Chương 1332: Huyền Thiên Chí Tôn
Mộ Vũ Thần Thiên
20/03/2020
- Ha ha ha... Nếu ngươi đã muốn biết, vậy ta không ngại nói cho ngươi!
Trên mặt Dung Trường Canh đột nhiên toát ra ý cười vô cùng quỷ dị, sau lưng hắn có khí tức bạo ngược đen sì vọt thăng mà lên, âm phong gào thét, hư ảnh thần quỷ phù hiện, một cỗ lực lượng kinh khủng luồn tới khắp người Khương Tư Nam.
- Bởi vì, ta chính là Huyền Thiên Chí Tôn!
Dung Trường Canh rống lớn một tiếng, khí tức trên người lập tức leo thang, cỗ lực lượng âm hàn kia nương theo Huyền Thiên tiên kiếm trong tay hắn, ngang trời đâm tới mi tâm Khương Tư Nam.
- Cái gì? ! lực lượng Chú Đạo?
Trong lòng Khương Tư Nam khẽ chấn, cảm giác được cỗ khí tức kia chính là lực lượng nguyền rủa, mà lời Dung Trường Canh lại càng khiến trong lòng hắn chấn động, Dung Trường Canh chính là Huyền Thiên Chí Tôn, đây là ý gì? Huyền Thiên Chí Tôn chẳng phải đã tan biến trong Cấm Ma sơn mạch năm ngàn năm trước?
Thế vì sao Dung Trường Canh lại nói hắn là Huyền Thiên Chí Tôn?
Nhưng lúc này, Khương Tư Nam đã không kịp suy tư gì nữa, cỗ lực lượng kia đã tan vào trong thức hải hắn, khiến nguyên thần Khương Tư Nam cơ hồ bị cấm cố, hơn nữa còn có tử khí nồng nặc truyền đến.
Oanh!
Vừa lúc đó, Khương Tư Nam lập tức điều động lực lượng Đại La thiên thư, hai chữ lớn huyền ảo Chú Đạo phún trào ra quang mang vô tận, trực tiếp hấp thu Trớ Chú Chi Lực mà Dung Trường Canh phát ra.
Tranh!
Một đạo tiểu kiếm đen trắng tán phát ra ba động thần bí lập tức bay ra khỏi mi tâm Khương Tư Nam, va đập cùng Huyền Thiên tiên kiếm.
Oanh!
Tiên quang bạo phát mà ra, chấn thiên động địa, lúc này Huyền Thiên tiên kiếm đã bị tiểu kiếm đen trắng kia đánh bay.
- Cái gì? !
Thần sắc Dung Trường Canh hơi biến, hắn không ngờ chẳng những Trớ Chú Chi Lực của mình bị Khương Tư Nam hóa giải, ngay cả một kích tất sát của Huyền Thiên tiên kiếm cũng bị tiểu kiếm đen trắng vô danh kia ngăn lại.
- Khương Tư Nam, ngươi được đến Chú Đạo Chân Giải của ta!
Dung Trường Canh đột nhiên nghĩ đến điều gì, đột nhiên lên tiếng nói.
- Không sai!
Khương Tư Nam gật gật đầu nói:
- Chú Đạo Chân Giải đúng là ở trong tay ta! Xem ra ngươi quả đúng là Huyền Thiên Chí Tôn! Chẳng lẽ năm ngàn năm trước ngươi không chết trong Cấm Ma sơn mạch mà trốn ra được, hoặc nói cách khác... Nguyên thần ngươi trốn ra, sau đó đoạt xá Dung Trường Canh? !
Tâm tư Khương Tư Nam biến chuyển liên hồi, nháy mắt liền nghĩ đến điều gì, buột miệng mà ra.
Hắn suy đoán như vậy hoàn toàn là có căn cứ, năm ngàn năm trước Huyền Thiên Chí Tôn chính là thiên hạ đệ nhất nhân, cũng tức là chí ít hắn đã vượt qua nhị tai, nếu bản thân hắn trốn ra được, chỉ sợ sớm đã Độ Kiếp phi thăng Tiên giới.
Mà tu vị Dung Trường Canh chẳng qua là viên mãn Chí Tôn, rất có khả năng khi ấy chỉ có mỗi nguyên thần Huyền Thiên Chí Tôn trốn ra được, sau đó mới đoạt xá Dung Trường Canh, như thế cũng có thể giải thích vì sao khí tức trong người Dung Trường Canh mà mình cảm giác được lại khác với khí tức của Huyền Thiên Chí Tôn, trong khi hắn lại có thể chưởng khống Huyền Thiên tiên kiếm.
Bởi vì, hắn vốn chính là chủ nhân Huyền Thiên tiên kiếm, trên Huyền Thiên tiên kiếm có nguyên thần ấn ký còn chưa tiêu tán, tất cả dấu tích đều chứng tỏ Dung Trường Canh chính là Huyền Thiên Chí Tôn đoạt xá.
- Ngươi quả nhiên rất thông minh! Chẳng qua thế thì đã sao? Nếu ngươi biết rồi, vậy ngươi cùng Khương Thái Nhất theo nhau đi chết thôi!
Trong mắt Dung Trường Canh toát ra thần tình băng lãnh vô cùng, trên người hắn đột nhiên dâng lên ma khí vô tận, hạo hạo đãng đãng tràn ngập trời cao.
Lúc này khí chất Dung Trường Canh bỗng đại biến, nhìn qua giống như một tôn Ma chủ ngất trời, làm gì còn tia tiên phong đạo cốt nào, nhưng nhờ thế chỉ trong nháy mắt khí tức hắn đã bành trướng gấp trăm lần!
- Cái gì? Ngươi chính là Huyền Thiên Chí Tôn?
Thần sắc Khương Thái Nhất cũng đại biến, hắn nhìn khí chất toàn thân Dung Trường Canh đột nhiên biến đổi, phảng phất nghĩ đến điều gì, nháy mắt buột miệng mà ra:
- Ngươi cánh nhiên là Ma tộc ngoại vực? ! Ngươi ẩn tàng sâu thật đấy!
Lúc này khí tức Dung Trường Canh đã cực băng lãnh, huyết khí ba động tràn đầy bạo ngược cùng hắc ám, trái ngược hẳn với thiên địa chung quanh, đây là cảnh tượng chỉ có khi Ma tộc ngoại vực tiến vào Thái Sơ đại thế giới.
- Ta chính là Ma tộc ngoại vực mà các ngươi vẫn thường nói, cũng là Ám Ma Đế tộc của Thái Sơ đại thế giới, các ngươi đã biết thân phận ta, thế nên các ngươi đều phải chết!
Thanh âm Dung Trường Canh bạo ngược mà băng lãnh, hai mắt giống như hai vầng huyết nguyệt, tán phát ra từng đạo tuyền qua đen ngòm.
Oanh!
Dung Trường Canh ngang trời đánh tới, tốc độ nhanh đến cực trí, một quyền oanh trúng lồng ngực Khương Tư Nam, giống như lưu tinh nện xuống, khiến Khương Tư Nam không kịp đề phòng, đột nhiên giật lùi ra sau mấy ngàn trượng.
- Đây mới là thực lực chân chính của ngươi? Nhất tai Chí Tôn!
Ánh mắt Khương Tư Nam sáng bừng lên, chiến ý xung thiên, một kích vừa nãy đối với nhục thân biến thái của hắn mà nói, căn bản không gây ra chút ảnh hưởng nào.
- Tư Nam cẩn thận! Lực lượng thần hồn của Ám Ma tộc cường đại vô cùng, tuy chỉ là nhất tai Chí Tôn, nhưng dù là nhị tai Chí Tôn cũng có khả năng bị hắn chém giết!
Lúc này Khương Thái Nhất cũng bất chấp thái độ ngăn cản vừa nãy của Khương Tư Nam, Cửu Dương Huyết Trì tức thì xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, chiếu ra tiên quang hừng hực, phủ xuống che chắn cho Khương Tư Nam.
- Lão tổ yên tâm, Ám Ma tộc thì đã sao? Ám Ma tộc cũng phải chết!
Khương Tư Nam thấp giọng nói, khóe miệng lại lộ ra một mạt ý cười tà dị.
Ầm ầm!
Lực lượng thần hồn bàng bạc của Dung Trường Canh trút tới Khương Tư Nam, muốn áp bạo thức hải hắn, trực tiếp ma diệt nguyên thần.
Cỗ lực lượng kinh khủng đó băng lãnh, tà ác, hạo hãn đến mức khiến người tuyệt vọng, dù đám người Kim Minh và Khương Viễn Sơn đang được Khương Thái Nhất bảo hộ cũng mặt mày trắng bệch, nhịn không được ho ra máu.
Sắc mặt Khương Thái Nhất cũng ngưng trọng, nếu không nhờ có Cửu Dương Huyết Trì bảo hộ, chỉ sợ nguyên thần hắn đã chịu đựng nổi công kích trình độ như thế, nháy mắt liền bạo vỡ mà vong.
- Đều chết hết cho ta!
Trên mặt Dung Trường Canh hiện lện thần sắc băng lãnh vô tình, ba đại hóa thân cũng tay cầm tiên kiếm, đồng thời đánh tới Khương Tư Nam.
Lúc này Khương Tư Nam dường như đã bị lực lượng thần hồn cường đại của Vinh Trường Canh áp bách không cách nào động đậy, chỉ đành mặc cho ba đại hóa thân bổ xuống công kích trí mạng.
- Chuyết!
Vừa lúc đó, trong miệng Khương Tư Nam nhè nhẹ thổ ra một chữ.
Oanh!
Khương Tư Nam chợt ngẩng đầu lên, mắt nhìn sáng quắc, nào có vẻ gì là nguyên thần bị áp chế không cách nào động đậy, mà đồng thời với đó, một đạo thần quang đen trắng sáng lòa từ ngang trời chém tới Dung Trường Canh.
Âm Dương Kiếm Hoàn!
Đây là bảo vật cường đại mà Thiên kiếm chi chủ phải hao phí rất nhiều khí lực để luyện chế cho Khương Tư Nam, lúc này tan vào trong nguyên thần Khương Tư Nam, càng giống như một chuôi kiếm phôi tuyệt thế chuyên trảm nguyên thần, nháy mắt đã xông đến trước mặt Dung Trường Canh.
- Đây là bảo vật gì?
Dung Trường Canh tức thì hồn vía lên mây, cảm giác được một cỗ uy hiếp tử vong kề cận, hắn nghĩ đều không nghĩ, theo bản năng giơ lên Huyền Thiên tiên kiếm chắn trước mặt mình.
Tranh!
Tiếng vang thanh thúy truyền lại, phù văn tiên đạo trên Huyền Thiên tiên kiếm đột nhiên bị tạc vỡ, Huyền Thiên tiên kiếm trực tiếp vỡ thành từng phiến, mà cùng sát na ấy, Âm Dương Kiếm Hoàn đã xuyên thủng mi tâm Dung Trường Canh.
Trên mặt Dung Trường Canh đột nhiên toát ra ý cười vô cùng quỷ dị, sau lưng hắn có khí tức bạo ngược đen sì vọt thăng mà lên, âm phong gào thét, hư ảnh thần quỷ phù hiện, một cỗ lực lượng kinh khủng luồn tới khắp người Khương Tư Nam.
- Bởi vì, ta chính là Huyền Thiên Chí Tôn!
Dung Trường Canh rống lớn một tiếng, khí tức trên người lập tức leo thang, cỗ lực lượng âm hàn kia nương theo Huyền Thiên tiên kiếm trong tay hắn, ngang trời đâm tới mi tâm Khương Tư Nam.
- Cái gì? ! lực lượng Chú Đạo?
Trong lòng Khương Tư Nam khẽ chấn, cảm giác được cỗ khí tức kia chính là lực lượng nguyền rủa, mà lời Dung Trường Canh lại càng khiến trong lòng hắn chấn động, Dung Trường Canh chính là Huyền Thiên Chí Tôn, đây là ý gì? Huyền Thiên Chí Tôn chẳng phải đã tan biến trong Cấm Ma sơn mạch năm ngàn năm trước?
Thế vì sao Dung Trường Canh lại nói hắn là Huyền Thiên Chí Tôn?
Nhưng lúc này, Khương Tư Nam đã không kịp suy tư gì nữa, cỗ lực lượng kia đã tan vào trong thức hải hắn, khiến nguyên thần Khương Tư Nam cơ hồ bị cấm cố, hơn nữa còn có tử khí nồng nặc truyền đến.
Oanh!
Vừa lúc đó, Khương Tư Nam lập tức điều động lực lượng Đại La thiên thư, hai chữ lớn huyền ảo Chú Đạo phún trào ra quang mang vô tận, trực tiếp hấp thu Trớ Chú Chi Lực mà Dung Trường Canh phát ra.
Tranh!
Một đạo tiểu kiếm đen trắng tán phát ra ba động thần bí lập tức bay ra khỏi mi tâm Khương Tư Nam, va đập cùng Huyền Thiên tiên kiếm.
Oanh!
Tiên quang bạo phát mà ra, chấn thiên động địa, lúc này Huyền Thiên tiên kiếm đã bị tiểu kiếm đen trắng kia đánh bay.
- Cái gì? !
Thần sắc Dung Trường Canh hơi biến, hắn không ngờ chẳng những Trớ Chú Chi Lực của mình bị Khương Tư Nam hóa giải, ngay cả một kích tất sát của Huyền Thiên tiên kiếm cũng bị tiểu kiếm đen trắng vô danh kia ngăn lại.
- Khương Tư Nam, ngươi được đến Chú Đạo Chân Giải của ta!
Dung Trường Canh đột nhiên nghĩ đến điều gì, đột nhiên lên tiếng nói.
- Không sai!
Khương Tư Nam gật gật đầu nói:
- Chú Đạo Chân Giải đúng là ở trong tay ta! Xem ra ngươi quả đúng là Huyền Thiên Chí Tôn! Chẳng lẽ năm ngàn năm trước ngươi không chết trong Cấm Ma sơn mạch mà trốn ra được, hoặc nói cách khác... Nguyên thần ngươi trốn ra, sau đó đoạt xá Dung Trường Canh? !
Tâm tư Khương Tư Nam biến chuyển liên hồi, nháy mắt liền nghĩ đến điều gì, buột miệng mà ra.
Hắn suy đoán như vậy hoàn toàn là có căn cứ, năm ngàn năm trước Huyền Thiên Chí Tôn chính là thiên hạ đệ nhất nhân, cũng tức là chí ít hắn đã vượt qua nhị tai, nếu bản thân hắn trốn ra được, chỉ sợ sớm đã Độ Kiếp phi thăng Tiên giới.
Mà tu vị Dung Trường Canh chẳng qua là viên mãn Chí Tôn, rất có khả năng khi ấy chỉ có mỗi nguyên thần Huyền Thiên Chí Tôn trốn ra được, sau đó mới đoạt xá Dung Trường Canh, như thế cũng có thể giải thích vì sao khí tức trong người Dung Trường Canh mà mình cảm giác được lại khác với khí tức của Huyền Thiên Chí Tôn, trong khi hắn lại có thể chưởng khống Huyền Thiên tiên kiếm.
Bởi vì, hắn vốn chính là chủ nhân Huyền Thiên tiên kiếm, trên Huyền Thiên tiên kiếm có nguyên thần ấn ký còn chưa tiêu tán, tất cả dấu tích đều chứng tỏ Dung Trường Canh chính là Huyền Thiên Chí Tôn đoạt xá.
- Ngươi quả nhiên rất thông minh! Chẳng qua thế thì đã sao? Nếu ngươi biết rồi, vậy ngươi cùng Khương Thái Nhất theo nhau đi chết thôi!
Trong mắt Dung Trường Canh toát ra thần tình băng lãnh vô cùng, trên người hắn đột nhiên dâng lên ma khí vô tận, hạo hạo đãng đãng tràn ngập trời cao.
Lúc này khí chất Dung Trường Canh bỗng đại biến, nhìn qua giống như một tôn Ma chủ ngất trời, làm gì còn tia tiên phong đạo cốt nào, nhưng nhờ thế chỉ trong nháy mắt khí tức hắn đã bành trướng gấp trăm lần!
- Cái gì? Ngươi chính là Huyền Thiên Chí Tôn?
Thần sắc Khương Thái Nhất cũng đại biến, hắn nhìn khí chất toàn thân Dung Trường Canh đột nhiên biến đổi, phảng phất nghĩ đến điều gì, nháy mắt buột miệng mà ra:
- Ngươi cánh nhiên là Ma tộc ngoại vực? ! Ngươi ẩn tàng sâu thật đấy!
Lúc này khí tức Dung Trường Canh đã cực băng lãnh, huyết khí ba động tràn đầy bạo ngược cùng hắc ám, trái ngược hẳn với thiên địa chung quanh, đây là cảnh tượng chỉ có khi Ma tộc ngoại vực tiến vào Thái Sơ đại thế giới.
- Ta chính là Ma tộc ngoại vực mà các ngươi vẫn thường nói, cũng là Ám Ma Đế tộc của Thái Sơ đại thế giới, các ngươi đã biết thân phận ta, thế nên các ngươi đều phải chết!
Thanh âm Dung Trường Canh bạo ngược mà băng lãnh, hai mắt giống như hai vầng huyết nguyệt, tán phát ra từng đạo tuyền qua đen ngòm.
Oanh!
Dung Trường Canh ngang trời đánh tới, tốc độ nhanh đến cực trí, một quyền oanh trúng lồng ngực Khương Tư Nam, giống như lưu tinh nện xuống, khiến Khương Tư Nam không kịp đề phòng, đột nhiên giật lùi ra sau mấy ngàn trượng.
- Đây mới là thực lực chân chính của ngươi? Nhất tai Chí Tôn!
Ánh mắt Khương Tư Nam sáng bừng lên, chiến ý xung thiên, một kích vừa nãy đối với nhục thân biến thái của hắn mà nói, căn bản không gây ra chút ảnh hưởng nào.
- Tư Nam cẩn thận! Lực lượng thần hồn của Ám Ma tộc cường đại vô cùng, tuy chỉ là nhất tai Chí Tôn, nhưng dù là nhị tai Chí Tôn cũng có khả năng bị hắn chém giết!
Lúc này Khương Thái Nhất cũng bất chấp thái độ ngăn cản vừa nãy của Khương Tư Nam, Cửu Dương Huyết Trì tức thì xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, chiếu ra tiên quang hừng hực, phủ xuống che chắn cho Khương Tư Nam.
- Lão tổ yên tâm, Ám Ma tộc thì đã sao? Ám Ma tộc cũng phải chết!
Khương Tư Nam thấp giọng nói, khóe miệng lại lộ ra một mạt ý cười tà dị.
Ầm ầm!
Lực lượng thần hồn bàng bạc của Dung Trường Canh trút tới Khương Tư Nam, muốn áp bạo thức hải hắn, trực tiếp ma diệt nguyên thần.
Cỗ lực lượng kinh khủng đó băng lãnh, tà ác, hạo hãn đến mức khiến người tuyệt vọng, dù đám người Kim Minh và Khương Viễn Sơn đang được Khương Thái Nhất bảo hộ cũng mặt mày trắng bệch, nhịn không được ho ra máu.
Sắc mặt Khương Thái Nhất cũng ngưng trọng, nếu không nhờ có Cửu Dương Huyết Trì bảo hộ, chỉ sợ nguyên thần hắn đã chịu đựng nổi công kích trình độ như thế, nháy mắt liền bạo vỡ mà vong.
- Đều chết hết cho ta!
Trên mặt Dung Trường Canh hiện lện thần sắc băng lãnh vô tình, ba đại hóa thân cũng tay cầm tiên kiếm, đồng thời đánh tới Khương Tư Nam.
Lúc này Khương Tư Nam dường như đã bị lực lượng thần hồn cường đại của Vinh Trường Canh áp bách không cách nào động đậy, chỉ đành mặc cho ba đại hóa thân bổ xuống công kích trí mạng.
- Chuyết!
Vừa lúc đó, trong miệng Khương Tư Nam nhè nhẹ thổ ra một chữ.
Oanh!
Khương Tư Nam chợt ngẩng đầu lên, mắt nhìn sáng quắc, nào có vẻ gì là nguyên thần bị áp chế không cách nào động đậy, mà đồng thời với đó, một đạo thần quang đen trắng sáng lòa từ ngang trời chém tới Dung Trường Canh.
Âm Dương Kiếm Hoàn!
Đây là bảo vật cường đại mà Thiên kiếm chi chủ phải hao phí rất nhiều khí lực để luyện chế cho Khương Tư Nam, lúc này tan vào trong nguyên thần Khương Tư Nam, càng giống như một chuôi kiếm phôi tuyệt thế chuyên trảm nguyên thần, nháy mắt đã xông đến trước mặt Dung Trường Canh.
- Đây là bảo vật gì?
Dung Trường Canh tức thì hồn vía lên mây, cảm giác được một cỗ uy hiếp tử vong kề cận, hắn nghĩ đều không nghĩ, theo bản năng giơ lên Huyền Thiên tiên kiếm chắn trước mặt mình.
Tranh!
Tiếng vang thanh thúy truyền lại, phù văn tiên đạo trên Huyền Thiên tiên kiếm đột nhiên bị tạc vỡ, Huyền Thiên tiên kiếm trực tiếp vỡ thành từng phiến, mà cùng sát na ấy, Âm Dương Kiếm Hoàn đã xuyên thủng mi tâm Dung Trường Canh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.