Tất Cả Bạn Học Đều Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi
Chương 29: Lớp Học 29
Giang Tại Hà
28/11/2024
Editor: Yuki
Khi cuộc khẩu chiến giữa hai người họ trở nên "sóng gió dữ dội" quá mức, đến buổi chiều, chuyện này đã bị người ta truyền đến tai giáo viên chủ nhiệm Lý Tuyết.
"Đứng ngay ngắn!"
Vừa đến văn phòng, Lý Tuyết không chút khách khí mở lời: "Hàng ngày tôi dạy các em như thế nào? Bảo các em học hành mà các em lại yêu đương?"
Thành Ngạo: "Cô giáo, chúng em không..."
Bộp!
Lý Tuyết dùng sức ném quyển sách xuống, "Còn muốn biện minh à!"
Cô ấy dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía họ, hai người bọn Thành Ngạo lập tức không dám nói thêm lời nào.
Ai hiểu được, tự nhiên đối diện với chủ nhiệm bọn họ lại thấy sợ hãi?
Lý Tuyết lại mắng họ một trận xối xả, may mắn là giữa chừng Hà Tâm vào.
Cô ấy vội vàng kéo Lý Tuyết lại, "Cô Lý, cô đừng mắng nữa, nghe họ giải thích đã."
Bọn nhóc Tiền Vọng những ngày này hành xử quá ngược đời, họ chốc lát đã trở thành người nổi tiếng của trường học này, chuyện họ tỏ tình lẫn nhau đến cô ấy ở tận trong văn phòng xa xôi cũng đã sớm nghe đến. Nhưng theo hiểu biết của cô ấy về hai người này, họ căn bản không có tình cảm, để họ trốn học có lẽ là chuyện quen thuộc, nhưng yêu đương...
Giống như Lâm Đại Ngọc* và Voldemort* ghép cp vậy, quá vô lý.
(*)Lâm Đại Ngọc (phồn thể: 林黛玉; bính âm: Lín Dàiyù), tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần.
(*)Voldemort
Lý Tuyết vừa rồi cũng chỉ là tức giận mà mất lý trí, bây giờ cô ấy bình tĩnh lại cũng nhận ra điều bất thường, chỉ là cô ấy nghĩ đến hai đứa không ra gì này hàng ngày trốn học, cô ấy liền không nhịn được lườm họ một cái --
"Tôi cho các em cơ hội giải thích."
Hai người Tiền Vọng nhìn nhau.
lời mắng chửi.
Họ cũng chỉ là học theo Trì Dư một số thành ngữ thơ cổ thôi mà, chắc không bị gì đâu nhỉ?
Nghĩ đến đây, họ trình bày rõ ràng nguồn gốc của những thành ngữ đó, ngượng ngùng giải thích rằng họ nói như vậy, chỉ là tưởng rằng những thành ngữ đó là mắng chửi.
Lý Tuyết: "..."
Lý Tuyết: "Vậy mắng chửi là tốt lắm sao?"
"Không phải... chúng em..." Tiền Vọng linh hoạt nảy ra ý tưởng, nói: "Thực ra đây chỉ là cách chào hỏi mà em và cậu ấy đã thỏa thuận từ trước."
"Đúng vậy." Thành Ngạo phụ họa đồng tình.
Lý Tuyết: "..."
Dù là lời tục tĩu hay lời yêu thương đều không phải là cách chào hỏi tốt đẹp.
Chẳng lẽ là cô ấy đã già, không theo kịp suy nghĩ tân tiến của lớp trẻ?
Cô ấy ngẩng đầu nhìn trần nhà, hỏi: "Các em thực sự không có ý định yêu đương?"
Tiên Vọng: "Chuyện đó hoàn toàn không thể! Em có đánh cậu ta nhập viện cũng không thể yêu đương với cậu ta!"
Thành Ngạo: "Em cũng vậy."
Lý Tuyết đột nhiên nhìn họ với ánh mắt đầy thương hại, có vẻ như hai đứa ngốc này thực sự không hiểu ý nghĩa của những thành ngữ đó. Cô ấy lấy ra một quyển từ điển to như viên gạch ném cho họ: "Tự mình đi tra những thành ngữ đó đi."
Hai người lại nhìn nhau không nói nên lời, nhưng lần này vì có sự "áp lực" từ chủ nhiệm, họ đành nhận lấy quyền từ điển.
Để hai người sâu sắc nhận ra vấn đề của mình, Lý Tuyết cùng Hà Tâm âm thầm rời đi, để lại văn phòng cho hai người họ.
Hai người vất vả tra xong những thành ngữ đó: "..."
Hóa ra toàn là tình yêu!
Trì Dư, tình yêu của em * yêu em *** mật ngọt bíp bíp bíp.....
(*) lời hay ý đẹp hahahaha
Hắt xì!
[Cũng chưa đến mùa đông, sao lại cảm lạnh rồi? Chẳng lẽ là bài kiểm tra tuần sau thổi vào mặt tôi?]
Hệ thống: [ Cậu đã tốt nghiệp đại học rồi, còn quan tâm đến bài kiểm tra cấp ba à?]
[Nói cũng phải.]
Câu thoải mái ngồi trong đình nghỉ mát của khu vườn.
Những học sinh khác đến đây học tập: không ai không căm ghét mỗi một học sinh giỏi giấu mình.
Thật đáng ghét!
Họ cũng muốn tốt nghiệp đại học rồi mới quay lại học cấp ba.
[Ai nha, tôi nói hệ thống của tôi, sao cậu không phát hiện ra hai người bọn Tiên Vọng vậy, hóa ra một trong số họ đã sớm chạy đến đây rồi, nhưng...]
[Ánh mắt của Tiên Vọng sao lại... đây oán trách như vậy?]
Tiền Vọng, người tự cho mình là độc ác, lén lút nhìn chằm chằm từ dưới bóng đám đông: chính Trì Dư trong đình nghỉ mát kia đã khiến họ bị cô Lý mắng một trận.
Cậu ta sắp vặn vẹo! U ám! Hung tợn nhìn chằm chằm vào cậu!
Hệ thống: [À, vừa rồi Thành Ngạo cõng cậu ta đi mua vở bài tập toán, cậu ta làm sao không oán trách được?]
[ Cậu ta mua vở bài tập, thật là hiếm thấy.]
Tiền Vọng: *** mịa! Thằng nhóc đó thật sự đã thay đổi tính cách à?
Hệ thống: Trong cốt truyện mới cập nhật, nói rằng Cậu ta muốn học tốt toán, sau đó tính toán xem ai trong số họ và Tiền Vọng tìm ra nhiều thành ngữ hơn. Tuy nhiên, câu hỏi của Thế Nam không khó, có thể Cậu ta tính toán một hồi sẽ lật ngược tình thế, trở thành một học sinh giỏi.]
*** mịa!
Tiền Vọng, người đang phun trào cảm xúc, hoàn toàn không chú ý đến mấy câu ở giữa của hệ thống, chỉ hiểu được những từ đâu và cuối, kết hợp lại chính là... Thành Ngạo muốn phản bội liên mình học kém của họ, muốn âm thầm học hành!
Việc cậu ta học tập và đảo ngược tình thể trở thành học sinh giỏi không phải là điểm chính, điểm chính là Thành Ngạo, cái tên chuyên ức hiếp người khác này, ngay cả khi chỉ cao hơn mình một điểm, cậu ta cũng sẽ khoe khoang không ngừng, loi nhoi quanh tai Tiên Vọng chế giễu!
Giống như thứ mà đồi phương có thêm không chỉ là một điểm, mà là mạng sống của cậu ta vậy đó!
Nghĩ đến những điều này, Tiền Vọng âm thầm nắm chặt tay, học hà, một điểm hả, cậu ta cũng có thể vượt qua đối phương một điểm ở môn học mà đổi phương không giỏi!
Chiến thắng đổi phương bắt đầu từ việc nhận biết thành ngữ.
Sau đó cậu ta đã mua một quyển thành ngữ bốn chữ, để đảm bảo, cậu ta thậm chí còn mua thêm một quyển ngữ pháp tiếng Anh, chỉ để ngày điểm số được công bố, cậu ta có thể bất ngờ đánh bại Thành Ngạo.
Thành Ngạo cũng có suy nghĩ tương tự, vì vậy mỗi người họ mua một quyển toán và ngữ pháp, một người mua thành ngữ và ngữ pháp.
____
Thứ Năm tuần sau.
Ngày hôm đó, điểm số của tất cả các môn đã được công bố, Thành Ngạo cầm tờ đề thi toán mới ra lò mà cười thỏa mãn,
Trước đây điểm toán của cậu ta cũng cao hơn Tiền Vọng hai ba điểm, nhưng bây giờ cậu ta không còn là cậu ta của ngày xưa, còn Tiền Vọng vẫn là Tiền Vọng của ngày xưa, đến lúc đó cậu ta cầm tờ đề thì tăng điểm này, chắc chắn sẽ khiến đồi phương ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.
Ai bảo lần trước Tiên Vọng chế giễu bài văn của cậu ta toàn viết sai?
____
Một ngày khác trên sân tập, lúc này gió lạnh thổi qua, Tiền Vọng chủ động thách đâu. Thành Ngạo, người đã sớm đến buổi hẹn, cười toe toét miệng.
Lần này, cậu ta muốn trả lại gấp bội những sự nhục nhã đã qual
Khi gió hè nít gào, Tiên Vọng bước trên cát đá trên sân tập định mệnh này, lúc đó Thành Ngạo thu lại nụ cười phô trương, chỉ dùng giọng điệu bình tĩnh mở lời:
"Khi ta lấy ra tờ đề thi toán hai mươi điểm, không biết các hạ sẽ đối phó như thế nào?"
Tiền Vọng cười nhạt một tiếng, cậu ta lấy ra tờ đề thi ngữ văn cũng hai mươi mấy điểm, nói:
"Thì ta sẽ lấy ra bài văn không một lỗi chính tả, cùng với tờ đề thi tiếng Anh vừa mới đạt hai mươi điểm của ta để đối phó."
Nói đến cuối cùng, cậu ta không thể kìm nén được ý cười, lần này đối phương chắc chắn không còn cách nào.
Tuy nhiên, Thành Ngạo cũng lấy ra tờ đề thi tiếng Anh giống hệt cậu ta, lạnh lùng cười nhạt: "Ta đã biết trước ngươi sẽ gian lận, vì vậy ta cũng đã chuẩn bị!"
"Đệch!" Tiền Vọng hét lớn, "Ngữ văn tôi được hai mươi hai, tôi không tin cậu có thế vượt qua tôi!"
Thành Ngạo: "Thật trùng hợp, tôi toán cũng hai mươi hai, đó là độ cao mà cậu mãi mãi không thể chạm tới."
Tiên Vọng: "Tôi còn có tiếng Anh, có gan thì cậu so với tôi!"
Để vượt qua Thành một hai điểm, những ngày trước cậu ta đã thức đêm đọc sách, quả nhiên công sức không phụ người có lòng, khi tờ đề thi được phát xuống, điểm tiếng Anh của cậu ta cao hơn trước đó đến năm điểm!
"Đệch đệch!" Thành Ngạo cũng hét lớn, "Sao điểm thi tiếng Anh của cậu lại giống y hệt của tôi vậy!"
Hai người lập tức có vẻ mặt như mất hết tinh thần.
Một bạn học sinh nào đó tên Trì Dư đi ngang qua
[Quả nhiên, họ đã hòa điểm với nhau, chờ đã, cả hai chồng chồng đều có điểm số giống hệt nhau, quả thực là tâm linh tương thông. Cùng nhau kém, cùng nhau tốt, cùng nhau âu yếm yêu thương đến đây bạc răng long.]
Tiền Vọng, Thành Ngạo: Răng long cái đầu cậuuuu!
Sao mặt hàng này lại ở đây?
Cùng đồi phương đầy bạc răng long?
Xui xẻo.
Từ đó suy ra chỉ cần điểm số không giống đồi phương, là có thể tránh được kết cục này.
Hai vị đại thần hiểu biết đã suy đoán như vậy.
Sau này của sau này, lớp hai của trường Thể Nam xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ, bên trong có hai người nỗ lực hết mình. Họ không phải là học sinh giỏi bấm sinh như Lâm Tích, Tiêu Nhiên, cũng không phải là học biểu ẩn ấp như Sở Dương Kỳ Thúc, mà là hai học kém chính hiệu Tiền Vọng và Thành Ngạo, những người trốn học không sách không đốt.
Thời gian tan học, các học sinh khác đều đang nghỉ ngơi, trong khi hai người họ vẫn đang miệt mài viết lách.
[Lợi hại thật, Thành Ngạo đã học được ý nghĩa của "tình hữu độc chung", viết tên mình cũng không sai, đợi một thời gian nữa ắt sẽ trở thành người tài.]
Tiên Vọng vừa chuẩn bị nghỉ ngơi: Con khỉ! Ai cũng có thể vượt qua cậu ta trong môn Văn, chỉ có Thành Ngạo, cái đồ ức hiếp người đó không được!
[666, thật sự là động lực của tình yêu, Tiên Vọng vừa làm xong năm bài toán, lại tiếp tục làm bài văn, còn lấy sách ngoại khoa. Cậu ta thực sự, vì muốn sau này có cuộc sống tốt đẹp với đối phương mà không ngừng cố gắng. Còn Thành Ngạo, cũng đang vì tương lai của họ mà nỗ lực, a a a, họ quả thực yêu đối phương sâu đậm.]
Thành Ngạo cũng vừa chuẩn bị nghỉ ngơi: Nghỉ ngơi? Chỉ có những học kém không có không gian phát triển như Tiên Vọng mới nghĩ đến nghỉ ngơi! Chứ như cậu ta, người tương lai chắc chắn có ích cho xã hội, thì không bao giờ nghỉ ngơi!
Chỉ là mười quyển sách luyện tập mà thôi, cậu ta sẽ viết hết tất cả!
Tiền Vọng cao hơn cậu ta hai môn, cậu ta sẽ cao hơn đồi phương năm môn!
[Trời ơi, viết bài tập đã vất và như vậy, nhưng hai người vẫn cứ lúc có lúc không nhìn nhau. Điều này giống như hai người trên chiến trường, trong mưa đạn dày đặc vẫn có ảnh mất lưu luyến, vô tình rải xuống một gói đường mang tên Kẹo Ngọt Cp.]
Tiền Vọng, Thành Ngạo: Hử!
Có thể cao hơn đổi phương hai ba điểm, yêu đồi phương thì có sao?
I love you.
Me too.
Tiết tự học buổi tôi hết giờ, Trì Dư rời đi trước rồi quay đầu nhìn lại lớp học, nơi Tiền Vọng và Thành Ngạo vẫn đang miệt mài viết lách.
[Thực là, tình yêu khiến con người tiến bộ.]
Bên trong, hai người từ sáng đến tối hồn phách như muốn bay ra ngoài: Cậu tốt nhất nên nhanh chóng rời đi trước khi chúng tôi đi đến cực đoan phát điên, nếu không chúng tôi sẽ lập tức chết ngay trước mặt cậu để ăn vạ cậu tội giết người! Trì Dư không hề hay biết...
HỂ..?
[Chiếc cặp sách to đùng của tôi đâu rồi?]
Nhan Hy, thừa dịp lúc cậu mất tập trung để lấy đi cặp sách: "..."
Vẽ sau phải nói thế nào nhỉ? Anh chỉ mới đọc đến phần nữ chính nhỏ bé của trường học bị chàng trai nhà giàu ngầu lòi cưỡng chế lấy đi cặp sách, rồi... tiếng chuông tan học vang lên.
Làm một tổng giám đốc lạnh lùng kiêu ngạo chắc không sai, điều này có thể thu hút sự chú ý của đối phương.
Nghĩ như vậy, dưới mí mắt của Trì Dư, anh cầm cặp sách của đối phương, chạy!
Trì Dư:?
Hệ thống: [Nhóc hủ nam, cậu có phải đang có rất nhiều dấu chấm hỏi trên đầu đúng không? Chạy theo xem sẽ biết."
[Được thôi... Dù sao cũng đang tiện đường.]
Nhan Hy vừa bước ra ngoài không lâu: Làm như vậy quả nhiên có thể thu hút sự chú ý của đối phương.
Hừ, người đàn ông kia, tôi đã thành công thu hút sự chú ý của cậu.
"Ê," Trì Dư dừng xe đạp bên cạnh chân anh, lại là kiểu nói lạnh lùng: "Đã lấy cặp sách của tôi đi rồi, thì lên xe đi."
[Trời ạ, hôm nay tôi để rất nhiều sách bên trong, với thân hình nhỏ bé của Nhan Hy, nếu thực sự phải mang về, không chừng sẽ bị nén thành người hai chiều.]
Nhan Hy: Mặc dù không hiểu ý nghĩa của người hai chiều, nhưng lại có xe đạp nhỏ để ngồi.
Anh tự nhiên ngồi phía sau, đặt cặp sách lên hai đầu gối.
Giống như nữ sinh nhỏ bé đang chờ đợi bạn trai trùm trường của mình.
Khi cuộc khẩu chiến giữa hai người họ trở nên "sóng gió dữ dội" quá mức, đến buổi chiều, chuyện này đã bị người ta truyền đến tai giáo viên chủ nhiệm Lý Tuyết.
"Đứng ngay ngắn!"
Vừa đến văn phòng, Lý Tuyết không chút khách khí mở lời: "Hàng ngày tôi dạy các em như thế nào? Bảo các em học hành mà các em lại yêu đương?"
Thành Ngạo: "Cô giáo, chúng em không..."
Bộp!
Lý Tuyết dùng sức ném quyển sách xuống, "Còn muốn biện minh à!"
Cô ấy dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía họ, hai người bọn Thành Ngạo lập tức không dám nói thêm lời nào.
Ai hiểu được, tự nhiên đối diện với chủ nhiệm bọn họ lại thấy sợ hãi?
Lý Tuyết lại mắng họ một trận xối xả, may mắn là giữa chừng Hà Tâm vào.
Cô ấy vội vàng kéo Lý Tuyết lại, "Cô Lý, cô đừng mắng nữa, nghe họ giải thích đã."
Bọn nhóc Tiền Vọng những ngày này hành xử quá ngược đời, họ chốc lát đã trở thành người nổi tiếng của trường học này, chuyện họ tỏ tình lẫn nhau đến cô ấy ở tận trong văn phòng xa xôi cũng đã sớm nghe đến. Nhưng theo hiểu biết của cô ấy về hai người này, họ căn bản không có tình cảm, để họ trốn học có lẽ là chuyện quen thuộc, nhưng yêu đương...
Giống như Lâm Đại Ngọc* và Voldemort* ghép cp vậy, quá vô lý.
(*)Lâm Đại Ngọc (phồn thể: 林黛玉; bính âm: Lín Dàiyù), tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần.
(*)Voldemort
Lý Tuyết vừa rồi cũng chỉ là tức giận mà mất lý trí, bây giờ cô ấy bình tĩnh lại cũng nhận ra điều bất thường, chỉ là cô ấy nghĩ đến hai đứa không ra gì này hàng ngày trốn học, cô ấy liền không nhịn được lườm họ một cái --
"Tôi cho các em cơ hội giải thích."
Hai người Tiền Vọng nhìn nhau.
lời mắng chửi.
Họ cũng chỉ là học theo Trì Dư một số thành ngữ thơ cổ thôi mà, chắc không bị gì đâu nhỉ?
Nghĩ đến đây, họ trình bày rõ ràng nguồn gốc của những thành ngữ đó, ngượng ngùng giải thích rằng họ nói như vậy, chỉ là tưởng rằng những thành ngữ đó là mắng chửi.
Lý Tuyết: "..."
Lý Tuyết: "Vậy mắng chửi là tốt lắm sao?"
"Không phải... chúng em..." Tiền Vọng linh hoạt nảy ra ý tưởng, nói: "Thực ra đây chỉ là cách chào hỏi mà em và cậu ấy đã thỏa thuận từ trước."
"Đúng vậy." Thành Ngạo phụ họa đồng tình.
Lý Tuyết: "..."
Dù là lời tục tĩu hay lời yêu thương đều không phải là cách chào hỏi tốt đẹp.
Chẳng lẽ là cô ấy đã già, không theo kịp suy nghĩ tân tiến của lớp trẻ?
Cô ấy ngẩng đầu nhìn trần nhà, hỏi: "Các em thực sự không có ý định yêu đương?"
Tiên Vọng: "Chuyện đó hoàn toàn không thể! Em có đánh cậu ta nhập viện cũng không thể yêu đương với cậu ta!"
Thành Ngạo: "Em cũng vậy."
Lý Tuyết đột nhiên nhìn họ với ánh mắt đầy thương hại, có vẻ như hai đứa ngốc này thực sự không hiểu ý nghĩa của những thành ngữ đó. Cô ấy lấy ra một quyển từ điển to như viên gạch ném cho họ: "Tự mình đi tra những thành ngữ đó đi."
Hai người lại nhìn nhau không nói nên lời, nhưng lần này vì có sự "áp lực" từ chủ nhiệm, họ đành nhận lấy quyền từ điển.
Để hai người sâu sắc nhận ra vấn đề của mình, Lý Tuyết cùng Hà Tâm âm thầm rời đi, để lại văn phòng cho hai người họ.
Hai người vất vả tra xong những thành ngữ đó: "..."
Hóa ra toàn là tình yêu!
Trì Dư, tình yêu của em * yêu em *** mật ngọt bíp bíp bíp.....
(*) lời hay ý đẹp hahahaha
Hắt xì!
[Cũng chưa đến mùa đông, sao lại cảm lạnh rồi? Chẳng lẽ là bài kiểm tra tuần sau thổi vào mặt tôi?]
Hệ thống: [ Cậu đã tốt nghiệp đại học rồi, còn quan tâm đến bài kiểm tra cấp ba à?]
[Nói cũng phải.]
Câu thoải mái ngồi trong đình nghỉ mát của khu vườn.
Những học sinh khác đến đây học tập: không ai không căm ghét mỗi một học sinh giỏi giấu mình.
Thật đáng ghét!
Họ cũng muốn tốt nghiệp đại học rồi mới quay lại học cấp ba.
[Ai nha, tôi nói hệ thống của tôi, sao cậu không phát hiện ra hai người bọn Tiên Vọng vậy, hóa ra một trong số họ đã sớm chạy đến đây rồi, nhưng...]
[Ánh mắt của Tiên Vọng sao lại... đây oán trách như vậy?]
Tiền Vọng, người tự cho mình là độc ác, lén lút nhìn chằm chằm từ dưới bóng đám đông: chính Trì Dư trong đình nghỉ mát kia đã khiến họ bị cô Lý mắng một trận.
Cậu ta sắp vặn vẹo! U ám! Hung tợn nhìn chằm chằm vào cậu!
Hệ thống: [À, vừa rồi Thành Ngạo cõng cậu ta đi mua vở bài tập toán, cậu ta làm sao không oán trách được?]
[ Cậu ta mua vở bài tập, thật là hiếm thấy.]
Tiền Vọng: *** mịa! Thằng nhóc đó thật sự đã thay đổi tính cách à?
Hệ thống: Trong cốt truyện mới cập nhật, nói rằng Cậu ta muốn học tốt toán, sau đó tính toán xem ai trong số họ và Tiền Vọng tìm ra nhiều thành ngữ hơn. Tuy nhiên, câu hỏi của Thế Nam không khó, có thể Cậu ta tính toán một hồi sẽ lật ngược tình thế, trở thành một học sinh giỏi.]
*** mịa!
Tiền Vọng, người đang phun trào cảm xúc, hoàn toàn không chú ý đến mấy câu ở giữa của hệ thống, chỉ hiểu được những từ đâu và cuối, kết hợp lại chính là... Thành Ngạo muốn phản bội liên mình học kém của họ, muốn âm thầm học hành!
Việc cậu ta học tập và đảo ngược tình thể trở thành học sinh giỏi không phải là điểm chính, điểm chính là Thành Ngạo, cái tên chuyên ức hiếp người khác này, ngay cả khi chỉ cao hơn mình một điểm, cậu ta cũng sẽ khoe khoang không ngừng, loi nhoi quanh tai Tiên Vọng chế giễu!
Giống như thứ mà đồi phương có thêm không chỉ là một điểm, mà là mạng sống của cậu ta vậy đó!
Nghĩ đến những điều này, Tiền Vọng âm thầm nắm chặt tay, học hà, một điểm hả, cậu ta cũng có thể vượt qua đối phương một điểm ở môn học mà đổi phương không giỏi!
Chiến thắng đổi phương bắt đầu từ việc nhận biết thành ngữ.
Sau đó cậu ta đã mua một quyển thành ngữ bốn chữ, để đảm bảo, cậu ta thậm chí còn mua thêm một quyển ngữ pháp tiếng Anh, chỉ để ngày điểm số được công bố, cậu ta có thể bất ngờ đánh bại Thành Ngạo.
Thành Ngạo cũng có suy nghĩ tương tự, vì vậy mỗi người họ mua một quyển toán và ngữ pháp, một người mua thành ngữ và ngữ pháp.
____
Thứ Năm tuần sau.
Ngày hôm đó, điểm số của tất cả các môn đã được công bố, Thành Ngạo cầm tờ đề thi toán mới ra lò mà cười thỏa mãn,
Trước đây điểm toán của cậu ta cũng cao hơn Tiền Vọng hai ba điểm, nhưng bây giờ cậu ta không còn là cậu ta của ngày xưa, còn Tiền Vọng vẫn là Tiền Vọng của ngày xưa, đến lúc đó cậu ta cầm tờ đề thì tăng điểm này, chắc chắn sẽ khiến đồi phương ngạc nhiên đến mức há hốc mồm.
Ai bảo lần trước Tiên Vọng chế giễu bài văn của cậu ta toàn viết sai?
____
Một ngày khác trên sân tập, lúc này gió lạnh thổi qua, Tiền Vọng chủ động thách đâu. Thành Ngạo, người đã sớm đến buổi hẹn, cười toe toét miệng.
Lần này, cậu ta muốn trả lại gấp bội những sự nhục nhã đã qual
Khi gió hè nít gào, Tiên Vọng bước trên cát đá trên sân tập định mệnh này, lúc đó Thành Ngạo thu lại nụ cười phô trương, chỉ dùng giọng điệu bình tĩnh mở lời:
"Khi ta lấy ra tờ đề thi toán hai mươi điểm, không biết các hạ sẽ đối phó như thế nào?"
Tiền Vọng cười nhạt một tiếng, cậu ta lấy ra tờ đề thi ngữ văn cũng hai mươi mấy điểm, nói:
"Thì ta sẽ lấy ra bài văn không một lỗi chính tả, cùng với tờ đề thi tiếng Anh vừa mới đạt hai mươi điểm của ta để đối phó."
Nói đến cuối cùng, cậu ta không thể kìm nén được ý cười, lần này đối phương chắc chắn không còn cách nào.
Tuy nhiên, Thành Ngạo cũng lấy ra tờ đề thi tiếng Anh giống hệt cậu ta, lạnh lùng cười nhạt: "Ta đã biết trước ngươi sẽ gian lận, vì vậy ta cũng đã chuẩn bị!"
"Đệch!" Tiền Vọng hét lớn, "Ngữ văn tôi được hai mươi hai, tôi không tin cậu có thế vượt qua tôi!"
Thành Ngạo: "Thật trùng hợp, tôi toán cũng hai mươi hai, đó là độ cao mà cậu mãi mãi không thể chạm tới."
Tiên Vọng: "Tôi còn có tiếng Anh, có gan thì cậu so với tôi!"
Để vượt qua Thành một hai điểm, những ngày trước cậu ta đã thức đêm đọc sách, quả nhiên công sức không phụ người có lòng, khi tờ đề thi được phát xuống, điểm tiếng Anh của cậu ta cao hơn trước đó đến năm điểm!
"Đệch đệch!" Thành Ngạo cũng hét lớn, "Sao điểm thi tiếng Anh của cậu lại giống y hệt của tôi vậy!"
Hai người lập tức có vẻ mặt như mất hết tinh thần.
Một bạn học sinh nào đó tên Trì Dư đi ngang qua
[Quả nhiên, họ đã hòa điểm với nhau, chờ đã, cả hai chồng chồng đều có điểm số giống hệt nhau, quả thực là tâm linh tương thông. Cùng nhau kém, cùng nhau tốt, cùng nhau âu yếm yêu thương đến đây bạc răng long.]
Tiền Vọng, Thành Ngạo: Răng long cái đầu cậuuuu!
Sao mặt hàng này lại ở đây?
Cùng đồi phương đầy bạc răng long?
Xui xẻo.
Từ đó suy ra chỉ cần điểm số không giống đồi phương, là có thể tránh được kết cục này.
Hai vị đại thần hiểu biết đã suy đoán như vậy.
Sau này của sau này, lớp hai của trường Thể Nam xuất hiện một hiện tượng kỳ lạ, bên trong có hai người nỗ lực hết mình. Họ không phải là học sinh giỏi bấm sinh như Lâm Tích, Tiêu Nhiên, cũng không phải là học biểu ẩn ấp như Sở Dương Kỳ Thúc, mà là hai học kém chính hiệu Tiền Vọng và Thành Ngạo, những người trốn học không sách không đốt.
Thời gian tan học, các học sinh khác đều đang nghỉ ngơi, trong khi hai người họ vẫn đang miệt mài viết lách.
[Lợi hại thật, Thành Ngạo đã học được ý nghĩa của "tình hữu độc chung", viết tên mình cũng không sai, đợi một thời gian nữa ắt sẽ trở thành người tài.]
Tiên Vọng vừa chuẩn bị nghỉ ngơi: Con khỉ! Ai cũng có thể vượt qua cậu ta trong môn Văn, chỉ có Thành Ngạo, cái đồ ức hiếp người đó không được!
[666, thật sự là động lực của tình yêu, Tiên Vọng vừa làm xong năm bài toán, lại tiếp tục làm bài văn, còn lấy sách ngoại khoa. Cậu ta thực sự, vì muốn sau này có cuộc sống tốt đẹp với đối phương mà không ngừng cố gắng. Còn Thành Ngạo, cũng đang vì tương lai của họ mà nỗ lực, a a a, họ quả thực yêu đối phương sâu đậm.]
Thành Ngạo cũng vừa chuẩn bị nghỉ ngơi: Nghỉ ngơi? Chỉ có những học kém không có không gian phát triển như Tiên Vọng mới nghĩ đến nghỉ ngơi! Chứ như cậu ta, người tương lai chắc chắn có ích cho xã hội, thì không bao giờ nghỉ ngơi!
Chỉ là mười quyển sách luyện tập mà thôi, cậu ta sẽ viết hết tất cả!
Tiền Vọng cao hơn cậu ta hai môn, cậu ta sẽ cao hơn đồi phương năm môn!
[Trời ơi, viết bài tập đã vất và như vậy, nhưng hai người vẫn cứ lúc có lúc không nhìn nhau. Điều này giống như hai người trên chiến trường, trong mưa đạn dày đặc vẫn có ảnh mất lưu luyến, vô tình rải xuống một gói đường mang tên Kẹo Ngọt Cp.]
Tiền Vọng, Thành Ngạo: Hử!
Có thể cao hơn đổi phương hai ba điểm, yêu đồi phương thì có sao?
I love you.
Me too.
Tiết tự học buổi tôi hết giờ, Trì Dư rời đi trước rồi quay đầu nhìn lại lớp học, nơi Tiền Vọng và Thành Ngạo vẫn đang miệt mài viết lách.
[Thực là, tình yêu khiến con người tiến bộ.]
Bên trong, hai người từ sáng đến tối hồn phách như muốn bay ra ngoài: Cậu tốt nhất nên nhanh chóng rời đi trước khi chúng tôi đi đến cực đoan phát điên, nếu không chúng tôi sẽ lập tức chết ngay trước mặt cậu để ăn vạ cậu tội giết người! Trì Dư không hề hay biết...
HỂ..?
[Chiếc cặp sách to đùng của tôi đâu rồi?]
Nhan Hy, thừa dịp lúc cậu mất tập trung để lấy đi cặp sách: "..."
Vẽ sau phải nói thế nào nhỉ? Anh chỉ mới đọc đến phần nữ chính nhỏ bé của trường học bị chàng trai nhà giàu ngầu lòi cưỡng chế lấy đi cặp sách, rồi... tiếng chuông tan học vang lên.
Làm một tổng giám đốc lạnh lùng kiêu ngạo chắc không sai, điều này có thể thu hút sự chú ý của đối phương.
Nghĩ như vậy, dưới mí mắt của Trì Dư, anh cầm cặp sách của đối phương, chạy!
Trì Dư:?
Hệ thống: [Nhóc hủ nam, cậu có phải đang có rất nhiều dấu chấm hỏi trên đầu đúng không? Chạy theo xem sẽ biết."
[Được thôi... Dù sao cũng đang tiện đường.]
Nhan Hy vừa bước ra ngoài không lâu: Làm như vậy quả nhiên có thể thu hút sự chú ý của đối phương.
Hừ, người đàn ông kia, tôi đã thành công thu hút sự chú ý của cậu.
"Ê," Trì Dư dừng xe đạp bên cạnh chân anh, lại là kiểu nói lạnh lùng: "Đã lấy cặp sách của tôi đi rồi, thì lên xe đi."
[Trời ạ, hôm nay tôi để rất nhiều sách bên trong, với thân hình nhỏ bé của Nhan Hy, nếu thực sự phải mang về, không chừng sẽ bị nén thành người hai chiều.]
Nhan Hy: Mặc dù không hiểu ý nghĩa của người hai chiều, nhưng lại có xe đạp nhỏ để ngồi.
Anh tự nhiên ngồi phía sau, đặt cặp sách lên hai đầu gối.
Giống như nữ sinh nhỏ bé đang chờ đợi bạn trai trùm trường của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.