Chương 24: KẾT QUẢ THI
Thu Trâm (Xu)
20/04/2016
Sau ba ngày chờ đợi, cuối cùng cũng biết kết quả thi học kì. Con trưởng chạy vào lớp, trên tay là một tờ giấy báo điểm, hô to:
– Về chỗ mau mau. Có điểm rồi.
Cả lớp 9B mau chóng về chỗ, không còn một tiếng động nhỏ nào trong lớp hết.
– Lớp có tin buồn và vui. Muốn nghe tin nào? – Con trưởng hỏi.
– Tin buồn đi. – Nó lên tiếng.
Và tự nhiên lớp im một cách kì lạ. Ánh mắt của con trưởng cứ dồn về phía chúng nó. Cô ấy tặc lưỡi, lắc đầu rồi nói:
– Tin buồn là……………
– Nói đi hồi hộp quá à. – Phong nhắc. Lần này mà không được thì thôi luôn, không những không được đi chơi mà còn ở nhà để ôn thi học kì II cũng nên ý.
– Không ai vượt qua top 4 cả. – Con trưởng hét to.
– Dzê dzê dzê. – Bọn nó reo lên như nhặt được vàng vậy.
Cả lớp nhìn nó ngạc nhiên. Bình thường vẫn top 4 mà có thấy bọn nó vui đâu, lần này lại vui đến như thế, ngay cả hoàng tử Nam cũng nở nụ cười thật đẹp.
– Vậy còn tin vui trưởng ơi. – Thư gọi, nụ cười vẫn còn trên môi.
– Bọn mày thật là…. Tao không ngờ bọn mày trâu đến mức độ như thế đấy. – Trưởng ngồi xổm trên bục giảng, bộ dạng “hãy cứ bỏ mặc quá khứ đi”.
Trưởng xuống bàn chúng nó, hết cầm tay đến cầm chân chúng nó rồi xoa đầu Nhi Nhi. Hắn thấy thế gầm lên:
– Ai cho mày xoa đầu Nhi Nhi vậy. Muốn chết à. Nói nhanh lên.
Trưởng lại đi lên bục cầm cái thước lên và hô to:
– Cái lớp này ai chưa ăn sáng nào?
– Tao nè…. Tao…. Tao…. – Cả đám nhao nhao lên.
– Vậy xuống căn tin nha. Top 4 mời chúng ta, bao thầu cả căn tin.
Cả lớp vui như Tết, riêng cái top 4 khỉ gió vẫn ngồi im bất động. Nó đứng lên và hét lớn:
– Con trưởng kia. Mày tin tao đấm chết mày không hả?
– Chúng mày đứng nhất trường mà không bao bọn tao gì sao được.
– Nhất trường thì sao chứ hả?
Ba giây trôi qua im lặng. Khoan khoan, nhất trường…nhất trường…nhất trường….
– Oa oa oa. Nhất trường đấy, Nam ơi.
Nó nhảy lên ôm lấy cổ hắn. Chưa bao giờ đời đẹp như hôm nay. Nhất trường nghĩa là được đi Pháp và Ý rồi. Ồ la la la la….
– Đi coi. Hôm nay bọn tao bao thầu cả căn tin nha. – Phong lên tiếng.
Cả lớp 9B ồ ạt kéo xuống căn tin. Nó sờ tay vào túi váy rồi ngước đôi mắt lên nhìn hắn.
– Quên tiền? – Hắn hỏi.
– Hì hì. – Nó cười trừ.
– Đầu óc mày nhớ được cái gì hả? – Hắn ấn đầu nó.
– Thì tao nhớ được nhà mày có ai, nhà tao có ai, tên mày, tên tao,….
– Đầu mày toàn chứa mấy thứ vớ vẩn.
– Thôi, đi nhanh. Chồng tao bao thầu. – Thư chạy lại kéo nó đi.
Cả lớp 9B trong cái căn tin trường làm cả căn tin ồn ào hẳn lên. Chúng nó dành cho top 4 cái bàn ở giữa phòng. Nó kéo Thư đi đến ngồi rồi kêu hắn:
– Cho tao sanwich, xôi, mì, gà rán, ……
– Không kêu cho tao à? – Thư hỏi nó.
– Gọi chồng mày đi. – Nó quay sang nói cô rồi đẩy hắn đi lấy đồ. – Nhớ lấy milo cho tao nha.
– Đây không cần nhớ. – Cô lè lưỡi. – Chồng chồng, mua cho em bánh mì đi.
– Ok em. Đợi anh lát nha.
Nó và cô ngồi nói chuyện trên trời dưới biển thì chuông điện thoại của nó reo.
“Cứ mãi như vậy thì tình ta sẽ chẳng phai nhòa
Và một thời gian sau em sẽ là cô dâu….”
– Alo. – Nó bắt máy.
– Thả anh tao ra mau.
– Ai đó. Alo alo.
Nó cứ alo liên tiếp, đầu bên kia tiếp tục im lặng rồi cúp máy.
– Ai gọi vậy? – Cô quay sang hỏi.
– Chắc nhầm số thôi.
“Cứ mãi như vậy….” Chuông điện thoại nó lại reo lần nữa.
– Alo. Ai đấy? – Nó hỏi.
– Thả anh tao ra mau.
– Đồ điên này nữa. Ai vậy, nói tên ra coi. – Nó quát to.
Đầu dây bên kia không trả lời rồi tắt máy.
– Aishhh. Đồ điên…..
Nó ném cái điện thoại lên trên bàn rồi nói. Hắn và anh từ xa đi lại thấy vậy hỏi:
– Làm sao vậy Nhi Nhi?
– Nhầm số hay sao ý. – Cô đoán.
– Không có gì đâu. – Nó cười trừ.
“Cứ mãi như vậy…..”
– Ai nữa? – Nó nói với giọng bực tức.
– Mẹ nè con gái.
– A, con xin lỗi. Mẹ gọi có chuyện gì không?
– Hai ngày nữa mẹ về để tổ chức sinh nhật rồi đưa con vé để đi Ý và Pháp. Sau sinh nhật con hai tiếng sẽ bay luôn.
– Mẹ đặt rồi à?
– Ừ. Khi nào về mẹ đưa cho. Hai vé Pháp với hai vé Ý đúng không?
– Vâng.
– Mà mẹ nói nè, trước khi đi, giải quyết nốt mấy cái đuôi ở trường đi. Con bé Vân Nhi gì gì đó thì phải. Cảnh cáo nó một lần đi, đỡ rách việc. Cho con hai ngày thôi đấy, nếu không mẹ về tự làm đấy.
– Nhưng nó là bạn con mẹ à.
– Bạn bè gì nó. Hai ngày thôi đó. Mẹ cúp máy đây.
– Chào mẹ.
Nó cúp máy rồi quay sang bàn bạc về chuyến đi sắp tới.
Trên đường về nhà, nó quay sang hỏi hắn:
– Mày muốn giải quyết Vân Nhi thế nào? Hai ngày nữa mẹ tao về rồi.
– Ai bắt nạt mày thì mọi lần tao xử thế nào? – Hắn hỏi ngược lại nó.
– Cắt cổ phần, không thì cũng phá sản xuống ở gầm cầu.
– Lần này nó làm mày nhập viện, chửi mày trong căn tin, thuê cả nguời của NN để giết mày nữa,….. Không thể tha được.
– Tao không phản đối mày xử nó nhưng nhẹ tay thôi.
– Sao mày cứ bảo vệ cho nó thế nhờ?
– Không biết. Tự nhiên thấy thế.
Hắn nhìn nó cười, xoa đầu nó rồi hôn nhẹ lên trán nó.
– Đừng nghĩ, nghỉ đi bé.
– Bye bye.
– Chào bé. Vào đi.
Hắn đợi nó vào nhà rồi mới từ từ bước vào nhà mình.
– Về chỗ mau mau. Có điểm rồi.
Cả lớp 9B mau chóng về chỗ, không còn một tiếng động nhỏ nào trong lớp hết.
– Lớp có tin buồn và vui. Muốn nghe tin nào? – Con trưởng hỏi.
– Tin buồn đi. – Nó lên tiếng.
Và tự nhiên lớp im một cách kì lạ. Ánh mắt của con trưởng cứ dồn về phía chúng nó. Cô ấy tặc lưỡi, lắc đầu rồi nói:
– Tin buồn là……………
– Nói đi hồi hộp quá à. – Phong nhắc. Lần này mà không được thì thôi luôn, không những không được đi chơi mà còn ở nhà để ôn thi học kì II cũng nên ý.
– Không ai vượt qua top 4 cả. – Con trưởng hét to.
– Dzê dzê dzê. – Bọn nó reo lên như nhặt được vàng vậy.
Cả lớp nhìn nó ngạc nhiên. Bình thường vẫn top 4 mà có thấy bọn nó vui đâu, lần này lại vui đến như thế, ngay cả hoàng tử Nam cũng nở nụ cười thật đẹp.
– Vậy còn tin vui trưởng ơi. – Thư gọi, nụ cười vẫn còn trên môi.
– Bọn mày thật là…. Tao không ngờ bọn mày trâu đến mức độ như thế đấy. – Trưởng ngồi xổm trên bục giảng, bộ dạng “hãy cứ bỏ mặc quá khứ đi”.
Trưởng xuống bàn chúng nó, hết cầm tay đến cầm chân chúng nó rồi xoa đầu Nhi Nhi. Hắn thấy thế gầm lên:
– Ai cho mày xoa đầu Nhi Nhi vậy. Muốn chết à. Nói nhanh lên.
Trưởng lại đi lên bục cầm cái thước lên và hô to:
– Cái lớp này ai chưa ăn sáng nào?
– Tao nè…. Tao…. Tao…. – Cả đám nhao nhao lên.
– Vậy xuống căn tin nha. Top 4 mời chúng ta, bao thầu cả căn tin.
Cả lớp vui như Tết, riêng cái top 4 khỉ gió vẫn ngồi im bất động. Nó đứng lên và hét lớn:
– Con trưởng kia. Mày tin tao đấm chết mày không hả?
– Chúng mày đứng nhất trường mà không bao bọn tao gì sao được.
– Nhất trường thì sao chứ hả?
Ba giây trôi qua im lặng. Khoan khoan, nhất trường…nhất trường…nhất trường….
– Oa oa oa. Nhất trường đấy, Nam ơi.
Nó nhảy lên ôm lấy cổ hắn. Chưa bao giờ đời đẹp như hôm nay. Nhất trường nghĩa là được đi Pháp và Ý rồi. Ồ la la la la….
– Đi coi. Hôm nay bọn tao bao thầu cả căn tin nha. – Phong lên tiếng.
Cả lớp 9B ồ ạt kéo xuống căn tin. Nó sờ tay vào túi váy rồi ngước đôi mắt lên nhìn hắn.
– Quên tiền? – Hắn hỏi.
– Hì hì. – Nó cười trừ.
– Đầu óc mày nhớ được cái gì hả? – Hắn ấn đầu nó.
– Thì tao nhớ được nhà mày có ai, nhà tao có ai, tên mày, tên tao,….
– Đầu mày toàn chứa mấy thứ vớ vẩn.
– Thôi, đi nhanh. Chồng tao bao thầu. – Thư chạy lại kéo nó đi.
Cả lớp 9B trong cái căn tin trường làm cả căn tin ồn ào hẳn lên. Chúng nó dành cho top 4 cái bàn ở giữa phòng. Nó kéo Thư đi đến ngồi rồi kêu hắn:
– Cho tao sanwich, xôi, mì, gà rán, ……
– Không kêu cho tao à? – Thư hỏi nó.
– Gọi chồng mày đi. – Nó quay sang nói cô rồi đẩy hắn đi lấy đồ. – Nhớ lấy milo cho tao nha.
– Đây không cần nhớ. – Cô lè lưỡi. – Chồng chồng, mua cho em bánh mì đi.
– Ok em. Đợi anh lát nha.
Nó và cô ngồi nói chuyện trên trời dưới biển thì chuông điện thoại của nó reo.
“Cứ mãi như vậy thì tình ta sẽ chẳng phai nhòa
Và một thời gian sau em sẽ là cô dâu….”
– Alo. – Nó bắt máy.
– Thả anh tao ra mau.
– Ai đó. Alo alo.
Nó cứ alo liên tiếp, đầu bên kia tiếp tục im lặng rồi cúp máy.
– Ai gọi vậy? – Cô quay sang hỏi.
– Chắc nhầm số thôi.
“Cứ mãi như vậy….” Chuông điện thoại nó lại reo lần nữa.
– Alo. Ai đấy? – Nó hỏi.
– Thả anh tao ra mau.
– Đồ điên này nữa. Ai vậy, nói tên ra coi. – Nó quát to.
Đầu dây bên kia không trả lời rồi tắt máy.
– Aishhh. Đồ điên…..
Nó ném cái điện thoại lên trên bàn rồi nói. Hắn và anh từ xa đi lại thấy vậy hỏi:
– Làm sao vậy Nhi Nhi?
– Nhầm số hay sao ý. – Cô đoán.
– Không có gì đâu. – Nó cười trừ.
“Cứ mãi như vậy…..”
– Ai nữa? – Nó nói với giọng bực tức.
– Mẹ nè con gái.
– A, con xin lỗi. Mẹ gọi có chuyện gì không?
– Hai ngày nữa mẹ về để tổ chức sinh nhật rồi đưa con vé để đi Ý và Pháp. Sau sinh nhật con hai tiếng sẽ bay luôn.
– Mẹ đặt rồi à?
– Ừ. Khi nào về mẹ đưa cho. Hai vé Pháp với hai vé Ý đúng không?
– Vâng.
– Mà mẹ nói nè, trước khi đi, giải quyết nốt mấy cái đuôi ở trường đi. Con bé Vân Nhi gì gì đó thì phải. Cảnh cáo nó một lần đi, đỡ rách việc. Cho con hai ngày thôi đấy, nếu không mẹ về tự làm đấy.
– Nhưng nó là bạn con mẹ à.
– Bạn bè gì nó. Hai ngày thôi đó. Mẹ cúp máy đây.
– Chào mẹ.
Nó cúp máy rồi quay sang bàn bạc về chuyến đi sắp tới.
Trên đường về nhà, nó quay sang hỏi hắn:
– Mày muốn giải quyết Vân Nhi thế nào? Hai ngày nữa mẹ tao về rồi.
– Ai bắt nạt mày thì mọi lần tao xử thế nào? – Hắn hỏi ngược lại nó.
– Cắt cổ phần, không thì cũng phá sản xuống ở gầm cầu.
– Lần này nó làm mày nhập viện, chửi mày trong căn tin, thuê cả nguời của NN để giết mày nữa,….. Không thể tha được.
– Tao không phản đối mày xử nó nhưng nhẹ tay thôi.
– Sao mày cứ bảo vệ cho nó thế nhờ?
– Không biết. Tự nhiên thấy thế.
Hắn nhìn nó cười, xoa đầu nó rồi hôn nhẹ lên trán nó.
– Đừng nghĩ, nghỉ đi bé.
– Bye bye.
– Chào bé. Vào đi.
Hắn đợi nó vào nhà rồi mới từ từ bước vào nhà mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.