Chương 27: MÌNH ĐANG GHEN À?
Thu Trâm (Xu)
20/04/2016
6 giờ tối….
Khách khứa đã tới nhà nó đầy đủ, vậy mà con lợn vẫn ôm con gấu bông ngủ từ 12 rưỡi trưa tới giờ. Trư Bát Giới phải gọi nó bằng cụ. Chậc chậc…
– Dậy thay quần áo đi lợn ơi!
Hắn từ trong phòng tắm bước ra. Trên nguời là cái áo sơ mi trắng, quần đen, đi đôi giầy Chino nó tặng. Trên tóc vẫn còn vài giọt nước nhỏ xuống, vắt vẻo một bên vai là cái khăn tắm của nó. Trông hắn thật quyến rũ.
Nó ngẩn người nhìn hắn lúc lâu mà không để ý hắn tới bên từ khi nào.
– Tao biết tao đẹp. Đi vào phòng thay đồ đi.
Bị phát hiện ngắm trộm nên nó đỏ mặt chạy ù vào phòng tắm.
Sau năm phút thay đồ, nó bước ra thì không thấy hắn đâu hết. Khẽ đặt tay lên ngực, nó tự nhủ.
“Tim à, mày phải nghe lời tao chứ. Tao không thể nào yêu thằng ý được…. Mày cứ đập như vậy thì tao chết mất. Nếu mày không nghe lời, tao cho mày ngừng đập ngay lập tức. Hiểu chưa hả?”
Sau khi buông một lời cảnh cáo đối với trái tim đang đập nhanh, nó an tâm đi xuống nhà.
Hắn đang định đi tìm nó thì va vào một nguời. Hắn vội vàng đứng dậy rồi xin lỗi.
– Xin lỗi cô. Tôi vô ý quá.
Hắn nhặt tài liệu lên cho cô gái rồi đưa cho cô. Khi nhìn được mặt thì hắn vứt lại tập tài liệu xuống đất, quay đầu đi.
– Anh Nam.
– Tôi không có gì để nói với cô cả, Vân Nhi.
Hại Nhi Nhi bao nhiêu lần rồi. Hắn hận không thể đấm vỡ mặt Vân Nhi mà nhỏ lại còn đứng đây gọi tên hắn nữa chứ.
– Tôi không quen cô. – Hắn lạnh lùng.
– Em đã làm gì sai chứ. – Nhỏ níu tay hắn lại.
– Cô làm gì cô tự biết.
– Em xin lỗi. Em chỉ không muốn nó xuất hiện cạnh anh thôi. Em yêu anh mà.
Hắn vung tay định tát cho Vân Nhi một cái thì tiếng nhạc vang lên.
“In that very moment
I found the one
And my life
Have found this
Missing pieace
So as long as
I live and love you
Will have
And hold you
You look so
Beautiful in white…”
Nó mặc chiếc váy hồng xòe nhạt trên đính đá trắng bé trước ngực, chân đi đôi giày búp bê màu trắng gắn nơ. Trông nó như một nàng công chúa vậy.
Nó đưa mắt quanh phòng tìm kiếm một hình bóng quen thuộc. Nó muốn có hắn ở đây, đi cùng nó xuống dưới.
Hắn định lên tiếng thì bị Vân Nhi ôm chặt từ phía sau.
Nó đau lắm, tim như bị ai thắt chặt vậy. Nước mắt từ hốc mắt chỉ chực trào ra. Ngửa mặt lên trần, nó nuốt nước mắt vào trong, nở nụ cười bước xuống. Nụ cười chứa đầy sự buồn chán, thất vọng tột cùng.
Nó bước lên cái bục, lấy lại giọng nói rồi nói vào cái mic:
– Xin chào. Hôm nay sinh nhật tôi, cảm ơn các bạn đã tham gia, cảm ơn cả những vị khách không mời nữa.
Nói đến đây, nó không ngừng nhìn về phía hắn và Vân Nhi.
– Cảm ơn nhiều quá nhỉ. Vậy, nhập tiệc nào.
Nó nâng cái cốc lên uống một ngụm. Bố mẹ nó kéo nó vào phòng nói chuyện. Mẹ nó đóng cánh cửa lại. Bước vào ghế rồi hỏi nó:
– Con có muốn sang Pháp học tập thêm không?
– Còn rất lâu mà mẹ.
– Nếu con không muốn, con có thể không cần đi nữa.
– Thật hả mẹ? – Nó kích động.
– Ừ. Với một điều kiện.
– Là gì ạ?
– Đính hôn.
– Hả. Đến lúc đó con chỉ 18 tuổi thôi mà. Đính hôn gì chứ?
– Người này rất quen. Chắc chắn con sẽ thích.
– Tên là gì ạ?
Nó mà biết thằng nào, nó tự đến đập vào mặt thằng đấy từ hôn luôn.
– Đến lúc đó con sẽ biết. – Mẹ nó nháy mắt. – À, máy bay đã chuẩn bị xong hết rồi. Con chuẩn bị đi.
– Mẹ tiếp khách cho con hả mẹ?
– Ừ. Đi nhanh đi.
Nó chạy ù về phòng xếp đồ. Xếp xong, nó nằm thẳng trên giường. Bao nhiêu suy nghĩ quẩn quanh trong nó.
“Sao hắn lại để cho con bé ấy ôm chứ? Dễ dãi quá đi.”
“Mình đang ghen à? Làm sao được, mình có là gì đâu, chỉ là bạn thân thôi mà.”
“Tao đã tự nhủ sẽ không buồn hay có cảm giác gì mà. Sao cứ thấy khó chịu thế nhờ.”
“Tao ra lệnh cho mày ngưng đập nghe chưa tim. Cứ đập mạnh như vậy thì làm sao bây giờ.”
“…”
Nó cứ suy nghĩ miên man mà không biết hắn lên gọi từ bao giờ.
– Lợn ơi, đi thôi.
– Ờ.
Nó trả lời qua loa một câu rồi xách vali ra khỏi phòng.
Bên ngoài đã thấy cô và anh đứng chờ. Nó vẫy tay gọi to:
– Nè. Chúng mày đi trước à?
– Thôi. Tao đợi cái sau. Mày đi trước đi. Bye bye. Thượng lộ bình an nha. – Cô và anh hét to.
Nó và hắn lên cái máy bay đi trước. Xếp đồ vào khoang hàng, nó về chỗ ngồi.
– Nè, mày giận gì tao hả? – Hắn khều khều.
– Dạ, không dám ạ. – Nó nhại lại giọng của Vân Nhi.
Hắn thấy nó như vậy cũng kệ. Nó lấy điện thoại ra cắm tai nghe và bật bài “Love yourself” nghe.
Nó nhớ ngày xưa nó hay nghe mấy cái nhạc bass mạnh bạo. Chỉ đến khi một hôm hắn bảo nó hãy nghe nhạc khác đi, nó không đồng ý rồi hai đứa cãi nhau.
Thì hồi xưa là cái hồi bé tin hin, trẻ trâu ý thì có biết gì đâu, giận cứ giận thôi, đến một lúc không chịu nổi sẽ tự mò đi xin lỗi.
Hắn nhằm ngay lúc nó đang nghe nhạc thì cắm cái tai nghe khác vào. Nghe thử một vài bài cũng hay, nó thỉnh thoảng mới nghe lại nhạc bass đấy. Bình thường, toàn cùng hắn nghe pop thôi.
Một đêm ngủ trên máy bay đến đất nước xa lạ. Hai người suy nghĩ miên man, rồi cùng nhau đi vào giấc ngủ đầy sự lo lắng.
Khách khứa đã tới nhà nó đầy đủ, vậy mà con lợn vẫn ôm con gấu bông ngủ từ 12 rưỡi trưa tới giờ. Trư Bát Giới phải gọi nó bằng cụ. Chậc chậc…
– Dậy thay quần áo đi lợn ơi!
Hắn từ trong phòng tắm bước ra. Trên nguời là cái áo sơ mi trắng, quần đen, đi đôi giầy Chino nó tặng. Trên tóc vẫn còn vài giọt nước nhỏ xuống, vắt vẻo một bên vai là cái khăn tắm của nó. Trông hắn thật quyến rũ.
Nó ngẩn người nhìn hắn lúc lâu mà không để ý hắn tới bên từ khi nào.
– Tao biết tao đẹp. Đi vào phòng thay đồ đi.
Bị phát hiện ngắm trộm nên nó đỏ mặt chạy ù vào phòng tắm.
Sau năm phút thay đồ, nó bước ra thì không thấy hắn đâu hết. Khẽ đặt tay lên ngực, nó tự nhủ.
“Tim à, mày phải nghe lời tao chứ. Tao không thể nào yêu thằng ý được…. Mày cứ đập như vậy thì tao chết mất. Nếu mày không nghe lời, tao cho mày ngừng đập ngay lập tức. Hiểu chưa hả?”
Sau khi buông một lời cảnh cáo đối với trái tim đang đập nhanh, nó an tâm đi xuống nhà.
Hắn đang định đi tìm nó thì va vào một nguời. Hắn vội vàng đứng dậy rồi xin lỗi.
– Xin lỗi cô. Tôi vô ý quá.
Hắn nhặt tài liệu lên cho cô gái rồi đưa cho cô. Khi nhìn được mặt thì hắn vứt lại tập tài liệu xuống đất, quay đầu đi.
– Anh Nam.
– Tôi không có gì để nói với cô cả, Vân Nhi.
Hại Nhi Nhi bao nhiêu lần rồi. Hắn hận không thể đấm vỡ mặt Vân Nhi mà nhỏ lại còn đứng đây gọi tên hắn nữa chứ.
– Tôi không quen cô. – Hắn lạnh lùng.
– Em đã làm gì sai chứ. – Nhỏ níu tay hắn lại.
– Cô làm gì cô tự biết.
– Em xin lỗi. Em chỉ không muốn nó xuất hiện cạnh anh thôi. Em yêu anh mà.
Hắn vung tay định tát cho Vân Nhi một cái thì tiếng nhạc vang lên.
“In that very moment
I found the one
And my life
Have found this
Missing pieace
So as long as
I live and love you
Will have
And hold you
You look so
Beautiful in white…”
Nó mặc chiếc váy hồng xòe nhạt trên đính đá trắng bé trước ngực, chân đi đôi giày búp bê màu trắng gắn nơ. Trông nó như một nàng công chúa vậy.
Nó đưa mắt quanh phòng tìm kiếm một hình bóng quen thuộc. Nó muốn có hắn ở đây, đi cùng nó xuống dưới.
Hắn định lên tiếng thì bị Vân Nhi ôm chặt từ phía sau.
Nó đau lắm, tim như bị ai thắt chặt vậy. Nước mắt từ hốc mắt chỉ chực trào ra. Ngửa mặt lên trần, nó nuốt nước mắt vào trong, nở nụ cười bước xuống. Nụ cười chứa đầy sự buồn chán, thất vọng tột cùng.
Nó bước lên cái bục, lấy lại giọng nói rồi nói vào cái mic:
– Xin chào. Hôm nay sinh nhật tôi, cảm ơn các bạn đã tham gia, cảm ơn cả những vị khách không mời nữa.
Nói đến đây, nó không ngừng nhìn về phía hắn và Vân Nhi.
– Cảm ơn nhiều quá nhỉ. Vậy, nhập tiệc nào.
Nó nâng cái cốc lên uống một ngụm. Bố mẹ nó kéo nó vào phòng nói chuyện. Mẹ nó đóng cánh cửa lại. Bước vào ghế rồi hỏi nó:
– Con có muốn sang Pháp học tập thêm không?
– Còn rất lâu mà mẹ.
– Nếu con không muốn, con có thể không cần đi nữa.
– Thật hả mẹ? – Nó kích động.
– Ừ. Với một điều kiện.
– Là gì ạ?
– Đính hôn.
– Hả. Đến lúc đó con chỉ 18 tuổi thôi mà. Đính hôn gì chứ?
– Người này rất quen. Chắc chắn con sẽ thích.
– Tên là gì ạ?
Nó mà biết thằng nào, nó tự đến đập vào mặt thằng đấy từ hôn luôn.
– Đến lúc đó con sẽ biết. – Mẹ nó nháy mắt. – À, máy bay đã chuẩn bị xong hết rồi. Con chuẩn bị đi.
– Mẹ tiếp khách cho con hả mẹ?
– Ừ. Đi nhanh đi.
Nó chạy ù về phòng xếp đồ. Xếp xong, nó nằm thẳng trên giường. Bao nhiêu suy nghĩ quẩn quanh trong nó.
“Sao hắn lại để cho con bé ấy ôm chứ? Dễ dãi quá đi.”
“Mình đang ghen à? Làm sao được, mình có là gì đâu, chỉ là bạn thân thôi mà.”
“Tao đã tự nhủ sẽ không buồn hay có cảm giác gì mà. Sao cứ thấy khó chịu thế nhờ.”
“Tao ra lệnh cho mày ngưng đập nghe chưa tim. Cứ đập mạnh như vậy thì làm sao bây giờ.”
“…”
Nó cứ suy nghĩ miên man mà không biết hắn lên gọi từ bao giờ.
– Lợn ơi, đi thôi.
– Ờ.
Nó trả lời qua loa một câu rồi xách vali ra khỏi phòng.
Bên ngoài đã thấy cô và anh đứng chờ. Nó vẫy tay gọi to:
– Nè. Chúng mày đi trước à?
– Thôi. Tao đợi cái sau. Mày đi trước đi. Bye bye. Thượng lộ bình an nha. – Cô và anh hét to.
Nó và hắn lên cái máy bay đi trước. Xếp đồ vào khoang hàng, nó về chỗ ngồi.
– Nè, mày giận gì tao hả? – Hắn khều khều.
– Dạ, không dám ạ. – Nó nhại lại giọng của Vân Nhi.
Hắn thấy nó như vậy cũng kệ. Nó lấy điện thoại ra cắm tai nghe và bật bài “Love yourself” nghe.
Nó nhớ ngày xưa nó hay nghe mấy cái nhạc bass mạnh bạo. Chỉ đến khi một hôm hắn bảo nó hãy nghe nhạc khác đi, nó không đồng ý rồi hai đứa cãi nhau.
Thì hồi xưa là cái hồi bé tin hin, trẻ trâu ý thì có biết gì đâu, giận cứ giận thôi, đến một lúc không chịu nổi sẽ tự mò đi xin lỗi.
Hắn nhằm ngay lúc nó đang nghe nhạc thì cắm cái tai nghe khác vào. Nghe thử một vài bài cũng hay, nó thỉnh thoảng mới nghe lại nhạc bass đấy. Bình thường, toàn cùng hắn nghe pop thôi.
Một đêm ngủ trên máy bay đến đất nước xa lạ. Hai người suy nghĩ miên man, rồi cùng nhau đi vào giấc ngủ đầy sự lo lắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.