Quyển 1 - Chương 61: Tham công tiếc việc
Hạ Nhiễm Tuyết
16/05/2013
Người đàn ông nằm ở trên giường, vươn tay đặt lên trán, phát hiện thấy chiếc khăn vắt ngang đầu. Anh dùng tay nhấc khăn ra, lúc này mới mở to 2 mắt, tuy rằng đã rõ ràng nhưng trong đôi mắt lóe lên 1 tia lợi hại. Anh đã bị bệnh, sốt suốt đêm, thế nhưng lúc này ngoại trừ 1 chút không có tinh thần còn lại thần sắc vẫn rất tốt. Anh khẽ chuyển động cơ thể mình, căn bản không nhớ ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
Anh muốn ngồi dậy, kết quả phát hiện trên đùi như có vật gì đè nặng, khiến anh không thể dịch chuyển, đến khi anh nhìn xuống và thấy người phụ nữ đang say ngủ gối lên chân anh.
Đôi mắt đen của anh chợt lóe lên, Diệp An An.
Nàng thế nào lại ở chỗ này, nhìn tới đầu giường để đủ các lọai thuốc, ở giữa còn chiếc khăn mặt lúc nãy, anh nhất thời hiểu rõ tất cả. Có vẻ như anh đã bị ốm, từ nhỏ anh đã rất khoẻ mạnh, ít khi sinh bệnh, thế nhưng chỉ cần sinh bệnh, sẽ nặng hơn rất nhiều so với người bình thường, thậm chí chỉ là cảm mạo.
Người phụ nữ này, đã chăm sóc cho anh cả đêm qua.
Nhìn nàng mệt mỏi thế này có thể nhận ra, đêm qua anh nhất định ốm rất nặng, thực sự đã làm khó cho nàng. Anh cẩn thận ngồi dậy, cố gắng không làm nàng thức giấc.
Đi ra khỏi giường, anh nhẹ nhàng đến bên cạnh bế nàng lên, đặt nằm xuống giường. Không hề phát hiện ra đôi mắt anh lúc này toát lên sự ôn nhu, có chút thương tiếc, chỉ là có chút chuyện anh chưa bao giờ suy nghĩ về nó mà thôi.
Đắp lại chăn cho nàng, anh ngồi trên giường, nhìn người phụ nữ tại thời điểm này nằm trên giường của anh. Từ trước đến nay, phụ nữ ở trên giường của anh rất nhiều, nhưng anh rất hiếm khi nhìn họ chăm chú như vậy, ngoại trừ Cố Thính Y. Người phụ nữ này rốt cuộc đã khiến anh phá lệ, đây là lời cảm ơn dành cho nàng. Dù sao đêm qua nàng cũng đã chiếu cố cho anh cả đêm. Phụ nữ gần gũi vớí anh đều chỉ vì tiền, tài sản và danh tiếng mà anh mang lại.
Người phụ nữ này, có lẽ không phải vậy, anh tin tưởng vào đôi mắt nhìn người cuả mình, nàng rất đơn thuần, suy nghĩ gì đều hiện hết trên khuôn mặt.
Người phụ nữ này yêu anh, anh biết, biết ngay từ đầu, nhưng đáng tiếc là anh không cần tình yêu của nàng. Anh chỉ yêu người phụ nữ kia, ngoại trừ cô ấy những người khác anh đều không muốn.
Chỉ là tình yêu của cô gái ấy lại không dành cho anh.
Mà người phụ nữ Diệp An An này, hiện tại đối với anh có chút mê luyến, anh thích lúc nàng nhìn anh chăm chú, rất chăm chú, cũng rất ngượng ngùng, thích khi nàng nấu cơm. Có lẽ, cuộc hôn nhân của họ không cần thứ tình yêu mơ hồ kia, chỉ cần cả 2 thấy thoải mái là được.
Mà có 1 số việc, anh nghĩ về những điều tốt đẹp, tỷ như người phụ nữ đang nằm trên giường này, vợ của anh.
Lúc naỳ, người phụ nữ trên giường đột ngột trở mình, nàng quay lưng lại, đôi môi khẽ lay động, nói ra 1 vài từ, nhưng âm thanh quá mức mơ hồ khiến anh không nghe rõ.
Anh vuốt vuốt mái tóc đen, từ tủ quần áo lấy ra y phục, y phục đều là do Diệp An An đã sớm sắp xếp là ủi cẩn thận. Anh mặc quần áo đi ra ngoài, tuy rằng sáng sớm rất muốn gọi nàng dậy làm điểm tâm sáng nhưng anh không muốn quấy rầy nàng nghỉ ngơi. Anh thật có chút điên rồi.
Lắc lắc đầu, anh cầm lấy cà vạt, có chút vụng về khi thắt lên, cho đến khi nhìn cũng tạm ổn, anh lái xe tới công ty. Kỳ thực, lúc này đi làm đã muộn rồi, anh dĩ nhiên đã dùng tới gần nửa giờ chỉ để nhìn đến thất thần ngươì phụ nữ kia.
Có vẻ đúng như lơì Ti Hạo nói, anh thực sự là kẻ cuồng công việc, đêm qua anh rõ ràng đã ốm rất nặng. Nắm chặt tay lái, anh nheo nheo mắt nhìn đèn đỏ trước mặt, không biết vì sao đột nhiên nhớ tới giấc mơ ngày hôm qua, lúc đầu chính là Cố Thính Y, thế nhưng tại sao cuối cùng lại là 1 ngươì khác, rất quen thuộc nhưng anh không thể nhớ được rốt cuộc là ai.
Anh muốn ngồi dậy, kết quả phát hiện trên đùi như có vật gì đè nặng, khiến anh không thể dịch chuyển, đến khi anh nhìn xuống và thấy người phụ nữ đang say ngủ gối lên chân anh.
Đôi mắt đen của anh chợt lóe lên, Diệp An An.
Nàng thế nào lại ở chỗ này, nhìn tới đầu giường để đủ các lọai thuốc, ở giữa còn chiếc khăn mặt lúc nãy, anh nhất thời hiểu rõ tất cả. Có vẻ như anh đã bị ốm, từ nhỏ anh đã rất khoẻ mạnh, ít khi sinh bệnh, thế nhưng chỉ cần sinh bệnh, sẽ nặng hơn rất nhiều so với người bình thường, thậm chí chỉ là cảm mạo.
Người phụ nữ này, đã chăm sóc cho anh cả đêm qua.
Nhìn nàng mệt mỏi thế này có thể nhận ra, đêm qua anh nhất định ốm rất nặng, thực sự đã làm khó cho nàng. Anh cẩn thận ngồi dậy, cố gắng không làm nàng thức giấc.
Đi ra khỏi giường, anh nhẹ nhàng đến bên cạnh bế nàng lên, đặt nằm xuống giường. Không hề phát hiện ra đôi mắt anh lúc này toát lên sự ôn nhu, có chút thương tiếc, chỉ là có chút chuyện anh chưa bao giờ suy nghĩ về nó mà thôi.
Đắp lại chăn cho nàng, anh ngồi trên giường, nhìn người phụ nữ tại thời điểm này nằm trên giường của anh. Từ trước đến nay, phụ nữ ở trên giường của anh rất nhiều, nhưng anh rất hiếm khi nhìn họ chăm chú như vậy, ngoại trừ Cố Thính Y. Người phụ nữ này rốt cuộc đã khiến anh phá lệ, đây là lời cảm ơn dành cho nàng. Dù sao đêm qua nàng cũng đã chiếu cố cho anh cả đêm. Phụ nữ gần gũi vớí anh đều chỉ vì tiền, tài sản và danh tiếng mà anh mang lại.
Người phụ nữ này, có lẽ không phải vậy, anh tin tưởng vào đôi mắt nhìn người cuả mình, nàng rất đơn thuần, suy nghĩ gì đều hiện hết trên khuôn mặt.
Người phụ nữ này yêu anh, anh biết, biết ngay từ đầu, nhưng đáng tiếc là anh không cần tình yêu của nàng. Anh chỉ yêu người phụ nữ kia, ngoại trừ cô ấy những người khác anh đều không muốn.
Chỉ là tình yêu của cô gái ấy lại không dành cho anh.
Mà người phụ nữ Diệp An An này, hiện tại đối với anh có chút mê luyến, anh thích lúc nàng nhìn anh chăm chú, rất chăm chú, cũng rất ngượng ngùng, thích khi nàng nấu cơm. Có lẽ, cuộc hôn nhân của họ không cần thứ tình yêu mơ hồ kia, chỉ cần cả 2 thấy thoải mái là được.
Mà có 1 số việc, anh nghĩ về những điều tốt đẹp, tỷ như người phụ nữ đang nằm trên giường này, vợ của anh.
Lúc naỳ, người phụ nữ trên giường đột ngột trở mình, nàng quay lưng lại, đôi môi khẽ lay động, nói ra 1 vài từ, nhưng âm thanh quá mức mơ hồ khiến anh không nghe rõ.
Anh vuốt vuốt mái tóc đen, từ tủ quần áo lấy ra y phục, y phục đều là do Diệp An An đã sớm sắp xếp là ủi cẩn thận. Anh mặc quần áo đi ra ngoài, tuy rằng sáng sớm rất muốn gọi nàng dậy làm điểm tâm sáng nhưng anh không muốn quấy rầy nàng nghỉ ngơi. Anh thật có chút điên rồi.
Lắc lắc đầu, anh cầm lấy cà vạt, có chút vụng về khi thắt lên, cho đến khi nhìn cũng tạm ổn, anh lái xe tới công ty. Kỳ thực, lúc này đi làm đã muộn rồi, anh dĩ nhiên đã dùng tới gần nửa giờ chỉ để nhìn đến thất thần ngươì phụ nữ kia.
Có vẻ đúng như lơì Ti Hạo nói, anh thực sự là kẻ cuồng công việc, đêm qua anh rõ ràng đã ốm rất nặng. Nắm chặt tay lái, anh nheo nheo mắt nhìn đèn đỏ trước mặt, không biết vì sao đột nhiên nhớ tới giấc mơ ngày hôm qua, lúc đầu chính là Cố Thính Y, thế nhưng tại sao cuối cùng lại là 1 ngươì khác, rất quen thuộc nhưng anh không thể nhớ được rốt cuộc là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.