạt đều là nam tử hán chúng ta, tiểu nha đầu đi theo đám nam nhân vất vả chịu khổ làm gì."
Nguyễn Ngải lười để ý tới ông, trực tiếp ném bình sữa đã uống sạch cho Thẩm Lê Xuyên, nói: "Tôi lên xe lấy đồ. "
"Tôi cùng em đi."
Hoắc Ngôn Trăn đang muốn đứng lên, đã thấy Nguyễn Ngải không cần suy nghĩ từ chối anh: "Đồ của con gái, không được đi theo."
HoắcNgôn Trăn bất đắc dĩ cười cười, "Được rồi, chìa khóa cho em, đi nhanh trở về. "
Lão Bân thấy thanh âm nhỏ nhắn của nàng biến mất ở ngoài cửa, cười nói: "Tiểu nha đầu vui đùa, thật thú vị."
......
Bóng đêm bên ngoài nhà máy dày đặc, nửa người trên của Nguyễn Ngải chui vào trong cốp xe, rón rén kéo khóa kéo vali ra, qua khe hở xuất hiện một đôi mắt đỏ thẫm.
Sau khi mở khóa hoàn toàn vali, Nguyễn Ngải đỡ tang thi mắt đỏ gầy trơ xương nhảy xuống xe, "Ngươi không sao chứ. -"
Nửa đêm hôm qua con tang thi xa lạ này bỗng nhiên tìm tới cửa, Nguyễn Ngải còn có chút kinh ngạc, nhưng mà sau khi nó đưa ra thỉnh cầu muốn rời khỏi căn cứ, cô không do dự liền đáp ứng.
Bởi vì lối vào căn cứ có người trông coi, những nơi khác lại vây kín lưới điện cao thế, Nguyễn Ngải cũng chỉ có thể đem nó bỏ vào trong vali vận chuyển ra ngoài.
Cũng may Hoắc Ngôn Trăn và Thẩm Lê Xuyên đều không truy hỏi về chiếc vali, bằng không cô cũng không biết giải thích thế nào.
Tang thi mắt đỏ gật gật đầu, đầu tiên nó cẩn thận dọn dẹp đồ bên trong vali một chút, sau đó vận dụng dị năng đem quần áo cùng chăn đựng trong không gian bỏ vào, sửa sang lại một phen rồi kéo khóa kéo.
Toàn bộ động tác thuần thục mà lưu loát, không thể tưởng tượng rằng nó là một con tang thi.
Làm xong những việc này, nó mở lòng bàn tay với Nguyễn Ngải, biến ra hai gói kẹo dẻo có vị dâu tây.
"Сϭо"
Tang thi trước kia đưa đầu người cùng chân tay cho cô đếm không xuể, đây là lần đầu tiên cô nhận được đồ ăn vặt từ trong tay tang thi.
Sau khi nhét kẹo vào túi, Nguyễn Ngải nói: "Ngươi lén lút rời đi, đừng để hai người bọn họ phát hiện. "-
Tang thi mắt đỏ đứng lên, trong ánh mắt mang theo chút từ ái xoa đầu cô.
"Ức..."
Nguyễn Ngải xua tay với hắn, "Không cần, ngươi một mình ở bên ngoài phải chú ý an toàn, tạm biệt. -"
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của nó biến mất trong bóng đêm nồng đậm, Nguyễn Ngải lấy ra một cái chăn ôm vào trong ngực, đi vào nhà máy.
Lúc này lão Bân đang đem con thỏ ông săn được ban ngày lấy ra nướng.
Lo Nguyễn Ngải sợ, ông đặc biệt đi đến một góc cô không nhìn thấy để giết và lột da, sau đó lấy nước rửa sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.