Chương 1402: Huyền quan tan biến
Mộ Vũ Thần Thiên
20/03/2020
- Đại ca, Cấm Ma sơn mạch này khủng bố thật đấy, cầm cố pháp lực thần hồn, khó trách dù là cường giả Chí Tôn tới đây cũng phải chết không nghi ngờ, những hung thú này cũng rất cường đại!
Đoan Mộc Hàn và tiểu hòa thượng một bên thâm nhập vào sâu bên trong, một bên cảm thán nói.
Tốc độ bọn họ rất nhanh, tịnh không ẩn tàng thân hình, giống như một đạo thiểm điện vọt thẳng vào sâu trong sơn mạch.
Ven đường phát hiện đủ loại hung thú cường đại, thậm chí có con thể hình cao lớn hơn ngàn trượng, vạn trượng, khí huyết ngất trời, khiến Vương Vũ Thần, Đoan Mộc Hàn và tiểu hòa thượng đều tâm kinh đảm chiến.
Nhưng những hung thú kia, mạnh nhất theo như Khương Tư Nam thấy cũng chẳng qua tương đương với Chí Tôn tam tai, liên tục bị uy áp trên người Khương Tư Nam chấn nhiếp, tự động tránh lui.
Đương nhiên cũng có một ít hung thú khờ dại không biết chết sống, những con thư thế đại thể đều chết trong tay Khương Tư Nam.
Thời gian một ngày trôi qua, cách phiến kết giới ánh sáng xanh trong ký ức Khương Tư Nam càng lúc càng gần, nhưng trong mắt Khương Tư Nam lại chớp qua một tia nghi hoặc.
- Kỳ quái, vì sao những hung thú càng thêm khủng bố đều tan biến hết cả?
Khương Tư Nam từng thấy qua Bạch Hổ giống như núi, thân dài vài ngàn dặm, thôn thiên phệ địa, cường đại không gì sánh bằng, chỉ riêng mỗi ánh mắt thôi đã có thể khiến người tâm thần câu tán.
Còn có yêu thụ ăn người, sơn nhạc thành tinh, cự thú khí tức ngất trời... Khương Tư Nam một đường đi tới, phát hiện những hung thú này tuy khá cường đại, nhưng chỉ có vương giả trong đám cự thú lại phảng phất đều tan biến.
Đặc biệt là sau khi Khương Tư Nam lần nữa nhìn thấy phiến kết giới ánh sáng xanh, nghi hoặc trong lòng lại càng trở nên cường liệt.
Vốn ngoài kết giới ánh sáng xanh ra, lần trước Khương Tư Nam còn nhìn thấy hơn ngàn tôn cự thú khủng bố, con nào con ấy như thái cổ thần nhạc, thôn vân thổ vụ, cường đại vô cùng, khí huyết đều có thể nứt vụn thiên địa.
Nhưng lúc này, kết giới ánh sáng xanh kia vẫn tồn tại, nhưng toàn bộ cự thú bên trong tan biến chẳng thấy đâu.
- Chẳng lẽ trong kết giới ánh sáng xanh này đã xảy ra chuyện gì?
Tốc độ Khương Tư Nam càng lúc càng nhanh.
Đại ca, ngươi xem, ngọc bội kia phát sáng!
Trên mặt Vương Vũ Thần đột nhiên chớp qua một tia kinh hỉ, chỉ vào khối ngọc bội giữa eo Khương Tư Nam, nói.
Lúc này khối ngọc bội kia tán phát ra quang mang hừng hực màu hồng,
Hơn nữa Khương Tư Nam càng kề cận kết giới, quang mang phát ra từ ngọc bội lại càng hừng hực.
- Quả nhiên như ta dự liệu, xem ra sư tôn cùng đại sư huynh rất có khả năng có liên quan tới kết giới ánh sáng xanh này!
Ánh mắt Khương Tư Nam chợt lóe, lập tức thân hình chớp động, trực tiếp chìm vào trong kết giới.
- Đây là...
Trước mắt quang mang chớp thước, mờ mịt như sương mù, Khương Tư Nam lại đi vào trong phiến sơn cốc vô cùng lớn kia, nhưng mà cảnh tượng trước mắt lại khiến Khương Tư Nam chấn kinh không thôi.
Ba ngàn tòa huyền quan vốn trôi nổi trong sơn cốc cánh nhiên đã tan biến hết cả!
Ba ngàn tòa Thanh Ngọc huyền quan vô thanh vô tức tan biến, trong lòng Khương Tư Nam không khỏi kịch chấn, đây nhất định là thủ bút của một vị tuyệt thế cường giả nào đó, nếu không tuyệt đối làm không được.
Hiện nay tuy tu vị Khương Tư Nam đã rất mạnh, nhưng hắn tự nhận với Thanh Ngọc huyền quan khổng lồ như thế, e là ngay cả một chiếc hắn cũng không di chuyển được, càng đừng muốn nói vô thanh vô tức lấy đi toàn bộ ba ngàn huyền quan.
Ánh mắt Khương Tư Nam thoáng xoay chuyển, đột nhiên nhìn tới tòa tế đàn cổ phác ngay chính giữa sơn cốc, tòa tế đàn kia vẫn còn.
- Đi theo ta!
Nháy mắt Khương Tư Nam liền tức tốc chạy tới tế đàn.
Hắn nhớ được, trên tế đàn có một gốc thiên địa linh căn thần bí, ba ngàn tòa huyền quan giống như là dưỡng liệu cho gốc thiên địa linh căn kia, hà quang màu xanh thần bí rơi xuống từ trong huyền quan là để tư dưỡng cho gốc thiên địa linh căn đó.
Nhưng mà, lúc Khương Tư Nam đi tới trước mặt tế đàn, gốc thiên địa linh căn kia quả nhiên đã không còn!
- Ba ngàn huyền quan và thiên địa linh căn đều biến mất, xem ra là vị đại năng thần bí nào đó đã lấy chúng đi!
Khương Tư Nam chậm rãi nói, nhưng không biết vì sao, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra thân ảnh vị nữ tử thần bí ở Kiền Nguyên vực.
Ba ngàn huyền quan và thiên địa linh căn liệu có phải là do nữ tử thần bí đó lấy đi?
- Có thủ bút lớn như thế, nhất định là tuyệt thế cường giả trong Tiên giới! Chỉ là không biết vì sao, người đó lại chọn Thái Sơ đại thế giới làm nơi tư dưỡng một gốc thiên địa linh căn, hơn nữa lại đột nhiên lấy nó đi?
Trong mắt Vương Vũ Thần cũng chớp qua một tia nghi hoặc.
- Đây là cái gì? !
Ánh mắt Đoan Mộc Hàn chợt lóe, đột nhiên cầm lên một khối vải đen bên cạnh tế đàn, mặt trên chớp động một tia quang hoa thần bí.
- Đây là quần áo của tỷ phu, là tỷ tỷ tự tay may cho hắn, cánh nhiên lại có một khối xuất hiện ở đây?
Đoan Mộc Hàn chậm rãi nói, lúc này, Khương Tư Nam cũng nhìn thấy quang mang tán phát ra từ khối ngọc bội giữa eo đã lộng lẫy đến cực hạn.
Đại ca, nếu không có gì ngoài ý, địa điểm sau cùng mà bốn người bọn họ xuất hiện chính là nơi này, chẳng lẽ tế đàn là một tòa truyền tống trận?
Vương Vũ Thần dạo quanh tế đàn một vòng, trong mắt lấp lánh tinh mang.
Nhưng mà, vô luận hắn nhìn thế nào, đều không cách nào nhìn ra tế đàn này là một tòa truyền tống trận, trên tế đàn ngập tràn phù văn, có vẻ cực kỳ thần bí và phức tạp, Vương Vũ Thần cũng nhìn không rõ ràng.
- Truyền tống trận ư?
Khương Tư Nam nghe được lời này của Vương Vũ Thần, trong lòng đột nhiên khẽ động.
Nếu địa điểm sau cùng mà sư tôn và đám người đại sư huynh xuất hiện là nơi này, vậy hẳn là thông qua loại thủ đoạn nào đó phá mở hư không rời khỏi đây. Trong khi hiện tại nơi khả nghi nhất trong sơn cốc là tòa tế đàn bọn hắn đang đứng.
Khương Tư Nam suy nghĩ một lát, bàn tay nhè nhẹ vuốt ve đường vân thần bí trên tế đàn, một thân thần lực hạo hãn đột nhiên rót vào những đường vân kia.
Ầm ầm!
Vừa lúc đó, tế đàn đột nhiên run rẩy, những đường vân thần bí kia đột nhiên sáng lên, một cỗ lực lượng thương mang thần bí tràn ngập ra, Khương Tư Nam cảm giác được thần lực khắp người mình bị rút đi cuồn cuộn không ngừng, tế đàn này giống như là một động không đáy vậy.
- Khương tiểu tử, mau dừng tay!
Thanh âm nôn nóng của thỏ gia đột nhiên vang lên bên tai Khương Tư Nam, tâm thần Khương Tư Nam cũng khẽ chấn, đột ngột thu lại thần lực đang trút nghiêng vào tế đàn.
Đây quả nhiên là một tòa truyền tống trận!
Nhãn thần Khương Tư Nam sáng rực lên, khí tức mà tòa truyền tống trận này tán phát ra thần bí mà hạo hãn, phảng phất thông tới một nơi thế giới chưa biết.
Nhưng mà, điều khiến Khương Tư Nam khẽ nhíu mày là, hắn phát hiện tòa truyền tống trận này cánh nhiên chỉ có một lần thử dùng, cũng tức là sau lần đó, truyền tống trận này sẽ tự động băng giải.
Liệu có đúng là truyền tống trận thông hướng Tiên giới?
Trong lòng Khương Tư Nam không khỏi do dự.
Hắn tin tưởng lời của Vương Bào lão gia tử, nếu khí tức bốn người sư tôn tan biến ở trong Chư Thiên vạn giới, hơn nữa còn chưa thân vong, vậy chỉ có lời giải thích duy nhất là đã tiến vào Tiên giới.
Nhưng tuy tu vị trận đạo của Khương Tư Nam khá cao, song tòa tế đàn thần bí này lại khiến hắn không khỏi băn khoăn, không biết rốt cục là thông tới đâu.
Đoan Mộc Hàn và tiểu hòa thượng một bên thâm nhập vào sâu bên trong, một bên cảm thán nói.
Tốc độ bọn họ rất nhanh, tịnh không ẩn tàng thân hình, giống như một đạo thiểm điện vọt thẳng vào sâu trong sơn mạch.
Ven đường phát hiện đủ loại hung thú cường đại, thậm chí có con thể hình cao lớn hơn ngàn trượng, vạn trượng, khí huyết ngất trời, khiến Vương Vũ Thần, Đoan Mộc Hàn và tiểu hòa thượng đều tâm kinh đảm chiến.
Nhưng những hung thú kia, mạnh nhất theo như Khương Tư Nam thấy cũng chẳng qua tương đương với Chí Tôn tam tai, liên tục bị uy áp trên người Khương Tư Nam chấn nhiếp, tự động tránh lui.
Đương nhiên cũng có một ít hung thú khờ dại không biết chết sống, những con thư thế đại thể đều chết trong tay Khương Tư Nam.
Thời gian một ngày trôi qua, cách phiến kết giới ánh sáng xanh trong ký ức Khương Tư Nam càng lúc càng gần, nhưng trong mắt Khương Tư Nam lại chớp qua một tia nghi hoặc.
- Kỳ quái, vì sao những hung thú càng thêm khủng bố đều tan biến hết cả?
Khương Tư Nam từng thấy qua Bạch Hổ giống như núi, thân dài vài ngàn dặm, thôn thiên phệ địa, cường đại không gì sánh bằng, chỉ riêng mỗi ánh mắt thôi đã có thể khiến người tâm thần câu tán.
Còn có yêu thụ ăn người, sơn nhạc thành tinh, cự thú khí tức ngất trời... Khương Tư Nam một đường đi tới, phát hiện những hung thú này tuy khá cường đại, nhưng chỉ có vương giả trong đám cự thú lại phảng phất đều tan biến.
Đặc biệt là sau khi Khương Tư Nam lần nữa nhìn thấy phiến kết giới ánh sáng xanh, nghi hoặc trong lòng lại càng trở nên cường liệt.
Vốn ngoài kết giới ánh sáng xanh ra, lần trước Khương Tư Nam còn nhìn thấy hơn ngàn tôn cự thú khủng bố, con nào con ấy như thái cổ thần nhạc, thôn vân thổ vụ, cường đại vô cùng, khí huyết đều có thể nứt vụn thiên địa.
Nhưng lúc này, kết giới ánh sáng xanh kia vẫn tồn tại, nhưng toàn bộ cự thú bên trong tan biến chẳng thấy đâu.
- Chẳng lẽ trong kết giới ánh sáng xanh này đã xảy ra chuyện gì?
Tốc độ Khương Tư Nam càng lúc càng nhanh.
Đại ca, ngươi xem, ngọc bội kia phát sáng!
Trên mặt Vương Vũ Thần đột nhiên chớp qua một tia kinh hỉ, chỉ vào khối ngọc bội giữa eo Khương Tư Nam, nói.
Lúc này khối ngọc bội kia tán phát ra quang mang hừng hực màu hồng,
Hơn nữa Khương Tư Nam càng kề cận kết giới, quang mang phát ra từ ngọc bội lại càng hừng hực.
- Quả nhiên như ta dự liệu, xem ra sư tôn cùng đại sư huynh rất có khả năng có liên quan tới kết giới ánh sáng xanh này!
Ánh mắt Khương Tư Nam chợt lóe, lập tức thân hình chớp động, trực tiếp chìm vào trong kết giới.
- Đây là...
Trước mắt quang mang chớp thước, mờ mịt như sương mù, Khương Tư Nam lại đi vào trong phiến sơn cốc vô cùng lớn kia, nhưng mà cảnh tượng trước mắt lại khiến Khương Tư Nam chấn kinh không thôi.
Ba ngàn tòa huyền quan vốn trôi nổi trong sơn cốc cánh nhiên đã tan biến hết cả!
Ba ngàn tòa Thanh Ngọc huyền quan vô thanh vô tức tan biến, trong lòng Khương Tư Nam không khỏi kịch chấn, đây nhất định là thủ bút của một vị tuyệt thế cường giả nào đó, nếu không tuyệt đối làm không được.
Hiện nay tuy tu vị Khương Tư Nam đã rất mạnh, nhưng hắn tự nhận với Thanh Ngọc huyền quan khổng lồ như thế, e là ngay cả một chiếc hắn cũng không di chuyển được, càng đừng muốn nói vô thanh vô tức lấy đi toàn bộ ba ngàn huyền quan.
Ánh mắt Khương Tư Nam thoáng xoay chuyển, đột nhiên nhìn tới tòa tế đàn cổ phác ngay chính giữa sơn cốc, tòa tế đàn kia vẫn còn.
- Đi theo ta!
Nháy mắt Khương Tư Nam liền tức tốc chạy tới tế đàn.
Hắn nhớ được, trên tế đàn có một gốc thiên địa linh căn thần bí, ba ngàn tòa huyền quan giống như là dưỡng liệu cho gốc thiên địa linh căn kia, hà quang màu xanh thần bí rơi xuống từ trong huyền quan là để tư dưỡng cho gốc thiên địa linh căn đó.
Nhưng mà, lúc Khương Tư Nam đi tới trước mặt tế đàn, gốc thiên địa linh căn kia quả nhiên đã không còn!
- Ba ngàn huyền quan và thiên địa linh căn đều biến mất, xem ra là vị đại năng thần bí nào đó đã lấy chúng đi!
Khương Tư Nam chậm rãi nói, nhưng không biết vì sao, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra thân ảnh vị nữ tử thần bí ở Kiền Nguyên vực.
Ba ngàn huyền quan và thiên địa linh căn liệu có phải là do nữ tử thần bí đó lấy đi?
- Có thủ bút lớn như thế, nhất định là tuyệt thế cường giả trong Tiên giới! Chỉ là không biết vì sao, người đó lại chọn Thái Sơ đại thế giới làm nơi tư dưỡng một gốc thiên địa linh căn, hơn nữa lại đột nhiên lấy nó đi?
Trong mắt Vương Vũ Thần cũng chớp qua một tia nghi hoặc.
- Đây là cái gì? !
Ánh mắt Đoan Mộc Hàn chợt lóe, đột nhiên cầm lên một khối vải đen bên cạnh tế đàn, mặt trên chớp động một tia quang hoa thần bí.
- Đây là quần áo của tỷ phu, là tỷ tỷ tự tay may cho hắn, cánh nhiên lại có một khối xuất hiện ở đây?
Đoan Mộc Hàn chậm rãi nói, lúc này, Khương Tư Nam cũng nhìn thấy quang mang tán phát ra từ khối ngọc bội giữa eo đã lộng lẫy đến cực hạn.
Đại ca, nếu không có gì ngoài ý, địa điểm sau cùng mà bốn người bọn họ xuất hiện chính là nơi này, chẳng lẽ tế đàn là một tòa truyền tống trận?
Vương Vũ Thần dạo quanh tế đàn một vòng, trong mắt lấp lánh tinh mang.
Nhưng mà, vô luận hắn nhìn thế nào, đều không cách nào nhìn ra tế đàn này là một tòa truyền tống trận, trên tế đàn ngập tràn phù văn, có vẻ cực kỳ thần bí và phức tạp, Vương Vũ Thần cũng nhìn không rõ ràng.
- Truyền tống trận ư?
Khương Tư Nam nghe được lời này của Vương Vũ Thần, trong lòng đột nhiên khẽ động.
Nếu địa điểm sau cùng mà sư tôn và đám người đại sư huynh xuất hiện là nơi này, vậy hẳn là thông qua loại thủ đoạn nào đó phá mở hư không rời khỏi đây. Trong khi hiện tại nơi khả nghi nhất trong sơn cốc là tòa tế đàn bọn hắn đang đứng.
Khương Tư Nam suy nghĩ một lát, bàn tay nhè nhẹ vuốt ve đường vân thần bí trên tế đàn, một thân thần lực hạo hãn đột nhiên rót vào những đường vân kia.
Ầm ầm!
Vừa lúc đó, tế đàn đột nhiên run rẩy, những đường vân thần bí kia đột nhiên sáng lên, một cỗ lực lượng thương mang thần bí tràn ngập ra, Khương Tư Nam cảm giác được thần lực khắp người mình bị rút đi cuồn cuộn không ngừng, tế đàn này giống như là một động không đáy vậy.
- Khương tiểu tử, mau dừng tay!
Thanh âm nôn nóng của thỏ gia đột nhiên vang lên bên tai Khương Tư Nam, tâm thần Khương Tư Nam cũng khẽ chấn, đột ngột thu lại thần lực đang trút nghiêng vào tế đàn.
Đây quả nhiên là một tòa truyền tống trận!
Nhãn thần Khương Tư Nam sáng rực lên, khí tức mà tòa truyền tống trận này tán phát ra thần bí mà hạo hãn, phảng phất thông tới một nơi thế giới chưa biết.
Nhưng mà, điều khiến Khương Tư Nam khẽ nhíu mày là, hắn phát hiện tòa truyền tống trận này cánh nhiên chỉ có một lần thử dùng, cũng tức là sau lần đó, truyền tống trận này sẽ tự động băng giải.
Liệu có đúng là truyền tống trận thông hướng Tiên giới?
Trong lòng Khương Tư Nam không khỏi do dự.
Hắn tin tưởng lời của Vương Bào lão gia tử, nếu khí tức bốn người sư tôn tan biến ở trong Chư Thiên vạn giới, hơn nữa còn chưa thân vong, vậy chỉ có lời giải thích duy nhất là đã tiến vào Tiên giới.
Nhưng tuy tu vị trận đạo của Khương Tư Nam khá cao, song tòa tế đàn thần bí này lại khiến hắn không khỏi băn khoăn, không biết rốt cục là thông tới đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.