Tạp Đồ

Chương 204: Cứu viện

Phương Tưởng

02/04/2013



- Ta là thập tự đệ tử!

Nhất Tự Mi nhẹ giọng nói.

Nghe những lời này, Trần Mộ khẳng định thân phận đối phương:

- Ngươi là Thập tự dạ tạp tu?

- Vâng!

Nhất Tự Mi nam đột nhiên hiện lên một tia kích động:

- Thân pháp Ngài dùng là liễm tức pháp?

Vô thức hắn dùng ngôn ngữ với bậc trên.

- Không phải.

Trần Mộ lắc đầu, chợt thấy Nhất Tự Mi nam trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, hắn bổ sung một câu:

- Nhưng có xuất xứ từ liễm tức pháp.

Nhất Tự Mi nam đột nhiên kích động:

- Ngài biết liễm tức pháp?

- Đúng.

- Có thể hỏi một chút, ngài học liễm tức pháp tự nơi nào?

Nhất Tự Mi kiềm chế hưng phấn, cẩn trọng hỏi. Rất khó tưởng tượng, một hán tử lãnh khốc mà cẩn trọng ngữ khí như thế, có thể thấy được vấn đề này đối với hắn quan trọng ra sao.

Bỗng nhiên, Trần Mộ cảm thấy cảm động, loại cảm giác này đã thật lâu không xuất hiện.

Suy nghĩ một chút, Trần Mộ hơi có lỗi nói:

- Rất xin lỗi, việc này cũng không tiện nói.

Hắn không muốn tiết lộ bất cứ gì về thần bí tạp phiến, mà nhìn Nhất Tự Mi nam đầy vẻ khẩn thiết, lại không muốn lừa gạt hắn, Nên đành nói như vậy.

Dường như Nhất Tự Mi nam đoán biết trước, hắn cúi đầu suy nghĩ chốc lát, rồi ngẩng đầu:

- Ngài có thể sử dụng liễm tức pháp cho ta nhìn một chút hay không?

Trần Mộ lắc đầu:

- Liễm tức pháp tác dụng phụ quá mạnh mẽ, không phải vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không dùng nó.

Chợt nói tiếp:

- Nói vậy ngươi là thập tự dạ tạp tu sao, bất quá làm ngươi thất vọng rồi, ta cũng không phải thập tự dạ tạp tu. Ta đối với môn phái thập tự dạ cũng không còn cái gì hứng thú. Nếu như các ngươi cố tình dây dưa, ta đây sẽ không khách khí.

Trần Mộ ngữ khí bình thường, nhưng toát cỗ khí thế khiếp, làm người khác tin tưởng, hắn nói được là có thể làm được.

Nhất Tự Mi nam lắc đầu:

- Ta đối với ngài cũng không có ác ý. Thậo tự dạ đến nay , chỉ còn lại có mình ta. Ta muốn theo ngươi học liễm tức pháp. Không biết có điều kiện gì không?

- Học liễm tức pháp?

Trần Mộ giật mình, vội vàng lắc đầu:

- Ngươi không cần suy nghĩ. vô luận như thế nào ta sẽ không dạy Liễm tức pháp cho ngươi . Nói đùa gì vậy, không người nào hiểu rõ liễm tức pháp có bao nhiêu nguy hiểm hơn hắn. Nó rất cường đại, đủ để cho một tạp tu bình thường thành một cao thủ, huống chi Nhất Tự Mi chính là một cao thủ.

Trần Mộ mặc dù kính nể Nhất Tự Mi nam kiên trì. Nhưng là hắn cũng không muốn bởi vậy mà mình bị phiền toái. Đối phương địch ta chưa rõ ràng. Hắn tự nhiên sẽ không đi làm việc ngốc như vậy.

- Ta có thể vì ngài phục vụ, hai mươi đến ba mươi năm cũng được.

Nhất Tự Mi nam dứt khoát nói.

Trần Mộ động dung, hắn không nghĩ tới đối phương vì muốn học tập liễm tức pháp, nguyện ý hy sinh lớn như vậy. Trần Mộ chăm chú nhìn hắn, chậm rãi hỏi:

- Ngươi tại sao muốn học liễm tức pháp như vậy?

- Liễm tức pháp đã thất truyền nhiều năm. Không ai biết để dạy ta. Từ nhỏ, ta được người ta cho biết ta là Thập tự dạ, nhưng sau này mới biết, không biết liễm tức pháp không thể gọi là thậu tự dạ tạp tu.

Nhất Tự Mi nam lộ ra ánh mắt tưởng nhớ, kể lại sự tình trước kia.

- Trước giờ , ta không nghĩ rằng còn có người biết liễm tức pháp. Nhưng hiện tại biết rồi, nên muốn học được nó.

Nhất Tự Mi nam rất tự nhiên nói..

Trần Mộ suy tư chốc lát, vẫn lắc đầu:

- Ta sẽ không đem liễm tức pháp dạy cho ngươi . Ngươi có thể đi. Hy vọng lần sau không còn nhìn thấy ngươi.

- Ngươi muốn điều kiện gì, vô luận điều kiện gì. Ta đều đáp ứng.

Nhất Tự Mi nam kiên trì.

- Vô luận điều kiện gì. Ta cũng đồng ý.

Trần Mộ trả lời kiên định. Nhất Tự Mi tràn đầy thất vọng xoay người rời đi, hắn đột nhiên dừng bước. Xoay người lại nói:

- Nữ nhân này ta có biết, nàng là Lô Tiểu Như thành viên Trung Châu tập đoàn. Hy vọng tin tức này đối với ngươi hữu dụng.

Nói xong hắn liền rời đi.



Khi Nhất Tự Mi nam đi rồi, Duy A đột nhiên mở miệng:

- Ngươi tại sao kiên trì không dạy cho hắn?

- Liễm tức pháp rất nguy hiểm !

Trần Mộ ánh mắt ngưng trọng. Nếu như hiện tại, hắn dám khẳng định, chính mình sử dụng liễm tức pháp sẽ rất cường đại hơn lúc trước. Trần Mộ sở dĩ không dám sử dụng liễm tức pháp, bởi vì nó có tác dụng phụ quá mạnh mẽ. Nếu chứng kiến nó sẽ khẳng định uy lực nó rất mạnh mẽ.

- Có lẽ ngươi cho rằng liễm tức pháp thực sự cường đại.

Duy A thản nhiên nói.

Trần Mộ nhún nhún vai:

- Có thể là vậy. Nhưng là, chúng ta không cần phải mạo hiểm, đúng không.

Duy A cũng lộ ra ánh mắt đồng ý, hắn chỉ vào Lô Tiểu Như nói:

- Nữ nhân này có vấn đề gì?

- Ta cũng chưa biết rõ ràng.

Trần Mộ lắc đầu. Tiểu cầu bị hắn cầm trên tay, nó vẫn rung động, đèn đỏ nhấp nháy. Hắn cẩn thận xem xét tiểu cầu một lúc lâu, nhưng vẫn không có nhìn ra xảo diệu chỗ nào. Hắn có chút nghi hoặc nói:

- Mục tiêu của Nữ nhân này hình như là ta. Nhưng ta không biết, tại sao đối với ta nàng lại chú ý.

Duy A nhìn quanh bốn phía, tựa hồ đang tìm cái gì. Trần Mộ không khỏi hỏi:

- Ngươi đang tìm cái gì?

- Hồ cá.

Duy A ánh mắt tự nhiên, Trần Mộ toát mồ hôi.

Khi Lô Tiểu Như tỉnh lại, trước mặt nàng đứng hai người. Trần Mộ đã trở lại diện mục bình thường. Lô Tiểu Như rất nhanh nhận ra ai đánh lén mình , âm thanh non nớt như thiếu niên, cùng người trẻ tuổi kia ăn khớp.

Hai người đứng trước mặt nàng, Trần Mộ lạnh lùng nhìn nàng, còn Duy A, căn bản không cần biểu lộ bất cứ gì, nhìn cũng đã lãnh khốc. Lô Tiểu Như trong lòng âm thầm khiếp sợ, một lớn một nhỏ này, nhìn qua có vài phần giống nhau, vừa nhìn đó là thầy trò. Người Tuổi trẻ đã lợi hại như vậy, vậy người kia , thực lực phỏng chừng khó đoán. Tâm tư thay đổi thật nhanh, nàng hiểu được tình cảnh, lúc này mà đùa bỡn, không phải là chuyện tốt. Nếu như chỉ có một mình thiếu niên, nàng còn cân nhắc có thể dùng nhan sắc dụ hoặc, nhưng có hai người, chiêu này tự nhiên không đắc thủ.

Hơn nữa nàng am hiểu sâu lòng người, vừa chạm đến con ngươi Duy A, nàng liền biết người này tâm chí giống như sắt thép, tàn nhẫn với bất cứ ai. Người như thế trước mặt, bất cứ thủ đoạn gì đều là phí công.

Nàng cực kì nhu thuận, hỏi là trả lời, biểu hiện phi thường tốt đẹp. Rất nhanh, Trần Mộ liền biết rõ sự tình. Hắn không nghĩ tới, chính mình sử dụng thông tin trận lại đưa tới tai họa bất ngờ như thế. Hắn căn bản không nghĩ thông tin trận làm cho người ta thèm thuồng. Hắn lúc này mới hiểu giá trị thông tin trận cùng Thiên lý tạp trên tay. Bất quá hắn không có dã tâm, vốn xem chúng nó không đáng một đồng.

Trong lòng than nhẹ, thế giới này luôn luôn tràn ngập phân tranh. Hắn lúc này mới hiểu được tiểu cầu trong tay tại sao lại rung động, hiểu được Lô Tiểu Như tại sao chọn mình làm mục tiêu.

Trần Mộ lập tức ngắt thông tin trận, vì an toàn. Hắn thậm chí đem thiên lý tạp trong độ nghi rút ra.

- Xử lý Nàng làm sao bây giờ?

Trần Mộ chỉ vào Lô Tiểu Như hỏi. Lô Tiểu Như đột nhiên khẩn trương lên. Vận mệnh của mình tới lúc rồi.

“Giết.” Duy A vẻ mặt hờ hững. Lô Tiểu Như sắc mặt trở nên tái nhợt.

Mặc dù đoán trước kết quả, nhưng Trần Mộ vẫn cảm thấy khó thể tiếp nhận. Trong chiến đấu giết chết địch nhân, hắn không ngại, nhưng như vậy giết chết Lô Tiểu Như, hắn cảm giác làm không được.

- Có cách nào khác hay không?

Trần Mộ do dự một chút hỏi.

Liếc mắt nhìn một cái. Duy A nói:

- Đây là phương pháp an toàn nhất. Bất quá, quyền quyết định do ngươi.

Đây là ước định giữa Trần Mộ cùng Duy A, một khi hai người ý kiến trái nhau, Trần Mộ có được quyền quyết định cuối cùng. Duy A đối với ước định chấp hành tuyệt đối.

Trần Mộ cũng biết Duy A nói rất chính xác , nhưng hắn vẫn bất đồng. Tại sâu trong nội tâm, hắn tự nhận chính mình chẳng qua là một chế tạp sư, nhất thời cảm giác khó làm được chuyện này.

- Ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì. Ta tin tưởng các ngươi nhất định cần người, ta sẽ nấu cơm. Sẽ chiến đấu, cái gì cũng làm.

Lô Tiểu Như thấy Trần Mộ có chút do dự. Vội vàng nói. Nàng bổ sung một câu:

- Ta có biết thuật hóa trang, bọn họ khẳng định không nhận ra ta.

Vừa nói ý nghĩ của nàng cũng dần dần minh bạch hơn, ngữ khí cũng trở nên trấn định hẵn lên:

- Ta có thể dẫn bọn ngươi vào Trung Châu tập đoàn, ta biết phòng thí nghiệm ở đâu. Các ngươi có thể tra rõ bọn họ tại sao lại nhằm vào các ngươi. Nếu như các ngươi không cách nào tín nhiệm ta, có thể cho ta ăn độc dược, như vậy sẽ không lo lắng về ta.

Trần Mộ nhìn Duy A, thần kỳ thay Duy A lần này gật đầu:

- Nói như vậy, ta cũng có thể chấp nhận.

Trần Mộ sửng sốt, hắn không thể tin được Duy A dễ dàng bị thuyết phục. Chỉ thấy Duy A móc ra một mảnh dược hoàn không biết gì, nhét vào miệng Lô Tiểu Như.

- Đây là thuốc gì?

Trần Mộ có chút tò mò hỏi, Duy A biết sử dụng độc dược cũng không đáng ngạc nhiên, tại trong thôn, ai nấy đều biết ít nhiều, nhất là Lý Độ Hồng.

- Nó không có tên, ta phát minh ra.

Duy A rất bình tĩnh nói:

- Chỉ có ta cùng tiểu quỷ phối chế, ta dạy hắn . Nó tác dụng đau nhức, trong một tháng, phải dùng loại khác khống chế.

Hắn đột nhiên dừng lại, cúi đầu suy nghĩ một chút:

- Ta nhớ lầm . Tiểu quỷ cho tinh tinh thử nghiệm , là hai mươi tám ngày.

Lô Tiểu Như sắc mặt càng trắng không còn chút máu. Nàng cố nén cảm giác nôn mửa bốc lên trong ngực, tận lực trấn tĩnh. Trần Mộ hoàn toàn hiểu, trong sâm lâm, độc dược là một thủ đoạn rất hữu dụng. Chúng nó cùng các công cụ khác không hơn gì nhau, sống đủ lâu tại đó nên Trần Mộ rất rõ ràng khả năng dụng độc của đám thôn dân.



Thật sự rất khó tưởng tượng gã bạo lực như Duy A cũng cảm thấy hứng thú với độc dược.

- Ta tưởng ngươi sẽ không bỏ qua cho nàng.

Trần Mộ cười cười, không nặng lòng, hắn cảm giác được dễ dàng rất nhiều.

- Nàng sẽ nấu cơm.

Duy A rất tự nhiên nói, tiếp theo bổ sung một nhận xét:

- Ngươi nấu khó ăn lắm.

Địa phương này ở lâu không tốt, Trần Mộ cùng Duy A liền quyết định quay về Thiên Cánh. Khi đến nơi, Trần Mộ vẻ mặt ngạc nhiên, cả tòa nhà mấy tầng trên cao cơ hồ bị phá hủy. Hắn thậm chí thấy nửa đoạn máng nước còn lại, phòng huấn luyện đã không thể dùng. Mà để cho Trần Mộ phẫn nộ chính là chế tạp thất của hắn. Vì thành lập chế tạp thất này, đã tiêu hao gần tất cả âu địch, mắt thấy kết quả sắp hoàn thành, ai ngờ lần này hoàn toàn bị phá hủy.

- Nơi này không có cách nào để ở.

Trần Mộ nhìn thoáng qua trên bầu trời. Trên bầu trời, không ngừng có tạp tu hướng nơi này tập hợp, đại chiến mới vừa rồi gần như phá hủy khu tây bắc La Dữu thành. Xa xa không ngớt các dạng tạp tu hướng nơi này chạy tới. Dễ thấy nhất là lực lượng duy trì trị an cảnh bị tạp tu đoàn với đồng phục chiến đấu. Mặt khác rất đông còn lại là y vụ tạp tu, bọn họ phần lớn đến từ các hệ thống điều trị. Hai lực lượng này rất nhanh ổn định cục diện. Một ít tạp tu khác. Cũng bắt đầu hỗ trợ lục soát cứu người trong đống đổ nát.

Mỗi người vẻ mặt đều bi thương. La dữu thành đã thật lâu không có xuất hiện tình huống như vậy, trận chiến đấu này lan ra một phạm vi rất lớn, hơn nữa nơi này lại là khu dân cư, thương vong phi thường thảm trọng, khắp nơi có thể nghe được tiếng kêu khóc thê thảm. Có người nửa phần thân thể bị chôn vùi. Có người chân bị đè gãy. Có người cả người cháy đen không nhận ra diện mục.

Từ trên cao, có thể rõ ràng chứng kiến tình cảnh phía dưới. Không biết từ đâu, Trần Mộ trong lòng đau xót, hắn không nói gì. Điều khiển khí lưu tạp từ trên lầu phi xuống dưới. Duy A không nói gì, theo sát Trần Mộ. Lô Tiểu Như thấy thế, vội vàng cũng đi theo.

Ba người không nhiều lời, vừa chạm đất liền bắt đầu cứu người. Lô Tiểu Như sợ bị nhận diện, đã thay đổi một bộ đồ nam giới đầy bụi bặm, hơn nữa trên mặt hơi cải biến, nhất thời thay đổi khí chất.

Ba người hiệu suất rất nhanh, thoáng cái đã cứu ra sáu người, trong đó có hai cô gái và một đứa bé. Nhìn thảm trạng bọn họ. Trần Mộ tâm trạng xót xa thêm, hắn từ nhỏ mặc dù cực khổ không ít. Nhưng thảm trạng như vậy. Chưa bao giờ nhìn thấy.

- Nơi này có một người!

Lô Tiểu Như trong thanh âm mang theo một tia lo lắng:

- Ta khênh không nổi vật đè bên trên!

Trần Mộ vội vàng đi qua, một cô bé bị một cây xà ngang đè phía dưới. Hai người khom lưng mới có thể thấy khuôn mặt nhỏ nhắn sắc mặt rất tệ, chân trái bị thanh xà đè lên, trên mặt đất còn một vết máu thật lớn.

- Cô bé bị thương, phải cứu nhanh lên, nếu không sẽ không ổn đâu!

Lô Tiểu Như vội vàng nói, trong mắt của nàng hiện lên một tia lo lắng vô cùng.

Trần Mộ hơi ngơ ngác, lúc này nhìn Lô Tiểu Như hoàn toàn nhưmột người khác. Không có phong tình vạn chủng, cũng không có chút nào quyến rũ, quần áo nam giới, mặt bám đầy bùn đất không che đậy được lo lắng, ánh mắt trong sáng vô cùng.

Cảm giác phát ra, đống đổ nát mỗi một chỗ kết cấu dần dần trở nên rõ ràng hơn. Trần Mộ hơi hơi nhắm hai mắt, trịnh trọng.

Lô Tiểu Như thất kinh, chẳng lẽ hắn cảm giác được kết cấu bên trong? Nàng nhìn Trần Mộ như nhìn thấy quái vật. Cảm giác có thể làm cho con người lục thức trở nên nhạy cảm, nhưng nhạy cảm có hạn độ . Trong nhiều lúc, nó đối với năng lượng ba động càng thêm nhạy cảm, đây là cảm giác bình thường.

Song, trên đời này, luôn luôn tồn tại những điều không thể, cảm giác cũng không ngoại lệ. Mỗi một phương pháp rèn luyện sẽ tạo một loại cảm giác có tính chất khác nhau. Tỉ như cảm giác am hiểu khống chế, cảm giác bộc phát lực, cảm giác am hiểu biến hóa.

Phương pháp rèn luện để am hiểu cảm giác vật lý kết cấu cũng có. Nổi tiếng nhất đó là liên bang tổng hợp học phủ với “vật luyện pháp tắc”. Phương pháp rèn luyện loại cảm giác này có lịch sử đã lâu, liên bang tổng hợp học phủ sau khi sưu tầm ra, tiến hành cải tiến phương pháp rèn luyện cảm giác. Đặc điểm lớn nhất của nó là, có thể cảm nhận được tất cả biến hóa vật lý chung quanh.

Cho nên dễ thấy người học tập vật luyện pháp tắc bước đi thường thường đều là nhắm mắt lại. Vật luyện pháp tắc tính thực dụng kì thật cũng không nhiều, tạp tu trong lúc chiến đấu, năng lượng ba động mới là mấu chốt chân chính. Ai có thể đủ cảm giác đến năng lượng ba động, là có thể nắm quyền chủ động trong chiến đấu. Thiên hạ hiện giờ, tạp tu đa phần là tạp tu viễn trình. Bọn họ chiến đấu thường cách xa nhau mấy ngàn thước. Mà ba nhận hay năng lượng thể đều có tốc độ cực nhanh, chỉ dựa vào lực lượng thân thể căn bản không cách nào né tránh. Mà một khi năng lượng ba động bị đối phương bắt được, có nghĩa là ngươi nên sớm tránh né, hoặc là thi thố cách ứng đối khác. Chờ công kích đi trước mặt, ngươi mới phát hiện, vậy chỉ có đường chết.

Vật luyện pháp tắc huấn luyện ra loại cảm giác có thể cảm nhậm phạm vi cũng chỉ hai mươi thước. Mà nếu như ba nhận bay đến cách ngươi hai mươi thước ngươi mới phát hiện, cơ bản tuyên cáo ngươi chết chắc.

Vật luyện pháp tắc sở dĩ nổi tiếng, là bởi vì ba mươi năm trước, liên bang tổng hợp học phủ từng xuất hiện một tạp tu quái dị chuyên tu vật luyện pháp tắc. Hắn là một tạp tu cận chiến, cực kì tinh thông chiến đấu. Song, hắn tinh thần cực kì hiếu sát, năm đó tạp tụ chết ở trên tay hắn hằng hà sa số, trong đó có rất nhiều người thanh danh hiển hách.

Nhưng kẻ được xem là tâm thần này trong mắt dân thường có danh vọng rất cao. Rất nhiều bình dân cuồng nhiệt sùng bái hắn, đến bây giờ, vẫn có vô số người truyền tụng sự tích của hắn. Hắn đối với bình dân vô cùng thân thiện, truyền thụ cho bọn họ các loại kĩ nghệ. Nhưng một khi biết đối phương là tạp tu, thì rất dễ dàng khiêu chiến.

Nhân vật nổi danh trong lịch sử đó là quái tạp tu Tây Trạch! Những hành động của hắn năm ấy, làm cho liên bang tổng hợp học phủ nhận một áp lực cực lớn, ngũ đại học phủ và liên bang nhất tề gây áp lực. Dưới sự bất đắc dĩ, liên bang tổng hợp học phủ phái ra mười thành viên vây bắt hắn, muốn đem Tây Trạch về giáo huấn. Song không ngờ, mười người này không ai sống sót. Liên bang tổng hợp học phủ tức giận, phái ra một nhóm do năm mươi cao thủ tạo thành, cầm đầu là đệ nhất cao thủ Mạt Phu Sát Khoa của liên bang tổng hợp học phủ năm đó, cũng là người hiện giữ chức hiệu trưởng liên bang tổng hợp học phủ bây giờ.

Trận chiến ấy, kéo dài ba tháng, Tây Trạch dẫn dụ nhóm cao thủ tạp tu đoàn đuổi theo qua sa mạc, núi cao, ao đầm, rừng cây. Đến cuối cùng, tạp tu đoàn hùng hậu nhất trong lịch sử liên bang tổng hợp học phủ còn sống trở về chỉ có mười ba người. Mười ba người này, sau này trong liên bang đều nổi danh là nhờ thất bại này.

Tây Trạch cuối cùng bị Mạt Phu Sát Khoa đã thương trốn vào nơi nổi danh tử vong chưa bao giờ có người nào dám vào “Hải miên ao đầm”, từ đó về sau tiêu thanh biệt tích.

Cũng bởi vì Tây Trạch, liên bang tổng hợp học phủ vật luyện pháp tắc nguyên là phương pháp rèn luyện cảm giác bình thường bổng trở nên nổi tiếng toàn liên bang mọi người đều biết. Từ đó đến nay, mặc dù có vô số đệ tử tu tập vật luyện pháp tắc, nhưng không người nào đạt tới trình độ của Tây Trạch năm đó.

Lô Tiểu Như suy niệm trong đầu, chẳng lẽ hắn là đệ tử liên bang tổng hợp học phủ?

Bất quá nàng cẩn thận đánh giá Trần Mộ lại, lập tức nhìn ra rất nhiều điều không tương xứng. Trần Mộ ăn mặc, đơn giản đến không thể đơn giản hơn. đệ tử Lục đại học phủ hưởng chế độ rất cao, so với cao cấp tạp tu còn cao hơn nhiều. Liên bang tổng hợp học phủ nằm ở trung tâm kinh thành, các phương diện tiêu dùng còn lớn hơn nữa, trường học đãi ngộ đệ tử các loại chế độ phúc lợi càng thêm phong phú, quả quyết không ăn mặc keo kiệt như thế.

Để cho nàng cảm giác được không đúng là khí chất Trần Mộ. Xem ra, thiếu niên này mặc dù còn hơi non nớt, nhưng trên người không có phong phạm đệ tử danh gia, trái ngược, cho nàng cảm giác như một người gia nhập tạp tu đoàn từ nhỏ.

Nhưng trước nàng việc rỏ ràng đang phát sinh, thiếu niên này đang thăm dò kết cấu đống đổ nát. Hai người này quả nhiên là tràn ngập cổ quái, một người như người máy, người kia mặc dù nhìn rất tầm thường, nhưng lại am hiểu vật lý cảm giác.

Lô Tiểu Như cảm thấy cổ quái, mà không hề sợ hãi. Cho dù đối phương học tập chính là vật luyện pháp tắc, nàng cũng không thấy đượccó điểm nào sợ hãi. Hàng năm người học tập vật luyện pháp tắc nhiều vô số, nhưng tới giờ, cũng mới có được một Tây Trạch mà thôi.

Trần Mộ mở mắt ra, hướng bên phải đi hai bước, tới một chỗ ngay xà ngang.

- Chuẩn bị nhé, ta sẽ dỡ thanh đà này lên, ngươi lập tức kéo cô ấy ra. Động tác phải nhanh, ta chỉ chịu được ba giây.

Trần Mộ nhìn Lô Tiểu Như, trịnh trọng nói.

Dỡ lên? Lô Tiểu Như choáng váng. Nàng xem chừng đà ngang này đường kính ước chừng có gần năm thước, mặc dù phần lớn là hợp kim nhẹ, nhưng cũng không phải sức người có thể dịch chuyển . Càng huống chi, mặt trên vẫn chất đống rất nhiều gạch đá , sức nặng kinh người.

Ngó lại hình thể Trần Mộ, nàng càng thêm nghi ngờ hắn có khùng hay không. Bất quá nàng cũng không dám hoài nghi, mà là thử dò xét nên chỉ chỉ thanh đà :

- Nó? Dỡ lên ?

- Đúng.

Trần Mộ không có nói nhiều, hai tay nhẹ nhàng đặt vào dưới thanh đà.

Cùng các "Tạp ghiền"

Mình có một số việc phải làm gấp nên thời gian tới sẽ không dành nhiều cho việc biên bài, không biết có bạn nào có nhiệt tình ủng hộ mình cho Tạp chạy đều đều không, mình rất cám ơn. Nói chung là diễn lại cho gọn câu thôi. Nếu muốn thử sức thì nhắn cho mình, mình gửi các bản dịch thô cho các bạn, chúng ta cùng làm cho vui.

Mí lại, chạy nhanh nhanh cho kịp bạn bè chung quanh kẻo lại mang tiếng "đạo tạp" thì hơi buồn

Rất mong anh em ủng hộ

:00 (67)::00 (67)::00 (67)::00 (67):

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tạp Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook