Chương 8: TAO CẤM MÀY
Thu Trâm (Xu)
19/04/2016
7h sáng tại nhà nó.
Ánh sáng buổi sớm chiếu vào phòng nó. Ngoài ban công là bóng dáng hắn đang vác cái cặp sách trèo qua ban công nhà nó. Nó bảo bao nhiêu lần rồi vẫn vậy. Hắn hít một hơi rồi nói liền tù tì:
– Dậy đi lợn ơi. Sáng bảnh mắt rồi kìa. Con gái mà nướng thế không biết nữa. Hôm nay nhà mày không có ai, đi học sớm còn ăn sáng kìa. Nhanh lên, dậy đi. Tao đang soạn sách vở cho mày này. Dậy đi còn nằm à, Nhi Nhi.
Hôm nay thật lạ nha. Chỉ có mình hắn độc thoại từ nãy tới giờ. Còn con lợn thì cứ ở trong chăn không nhúc nhích gì hết. Hắn lấy tay kéo tấm chăn trên nguời nó ra thì thấy nó đang đổ mồ hôi ướt sũng một mảng giường lớn. Mặt thì nhíu hết lại, tay thì ôm lấy bụng. Nó thều thào:
– Mày…Nam…tao đau…đau bụng…quá…à……
– Mày làm sao vậy Nhi Nhi? – Hắn hốt hoảng tiến gần nó.
– Tối qua…ăn…mì… Lấy…lấy thuốc…chỗ cũ…
– Biết ngay mà. Tao cấm mày rồi mà, mày coi thường tao hả? Đợi mày khỏi đau bụng đi. Biết tay tao ngay lập tức.
Hắn vừa nói vừa chạy lại ngăn bàn lấy lọ thuốc cho nó. Hắn dốc ra ba viên rồi lấy một cốc nước đầy để ở đầu giường, đỡ nó ngồi dậy rồi đưa cho nó uống. Nó sau khi uống ba viên thuốc thì cũng đỡ hơn. Nó hỏi:
– Bộ mày tính không đi học à?
– Mày bị như thế làm sao tao yên tâm đi học để mày một mình được.
– Tốt bụng quá à. – Nó ôm cánh tay hắn rồi dụi dụi đầu vào.
– Chưa xong việc đâu. Nghỉ đi. Tao gọi diện cho ba mẹ Lưu xin cho tao và mày nghỉ học. Tao đi xuống nấu cháo.
– Ừ.
Hắn đỡ nó nằm xuống rồi đi xuống nhà. Sau ba mươi phút, một bát cháo hành nóng hổi có ngay trên phòng nó. Hắn đút cho nó ăn xong bắt đầu ngồi khoanh chân trên giường nó. Hắn nên biết ơn vì là bạn thân của nó đi. Nếu là thằng cha nào bước chân vào cửa phòng nó, đương nhiên là trừ ba mẹ nó và ba mẹ Lưu thì bị nó sút một phát thôi thì bay sang Ơ Me Ri Cờ rồi. Nó cũng ngồi khoanh chân đối diện mặt hắn. Hắn lên tiếng:
– Phạm nhân Hạ Nhi, cô có gì để bào chữa cho việc ăn mì tôm không hả? – Hắn phải nói là số lần gọi nó là “Hạ Nhi” có thể đếm bằng một bàn tay. Một khi hắn đã gọi như thế có nghĩa là “Nhi à, ừ thì mày rất tốt nhưng ừ thì tao rất tiếc đấy”.
– Tại vì tao đói ý. Mà mày biết đấy, nhà chẳng có gì ăn cả. Tao đói thì không ngủ được. – Nó cúi gầm mặt xuống.
– Sao không sang nhà tao? Nhà tao thiếu đồ ăn cho mày à? Tao mua một đống socola ở trong phòng làm gì.
– Lúc đấy là mấy giờ mày biết không, 2h sáng đấy. Tao sợ mày đang ngủ nên …
– Mày đã bao giờ qua phòng tao mà không được tao chào đón chưa? Không thấy cửa ban công phòng tao lúc nào cũng mở à?
– …
– Này, Nhi Nhi. Mày coi thường tao đúng không?
– Đâu có. – Nó vừa lắc đầu vừa xua xua tay.
– Mày không nghe lời tao có nghĩa là mày coi thường lời nói của tao. Mà coi thường lời nói của tao nghĩa là coi thường tao rồi.
– …
Hắn lấy đâu ra cái lý luận cụt ngủn như thế chứ. Cái đấy cũng phát biểu ra được. Có phải xếp thứ 1 khối không chứ?
– Tao nói lại lần cuối. Dỏng tai lên đây. Mày – Nguyễn Hạ Nhi, tao – Trần Hoàng Nam cấm mày ăn mì tôm, mà không, cấm mày chạm vào gói mì tôm luôn, cũng không được, cấm mày nhìn gói mì tôm. Nếu không tao xé ngay cái áo đôi của mày với Thư, nghe chưa hả?
– Đã rõ. – Nó giơ tay lên theo kiểu quân đội rồi mỏ chu chu lên, thật dễ thương. – Mà nè, tao có cái này muốn hỏi mày này.
– Hỏi gì? – Hắn ngả nguời xuống giường nó rồi vớ cái chăn đắp lên, tiện tay kéo nó xuống nằm cạnh mình.
– Tao thấy con bé Vân Nhi hôm trước gây sự với tao đó, nó thích mày đấy.
– Ừ, kệ nó.
– Mày thích nó không?
– Không.
– Vậy là tao yên tâm. Mày hứa với tao đi. Nếu mày có người yêu, tao phải là nguời biết đầu tiên đó.
– Ừ, tao hứa. – Hắn thầm nghĩ rằng “đương nhiên mày biết rồi, vì biết đâu lại là mày thì sao”. – Nhi Nhi nè, ….
Hắn gọi tên nó rồi nhìn xuống đã thấy nó ngủ mất. Tay nó quàng qua nguời hắn. Hắn cũng quay lại ôm nguời nó rồi cùng chìm vào giấc ngủ.
Ánh sáng buổi sớm chiếu vào phòng nó. Ngoài ban công là bóng dáng hắn đang vác cái cặp sách trèo qua ban công nhà nó. Nó bảo bao nhiêu lần rồi vẫn vậy. Hắn hít một hơi rồi nói liền tù tì:
– Dậy đi lợn ơi. Sáng bảnh mắt rồi kìa. Con gái mà nướng thế không biết nữa. Hôm nay nhà mày không có ai, đi học sớm còn ăn sáng kìa. Nhanh lên, dậy đi. Tao đang soạn sách vở cho mày này. Dậy đi còn nằm à, Nhi Nhi.
Hôm nay thật lạ nha. Chỉ có mình hắn độc thoại từ nãy tới giờ. Còn con lợn thì cứ ở trong chăn không nhúc nhích gì hết. Hắn lấy tay kéo tấm chăn trên nguời nó ra thì thấy nó đang đổ mồ hôi ướt sũng một mảng giường lớn. Mặt thì nhíu hết lại, tay thì ôm lấy bụng. Nó thều thào:
– Mày…Nam…tao đau…đau bụng…quá…à……
– Mày làm sao vậy Nhi Nhi? – Hắn hốt hoảng tiến gần nó.
– Tối qua…ăn…mì… Lấy…lấy thuốc…chỗ cũ…
– Biết ngay mà. Tao cấm mày rồi mà, mày coi thường tao hả? Đợi mày khỏi đau bụng đi. Biết tay tao ngay lập tức.
Hắn vừa nói vừa chạy lại ngăn bàn lấy lọ thuốc cho nó. Hắn dốc ra ba viên rồi lấy một cốc nước đầy để ở đầu giường, đỡ nó ngồi dậy rồi đưa cho nó uống. Nó sau khi uống ba viên thuốc thì cũng đỡ hơn. Nó hỏi:
– Bộ mày tính không đi học à?
– Mày bị như thế làm sao tao yên tâm đi học để mày một mình được.
– Tốt bụng quá à. – Nó ôm cánh tay hắn rồi dụi dụi đầu vào.
– Chưa xong việc đâu. Nghỉ đi. Tao gọi diện cho ba mẹ Lưu xin cho tao và mày nghỉ học. Tao đi xuống nấu cháo.
– Ừ.
Hắn đỡ nó nằm xuống rồi đi xuống nhà. Sau ba mươi phút, một bát cháo hành nóng hổi có ngay trên phòng nó. Hắn đút cho nó ăn xong bắt đầu ngồi khoanh chân trên giường nó. Hắn nên biết ơn vì là bạn thân của nó đi. Nếu là thằng cha nào bước chân vào cửa phòng nó, đương nhiên là trừ ba mẹ nó và ba mẹ Lưu thì bị nó sút một phát thôi thì bay sang Ơ Me Ri Cờ rồi. Nó cũng ngồi khoanh chân đối diện mặt hắn. Hắn lên tiếng:
– Phạm nhân Hạ Nhi, cô có gì để bào chữa cho việc ăn mì tôm không hả? – Hắn phải nói là số lần gọi nó là “Hạ Nhi” có thể đếm bằng một bàn tay. Một khi hắn đã gọi như thế có nghĩa là “Nhi à, ừ thì mày rất tốt nhưng ừ thì tao rất tiếc đấy”.
– Tại vì tao đói ý. Mà mày biết đấy, nhà chẳng có gì ăn cả. Tao đói thì không ngủ được. – Nó cúi gầm mặt xuống.
– Sao không sang nhà tao? Nhà tao thiếu đồ ăn cho mày à? Tao mua một đống socola ở trong phòng làm gì.
– Lúc đấy là mấy giờ mày biết không, 2h sáng đấy. Tao sợ mày đang ngủ nên …
– Mày đã bao giờ qua phòng tao mà không được tao chào đón chưa? Không thấy cửa ban công phòng tao lúc nào cũng mở à?
– …
– Này, Nhi Nhi. Mày coi thường tao đúng không?
– Đâu có. – Nó vừa lắc đầu vừa xua xua tay.
– Mày không nghe lời tao có nghĩa là mày coi thường lời nói của tao. Mà coi thường lời nói của tao nghĩa là coi thường tao rồi.
– …
Hắn lấy đâu ra cái lý luận cụt ngủn như thế chứ. Cái đấy cũng phát biểu ra được. Có phải xếp thứ 1 khối không chứ?
– Tao nói lại lần cuối. Dỏng tai lên đây. Mày – Nguyễn Hạ Nhi, tao – Trần Hoàng Nam cấm mày ăn mì tôm, mà không, cấm mày chạm vào gói mì tôm luôn, cũng không được, cấm mày nhìn gói mì tôm. Nếu không tao xé ngay cái áo đôi của mày với Thư, nghe chưa hả?
– Đã rõ. – Nó giơ tay lên theo kiểu quân đội rồi mỏ chu chu lên, thật dễ thương. – Mà nè, tao có cái này muốn hỏi mày này.
– Hỏi gì? – Hắn ngả nguời xuống giường nó rồi vớ cái chăn đắp lên, tiện tay kéo nó xuống nằm cạnh mình.
– Tao thấy con bé Vân Nhi hôm trước gây sự với tao đó, nó thích mày đấy.
– Ừ, kệ nó.
– Mày thích nó không?
– Không.
– Vậy là tao yên tâm. Mày hứa với tao đi. Nếu mày có người yêu, tao phải là nguời biết đầu tiên đó.
– Ừ, tao hứa. – Hắn thầm nghĩ rằng “đương nhiên mày biết rồi, vì biết đâu lại là mày thì sao”. – Nhi Nhi nè, ….
Hắn gọi tên nó rồi nhìn xuống đã thấy nó ngủ mất. Tay nó quàng qua nguời hắn. Hắn cũng quay lại ôm nguời nó rồi cùng chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.